Tuy nhiên, tất cả mọi người đã có một ý kiến thống nhất, đó là, đối thủ đã tấn công các tổ chức bí mật kia, vậy Thực Huyết Tường Vy là cây to ắt gặp gió lớn, nhất định cũng sẽ trở thành mục tiêu công kích. Chỉ là, địch nhân này lúc nào tới, dùng hình thức nào xuất hiện. Bất luận thế nào, đây là tai nạn lớn nhất của tổ chức Thực Huyết Tường Vy. Thực Huyết Tường Vy tuy là tổ chức bí mật, nhưng với các cơ quan chính phủ, ít nhiều cũng có chút quan hệ. Loại quan hệ này vô cùng vi diệu, ai cũng không thể miêu tả chuẩn xác được. Do vậy, biết tin tổ chức bí mật toàn cầu trong một ngày đều bị diệt, chính phủ của nước có tổ chức Thực Huyết Tường Vy cũng ở vào trạng thái đề phòng, xuất nhập cảnh kiểm tra vô cùng chặt chẽ. Sự tham gia của các cơ quan quốc gia, khiến cho Thực Huyết Tường Vy cảm thấy yên tâm không ít. Bọn họ cảm thấy, nếu ngay cả các cơ quan chính phủ cũng không ngăn chặn được tình thế xấu đi, vậy thì thế giới này đã loạn rồi. Cho nên, phía Thực Huyết Tường Vy, cho dù rất cẩn thận, nhưng dù sao so với lúc vừa nhận được tin cũng lạc quan không ít. Bọn họ không cho rằng, có lực lượng cường đại nào dám đối đầu với quyền lực quốc gia. Đặc biệt là quốc gia mạnh nhất thế giới! Cho dù như vậy, Thực Huyết Tường Vy cũng cho cảnh báo tăng lên mức cao nhất, phàm là cao thủ trong nội địa, đều tập trung về Tổng bộ, tại Tổng bộ lập nên một hệ thống phòng ngự vô cùng cẩn mật. Tổng bộ của Thực Huyết Tường Vy nằm trong một tòa nhà, mà cấp bậc an phòng của tòa nhà này có thể so sánh với căn cứ quân sự, thêm vào cao thủ từ các nơi, sau khi nhận được lệnh, đều lập tức quay về cứu viện. Điều này cũng khiến cho Thực Huyết Tường Vy cảm thấy càng tự tin hơn.
Ở một nơi bí mật trong tòa nhà, Tần Vô Song thản nhiên tựa vào trên tường, khóe miệng hiện ra nụ cười trào phúng. Nếu mình vẫn là Vũ Tinh Hà của kiếp trước, quả thực không thể nào thâm nhập vào Tổng bộ của Thực Huyết Tường Vy, càng không thể nói tới việc tiêu diệt toàn bộ tập đoàn tội ác này. Nhưng tới nay, cấp độ phòng ngự này, đừng nói là Tần Vô Song, cho dù là một Thần đạo cường giả thông thường cũng là đủ rồi. Thần thức giống như không khí, vô hình vô chất, đem tất cả tòa nhà bao trùm vào trong. - Thực Huyết Tường Vy quả thực rất hợp tác, cả tòa nhà, không phải là nhân viên của Thực Huyết Tường Vy đều bị cho ra ngoài. Ở lại lưu thủ đều là các nhân vật đầu não của tổ chức này. Như vậy cũng tốt, tổng cộng sáu trăm tám mươi ba người, toàn bộ đều tập trung ở đây. Thần thức của Tần Vô Song quả thực cường đại, chỉ lướt qua đã có thể cảm ứng ra, những người này không có ai không phải là kẻ ác đồ tay dính đầy máu. Cho dù là căn cứ theo luật lệ của thế giới này, những người này chết cũng không đáng tiếc. Huống hồ, Tần Vô Song căn bản không phải là cường giả của thế giới này, càng không thể bị các quy tắc của thế giới này ràng buộc. Việc hắn phải làm là tiêu diệt sạch mọi chướng ngại vật, tiêu diệt sạch mọi tồn tại có thể tạo thành uy hiếp. Những tổ chức bí mật này, bắt buộc phải diệt! Khẽ sử dụng thần lực, cả tòa nhà đã bị thần lực của hắn bao trùm. Một đạo phòng ngự vô hình, đã phong bế toàn bộ tòa nhà. Bất luận là ai, bất luận dùng phương pháp gì, đều không thể thoát khỏi tòa nhà này. Làm xong những việc này, Tần Vô Song có vẻ vô cùng thoải mái, thân ảnh nhoáng lên, đã biến mất khỏi chỗ cũ.
Tòa nhà vì không có ai ra vào, ít nhiều có vẻ vắng lặng. Nhưng loại vắng lặng này chỉ là bề ngoài, trên thực tế, tất cả mọi chỗ tối của tòa nhà, đều tràn ngập sát khí. Loại sát khí tiềm ẩn này, nếu không phải là người có kinh nghiệm sa trường, tuyệt đối không thể nhận ra. Ở gần cửa cầu thang máy tầng một, hai gã sát thủ của Thực Huyết Tường Vy đã ẩn thân nhiều giờ rồi. Bọn họ mắt không chớp, nhìn ra cửa ra vào. Ánh mắt sắc lạnh, phảng phất một con ruồi cũng không muốn bỏ qua. Đột nhiên, bên tai hai người vang tới tiếng cười nhẹ, tiếng cười này, nghe có vẻ rất sáng sủa, chỉ là, trong hoàn cảnh này đột nhiên nghe thấy tiếng cười này, so với tiếng gào thét của quỷ trong địa ngục càng đáng sợ. Từng sợi lông trên người hai người đều dựng cả lên, hai người nhanh chóng có phản ứng, tựa lưng vào nhau, đảo mắt bốn phía tìm kiến nơi phát ra thanh âm kia. Chỉ là, bọn chúng vô cùng thất vọng, bởi dù bọn chúng tìm kiếm thế nào, đều không thể tìm thấy gì. Đột nhiên, hai người cảm thấy thân thể nhẹ bỗng. Một cỗ lực lượng vô hình, đem bọn chúng nâng lên. Hai người hồn siêu phách lạc, biến cố vượt qua tưởng tượng này, khiến cho những sát thủ tố chất tâm lý rất tốt, cũng sợ hãi rụng rời. Chỉ là, bất kể bọn chúng giãy dụa thế nào, nhưng ngay cả hình dáng của đối thủ cũng không nhìn thấy. Tần Vô Song cứ dùng thủ đoạn như vậy, rất nhanh, mười hai sát thủ của tầng một đã bị khống chế. Tần Vô Song thần thức khu động, hơi dùng một chút lực lượng của Cổ Độc, liền đem mười hai sát thủ khống chế lại, mười hai sát thủ này lúc này đã biến thành con rối đánh thay trong tay hắn. Tầng hai, tầng ba, tầng bốn… Tần Vô Song cơ hồ dùng một thủ đoạn giống nhau, không lâu sau đã khống chế sáu tầng lầu. Số sát thủ bị khống chế đã quá trăm người.
Khu vực trung tâm của Tổng bộ, tất cả camera theo dõi đều bật lên, chỉ là, đột nhiên, tất cả màn hình tối sầm, tiếp đó, không nhìn thấy gì nữa. Thủ lãnh của Thực Huyết Tường Vy, cũng chính là vị BOSS kia sắc mặt đột nhiên biến đổi, chửi tục một câu, lập tức nhảy lên. Với tính cảnh giác của hắn, tự nhiên là biết sự việc không bình thường. Những đầu não và cường giả bốn phía mặt đều biến sắc, chửi bậy cả lên. - BOSS, xem ra phải chuẩn bị chiến đấu rồi, BOSS… Thủ lãnh này, dù sao cũng là nhân vật kiêu hùng, gật gật đầu: - Ai về chỗ nấy, chuẩn bị chiến đấu. Bất kể địch nhân là ai, ai giết chết hắn, thưởng năm trăm triệu. Mức thưởng năm trăm triệu, đủ làm cho tất cả trở nên điên cuồng, máu nóng sục sôi. Không phải là giết người sao? Ai ở đây chẳng phải là kẻ giết người không ghê tay, ai không phải là kẻ liếm máu trên lưỡi dao mà lớn lên. Đi tới nước này, sinh tử đối với bọn họ đã không còn nghĩa lý gì nữa. Thực Huyết Tường Vy xưa nay chưa từng mất mặt như vậy, chưa từng chật vật như vậy. Tới nay tất cả cường giả của Thực Huyết Tường Vy đều tụ tập tại đây, lẽ nào còn không địch lại được địch thủ? Cho dù hắn là siêu nhân, hôm nay cũng phải tiêu diệt hắn. Mấy tên không sợ chết này, một khi đã hạ quyết tâm, chiến đấu sẽ vô cùng đáng sợ. Từng người một lựa chọn vũ khí và trang bị thuận tay nhất. Bắt đầu cuộc chiến! Phanh! Một tiếng súng vang lên, phá vỡ sự yên tĩnh của cả toàn nhà. Theo với đó, cả tòa nhà đột nhiên triển khai đấu súng dày đặc. Cả tòa nhà có hơn ba mươi tầng, tầng ở dưới người càng ít, càng lên cao, số người cũng không ngừng tăng lên. Đấu súng quyết liệt đại khái kéo dài trong năm phút, từ trên đường đi của tòa nhà vang lên tiếng chửi: - Mẹ kiếp, gặp quỷ rồi sao? Người mình đánh người mình! Hiển nhiên, người ở trên tầng cao đã ý thức được, người phát động tấn công không phải là kẻ thù bên ngoài, mà chính hơn trăm sát thủ ở sáu tầng dưới. Những sát thủ này, rất quen thuộc địa hình của tòa nhà, do vậy, khi phát động công kích, cũng vô cùng thuận lợi. Thêm vào thân phận người mình làm yểm hộ, khiến công kích trở nên vô cùng thuận lợi. Không lâu sau, đã công kích lên tầng mười lăm. Trong cuộc đấu súng, trước sau đã có hơn một trăm sát thủ bỏ mạng. Kiểu đấu súng hoang đường này, kéo dài năm sáu phút, người ở trên mới hiểu rõ sự tình, vừa chửi ầm lên, vừa dùng bộ đàm thông báo cho cao tầng của Tổng bộ. Bạn đang đọc truyện được copy tại BOSS nhận được tin báo, tức giận cơ hồ hộc máu, thế này là thế nào chứ? Tổ chức Thực Huyết Tường Vy trước nay nổi tiếng tổ chức nghiêm mật. Nếu tổ chức không nghiêm mật, thành viên không trung thành, Thực Huyết Tường Vy sao có thể trở thành tổ chức bí mật lớn nhất thế giới chứ? Đến nay, không ngờ lại phát sinh sự kiện người mình đánh người mình. Hơn nữa còn phát sinh lặng lẽ không có dấu hiệu trước nào. Phụ trách sáu tầng dưới cùng, là một nguyên lão hắn rất tín nhiệm, lẽ nào lão cũng có thể phản bội sao? Không thể nào! Cho dù là phản bội, cũng không thể dùng biện pháp ngu xuẩn đến vậy. Đấu súng trực diện, làm gì có phần thắng?
Còn trong nơi bí mật, Tần Vô Song lại rất nhàn nhã, dùng phương thức Cổ Độc Khôi Lỗi, ngay cả ra tay cũng không cần, như vậy, cho dù sau này tuyên truyền ra ngoài, cũng là nội bộ Thực Huyết Tường Vy đấu đá lẫn nhau. Trải qua sự thúc đẩy của Tần Vô Song, đấu súng vẫn không ngừng tiếp diễn.
Đại khái một tiếng đã qua, Thực Huyết Tường Vy đã chết bốn năm trăm người. Những người lãnh đạo cao cấp của Thực Huyết Tường Vy ngày càng hồ đồ. Loại chiến đấu này, thực sự là không thể hiểu nổi. Đánh đến bây giờ, rốt cuộc ai phản bội, ai không phản bội, hoàn toàn không thể làm rõ được. Còn những cao thủ còn lại của Thực Huyết Tường Vy, đã tập trung tại hai tầng trên cùng. Chỉ còn lại hơn một trăm cường giả, ai ai cũng là tinh anh trong hàng ngũ tinh anh. Chỉ là, đến lúc này, tầng lớp đầu não của Thực Huyết Tường Vy cũng không thể dám chắc, trong số những người này, liệu có kẻ phản bội không? Mà kẻ phản bội, kẻ đã lên kế hoạch cho chuyện này, phải chăng là một trong số những người ngồi đây. Vô số nỗi băn khoăn, khiến Thực Huyết Tường Vy vốn vững chãi như một tấm thép, xuất hiện rất nhiều vết nứt. Tất cả đầu não đều ngồi trong phòng hội nghị, chỉ là, biểu tình của mỗi người, đều rất không tự nhiên, tràn đầy nghi ngờ và lo lắng. Hiển nhiên, sau bao nhiêu biến cố như vậy, không có ai là có thể hoàn toàn tin tưởng được. - Chư vị, thật nhục nhã, tuyệt đối là nhục nhã! Một tên đầu não kêu lên: - Thực Huyết Tường Vy không bị người ngoài đánh bại, mà do nội bộ mâu thuẫn mà làm cho nguyên khí đại thương. Ta dám khẳng định, ngồi ở đây, nhất định có kẻ phản bội. Rốt cuộc là ai, là ai? Ánh mắt của BOSS, giống như chim ưng, quét qua mặt mỗi người. Lúc này, biểu tình và ánh mắt của hắn, trầm lặng như mặt biển, khiến người khác không đoán được nông sâu. Nhưng có thể khẳng định là, nộ hỏa trong lòng đã bốc cháy rồi. Phản bội tổ chức, đó là điều không thể tha thứ. Đặc biệt là trong hoàn cảnh này, càng không thể tha thứ. Một cuộc đấu súng vô nghĩa, cho dù hiện tại không rõ thiệt hại, nhưng có thể khẳng định rằng, qua lần đấu súng này, Thực Huyết Tường Vy nguyên khí đại thương, thực lực giảm xuống, đó mới là vết thương chí mạng. Đối với Thực Huyết Tường Vy mà nói, bọn chúng không thể chịu được hao tổn như vậy
Phía đông dần lộ ra những tia sáng trắng, xua tan sự im lặng của bóng đêm, một ngày mới lại bắt đầu.
Tần Liên Sơn cả đêm không ngủ dẫn theo một đoàn người chờ sẵn ngoài cửa. Xa xa, trên con đường lúc buổi bình minh truyền đến những tiếng vó ngựa lộc cộc lộc cộc.
Người của Tần gia bắt đầu reo hò:
- Thiếu gia, quả nhiên là thiếu gia!
- Thiếu gia đã trở về!
Tần Vô Song cưỡi trên lưng con ngựa dẫn đầu, sau lưng còn có chừng ba mươi con tuấn mã nữa, trên lưng mỗi con lại trói một người, tất cả đều là người của Hứa gia. Hơn nữa tất cả đều còn sống. Không phải Tần Vô Song không muốn giết người, hắn để lại, ắt phải có lý do.
Đến đầu đường, Tần Vô Song nhảy khỏi ngựa bắt đầu xuống dắt bộ. Đây là cách thể hiện sự tôn trọng với cha hắn đồng thời cũng là sự tôn trọng với người trong tộc. Những người này đã phải chiến đấu cả đêm, bây giờ lại đứng đây chờ hắn, tuyệt đối xứng đáng cho hắn tôn trọng.
- Phụ thân, hài nhi đã làm tròn nhiệm vụ.
Tần Vô Song đến trước mặt Tần Liên Sơn, mỉm cười nói, biểu hiện vô cùng thoải mái. Khó mà tìm thấy trên mặt hắn bất cứ dấu hiệu gì của sự mệt mỏi hay lo lắng. Tựa như cả đêm qua hắn được nghỉ ngơi trong nhà và bây giờ mới đi luyện tập buổi sáng về vậy.
- Hai cánh người Hứa gia, tổng cộng ba mươi mốt người, tất cả đều ở đây.
Tần Liên Sơn mừng rỡ:
- Tốt, làm tốt lắm!
- Tốt!
Phía sau mọi người cũng vỗ tay rào rào ai ai cũng vui mừng phấn khởi. Cảm xúc này xuất phát từ tận tâm can, nhìn mặt họ, hoàn toàn không thấy sự giận dữ hay mệt mỏi của đêm qua, tất cả chỉ còn sự thân thiết, sự tự hào xen lẫn hy vọng.
Tần gia lại quay trở về làm một Hào môn, nói theo một cách khác, bọn họ bây giờ đã là hộ vệ của một gia tộc Hào môn, nước dâng đến đâu thuyền cao đến đó!
Trong mật thất Tần gia, ruột gan Cẩu Thánh đang nóng như lửa đốt.
Bị Tần Vô Song đe dọa, có lẽ hắn đã chảy hết cả chậu mồ hôi hột rồi ấy chứ. Nhưng Tần Vô Song lại chẳng thèm nói gì, chỉ mỉm cười mân mê chiếc chủy thủ trong tay, thỉnh thoảng lại hơ qua hơ lại trên lửa. Xung quanh chủy thủ còn có những vệt sáng mờ mờ, khi xoay tạo nên những ánh sáng xanh kỳ dị.
Cẩu Thánh toàn thân nổi hết da gà, tóc tai cũng dựng ngược, hắn chẳng thể nào đoán được tên tiểu tử Tần gia này rốt cục định giở trò gì.
Cuối cùng không tiếp tục chịu đựng được hắn bắt đầu khóc lóc khổ sở, cất giọng van vỉ:
- Tần thiếu gia, ngài đại nhân đừng chấp tiểu nhân, Cẩu Thánh tôi có mắt không thấy Thái Sơn, là tôi đánh giá nhầm người, là tôi đê tiện, ngài đánh tôi đi, đánh tôi đi…
Tần Vô Song mỉm cười không nói quay sang liếc Cẩu Thánh một cái, khóe miệng nhếch lên một tia cười kỳ dị.
- Tần thiếu gia, tôi… tôi biết ngài không giết tôi nhất định có lý do của ngài. Nếu như có chỗ nào dùng được, ngài cứ nói, dù phải nhảy vào lửa, tôi cũng xin làm.
Tần Vô Song vỗ đùi cái đét:
- Tốt, nói đúng trọng tâm rồi. Cái chủy thủ này là ta lấy được trên người Hứa Tứ Hải của Hứa gia đấy, bên trên còn bôi thêm độc dược nữa. Nếu như ta rạch lên người ngươi một nhát, ngươi sẽ co giật toàn thân, sùi bọt mép suốt ba ngày ba đêm rồi sau đó mới chết. Ngươi có muốn thử không?
- Đừng, đừng mà. Tần thiếu gia, ngài muốn tiểu nhân làm gì? Tiểu nhân lập tức đi làm. Đảm bảo khiến ngài vừa ý. Đảm bảo không làm mất mặt Tần gia.
- Ừ, ngươi nói Hứa gia chạy trốn cả đêm định sang bên Đại Ngô Quốc, phản lại Bách Việt Quốc. Tin tức này là do ngươi tự bịa ra? Hay sự thật đúng là như thế?
- Đúng… đúng là có chuyện này.
Cẩu Thánh cuống quýt:
- Làm sao tiểu nhân có thể bịa ra được.
- Hứa gia dù sao cũng chỉ là một Hào môn nhỏ bé, muốn phản bội Bách Việt Quốc để sang với Đại Ngô Quốc bọn chúng vẫn chưa đủ tư cách. Không lẽ phía sau vẫn còn có gì lớn hơn?
Tần Vô Song dẫn dắt câu chuyện một cách chậm chạp.
Cẩu Thánh nhăn nhó khổ sở:
- Chuyện này thì tiểu nhân quả thực không biết.
- Ngươi không biết?
Tần Vô Song hạ thấp giọng:
- Chuyện này không biết, chuyện kia cũng không biết, xem ra giữ ngươi lại chỉ lãng phí lương thực, chẳng có tác dụng gì.
Cẩu Thánh thấy tình hình có vẻ không ổn, vội vã van xin:
- Tần thiếu gia, để tiểu nhân nghĩ thêm đã, xin cho tiểu nhân nghĩ thêm đã.
Tần Vô Song mỉm cười thâm hiểm:
- Vậy ngươi nghĩ cho tốt vào, thời gian dành cho ngươi không còn nhiều nữa đâu.
Cẩu Thánh là kẻ thông minh, đương nhiên sẽ nhận ra dụng ý trong câu nói của Tần Vô Song nên đánh liều nói:
- Tiểu nhân nhớ là trong thời gian Gia tộc Luận phẩm, Tây Môn Thiên của Tây Môn Đại phiệt chỉ ở bên trong Hứa phủ. Không biết bọn họ định cấu kết làm điều gì.
- Không biết cấu kết làm gì? Ngươi không biết thật chứ?
Tần Vô Song thong thả lắc qua lắc lại chiếc chủy thủ trước mặt Cẩu Thánh.
- Nghĩ ra rồi, nghĩ ra rồi.
Cẩu Thánh hồn xiêu phách lạc, rối rít kêu lên:
- Theo tình báo của tiểu nhân thì đầu mối và chỗ dựa để Hứa gia sang Đại Ngô Quốc chính là Tây Môn Đại phiệt.
- Tây Môn Đại phiệt sao lại gợi ý chuyện này cho Hứa gia?
- Chuyện này…
Cẩu Thánh do dự trong giây lát nhưng nhìn sát khí lóe lên trong mắt Tần Vô Song liền vội vàng trả lời, không dám chậm trễ:
- Hình như Tây Môn Đại phiệt cũng có ý định muốn phản lại Bách Việt Quốc nên mới dụ cho Hứa gia đi mò đường trước, chuẩn bị cơ sở…
Dường như Tần Vô Song vẫn chưa hài lòng với câu trả lời này, lắc lắc đầu:
- Động cơ, việc này có động cơ gì không? Tây Môn Đại phiệt ở Bách Việt Quốc dù sao cũng được xếp vào hàng Thập Nhị Đại Phiệt, quyền cao chức trọng, thì có động cơ gì để phản bội Bách Việt Quốc chứ?
Cẩu Thánh toát mồ hôi hột, hắn đương nhiên là hiểu Tần Vô Song muốn hắn đi sâu vào chuyện Tây Môn Đại phiệt, hắn cũng sợ Tây Môn Đại phiệt trả thù nhưng trước mắt mạng sống vẫn hơn, chỉ cần trả lời không tốt là đầu lìa khỏi cổ. Cách Tần Vô Song giết bọn người nhà Hứa gia hắn đâu phải không nhìn thấy.
Tần Vô Song muốn giết hắn, dễ như trở bàn tay.
- Động cơ… động cơ…
Cẩu Thánh cố vắt óc suy nghĩ rồi đột nhiên nảy ra một ý, vội vàng nói:
- Đại Ngô Quốc cũng giống Bách Việt Quốc chúng ta, đều là Công quốc trung phẩm, hai nước chinh phạt lẫn nhau, mâu thuẫn trùng trùng, thế thành nước với lửa. Hai nước vì muốn thôn tính lẫn nhau, mấy trăm năm nay không biết đã giở biết bao thủ đoạn. Tây Môn Đại phiệt có lẽ đã có hiệp ước ngầm với Đại Ngô Quốc, nội ứng ngoại hợp. Nếu thành công, địa phận Đại Ngô Quốc được mở rộng, tài nguyên gia tăng, sẽ được nâng lên làm Công quốc thượng phẩm, còn Tây Môn Đại phiệt sẽ được sắc phong làm Ngoại tính Vương tộc, thống lĩnh địa giới Xích Mộc Lĩnh!
Tần Vô Song vỗ tay cười lớn, quả không hổ là kẻ sống dựa vào cái miệng, tên Cẩu Thánh này chỉ cần há miệng ra là đã có thể nói xằng một phen. Loại người này giết chỉ tổ bẩn tay nhưng nếu biết cách sử dụng thì sẽ trở thành một con chó điên biết cắn người, mà một khi đã cắn thì ngập xương.
- Được, nhìn ngươi biểu hiện cũng không tệ, ta sẽ tạm tha cho cái mạng chó của ngươi. Ngươi ở đây suy nghĩ thêm lựa chọn thế nào mới là thông minh nhất. Tần gia chúng ta bây giờ không thiếu người, chỉ thiếu một con chó biết cắn người thôi. Trách nhiệm của con chó này không phải người bình thường nào cũng có thể làm được…
Đương nhiên là Cẩu Thánh hiểu được hàm ý ẩn chứa bên trong câu nói này rồi nên vội vàng ngã lăn xuống đất, giơ tay lên trời:
- Tần thiếu gia, tiểu nhân đồng ý, tiểu nhân nguyện làm thân trâu ngựa.
- Ngươi?
Tần Vô Song cười nhạt hỏi:
- Ngươi làm được không?
- Làm được, làm được, từ hôm nay tiểu nhân sẽ là con chó trung thành của Tần gia, chủ nhân bảo cắn ai, tôi sẽ cắn người đó.
- Lời hay ý đẹp thì ai chẳng nói được?
Tần Vô Song lạnh lùng:
- Đương nhiên, nếu ngươi muốn làm tay sai cho Tần gia chúng ta thì cũng phải làm tốt việc gì đó, coi như thử việc đi.
- Vâng, vâng, thiếu gia muốn tiểu nhân làm việc gì ạ?
- Cụ thể là chuyện gì thì ngươi cứ chờ mệnh lệnh. Nguyên tắc của một con chó là vĩnh viễn làm theo khẩu lệnh của chủ nhân, không được tự ý, không được tự ra vẻ thông minh, càng không được có hành động phản bội chủ nhân, ngươi làm được chứ?
- Được!
- Nếu ngươi đủ thông minh, ta tin là ngươi làm được. Vẫn là câu nói đó, nếu tận tâm với Tần gia thì cả đời này ngươi sẽ được ăn sung mặc sướng, tiền hô hậu ủng, nhưng nếu có ý định làm phản, ta chỉ cần giơ một ngón tay thì chín đời nhà ngươi đừng hòng toàn mạng.
Vừa ra uy vừa ban lộc, đây là cách khống chế thủ hạ không hai lòng tốt nhất. Bây giờ Tần Vô Song đã thể hiện thực lực của mình, còn Tần gia thì cũng lên được Hào môn, những ân trạch vừa nói, đương nhiên chẳng ai dám nghi ngờ.
- Tiểu nhân xin thề, cả đời này sẽ trung thành cùng Tần gia, nếu tiểu nhân hai lòng, thì sẽ bị trời tru đất diệt, vạn tiễn xuyên tim, toàn tộc chết đi không nơi chôn cất.
Tên Cẩu Thánh này còn lanh hơn khỉ, cách nhìn người của hắn cũng hơn hẳn kẻ khác. Theo những gì hắn quan sát thì tiền đồ của Tần Vô Song này khó có thể đoán được. Bạn đang đọc truyện được lấy tại Truyenyy chấm cơm.
Tây Môn Đại phiệt thì có làm sao chứ? Một thiếu niên Võ đồng Thất đẳng, thế nhưng cả một Hào môn Hứa gia còn không đánh thắng được hắn thì giới hạn của hắn ở đâu? Tiền đồ của hắn, Tây Môn Đại phiệt làm sao sánh nổi?
Thỏa hiệp với Tần Vô Song xong, Cẩu Thánh sớm đã lãnh ngộ được thủ đoạn của tiểu tử này, khỏi phải nói, hắn hoàn toàn khâm phục khẩu phục.
Kiểu người này, trong lòng Cẩu Thánh địa vị đương nhiên càng lúc càng cao, thủ đoạn này, tâm tính này, khí độ này, Cẩu Thánh chưa bao giờ thấy được ở bất cứ Gia chủ quý tộc nào trong quận La Giang.
Cho dù là Tây Môn Thiên của Tây Môn Đại phiệt, biệt hiệu Thanh niên Đệ nhất Cường giả Nam Vân Châu nếu so với người này thì cũng thật khập khiễng.
Người này sẽ không bao giờ chịu làm một con cá trong ao!
Sử dụng mũi tên trái (←) hoặc phải (→) để chuyển chapter
Tuy nhiên, tất cả mọi người đã có một ý kiến thống nhất, đó là, đối thủ đã tấn công các tổ chức bí mật kia, vậy Thực Huyết Tường Vy là cây to ắt gặp gió lớn, nhất định cũng sẽ trở thành mục tiêu công kích. Chỉ là, địch nhân này lúc nào tới, dùng hình thức nào xuất hiện. Bất luận thế nào, đây là tai nạn lớn nhất của tổ chức Thực Huyết Tường Vy. Thực Huyết Tường Vy tuy là tổ chức bí mật, nhưng với các cơ quan chính phủ, ít nhiều cũng có chút quan hệ. Loại quan hệ này vô cùng vi diệu, ai cũng không thể miêu tả chuẩn xác được. Do vậy, biết tin tổ chức bí mật toàn cầu trong một ngày đều bị diệt, chính phủ của nước có tổ chức Thực Huyết Tường Vy cũng ở vào trạng thái đề phòng, xuất nhập cảnh kiểm tra vô cùng chặt chẽ. Sự tham gia của các cơ quan quốc gia, khiến cho Thực Huyết Tường Vy cảm thấy yên tâm không ít. Bọn họ cảm thấy, nếu ngay cả các cơ quan chính phủ cũng không ngăn chặn được tình thế xấu đi, vậy thì thế giới này đã loạn rồi. Cho nên, phía Thực Huyết Tường Vy, cho dù rất cẩn thận, nhưng dù sao so với lúc vừa nhận được tin cũng lạc quan không ít. Bọn họ không cho rằng, có lực lượng cường đại nào dám đối đầu với quyền lực quốc gia. Đặc biệt là quốc gia mạnh nhất thế giới! Cho dù như vậy, Thực Huyết Tường Vy cũng cho cảnh báo tăng lên mức cao nhất, phàm là cao thủ trong nội địa, đều tập trung về Tổng bộ, tại Tổng bộ lập nên một hệ thống phòng ngự vô cùng cẩn mật. Tổng bộ của Thực Huyết Tường Vy nằm trong một tòa nhà, mà cấp bậc an phòng của tòa nhà này có thể so sánh với căn cứ quân sự, thêm vào cao thủ từ các nơi, sau khi nhận được lệnh, đều lập tức quay về cứu viện. Điều này cũng khiến cho Thực Huyết Tường Vy cảm thấy càng tự tin hơn.
Ở một nơi bí mật trong tòa nhà, Tần Vô Song thản nhiên tựa vào trên tường, khóe miệng hiện ra nụ cười trào phúng. Nếu mình vẫn là Vũ Tinh Hà của kiếp trước, quả thực không thể nào thâm nhập vào Tổng bộ của Thực Huyết Tường Vy, càng không thể nói tới việc tiêu diệt toàn bộ tập đoàn tội ác này. Nhưng tới nay, cấp độ phòng ngự này, đừng nói là Tần Vô Song, cho dù là một Thần đạo cường giả thông thường cũng là đủ rồi. Thần thức giống như không khí, vô hình vô chất, đem tất cả tòa nhà bao trùm vào trong. - Thực Huyết Tường Vy quả thực rất hợp tác, cả tòa nhà, không phải là nhân viên của Thực Huyết Tường Vy đều bị cho ra ngoài. Ở lại lưu thủ đều là các nhân vật đầu não của tổ chức này. Như vậy cũng tốt, tổng cộng sáu trăm tám mươi ba người, toàn bộ đều tập trung ở đây. Thần thức của Tần Vô Song quả thực cường đại, chỉ lướt qua đã có thể cảm ứng ra, những người này không có ai không phải là kẻ ác đồ tay dính đầy máu. Cho dù là căn cứ theo luật lệ của thế giới này, những người này chết cũng không đáng tiếc. Huống hồ, Tần Vô Song căn bản không phải là cường giả của thế giới này, càng không thể bị các quy tắc của thế giới này ràng buộc. Việc hắn phải làm là tiêu diệt sạch mọi chướng ngại vật, tiêu diệt sạch mọi tồn tại có thể tạo thành uy hiếp. Những tổ chức bí mật này, bắt buộc phải diệt! Khẽ sử dụng thần lực, cả tòa nhà đã bị thần lực của hắn bao trùm. Một đạo phòng ngự vô hình, đã phong bế toàn bộ tòa nhà. Bất luận là ai, bất luận dùng phương pháp gì, đều không thể thoát khỏi tòa nhà này. Làm xong những việc này, Tần Vô Song có vẻ vô cùng thoải mái, thân ảnh nhoáng lên, đã biến mất khỏi chỗ cũ.
Tòa nhà vì không có ai ra vào, ít nhiều có vẻ vắng lặng. Nhưng loại vắng lặng này chỉ là bề ngoài, trên thực tế, tất cả mọi chỗ tối của tòa nhà, đều tràn ngập sát khí. Loại sát khí tiềm ẩn này, nếu không phải là người có kinh nghiệm sa trường, tuyệt đối không thể nhận ra. Ở gần cửa cầu thang máy tầng một, hai gã sát thủ của Thực Huyết Tường Vy đã ẩn thân nhiều giờ rồi. Bọn họ mắt không chớp, nhìn ra cửa ra vào. Ánh mắt sắc lạnh, phảng phất một con ruồi cũng không muốn bỏ qua. Đột nhiên, bên tai hai người vang tới tiếng cười nhẹ, tiếng cười này, nghe có vẻ rất sáng sủa, chỉ là, trong hoàn cảnh này đột nhiên nghe thấy tiếng cười này, so với tiếng gào thét của quỷ trong địa ngục càng đáng sợ. Từng sợi lông trên người hai người đều dựng cả lên, hai người nhanh chóng có phản ứng, tựa lưng vào nhau, đảo mắt bốn phía tìm kiến nơi phát ra thanh âm kia. Chỉ là, bọn chúng vô cùng thất vọng, bởi dù bọn chúng tìm kiếm thế nào, đều không thể tìm thấy gì. Đột nhiên, hai người cảm thấy thân thể nhẹ bỗng. Một cỗ lực lượng vô hình, đem bọn chúng nâng lên. Hai người hồn siêu phách lạc, biến cố vượt qua tưởng tượng này, khiến cho những sát thủ tố chất tâm lý rất tốt, cũng sợ hãi rụng rời. Chỉ là, bất kể bọn chúng giãy dụa thế nào, nhưng ngay cả hình dáng của đối thủ cũng không nhìn thấy. Tần Vô Song cứ dùng thủ đoạn như vậy, rất nhanh, mười hai sát thủ của tầng một đã bị khống chế. Tần Vô Song thần thức khu động, hơi dùng một chút lực lượng của Cổ Độc, liền đem mười hai sát thủ khống chế lại, mười hai sát thủ này lúc này đã biến thành con rối đánh thay trong tay hắn. Tầng hai, tầng ba, tầng bốn… Tần Vô Song cơ hồ dùng một thủ đoạn giống nhau, không lâu sau đã khống chế sáu tầng lầu. Số sát thủ bị khống chế đã quá trăm người.
Khu vực trung tâm của Tổng bộ, tất cả camera theo dõi đều bật lên, chỉ là, đột nhiên, tất cả màn hình tối sầm, tiếp đó, không nhìn thấy gì nữa. Thủ lãnh của Thực Huyết Tường Vy, cũng chính là vị BOSS kia sắc mặt đột nhiên biến đổi, chửi tục một câu, lập tức nhảy lên. Với tính cảnh giác của hắn, tự nhiên là biết sự việc không bình thường. Những đầu não và cường giả bốn phía mặt đều biến sắc, chửi bậy cả lên. - BOSS, xem ra phải chuẩn bị chiến đấu rồi, BOSS… Thủ lãnh này, dù sao cũng là nhân vật kiêu hùng, gật gật đầu: - Ai về chỗ nấy, chuẩn bị chiến đấu. Bất kể địch nhân là ai, ai giết chết hắn, thưởng năm trăm triệu. Mức thưởng năm trăm triệu, đủ làm cho tất cả trở nên điên cuồng, máu nóng sục sôi. Không phải là giết người sao? Ai ở đây chẳng phải là kẻ giết người không ghê tay, ai không phải là kẻ liếm máu trên lưỡi dao mà lớn lên. Đi tới nước này, sinh tử đối với bọn họ đã không còn nghĩa lý gì nữa. Thực Huyết Tường Vy xưa nay chưa từng mất mặt như vậy, chưa từng chật vật như vậy. Tới nay tất cả cường giả của Thực Huyết Tường Vy đều tụ tập tại đây, lẽ nào còn không địch lại được địch thủ? Cho dù hắn là siêu nhân, hôm nay cũng phải tiêu diệt hắn. Mấy tên không sợ chết này, một khi đã hạ quyết tâm, chiến đấu sẽ vô cùng đáng sợ. Từng người một lựa chọn vũ khí và trang bị thuận tay nhất. Bắt đầu cuộc chiến! Phanh! Một tiếng súng vang lên, phá vỡ sự yên tĩnh của cả toàn nhà. Theo với đó, cả tòa nhà đột nhiên triển khai đấu súng dày đặc. Cả tòa nhà có hơn ba mươi tầng, tầng ở dưới người càng ít, càng lên cao, số người cũng không ngừng tăng lên. Đấu súng quyết liệt đại khái kéo dài trong năm phút, từ trên đường đi của tòa nhà vang lên tiếng chửi: - Mẹ kiếp, gặp quỷ rồi sao? Người mình đánh người mình! Hiển nhiên, người ở trên tầng cao đã ý thức được, người phát động tấn công không phải là kẻ thù bên ngoài, mà chính hơn trăm sát thủ ở sáu tầng dưới. Những sát thủ này, rất quen thuộc địa hình của tòa nhà, do vậy, khi phát động công kích, cũng vô cùng thuận lợi. Thêm vào thân phận người mình làm yểm hộ, khiến công kích trở nên vô cùng thuận lợi. Không lâu sau, đã công kích lên tầng mười lăm. Trong cuộc đấu súng, trước sau đã có hơn một trăm sát thủ bỏ mạng. Kiểu đấu súng hoang đường này, kéo dài năm sáu phút, người ở trên mới hiểu rõ sự tình, vừa chửi ầm lên, vừa dùng bộ đàm thông báo cho cao tầng của Tổng bộ. Bạn đang đọc truyện được copy tại BOSS nhận được tin báo, tức giận cơ hồ hộc máu, thế này là thế nào chứ? Tổ chức Thực Huyết Tường Vy trước nay nổi tiếng tổ chức nghiêm mật. Nếu tổ chức không nghiêm mật, thành viên không trung thành, Thực Huyết Tường Vy sao có thể trở thành tổ chức bí mật lớn nhất thế giới chứ? Đến nay, không ngờ lại phát sinh sự kiện người mình đánh người mình. Hơn nữa còn phát sinh lặng lẽ không có dấu hiệu trước nào. Phụ trách sáu tầng dưới cùng, là một nguyên lão hắn rất tín nhiệm, lẽ nào lão cũng có thể phản bội sao? Không thể nào! Cho dù là phản bội, cũng không thể dùng biện pháp ngu xuẩn đến vậy. Đấu súng trực diện, làm gì có phần thắng?
Còn trong nơi bí mật, Tần Vô Song lại rất nhàn nhã, dùng phương thức Cổ Độc Khôi Lỗi, ngay cả ra tay cũng không cần, như vậy, cho dù sau này tuyên truyền ra ngoài, cũng là nội bộ Thực Huyết Tường Vy đấu đá lẫn nhau. Trải qua sự thúc đẩy của Tần Vô Song, đấu súng vẫn không ngừng tiếp diễn.
Đại khái một tiếng đã qua, Thực Huyết Tường Vy đã chết bốn năm trăm người. Những người lãnh đạo cao cấp của Thực Huyết Tường Vy ngày càng hồ đồ. Loại chiến đấu này, thực sự là không thể hiểu nổi. Đánh đến bây giờ, rốt cuộc ai phản bội, ai không phản bội, hoàn toàn không thể làm rõ được. Còn những cao thủ còn lại của Thực Huyết Tường Vy, đã tập trung tại hai tầng trên cùng. Chỉ còn lại hơn một trăm cường giả, ai ai cũng là tinh anh trong hàng ngũ tinh anh. Chỉ là, đến lúc này, tầng lớp đầu não của Thực Huyết Tường Vy cũng không thể dám chắc, trong số những người này, liệu có kẻ phản bội không? Mà kẻ phản bội, kẻ đã lên kế hoạch cho chuyện này, phải chăng là một trong số những người ngồi đây. Vô số nỗi băn khoăn, khiến Thực Huyết Tường Vy vốn vững chãi như một tấm thép, xuất hiện rất nhiều vết nứt. Tất cả đầu não đều ngồi trong phòng hội nghị, chỉ là, biểu tình của mỗi người, đều rất không tự nhiên, tràn đầy nghi ngờ và lo lắng. Hiển nhiên, sau bao nhiêu biến cố như vậy, không có ai là có thể hoàn toàn tin tưởng được. - Chư vị, thật nhục nhã, tuyệt đối là nhục nhã! Một tên đầu não kêu lên: - Thực Huyết Tường Vy không bị người ngoài đánh bại, mà do nội bộ mâu thuẫn mà làm cho nguyên khí đại thương. Ta dám khẳng định, ngồi ở đây, nhất định có kẻ phản bội. Rốt cuộc là ai, là ai? Ánh mắt của BOSS, giống như chim ưng, quét qua mặt mỗi người. Lúc này, biểu tình và ánh mắt của hắn, trầm lặng như mặt biển, khiến người khác không đoán được nông sâu. Nhưng có thể khẳng định là, nộ hỏa trong lòng đã bốc cháy rồi. Phản bội tổ chức, đó là điều không thể tha thứ. Đặc biệt là trong hoàn cảnh này, càng không thể tha thứ. Một cuộc đấu súng vô nghĩa, cho dù hiện tại không rõ thiệt hại, nhưng có thể khẳng định rằng, qua lần đấu súng này, Thực Huyết Tường Vy nguyên khí đại thương, thực lực giảm xuống, đó mới là vết thương chí mạng. Đối với Thực Huyết Tường Vy mà nói, bọn chúng không thể chịu được hao tổn như vậy