Cô gái bước ra khỏi nhà vệ sinh vẩy đôi tay vừa rửa sạch, khi cô ta nhìn lên thì nhìn thấy một bàn tay có móng tay màu đỏ tươi đang chặn đường cô.
"Cô thật sự từ bỏ nhiệm vụ sao?"
Chủ nhân của bàn tay này cũng đẹp như bàn tay vậy, mặt mày xinh đẹp, khí chất phóng khoáng, dựa vào tường, miễn cưỡng nhìn cô.
"Không phải cô..."
Cô gái hơi kinh ngạc, nhớ ra khuôn mặt này chính là khuôn mặt vừa rồi của hai cô gái đối diện Thẩm Gia Hữu, người luôn im lặng.
Viên Tư Ngữ thu tay lại, ôm ngực, gật đầu: "Ừm."
"Sao cô lại đến đây?"
Cô gái nghĩ tới vấn đề vừa hỏi, đột nhiên nói: "Lẽ nào cô cũng vậy à?"
"Ừm."
Mặc dù Viên Tư Ngữ không biết cô ấy đang nói về cái gì, nhưng điều này không ngăn cản cô thừa nhận mà không thay đổi sắc mặt, "Cho nên, cô thật sự bỏ cuộc sao?"
Có lẽ là do cô quá tự nhiên nên cô ấy không hề tỏ ra nghi ngờ gì cả, cô ấy thở dài, nói: "Tôi không bỏ cuộc thì có thể làm được gì?"
"Này, cô không biết Thẩm Gia Hữu thẳng thắn cỡ nào sao, chẳng trách, trong thế giới này anh ta là cấp S, haiz, cũng là do tôi không tin, tự cho bản thân mình ghê gớm lắm, có thể chinh phục được đối tượng mà mấy người khác không làm được."
"Tôi cũng không hy vọng mình sẽ hoàn thành nhiệm vụ, lát nữa có thể báo cáo hệ thống rời đí, thà mất điểm tích lũy còn hơn là chịu chết ở đây."
"Đúng rồi, cô có thân phận gì, tôi thấy cô cũng không tệ, có thể ở cùng một chỗ với Thẩm Gia Hữu nữa."
"Tôi không phải, chỉ là thân phận người lạ, còn đang phải tự mình tìm cách làm quen với anh ta."
Khó lắm mới gặp được đồng nghiệp, cô gái nhanh miệng, nói hết mọi chuyện.Nhất thời, Viên Tư Ngữ không có phản ứng: "..."
Giống như trong trò chơi, bạn có một quân ách thì đối thủ phải giao hết tiền cho bạn.
"Cô gái này thật chân thành."
Sau một hồi xúc động, Viên Tư Ngữ cân nhắc trả lời câu hỏi của cô ấy: "Tôi là bạn thuở nhỏ của anh ấy."
"Bạn thuở nhỏ?"
Cô gái nghiêng đầu khó hiểu, "Trong cốt truyện không có người như vậy."
Tuy nhiên, cô ấy tự giải tỏa vấn đề nghi ngờ của mình: "Vậy nhất định hệ thống của cô rất lợi hại, có thể tạo ra thân phận như vậy, chắc tốn rất nhiều năng lượng."
Viên Tư Ngữ thích những người có thể tự mình tìm ra mọi việc, vì vậy thận trọng gật đầu.
"Haiz, vậy cô cô lên, nỗ lực nhiều như vậy, nếu còn thất bại thì phải chịu lỗ đó."
Cô gái vỗ vai cô, "Thế giới này đã nằm trong danh sách cấp S lâu như vậy rồi, cạnh tranh rất nhiều, tôi không cố chấp nữa, có duyên gặp lại, tạm biệt!"
Viên Tư Ngữ không ngăn cản cô nữa: "Tạm biệt."
Nhiệm vụ, hệ thống, cốt truyện, thế giới cấp S...
Cô nghĩ có lẽ mình đã khám phá được một phần sự thật.
***
Vu Thiển Thiển nhìn người đột nhiên biến mất, sau đó có người xuất hiện ở trước mặt cô: "Viên Viên, vừa rồi cậu đi đâu vậy?"
"Nhà vệ sinh."
Viên Tư Ngữ đưa bàn tay ướt đẫm của mình ra.
Sau đó trên tay xuất hiện một tờ giấy.
"!!!"
Viên Tư Ngữ hơi trợn mắt, nhìn Thẩm Gia Hữu nắm tay cô, cẩn thận lau chùi cho cô.
Mu bàn tay áp vào lòng bàn tay nóng hổi, hơi ấm từ đầu ngón tay xuyên qua lớp khăn giấy truyền đến cô, khiến cô lắp bắp: "Cậu làm gì vậy?"
"Nam nữ thụ thụ bất thân mà!"
Thẩm Gia Hữu ngước mắt liếc nhìn cô, sau đó từ từ lau xong, vò nát khăn giấy đã dùng rồi ném vào thùng rác bên cạnh, sau đó vỗ nhẹ đầu cô: "Cậu bao nhiều tuổi rồi mà còn không biết lau khô tay?"
"Vớ vẩn, lau khô rồi sao có thể chứng minh tôi đi vệ sinh."
Viên Tư Ngữ oán thầm trong lòng, tất nhiên cô không nói ra lời này, chỉ nói: "Quên mất mà."
Nhưng cô không biết rằng Thẩm Gia Hữu đã nghe thấy tất cả những gì cô nghĩ.
Tại sao phải chứng minh?
Thẩm Gia Hữu lại nhìn cô một cái, cuối cùng cũng không nói gì, xoa tóc cô: "Trở về đi."
Viên Tư Ngữ vội vàng bỏ chủ đề này, dù tóc rối tung cũng không tức giận, cô bước từng bước nhỏ theo sau anh nói: "Cậu không đá nữa à?"
Thẩm Gia Hữu nhặt cái ô đã đặt sang một bên giơ lên: "Ừ, nắng gắt quá."
"Nhưng vừa nãy cậu cũng không ngại nắng gắt mà."
"...Câm miệng."
Vu Thiển Thiển nhìn hai người càng lúc càng đi xa: "..."
Tuy nhiên, hai người quên mất tôi rồi sao?
Cuối cùng, Viên Tư Ngữ bỏ quên Vu Thiển Thiển ở sân bóng phải mời cô một bữa tối thì cô ấy mới nguôi giận.
Ừm, quẹt thẻ của Thẩm Gia Hữu.
Suy cho cùng, Thẩm Gia Hữu cũng phải chịu một phần trách nhiệm trong chuyện này.
Cô mời khách, anh trả tiền, đó là chuyện rất bình thường.
***
Đêm đó, Viên Tư Vũ lại có một giấc mơ khác.
Trong giấc mơ này, không có dải ngân hà hay ngai vàng.
Từ đầu đến cuối chỉ có những hình ảnh lướt qua và anh sáng kỳ quái.
Sau khi tỉnh dậy, cô nhìn chằm chằm lên trần nhà một lúc lâu, nghĩ đến một người.
Chu Ngư.
Cô có một trực giác không thể giải thích được rằng cô có thể nhận được thêm câu trả lời từ cô gái này.
Vì vậy, sáng sớm Thẩm Gia Hữu vừa mở mắt ra đã nhìn thấy tin nhắn WeChat như vầy.
Viên Tư Ngữ: Cậu còn nhớ Chu Ngư không? Tôi nghĩ cô gái này không tệ, bữa nào cậu hẹn cô ấy ra ngoài ăn cơm đi.