Trương nói xằng, Trương nói xằng, có thể thấy tất cả chuyện hắn nói đều là chuyện xằng bậy. Không đấu lại mồm miệng hắn, Tiêu Duyệt gặp hắn quả thực là thỏ trắng gặp sói xám.
Mạc Phỉ đối với hắn chỉ có hai câu nói mà đã ấn tượng khắc sâu, nên không khỏi nhiều lần quan sát đánh giá hắn. Lại phát hiện, hoàn toàn không giống những lời vô sỉ của hắn, dáng dấp hắn cũng coi như tuấn tú lịch sự, ít nhất sẽ cho người ta cảm thấy ôn hòa nhã nhặn, vui tươi mỉm cười.
Chẳng qua không giống với khí chất hết sức xuất chúng của Tiêu Duyệt, làn da Trương nói xằng hơi đen, cằm đầy, gò mà rộng, có thể thấy được tính tình hắn vốn hào hiệp, thoải mái.
Đại thúc nhàn hạ sao?
Không biết tại sao, cảnh tượng Tiêu Duyệt bộ dạng tức giận nói chuyện với Trương nói xằng làm Mạc Phỉ cảm thấy hoàn toàn giống “người vợ thẹn thùng” gặp “vô lại điên cuồng”... Trong đầu tự động sinh ra bối cảnh, Tiêu Duyệt bởi vì tức giận mà khuôn mặt nghẹn hồng cũng tự nhiên biến thành thẹn thùng. Nàng nhếch mép, càng cảm thấy cái thế giới này thật điên cuồng.
Không nghĩ tới thân chó sao cao bằng thân người, quan sát quá lâu, đến khi xoay đầu xuống chỉ cảm thấy “răng rắc” một tiếng, Mạc Phỉ liền hoàn toàn cứng đơ ở chỗ cũ. Cảm thụ đau đớn tận trong tâm cốt, nước mắt như mưa đến lũ lụt — thì ra ngước nhìn một góc 45 độ thật sự bi thương, không khỏi khiến nàng nhìn trời nghẹn ngào oán thán.
“Đại mỹ nhân Duyệt Nhi, nghe lão Trương ta nói này.” Trương nói xằng tựa hồ phát hiện ra cái gì, nhìn sang Mạc Phỉ, cũng không loã lồ, tiếp tục vô tâm vô phế cười, “Van xin thần tiên cho chút linh đan diệu dược, trả lại nhan sắc mỹ lệ cho ngươi. Nếu không tâm ý của các cô nương với ngươi chẳng phải đi theo Hùng Hoàng về nơi xa xôi hay sao.”
Hùng Hoàng là con chó lão phu nhân nuôi trong sơn trang, giống đực màu vàng, nên gọi Hùng Hoàng. Tiêu Duyệt biết Trương nói xằng cố ý châm chọc, dù sao kể từ khi gặp hắn chưa từng nghe hắn nói qua lời nào hữu ích.
“Lại là Vương Bá lắm mồm.” Hắn bất mãn.
Trương nói xằng cười: “Hắn còn không phải là vì tốt cho ngươi. Ngay cả Hồng Tú cũng không muốn sao.”
Tiêu Duyệt nâng lên gương mặt tuấn tú, làm bộ sẽ vung quyền: “Ngươi nếu muốn từ Trương nói xằng biến thành Bạch Cốt Trương, ta lập tức thành toàn cho ngươi.”
“Ai, người tốt như lão Trương, đại mỹ nhân Duyệt Nhi muốn đi đâu tìm được...”
“Ngươi có chừng có mực cho ta!” Tiêu Duyệt trợn mắt, vung tay thật sự.
“Hảo hảo hảo” Trương nói xằng buông tay, “Mỹ nhân bị hủy dung, dù sao cũng phải nghĩ chút biện pháp để chừa lại chút thể diện không phải sao?”
“Trương nói xằng!” Tiêu Duyệt liền rút kiếm, nhưng Trương nói xằng lại nhàn nhã cười một tiếng, trong nháy mắt chạy mất.
Hắn đành phải rầu rĩ thu hồi kiếm, ngây người ở chỗ cũ thật lâu.
Liên quan đến thái độ kỳ quái của Tiêu Duyệt, Mạc Phỉ lười phải suy nghĩ nhiều. Nàng chẳng qua chỉ là một khách qua đường, cho dù hôm nay dừng chân lưu lại, cuối cùng cũng có một ngày sẽ rời đi. Cho nên, nàng lười phải suy nghĩ nhiều.
Tiểu Bùn bị đưa về phòng của Tiêu Duyệt. Vốn Mạc Phỉ cho rằng chỗ ở của trang chủ so với những chỗ khác sẽ cao quý hơn, nhưng nàng một lần nữa lại nghĩ sai rồi.
Chỗ ở của Tiêu Duyệt vô cùng tầm thường, cũng một loại với phòng của những người trong sơn trang, tường thô gỗ mộc, mái lợp ngói sứ. Đơn sơ đến làm cho người khác khó có thể tưởng tượng được. Những thứ tốt đẹp như hành lang, núi giả ao xanh, rừng trúc đón gió, toàn bộ cũng chỉ có thể có trong ảo tưởng. Thay vào đó vây quanh tường là một hàng rào, bên trong nuôi tốp năm tốp ba con gà.
Cũng may trước phòng này không có những phòng khác ngăn trở, tầm nhìn rộng rãi, có thể trông thấy những mẫu ruộng phía trước, có thể đón những ngọn gió êm dịu thổi qua, đặc biệt đều có mùi thức ăn thơm ngát.
Lúc bị dẫn vào bên trong nhà mới phát hiện, Tiểu Bùn cư nhiên còn đang ngủ say. Mạc Phỉ không biết dùng ngôn ngữ gì để có thể hình dung, không bị đói chết thật coi như kỳ tích.
Tối hôm qua nàng ăn nhiều nhất, cho nên mới sống đến bây giờ cũng không mềm chân. Tiêu Duyệt đại khái cũng no bụng, trong lúc Tiểu Bùn tỉnh dậy cùng hắn lời lẽ đại chiến một phen, vừa vặn cướp trong miệng hắn một miếng thịt kho tàu.
Sau đó, bởi vì chuyện ‘Tống chung’, sắc mặt Tiêu Duyệt nặng nề, đe dọa, mọi người không dám động đến chiếc đũa nữa.
Nói vậy, lúc này Đại Tiểu Bảo đang cùng Vương Bá ăn uống vui vẻ, nhất định là đại tiệc. Mạc Phỉ càng nghĩ càng đói, dứt khoát gục trên mặt đất không động đậy được nữa.
“Lại đói bụng?” Tiêu Duyệt thấy thế, nhợt nhạt cười một tiếng, bộ dạng dãn lông mày thật là đẹp mắt.
Nhưng đối với Mạc Phỉ, không nghi ngờ gì đây chính là loại hình ảnh mang tính hủy diệt. Nàng đặc biệt tức giận theo dõi hắn, đồng thời trong bụng muốn nôn: hệ tiêu hoá tốt như vậy, căn bản không cần thực phẩm hỗ trợ kích thích tiêu hóa, làm sao có thể không đói bụng.
“Lát nữa Vương Bá mang đồ ăn cho ngươi, hiện tại ngươi chịu khó nhẫn nại.” Tiêu Duyệt dĩ nhiên không phát hiện giọng nói của hắn hết sức nhu hòa. Trong chốc lát lại ngồi xổm xuống, nhẹ nhàng sờ lên đống lông ở gáy nàng: “Nếu tùy ý đem ngươi xuất hiện, chắc chắn bị coi như yêu ma quỷ quái.”
Yêu ma quỷ quái? Không cần khoa trương như vậy chứ, nhiều lắm là hiếm lạ một chút thôi. Nói đem chó làm lão bà, người khác mới cảm thấy ngươi không bình thường. Mạc Phỉ càng nghĩ càng đổ mồ hôi?
Hắn dường như một chút tự giác cũng không có, càng sờ càng hăng say.
Mạc Phỉ chuẩn bị lật người cảnh cáo hắn, nhưng vừa nghĩ đến vết thương trên mặt hắn còn chưa lành, đại sự hủy dung này cũng không phải một hai câu là cho qua được. Nàng còn chưa đến mức là cái xác không hồn, rất hiểu lỗi lầm của mình, thực thấy áy náy nên cũng không dám động thủ nữa.
Cứ nằm ở đó, làm bộ cái gì cũng không biết, mặc cho hắn sờ, kết quả trái lại mí mắt càng ngày càng nặng. Trong lúc vô tình, lại ngủ thiếp đi...
Nếu như vừa mở ra mắt, ngươi có thể nhìn thấy cảnh tượng kỳ diệu như vậy sẽ ảo tưởng là đang nằm mộng.
Bất quá đối với Mặc Phỉ, nàng quá thực tế.
Nàng tỉnh táo hiểu được, nàng tạm thời đi theo người này, cũng là người có thể làm ra rất nhiều chuyện quỷ dị. Tỷ như có thể không chú ý ánh mắt người khác, chủ động lấy lòng ‘chó’; tỷ như có thể trong tình trạng này tắm cùng ‘chó’.
Cho nên nàng mới khẳng định, thân thể trần truồng của Tiêu Duyệt trước mắt mình, tuyệt đối không phải là nằm mơ.
Đáy lòng Mạc Phỉ không khỏi ai thán một tiếng, có lẽ hắn thiếu nữ nhân đã lâu, hôm nay mới miễn cưỡng cùng nàng ở chung một chỗ. Nhìn cái vẻ mặt hưởng thụ kia ngồi trước mặt mình, còn rất lịch sự tao nhã dựa trên vách thùng, tựu giống như không phải đang cùng ‘chó’ tắm, mà là đang cùng một giai nhân mình ngường mộ ngồi thưởng trà.
Vẻ mặt tự nhiên, ngay cả nàng cũng lầm tưởng bây giờ mình không còn ở trong thân chó, mà đã sớm trở về thân người.
Mạc Phỉ chép miệng, nàng không muốn tiếp tục nằm mộng giữa ban ngày, bổ nhào về phía trước bò dậy, kết quả chỗ da dưới chân đang đứng quá trơn, trong nháy mắt đầu nàng lao xuống phía dưới, tư thế ngã quỵ rất hoa lệ. Vì vậy một giây kế tiếp, Mạc Phỉ rất muốn kêu rên.
Nàng tựa hồ bắt trông thấy một cái gì đó rất quỷ dị.
Hơn nữa còn là cái vô cùng quỷ dị không muốn nhìn thấy.
“Quỷ liều lĩnh.”
Mạc Phỉ sợ run, một hai giây sau, Tiêu Duyệt một tay kéo nàng nổi lên mặt nước, đặt nàng trên hai chân: “Có bị thương không?”
Ngươi cho rằng cái kia của ngươi là tảng đá à? Mạc Phỉ căm ghét, lòng rơi đầy lệ nhìn hắn.
Bất quá nói thật, làn da của hắn thật đẹp, trắng nõn, mềm mại so với những mỹ nữ hiện đại tốt hơn nhiều. Nhưng cẩn thận quan sát một chút, hắn lại hoàn toàn bất đồng với nữ nhân.
Hắn gầy, nhưng không phải kiểu gầy da bọc xương, cơ bắp rắn chắc, có thể thấy được thường xuyên tập võ. Điểm duy nhất không hoàn mỹ, chính là vết sẹo dài bằng bàn tay trên ngực trái.
Mạc Phỉ càng nhìn càng say sưa, đợi bàn tay hắn nhẹ nhàng xoa lên người nàng mới giật mình vì hành vi đầy ngu xuẩn vừa rồi của mình, thất thần nhìn thân thể một nam nhân.
Nàng cuống quít cào loạn móng vuốt, ý nói là muốn xuống mặt đất.
Không ngờ Tiêu Duyệt không những không hiểu, thấy vậy còn vui sướng, đem nàng đong đưa bên phải đong đưa bên trái như ru một đứa trẻ, thật lâu rốt cục cười nói: “Ngươi thật là một tiểu yêu tinh hành hạ người.”
Mạc Phỉ im lặng, vừa rồi cái kia cũng đã đủ kích thích, thân thể của hắn rốt cuộc cấu tạo như thế nào? Bất quá mặt khác cũng mong đợi, nghĩ thầm, nói sau a, nói sau a, “Còn chưa hài lòng với chỗ ngươi vừa thấy sao?”
Không nghĩ Tiêu Duyệt hiểu được “dụng tâm” của nàng, chân thật nói: “Còn chưa hài lòng với chỗ ngươi vừa nhìn thấy sao?”
Mạc Phỉ kiên cường chịu đựng, không bị phát hỏa đến bất tỉnh.
“Lặng yên chính là hài lòng, cho nên đến lượt ta tới thăm ngươi.”
Mạc Phỉ vốn đã ỉu xìu vì đói trong nháy mắt chợt sung huyết, nàng như thế nào gặp phải một tên háo sắc biến thái điên cuồng như thế này, rõ ràng hắn sỉ nhục nàng. Tên này ngay cả tiểu động vật cũng không bỏ qua...
“Cổ họng luộc, rau hẹ xào hành tây..” Tiêu Duyệt chợt thốt ra hai câu nói kì quặc rồi lập tức đem nàng lật ngửa lên, sau khi đập vào mắt lập tức cả kinh nói, “Ngươi là đực sao?”
Đực?! Mạc Phỉ há hốc mồm, không còn để ý đến lời kỳ quặc hắn vừa nói, trong đầu chỉ không ngừng lặp lại, chẳng lẽ Tiểu Bùn không phải là giống cái sao?
Dầu gì ở hiện đại thời gian Tiểu Bùn theo nàng cũng không coi là ít, nàng ngay cả đực cái cũng không phân biệt được sao. Để chứng thực tình huống, Mạc Phỉ dứt khoát vừa ngửa đầu vừa vểnh đuôi lên. Vừa vặn cả người cong như hình cái cung cũng không nhìn thấy một nửa điểm ở phần bụng.
Như thế lặp đi lặp lại nhiều lần, nằm ngửa rồi lại ngồi cũng không cách nào thấy được. Cho đến lúc này, trò đùa dai thành công Tiêu Duyệt rốt cục không nhịn được cười to, nhắc nhở: “Tiêu Duyệt ta sao có thể lấy một nam nhân làm vợ.”
Mạc Phỉ cả kinh, lời này ngược lại nhắc nhở nàng một điểm. Tiêu Duyệt coi nàng như người, việc này tự nhiên là không thể. Nàng vốn lười phải làm rõ chuyện, mà nay lại bởi vì hai câu nói vừa rồi “Cổ họng luộc, rau hẹ xào hành tây” trở nên muốn hiểu rõ ràng.
Theo lý, Tiêu Duyệt không thể nào vô duyên vô cớ biết những thứ kia, nhất định là từ lâu đã có người ở sau lưng nói cho hắn biết. Mà nàng có thể nghĩ đến, trên thực tế cũng chỉ có một người!
Mạc Phỉ đang nghĩ cách làm sao có thể biết được hành tung của đối phương, vậy mà lúc này trước thùng nước đột nhiên xuất hiện một thân ảnh. Nàng còn chưa kịp đem chân phải vỗ trán, thân ảnh kia động tác rất nhanh đã đánh về phía Tiêu Duyệt đang trợn mắt há mồm trước.
Một hồi lâu, hắn mới kịp phản ứng, chui sâu vào trong thùng, hận không thể từ đáy thùng đạp một cước. Đồng thời trong phòng vang vọng thanh âm giận dữ của hắn: “Cách xa ta một chút, nữ nhân ngu xuẩn không biết liêm sỉ, không tuân thủ nữ tắc, không biết cái gì là e lệ này!”
Trương nói xằng, Trương nói xằng, có thể thấy tất cả chuyện hắn nói đều là chuyện xằng bậy. Không đấu lại mồm miệng hắn, Tiêu Duyệt gặp hắn quả thực là thỏ trắng gặp sói xám.
Mạc Phỉ đối với hắn chỉ có hai câu nói mà đã ấn tượng khắc sâu, nên không khỏi nhiều lần quan sát đánh giá hắn. Lại phát hiện, hoàn toàn không giống những lời vô sỉ của hắn, dáng dấp hắn cũng coi như tuấn tú lịch sự, ít nhất sẽ cho người ta cảm thấy ôn hòa nhã nhặn, vui tươi mỉm cười.
Chẳng qua không giống với khí chất hết sức xuất chúng của Tiêu Duyệt, làn da Trương nói xằng hơi đen, cằm đầy, gò mà rộng, có thể thấy được tính tình hắn vốn hào hiệp, thoải mái.
Đại thúc nhàn hạ sao?
Không biết tại sao, cảnh tượng Tiêu Duyệt bộ dạng tức giận nói chuyện với Trương nói xằng làm Mạc Phỉ cảm thấy hoàn toàn giống “người vợ thẹn thùng” gặp “vô lại điên cuồng”... Trong đầu tự động sinh ra bối cảnh, Tiêu Duyệt bởi vì tức giận mà khuôn mặt nghẹn hồng cũng tự nhiên biến thành thẹn thùng. Nàng nhếch mép, càng cảm thấy cái thế giới này thật điên cuồng.
Không nghĩ tới thân chó sao cao bằng thân người, quan sát quá lâu, đến khi xoay đầu xuống chỉ cảm thấy “răng rắc” một tiếng, Mạc Phỉ liền hoàn toàn cứng đơ ở chỗ cũ. Cảm thụ đau đớn tận trong tâm cốt, nước mắt như mưa đến lũ lụt — thì ra ngước nhìn một góc độ thật sự bi thương, không khỏi khiến nàng nhìn trời nghẹn ngào oán thán.
“Đại mỹ nhân Duyệt Nhi, nghe lão Trương ta nói này.” Trương nói xằng tựa hồ phát hiện ra cái gì, nhìn sang Mạc Phỉ, cũng không loã lồ, tiếp tục vô tâm vô phế cười, “Van xin thần tiên cho chút linh đan diệu dược, trả lại nhan sắc mỹ lệ cho ngươi. Nếu không tâm ý của các cô nương với ngươi chẳng phải đi theo Hùng Hoàng về nơi xa xôi hay sao.”
Hùng Hoàng là con chó lão phu nhân nuôi trong sơn trang, giống đực màu vàng, nên gọi Hùng Hoàng. Tiêu Duyệt biết Trương nói xằng cố ý châm chọc, dù sao kể từ khi gặp hắn chưa từng nghe hắn nói qua lời nào hữu ích.
“Lại là Vương Bá lắm mồm.” Hắn bất mãn.
Trương nói xằng cười: “Hắn còn không phải là vì tốt cho ngươi. Ngay cả Hồng Tú cũng không muốn sao.”
Tiêu Duyệt nâng lên gương mặt tuấn tú, làm bộ sẽ vung quyền: “Ngươi nếu muốn từ Trương nói xằng biến thành Bạch Cốt Trương, ta lập tức thành toàn cho ngươi.”
“Ai, người tốt như lão Trương, đại mỹ nhân Duyệt Nhi muốn đi đâu tìm được...”
“Ngươi có chừng có mực cho ta!” Tiêu Duyệt trợn mắt, vung tay thật sự.
“Hảo hảo hảo” Trương nói xằng buông tay, “Mỹ nhân bị hủy dung, dù sao cũng phải nghĩ chút biện pháp để chừa lại chút thể diện không phải sao?”
“Trương nói xằng!” Tiêu Duyệt liền rút kiếm, nhưng Trương nói xằng lại nhàn nhã cười một tiếng, trong nháy mắt chạy mất.
Hắn đành phải rầu rĩ thu hồi kiếm, ngây người ở chỗ cũ thật lâu.
Liên quan đến thái độ kỳ quái của Tiêu Duyệt, Mạc Phỉ lười phải suy nghĩ nhiều. Nàng chẳng qua chỉ là một khách qua đường, cho dù hôm nay dừng chân lưu lại, cuối cùng cũng có một ngày sẽ rời đi. Cho nên, nàng lười phải suy nghĩ nhiều.
Tiểu Bùn bị đưa về phòng của Tiêu Duyệt. Vốn Mạc Phỉ cho rằng chỗ ở của trang chủ so với những chỗ khác sẽ cao quý hơn, nhưng nàng một lần nữa lại nghĩ sai rồi.
Chỗ ở của Tiêu Duyệt vô cùng tầm thường, cũng một loại với phòng của những người trong sơn trang, tường thô gỗ mộc, mái lợp ngói sứ. Đơn sơ đến làm cho người khác khó có thể tưởng tượng được. Những thứ tốt đẹp như hành lang, núi giả ao xanh, rừng trúc đón gió, toàn bộ cũng chỉ có thể có trong ảo tưởng. Thay vào đó vây quanh tường là một hàng rào, bên trong nuôi tốp năm tốp ba con gà.
Cũng may trước phòng này không có những phòng khác ngăn trở, tầm nhìn rộng rãi, có thể trông thấy những mẫu ruộng phía trước, có thể đón những ngọn gió êm dịu thổi qua, đặc biệt đều có mùi thức ăn thơm ngát.
Lúc bị dẫn vào bên trong nhà mới phát hiện, Tiểu Bùn cư nhiên còn đang ngủ say. Mạc Phỉ không biết dùng ngôn ngữ gì để có thể hình dung, không bị đói chết thật coi như kỳ tích.
Tối hôm qua nàng ăn nhiều nhất, cho nên mới sống đến bây giờ cũng không mềm chân. Tiêu Duyệt đại khái cũng no bụng, trong lúc Tiểu Bùn tỉnh dậy cùng hắn lời lẽ đại chiến một phen, vừa vặn cướp trong miệng hắn một miếng thịt kho tàu.
Sau đó, bởi vì chuyện ‘Tống chung’, sắc mặt Tiêu Duyệt nặng nề, đe dọa, mọi người không dám động đến chiếc đũa nữa.
Nói vậy, lúc này Đại Tiểu Bảo đang cùng Vương Bá ăn uống vui vẻ, nhất định là đại tiệc. Mạc Phỉ càng nghĩ càng đói, dứt khoát gục trên mặt đất không động đậy được nữa.
“Lại đói bụng?” Tiêu Duyệt thấy thế, nhợt nhạt cười một tiếng, bộ dạng dãn lông mày thật là đẹp mắt.
Nhưng đối với Mạc Phỉ, không nghi ngờ gì đây chính là loại hình ảnh mang tính hủy diệt. Nàng đặc biệt tức giận theo dõi hắn, đồng thời trong bụng muốn nôn: hệ tiêu hoá tốt như vậy, căn bản không cần thực phẩm hỗ trợ kích thích tiêu hóa, làm sao có thể không đói bụng.
“Lát nữa Vương Bá mang đồ ăn cho ngươi, hiện tại ngươi chịu khó nhẫn nại.” Tiêu Duyệt dĩ nhiên không phát hiện giọng nói của hắn hết sức nhu hòa. Trong chốc lát lại ngồi xổm xuống, nhẹ nhàng sờ lên đống lông ở gáy nàng: “Nếu tùy ý đem ngươi xuất hiện, chắc chắn bị coi như yêu ma quỷ quái.”
Yêu ma quỷ quái? Không cần khoa trương như vậy chứ, nhiều lắm là hiếm lạ một chút thôi. Nói đem chó làm lão bà, người khác mới cảm thấy ngươi không bình thường. Mạc Phỉ càng nghĩ càng đổ mồ hôi?
Hắn dường như một chút tự giác cũng không có, càng sờ càng hăng say.
Mạc Phỉ chuẩn bị lật người cảnh cáo hắn, nhưng vừa nghĩ đến vết thương trên mặt hắn còn chưa lành, đại sự hủy dung này cũng không phải một hai câu là cho qua được. Nàng còn chưa đến mức là cái xác không hồn, rất hiểu lỗi lầm của mình, thực thấy áy náy nên cũng không dám động thủ nữa.
Cứ nằm ở đó, làm bộ cái gì cũng không biết, mặc cho hắn sờ, kết quả trái lại mí mắt càng ngày càng nặng. Trong lúc vô tình, lại ngủ thiếp đi...
Nếu như vừa mở ra mắt, ngươi có thể nhìn thấy cảnh tượng kỳ diệu như vậy sẽ ảo tưởng là đang nằm mộng.
Bất quá đối với Mặc Phỉ, nàng quá thực tế.
Nàng tỉnh táo hiểu được, nàng tạm thời đi theo người này, cũng là người có thể làm ra rất nhiều chuyện quỷ dị. Tỷ như có thể không chú ý ánh mắt người khác, chủ động lấy lòng ‘chó’; tỷ như có thể trong tình trạng này tắm cùng ‘chó’.
Cho nên nàng mới khẳng định, thân thể trần truồng của Tiêu Duyệt trước mắt mình, tuyệt đối không phải là nằm mơ.
Đáy lòng Mạc Phỉ không khỏi ai thán một tiếng, có lẽ hắn thiếu nữ nhân đã lâu, hôm nay mới miễn cưỡng cùng nàng ở chung một chỗ. Nhìn cái vẻ mặt hưởng thụ kia ngồi trước mặt mình, còn rất lịch sự tao nhã dựa trên vách thùng, tựu giống như không phải đang cùng ‘chó’ tắm, mà là đang cùng một giai nhân mình ngường mộ ngồi thưởng trà.
Vẻ mặt tự nhiên, ngay cả nàng cũng lầm tưởng bây giờ mình không còn ở trong thân chó, mà đã sớm trở về thân người.
Mạc Phỉ chép miệng, nàng không muốn tiếp tục nằm mộng giữa ban ngày, bổ nhào về phía trước bò dậy, kết quả chỗ da dưới chân đang đứng quá trơn, trong nháy mắt đầu nàng lao xuống phía dưới, tư thế ngã quỵ rất hoa lệ. Vì vậy một giây kế tiếp, Mạc Phỉ rất muốn kêu rên.
Nàng tựa hồ bắt trông thấy một cái gì đó rất quỷ dị.
Hơn nữa còn là cái vô cùng quỷ dị không muốn nhìn thấy.
“Quỷ liều lĩnh.”
Mạc Phỉ sợ run, một hai giây sau, Tiêu Duyệt một tay kéo nàng nổi lên mặt nước, đặt nàng trên hai chân: “Có bị thương không?”
Ngươi cho rằng cái kia của ngươi là tảng đá à? Mạc Phỉ căm ghét, lòng rơi đầy lệ nhìn hắn.
Bất quá nói thật, làn da của hắn thật đẹp, trắng nõn, mềm mại so với những mỹ nữ hiện đại tốt hơn nhiều. Nhưng cẩn thận quan sát một chút, hắn lại hoàn toàn bất đồng với nữ nhân.
Hắn gầy, nhưng không phải kiểu gầy da bọc xương, cơ bắp rắn chắc, có thể thấy được thường xuyên tập võ. Điểm duy nhất không hoàn mỹ, chính là vết sẹo dài bằng bàn tay trên ngực trái.
Mạc Phỉ càng nhìn càng say sưa, đợi bàn tay hắn nhẹ nhàng xoa lên người nàng mới giật mình vì hành vi đầy ngu xuẩn vừa rồi của mình, thất thần nhìn thân thể một nam nhân.
Nàng cuống quít cào loạn móng vuốt, ý nói là muốn xuống mặt đất.
Không ngờ Tiêu Duyệt không những không hiểu, thấy vậy còn vui sướng, đem nàng đong đưa bên phải đong đưa bên trái như ru một đứa trẻ, thật lâu rốt cục cười nói: “Ngươi thật là một tiểu yêu tinh hành hạ người.”
Mạc Phỉ im lặng, vừa rồi cái kia cũng đã đủ kích thích, thân thể của hắn rốt cuộc cấu tạo như thế nào? Bất quá mặt khác cũng mong đợi, nghĩ thầm, nói sau a, nói sau a, “Còn chưa hài lòng với chỗ ngươi vừa thấy sao?”
Không nghĩ Tiêu Duyệt hiểu được “dụng tâm” của nàng, chân thật nói: “Còn chưa hài lòng với chỗ ngươi vừa nhìn thấy sao?”
Mạc Phỉ kiên cường chịu đựng, không bị phát hỏa đến bất tỉnh.
“Lặng yên chính là hài lòng, cho nên đến lượt ta tới thăm ngươi.”
Mạc Phỉ vốn đã ỉu xìu vì đói trong nháy mắt chợt sung huyết, nàng như thế nào gặp phải một tên háo sắc biến thái điên cuồng như thế này, rõ ràng hắn sỉ nhục nàng. Tên này ngay cả tiểu động vật cũng không bỏ qua...
“Cổ họng luộc, rau hẹ xào hành tây..” Tiêu Duyệt chợt thốt ra hai câu nói kì quặc rồi lập tức đem nàng lật ngửa lên, sau khi đập vào mắt lập tức cả kinh nói, “Ngươi là đực sao?”
Đực?! Mạc Phỉ há hốc mồm, không còn để ý đến lời kỳ quặc hắn vừa nói, trong đầu chỉ không ngừng lặp lại, chẳng lẽ Tiểu Bùn không phải là giống cái sao?
Dầu gì ở hiện đại thời gian Tiểu Bùn theo nàng cũng không coi là ít, nàng ngay cả đực cái cũng không phân biệt được sao. Để chứng thực tình huống, Mạc Phỉ dứt khoát vừa ngửa đầu vừa vểnh đuôi lên. Vừa vặn cả người cong như hình cái cung cũng không nhìn thấy một nửa điểm ở phần bụng.
Như thế lặp đi lặp lại nhiều lần, nằm ngửa rồi lại ngồi cũng không cách nào thấy được. Cho đến lúc này, trò đùa dai thành công Tiêu Duyệt rốt cục không nhịn được cười to, nhắc nhở: “Tiêu Duyệt ta sao có thể lấy một nam nhân làm vợ.”
Mạc Phỉ cả kinh, lời này ngược lại nhắc nhở nàng một điểm. Tiêu Duyệt coi nàng như người, việc này tự nhiên là không thể. Nàng vốn lười phải làm rõ chuyện, mà nay lại bởi vì hai câu nói vừa rồi “Cổ họng luộc, rau hẹ xào hành tây” trở nên muốn hiểu rõ ràng.
Theo lý, Tiêu Duyệt không thể nào vô duyên vô cớ biết những thứ kia, nhất định là từ lâu đã có người ở sau lưng nói cho hắn biết. Mà nàng có thể nghĩ đến, trên thực tế cũng chỉ có một người!
Mạc Phỉ đang nghĩ cách làm sao có thể biết được hành tung của đối phương, vậy mà lúc này trước thùng nước đột nhiên xuất hiện một thân ảnh. Nàng còn chưa kịp đem chân phải vỗ trán, thân ảnh kia động tác rất nhanh đã đánh về phía Tiêu Duyệt đang trợn mắt há mồm trước.
Một hồi lâu, hắn mới kịp phản ứng, chui sâu vào trong thùng, hận không thể từ đáy thùng đạp một cước. Đồng thời trong phòng vang vọng thanh âm giận dữ của hắn: “Cách xa ta một chút, nữ nhân ngu xuẩn không biết liêm sỉ, không tuân thủ nữ tắc, không biết cái gì là e lệ này!”