Cái người chưa rõ mặt mũi Tô Nặc này cứ thế hiện hữu trong đời sống của Du Tiểu Trúc, ngay cả chính cô cũng không tin được, thần tình yêu (Cupid) bận rộn như thế mà vẫn nhớ đến mình. Tuy tâm địa tham lam của Tiểu Trúc hi vọng có thể một tên trúng hai đích, nhưng điều mà cô không thể ngờ tới đó là mũi tên ấy lại trúng ngay người tên Trương Tiểu Sơn.
Có một hôm Trương Tiểu Sơn đến nhà Du Tiểu Trúc mượn đồ, lúc ấy cô đang giúp mẹ nặn bánh cảo, vì vậy nói với hắn: “Cậu tự mở ngăn kéo mà lấy”, được một lúc Du Tiểu Trúc đi vào phòng nhìn thấy hắn đang đứng cạnh bàn học xem bức thư mà cô viết gửi Tô Nặc. Cô một tay đoạt lại, thất thanh thét lớn: “Cậu sao có thể làm thế được nhỉ, sao có thể tự ý xem đồ của người khác chứ?” Nói xong liền ủy khuất mà khóc lớn.
Trương Tiểu Sơn đứng như bất động tại chỗ, sửng sốt một hồi, thế rồi một lời xin lỗi cũng không nói liền đứng dậy đi mất. Du Tiểu Trúc nộ khí ngút trời, trước lúc Tiểu Sơn ra khỏi cửa hung hăng tung một chưởng, hắn một phen lảo đảo, rồi bị trục xuất khỏi cửa Du gia.
Kì thực Du Tiểu Trúc không sợ người khác biết việc cô thích Tô Nặc, là cô sợ người ta cười cô không tự biết lượng sức, càng huống hồ lại là kẻ thù không đội trời chung Trương Tiểu Sơn.
Trong buổi tối thứ bảy kể từ khi hai người tuyệt giao, Trương Tiểu Sơn đã nhắn tin cho cô.
_ Cậu vẫn còn giận mình à?
_ Không có.
_ Thế tại sao nhiều ngày như vậy đều không thèm để ý tới mình?
_ Có à?
_ Lại còn không?
Du Tiểu Trúc bắt đầu cười rộ lên, cô có thể tưởng tượng ra cái bộ dạng hổn hển nhớn nhác của hắn. Không lâu sau tiếng chuông tin nhắn lại reo lên:
_ Chúng mình vẫn là bạn đấy chứ.
_ Vậy được, cậu trả thư cho tớ đi.
Cái hôm Trương Tiểu Sơn đi rồi, cô phát hiện ra bị thiếu mất một bức.
Hắn thề thốt phủ nhận:
_ Tớ có thể nhìn thấy, thì mẹ cậu cũng có thể nhìn thấy, tại sao không phải là mẹ cậu lấy cơ chứ?.
Du Tiểu Trúc gãi gãi đầu, ngẫm lại buổi tối lúc ăn cơm mẹ lại nói với cô: “Phải học hành cho tốt, không được để tâm tư đặt ở nơi khác”, khi đó cô còn băn khoăn tại sao tự dưng mẹ lại nói thế, chắc là mẹ đọc được thư của cô rồi, thì ra là cô trách nhầm Tiểu Sơn rồi.
_ Ừ ha, cũng có thể – Cô nhắn lại.
_ Tớ nghĩ cậu hẳn là biết: tớ thích cậu.
Đồng hồ vang lên tiếng chuông báo 12 giờ, Du tiểu Trúc trầm mặc một lúc lâu. Sau đó cô cười rộ lên.
Tin nhắn của hắn lại gửi tới.
_Nếu như cậu cũng thích mình, thì ngày mai, lúc trả vở bài tập về nhà, hãy viết tên tớ lên vở của tớ.
Có một hôm Trương Tiểu Sơn đến nhà Du Tiểu Trúc mượn đồ, lúc ấy cô đang giúp mẹ nặn bánh cảo, vì vậy nói với hắn: “Cậu tự mở ngăn kéo mà lấy”, được một lúc Du Tiểu Trúc đi vào phòng nhìn thấy hắn đang đứng cạnh bàn học xem bức thư mà cô viết gửi Tô Nặc. Cô một tay đoạt lại, thất thanh thét lớn: “Cậu sao có thể làm thế được nhỉ, sao có thể tự ý xem đồ của người khác chứ?” Nói xong liền ủy khuất mà khóc lớn.
Trương Tiểu Sơn đứng như bất động tại chỗ, sửng sốt một hồi, thế rồi một lời xin lỗi cũng không nói liền đứng dậy đi mất. Du Tiểu Trúc nộ khí ngút trời, trước lúc Tiểu Sơn ra khỏi cửa hung hăng tung một chưởng, hắn một phen lảo đảo, rồi bị trục xuất khỏi cửa Du gia.
Kì thực Du Tiểu Trúc không sợ người khác biết việc cô thích Tô Nặc, là cô sợ người ta cười cô không tự biết lượng sức, càng huống hồ lại là kẻ thù không đội trời chung Trương Tiểu Sơn.
Trong buổi tối thứ bảy kể từ khi hai người tuyệt giao, Trương Tiểu Sơn đã nhắn tin cho cô.
_ Cậu vẫn còn giận mình à?
_ Không có.
_ Thế tại sao nhiều ngày như vậy đều không thèm để ý tới mình?
_ Có à?
_ Lại còn không?
Du Tiểu Trúc bắt đầu cười rộ lên, cô có thể tưởng tượng ra cái bộ dạng hổn hển nhớn nhác của hắn. Không lâu sau tiếng chuông tin nhắn lại reo lên:
_ Chúng mình vẫn là bạn đấy chứ.
_ Vậy được, cậu trả thư cho tớ đi.
Cái hôm Trương Tiểu Sơn đi rồi, cô phát hiện ra bị thiếu mất một bức.
Hắn thề thốt phủ nhận:
_ Tớ có thể nhìn thấy, thì mẹ cậu cũng có thể nhìn thấy, tại sao không phải là mẹ cậu lấy cơ chứ?.
Du Tiểu Trúc gãi gãi đầu, ngẫm lại buổi tối lúc ăn cơm mẹ lại nói với cô: “Phải học hành cho tốt, không được để tâm tư đặt ở nơi khác”, khi đó cô còn băn khoăn tại sao tự dưng mẹ lại nói thế, chắc là mẹ đọc được thư của cô rồi, thì ra là cô trách nhầm Tiểu Sơn rồi.
_ Ừ ha, cũng có thể – Cô nhắn lại.
_ Tớ nghĩ cậu hẳn là biết: tớ thích cậu.
Đồng hồ vang lên tiếng chuông báo 12 giờ, Du tiểu Trúc trầm mặc một lúc lâu. Sau đó cô cười rộ lên.
Tin nhắn của hắn lại gửi tới.
_Nếu như cậu cũng thích mình, thì ngày mai, lúc trả vở bài tập về nhà, hãy viết tên tớ lên vở của tớ.