Tối hôm đó Du Tiểu Trúc liên tục nằm mơ, mơ thấy Trương Tiểu Sơn đứng ở đối diện, cong người cười nhạo cô mà không đứng thẳng lên nổi, rất nhiều tình tiết đều nhớ không rõ nữa, khi giật mình tỉnh giấc thì Du Tiểu Trúc chỉ nhớ rõ nhất là: Trên sân tập, người quay đầu lại chính là Trương Tiểu Sơn.
Giấc mộng này khiến cô vô cùng phiền muộn, đến tận sáng sớm, nhìn thấy Tiểu Sơn mà như nhìn thấy quỷ. Cả buổi học Du Tiểu Trúc đều không tập trung, chỉ nhìn ra ngoài cửa sổ, tâm tư mải nghĩ xem người đứng ở sân tập khi ráng chiều buông xuống sẽ là người như thế nào.
Chuông tan học vừa rung, cô liền chạy như bay xuống nhà vệ sinh, đứng trước gương để sửa sang đầu tóc, xếp lại nếp gấp y phục, sau đó tự cười với mình một cái thật tươi.
Cô đi tới sân tập, bắt đầu cảm thấy khủng hoảng, không biết Tô Nặc sẽ đi tới từ hướng nào, do vậy cứ vài giây trôi qua sẽ lại đổi hướng một lần, mãi tới khi quay đúng một vòng, đầu óc liền choáng váng.
Lúc quay đến vòng thứ hai, đầu cảm giác đụng phải cái gì, cô quay lại, mở trừng mắt nhìn thấy một nam sinh mặc đồ màu trắng, nhưng cô rất nhanh phản ứng lại được, Tô Nặc đã nói là mặc đồ màu xám, sao có thể đổi thành đồ màu trắng được? Nhưng điều này cũng chẳng quan trọng mấy, quan trọng là, anh đã đến rồi.
Rất nhanh, Du Tiểu Trúc phát hiện ra đó chính là cơn ác mộng đêm qua, bởi vì người con trai mặc áo sơ mi trắng kia chính là: Trương Tiểu Sơn.
Cô tức mình thất vọng nói:
_Trương Tiểu Sơn, cậu rốt cuộc muốn gì?
Hắn khoát khoát tay nói:
_ Không có gì, chỉ là từ xa tớ đã nhìn thấy một con gụ lớn đang quay quay, nên muốn đến xem thử.
_ Cậu đi mau đi, tôi đang đợi người.
_ Hắn sẽ không tới đâu.
_ Cậu đừng nói bậy.
_ Người cậu thích chính là người cậu đang đợi phải không?
Du Tiểu Trúc cúi đầu bắt đầu im lặng, cô không muốn khiến không khí giữa hai người trở nên khó xử:
_ Cậu không cần hỏi.
Cô nói nhỏ đến mức chính mình cũng nghe không rõ.
_Không hỏi thì thôi.
Trương Tiểu Sơn vung cánh tay nghênh ngang đi mất.
Màn đêm buông xuống sân tập, chỉ còn lại bóng dáng cô đơn của Du Tiểu Trúc và thân ảnh xa dần của Trương Tiểu Sơn.
Giấc mộng này khiến cô vô cùng phiền muộn, đến tận sáng sớm, nhìn thấy Tiểu Sơn mà như nhìn thấy quỷ. Cả buổi học Du Tiểu Trúc đều không tập trung, chỉ nhìn ra ngoài cửa sổ, tâm tư mải nghĩ xem người đứng ở sân tập khi ráng chiều buông xuống sẽ là người như thế nào.
Chuông tan học vừa rung, cô liền chạy như bay xuống nhà vệ sinh, đứng trước gương để sửa sang đầu tóc, xếp lại nếp gấp y phục, sau đó tự cười với mình một cái thật tươi.
Cô đi tới sân tập, bắt đầu cảm thấy khủng hoảng, không biết Tô Nặc sẽ đi tới từ hướng nào, do vậy cứ vài giây trôi qua sẽ lại đổi hướng một lần, mãi tới khi quay đúng một vòng, đầu óc liền choáng váng.
Lúc quay đến vòng thứ hai, đầu cảm giác đụng phải cái gì, cô quay lại, mở trừng mắt nhìn thấy một nam sinh mặc đồ màu trắng, nhưng cô rất nhanh phản ứng lại được, Tô Nặc đã nói là mặc đồ màu xám, sao có thể đổi thành đồ màu trắng được? Nhưng điều này cũng chẳng quan trọng mấy, quan trọng là, anh đã đến rồi.
Rất nhanh, Du Tiểu Trúc phát hiện ra đó chính là cơn ác mộng đêm qua, bởi vì người con trai mặc áo sơ mi trắng kia chính là: Trương Tiểu Sơn.
Cô tức mình thất vọng nói:
_Trương Tiểu Sơn, cậu rốt cuộc muốn gì?
Hắn khoát khoát tay nói:
_ Không có gì, chỉ là từ xa tớ đã nhìn thấy một con gụ lớn đang quay quay, nên muốn đến xem thử.
_ Cậu đi mau đi, tôi đang đợi người.
_ Hắn sẽ không tới đâu.
_ Cậu đừng nói bậy.
_ Người cậu thích chính là người cậu đang đợi phải không?
Du Tiểu Trúc cúi đầu bắt đầu im lặng, cô không muốn khiến không khí giữa hai người trở nên khó xử:
_ Cậu không cần hỏi.
Cô nói nhỏ đến mức chính mình cũng nghe không rõ.
_Không hỏi thì thôi.
Trương Tiểu Sơn vung cánh tay nghênh ngang đi mất.
Màn đêm buông xuống sân tập, chỉ còn lại bóng dáng cô đơn của Du Tiểu Trúc và thân ảnh xa dần của Trương Tiểu Sơn.