Kỳ tích thực sự đã xuất hiện.
Sau một tiếng, khí lưu nhàn nhạt trên người Tiêu Vũ cuỗi cùng đã mất đi.
Đối với Vô Song mà nói, chút tiêu hao thần lực này không đáng nhắc tới. Nhưng tiêu hao về tinh lực, thì lại tương đối lớn.
Nếu là tu luyện giả của Đại lục Thiên Huyền, Tần Vô Song dùng thần lực cải tạo nhục thân, sẽ không có nhiều lo lắng, với điều kiện thân thể của Đại lục Thiên Huyền, thông thường sẽ không xuất hiện điều ngoài ý muốn.
Còn Tiêu Vũ lại khác, nhục thân của người Địa Cầu rất yếu ớt, căn bản không thể so được với Đại lục Thiên Huyền. Hơn nữa Tiêu Vũ còn đang có bệnh, thân thể so với người bình thường càng yếu hơn.
Do vậy Tần Vô Song trong quá trình này là vô cùng cẩn thận. Giống như Trương Phi đi thêu hoa, mà còn không được phép có bất kỳ sai sót nào.
Thấy Tần Vô Song đã làm xong, Vũ Văn và Tiêu Vọng Thư đều lao tới, một trái một phải đứng cạnh con gái, cẩn thận xem xét.
Tần Vô Song cười cười nói:
- Không cần lo lắng, có thể làm thủ tục xuất viện rồi. Về nhà tĩnh dưỡng dăm ba tháng, đảm bảo con gái anh chị khỏe mạnh nhanh nhẹn.
Tiêu Vọng Thư si ngốc nói:
- Thần kỳ… Thế sao?
Tần Vô Song cười, nhưng không trả lời. Với một cường giả cấp độ Chủ Thần, nếu ngay cả vấn đề nhỏ thế này cũng không giải quyết được, vậy thì đã phí công hắn tu luyện mấy nghìn năm rồi.
Vũ Văn thấy thủ pháp của Tần Vô Song, tuy không hiểu, nhưng luôn cảm thấy có chút quen thuộc, nên cũng có vài phần tin tưởng.
- Bố, mẹ!
Mí mắt bé gái nhẹ nhàng mở ra, lộ ra một nụ cười hiếm thấy.
- Bảo bối, mẹ yêu con.
- Bảo bối, nói với bố, chỗ này còn khó chịu không?
Tiêu Vọng Thư đè một chút lên ngực của mình.
Tiểu nha đầu chớp mắt, lắc đầu:
- Không khó chịu, không khó chịu nữa. Bố, mẹ, Tiểu Vũ muốn dậy rồi!
Vũ Văn có chút kinh ngạc, quay đầu nhìn Tần Vô Song.
Tần Vô Song nhún nhún vai:
- Không sao đâu, vận động nhẹ một chút không vấn đề gì. Tuy nhiên mấy người tốt nhất đừng để các bác sĩ kia nhìn thấy. Nếu không, bọn họ chắc chắn sẽ cảm thấy rất kỳ lạ.
Tiêu Vọng Thư còn có chút khó có thể tin được, nhìn con gái hình dáng có chút gầy gò tiều tụy, lo lắng một cơn gió có thể thổi bay con gái mình đi mất.
Cho dù phẫu thuật thành công, cũng không thích hợp xuống giường vận động. Dù sao cũng phải đợi bình phục, mới có thể xuống giường đi lại được.
Đi thử vài cái, lúc đầu còn có chút nghiêng ngả, đi một lúc, liền không hề lắc lư nữa.
- Mẹ, Tiểu Vũ đói rồi.
Tiểu nha đầu dùng một thanh âm có thể hòa tan trái tim người mẹ nói.
Vũ Văn lệ rơi đầy mặt, ôm chặt lấy tiểu nha đầu:
- Được, đói là tốt, đói rồi mẹ lấy cái gì cho con ăn, con muốn ăn gì nào?
Nhìn Tần Vô Song, hiển nhiên là muốn hỏi hắn, trong tình trạng này, có thể ăn được không, có gì cần chú ý không?
Kỳ thực sau khi Tần Vô Song tiến hành cải tạo, thân thể tiểu nha đầu đã hoàn toàn khôi phục rồi. Chỉ là cần một chút thời gian tĩnh dưỡng mà thôi.
Lại nói về ăn uống, nếu là làm phẫu thuật, thì quả thực cũng phải chú ý. Nhưng thực ra chức năng cơ thể tiểu nha đầu đã hoàn toàn khôi phục, thậm chí còn tốt hơn so với người bình thường. Bởi vậy Tần Vô Song cười nói:
- Không được ăn uống quá nhiều là được. Nếu ăn được, muốn ăn gì thì ăn thứ đó.
Tiêu Vọng Thư thấy tình hình thân thể cũng như tinh thần của con gái thực sự đã tốt hơn rất nhiều, trong lòng vui vẻ, đã tin bảy tám phần. Chỉ là kỳ tích này đối với một người kiên định chủ nghĩa duy vật mà nói, có chút khoa trương, hoàn toàn đánh đổ thế giới quan của anh ta.
- Chị Vũ Văn, đi tìm chút đồ ăn cho cháu bé. Ngoài ra, anh rể, anh cũng đừng nói nhiều ra ngoài, lặng lẽ xuất viện. Còn về bệnh tình, nếu anh chị không yên tâm, có thể đổi một bệnh viện khác khám lại. Không được khám ở bệnh viện này, nếu không chuyện phá vỡ kiến thức y học thông thường này, nhất định sẽ gây chấn động. Đến lúc đó, cuộc sống của cháu bé sẽ không được yên ổn. Nếu có thể, tốt nhất là đi xa nửa năm, như vậy, cho dù là phục hồi rồi, cũng có thể nói rằng đã ra nước ngoài chữa trị.
Tần Vô Song suy nghĩ rất thấu đáo, hắn không hề muốn cuộc sống sau này của tiểu nha đầu bị làm phiền, bị đám bác sĩ trong giới y học nghiên cứu đi nghiên cứu lại.
Tiêu Vọng Thư và Vũ Văn nhìn nhau một cái, đều hiểu những suy nghĩ vất vả này của Tần Vô Song. Tới lúc này, bọn họ mới có thể yên tâm, khẳng định Tần Vô Song thực sự là có ý tốt.
Tiêu Vọng Thư và Vũ Văn kiên quyết xuất viện, bệnh viện cũng không có cách nào khác. Chỉ là khuyên đi khuyên lại, còn tiểu nha đầu cũng rất thông minh, chỉ nằm trong lòng mẹ giả vờ ngủ, tuyệt đối không để lộ ra kẽ hở nào.
Sau khi làm thủ tục xuất viện, Tần Vô Song đem bọn họ tiễn về nhà.
Nhà ba người, vì Tiêu Vọng Thư và Vũ Văn đều có công việc ổn định, cho nên cuộc sống cũng có thể gọi là dư dả. Một căn hộ hơn trăm mét vuông, không có bày trí quá kiểu cách, nhưng lại rất ấm áp.
- Tần tiên sinh, nghe nói anh có gia quyến cùng tới. Xin mời nhất định phải đến nhà chơi một chút. Vợ chồng chúng tôi phải cảm tạ ơn cứu mạng của Tần tiên sinh. Bạn đang đọc truyện được lấy tại chấm cơm.
Tiêu Vọng Thư không hổ danh là người đọc sách, nói chuyện văn vẻ quá mức.
Tần Vô Song cười nói:
- Anh rể không cần khách khí. Tôi và Vũ Tinh Hà tình như thủ túc, tới này chị Vũ Văn gặp nạn, tôi tất nhiên không thể khoanh tay đứng nhìn. Chỉ là thực sự yêu cầu anh chị tin cháu bé không việc gì nữa, cũng là làm khó cho anh chị. Thế này đi, đợi tình trạng của cháu bé ổn định hơn, tôi cùng anh chị đi Thượng Hải kiểm tra một chút.
- Thế sao được? Chúng tôi tự đi, sao có thể lãng phí thời gian của Tần tiên sinh?
Tiêu Vọng Thư vẫn rất khách khí.
- Thời gian?
Tần Vô Song cười nói, nếu nói tới thời gian, hắn ở đây dăm ba chục năm, đối với hắn cũng chỉ là trong nháy mắt.
Đối với một Chủ Thần mà nói, dăm bữa nửa tháng thời gian, căn bản không đáng nhắc đến.
- Anh rể không cần khách sáo, tôi có thời gian. Cho dù dăm ba năm cũng không vấn đề gì. Vũ Tinh Hà bất hạnh mất đi, tôi phải giúp anh ấy giải quyết những việc còn lại. Nếu không, sao có thể xứng được với giao tình này?
Tần Vô Song nói như vậy, Tiêu Vọng Thư càng khâm phục hơn. Nói thực, đối với người đọc sách, Tiêu Vọng Thư trước đây không có hứng thú với người luyện võ, luôn cảm thấy đó là hạng người cấp thấp, chỉ có đọc sách là thanh cao. Bây giờ là thời đại tri thức thay đổi vận mệnh, quyền cước giỏi thì có ích gì?
Thế nhưng, hôm nay anh ta lại cảm thấy rằng, trước đây quả thực là phiến diện quá. Giao tình của võ giả, không ngờ cũng là giao tình của quân tử, hơn nữa còn là giao tình sống chết.
Giao tình này, thậm chí rất nhiều người đọc sách, căn bản không thể làm được. Một lời hứa tựa ngàn vàng.
Mà giao tình của người này và Vũ Tinh Hà, thậm chí còn không có một lời hứa. Có thể làm được như vậy, quả thực là khó.
Vũ Văn chăm lo cho con gái xong, lại đi làm cơm. Năm xưa Vũ Tinh Hà thích ăn cơm chị nấu, tới nay bốn năm đã trôi qua, tài nghệ nấu nướng của Vũ Văn đã cao hơn nữa, khiến Tần Vô Song ăn đặc biệt ngon.
- Tiểu Tần, Tinh Hà trước khi mất, cũng chưa nói với chị là còn một người bạn tốt như em. Lần này, chị may mà có em, nếu không, gia đình này…
Vũ Văn nói tới đây, đôi mắt lại đỏ lên. Bao nhiêu trắc trở mấy năm nay, khiến Vũ Văn đã trải qua bao dày vò.
Tiêu Vọng Thư cười:
- Em à, chuyện cũ đừng nhắc tới nữa. Gia đình chúng ta sau này vui vẻ đầm ấm, so với cái gì cũng tốt. Tiểu Tần, cậu đúng là ân nhân của cả nhà tôi đấy.
Tần Vô Song cười nói:
- Anh chị quá lời rồi, đây là việc em nên làm, chỉ cần Tiểu Vũ khỏe mạnh trưởng thành là em vui rồi.
- Đúng, đúng!
Tiêu Vọng Thư nâng chén lên:
- Nào, Tần huynh đệ, tôi là con mọt sách, không biết nói ngọt, cũng không biết uống rượu. Nhưng hôm nay, tôi uống!
Một ly đầy, một ngụm uống hết, sắc mặt không đổi.
Vũ Văn cũng không ngăn cản, cũng nâng cốc mời Tần Vô Song. Tần Vô Song lại nói:
- Chị không cần khách khí, chúng ta nói chuyện, ăn cơm, thế là vui nhất rồi. Tôi không coi mình là người ngoài, anh chị cũng đừng khách khí nữa.
Lời vui đùa nói ra, không khí nhất thời tốt hơn rất nhiều.
- Đúng đúng, Tinh Hà đệ đệ không phải người ngoài, đương nhiên không phải người ngoài. Em à, trước kia anh cảm thấy em nói có chút ly kỳ, bán tín bán nghi. Hôm nay, anh phục rồi. Kỹ thuật thần kỳ của Tần huynh đệ hoàn toàn vượt ra ngoài sự lý giải của anh. Xem ra, sau này xem xét vấn đề không được tuyệt đối quá, không được phiến diện.
Vũ Văn vui vẻ cười nói:
- Đúng thế, em đã nói rồi, em trai em năm xưa rất ghê gớm, anh không tin. Bây giờ Tần huynh đệ xuất hiện, anh còn nói gì được không?
- Đúng thế, đúng thế, anh đầu ngắn mắt cận, ha ha.
Tần Vô Song tự chế giễu mình.
Không khí rất vui vẻ, Tần Vô Song hỏi một chút về cuộc sống thường ngày, được biết nếu không có chuyện của Tiêu Vũ, gia đình ba người này, cuộc sống có thể gọi là ổn định hạnh phúc, lập tức nói:
- Chị, anh, em cảm thấy anh chị nên có nhiều con. Như vậy, bọn nhỏ lớn lên mới không thấy cô đơn.
- Tôi cũng muốn, nhiều con nhiều cháu cũng là phúc, nhưng chính sách không cho phép. Anh chị đều chỉ có một niêu cơm, bây giờ mà sinh thêm là mất niêu cơm đấy.
Tiêu Vọng Thư bất đắc dĩ nói.
Vũ Văn cũng cảm thấy như vậy, thở ra một cái. Qua việc của Tiêu Vũ lần này, làm hai vợ chồng đều cảm thấy, một đứa con quả thực quá ít.
Tần Vô Song cũng đã nghĩ tới vấn đề này, cũng không nhiều lời, nói:
- Cái này có thể nghĩ cách. Nếu anh chị không thực sự thích công việc hiện tại, tôi có thể giúp anh chị đổi việc. Tinh Hà trước đây có tặng tôi một vài thứ, qua mấy năm kinh doanh, cũng biến thành một sản nghiệp không nhỏ. Tôi hiện nay cũng đang suy tính xem phải chuyển sản nghiệp về Trung Quốc thế nào. Chỉ e không có người chăm sóc. Hai vị là người thân của Tinh Hà, giao cho hai vị, cũng coi như giải quyết xong tâm nguyện của tôi.
- Cái này… cái này sao được, không được.
Tiêu Vọng Thư liên tục xua tay
- Người của Tần gia nghe đây, Tộc trưởng Tần gia cấu kết ngoại quốc, tội đáng muôn chết. Bây giờ quan phủ đến điều tra, mau mau mở cửa. Chỉ trừng trị kẻ cầm đầu, những người không liên quan đồng loạt miễn tội chết. Nếu chần chừ ngoan cố, giết không tha.
Kế sách này của Hứa Tam Lập quả thật quá độc ác, giả mạo quan phủ, lại còn chụp cho Tần gia cái tội phản quốc nữa chứ. Chiêu này quả là một đòn chí mạng đánh vào tâm lý bọn gia đinh Tần gia.
Đám gia đinh này đều là những người sinh ra và lớn lên trong Bách Việt Quốc, chưa bao giờ có suy nghĩ phản bội nước nhà. Tự nhiên bị quy cho cái tội phản tặc, đương nhiên là phải căng thẳng rồi.
Hứa Tam Lập nghĩ kế này có thể loại bỏ tất cả mọi sự phản kháng, nhanh chóng lọt vào được bên trong trang viên Tần gia, đốt nhà giết người xong rồi sẽ rời đi sớm.
Nhạc Trưởng lão nhìn Hứa Tam Lập đầy ngưỡng mộ, cũng hùa vào quát:
- Chúng ta đếm từ một đến mười, nếu không mở cửa, chúng ta sẽ bắt đầu tấn công, giết hết không tha!
Phụ tử Tần Liên Sơn không có mặt ở trang viên. Mọi chuyện lớn nhỏ trong trang đều do Tần Tứ Hỷ chủ quản. Còn công tác phòng vệ an toàn thì do Đội trưởng Đội hộ vệ trang, Tần Liên Xuyên phụ trách.
Tần Liên Xuyên không phải là người trong gia tộc Tần gia mà là huynh đệ kết nghĩa với Tần Liên Sơn, bản thân không có huyết thống Tần gia nhưng đã kết nghĩa kim lan với Tần Liên Sơn, hơn nửa đời người phục vụ cho Tần gia nên cũng đổi sang họ Tần. Trong mắt Tần Liên Sơn, ông với những người khác trong gia tộc Tần gia chẳng khác nhau là mấy.
Tần Liên Xuyên là cao thủ Lực Võ Cảnh Cửu đẳng. Đội hộ vệ mà ông huấn luyện tổng cộng có bốn tiểu đội, mỗi tiểu đội ba mươi người, tất cả một trăm hai mươi người.
Một trăm hai mươi người này có thể nói đều là võ trang tư nhân của Tần gia trang. Mặc dù so với những Thế gia, Hào môn khác thì còn thua xa nhưng ở trấn Đông Lâm này thì không ai qua mặt được.
- Tứ Hỷ gia, những người này là quan phủ thật sao?
Tần Liên Xuyên ngập ngừng hỏi.
Tần Tứ Hỷ lập tức phủ nhận:
- Không thể nào, Tộc trưởng và thiếu gia giành được thắng lợi trong cuộc cạnh tranh Hào môn là chuyện đáng mừng, làm sao có thể cấu kết với nước ngoài được? Lúc này quan phủ đều đang giúp Chân Võ Thánh Địa chủ trì Gia tộc Luận phẩm, làm gì còn thời gian phá án?
- Nói như vậy, bọn này là giả mạo!
Tần Liên Xuyên hằm hằm nhìn ra bên ngoài trang viên, xoa xoa hai tay, nói:
- Bất luận bọn chúng là đầu trâu mặt ngựa từ đâu đến, Tần Liên Xuyên này nhất định sẽ khiến chúng không còn đường lui.
- Không được lỗ mãng, phải lấy sự an toàn của trang viên làm đầu.
Tần Liên Xuyên gật gật đầu:
- Ừm, cái này ta hiểu.
Rồi tiến lên trước mấy bước, cất cao giọng:
- Là quan phủ phá án thì phải có công văn? Có lệnh bài quan gia gì không?
Bên ngoài, Hứa Tâm Lập lạnh lùng:
- Thật to gan, dám bày trò à, không sợ ta tịch thu toàn bộ tài sản nhà ngươi sao?
Tần Liên Xuyên bật cười ha hả:
- Yêu ma từ đâu đến dám mạo danh quan phủ. Có gan thì vào đây xem, bảo đảm khiến cái đầu chó của ngươi rơi xuống đất.
Hứa Tam Lập thấy uy hiếp không được quay sang ra hiệu cho Nhạc Trưởng lão rồi quay đầu quát lớn:
- Hứa Chu, Hứa Viên, hai huynh đệ ngươi đưa theo người trong tộc chờ tấn công, ta và Nhạc Trưởng lão bây giờ sẽ vượt tường vào trong, lấy tiếng huýt gió làm hiệu lệnh.
- Vâng, phụ thân!
Hứa Chu và Hứa Viên cùng hận Tần gia đến tận xương tủy nên sớm đã luyện tập ma quyền sát chưởng chờ đến ngày được trút hận.
Hứa Tam Lập cùng Nhạc Trưởng lão quát khẽ một tiếng rồi hai người cùng bay khỏi lưng ngựa, như hai con diều hâu, chớp mắt đã thấy đứng trên bức tường cao.
Một là Chân Võ Cảnh Ngũ đẳng, một là Chân Võ Cảnh Tứ đẳng, đương nhiên là phải khác người thường rồi.
Tần Liên Xuyên nhìn thấy hai bóng người mờ ảo như ma quỷ vừa vượt qua tường liền ngay lập tức hô khẽ:
- Cung tiễn thủ chuẩn bị, phạm vi tường bao trăm bước!
- Rõ!
Trong bốn tiểu phân đội có hai tiểu phân đội chủ lực là Cung tiễn thủ, người người đều là thân xạ thủ tiễn pháp cao siêu, đều là những thiết đả hán tử do Tần Liên Xuyên dày công tuyển chọn rồi huấn luyện nghiêm khắc. Dù nhìn thấy cao thủ như thế này nhưng bọn họ cũng không hề run sợ.
- Tứ Hỷ gia, ngài đưa hết người làm trong tộc xuống mật thất, ở đây cứ giao cho ta!
Tần Liên Xuyên nhìn thấy thân thủ của đối phương biết ngay chuyện hôm nay không đơn giản chút nào mà vô cùng nguy hiểm liền trầm giọng nói với Tần Tứ Hỷ.
Tần Tứ Hỷ cũng không mất công chần chừ, quay đầu gọi mọi người nhanh chóng rời đi. Sau khi chỉ đạo cho đám người làm rời đi an toàn, Tần Tứ Hỷ lập tức quay lại đến bên Tần Liên Xuyên.
- Tứ Hỷ gia, sao ngài còn không đi?
- Liên Xuyên, ngươi bảo hai tiểu phân đội của ngươi theo ta đi bảo vệ Tổ đường!
Tần Liên Xuyên lập tức giật mỉnh tỉnh ngộ, gật đầu nói:
- Phân đội hai, Phân đội bốn đi theo Tứ Hỷ gia, tất cả nghe Tứ Hỷ gia chỉ huy. Phân đội một, Phân đội ba luân phiên bắn tên cho ta!
Tên bay rào rào như những con châu chấu hung hãn không ngừng lao về phía Hứa Tam Lập và Nhạc Trưởng lão.
Hai người này thực lực mặc dù lợi hại nhưng với cơn mưa tên này muốn áp sát được cũng là chuyện không thể. Hai người hết né sang trái lại tránh sang phải, một bên tránh tên, một bên huýt gió gọi bọn Hứa Chu bên ngoài đưa người tiến vào.
Đám người Hứa gia như một đám hổ điên mang theo nỗi oán hận ầm ầm xông vào.
Tần Liên Xuyên thấy một lúc xông vào hai ba mươi người, thân thủ ai ai cũng nhanh nhẹn, hơn nữa còn có vài gã cường giả Chân Võ Cảnh dẫn đầu, sự việc xem ra không ổn chút nào.
- Phân đội một tiếp tục bắn, Phân đội ba lùi lại trăm bước luân phiên yểm trợ cho nhau từ phía sau!
Nhìn thấy đội hộ vệ của Tần gia trang lui lại phía sau, Hứa Chu liên tục vẫy tay, hét lên điên cuồng:
- Xông lên cho ta, giết sạch đám người Tần gia, chó gà cũng không tha! Giết, giết, giết!
Chíu! Chíu! Chíu!
Lại một trận mưa tên nữa ào ào bay đến.
Phập! Phập! Phập!
Nhưng vẫn không đủ. Đám người Hứa gia vừa nhanh vừa mạnh, cơn mưa tên này chẳng ăn thua gì.
Hứa gia lúc này rõ ràng là đã không còn quan tâm đến chuyện sống chết nữa, chỉ cần những nhân vật cốt cán của gia tộc không sao, một chút máu xương thì tiếc gì.
Mục đích của bọn chúng chỉ có một: Giết! Giết! Giết!
Giết sạch tất cả!
Tâm trạng Tần Liên Xuyên cực kỳ nặng nề. Cho đến giờ phút này mặc dù đội hộ vệ của ông vẫn chưa có ai chết hay bị thương, cũng tiêu diệt được bảy, tám tên có thanh thế. Nhưng có thể thấy được đối phương có năm, sáu người là cường giả Chân Võ Cảnh, những cường giả Chân Võ Cảnh này ngay cả một tên cũng chưa hề bị thương. Một khi tên hết, hỏa lực không giảm được tốc độ tiến công của đối phương, để cho đám người này áp sát thì chuyện cận chiến chẳng khác nào thả sói vào giữa bầy cừu.
Đám hộ vệ này, thể lực mỗi người đều chỉ là Lực Võ Cảnh Ngũ đẳng, Lục đẳng. Ngay cả Tần Liên Xuyên cũng chỉ mới Lực Võ Cảnh Cửu đẳng.
Hay nói cách khác, không có một cường giả Chân Võ Cảnh nào ở đây, nếu như phải cận chiến, khó lòng mà chống đỡ nổi.
Nghĩ đến đây, Tần Liên Xuyên hét lớn:
- Lui về Tổ đường, sống chết bảo vệ Tổ đường, người còn, Tổ đường còn!
Hứa Tam Lập tay chống hông, quan sát trận đồ, nhìn tình thế, hét lớn:
- Đuổi theo, đánh vào Tổ đường Tần gia, tiêu hủy Tổ đường, để cho linh hồn tổ tiên Tần gia không còn chỗ dung náu, biến hết thành cô hồn dã quỷ!
Phía trước Tổ đường, Tần Liên Xuyên mang theo hai tiểu phân đội tập hợp cùng Phân đội hai và Phân đội bốn sắp xếp sẵn trận hình, lặng im chờ đợi. Bạn đang đọc truyện tại Truyện YY -
Những hộ vệ này từ nhỏ đã ăn bổng lộc Tần gia, tuyệt đối trung thành. Kẻ thù trước mắt dù mạnh nhưng không ai có ý định lùi bước. Nét mặt ai cũng căng thẳng mang theo một tâm trạng sẵn sàng hy sinh, quyết tâm sống chết cùng kẻ thù, quyết bảo vệ Tổ đường đến cùng!
Hứa Tam Lập đã dẫn theo đám người Hứa gia xông đến, bật cười đắc ý nhìn Tổ đường Tần gia, nét mặt dữ tợn, trợn mắt uy hiếp:
- Không muốn chết thì tránh ra, không sợ chết thì đứng lại.
Nhạc Trưởng lão hừ khẽ một tiếng, thanh đao thép sáng loáng trong tay, hét lớn:
- Ta đánh trận đầu!
Đao múa một đường lấp lánh, tốc độ cực nhanh, đánh thẳng vào trung tâm trận hình của đội hộ vệ.
- Bắn cho ta!
Tần Liên Xuyên ra lệnh.
Viu!
Lưỡi đao thép của Nhạc Trưởng lão xoay trái xoay phải, chặn đứng tất cả. Tên rụng lả tả còn Nhạc Trưởng lão thì đã tiến được vào gần trận hình của Phân đội một.
- Đội trường thương! Phóng!
Lại một mệnh lệnh nữa.
- Xoạt!
Ba mươi thanh trường thương từ đằng sau phóng ra, hướng thẳng về phía Nhạc Trưởng lão.
Thân thể Nhạc Trưởng lão khẽ co lại, lưỡi đao thép chắn bên ngoài, rồi lưỡi đao xoay một đường sáng lóa, mũi đao rơi lả tả xuống đất.
Nhạc Trưởng lão cười gằn một tiếng lao thẳng vào giữa đám người, tay giơ đao hạ, động tác nhanh gọn như người ta gặt lúa, chớp mắt năm, sáu tên hộ vệ đã đổ gục.
Nhưng những hộ vệ này vô cùng dũng mãnh, dù đã ngã xuống nhưng một khi vẫn còn hơi thở thì họ vẫn lao vào Nhạc Trưởng lão, kẻ ôm chân, người cắn xé, chẳng coi cái chết ra gì.
Nhạc Trưởng lão cảm thấy hai chân mình cứng đờ bởi vì đã bị bốn tên hộ vệ hai trái hai phải bám chặt lấy.
Nhạc Trưởng lão hét lên một tiếng, đao lại vung lên, trực tiếp chặt đứt bốn cánh tay đang bám chặt lấy hai bên đùi. Dù trong lòng căm hận vô cùng nhưng nhìn đám hộ vệ Tần gia dũng mãnh như hổ điên, tự nhiên ông cũng có chút sờ sợ.
Nhưng nếu hai chân bị ôm chặt, tốc độ đương nhiên sẽ giảm đi, rất có khả năng còn bị mấy chục mũi thương bắn vào nữa, lúc ấy khác gì con nhím.
- Các huynh đệ, giết hết cho ta! Cường giả Chân Võ Cảnh, giết một tên có thưởng, giết hai tên thưởng gấp đôi.
Tần Liên Xuyên hét to một tiếng, xách theo trường thương, xông lên phía trước.
Đột nhiên, một ánh sáng trắng lóe lên trước mặt, Tần Liên Xuyên chỉ thấy hai mắt hoa lên, cánh tay trở nên vô cùng nặng nề. Một giây sau đó, cánh tay hắn hoàn toàn rơi xuống đất.
Hứa Tam Lập cười gằn tiến lên trước, một kiếm chặt đứt cánh tay Tần Liên Xuyên.
- Bảo tất cả bọn họ lập tức dừng lại.
Hứa Tam Lập kề thanh kiếm lên trên bả vai của Tần Liên Xuyên.
Tần Liên Xuyên vẫn cố mỉm cười khinh miệt:
- Nằm mơ!
- Vậy ngươi đi chết…
Chữ "chết" vừa dứt, cánh tay đã kịp vung lên định kết thúc mạng sống của Tần Liên Xuyên.
Đột nhiên một tiếng động phá không từ đâu truyền đến.
Vụt!
Một luồng cường lực cực mạnh bắn thẳng vào lưỡi kiếm của hắn, tia lửa văng tung tóe khắp nơi.
Hứa Tam Lập chỉ cảm thấy kẽ ngón tay nơi giữa ngón cái và ngón trỏ đau nhói, máu tươi tuôn ào ào, không thể nắm chắc thanh trường kiếm được.
Rồi gần như cùng lúc, vang lên một tiếng thét:
- Bọn tiện nhân Hứa gia, một đứa cũng không tha!