Nếu như muốn dùng một đại từ để hình dung Diệp cẩn, đó chính là trầm mặc. Về phần hắn trầm mặc đến mức nào, đoán chừng đã đạt tới cấp thần.
Đối mặt với chất vấn của người khác, hắn rất ít nói; đối mặt với thống khổ toàn tâm, hắn ngay cả mắt cũng không chớp; đối mặt với nghi ngờ trong lòng, hắn vẫn như cũ giữ vững trầm mặc, cũng không hỏi đến.
Tóm lại, hắn là một kẻ nhàm chán, một kẻ thập phần nhàn chán.
Nam nhân quá nhàm chán không có tình cảm, có chuyện gì cũng vùi ở trong lòng, không hiểu được nắm giữ thời cơ, không biết dùng hành động lãng mạn làm cho nữ tử vui lòng. Nói chung, Mạc Phỉ hiểu như vậy. Nếu đồng thời có một hoa hoa công tử hiện thân, chiêu ong gọi bướm, nam nhân giống như Diệp Cẩn, danh tiếng nhất định đều bị cưỡng chiếm, cảm giác tồn tại cũng sẽ từ từ yếu kém.
Bất quá nàng chính là thích loại trầm mặc này hơn. Đối với nàng loại người quá “thần bí” này, nhất định phải truy hỏi đến cùng vấn đề mấu chốt trong đó. Miễn đi quá trình giải thích rườm rà dư thừa, không cần suy nghĩ cũng cảm thấy nhẹ nhõm.
Thế nhưng có một điểm, nàng phát hiện nàng sai lầm rồi. Diệp cẩn hắn nhàm chán thuộc về nhàm chán, vẫn như thường có thể tạo nên không khí lãng mạn. Hắn chỉ cần tùy ý đứng ở đâu, ở đó đều có thể trở thành phong cảnh.
Cho nên khiến cho một đại nương đi ngang qua hẻm nhỏ, sau khi nhìn thấy Diệp Cẩn một cái liền bám lấy hắn không tha, nói gì muốn giới thiệu nha đầu nhà mình cho hắn, nếu không được đem mình bồi cho hắn cũng được.
Lúc ấy Diệp Cẩn không cười cũng không đáp, ánh mắt thủy chung lưu lại trên người Mạc Phỉ, thấy nàng cả người không được tự nhiên, lại bị lão đại nương kia dùng ánh mắt nửa hỏi thăm nửa khinh bỉ nhìn, càng thêm khó chịu.
Nàng bĩu môi, không phải chỉ phát hỏa một chút xíu nữa liền buột miệng: “Nhìn cái gì vậy, chưa có xem qua nam phẫn nữ trang a.”
Dĩ nhiên, lão đại nương sợ run một cái. Lại dĩ nhiên, nàng nửa ngày đều nói không ra một câu. Nhưng rất không dĩ nhiên, sắc mặt của nàng lại đột nhiên ửng hồng, bàn tay cong thành hình hoa lan, khuôn mặt nhỏ nhắn thẹn thùng nhút nhát nói: “Sớm nói nha tiểu ca, ta bồi cho ngươi cũng được a.”
Mạc Phỉ 囧 rồi. Nhất là thấy Diệp Cẩn kia cười như không cười, biểu tình cố nén đến nhanh nhịn không được nữa, càng 囧 hơn. Không biết là ý niệm nào làm hại, nàng rốt cuộc không kềm chế được, kéo tay hắn co chân chạy như điên, sau lưng còn bất chợt truyền đến tiếng kêu dồn dập của đại nương.
Nhớ không rõ chạy bao nhiêu lâu, chỉ cảm thấy thời gian đặc biệt gian nan, hô hấp của mình cũng đặc biệt dồn dập, trong đại não trống rỗng, thanh âm xa xa ở phía sau cũng trở thành trống không.
Chờ dừng lại thì hai người đã ở một nơi trông có chút quen thuộc. Nhưng nhà cũng có thể giống như người, một cái mũi hai con mắt, không cẩn thận nhìn rõ là rất khó phân biệt sự khác nhau trong đó.
Cho nên giờ phút này Mạc Phỉ, cũng không thành công để ý tới tấm ván gỗ treo trên vách tường — có liên quan tới nội dung “ba không cứu” của quỷ y.
Nàng thở hổn hển, cảm thụ sự thoải mái vận động mang đến, kể từ sau khi thông thạo thần lực, đã bao lâu không chạy giống như ngày hôm nay rồi?
Mạc Phỉ nghĩ đến liền không nhịn được liên tục cười, tùy ý khẽ dựa trên ván cửa, nhìn lên bầu trời đêm bội phục nói: “Thói đời a, ngay cả thổ tào nương cũng tốt xấu lẫn lộn, ra khỏi cửa đều có thể gặp được cao thủ, giang hồ nho nhỏ thật là vô số ngọa hổ tàng long.”
Bên cạnh trầm mặc dị thường.
“Ai, đừng luôn cố nén, ngươi mới vừa rồi là muốn cười đi? Ngươi xem biểu tình của người cũng mau táo bón rồi,” lắc đầu một cái bắt chước giáo viên dạy học, “Thực sự làm ta không đành lòng.”
Tựa hồ rốt cuộc không nhịn được, bên cạnh cuối cùng truyền đến tiếng cười thật thấp của Diệp Cẩn.
Điều này không khỏi làm Mạc Phỉ nghĩ, hắn ngay cả tiếng cười cũng dễ nghe như vậy. Liền cũng phát ra tiếng cười từ nội tâm: “Ngươi trừ đôi lông mày đều là một mặt co quắp. Hôm nay có tính là thời gian ngươi cười nhiều nhất hay không?”
Diệp Cẩn đột nhiên trầm mặc, một hồi lâu sau mới nói: “Chỉ cần còn có thể cười là tốt rồi.”
Đúng không, chỉ cần còn có thể cười là tốt rồi. Đây là lời Mạc Phỉ từng nói qua. Biết cười biết khóc, vậy thì chứng minh mình còn là một con người, còn là một người phàm. Nhân thế tốt đẹp nhất đoán chừng chính là có thể nếm đủ các loại màu sắc hình dạng cảm xúc. Vô luận là loại nào cũng là một loại tài nguyên.
Nếu như ngày nào đó không cười, cũng không khóc, thế giới sẽ biến thành như thế nào? Có thể không kém bao nhiêu so với người mù.
Trải qua tất cả các loại sự kiện lớn nhỏ, lòng Mạc Phỉ đã càng thản nhiên hơn, sớm có thể đối mặt với nhiều loại cảm xúc hơn: “Có người từng nói với ta, thích cũng không phải là chỉ dựa vào lời nói ngoài miệng, tình cảm là do tâm mà sinh, tùy tâm mà chi phối. Trước kia ta không hiểu lắm, thế nhưng một khắc kia ta mới phát hiện ta là thật thích hắn, nhưng sau khi mất đi mới hiểu phải quý trọng, vậy cũng đã không còn ý nghĩa gì. Ta cũng biết rõ sau khi sự việc xả ra mới đi làm đã không thể đại biểu cái gì, nhưng...” Có lẽ chính là loại tình cảm này đi, nàng không cam lòng cứ như vậy bị khi dễ, cho dù đã không thể bù đắp lại cái gì, cho dù còn có thể bị nói thành xen vào việc của người khác...
“Ta cùng ngươi.”
Thanh âm nhẹ nhàng chính trực lọt vào tai, liền khiến cho Mạc Phỉ lập tức ngạc nhiên nhìn hắn.
Nhìn nam tử tên Diệp Cẩn này.
Nhiều khi, khi ngươi gặp một đồ gì đó ngươi rất muốn có được, nó nhất định là tản ra áng sáng rực rỡ mê người, phải có ma lực hấp dẫn lòng người.
Mạc Phỉ bắt đầu phát hiện, bản thân Diệp Cẩn chính là một loại ma lực.
Chỉ cần nhìn hắn, liền cảm thấy cực kỳ an tâm, chỉ cần nhìn hắn, tựa hồ nào sợ muôn vàn khó khăn, cuối cùng cũng chỉ thành một chuyện nhỏ. Loại ma lực an tâm này làm người ta mê muội điên cuồng.
Nhưng hắn chung quy là một người xa lạ, ngươi cũng không thể hiểu bối cảnh chân chính của hắn, động cơ chân chính của người xa lạ. Dĩ nhiên nàng sẽ không dễ dàng mở miệng hỏi những thứ này, chính như Diệp Cẩn cũng không hỏi tới bối cảnh của nàng, đây là một loại lễ độ, đối mặt với chuyện không muốn trả lời, trầm mặc mới là hồi đáp tốt nhất. Vô luận là đối với người hỏi, hay người bị hỏi.
Nhớ tới lúc trước Tiêu Duyệt còn từng chất vấn nàng có phải là người của ma giáo hay không, mặc dù rất không khách khí vứt nàng xuống mặt đất, nhưng cũng chưa từng gây nhiều khó khăn cho nàng. Ngược lại đến cuối cùng, còn vô điều kiện lựa chọn tin tưởng.
Nàng nên cảm tạ, hắn cho nàng một cơ hội, như vậy tại sao nàng bây giờ không thể cho Diệp Cẩn một cơ hội?
Mạc Phỉ lắc đầu, thật sự áy náy cười: “Cám ơn ngươi, còn có thể vô điều kiện đáp ứng tùy hứng cùng kích động của ta.”
“Chớ quên...” Chân mày Diệp Cẩn vốn giống như nhíu lại không nhíu, vào thời khắc này, tựa hồ có chút rối rắm nho nhỏ. Hắn xoay tầm mắt, nén chừng nửa ngày, cuối cùng không đành lòng nói: “Chớ quên lời của ta.”
“Hả? Nói cái gì?” Mạc Phỉ cố ý nhìn hắn. Mỗi khi Diệp cẩn bắt đầu lảng tránh ánh mắt nàng thì chính là thời điểm thú vị nhất, cũng càng là thời điểm Mạc Phỉ từ đáy lòng muốn trêu chọc hắn.
Nàng đắc ý phát hiện, lông mày Diệp Cẩn dưới thế tiếng công của lời nàng thật sự nhíu lại.
Nam nhân này thật sự là xấu hổ cũng đáng yêu. Mạc Phỉ nhịn không được nữa, thần sắc nghiêm túc nghiêm chỉnh lập tức lộ tẩy, cả người bắt đầu lên tiếng cười ha hả: “Biết, biết, mọi sự phải cẩn thận, có vấn đề tùy thời tìm ngươi.”
Khuôn mặt Diệp Cẩn bỗng chốc lại đỏ.
Thấy hắn như thế, Mạc Phỉ cư nhiên cảm giác thân mang sứ mạng phụ thân, vừa mới chuẩn bị vươn tay ra đập bả vai hắn, nào có thể đoán được lúc này sau lưng cửa đột nhiên mở ra, chỉ nghe “hưu” một tiếng, thuận theo liền thấy Diệp Cẩn điên cuồng xông tới nhanh chóng nắm được cái gì.
Một khắc kia ánh trăng lạnh lẽo chiếu xuống, xuyên thấu qua bàn tay đã rướm máu của hắn, Mạc Phỉ tinh tường chú ý tới, là ngân châm màu đen.
Thế nhưng hắn chưa bao giờ kêu, cho dù đau hơn, cho dù thân trúng kịch độc, vẻ mặt hắn cũng sẽ không vặn vẹo kêu một tiếng “đau”.
“Gấu mèo tinh chết tiệt!” Mạc Phỉ quay đầu lại đưa tay ra, không nhiều không ít nói, “Giao ra giải dược.”
Nàng hung thần ác sát gào lên, lại một lần nữa khẩn trương, lại một lần nữa là không bình tĩnh không trấn định, không rõ nguyên nhân vì sao, chỉ biết không muốn mất đi, như thế mà thôi.
“Ngươi...?” Thanh âm người mở cửa khẽ run, tiếp theo sau khi suy nghĩ cẩn thận vội vàng nhảy ra sau một bước dài, “Là ngươi, nữ vương bát đản!”
“Phan Đạt, mau giao ra giải dược. Nếu không ta cho ngươi từ quỷ y biến thành vương bát y, trọn đời thoát thân không được.” Khuôn mặt Mạc Phỉ âm trầm, rất không có kiên nhẫn lặp lại một lần.
“Hừ, ta từng đã cứu hắn một mạng, vốn là lúc nên thu hồi cái mạng này.” Nhớ tới người nào đó nhắc nhở, Phan Đạt cố ý nói, “Ngươi đã là thần tiên, cứu một người mà thôi, căn bản không cần cầu xin người phàm ta như vậy.”
Mạc Phỉ nói: “A, thái độ của ngươi biến chuyển thực mau. Lần trước còn quỳ xuống đất cầu xin tha thứ, lần này cư nhiên trở mặt?”
Phan Đạt lạnh lùng: “Từng có chuyện như vậy sao? Một giấc chiêm bao tỉnh dậy, ta cái gì đều không nhớ rồi.”
“Ta là quên, so đểu giả mặt dày, ngươi là thiên hạ vô địch.” Mạc Phỉ nhìn quầng mắt thâm nồng đậm của hắn một chút, lại cẩn thẩn suy nghĩ, “Được rồi, nói như vậy, ngươi không phải lại muốn đi ngủ chứ?”
Phan Đạt khinh thường: “Chỉ có người chết mới có thể ngủ vĩnh viễn.”
Mạc Phỉ “A” một tiếng, như có điều suy nghĩ hết lần này tới lần khác nhìn hắn: “Khó trách ngươi gấu mèo như vậy.”
Nàng vỗ tay một cái, biểu hiện nhẹ nhõm mười phần: “Vậy càng tốt, dù sao ta là thần tiên nha, rảnh rỗi nhàm chán, loại chuyện nhỏ cứu người này dĩ nhiên nên giao cho phàm nhân các ngươi làm rồi. Mà ta đây, dĩ nhiên là tìm người tìm việc vui.” Cố ý dùng ngón tay chỉ chỉ, nhìn hắn một chút, “Lần này chơi cái gì tốt đấy. Chơi dựng ngược đi tiểu, chu du trấn nhỏ một vòng, cuối cùng treo lên đầu cầu?”
Giờ phút này, mặt của Diệp Cẩn bởi vì độc vật mà trắng bệch, mà mặt của Phan Đạt bởi vì những lời này còn trắng bệch hơn. Nhớ tới chuyện lần trước, hắn bị bại không thể chịu đựng nổi, ngay cả tại sao bị bại cũng không rõ, may mắn có người khác đứng ra bảo đảm, khuyến khích hắn mấy phần: “Xem ra hôm nay ta lại không thể không phá lệ, chỉ giết người, không cứu người. Người nào nếu thấy ta làm trò hề, hẳn phải chết không thể nghi ngờ!”
Cuối cùng suy nghĩ một chút, cảm thấy chuyện này thật rất thú vị, cười thầm trong lòng nói thầm một câu: “Nữ vương bát đản, ngươi cũng chầm chậm cứu chữa.”
Mạc Phỉ câu khởi khóe môi, cười khẽ: “Ngươi làm nam nhân cũng quá thất bại, lòng dạ hẹp hòi, bất quá cũng bởi vì lần trước Diệp Cẩn đã cứu ta một mạng, cho nên ngươi mới ôm hận vu tâm?”
“Chuyện ta muốn làm, còn không người có thể làm khó dễ được ta. Bao gồm lấy tính mạng của hắn. Mạng do ta cứu, nên giờ ta lấy lại.” Phan Đạt mặt nghiêm túc, cư nhiên tính toán nói.
Thế nhưng đưa đến một tiếng cười nhạo của Mạc Phỉ: “Độc trên ám khí lần này cùng một dạng với lần trước?”
Phan Đạt rất mau sảng khoái thừa nhận: “Không tệ, giống nhau như đúc. Độc ta dùng giết người, từ đầu chí cuối, đều chỉ làm một loại.”
“Nha.” Mạc Phỉ lập tức lấy từ trong ngực ra một bình nhỏ, đưa qua đưa lại trước mắt hắn, cuối cùng lại lấy từ bên trong ra một viên dược hoàn, tự tay đưa vào trong miệng Diệp Cẩn.
Phan Đạt nhận ra đó là giải dược, giận đến hai tay thẳng run: “Ngươi tại sao có thể có...”
“Tại sao có thể có?” Mạc Phỉ “áy náy” cười cười, “Đương nhiên là lần trước ta đại phát công lực, dùng quỳnh tương ngọc lộ cứu mạng bọn họ, cho nên giải dược ngươi dâng lên đương nhiên còn dư lại.”
“Giả thần giả quỷ.” Mặt của Phan Đạt chợt trầm xuống, “Ta không rõ ràng lắm ngươi lần trước đến tột cùng dùng phương pháp quái quỷ gì, nhưng ta biết ngươi căn bản là nữ nhân bình thường.”
Dừng lại một chút, lại bổ sung: “Trước mắt người đó, ngươi quả thật biểu hiện rất xuất sắc, thế nhưng cũng không che đậy được sự thật chuyện ngươi là nữ nhân bình thường.”
“Người đó?” Mạc Phỉ ngạc nhiên nói. Ngay cả Diệp Cẩn chưa hoàn toàn hồi phục cũng không để ý đến thân thể đau đớn, cố nén thẳng tắp nhìn hắn.
Phan Đạt chau mày, bỗng nhiên hứng thú: “Như thế nào, ngươi muốn biết?”
Mạc Phỉ nghiêm mặt: “Ngươi biết Chung lão bản?”
“Không tệ.”
“Ngươi cùng hắn quan hệ thực tốt, biết tên đầy đủ của hắn?”
“Ngươi chưa từng nghe qua cùng chung chí hướng?”
“Là mèo mả gà đồng sao.”
Diệp Cẩn tươi tỉnh trở lại không nhịn được cười một tiếng.
Phan Đạt hừ một tiếng: “Muốn biết, vậy thì cầu xin ta đi.”
Mạc Phỉ cố ý nặng nề thở dài: “Lời cẩu huyết như vậy ngươi cũng nói được ra miệng, ngươi cho là ta cần thiết cầu xin ngươi sao.”
Thấy Phan Đạt vẻ mặt nghi ngờ, nàng không nhanh không chậm nhắc nhở: “Cho dù ta không phải là tiên nhân, nắm giữ nhược điểm của một người cũng đã có đủ tất cả điều kiện có lợi.”
“Nhược điểm của ngươi, chính là nước cờ chiếu tướng của ta.”
Nếu như muốn dùng một đại từ để hình dung Diệp cẩn, đó chính là trầm mặc. Về phần hắn trầm mặc đến mức nào, đoán chừng đã đạt tới cấp thần.
Đối mặt với chất vấn của người khác, hắn rất ít nói; đối mặt với thống khổ toàn tâm, hắn ngay cả mắt cũng không chớp; đối mặt với nghi ngờ trong lòng, hắn vẫn như cũ giữ vững trầm mặc, cũng không hỏi đến.
Tóm lại, hắn là một kẻ nhàm chán, một kẻ thập phần nhàn chán.
Nam nhân quá nhàm chán không có tình cảm, có chuyện gì cũng vùi ở trong lòng, không hiểu được nắm giữ thời cơ, không biết dùng hành động lãng mạn làm cho nữ tử vui lòng. Nói chung, Mạc Phỉ hiểu như vậy. Nếu đồng thời có một hoa hoa công tử hiện thân, chiêu ong gọi bướm, nam nhân giống như Diệp Cẩn, danh tiếng nhất định đều bị cưỡng chiếm, cảm giác tồn tại cũng sẽ từ từ yếu kém.
Bất quá nàng chính là thích loại trầm mặc này hơn. Đối với nàng loại người quá “thần bí” này, nhất định phải truy hỏi đến cùng vấn đề mấu chốt trong đó. Miễn đi quá trình giải thích rườm rà dư thừa, không cần suy nghĩ cũng cảm thấy nhẹ nhõm.
Thế nhưng có một điểm, nàng phát hiện nàng sai lầm rồi. Diệp cẩn hắn nhàm chán thuộc về nhàm chán, vẫn như thường có thể tạo nên không khí lãng mạn. Hắn chỉ cần tùy ý đứng ở đâu, ở đó đều có thể trở thành phong cảnh.
Cho nên khiến cho một đại nương đi ngang qua hẻm nhỏ, sau khi nhìn thấy Diệp Cẩn một cái liền bám lấy hắn không tha, nói gì muốn giới thiệu nha đầu nhà mình cho hắn, nếu không được đem mình bồi cho hắn cũng được.
Lúc ấy Diệp Cẩn không cười cũng không đáp, ánh mắt thủy chung lưu lại trên người Mạc Phỉ, thấy nàng cả người không được tự nhiên, lại bị lão đại nương kia dùng ánh mắt nửa hỏi thăm nửa khinh bỉ nhìn, càng thêm khó chịu.
Nàng bĩu môi, không phải chỉ phát hỏa một chút xíu nữa liền buột miệng: “Nhìn cái gì vậy, chưa có xem qua nam phẫn nữ trang a.”
Dĩ nhiên, lão đại nương sợ run một cái. Lại dĩ nhiên, nàng nửa ngày đều nói không ra một câu. Nhưng rất không dĩ nhiên, sắc mặt của nàng lại đột nhiên ửng hồng, bàn tay cong thành hình hoa lan, khuôn mặt nhỏ nhắn thẹn thùng nhút nhát nói: “Sớm nói nha tiểu ca, ta bồi cho ngươi cũng được a.”
Mạc Phỉ 囧 rồi. Nhất là thấy Diệp Cẩn kia cười như không cười, biểu tình cố nén đến nhanh nhịn không được nữa, càng 囧 hơn. Không biết là ý niệm nào làm hại, nàng rốt cuộc không kềm chế được, kéo tay hắn co chân chạy như điên, sau lưng còn bất chợt truyền đến tiếng kêu dồn dập của đại nương.
Nhớ không rõ chạy bao nhiêu lâu, chỉ cảm thấy thời gian đặc biệt gian nan, hô hấp của mình cũng đặc biệt dồn dập, trong đại não trống rỗng, thanh âm xa xa ở phía sau cũng trở thành trống không.
Chờ dừng lại thì hai người đã ở một nơi trông có chút quen thuộc. Nhưng nhà cũng có thể giống như người, một cái mũi hai con mắt, không cẩn thận nhìn rõ là rất khó phân biệt sự khác nhau trong đó.
Cho nên giờ phút này Mạc Phỉ, cũng không thành công để ý tới tấm ván gỗ treo trên vách tường — có liên quan tới nội dung “ba không cứu” của quỷ y.
Nàng thở hổn hển, cảm thụ sự thoải mái vận động mang đến, kể từ sau khi thông thạo thần lực, đã bao lâu không chạy giống như ngày hôm nay rồi?
Mạc Phỉ nghĩ đến liền không nhịn được liên tục cười, tùy ý khẽ dựa trên ván cửa, nhìn lên bầu trời đêm bội phục nói: “Thói đời a, ngay cả thổ tào nương cũng tốt xấu lẫn lộn, ra khỏi cửa đều có thể gặp được cao thủ, giang hồ nho nhỏ thật là vô số ngọa hổ tàng long.”
Bên cạnh trầm mặc dị thường.
“Ai, đừng luôn cố nén, ngươi mới vừa rồi là muốn cười đi? Ngươi xem biểu tình của người cũng mau táo bón rồi,” lắc đầu một cái bắt chước giáo viên dạy học, “Thực sự làm ta không đành lòng.”
Tựa hồ rốt cuộc không nhịn được, bên cạnh cuối cùng truyền đến tiếng cười thật thấp của Diệp Cẩn.
Điều này không khỏi làm Mạc Phỉ nghĩ, hắn ngay cả tiếng cười cũng dễ nghe như vậy. Liền cũng phát ra tiếng cười từ nội tâm: “Ngươi trừ đôi lông mày đều là một mặt co quắp. Hôm nay có tính là thời gian ngươi cười nhiều nhất hay không?”
Diệp Cẩn đột nhiên trầm mặc, một hồi lâu sau mới nói: “Chỉ cần còn có thể cười là tốt rồi.”
Đúng không, chỉ cần còn có thể cười là tốt rồi. Đây là lời Mạc Phỉ từng nói qua. Biết cười biết khóc, vậy thì chứng minh mình còn là một con người, còn là một người phàm. Nhân thế tốt đẹp nhất đoán chừng chính là có thể nếm đủ các loại màu sắc hình dạng cảm xúc. Vô luận là loại nào cũng là một loại tài nguyên.
Nếu như ngày nào đó không cười, cũng không khóc, thế giới sẽ biến thành như thế nào? Có thể không kém bao nhiêu so với người mù.
Trải qua tất cả các loại sự kiện lớn nhỏ, lòng Mạc Phỉ đã càng thản nhiên hơn, sớm có thể đối mặt với nhiều loại cảm xúc hơn: “Có người từng nói với ta, thích cũng không phải là chỉ dựa vào lời nói ngoài miệng, tình cảm là do tâm mà sinh, tùy tâm mà chi phối. Trước kia ta không hiểu lắm, thế nhưng một khắc kia ta mới phát hiện ta là thật thích hắn, nhưng sau khi mất đi mới hiểu phải quý trọng, vậy cũng đã không còn ý nghĩa gì. Ta cũng biết rõ sau khi sự việc xả ra mới đi làm đã không thể đại biểu cái gì, nhưng...” Có lẽ chính là loại tình cảm này đi, nàng không cam lòng cứ như vậy bị khi dễ, cho dù đã không thể bù đắp lại cái gì, cho dù còn có thể bị nói thành xen vào việc của người khác...
“Ta cùng ngươi.”
Thanh âm nhẹ nhàng chính trực lọt vào tai, liền khiến cho Mạc Phỉ lập tức ngạc nhiên nhìn hắn.
Nhìn nam tử tên Diệp Cẩn này.
Nhiều khi, khi ngươi gặp một đồ gì đó ngươi rất muốn có được, nó nhất định là tản ra áng sáng rực rỡ mê người, phải có ma lực hấp dẫn lòng người.
Mạc Phỉ bắt đầu phát hiện, bản thân Diệp Cẩn chính là một loại ma lực.
Chỉ cần nhìn hắn, liền cảm thấy cực kỳ an tâm, chỉ cần nhìn hắn, tựa hồ nào sợ muôn vàn khó khăn, cuối cùng cũng chỉ thành một chuyện nhỏ. Loại ma lực an tâm này làm người ta mê muội điên cuồng.
Nhưng hắn chung quy là một người xa lạ, ngươi cũng không thể hiểu bối cảnh chân chính của hắn, động cơ chân chính của người xa lạ. Dĩ nhiên nàng sẽ không dễ dàng mở miệng hỏi những thứ này, chính như Diệp Cẩn cũng không hỏi tới bối cảnh của nàng, đây là một loại lễ độ, đối mặt với chuyện không muốn trả lời, trầm mặc mới là hồi đáp tốt nhất. Vô luận là đối với người hỏi, hay người bị hỏi.
Nhớ tới lúc trước Tiêu Duyệt còn từng chất vấn nàng có phải là người của ma giáo hay không, mặc dù rất không khách khí vứt nàng xuống mặt đất, nhưng cũng chưa từng gây nhiều khó khăn cho nàng. Ngược lại đến cuối cùng, còn vô điều kiện lựa chọn tin tưởng.
Nàng nên cảm tạ, hắn cho nàng một cơ hội, như vậy tại sao nàng bây giờ không thể cho Diệp Cẩn một cơ hội?
Mạc Phỉ lắc đầu, thật sự áy náy cười: “Cám ơn ngươi, còn có thể vô điều kiện đáp ứng tùy hứng cùng kích động của ta.”
“Chớ quên...” Chân mày Diệp Cẩn vốn giống như nhíu lại không nhíu, vào thời khắc này, tựa hồ có chút rối rắm nho nhỏ. Hắn xoay tầm mắt, nén chừng nửa ngày, cuối cùng không đành lòng nói: “Chớ quên lời của ta.”
“Hả? Nói cái gì?” Mạc Phỉ cố ý nhìn hắn. Mỗi khi Diệp cẩn bắt đầu lảng tránh ánh mắt nàng thì chính là thời điểm thú vị nhất, cũng càng là thời điểm Mạc Phỉ từ đáy lòng muốn trêu chọc hắn.
Nàng đắc ý phát hiện, lông mày Diệp Cẩn dưới thế tiếng công của lời nàng thật sự nhíu lại.
Nam nhân này thật sự là xấu hổ cũng đáng yêu. Mạc Phỉ nhịn không được nữa, thần sắc nghiêm túc nghiêm chỉnh lập tức lộ tẩy, cả người bắt đầu lên tiếng cười ha hả: “Biết, biết, mọi sự phải cẩn thận, có vấn đề tùy thời tìm ngươi.”
Khuôn mặt Diệp Cẩn bỗng chốc lại đỏ.
Thấy hắn như thế, Mạc Phỉ cư nhiên cảm giác thân mang sứ mạng phụ thân, vừa mới chuẩn bị vươn tay ra đập bả vai hắn, nào có thể đoán được lúc này sau lưng cửa đột nhiên mở ra, chỉ nghe “hưu” một tiếng, thuận theo liền thấy Diệp Cẩn điên cuồng xông tới nhanh chóng nắm được cái gì.
Một khắc kia ánh trăng lạnh lẽo chiếu xuống, xuyên thấu qua bàn tay đã rướm máu của hắn, Mạc Phỉ tinh tường chú ý tới, là ngân châm màu đen.
Thế nhưng hắn chưa bao giờ kêu, cho dù đau hơn, cho dù thân trúng kịch độc, vẻ mặt hắn cũng sẽ không vặn vẹo kêu một tiếng “đau”.
“Gấu mèo tinh chết tiệt!” Mạc Phỉ quay đầu lại đưa tay ra, không nhiều không ít nói, “Giao ra giải dược.”
Nàng hung thần ác sát gào lên, lại một lần nữa khẩn trương, lại một lần nữa là không bình tĩnh không trấn định, không rõ nguyên nhân vì sao, chỉ biết không muốn mất đi, như thế mà thôi.
“Ngươi...?” Thanh âm người mở cửa khẽ run, tiếp theo sau khi suy nghĩ cẩn thận vội vàng nhảy ra sau một bước dài, “Là ngươi, nữ vương bát đản!”
“Phan Đạt, mau giao ra giải dược. Nếu không ta cho ngươi từ quỷ y biến thành vương bát y, trọn đời thoát thân không được.” Khuôn mặt Mạc Phỉ âm trầm, rất không có kiên nhẫn lặp lại một lần.
“Hừ, ta từng đã cứu hắn một mạng, vốn là lúc nên thu hồi cái mạng này.” Nhớ tới người nào đó nhắc nhở, Phan Đạt cố ý nói, “Ngươi đã là thần tiên, cứu một người mà thôi, căn bản không cần cầu xin người phàm ta như vậy.”
Mạc Phỉ nói: “A, thái độ của ngươi biến chuyển thực mau. Lần trước còn quỳ xuống đất cầu xin tha thứ, lần này cư nhiên trở mặt?”
Phan Đạt lạnh lùng: “Từng có chuyện như vậy sao? Một giấc chiêm bao tỉnh dậy, ta cái gì đều không nhớ rồi.”
“Ta là quên, so đểu giả mặt dày, ngươi là thiên hạ vô địch.” Mạc Phỉ nhìn quầng mắt thâm nồng đậm của hắn một chút, lại cẩn thẩn suy nghĩ, “Được rồi, nói như vậy, ngươi không phải lại muốn đi ngủ chứ?”
Phan Đạt khinh thường: “Chỉ có người chết mới có thể ngủ vĩnh viễn.”
Mạc Phỉ “A” một tiếng, như có điều suy nghĩ hết lần này tới lần khác nhìn hắn: “Khó trách ngươi gấu mèo như vậy.”
Nàng vỗ tay một cái, biểu hiện nhẹ nhõm mười phần: “Vậy càng tốt, dù sao ta là thần tiên nha, rảnh rỗi nhàm chán, loại chuyện nhỏ cứu người này dĩ nhiên nên giao cho phàm nhân các ngươi làm rồi. Mà ta đây, dĩ nhiên là tìm người tìm việc vui.” Cố ý dùng ngón tay chỉ chỉ, nhìn hắn một chút, “Lần này chơi cái gì tốt đấy. Chơi dựng ngược đi tiểu, chu du trấn nhỏ một vòng, cuối cùng treo lên đầu cầu?”
Giờ phút này, mặt của Diệp Cẩn bởi vì độc vật mà trắng bệch, mà mặt của Phan Đạt bởi vì những lời này còn trắng bệch hơn. Nhớ tới chuyện lần trước, hắn bị bại không thể chịu đựng nổi, ngay cả tại sao bị bại cũng không rõ, may mắn có người khác đứng ra bảo đảm, khuyến khích hắn mấy phần: “Xem ra hôm nay ta lại không thể không phá lệ, chỉ giết người, không cứu người. Người nào nếu thấy ta làm trò hề, hẳn phải chết không thể nghi ngờ!”
Cuối cùng suy nghĩ một chút, cảm thấy chuyện này thật rất thú vị, cười thầm trong lòng nói thầm một câu: “Nữ vương bát đản, ngươi cũng chầm chậm cứu chữa.”
Mạc Phỉ câu khởi khóe môi, cười khẽ: “Ngươi làm nam nhân cũng quá thất bại, lòng dạ hẹp hòi, bất quá cũng bởi vì lần trước Diệp Cẩn đã cứu ta một mạng, cho nên ngươi mới ôm hận vu tâm?”
“Chuyện ta muốn làm, còn không người có thể làm khó dễ được ta. Bao gồm lấy tính mạng của hắn. Mạng do ta cứu, nên giờ ta lấy lại.” Phan Đạt mặt nghiêm túc, cư nhiên tính toán nói.
Thế nhưng đưa đến một tiếng cười nhạo của Mạc Phỉ: “Độc trên ám khí lần này cùng một dạng với lần trước?”
Phan Đạt rất mau sảng khoái thừa nhận: “Không tệ, giống nhau như đúc. Độc ta dùng giết người, từ đầu chí cuối, đều chỉ làm một loại.”
“Nha.” Mạc Phỉ lập tức lấy từ trong ngực ra một bình nhỏ, đưa qua đưa lại trước mắt hắn, cuối cùng lại lấy từ bên trong ra một viên dược hoàn, tự tay đưa vào trong miệng Diệp Cẩn.
Phan Đạt nhận ra đó là giải dược, giận đến hai tay thẳng run: “Ngươi tại sao có thể có...”
“Tại sao có thể có?” Mạc Phỉ “áy náy” cười cười, “Đương nhiên là lần trước ta đại phát công lực, dùng quỳnh tương ngọc lộ cứu mạng bọn họ, cho nên giải dược ngươi dâng lên đương nhiên còn dư lại.”
“Giả thần giả quỷ.” Mặt của Phan Đạt chợt trầm xuống, “Ta không rõ ràng lắm ngươi lần trước đến tột cùng dùng phương pháp quái quỷ gì, nhưng ta biết ngươi căn bản là nữ nhân bình thường.”
Dừng lại một chút, lại bổ sung: “Trước mắt người đó, ngươi quả thật biểu hiện rất xuất sắc, thế nhưng cũng không che đậy được sự thật chuyện ngươi là nữ nhân bình thường.”
“Người đó?” Mạc Phỉ ngạc nhiên nói. Ngay cả Diệp Cẩn chưa hoàn toàn hồi phục cũng không để ý đến thân thể đau đớn, cố nén thẳng tắp nhìn hắn.
Phan Đạt chau mày, bỗng nhiên hứng thú: “Như thế nào, ngươi muốn biết?”
Mạc Phỉ nghiêm mặt: “Ngươi biết Chung lão bản?”
“Không tệ.”
“Ngươi cùng hắn quan hệ thực tốt, biết tên đầy đủ của hắn?”
“Ngươi chưa từng nghe qua cùng chung chí hướng?”
“Là mèo mả gà đồng sao.”
Diệp Cẩn tươi tỉnh trở lại không nhịn được cười một tiếng.
Phan Đạt hừ một tiếng: “Muốn biết, vậy thì cầu xin ta đi.”
Mạc Phỉ cố ý nặng nề thở dài: “Lời cẩu huyết như vậy ngươi cũng nói được ra miệng, ngươi cho là ta cần thiết cầu xin ngươi sao.”
Thấy Phan Đạt vẻ mặt nghi ngờ, nàng không nhanh không chậm nhắc nhở: “Cho dù ta không phải là tiên nhân, nắm giữ nhược điểm của một người cũng đã có đủ tất cả điều kiện có lợi.”
“Nhược điểm của ngươi, chính là nước cờ chiếu tướng của ta.”