[Tôi phát hiện Ngạo Thiên huynh thật ra là người tốt.
Không đúng, phải nói là một người đàn ông chân chính đầy kiên cường mạnh mẽ.
Cụng ly vì con người kiên cường hiếm có khó tìm như vậy trên thế gian của chúng ta, không nói đến tình hữu nghị thì quá là già mồm cãi láo rồi, chúng ta là bạn tốt cả đời này!
— trích từ “Nhật ký quan sát Hiên Viên Ngạo Thiên”]
Không biết là do xuyên việt đại thần cuối cùng cũng nhớ đến ngài còn một con dân khải ái như thế cần được ngài phù hộ hay là do lời cầu khẩn của Sở Ca đã được trời xanh thấu hiểu, nói chung một quyền kia chậm chạp chưa rơi vào mặt cậu.
Sở Ca nhắm mắt lại, đại não nhanh chóng tính toán trường độ thời gian sử dụng, vận tốc ban đầu và gia tốc của cú đấm gã kia đang chuẩn bị dùng cho cậu. Cuối cùng cho ra được một kết luận – hoặc là cậu bị một quyền kia đánh chết rồi nên không có cảm giác nữa, hoặc là một quyền kia căn bản không đánh tới mặt cậu!
Sở Ca tin chắc là khả năng thứ hai, vì vậy cậu lập tức mở mắt ra.
Nắm tay vẫn còn dừng trước mặt, nhưng cánh tay người kia lại bị một nam nhân cao lớn dùng một tay bắt được. Mà hai tên côn đồ còn lại đã quằn quại trên tường bên cạnh.
Nam nhân kia đứng ngược sáng, Sở Ca trong lúc này không nhìn rõ được khuôn mặt của người nọ. Bên cạnh người nọ là một con mèo trắng bé nhỏ, rầm rĩ một tiếng nho nhỏ yếu ớt với Sở Ca: “Meo~.”
“Hiên Viên… Ngạo Thiên?” Sở Ca gọi tên với một chút không chắc chắn lắm. Lẽ nào Tổng tài đại nhân thực sự bị lời cầu khẩn của mình triệu hoán đến đây? Bất quá… có thể hỏi một câu là ‘Tổng tài đại nhân thất thải tường vân của anh đi đâu rồi’ không?
Hiên Viên Ngạo Thiên mặt không cảm xúc, nhìn Sở Ca một thân bụi đất thì hơi nhíu mày. Anh nói: “Nếu không phải tôi thì cậu nghĩ còn ai sẽ đến cứu cậu nữa?”
Sở Ca: “…” Các chú cảnh sát Bắc Kinh.
Tuy rằng cậu rất muốn nói vậy, nhưng xem xét thấy Hiên Viên Ngạo Thiên đã phòng ngừa cho mình không bị tàn phai nhan sắc nên Sở Ca đã xấu hổ cúi đầu nuốt câu nói kia lại vào bụng.
Cậu trước giờ chưa từng có suy nghĩ như hiện tại, nghĩ rằng Ngạo Thiên đại đại coi như làm dáng làm màu cũng vẫn đẹp trai như trước.
Sở Ca nói: “Hiên Viên đại ca, anh thật quá đẹp trai!”
Cậu vừa nói vừa giơ một ngón tay về phía Hiên Viên Ngạo Thiên, thuận tiện nhanh chóng tránh một đám côn đồ vẫn đang ngây người để chạy đến phía sau Hiên Viên Ngạo Thiên.
Hiên Viên Ngạo Thiên: “…” Ai có thể nói cho anh biết tại sao chuyện xưa lại phát triển thành vậy không!
Vừa rồi anh thấy Sở Ca đi vào trong con hẻm nhỏ ấy thì định lái xe vòng qua, không ngờ rằng đột ngột có một con mèo điên cào cào kính chắn gió của anh. Kết quả khi anh vừa xuống xe thì con mèo điên kia lại cắn ống quần của anh kéo anh vào trong ngõ hẻm. Sau đó thì thấy Sở Ca bị người đánh, thậm chí anh còn thấy được tên Sở Ca ngu xuẩn kia còn nằm lăn lộn trên mặt đất!
Vốn không có ý định giúp đỡ, ai ngờ con mèo kia vừa kêu làm mấy tên côn đồ khác đã đem anh trở thành đồng đảng của Sở Ca. Rồi sau đó…
Tổng tài đại nhân cảm giác mình và Sở Ca chắc chắn diễn vai đối địch nhau, thế nhưng kẻ thù tạm thời của anh hiện tại đang dùng một vẻ mặt cổ vũ trốn ở sau lưng anh. Tổng tài đại nhân lần thứ hai cả thấy cả người mình bất ổn rồi.
Hiên Viên Ngạo Thiên vẫn duy trì một khuôn mặt tê liệt cảm xúc vật sống chớ gần đến phát ngốc. Mà bên kia tên mắt tam giác đang nói chuyện với Sở Ca.
Tên mắt tam giác nhìn đệ của mình trong chớp mắt bị kẻ nọ đánh ngã những ba tên, híp mắt nói: “Sở thiếu gia, tao không nghĩ rằng mày lại có thể tìm được người giúp.”
Sở Ca cảm thấy tạm thời mình không có nguy hiểm gì, vì thế cậu một tay vỗ vai Hiên Viên Ngạo Thiên, khuôn mặt cười rất tiểu nhân đắc chí: “Thế nào? Hù chết bọn mày chưa? Đây là đại ca của tao! Sau này dám chặn đường tao, cẩn thận tao bảo đại ca đánh chết bọn mày.”
Hiên Viên Ngạo Thiên: “…” Anh giơ tay, gạt móng vuốt của Sở Ca đang níu trên vai anh xuống. Khuôn mặt băng sơn lạnh lùng nhìn chằm chằm tên mắt tam giác kia. Anh hiện giờ rất muốn cùng Sở Ca bàn chuyện nhân sinh!
Tên mắt tam giác kia hình như cũng nhìn ra mình không đánh lại được Hiên Viên Ngạo Thiên, hắn hung hãn trừng mắt nhìn Sở Ca rồi mang theo đám thuộc hạ chạy mất.
Hiên Viên Ngạo Thiên chờ tất cả những kẻ tạp vụ đi hết rồi mới chậm rãi xoay người, nhìn chằm chằm Sở Ca đứng sau lưng anh như gà con cần mẹ che chở, nói: “Tôi thu cậu làm đệ lúc nào? Còn nữa, cậu không cảm thấy mình nên giải thích với tôi về câu nói cậu xảy ra chuyện gì thì tôi sẽ đánh chết bọn họ là có ý nghĩa hả?”
Sở Ca: “…”, Ngạo Thiên đại đại, anh có cần phải nghiêm túc thế không? Công an trật tự Bắc Kinh lúc cứu người đều sẽ nói làm việc vì nhân dân, anh không thể đừng câu nệ chuyện nhàm chán đó được à? Mượn danh hào của anh dùng một chút thì anh cũng không mang thai đâu.
Sở Ca lần thứ hai xem ở công Hiên Viên Ngạo Thiên đã cứu mình, quyết định không mở miệng soi mói sỉ nhục anh ta nữa.
Vì vậy cậu gượng gạo chuyển chủ đề câu chuyện: “Ngạo Thiên đại ca, đã muộn thế này rồi, để cảm ơn anh đã cứu em khỏi mấy tên côn đồ kia, em mời anh ăn cơm để bày tỏ lòng biết ơn, những chuyện khác chúng ta vừa ăn vừa bàn, anh thấy thế nào?”
Cậu vừa nói vừa vỗ vỗ bụi đất trên người, chuẩn bị sẵn sàng chỉ cần Hiên Viên Ngạo Thiên gật đầu là sẽ lên đường ngay.
Hiên Viên Ngạo Thiên nhíu mày. Anh không đoán được Sở Ca định bày ra trò gì nữa. Thế nhưng anh biết mình dường như có chút hứng thú, vì vậy gật đầu nhận lời đề nghị của Sở Ca.
Con trai mèo trắng rất nghe lời, thấy Sở Ca nói cậu muốn đi đến quán ăn liền bỏ chạy mất hút. Sở Ca cũng không biết nó chạy đi đâu nhưng cậu cũng không lo lắng lắm. Nhóc con này rất thông minh, sẽ không bạc đãi bản thân đâu.
Nửa tiếng sau, Hiên Viên Ngạo Thiên cảm thấy thống hận không gì sánh được, tại sao nửa giờ trước mình đã nhận lời đề nghị của Sở Ca chứ.
Anh cho rằng Sở Ca tuy phá sản nhưng cũng vẫn là một phú nhị đại (nhà giàu đời thứ hai), nói mời khách thì không thể không đến nhà hàng Tây trang trọng. Nhưng anh vạn vạn không ngờ tới, Sở Ca cư nhiên dẫn anh đến một quán lẩu tự phục vụ nằm ở giữa chợ thành phố.
Anh càng không ngờ đến là, tên nào đó đã nói là mời khách, dĩ nhiên lại đứng trước quầy lục lục móc móc túi rồi nói với anh là mình không mang tiền. Sau đó những tờ tiền đưa cho chủ quán đều là Hiên Viên Ngạo Thiên cho cậu ta mượn.
Hiên Viên Ngạo Thiên nhíu mày nhìn đám người ầm ĩ xung quanh. Anh cảm giác một thân âu phục của mình và hoàn cảnh nơi này hoàn toàn không thể hợp nhau được. Thậm chí hiện tại vị Tổng tài đại nhân trước giờ đều rất bình tĩnh cư nhiên cảm nhận được một chút nôn nóng.
Đúng lúc này, Sở Ca tay bưng hai cái khay nhỏ xuất hiện trong tầm mắt của anh.
Sở Ca đặt khay lên bàn, ở trong lòng thì cảm thán Ngạo Thiên đại đại quả nhiên giống đám tổng tài trong tiểu thuyết đều không ăn ‘khói lửa nhân gian’. Ngay cả quán lẩu tự phục vụ nổi tiếng thế này mà chưa từng ăn bao giờ thì thật quá đáng thương mà.
Cậu vừa nhúng thức ăn cho mình lại vừa giúp Hiên Viên Ngạo Thiên thêm cùng loại thức ăn vào trong nồi nhỏ của anh ấy.
Hiên Viên Ngạo Thiên trầm mặc nhìn hành động của cậu, không chạm đũa cũng không nói chuyện.
Sở Ca cũng không hề gì, làm một đứa ham ăn thiên vị các món lẩu, cậu đến thế giới này mấy tháng rồi mà chưa được ăn lẩu một lần nào đâu! Căn bản là hiện giờ cậu không rảnh để nói chuyện.
“Cậu thường xuyên đến ăn ở đây?” Hiên Viên Ngạo Thiên đột nhiên mở miệng, dọa Sở Ca đến mức suýt làm rơi miếng thịt đang gắp trên đũa vào nồi.
Sở Ca mờ mịt nhìn anh, trước gật đầu, sau lại lắc đầu. Cậu nói: “Em cũng không biết.”
Hiên Viên Ngạo Thiên nhíu mày, hiển nhiên không thể thỏa mãn được với đáp án kiểu vậy.
Sở Ca nói tiếp: “Mấy tháng trước em xảy ra chút chuyện. Lúc tỉnh lại thì không nhớ được gì về chuyện trước đây nữa nên cũng không biết là đã từng đến ăn chưa. Nhưng từ lúc em khôi phục đến giờ thì đây là lần đầu tiên.”
Lời này nửa thật nửa giả, dưới góc độ bình thường mà nói thì đúng là cậu bị mất trí nhớ, nhưng chẳng qua là để che giấu chuyện xuyên việt mà thôi.
Hiên Viên Ngạo Thiên gật đầu.
Sở Ca nghĩ không khí hiện giờ có chút xấu hổ, trước đây cùng đám bạn thân đi ăn lẩu đều nhao nhao nói chuyện trên trời dưới đất đến mức không có cả cửa cho cậu xen vào, còn với Hiên Viên Ngạo Thiên … Sở Ca thật sự không biết nên cùng anh ta nói chuyện gì cho phải.
[Tôi phát hiện Ngạo Thiên huynh thật ra là người tốt.
Không đúng, phải nói là một người đàn ông chân chính đầy kiên cường mạnh mẽ.
Cụng ly vì con người kiên cường hiếm có khó tìm như vậy trên thế gian của chúng ta, không nói đến tình hữu nghị thì quá là già mồm cãi láo rồi, chúng ta là bạn tốt cả đời này!
— trích từ “Nhật ký quan sát Hiên Viên Ngạo Thiên”]
Không biết là do xuyên việt đại thần cuối cùng cũng nhớ đến ngài còn một con dân khải ái như thế cần được ngài phù hộ hay là do lời cầu khẩn của Sở Ca đã được trời xanh thấu hiểu, nói chung một quyền kia chậm chạp chưa rơi vào mặt cậu.
Sở Ca nhắm mắt lại, đại não nhanh chóng tính toán trường độ thời gian sử dụng, vận tốc ban đầu và gia tốc của cú đấm gã kia đang chuẩn bị dùng cho cậu. Cuối cùng cho ra được một kết luận – hoặc là cậu bị một quyền kia đánh chết rồi nên không có cảm giác nữa, hoặc là một quyền kia căn bản không đánh tới mặt cậu!
Sở Ca tin chắc là khả năng thứ hai, vì vậy cậu lập tức mở mắt ra.
Nắm tay vẫn còn dừng trước mặt, nhưng cánh tay người kia lại bị một nam nhân cao lớn dùng một tay bắt được. Mà hai tên côn đồ còn lại đã quằn quại trên tường bên cạnh.
Nam nhân kia đứng ngược sáng, Sở Ca trong lúc này không nhìn rõ được khuôn mặt của người nọ. Bên cạnh người nọ là một con mèo trắng bé nhỏ, rầm rĩ một tiếng nho nhỏ yếu ớt với Sở Ca: “Meo~.”
“Hiên Viên… Ngạo Thiên?” Sở Ca gọi tên với một chút không chắc chắn lắm. Lẽ nào Tổng tài đại nhân thực sự bị lời cầu khẩn của mình triệu hoán đến đây? Bất quá… có thể hỏi một câu là ‘Tổng tài đại nhân thất thải tường vân của anh đi đâu rồi’ không?
Hiên Viên Ngạo Thiên mặt không cảm xúc, nhìn Sở Ca một thân bụi đất thì hơi nhíu mày. Anh nói: “Nếu không phải tôi thì cậu nghĩ còn ai sẽ đến cứu cậu nữa?”
Sở Ca: “…” Các chú cảnh sát Bắc Kinh.
Tuy rằng cậu rất muốn nói vậy, nhưng xem xét thấy Hiên Viên Ngạo Thiên đã phòng ngừa cho mình không bị tàn phai nhan sắc nên Sở Ca đã xấu hổ cúi đầu nuốt câu nói kia lại vào bụng.
Cậu trước giờ chưa từng có suy nghĩ như hiện tại, nghĩ rằng Ngạo Thiên đại đại coi như làm dáng làm màu cũng vẫn đẹp trai như trước.
Sở Ca nói: “Hiên Viên đại ca, anh thật quá đẹp trai!”
Cậu vừa nói vừa giơ một ngón tay về phía Hiên Viên Ngạo Thiên, thuận tiện nhanh chóng tránh một đám côn đồ vẫn đang ngây người để chạy đến phía sau Hiên Viên Ngạo Thiên.
Hiên Viên Ngạo Thiên: “…” Ai có thể nói cho anh biết tại sao chuyện xưa lại phát triển thành vậy không!
Vừa rồi anh thấy Sở Ca đi vào trong con hẻm nhỏ ấy thì định lái xe vòng qua, không ngờ rằng đột ngột có một con mèo điên cào cào kính chắn gió của anh. Kết quả khi anh vừa xuống xe thì con mèo điên kia lại cắn ống quần của anh kéo anh vào trong ngõ hẻm. Sau đó thì thấy Sở Ca bị người đánh, thậm chí anh còn thấy được tên Sở Ca ngu xuẩn kia còn nằm lăn lộn trên mặt đất!
Vốn không có ý định giúp đỡ, ai ngờ con mèo kia vừa kêu làm mấy tên côn đồ khác đã đem anh trở thành đồng đảng của Sở Ca. Rồi sau đó…
Tổng tài đại nhân cảm giác mình và Sở Ca chắc chắn diễn vai đối địch nhau, thế nhưng kẻ thù tạm thời của anh hiện tại đang dùng một vẻ mặt cổ vũ trốn ở sau lưng anh. Tổng tài đại nhân lần thứ hai cả thấy cả người mình bất ổn rồi.
Hiên Viên Ngạo Thiên vẫn duy trì một khuôn mặt tê liệt cảm xúc vật sống chớ gần đến phát ngốc. Mà bên kia tên mắt tam giác đang nói chuyện với Sở Ca.
Tên mắt tam giác nhìn đệ của mình trong chớp mắt bị kẻ nọ đánh ngã những ba tên, híp mắt nói: “Sở thiếu gia, tao không nghĩ rằng mày lại có thể tìm được người giúp.”
Sở Ca cảm thấy tạm thời mình không có nguy hiểm gì, vì thế cậu một tay vỗ vai Hiên Viên Ngạo Thiên, khuôn mặt cười rất tiểu nhân đắc chí: “Thế nào? Hù chết bọn mày chưa? Đây là đại ca của tao! Sau này dám chặn đường tao, cẩn thận tao bảo đại ca đánh chết bọn mày.”
Hiên Viên Ngạo Thiên: “…” Anh giơ tay, gạt móng vuốt của Sở Ca đang níu trên vai anh xuống. Khuôn mặt băng sơn lạnh lùng nhìn chằm chằm tên mắt tam giác kia. Anh hiện giờ rất muốn cùng Sở Ca bàn chuyện nhân sinh!
Tên mắt tam giác kia hình như cũng nhìn ra mình không đánh lại được Hiên Viên Ngạo Thiên, hắn hung hãn trừng mắt nhìn Sở Ca rồi mang theo đám thuộc hạ chạy mất.
Hiên Viên Ngạo Thiên chờ tất cả những kẻ tạp vụ đi hết rồi mới chậm rãi xoay người, nhìn chằm chằm Sở Ca đứng sau lưng anh như gà con cần mẹ che chở, nói: “Tôi thu cậu làm đệ lúc nào? Còn nữa, cậu không cảm thấy mình nên giải thích với tôi về câu nói cậu xảy ra chuyện gì thì tôi sẽ đánh chết bọn họ là có ý nghĩa hả?”
Sở Ca: “…”, Ngạo Thiên đại đại, anh có cần phải nghiêm túc thế không? Công an trật tự Bắc Kinh lúc cứu người đều sẽ nói làm việc vì nhân dân, anh không thể đừng câu nệ chuyện nhàm chán đó được à? Mượn danh hào của anh dùng một chút thì anh cũng không mang thai đâu.
Sở Ca lần thứ hai xem ở công Hiên Viên Ngạo Thiên đã cứu mình, quyết định không mở miệng soi mói sỉ nhục anh ta nữa.
Vì vậy cậu gượng gạo chuyển chủ đề câu chuyện: “Ngạo Thiên đại ca, đã muộn thế này rồi, để cảm ơn anh đã cứu em khỏi mấy tên côn đồ kia, em mời anh ăn cơm để bày tỏ lòng biết ơn, những chuyện khác chúng ta vừa ăn vừa bàn, anh thấy thế nào?”
Cậu vừa nói vừa vỗ vỗ bụi đất trên người, chuẩn bị sẵn sàng chỉ cần Hiên Viên Ngạo Thiên gật đầu là sẽ lên đường ngay.
Hiên Viên Ngạo Thiên nhíu mày. Anh không đoán được Sở Ca định bày ra trò gì nữa. Thế nhưng anh biết mình dường như có chút hứng thú, vì vậy gật đầu nhận lời đề nghị của Sở Ca.
Con trai mèo trắng rất nghe lời, thấy Sở Ca nói cậu muốn đi đến quán ăn liền bỏ chạy mất hút. Sở Ca cũng không biết nó chạy đi đâu nhưng cậu cũng không lo lắng lắm. Nhóc con này rất thông minh, sẽ không bạc đãi bản thân đâu.
Nửa tiếng sau, Hiên Viên Ngạo Thiên cảm thấy thống hận không gì sánh được, tại sao nửa giờ trước mình đã nhận lời đề nghị của Sở Ca chứ.
Anh cho rằng Sở Ca tuy phá sản nhưng cũng vẫn là một phú nhị đại (nhà giàu đời thứ hai), nói mời khách thì không thể không đến nhà hàng Tây trang trọng. Nhưng anh vạn vạn không ngờ tới, Sở Ca cư nhiên dẫn anh đến một quán lẩu tự phục vụ nằm ở giữa chợ thành phố.
Anh càng không ngờ đến là, tên nào đó đã nói là mời khách, dĩ nhiên lại đứng trước quầy lục lục móc móc túi rồi nói với anh là mình không mang tiền. Sau đó những tờ tiền đưa cho chủ quán đều là Hiên Viên Ngạo Thiên cho cậu ta mượn.
Hiên Viên Ngạo Thiên nhíu mày nhìn đám người ầm ĩ xung quanh. Anh cảm giác một thân âu phục của mình và hoàn cảnh nơi này hoàn toàn không thể hợp nhau được. Thậm chí hiện tại vị Tổng tài đại nhân trước giờ đều rất bình tĩnh cư nhiên cảm nhận được một chút nôn nóng.
Đúng lúc này, Sở Ca tay bưng hai cái khay nhỏ xuất hiện trong tầm mắt của anh.
Sở Ca đặt khay lên bàn, ở trong lòng thì cảm thán Ngạo Thiên đại đại quả nhiên giống đám tổng tài trong tiểu thuyết đều không ăn ‘khói lửa nhân gian’. Ngay cả quán lẩu tự phục vụ nổi tiếng thế này mà chưa từng ăn bao giờ thì thật quá đáng thương mà.
Cậu vừa nhúng thức ăn cho mình lại vừa giúp Hiên Viên Ngạo Thiên thêm cùng loại thức ăn vào trong nồi nhỏ của anh ấy.
Hiên Viên Ngạo Thiên trầm mặc nhìn hành động của cậu, không chạm đũa cũng không nói chuyện.
Sở Ca cũng không hề gì, làm một đứa ham ăn thiên vị các món lẩu, cậu đến thế giới này mấy tháng rồi mà chưa được ăn lẩu một lần nào đâu! Căn bản là hiện giờ cậu không rảnh để nói chuyện.
“Cậu thường xuyên đến ăn ở đây?” Hiên Viên Ngạo Thiên đột nhiên mở miệng, dọa Sở Ca đến mức suýt làm rơi miếng thịt đang gắp trên đũa vào nồi.
Sở Ca mờ mịt nhìn anh, trước gật đầu, sau lại lắc đầu. Cậu nói: “Em cũng không biết.”
Hiên Viên Ngạo Thiên nhíu mày, hiển nhiên không thể thỏa mãn được với đáp án kiểu vậy.
Sở Ca nói tiếp: “Mấy tháng trước em xảy ra chút chuyện. Lúc tỉnh lại thì không nhớ được gì về chuyện trước đây nữa nên cũng không biết là đã từng đến ăn chưa. Nhưng từ lúc em khôi phục đến giờ thì đây là lần đầu tiên.”
Lời này nửa thật nửa giả, dưới góc độ bình thường mà nói thì đúng là cậu bị mất trí nhớ, nhưng chẳng qua là để che giấu chuyện xuyên việt mà thôi.
Hiên Viên Ngạo Thiên gật đầu.
Sở Ca nghĩ không khí hiện giờ có chút xấu hổ, trước đây cùng đám bạn thân đi ăn lẩu đều nhao nhao nói chuyện trên trời dưới đất đến mức không có cả cửa cho cậu xen vào, còn với Hiên Viên Ngạo Thiên … Sở Ca thật sự không biết nên cùng anh ta nói chuyện gì cho phải.