Một hành trình mới, từ Đại lục Thiên Huyền, lại bắt đầu. Tần Vô Song căn cứ vào bản đồ sư phụ Lý Huyền Phong lưu lại, biết quê hương của sư phụ Lý Huyền Phong, gọi là Tinh vực Cửu Diệu, cách Đại lục Thiên Huyền không biết bao nhiêu năm.
Vũ trụ bao la, không có bản đồ nào có thể biểu diễn hết được. Cái gọi là bản đồ, cũng chỉ là một con đường qua loa đại khái mà thôi.
Rốt cuộc đường bao xa, căn bản không thể nói trước được.
Ít thì vài chục năm, nhiều thì vài ngàn năm, vài vạn năm. Trong dòng sông thời gian, đây đều chỉ là những gợn sóng nhỏ không đáng nhắc tới.
Còn lãnh địa của Xích Dương Thánh Hoàng, danh tiếng càng lớn, trong Vũ trụ Đại La lại dễ tìm kiếm hơn. Tần Vô Song quyết định tới Tinh vực Cửu Diệu xem một chút trước.
Dù sao, di mệnh của sư phụ Lý Huyền Phong, thủy chung xếp ở vị trí thứ nhất.
Hành trình này, đại khái kéo dài một ngàn năm. Tần Vô Song trên đường điều tra thăm hỏi, khoảng một ngàn hai trăm năm sau, cuối cùng cũng hỏi thăm ra Tinh vực xa xôi này.
Tinh vực Cửu Diệu.
Thánh Hoàng Thiên Thuyền lúc này đang dừng lại ở một Tinh vực nằm cạnh Tinh vực Cửu Diệu.
Trước khi tiến vào Tinh vực Cửu Diệu, bắt buộc phải tìm hiểu một chút, trong Tinh vực này rốt cuộc có bao nhiêu cường giả, phong tục tập quán ra sao?
Tinh vực Cửu Diệu, còn gọi là Tinh vực Cửu Thần. Gọi là Cửu Diệu, chính là chín Vị diện, bao gồm Nhật Diệu, Nguyệt Diệu, Hỏa Diệu, Thủy Diệu, Mộc Diệu, Kim Diệu, Thổ Diệu, La Hầu, Kế Đô.
Tinh vực Cửu Diệu này, không lớn lắm, Vị diện cũng rất ít. Chín Vị diện này, là có Chủ Thần cường giả, nên gọi là Tinh vực Cửu Diệu. Còn các Vị diện không có Chủ Thần khác cũng không ít.
Tần Vô Song nhìn giới thiệu về Tinh vực Cửu Diệu, cảm thấy có chút kỳ quái. Tinh vực Cửu Diệu này, sao lại có cảm giác liên quan tới thế giới kiếp trước của mình.
Nhật Diệu, còn gọi là Thái Dương, Nguyệt Diệu, còn gọi là Thái Âm.
Như vậy, xem ra rất giống Thái Dương Hệ ở kiếp trước. Tần Vô Song nhịn không được sờ sống mũi một cái, lộ ra ý tứ cười khổ.
Mộ Dung Nhạn ở bên hỏi:
- Vô Song ca ca, sao thế?
Tần Vô Song nhìn ái thê, nhất thời không biết phải trả lời thế nào. Lẽ nào nói với họ, mình là xuyên việt tới đây, Đại lục Thiên Huyền không phải là ngôi nhà thực sự của hắn, gia đình ở tiền thế của hắn, là một nơi gọi là Địa Cầu?
Điều này nói ra, e rằng Mộ Dung Nhạn cũng có thể hiểu được. Nhưng đối với văn minh khoa học kỹ thuật của Địa Cầu, chỉ e Mộ Dung Nhạn không thể nào có thể hiểu được.
Nói tới kiếp trước kiếp này, Mộ Dung Nhạn có thể lý giải là luân hồi nhân quả. Nhưng mà, để lý giải văn minh của loài người, là vô cùng khó khăn.
Tuy xuyên việt tới Đại lục Thiên Huyền đã mấy ngàn năm rồi, nhưng cuộc sống trên Địa Cầu, hắn vẫn thấy vô cùng quen thuộc.
Chỉ là không biết rằng, nếu Tinh vực Cửu Diệu này thực sự là Thái Dương Hệ, vậy phải chăng nơi đây cũng đã trải qua mấy nghìn năm.
Vậy ở Địa Cầu, phải chăng cũng đã trải qua mấy nghìn năm?
Mang theo sự hiếu kỳ này, Tần Vô Song thực sự muốn đi nhìn một chút.
Nhìn thấy Tần Vô Song biểu tình cổ quái, Mộ Dung Nhạn liền hỏi:
- Vô Song ca ca, Tinh vực Cửu Diệu này, phải chăng có gì khó khăn?
- Nhạn nhi, Tinh vực Cửu Diệu này, so với Tinh vực Đại Càn yếu hơn rất nhiều. Trong Vũ trụ Đại La chỉ có thể gọi là một góc nhỏ, không có gì đáng nhắc tới. Vị diện Chủ Thần của bọn họ, chỉ có chín cái. Tinh vực thế này, nhiều nhất chỉ có thể gọi là tiểu Tinh vực, loại không thể nhỏ hơn được nữa.
Mộ Dung Nhạn gật gật đầu:
- Vậy phải chăng huynh có vấn đề khó giải quyết? Nói ra để Nhạn nhi góp ý.
Tần Vô Song cười nói:
- Nhạn nhi, Tinh vực Cửu Diệu này, ta có cảm giác rất thân thuộc. Hình như kiếp trước có chút quan hệ. Ta có cảm giác nóng lòng muốn đi xem một chút.
Mộ Dung Nhạn cười nói:
- Nhạn nhi hiểu rồi, chắc là do người kế thừa huyết mạch của sư phụ, bởi vậy đối với quê hương của hắn cũng có cảm giác thân thiết, đó là do chịu ảnh hưởng của sư phụ.
Điểm này, Tần Vô Song quả thực không nghĩ tới. Nghe qua lời nhắc nhở của Mộ Dung Nhạn, cũng cảm thấy có chút có lý. Chỉ là, hắn biết rất rõ, nguyên nhân này tuy có, nhưng quan trọng nhất là, hắn cảm thấy, Tinh vực Cửu Diệu này, quả thực rất giống Thái Dương Hệ ngày trước.
Phải chăng chính là Thái Dương Hệ trong kiếp trước?
Tần Vô Song rất muốn biết, văn minh khoa học kỹ thuật của kiếp trước, đối với khám phá Vũ trụ cũng không biết mệt mỏi, nhưng cho tới lúc đó, thám hiểm Vũ trụ chỉ dừng lại ở trình độ rất thấp. Căn bản không có năng lực thám hiểm những Tinh vực khác.
Ngay cả lên mặt trăng, đều bị rất nhiều người coi là chuyện hoang đường.
Bởi vậy, so với thời đại Thần thoại, văn minh của Địa Cầu kiếp trước, có vẻ vô cùng yếu kém. Tần Vô Song với thực lực hiện nay, trực tiếp đi qua một Tinh vực, cơ hồ có thể làm tới sáng đi chiều đến.
Tần Vô Song quyết định đi xem xem thế nào. Việc này, không làm rõ ràng, hắn e là không thể nào an tâm được.
Thánh Hoàng Thiên Thuyền khổng lồ, đối với Tinh vực Cửu Diệu mà nói, quả thực là quá lớn. Bởi vậy, Tần Vô Song chuyển qua một phi thuyền Chủ Thần, thể tích nhỏ hơn.
Căn dặn những người khác đợi trong Thánh Hoàng Thiên Thuyền, nhiều thì một năm, nhanh thì nửa tháng hắn sẽ trở lại.
Ngay cả Bao Bao cũng không đem theo, chỉ đem theo Mộ Dung Nhạn và ba người con, một nhà năm người ngồi phi thuyền Chủ Thần hướng Tinh vực Cửu Diệu bay xuống.
Tới Tinh vực Cửu Diệu, Tần Vô Song lại cẩn thận quan sát quỹ đạo di chuyển của các Vị diện lớn nhỏ xung quanh Nhật Diệu. Phát hiện, trong đó có một Vị diện có màu xanh lục, quả nhiên quay xung quanh quỹ đạo của Nhật Diệu. Trong lòng nhất thời cũng căng thẳng.
Địa Cầu, hình ảnh này ở kiếp trước hắn đã nhìn thấy qua sách vở, qua tivi vô số lần. Hình ảnh Địa Cầu chụp từ vệ tinh, tinh cầu màu xanh lục, không ngờ lại đẹp như vậy, thân thuộc như vậy.
Tần Vô Song vốn cường hãn như vậy, mà lúc này cũng không khỏi có chút kích động, đứng hẳn lên.
Phản ứng này của hắn, khiến Mộ Dung Nhạn rất kinh ngạc:
- Vô Song ca ca, sao thế?
- Đẹp quá, Nhạn nhi, nàng không cảm thấy, Vị diện màu xanh này, rất đẹp sao?
Mộ Dung Nhạn cảm thấy rất kỳ quái, trên dọc đường đi, Thiên Huyền Thất Tử đi qua rất nhiều nơi thần kỳ, gặp qua vô số Vị diện xinh đẹp. Những cảnh tượng đó, biến hóa ngàn vạn, muôn hình vạn trạng. Còn Vị diện màu xanh này, rõ ràng là một Vị diện không có linh khí, võ giả hiển nhiên còn không thèm nhìn tới, sao có thể làm cho phu quân nói là đẹp được nhỉ?
Nếu nói Vị diện này đẹp, vậy những Vị diện tuyệt đẹp trên đường đi kia, sao phu quân không hề khen lấy một câu, dường như căn bản không thèm nhìn tới.
- Nhạn nhi, chúng ta xuống dưới xem một chút, đi xem Vị diện này.
Mộ Dung Nhạn còn cho rằng, Vị diện này là quê hương của Lý Huyền Phong, cảm thấy kỳ lạ, sư phụ Lý Huyền Phong có thể tu luyện tới cảnh giới Thánh Hoàng, sao lại có thể sinh ra ở một Vị diện không có linh khí như thế này?
Tuy nhiên tình yêu của Mộ Dung Nhạn dành cho trượng phu là không có điều kiện gì cả. Nghe trượng phu nói vậy, gật đầu nói:
- Vậy xuống xem thế nào!
Tần Vô Song nói:
- Không cần phi thuyền Chủ Thần, chúng là bay xuống là được. Còn nữa, các con, thu lực lượng Thần đạo của các con lại, không được để lộ ra ngoài, tránh làm tổn hại tới Vị diện này.
Thấy Tần Vô Song cẩm thận như vậy, Mộ Dung Nhạn càng cảm thấy kỳ quái.
Ba đứa nhỏ rất tôn kính phụ thân, nghe phụ thân nói vậy, không dám làm trái.
Bọn chúng sinh ra đã có dòng máu của Thần đạo, đến nay tất cả đều là Thiên Thần Đạo cường giả rồi. Nếu không áp chế lực lượng Thần đạo lại, những Vị diện không có linh lực, căn bản không thể dung được bọn họ. Chỉ cần thôi động lực lượng Thần đạo là có thể làm cả Vị diện sụp đổ.
Tần Vô Song tất nhiên sẽ không để chuyện này xảy ra.
Năm đạo quang mang mà mắt thường không thể nhìn thấy được, từ trên cao bay xuống. Ở trên một con đường tại một thành phố tại phương Đông Địa Cầu, một nhà năm người này, dừng lại ở trên một cây cầu.
Tần Vô Song đứng trên cầu, nhìn cảnh người xe tấp nập, nhất thời như đang trong mộng.
Trường Giang, Trường Giang mênh mông, đang ở dưới chân.
Nước Trường Giang, dòng nước đã đi vào trong giấc mộng, lúc này, đang chảy dưới chân mình.
Tần Vô Song nhìn bốn phía quen thuộc, trong lòng cảm thấy không khỏi ngạc nhiên. Nhìn tất cả xung quanh, hiển nhiên so với lúc mình rời đi, khác biệt không nhiều.
Tình hình này, tuyệt đối không thể cách biệt mấy nghìn năm được. Nhiều nhất cũng chỉ cách biệt ba bốn năm. Tần Vô Song nhìn thấy người người trên đường, có đôi tình lữ đang đi tới.
Tần Vô Song hóa ra pháp thân, hỏi:
- Đồng hương, hỏi một chút, năm nay là năm nào?
Đôi tình lữ kia ánh mắt như đang nhìn một thằng ngốc, người nam lẩm bẩm nói:
- Cậu có bệnh à? Phải đi chữa đi.
Người nữ kia lại cười khanh khách, nhìn thân cổ trang trên người Tần Vô Song, mỉm cười nói:
- Người ta là diễn viên. Phục trang này, thật là mạnh mẽ a. Nguồn truyện:
Tần Vô Song mới ý thức được, mình ăn mặc có chút không hợp thời. Đúng lúc đó, ánh mắt liếc qua màn hình di động trên tay người nam kia, màn hình hiện lên là năm…
Tần Vô Song trong lòng có chút bất ngờ, mới có bốn năm à?
Thế này là thế nào? Thời Không điên đảo, rõ rằng đã trải qua ba bốn nghìn năm, sao ở Địa Cầu này, lại chỉ qua có bốn năm?
Lẽ nào trong Thời Không này, ngay cả thời gian cũng nhanh chậm khác nhau sao?
Truyền thuyết trên trời một năm, dưới đất trăm năm là có thật sao?
Nhưng bất luận thế nào, Tần Vô Song cũng vô cùng vừa lòng, cười lớn, khóe mắt đã ướt đẫm.
Người nam kia nói thầm một tiếng:
- Bị điên rồi, phải chữa thôi!
Mộ Dung Nhạn nhìn mà há hốc mồm, mỗi hành động của phu quân, nàng đều nhìn trong mắt. Ngôn ngữ lạ, môi trường lạ, phu quân lại vô cùng quen thuộc, dường như nơi này hắn đã tới rất nhiều lần rồi, vừa cười vừa khóc, biểu hiện rất cổ quái.
- Nhạn nhi, ta vui mừng quá, vui mừng quá!
Tần Vô Song lúc này, giống như một đứa trẻ, vui mừng mà nhảy lên, chạy lên.
Lúc này, nếu để cường giả của Đại lục Thiên Huyền nhìn thấy, chắc phải kinh ngạc đến rơi cả quai hàm.
Nhìn thấy Mộ Dung Nhạn vẻ mặt kinh ngạc, Tần Vô Song ý thức được, tự mình cơ hồ phải nói chuyện với thê tử một chút.
Lần nói chuyện này, làm Mộ Dung Nhạn nghe mà như trong giấc mộng, vẻ mặt kinh ngạc không tin tưởng.
- Vô Song ca ca, ngươi là nói, nơi gọi là Địa Cầu này, thực sự là ngôi nhà kiếp trước của ngươi sao? Còn ngươi sống lại ở Đại lục Thiên Huyền, nơi này mới chỉ qua bốn năm. Vậy, nơi này ngươi còn người thân, còn bạn bè chứ?
Tần Vô Song ảm đạm:
- Ta ở nơi này chỉ còn một người chị không phải ruột thịt