Vừa ra khỏi nhà, nó đã nghe thấy tiếng chuông điện thoại reo lên. Nó vội vàng nghe máy.
- Alo, tôi ra khỏi nhà rồi, mấy người muốn gì? Nói mau lên.
- Cứ bình tĩnh nào, cần gì phải vội thế.
Nó nghiến chặt hai hàm răng lại với nhau, ánh mắt trở về sự sắc lạnh của năm nào( thực ra hồi nhỏ, nữ chính đã nổi tiếng là người máu lạnh với biệt danh Công chúa băng. Sau khi lớn thì tính cách đó đã một phần mất đi. Nhưng bây giờ, nó đã quay trở lại rùi. ^^)
Từ màn hình nhỏ lại phát ra giọng nói đáng sợ:
- Bây giờ, cô hãy đi ra bờ hồ. Mau lên. Lúc nào tới đó thì gọi cho tôi.
Nó không nói không rằng, cứ thế cúp máy rồi đi thẳng một mạch tới bờ hồ.
- Alo, tôi tới rồi. Các ông muốn gì, mau thả bố tôi ra. Alo...alo...
Nó gọi nhưng không ai trả lời dù nó có nói to cỡ nào và gọi bao nhiêu lần đi nữa. Thế là nó mặc kệ. Tắt máy. Giờ nó mới nhận ra, đã 11h. Tự nhiên trong lòng nó lại nổi lên một cảm giác khó tả: phân vân. Nó thực sự không biết nên về hay nên ở, đi loanh quanh khắp bờ hồ để tìm hiểu tình hình, kết quả là một con số 0 tròn trĩnh: đi cả một vòng hồ nhưng nó chẳng thấy có gì bất thường( mà cũng có lẽ là do thường ngày nó hổng hay ra bờ hồ chơi đó mà ^^).
Ngồi đợi khoảng vài phút, màn hình nhỏ lại sáng lên:
- Mày ra đến bờ hồ rồi phải không?
- Phải. Bây giờ tôi phải làm gì?
- Đứng yên ở đó và đợi thêm một chút nữa
Xong, hắn cúp máy, không nói thêm bất cứ lời nào nữa. Đâu còn cách nào khác, nó đành phải nghe theo lời hắn, ngồi im và chờ đợi.
Nó ngồi đợi mãi, cho tới lúc cả bờ hồ vắng không một bóng người. Và lúc này, nó có cảm giác mình đã bị lừa.....
Vài giây sau, có một bàn tay ấm áp vòng qua bịt mắt nó lại. Nó giật mình và định hét lên thì bàn tay đó lại bịt luôn miệng nó. Giọng nói ấm áp như nắng mùa xuân vang lên:
- Suỵt! Cậu đừng hét lên như thế, tuy giờ muộn lắm rồi nhưng vẫn có người ở bờ hồ đấy!
Nó đã hơi hơi đoán ra người đang bịt mắt nó là ai nhưng nó cũng không chắc chắn cho đến khi bàn tay đó từ từ buông khỏi mặt nó....
Phong- là Phong.
Nó ngỡ ngàng trong 11 giây.
- Làm gì mà thất thần ra vậy? Không lẽ tớ thật sự đẹp trai đến thế sao!
Mặt nó đỏ như gấc, nóng bừng bừng như vừa đi ra từ lò lửa.
Nó ngơ ngác không hiểu chuyện gì đã xảy ra. Có lẽ Phong hiểu được nó đang nghĩ gì nên vội nói:
- Cậu không hiểu chuyện gì đã xảy ra phải không? Thật ra là thế này....bla...bla....
Phong nói một tràng dài và đại loại là Phong thấy thích nó và muốn làm bạn với nó( thích là tình cảm bạn bè trong sáng và thuần túy thôi à nghen :3).
Tuy là chưa hiểu rõ vấn đề nhưng nó cũng gật đầu cho qua chuyên. Mà vốn dĩ nó cũng thích Phong lâu rồi nên đồng ý cũng phải thôi.
- Mà cậu lôi tớ ra đây cùng với lý do bắt cóc bố tớ để làm gì vậy?
Phong đột nhiên như nhớ ra một điều gì đó. Cậu vỗtay và rồi đột nhiên...
Khắp bờ hồ rực sáng ánh đèn như đang đứng giữa trời sao của thiên hà. Nó nhìn cảnh tượng trước mặt mà lòng có chút rung động...
- Coi như là quà ra mắt của tớ trước khi tụi mình trờ thành bạn.
Nó nhìn Phong không nói gì....( ngơ ngác)
Bất giác, Phong nắm tay nó, kéo nó ra một chỗ khác.
Chỗ đó có một bàn tiệc trang trí đẹp mắt cùng vô số đồ ăn ngon ở trên đó.
Cái mặt nó đã ngơ ngác bây giờ lại còn ngờ nghệch hơn.
Phong chỉ im lặng kéo nó ngồi xuống ghế ( bắt đầu bữa tiệc:))
Nó không phản kháng mà cũng không ăn uống gì hết. Tâm trạng đâu mà ăn chứ, trong đầu nó bây giờ là một mớ bòng bong hỗn độn vô cùng, tuy là Phong đã giải thích nhưng nó cũng không đủ sáng suốt để hiểu và tiếp nhận hết những gì đã xảy ra.
Nó ngước lên nhìn Phong và bắt gặp ánh mắt dễ thương đang nhìn nó âu yếm. Thế là nó quên hết, không hiểu chuyện gì đã xảy ra nhưng nó cũng mặc kệ, chỉ cần biết Phong đã có chút xíu tình cảm với nó( dù chỉ là tình bạn) thôi cũng đủ khiến nó hạn phúc tới mức quên đi mọi thứ đang diễn ra.
Vậy là hôm đó, nó và Phong đã có một bữa ăn khuya với nhau trong một không gian vô cùng thơ mộng và lãng mạn.
Trước khi về, Phong còn tặng cho nó một cái lắc tay bằng bạc đính đá quý. trông nó khá đắt nhưng Phong đã tặng thì nó phải nhận chứ( tuy là không tự nguyện cho lắm ^^""").
Trên đường về nhà, nó tung tăng với suy nghĩ liệu giữa nó và Phong đã nảy sinh ra một tình bạn trong sáng hay một tình bạn đặc biết đây? Nó không thể tìm được câu trả lời trong hôm nay nhưng chắc chắn, nó sẽ tìm được đáp án trong tương lai- ó đã hứa với bản thân như thế.
Còn về phần Phong, cậu có suy nghĩ gì về buổi tôi hôm đó?
Nhìn bộ dạng tung tăng hớn hở của nó, Phong chỉ có một suy nghĩ thôi: bước đầu của kế hoạch đã thành công hơn mong đợi....
( Nghe có vẻ phũ phàng nhỉ?:))
( Có vẻ như lời lẽ của Vy không được chau chuốt và mượt mà như của mọi người và truyện có những chi tiết khó hiểu nhưng mà mn vẫn cứ ủng hộ Vy nha. Có thắc mắc về điều gì cứ cmt, Vy sẽ giải đáp cho^^)
Vừa ra khỏi nhà, nó đã nghe thấy tiếng chuông điện thoại reo lên. Nó vội vàng nghe máy.
- Alo, tôi ra khỏi nhà rồi, mấy người muốn gì? Nói mau lên.
- Cứ bình tĩnh nào, cần gì phải vội thế.
Nó nghiến chặt hai hàm răng lại với nhau, ánh mắt trở về sự sắc lạnh của năm nào( thực ra hồi nhỏ, nữ chính đã nổi tiếng là người máu lạnh với biệt danh Công chúa băng. Sau khi lớn thì tính cách đó đã một phần mất đi. Nhưng bây giờ, nó đã quay trở lại rùi. ^^)
Từ màn hình nhỏ lại phát ra giọng nói đáng sợ:
- Bây giờ, cô hãy đi ra bờ hồ. Mau lên. Lúc nào tới đó thì gọi cho tôi.
Nó không nói không rằng, cứ thế cúp máy rồi đi thẳng một mạch tới bờ hồ.
- Alo, tôi tới rồi. Các ông muốn gì, mau thả bố tôi ra. Alo...alo...
Nó gọi nhưng không ai trả lời dù nó có nói to cỡ nào và gọi bao nhiêu lần đi nữa. Thế là nó mặc kệ. Tắt máy. Giờ nó mới nhận ra, đã h. Tự nhiên trong lòng nó lại nổi lên một cảm giác khó tả: phân vân. Nó thực sự không biết nên về hay nên ở, đi loanh quanh khắp bờ hồ để tìm hiểu tình hình, kết quả là một con số tròn trĩnh: đi cả một vòng hồ nhưng nó chẳng thấy có gì bất thường( mà cũng có lẽ là do thường ngày nó hổng hay ra bờ hồ chơi đó mà ^^).
Ngồi đợi khoảng vài phút, màn hình nhỏ lại sáng lên:
- Mày ra đến bờ hồ rồi phải không?
- Phải. Bây giờ tôi phải làm gì?
- Đứng yên ở đó và đợi thêm một chút nữa
Xong, hắn cúp máy, không nói thêm bất cứ lời nào nữa. Đâu còn cách nào khác, nó đành phải nghe theo lời hắn, ngồi im và chờ đợi.
Nó ngồi đợi mãi, cho tới lúc cả bờ hồ vắng không một bóng người. Và lúc này, nó có cảm giác mình đã bị lừa.....
Vài giây sau, có một bàn tay ấm áp vòng qua bịt mắt nó lại. Nó giật mình và định hét lên thì bàn tay đó lại bịt luôn miệng nó. Giọng nói ấm áp như nắng mùa xuân vang lên:
- Suỵt! Cậu đừng hét lên như thế, tuy giờ muộn lắm rồi nhưng vẫn có người ở bờ hồ đấy!
Nó đã hơi hơi đoán ra người đang bịt mắt nó là ai nhưng nó cũng không chắc chắn cho đến khi bàn tay đó từ từ buông khỏi mặt nó....
Phong- là Phong.
Nó ngỡ ngàng trong giây.
- Làm gì mà thất thần ra vậy? Không lẽ tớ thật sự đẹp trai đến thế sao!
Mặt nó đỏ như gấc, nóng bừng bừng như vừa đi ra từ lò lửa.
Nó ngơ ngác không hiểu chuyện gì đã xảy ra. Có lẽ Phong hiểu được nó đang nghĩ gì nên vội nói:
- Cậu không hiểu chuyện gì đã xảy ra phải không? Thật ra là thế này....bla...bla....
Phong nói một tràng dài và đại loại là Phong thấy thích nó và muốn làm bạn với nó( thích là tình cảm bạn bè trong sáng và thuần túy thôi à nghen :).
Tuy là chưa hiểu rõ vấn đề nhưng nó cũng gật đầu cho qua chuyên. Mà vốn dĩ nó cũng thích Phong lâu rồi nên đồng ý cũng phải thôi.
- Mà cậu lôi tớ ra đây cùng với lý do bắt cóc bố tớ để làm gì vậy?
Phong đột nhiên như nhớ ra một điều gì đó. Cậu vỗtay và rồi đột nhiên...
Khắp bờ hồ rực sáng ánh đèn như đang đứng giữa trời sao của thiên hà. Nó nhìn cảnh tượng trước mặt mà lòng có chút rung động...
- Coi như là quà ra mắt của tớ trước khi tụi mình trờ thành bạn.
Nó nhìn Phong không nói gì....( ngơ ngác)
Bất giác, Phong nắm tay nó, kéo nó ra một chỗ khác.
Chỗ đó có một bàn tiệc trang trí đẹp mắt cùng vô số đồ ăn ngon ở trên đó.
Cái mặt nó đã ngơ ngác bây giờ lại còn ngờ nghệch hơn.
Phong chỉ im lặng kéo nó ngồi xuống ghế ( bắt đầu bữa tiệc:))
Nó không phản kháng mà cũng không ăn uống gì hết. Tâm trạng đâu mà ăn chứ, trong đầu nó bây giờ là một mớ bòng bong hỗn độn vô cùng, tuy là Phong đã giải thích nhưng nó cũng không đủ sáng suốt để hiểu và tiếp nhận hết những gì đã xảy ra.
Nó ngước lên nhìn Phong và bắt gặp ánh mắt dễ thương đang nhìn nó âu yếm. Thế là nó quên hết, không hiểu chuyện gì đã xảy ra nhưng nó cũng mặc kệ, chỉ cần biết Phong đã có chút xíu tình cảm với nó( dù chỉ là tình bạn) thôi cũng đủ khiến nó hạn phúc tới mức quên đi mọi thứ đang diễn ra.
Vậy là hôm đó, nó và Phong đã có một bữa ăn khuya với nhau trong một không gian vô cùng thơ mộng và lãng mạn.
Trước khi về, Phong còn tặng cho nó một cái lắc tay bằng bạc đính đá quý. trông nó khá đắt nhưng Phong đã tặng thì nó phải nhận chứ( tuy là không tự nguyện cho lắm ^^""").
Trên đường về nhà, nó tung tăng với suy nghĩ liệu giữa nó và Phong đã nảy sinh ra một tình bạn trong sáng hay một tình bạn đặc biết đây? Nó không thể tìm được câu trả lời trong hôm nay nhưng chắc chắn, nó sẽ tìm được đáp án trong tương lai- ó đã hứa với bản thân như thế.
Còn về phần Phong, cậu có suy nghĩ gì về buổi tôi hôm đó?
Nhìn bộ dạng tung tăng hớn hở của nó, Phong chỉ có một suy nghĩ thôi: bước đầu của kế hoạch đã thành công hơn mong đợi....
( Nghe có vẻ phũ phàng nhỉ?:))
( Có vẻ như lời lẽ của Vy không được chau chuốt và mượt mà như của mọi người và truyện có những chi tiết khó hiểu nhưng mà mn vẫn cứ ủng hộ Vy nha. Có thắc mắc về điều gì cứ cmt, Vy sẽ giải đáp cho^^)