Nội dung Khi Tôi Xem Trộm Nhật Ký Kim Chủ trên Truyện Chữ
Tên gốc: Đương ngã khán liễu kim chủ nhật ký (当我看了金主日记)
Thể loại:Đam mỹ tiểu thuyết, hiện đại, chủ công, 1x1, điềm văn, HE
CP: Tô Diêm(tôi) x Trương Trạng
Edit: Phùng Điệp
(Trích chương 1 - theo Phùng Điệp)
Sáng sớm hôm nay khi tôi rời giường thì phát hiện bị mất điện, đi ra ngoài hỏi thăm một lát mới được báo rằng cáp điện đang bảo hành nên cả khu mất điện nửa ngày, vì vậy tôi ôm nỗi đau không có wifi chỉ có thể đi vào phòng sách tìm một cuốn sách để trau dồi cảm xúc.
Trong phòng sách có rất nhiều sách, mà tất cả đều thuộc về một người khác, trên danh nghĩa là bao dưỡng, ngay cả bản thân tôi cũng thuộc về anh ta. Đúng rồi, tên anh ta là Trương Trạng.
Được rồi, hiện giờ tôi có một nhiệm vụ rất chi là khó khăn ―― tôi muốn tìm ra một quyển sách tôi có thể đọc và có ý nghĩa trong cả đống sách vô vị đang nằm nghiêm chỉnh trên vách tường, bất kể là kinh dị huyền nghi, võ hiệp huyền huyễn tôi đều có thể đọc được hết.
Chọn một vòng tôi đành hạ thấp tiêu chuẩn của mình xuống, gì thì gì cũng phải ban cho tôi một quyển viết chữ Hán chứ....
Chỉ còn tầng cao nhất trên giá sách là tôi chưa tìm, tôi ngước đầu, đột nhiên nhớ tới một tuần trước tôi có vào phòng sách gọi Trương Trạng ra ăn khuya, thì thấy anh ta thả một hàng sách lên tầng cao nhất của giá sách, thấy tôi bỗng dưng xông vào thì biểu tình khi đó của anh ta có chút hoang mang hiếm thấy. Bây giờ nghĩ lại, tôi cảm thấy nói không chừng lúc đó anh ta đang lén lút xem cái gì mờ ám mà không muốn tôi biết, nếu không thì tại sao lúc đó mặt anh ta lại đỏ lên?
Tôi bò lên thang tìm thử, ngón tay xẹt qua từng cái gáy sách đóng bìa cứng ngắc, nhưng rồi tôi phát hiện ra có một hàng sách được sắp xếp không đúng lắm, tôi thử giật chúng ra ngoài, kết quả hóa ra đó chính là một cái rương được làm giả thành một hàng sách! Cái rương rất nặng đã thế còn có cả mật mã 4 chữ số. Tôi lúc ấy vừa tràn trề tinh thần khám phá vừa cứ có cảm giác có tật giật mình bất an, ấy vậy mà tay đã xoay mật mã rương rồi, không thử một lần thì tôi thấy không cam lòng lắm, thế là tôi thử nhập ngày tháng hôm nay vào...
Cái rương thế mà lại mở ra.