Anh ta là người đọc sách, trước nay đều thờ phụng đạo lý quân tử yêu tiền tài, nhưng lấy phải chính đáng.
Muốn anh ta vô duyên vô cớ tiếp nhận tài sản của người khác, đã làm trái lại với nguyên tác đối nhân xử thế của anh ta.
Đúng với cái gọi là không có công không có lộc, huống hồ đây còn là một sản nghiệp lớn.
Vũ Văn cũng cảm thấy quá mức đột ngột, Tần Vô Song cứu con gái mình đã là ân huệ lớn lao, sao còn có thể nhận lấy sản nghiệp của cậu ta, cũng nói:
- Tần huynh đệ, Tinh Hà tuy là em tôi, nhưng tôi biết tính cách của cậu ấy không màng danh lợi, cho nên sản nghiệp mà cậu nói, nếu cậu có thể tự kinh doanh được, chúng tôi không thể lấy được. Hơn nữa nếu là Tinh Hà tặng cho cậu, vậy phải là của cậu, chúng tôi không thể tham lam.
Vũ Văn cũng là người không cầu danh lợi, hai chị em năm xưa đều giống nhau, cũng bởi vậy mới có thể thương yêu như ruột thịt. Nếu là người tham phú quý, chỉ e đã không có tình cảm chị em sâu nặng này. Bạn đang đọc truyện được copy tại
Tần Vô Song nhìn biểu tình đơn thuần của hai vợ chồng, trong lòng thở dài:
- Chị Vũ Văn đúng là người đơn thuần, không vô cớ nhận tiền tài của người khác. Đức tính này quả là đáng quý. Chỉ là mình không ở đây lâu, phải sắp xếp cho họ một cuộc sống lâu dài. Trong thế giới này, không có tiền bạc, không có địa vị, sống rất khó khăn. Bất kể bọn họ nghĩ thế nào, mình cũng phải làm cho họ sống cuộc sống như họ mong muốn.
Kỳ thực, những lời này của Tần Vô Song, đều là bịa ra. Đối với hắn mà nói, muốn kiếm một gia tài lớn trên thế giới này, quả là quá dễ dàng, biện pháp có hàng nghìn cách.
Quan trọng là phải đưa cho họ thế nào, phải sắp xếp thế nào mới là quan trọng nhất, lập tức dùng giọng đùa giỡn nói:
- Anh, chị, sản nghiệp này vốn là của Tinh Hà. Nếu anh chị kiên quyết không nhận thì cũng không có cách nào. Tôi muốn biết, nếu có thể lựa chọn, anh chị hy vọng cuộc sống tương lai sẽ như thế nào?
Tiêu Vọng Thư gãi gãi đầu:
- Cái này chúng tôi không tự quyết định được. Nếu bắt tôi nói, cuộc sống của nho sinh thời cổ đại, tôi rất ngưỡng mộ. Có sách đọc không hết, không cần lo kế sinh nhai. Cuộc sống tinh thần phong phú này là một cuộc sống lý tưởng, ha ha.
- Anh rể yêu cầu rất thấp, vậy còn chị?
Vũ Văn trước nay chưa hề nghĩ tới vấn đề này, đột nhiên bị hỏi tới, sửng sốt một chút, mới ôm cằm suy nghĩ.
- Bảo tôi nói, thì tôi cũng đành nói, tôi mong có mấy đứa con, cả nhà sống trong một căn phòng rộng lớn, không có quá nhiều nỗi lo thế tục, vui vẻ ở bên nhau. Những người thân yêu, vĩnh viễn khỏe mạnh bình an.
Vũ Văn khẩu khí si ngốc, nói mà hai mắt đã đỏ lên rồi. Quả nhiên cô lại nghĩ tới Vũ Tinh Hà, nghĩ tới người em cô đã chăm sóc từ nhỏ tới lớn.
Tần Vô Song đại khái hiểu được suy nghĩ của hai vợ chồng, Tần Vô Song tự vấn, những tâm nguyện này có thể giúp họ thỏa mãn được, lập tức cười:
- Anh, chị, mọi người nghe tôi nói hết. Tinh Hà năm xưa để lại cho tôi, hiện nay đã tăng giá mấy vạn lần rồi. Tổng số vào khoảng mấy tỷ. Nói thật, sản nghiệp ở nước ngoài của tôi cũng không ít hơn số này. Anh chị không thay Tinh Hà quản lý sản nghiệp này, ai quản lý đây?
Hắn không ngừng nhắc tới mấy chữ "sản nghiệp của Tinh Hà", như vậy, vợ chồng Vũ Văn có muốn phản đối cũng không được.
Tần Vô Song kiếp trước, trừ người chị Vũ Văn này ra, không còn người thân nào khác. Nếu là sản nghiệp của hắn, về tình về lý đều nên thuộc về tỷ tỷ thừa kế.
Vũ Văn và Tiêu Vọng Thư cùng nhìn nhau.
Sản nghiệp mấy tỷ? Đây quả là một con số trên trời đối với họ. Cho dù là nằm mơ, họ cũng không mơ tới sẽ có tài sản lớn đến vậy rơi vào đầu họ.
Tần Vô Song biết, muốn bọn họ chấp nhận điểm này cần có thời gian, lập tức đứng lên nói:
- Anh, chị, cả nhà mình đã vất vả mấy hôm rồi, nghỉ ngơi đi, mấy hôm nữa đi Thượng Hải. Tôi đi gặp mấy người!
- Gặp ai?
Vũ Văn lập tức khẩn trương:
- Tần huynh đệ, những người đó, cậu không nên trêu vào. Tinh Hà mất rồi, tôi không hy vọng huynh đệ của nó cũng có chuyện.
- Ha ha, chị yên tâm, tôi là nói tới những người bảo vệ anh chị. Còn về những tổ chức bí mật kia, tôi đảm bảo với anh chị, bọn chúng cũng không thể uy hiếp anh chị được nữa đâu!
Nhìn Tần Vô Song cười bình tĩnh, Vũ Văn trong lòng rối bời. Trong chốc lát, bỗng nhiên như nhìn thấy hình bóng em trai trên người cậu ta.
Nếu không phải tướng mạo quả thực không giống, Vũ Văn cơ hồ có một cảm giác, cảm thấy người này chính là em trai Vũ Tinh Hà của mình.
Khí chất, và rất nhiều cảm giác, người này và em mình quả thực giống nhau. Làm cô càng cảm thấy thân thiết. Cũng chính vì cảm giác thân thiết này ảnh hưởng tới Vũ Văn, khiến cô tin tưởng người này tới vậy.
Trong một bụi cây trong tiểu khu, Ngân Hồ phảng phất giống như u linh. Tuy nhiên, bất kể hắn trốn thế nào, Tần Vô Song luôn tìm thấy hắn ngay lập tức.
Điều này khiến Ngân Hồ cũng rất bất đắc dĩ, thủ đoạn ẩn núp mà hắn luôn tự hào, trước mặt người này, cơ hồ không hề có ý nghĩa.
Ngân Hồ thân là đặc công, trước đây luôn có vài phần nghi ngờ cao thủ võ học dân gian, cảm giác lời đồn không khỏi quá mức thần thánh. Tới nay gặp được Tần Vô Song, tất cả sự tự tin của Ngân Hồ đều đã bị đánh bại thảm hại.
Ngân Hồ đưa ra một điếu thuốc, Tần Vô Song thuận tay cầm lấy. Tuy nhiên không đút vào mồm, mà đầu điếu thuốc hướng vào trong lòng bàn tay, thuận tay vứt một cái, điếu thuốc đã thần kỳ bay vào bao thuốc của Ngân Hồ, vô cùng chuẩn xác.
- Cảm ơn, tôi không hút!
Tần Vô Song cười, ánh mặt điềm đạm:
- Nói đi, gặp tôi có việc gì?
- Các hạ là bạn của Vũ Tinh Hà?
- Đúng, thì sao?
Anh mắt của Tần Vô Song đột nhiên sắc lạnh, quét qua mặt Ngân Hồ, Ngân Hồ đột nhiên cảm thấy có sợi dây đang trói chặt mình, áp lực tăng đột ngột.
- Là thế này, năm xưa Vũ Tinh Hà là đệ nhất tông sư của cổ võ Trung Quốc, đáng tiếc bị kẻ gian hãm hại. Chỉ đáng tiếc, những bí điển kia từ đó cũng mất tích, không có người thừa kế…
- Quốc gia không phải không hề hứng thú với mấy thứ võ dân gian này sao, luôn coi đó là bàng môn tà đạo, điêu trùng tiểu kỹ sao?
Bốn năm trước Vũ Tinh Hà đã cố gắng thử, nhưng quốc gia cảm thấy trong thời đại vũ khí tối tân, những thứ võ công kia tác dụng có hạn, nên không hề coi trọng.
Nhưng chuyện của Vũ Tinh Hà, đã khiến cho các cơ quan hữu quan chú ý hơn, ý thức được kho tàng dân gian không phải không có tác dụng. Có lúc, không phải chỉ có máy bay tên lửa mới có thể giải quyết được vấn đề.
Cho nên, các cơ quan hữu quan mới muốn đột phá từ Vũ Văn, tìm ra bí điển của Vũ Tinh Hà. Chỉ tiếc là Vũ Văn trong lòng có nghi vấn, chưa hề tiếp lời, chỉ là nói không biết.
Vũ Văn cũng biết, nếu mình nói ra những thứ kia, chính mình sẽ không còn giá trị nữa. Tổ chức bí mật nếu tới hại, cơ quan hữu quan có bảo vệ gia đình cô không cũng rất khó nói.
Qua cầu rút ván là chuyện thường ở đất nước này. Vũ Văn tuy đơn thuần, nhưng cái chết của em trai, và phản ứng của cơ quan hữu quan, làm cho cô biết được cái gì gọi là thế thái nóng lạnh, cũng bởi vậy, Vũ Văn từ trong thất bại cũng không ngừng trưởng thành, bắt đầu học được cách đề phòng.
Ngân Hồ biết Vũ Văn trong lòng còn nghi vấn, cho nên trước nay cũng không dùng thủ đoạn quá khích gì, chỉ là dự định dùng biện pháp mưa dầm thấm lâu để cảm hóa dần.
Tới nay Tần Vô Song xuất hiện, tất cả cục diện bế tắc đều bị phá vỡ. Đối với Ngân Hồ mà nói, đó cũng có nhiều hy vọng.
Bị Tần Vô Song nói như vậy, Ngân Hồ ít nhiều có chút hổ thẹn, ngập ngừng nói:
- Trước đây quốc gia không đủ trọng thị, nhưng hiện tại, cấp trên thực sự rất coi trọng di sản quý báu này.
- Vậy thì đơn giản, nhưng tôi có yêu cầu!
Tần Vô Song cười, hướng về phía trên lầu nhìn:
- Tôi muốn cuộc sống của gia đình này, không bị làm phiền gì hết. Bất kể là quan hay cướp, đều không được xâm phạm vào họ. Ai động tới họ, tất kể quan to thế nào, đều chỉ có đường chết.
Ngân Hồ kinh ngạc:
- Chết?
Nói thế nào cũng là xã hội pháp trị, tuy cũng có vô số quy tắc ngầm, nhưng công nhiên nói "chết" ra, quả thực là hiếm gặp.
- Lẽ nào người trước mắt này, một chút kỹ năng đàm phán cũng không có sao?
Tần Vô Song nhìn sắc mặt đã biết tâm tư của Ngân Hồ, cười lạnh nói:
- Đây không phải đàm phán, đây là lời khuyên, nói nghiêm trọng một chút thì là cảnh cáo. Có lẽ các người cảm thấy không bình thường, vì thông thường chỉ có các người đi uy hiếp người khác, phải không?
Ngân Hồ có chút ngượng ngùng, không nói gì, mặc nhận. Thân phận của hắn tuy đặc biệt, nhưng cũng không đặc biệt tới nỗi có thượng phương bảo kiếm, muốn chém ai thì chém.
Tần Vô Song cười nói:
- Đương nhiên điều kiện này, tôi biết anh không có tư cách đáp ứng. Không vấn đề gì, tôi dám nói thế thì có thể làm được như thế. Cho dù tôi không làm, tất nhiên cũng sẽ có người làm. Tôi chỉ là muốn anh nói cho những người khác, một nhà ba người này không được động vào. Bất kỳ ai, cũng không được động vào.
- Đây là địa chỉ, thứ các anh muốn ở đây!
Tần Vô Song tay vừa giơ ra, một trang giấy đã nằm trong tay Ngân Hồ.
Thủ pháp này, giống như ảo thuật, khiến cho Ngân Hồ hoa cả mắt.
- Gia Nguyệt Sơn? Thật sự là ở đó sao?
- Đi thì sẽ biết!
Những võ điển đó, đối với quốc gia có lẽ sẽ có tác dụng. Tần Vô Song cũng không muốn mất thời gian ở vấn đề này nữa.
Đối với thế giới này mà nói, hắn chỉ là khách qua đường. Một khách qua đường, thì nhất định phải dùng biện pháp kiên quyết nhất để giải quyết mọi vấn đề.
Năm ngày sau, chuyến bay từ trung tâm tỉnh đi Thượng Hải cất cánh. Tần Vô Song không đi cùng, đối với thế giới này, hắn chỉ là một kẻ không có hộ khẩu, muốn đi máy bay cũng không được.
Tuy nhiên, với thần thông của hắn, hai nghìn dặm này, chỉ là chuyện trọng nháy mắt. So với đi máy bay còn nhanh hơn cả trăm lần.
Tần Vô Song thông qua tiền bạc quan hệ, sắp xếp một bệnh viện rất có tiếng, cho Tiêu Vũ kiểm tra tổng thể, kết quả, tất nhiên là kỳ tích trong kỳ tích.
Bác sĩ cũng quả thực không hiểu:
- Đứa bé khỏe mạnh như vậy, căn bản không có vấn đề gì, các người lo vớ vẩn gì chứ. Tôi hành nghề y bao nhiêu năm, chưa từng gặp qua trái tim nào khỏe như vậy.
Những lời nói khiến Tiêu Vọng Thư và Vũ Văn nước mắt lưng tròng. Chỉ cảm thấy tất cả vất vả khổ đau, bỗng nhiên đã biến mất
Tần Liên Xuyên dù trọng thương nhưng nghe giọng nói này tinh thần lập tức trở nên phấn chấn:
- Là thiếu gia, thiếu gia trở về rồi!
- Liên Xuyên hiền đệ, đệ sao rồi!
Giọng nói thân thiết của Tần Liên Sơn cũng vọng lên từ bên ngoài.
- Tộc trưởng!
- Tộc trưởng đã về!
Đám hộ vệ nhất loạt hoan hô, tinh thần tăng lên bội phần, ý chí chiến đấu càng vượng, tất thảy như nổi điên, lao thẳng vào đám người Hứa gia.
Hứa Tam Lập vừa nghe thấy giọng nói của Tần Vô Song, hồn phiêu phách tán, vội vàng thét:
- Chạy mau!
- Chạy? Đã đến đây rồi, muốn đi dễ như vậy sao?
Tần Vô Song nhanh như tên bắn, bay nhanh vào trong trang viên, đạp mấy bước trên không đã đến đứng trước đám người Hứa gia. Quyền chưởng giơ lên, mạnh mẽ như vuốt sư tử, cứ sau mỗi một quyền, mỗi một chưởng là lại thêm một tên Hứa gia nữa gục xuống.
Nhìn đội hộ vệ Tần gia thương vong không nhỏ, ánh mắt Tần Liên Sơn lộ rõ vẻ phẫn nộ. Bây giờ trong đầu ông chỉ có một suy nghĩ duy nhất:
- Những kẻ bước vào trang viên Tần gia hôm nay đều phải chết!
Hứa Tam Lập nhìn người trong tộc ngã xuống liên tục, đau lòng khôn tả. Nhưng, lòng thù hận với Tần Vô Song đã bị nhóm lên rồi, làm sao dễ dàng cho qua như vậy được?
Rắc!
Tần Vô Song vừa trực tiếp bóp nát đầu của một tên Hứa gia.
Tay vừa nâng lên, chân đã dẫm xuống, tiếp tục chuyển sang mục tiêu mới. Hai mắt Hứa Tam Lập đột nhiên trợn trừng, hắn hét lên thảm thiết:
- Không!
Năm ngón tay Tần Vô Song vừa túm lấy một tên, kẻ đó không phải khác chính là con trai của Hứa Tam Lập - Hứa Viên.
Hứa Viên lúc này làm sao còn được cái phong thái của Chân Võ Cảnh Nhất đẳng? Làm sao còn vẻ anh hùng khí khái lúc xông vào giết hộ vệ Tần gia? Tay chân run lẩy bẩy, mắt mở to đầy tuyệt vọng, dường như nỗi sợ hãi đang bao trùm lấy toàn bộ cơ thể hắn.
- Là Hứa Viên đúng không? Ngươi mà cũng dám tự xưng Thất công tử La Giang sao? Lần trước ở Đại quảng trường La Giang ngươi để cho Trương Diệu chết thay mình, hôm nay ai sẽ chết thay cho ngươi?
Cổ Hứa Viên đã bị Tần Vô Song bóp chặt nên hắn không nói được gì, chỉ ho liên tục, tay chân quờ quạng như điên, định túm lấy Tần Vô Song nhưng lại không với tới, con ngươi gần như sắp rơi khỏi mắt.
- Tần Vô Song, đừng!
Người trong tộc chết, hắn còn có thể không xót nhưng đây là con trai hắn, là máu thịt, là khúc ruột của hắn, làm sao hắn không đau được? Hứa Tam Lập quát lớn, trường kiếm múa điên loạn tấn công liên tục về phía Tần Vô Song.
Tần Vô Song nhếch miệng cười:
- Con trai ngươi là người, vậy còn người nhà của ta thì không phải do cha sinh mẹ dưỡng, không phải là con người sao? Dám vào Tần gia trang giết người của Tần gia, tội này không thể tha được!
Năm ngón tay nắm chặt, bóp nát hầu Hứa Viên.
- Tần Vô Song, ta lấy mạng ngươi!
Hứa Tam Lập nhìn con trai đổ gục xuống đất, điên cuồng lao đến, trường kiếm vung lên như bay, một hơi tung ra mười mấy chiêu, chiêu nào cũng hiểm, quả không hổ danh Chân Võ Cảnh Ngũ đẳng.
Chỉ có điều trong mắt Tần Vô Song, Chân Võ Cảnh Ngũ đẳng so với Hứa Viên có gì khác nhau?
Chỉ mới nhìn qua đã thấy trong kiếm pháp của Hứa Tam Lập có vô số sơ hở nhỏ, chỉ là những sơ hở nhỏ thôi nhưng trong mắt một đại hành gia như Tần Vô Song thì đây lại là những sai lầm chí mạng.
Nghiêng người tránh lưỡi kiếm của Hứa Tam Lập, khuỷu tay nhanh như điện đánh thẳng vào cánh tay của Hứa Tam Lập. Hứa Tam Lập chỉ thấy toàn thân tê cứng như bị điện giật.
Rồi tay bắt đầu mềm nhũn, thanh trường kiếm rơi vào tay Tần Vô Song, đâm trực tiếp vào cổ Hứa Tam Lập.
Tần Vô Song thét lớn:
- Liên Xuyên thúc thúc, có phải tên khốn này đã chặt tay thúc không?
Tần Liên Xuyên gật đầu, giọng đầy giận dữ:
- Chính là hắn!
- Được!
Tần Vô Song kêu lên một tiếng, khóe miệng hiện lên một tia cười hiểm ác, đồng thời hai thanh kiếm ghép vào thành một quang kiếm, xoay một vòng từ trái qua phải, chém mạnh xuống.
Hứa Tam Lập vội vàng tránh nhưng hắn làm sao biết được kiếm pháp của Tần Vô Song vô cùng xảo quyệt, tốc độ cực nhanh, những người như Hứa Tam Lập không thể nào lĩnh hội được.
Máu tóe ra từ hai lưỡi kiếm của Tần Vô Song đồng thời hai cánh tay cũng từ từ rơi xuống.
Tần Vô Song lại hét lên một tiếng:
- Liên Xuyên thúc thúc, cả vốn lẫn lời, thúc vừa ý rồi chứ?
Vết thương của Tần Liên Xuyên dù vẫn đau thấu tim nhưng miệng thì vẫn bật cười ha hả:
- Vừa ý, vừa ý.
Mất hai cánh tay, Hứa Tam Lập chỉ còn nước chết, hắn rơi khỏi lưng ngựa, co giật không ngừng.
Có kiếm trong tay, Tần Vô Song càng như hổ thêm cánh, giết người như điên. Chỉ hai ba bước, hắn đã đến trước mặt Nhạc Trưởng lão, quát lớn:
- Lão thất phu, ngươi cũng giết không ít người rồi đúng không?
Nhạc Trưởng lão biết kiểu này nguy rồi, nhưng vẫn ngoan cố xông lên, quát lớn:
- Hứa Chu, Hứa Đình, mau chạy!
Hứa Chu và Hứa Đình nhìn cha và huynh đệ của mình bị giết thì lòng như lửa đốt, nghe tiếng quát của Nhạc Trưởng lão đột nhiên nhớ lại đại kế bảo toàn gia tộc, nhanh chân bỏ đi.
Tần Vô Song cười nhạt một tiếng, đá nhanh hai mũi chân vào hai thanh đao đang nằm ngay dưới chân hắn, hất mạnh một cái, bắn thẳng qua.
Đừng xem thường hai cước này, nhìn đơn giản vậy thôi nhưng sức mạnh chẳng kém gì tên bắn vừa khỏi cung. Tốc độ bỏ chạy của hai kẻ đó làm sao nhanh được bằng tốc độ đao bay?
Chưa kịp hiểu ra điều gì thì đã nghe thấy hai tiếng "phập phập" gọn ghẽ. Hai lưỡi dao xuyên qua tấm lưng bắn ra đằng ngực với một sức mạnh đáng sợ.
Tần Liên Xuyên ôm chặt lấy cánh tay bị chặt, mắt trợn tròn nhìn mọi chuyện vừa xảy ra, khuôn mặt lộ rõ vẻ đăm chiêu.
Những người đó hung hãn đến mức nào bản thân ông cũng đã lĩnh ngộ. Đặc biệt là mấy tên vừa bị thiếu gia giết, kẻ nào cũng là cường giả Chân Võ Cảnh. Ngay cả đội Cung tiễn thủ cũng không làm gì được bọn chúng. Nhưng những cường giả này trước mặt thiếu gia chẳng khác gì gà con gặp phải diều hâu, ngoài chuyện bỏ chạy ra, không có tí xíu hy vọng phản kháng nào.
Chỉ cần giơ tay là đã giết liền mười mấy mạng, hơn nữa lại còn sử dụng duy nhất một chiêu. Trúng chiêu là ngã, ngã xuống là mất mạng, một chút may mắn cũng không có.
Cường giả Chân Võ Cảnh vừa bị quét sạch, áp lực cho hộ vệ Tần gia trang giảm đi rất nhiều, lấy đông hiếp yếu, đao chém liên tiếp, đám người Hứa gia người chết như rạ.
Cả Nhạc Trưởng lão cũng không tạo ra được kỳ tích gì. Dù đã cố liều cái mạng già tiếp cận Tần Vô Song nhưng vẫn không ngăn được Tần Vô Song giết người.
Càng cố liều thì sơ hở càng lớn. Huống hồ cấp độ của Nhạc Trưởng lão còn chưa bằng cả Hứa Tam Lập nên trước mặt Tần Vô Song càng không có khả năng sống sót.
Tần Vô Song dùng đúng chiêu cũ đã áp dụng với Hứa Tam Lập, múa hai đường kiếm đã chặt đứt hai cánh tay của Nhạc Trưởng lão.
Nhạc Trưởng lão vừa ngã xuống, tinh anh nhân mã của Hứa gia tổn hại nặng nề, đám hộ vệ Tần gia vừa xông lên, cả bọn đã bị tiêu diệt sạch sẽ.
Cuộc đại chiến kết thúc chỉ sau chừng một tiếng đồng hồ nhưng dư âm của nó thì vẫn khiến mỗi hộ vệ phải khiếp sợ.
Cả đám quay sang nhìn Tần Vô Song ánh mắt đầy vẻ sùng kính. Bọn họ sớm đã chuẩn bị tinh thần liều chết để bảo vệ gia tộc nhưng ai mà ngờ được người cứu bọn họ lại là vị thiếu gia vốn luôn bị người ta khinh dễ, bắt nạt ở quận thành La Giang!
Nhìn cả sân toàn máu với xác chết, cả bọn không nói gì chỉ lặng lẽ thu dọn thi thể của đồng đội hay đâm thêm cho bọn người Hứa gia vài đao.
- Tần Tộc trưởng… xin, xin tha mạng…
Một lời câu xin yếu ớt thu hút sự chú ý của Tần Vô Song.
- Sao lại là hắn?
Tên này là Cẩu Thánh, kẻ trước đây đã cùng Hứa Tứ Hải và Kim Bất Dịch đến Tần gia trang làm thuyết khách. Tên này kiếm ăn bằng cái miệng, sao bây giờ lại xuất hiện cùng bọn người Hứa gia?
- Cẩu Thánh?
Tần Liên Sơn cũng nhận thấy từ xa.
- Là ta, là ta! Tần Tộc trưởng, Liên Sơn huynh, chính là Cẩu mỗ đây.
Cẩu Thánh nước mắt lưng tròng, vẫy tay rối rít xin tha mạng.
- Cẩu tiên sinh hôm nay đến để chỉ dạy cho Tần gia chúng ta điều gì đây? Hay là lại định ném đá xuống giếng, định qua mặt Tần Liên Sơn ta?
Tần Liên Sơn nhớ mấy năm trước Cẩu Thánh theo chân Hứa Tứ Hải đến, diễu võ giương oai, uy phong vô cùng. Cơn giận này Tần Liên Sơn để trong lòng không chỉ ngày một ngày hai.
Cẩu Thánh mặt cắt không còn giọt máu, vội vàng dập đầu:
- Liên Sơn huynh, hiểu lầm, là hiểu lầm! Là Hứa Tam Lập hắn ép ta đến.
- Ép ngươi đến?
Tần Liên Sơn cười nhạt bước lại gần:
- Ngươi mà cũng đáng để Hứa Tam Lập ép đến sao? E rằng ngươi tự chủ động theo đến Tần gia trang chúng ta ấy chứ?
- Oan uổng, thật là oan uổng quá.
Cẩu Thánh miệng kêu oan trong lòng không ngừng than khổ. Đúng như Tần Vô Song nói, hắn chỉ là tên nô tài kiếm ăn nhờ cái miệng, Hứa Tam Lập ép hắn làm gì? Hắn chỉ là sợ Tần gia tìm Cẩu Thánh hắn gây sự nên mới quyết định đi theo Hứa gia.
Tần Liên Sơn nói:
- Vô Song, đừng phí lời với hắn nữa, giết hắn đi.
Cẩu Thánh hồn xiêu phách tán, vội vàng kêu to:
- Đừng đừng đừng, đừng giết ta, ta có tình báo quan trọng!
- Tình báo gì?
Tần Vô Song xách Cẩu Thánh bằng một tay, lạnh lùng nói:
- Nếu như là tình báo có giá trị ta sẽ tha cho cái mạng chó của ngươi, còn nếu không thì, hừ…
- Không phải vô nghĩa đâu, tuyệt đối không phải…
Tần Vô Song lạnh lùng:
- Nói!
Cẩu Thánh vội vàng:
- Hứa gia định phản bội Bách Việt Quốc, gia nhập Đại Ngô Quốc.
- Còn gì nữa không?
Tần Vô Song cảm nhận được là hình như vẫn còn gì đó đằng sau.
- Người của Hứa gia đã chia thành mấy cánh quân lần lượt đi phá điền sản, hồ cá và xưởng ép dầu của Tần gia.
Tần Vô Song trợn trừng mắt. Nghĩa là đám con cháu Hứa gia ở đây chỉ là một trong bốn cánh. Giỏi lắm, còn chia nhiều cánh nữa à.
- Người đâu, trói những kẻ còn sống lại. Bạn đang đọc truyện tại Truyện FULL - ện FULL
Tần Vô Song ra lệnh.
Kẻ không chết ở đây chỉ có Cẩu Thánh và hai người bị chém đứt tay là Nhạc Trưởng lão và Hứa Tam Lập mà thôi.
Tần Vô Song không giết Hứa Tam Lập không phải vì nhân từ mà có dụng ý khác, hắn còn chiêu độc hơn nữa.
- Phụ thân, đường đến điền sản vốn vắng vẻ, cũng là cơ nghiệp lớn nhất của Tần gia chúng ta, con lập tức đi ngay, có lẽ vẫn còn kịp.
- Được, Vô Song, trời khuya rồi, con cẩn thận một chút. Ta đưa người ra các cửa hàng và xưởng ép dầu. Nếu như không kịp thì cũng cứu hỏa, hy vọng giảm thiểu phần nào thiệt hại! Ao cá cùng với điền sản, con thuận tiện chạy qua đó xem thế nào. Nếu như không kịp, một chút thiệt hại đó cũng chẳng là gì với Tần gia chúng ta.
Trong những thời điểm quan trọng, Tần Liên Sơn đã thể hiện được khí độ và trách nhiệm mà một Tộc trưởng cần có. Ông ra lệnh:
- Đội hộ vệ, một nửa lưu lại đây bảo vệ trang viên, một nửa mau theo ta.
Tần Vô Song bước đến bên Tần Liên Xuyên, nói:
- Liên Xuyên thúc thúc, thúc cầm máu và bảo vệ tốt cánh tay, lát nữa về ta sẽ nghĩ cách nối lại cho thúc.
Rồi ngón tay hắn khẽ động đậy, ấn sau một điểm trên lưng Tần Liên Xuyên, chỗ gần nách, phong tỏa khí huyệt, đề phòng chảy máu quá nhiều.
Làm xong mấy việc này Tần Vô Song mới hét lên một tiếng, trong chớp mắt bóng dáng đã biến mất bên ngoài điền viên.
Tần Liên Sơn và tốp hộ vệ chỉ còn biết trơ mắt đứng nhìn!