Công kích Thần hồn của Thiên Thần Đạo cường giả uy lực vô cùng cường đại. Đặc biệt là Chủ Thần, uy năng của Chủ Thần dưới công kích Thần hồn phát huy mạnh mẽ nhất.
Tám đạo Thần hồn Chủ Thần đồng thời tấn công, sức mạnh đó đương nhiên là vô cùng đáng sợ, hủy diệt đất trời cũng không phải quá đáng. Mộc Diệu Tinh dưới uy năng của tám đại Chủ Thần, bắt đầu rung động dữ dội.
Tần Vô Song lại vững như thái sơn, trên mặt lại có nụ cười nhàn nhã. Đột nhiên, Xích Dương Kim Thân Tháp nhanh chóng chuyển động, hàng vạn đạo kim quang từ trong tháp bắn ra, hình thành vô số đạo kim quang có hình du long đang giơ nhanh múa vuốt.
Thần thông này là do Tần Vô Song đã thi triển thần thông Huyễn Long của huyết mạch Thái cổ Yêu long, kết hợp Thiên Cương Địa Sát Huyễn Hình thần thông, ngưng luyện ra huyễn ảnh, uy lực vô biên. Mỗi đạo công kích đều không kém hơn công kích của Chủ Thần.
Mà loại công kích này kết hợp với Xích Dương Kim Thân Tháp càng phát huy ra uy lực cực đại, tương đương với công kích của ngàn vạn Chủ Thần, đồng thời đối phó với tám đại Chủ Thần.
Cuộc đấu chênh lệch như vậy, kết quả đương nhiên có thể tưởng tượng được.
Thần hồn của tám đại Chủ Thần kia bị huyễn ảnh Yêu long bao vây lấy, không có bất ngờ gì trực tiếp bị bắt sống, lôi vào trong Xích Dương Kim Thân Tháp rồi bị phong ấn cấm chế cường đại áp chế.
Tám đại Chủ Thần kia không thể ngờ rằng, người trẻ tuổi cười tủm tỉm kia lại có thần thông khủng khiếp như vậy, cho tới lúc này bọn họ mới như tỉnh khỏi giấc mộng.
Đây đâu phải Chủ Thần? Rõ ràng là Thiên Tôn!
Tuyệt đối là Thiên Tôn cường giả!
Nếu không phải là Thiên Tôn cường giả, sao lại có thể biến thái đến thế được?
Tám đại Chủ Thần giờ phút này hối hận không ngừng, Thần hồn đã bị cấm chế, phong ấn loại này, không có nghìn năm vạn năm căn bản không giải thoát được. Đúng là sống không bằng chết!
Tần Vô Song bộ mặt vô cảm, thần thông lại thi triển ra, đem nhục thân của tám đại Chủ Thần cũng thu vào trong Xích Dương Kim Thân Tháp, phong ấn lại.
Nhục thân này vào trong cấm chế, cho dù không có Thần hồn chi phối nhất thời cũng không hỏng được. Hơn nữa nhục thân của Chủ Thần cũng gần như không thể hỏng được, cho dù không có Thần hồn thì trong trăm vạn năm cũng không thể hỏng được.
Thu thần thông lại, Tần Vô Song đem Xích Dương Kim Thân Tháp nâng trên tay, cười thản nhiên nói:
- Thế nào?
Tám đại Chủ Thần hiện tại đã bị giam cầm, sợ hãi vô cùng, không ngừng hối hận. Sớm biết là Thiên Tôn cường giả có mặt tại đây, bọn họ sao dám nghênh ngang kéo đến như vậy?
Tới nay, trêu vào Thiên Tôn cường giả, bị người ta phong ấn cấm chế, đúng là tự chuốc họa vào thân, chỉ biết kêu khổ.
Với lòng tự tôn của Chủ Thần, bọn họ tự nhiên không tiện lên tiếng cầu xin. Mà cho dù có cầu xin, với tính khí của Thiên Tôn, tất nhiên cũng không thể vì mấy câu cầu xin mà có thể dễ dàng tha cho bọn họ được.
Mộc Diệu Chủ Thần càng bội phục sát đất, tâm phục khẩu phục nói:
- Tiền bối thần thông, Mộc Diệu quả thực bội phục vô cùng!
Trong giới tu luyện, thực lực quyết định tất cả.
Cho dù Tần Vô Song trẻ như vậy, lúc này Mộc Diệu Chủ Thần cũng không dám lên mặt, chỉ dám tự xưng một câu vãn bối.
- Những lời này không cần nói nữa. Cục diện của Tinh vực Cửu Diệu cần phải thay đổi. Ta tới đây không phải để làm khó các ngươi, chỉ muốn Tinh vực Cửu Diệu sẽ không còn như một mâm cát rời rạc nữa. Nếu không sớm muộn cũng rơi vào tay người ngoài.
Mộc Diệu Chủ Thần trong lòng sửng sốt, nghe ra vị tiền bối này cơ hồ cũng rất quan tâm tới tiền đồ của Tinh vực Cửu Diệu.
Chỉ là, hắn lúc này không dám phản bác, mà chỉ khúm núm dạ vâng.
Tám đại Chủ Thần kia tuy bị phong ấn, nhưng vẫn nghe rõ từng lời của Tần Vô Song, thấy sự tình có cơ biến chuyển, đều kêu lên.
- Tiền bối, nếu như vậy thì thực là hiểu lầm. Chúng ta tới đây thực ra cũng chỉ là vì tiền đồ của Tinh vực Cửu Diệu. Nếu không chúng ta đều là chủ một Vị diện, không cần thiết phải trở mặt với Mộc Diệu Chủ Thần.
- Đúng vậy, tiền bối, nếu vì tương lai Tinh vực Cửu Diệu, chúng ta hoàn toàn có thể ngồi xuống nói chuyện.
- Đúng vậy, tiền bối, chúng ta đắc tội với người là chúng ta không đúng, có mắt như mù, đã phạm tới Thiên Tôn cường giả. Chỉ là nếu mọi người có cùng mục đích, thì không cần thiết phải gây nên chuyện sống chết thế này.
Tần Vô Song cười lạnh:
- Nếu nói là vì Tinh vực Cửu Diệu, những lời này thật đường hoàng. Tuy nhiên ta xem biểu hiện của các ngươi đều đầy một lòng tham, vì Tinh vực Cửu Diệu chỉ là cái cớ mà thôi.
Tám đại Chủ Thần kia nghe thấy Tần Vô Song nói vậy, trong lòng nguội lạnh đi một nửa.
- Chẳng qua, các ngươi đều là Chủ Thần tại Tinh vực Cửu Diệu, tại Tinh vực Cửu Diệu cũng có thể gọi là nhân vật có kỳ ngộ ngàn năm. Nếu giết các ngươi đi thì ta sẽ thành kẻ không có khí lượng. Nhưng nếu không cho các ngươi nếm chút đau khổ, thì hành động của các ngươi lại thành lẽ đương nhiên. Thế này đi, ta trong Thần hồn của các người sẽ thi triển một đạo phong ấn. Mười vạn năm sau nếu không có biến cố gì sẽ tự động tiêu tan. Trong mười vạn năm này các ngươi phải nghe ta sai bảo, không được phản bội. Nguồn truyện:
Tám đại Chủ Thần kia nghe thấy không phải chết vô cùng vui mừng, còn về việc mười vạn năm sai khiến, bọn họ tự nhiên không có ý kiến gì.
Người này một khi đã là Thiên Tôn cường giả, trong Tinh vực Cửu Diệu đương nhiên là hô mưa gọi gió, nói cái gì thì là cái đó, bọn họ chỉ là Chủ Thần, hắn là Thiên Tôn, vốn dĩ phải nghe hắn hiệu lệnh, nghe hắn sai khiến mười vạn năm thì có làm sao.
- Các ngươi yên tâm, ta không yêu cầu các ngươi đi chịu chết đâu. Sai khiến các ngươi cũng chỉ là để bảo vệ Tinh vực Cửu Diệu không bị các Tinh vực khác thôn tính mà thôi.
- Đúng, đúng, mấu chốt vẫn là vì Tinh vực Cửu Diệu!
- Không sai, nếu có thể dưới sự dẫn dắt của người, chúng ta cam tâm nghe tiền bối sai bảo, tuyệt không hai lòng!
- Đúng vậy, chỉ có thần thông như tiền bối mới có thể dẫn dắt Tinh vực Cửu Diệu chúng ta đi tới huy hoàng. Tiền bối, chúng ta cam tâm nghe người chỉ huy, làm bộ hạ của người.
Mấy Chủ Thần này bày tỏ thái độ với Tần Vô Song. Tất nhiên, trong tình hình hiện tại, bày tỏ thái độ thế này kỳ thực là biến tướng của hình thức cầu xin.
Tần Vô Song cũng vốn không có ý giết người, hắn dùng thủ đoạn lôi đình ra tay trấn áp chỉ là để trấn áp những Chủ Thần này, khiến bọn họ từ bỏ lòng tham riêng, đồng tâm hiệp lực vì Tinh vực Cửu Diệu.
Nếu muốn giết người, với cảnh giới Thiên Tôn hiện tại của Tần Vô Song, ra tay liền có thể giết bọn chúng trong nháy mắt.
Chỉ là, giết người thì dễ, thay đổi cục diện của Tinh vực Cửu Diệu mới khó.
- Mộc Diệu Chủ Thần, ngươi thấy thế nào?
Tần Vô Song trừng mắt nhìn Mộc Diệu Chủ Thần.
Chín đại Chủ Thần này Tần Vô Song đều coi trọng như nhau, chỉ có điều Mộc Diệu Chủ Thần là người được sư phụ Lý Huyền Phong chỉ giáo qua, hắn mới không lạnh mặt đối đãi.
Trong mắt hắn, Mộc Diệu Chủ Thần và tám đại Chủ Thần kia bản chất cũng không khác nhau lắm.
Chỉ có điều, hiện nay đang là lúc cần dùng người, cho nên mới hành động như vậy. Chuyện của Tinh vực Cửu Diệu còn cần phải có người của Tinh vực Cửu Diệu đứng ra tự giải quyết.
Tần Vô Song hắn tuy rằng thừa kế di sản của Lý Huyền Phong, nhưng dù sao cũng không tiện trực tiếp nhúng tay vào trong đó.
Nhưng nếu nói tới Tinh vực Cửu Diệu, Tần Vô Song kiếp trước cũng là võ giả của Địa Cầu, Địa Cầu cũng là một Vị diện bình thường của Tinh vực Cửu Diệu, tuy không thích hợp để tu luyện, nhưng một khi Tinh vực Cửu Diệu bị thôn tính, Địa Cầu cũng nhất định sẽ bị ảnh hưởng.
Đó cũng là một nguyên nhân khiến Tần Vô Song phải để tâm đến vậy.
Tần Vô Song mở cấm chế ra, nhục thân và Thần hồn của tám đại Chủ Thần kia đều được thả ra. Tám đại Chủ Thần được giải thoát, tất cả đều hô to may mắn.
Tất cả đều quỳ xuống trước mặt Tần Vô Song nói:
- Chúng ta nguyện nghe tiền bối sai bảo, không tiếc công sức vì sự huy hoàng của Tinh vực Cửu Diệu, xin đại nhân làm chủ.
Mộc Diệu Chủ Thần cũng quỳ gối nói:
- Xin đại nhân làm chủ!
Tần Vô Song xua xua tay:
- Ta tuy có chút quan hệ sâu xa với Tinh vực Cửu Diệu, nhưng chung quy không phải người ở đây. Chỉ là, niệm tình quan hệ với Lý Huyền Phong tiền bối, việc của Tinh vực Cửu Diệu ta cũng sẽ không khoanh tay đứng nhìn. Xét cho đến cùng, chuyện của Tinh vực Cửu Diệu vẫn cần các vị đích thân ra tay. Có như vậy, thêm ta góp chút sức lực, Tinh vực Cửu Diệu mới có thể đứng vững.
Nghe Tần Vô Song nói không phải là người của Tinh vực Cửu Diệu, chín đại Chủ Thần đều có chút thất vọng. Một khi vị Thiên Tôn cường đại này không phải là người của Tinh vực Cửu Diệu, vậy hắn có thể dốc toàn lực vì tương lai của Tinh vực Cửu Diệu hay không, bọn họ không thể biết được.
- Chư vị, Tinh vực Cửu Diệu là nơi vươn lên của Lý Huyền Phong tiền bối. Các ngươi là Chủ Thần của Tinh vực Cửu Diệu, không thể làm mất mặt Tinh vực Cửu Diệu có phải không. Ta chỉ hy vọng Tinh vực Cửu Diệu các ngươi đoàn kết lại với nhau, nếu vậy, ta dám đảm bảo, Tinh vực Cửu Diệu không thể bị thôn tính. Nếu ngay cả các ngươi cũng gây ra nội chiến, vậy khó tránh cho Tinh vực Cửu Diệu rơi vào tay kẻ khác được.
Mộc Diệu Chủ Thần nói:
- Xin hỏi đại nhân, phải chăng có quan hệ sâu xa với Lý Huyền Phong tiền bối. Xin hỏi Lý Huyền Phong tiền bối giờ này ở đâu?
Tần Vô Song thản nhiên nói:
- Quan hệ sâu xa kia tự nhiên không nhỏ. Nếu không, ta sao cần vất vả vì Tinh vực Cửu Diệu. Còn về Lý Huyền Phong đại nhân đang ở đâu, ta nghĩ trăm vạn năm nay, các ngươi cũng đã nghe thấy không ít lời đồn.
- Cái này…
Mộc Diệu Chủ Thần không biết nói gì, nhất thời ấp úng nói:
- Lời đồn bên ngoài đối với Lý Huyền Phong tiền bối đều rất bất lợi. Chúng ta chỉ là Chủ Thần ở nơi xa xôi này, có tâm muốn chứng thực nhưng lại không có thực lực đó.
Tám đại Chủ Thần kia cũng đều gật đầu, nhìn vẻ mặt của bọn họ thì hiển nhiên rất muốn biết tin tức về Lý Huyền Phong.
Dù sao, Lý Huyền Phong mới là trụ cột của Tinh vực Cửu Diệu, là chỗ dựa lớn nhất để Tinh vực Cửu Diệu có thể trở thành một tinh vức. Nếu Lý Huyền Phong không có tin tức gì, vậy Tinh vực Cửu Diệu khó tránh khỏi bị thôn tính.
Tinh vực Cửu Diệu nhờ Lý Huyền Phong mà xuất hiện, cũng nhờ Lý Huyền Phong mà tồn tại. Nếu Lý Huyền Phong không còn tồn tại nữa, Tinh vực Cửu Diệu thực sự có năng lực tồn tại trong Vũ trụ sao? Đáp án hiển nhiên là phủ định!
Có thể nói thế này, nếu tin về cái chết của Lý Huyền Phong được chứng thực, vậy giây lát sau, các Tinh vực khác cũng sẽ không còn do dự xâm chiếm tới.
Tinh vực Cửu Diệu tới lúc đó cũng sẽ bị người khác chia năm xẻ bảy. Dù sao, Lý Huyền Phong thân là Thánh Hoàng, nơi hắn lưu lại vẫn có sức hấp dẫn rất lớn.
Mặc dù trước mắt, Mộc Diệu Tinh được lợi lộc là rất ít ỏi, nhưng cũng không hề ảnh hưởng tới sự nhiệt tình của người khác đối với cố hương của Lý Huyền Phong.
Loại nhiệt tình này là mù quáng, thậm chí là không thể lý giải nổi.
Một Thánh Hoàng cường giả, tất cả các chi tiết tu luyện cũng đều bị người khác thổi phồng vô hạn, ký thác kỳ vọng vô hạn, khiến vô số người nảy sinh vọng tưởng không thực tế, thậm chí là giấc mơ giữa ban ngày.
Thánh Hoàng cường giả, bản thân bốn chữ đó cũng đã là một giấc mơ rồi
Võ đồng Mắt tam giác chật vật bò dậy trên đất, vẻ mặt lạnh lùng đi tới trước mặt Tần Vô Song.
- Là ngươi đánh lén ta?
Vấn đề này không chỉ mình hắn nhìn không rõ, mà ngay cả nhiều Võ đồng như vậy bên cạnh, cũng hoàn toàn không nhìn rõ Tần Vô Song ra tay như thế nào, thậm chí đều hoài nghi, có phải là Tần Vô Song đã ra tay hay không.
Dù sao, động tác của Tần Vô Song quá ít, còn tốc độ đối với đám Võ đồng này mà nói, thực sự là quá nhanh. Huống chi tất cả động tác phần tay của hắn, đều giấu trong tay áo, chỉ là động tác rất nhỏ, cổ tay nhẹ nhàng lay động, có tay áo yểm trợ, với tu vi của những Võ đồng này, đương nhiên là không nhìn rõ.
- Đánh lén? Đây không phải là thủ đoạn vừa rồi ngươi làm với đồng bạn của ta sao? Bây giờ có phải ta nên cảnh cáo ngươi, miệng mồm sạch sẽ một chút, ít nói mấy câu đi không?
Sống lưng của Võ đồng Mắt tam giác chợt ớn lạnh, nhìn Tần Vô Song, tràn đầy thần sắc đề phòng. Hóa ra người trước mặt này, đang cố ý tranh đấu đối lập với hắn!
Những người khác, càng có vẻ mặt kinh ngạc nhìn Tần Vô Song, nhìn thế nào cũng cảm thấy kỳ quái. Người này thoạt nhìn cũng không cách biệt tuổi tác với mọi người nhiều, ăn mặc trên người hiển nhiên cũng không có gì là quý tộc thượng đẳng. Nhìn đoàn người của hắn không quá ba người, có lẽ là đi ra từ quận tương đối lạc hậu của Nam Vân Châu. Nhưng một tên vô danh tiểu tốt, nhìn qua người cùng lứa tuổi, người ngựa vô hại, lại thản nhiên khiến Võ đồng của châu thành phải chịu mất mặt.
Vừa rồi, Mắt tam giác và đám Võ đồng châu thành đó, dáng vẻ kiêu ngạo như thế nào, tất cả đều rõ như ban ngày. Trong lòng mọi người kỳ thật cùng ôm một loại tâm lý "Nhiều hơn một chuyện chi bằng ít đi một chuyện", không muốn va chạm vào chuyện thị phi. Dù sao người rời quê thì hèn, ở trên địa bàn của người ta, cường long không thắng được địa đầu xà! Nhưng mà, bọn họ không làm cường long, tự nhiên có người làm cường long!
Vì vậy, Tần Vô Song vừa ra mặt, lập tức thu hút sự chú ý của Võ đồng các quận. Có người đứng ra, nhiệt huyết của những Võ đồng này cũng càng được châm thêm lửa.
Võ đồng Mắt tam giác gật gật đầu, giọng căm hận nói:
- Ngươi sẽ hối hận, ngươi nhất định sẽ hối hận!
Tần Vô Song đối với loại uy hiếp không có bất cứ uy lực này, thái độ trước nay đều không để ý tới.
Nhưng lần này, bên cạnh hắn có một người là Vân Khinh Yên, Vân đại tiểu thư quyết không bỏ qua. Nhìn thấy Võ đồng Mắt tam giác bẽ mặt, xấu hổ, nàng vô cùng vui sướng, chống nạnh, làm ra vẻ nói:
- Hối hận? Ngươi nói mạnh miệng như vậy không sợ gió cắt đầu lưỡi sao? Vừa rồi không phải ngươi nói, muốn bạo ngược cũng phải có khả năng bạo ngược sao? Khả năng bạo ngược của ngươi ở đâu? Hay là bị dẫm xuống đất rồi, tư thế chó ngã gặm phân, chính là khả năng của ngươi sao?
Đám người xung quanh truyền đến một trận cười vang, kèm theo đó, là tiếng vỗ tay giống như tiếng sấm. Những tiếng vỗ tay này, hiển nhiên đều tới từ những Võ đồng quận khác.
Sảng khoái! Bọn họ không dám đứng ra, nhưng rốt cuộc cũng có người đứng ra rồi!
Người đứng ra, đại diện cho tâm tư của bọn họ, làm chuyện mà bọn họ muốn làm nhưng không dám làm, đương nhiên nhận được sự tôn trọng của bọn họ, có được tiếng vỗ tay của bọn họ!
Vân Khinh Yên lâu nay là người có tính cách điên cuồng, nhìn thấy lòng người dần dần nghiêng về bên nàng, dư luận và đại chúng đều hướng về một bên, đương nhiên không bỏ qua cơ hội ra sức tấn công kẻ xấu sa cơ.
- Nói cái gì là không có bản lĩnh, ở nhà hay ở bên ngoài đều bị người ta ức hiếp, ra ngoài Nam Vân Châu cũng sẽ làm mất mặt Nam Vân Châu. Bây giờ có lẽ ngươi hiểu rõ rồi chứ? Rốt cuộc là ai mất mặt hơn ai? Loại phẩm hạnh bại hoại nhà ngươi, cũng chỉ biết hoành hành trong hang ổ của mình, vậy mà còn hoành hành không ra trò. Ra khỏi địa giới của Nam Vân Châu, ngươi chỉ là biết dùng võ miệng! Người ta dùng võ miệng còn ngại làm bẩn tay!
Trên mặt Võ đồng Mắt tam giác, tím xanh, âm tình bất định, sát khí lóe ra nồng đậm.
Còn đám Võ đồng của châu thành phía sau người hắn, ít nhiều có một số bè lũ ngoan cố, đều ầm ầm xông tới, hiển nhiên đều ôm ý niệm lấy người đông ức hiếp người ít.
Vân Khinh Yên thấy thế, quát lớn:
- Các ngươi muốn làm cái gì? Giữa thanh thiên bạch nhật, chẳng lẽ còn muốn lấy đông hiếp yếu?
Võ đồng Mắt tam giác nhe răng cười nói:
- Cứ cho chúng ta ức hiếp người cô thế ngươi đi, thì sao hả!
Lập tức thủ thế, đám Võ đồng châu thành chen chúc đi tới, bao quanh ba người Tần Vô Song vào chính giữa, tất cả đều có biểu tình bất thiện.
Tần Vô Song điềm nhiên như không có chuyện gì. Những Võ đồng này, trong mắt hắn thật sự không đáng để nhìn. Hắn chỉ có cảm xúc, không có gì sai biệt so với kiếp trước, mâu thuẫn của dân bản xứ đối với dân xứ sở khác, cảm giác ưu việt của người tới từ thành phố lớn đối với người đến từ thành phố nhỏ đều quen thuộc như vậy, kiếp trước hay kiếp này ai cũng như vậy.
Nhưng mà… Dù sao thế giới thượng võ này so với kiếp trước, ít nhiều cũng có chỗ không giống!
Khi bọn họ rơi vào vòng vây, những Võ đồng quận ngoài, không biết ai đã hô to một tiếng:
- Không cho phép người đông ức hiếp người ít!
Một lời hô được nhiều người ủng hộ! Có người đầu tiên đứng ra, người thứ hai, người thứ ba cũng không e ngại nữa.
Quần chúng xúc động phẫn nộ, sự giằng co trong nháy mắt, liền hoàn toàn được nhen nhóm. Bọn họ đều rất phẫn nộ, rõ ràng là nhóm người của châu thành này ức hiếp người quá đáng, bây giờ đuối lý, lại còn muốn cậy thế khinh người!
Những Võ đồng này đều là người dùng võ lập đạo, tâm huyết không thiếu. Đều sôi nổi đứng ra trách mắng.
- Người đông ức hiếp người ít, quả thực là sỉ nhục của thế giới võ giả!
- Đúng vậy, đúng vậy, có tranh chấp thì có thể quyết đấu một chọi một, ỷ vào ở trên đất nhà mình, lấy người đông ức hiếp người, xem là bản lĩnh gì chứ?
- Đúng vậy, lẽ nào giới Võ đồng của châu thành Nam Vân Châu đều chỉ có chút triển vọng như vậy thôi sao?
- Thật là nghe danh không bằng gặp mặt, chúng ta mặc dù là tới từ địa phương nhỏ, nhưng vẫn không biết xấu hổ đến mức độ này?
- Muốn ỷ đông ức hiếp người, Võ đồng quận ngoài chúng ta đều không thể đáp ứng! Không phải kéo bè kéo lũ đánh nhau hay sao? Ai sợ ai chứ? Võ đồng của tám quận ngoài chúng ta, hôm nay sẽ đọ sức với Võ đồng của châu thành!
Hằm hè, lòng đầy căm phẫn, tất cả tâm tình của Võ đồng quận ngoài đều được châm lửa.
Vân Khinh Yên cảm thấy vô cùng phấn chấn, hưng phấn nói:
- Ta đã nói rồi, mọi người đều là thanh niên, đều có tâm huyết!
Tám quận ngoài, có gần bốn mươi gã Võ đồng, còn phía bên châu thành, cũng có ba bốn mươi gã Võ đồng.
Về mặt số lượng mà nhìn, hai bên đứng sóng đôi không khác biệt lắm. Từ mặt chất lượng mà nói, tới từ quận ngoài đều là tinh anh Võ đồng của các quận, còn vòng vây này của châu thành, hiển nhiên cũng đều là Võ đồng thượng phẩm. Thật sự muốn đánh giá, sợ rằng cũng là ngang sức ngang tài, ai cũng có thể chiếm được ưu thế. Bạn đang đọc truyện được copy tại Truyện FULL
Khi hai bên đang gươm giáo sẵn sàng, trên đường lớn bên ngoài quảng trường, truyền đến tiếng vó ngựa dồn dập, tiếp theo, có người cao giọng quát lớn:
- Làm gì vậy? Các ngươi đang làm gì vậy?
Võ đồng của châu thành vừa nghe thấy thanh âm này, đều lộ vẻ sắc mặc vui mừng, quay đầu lại nhìn.
Nhóm cưỡi ngữa mới đến tổng cộng có sáu người, đều cùng cưỡi bạch mã. Đặc biệt ba người phía trước càng phong độ, nhanh nhẹn.
- Tinh thiếu gia đến rồi!
- Ha ha, còn có Nghi thiếu gia và Phong thiếu gia!
Sáu kỵ giả đó vô cùng bá đạo, phi ngựa đến trước mặt, cũng không thấy thả chậm cước bộ, nhìn tư thế đó, tựa hồ như muốn trực tiếp xông tới. Bên ngoài vòng vây vốn chen chúc từng vòng Võ đồng quận ngoài, bị xông đến như vậy, đều phải tản ra bốn phía.
Cứ như vậy, sáu kỵ giả này ung dung xông tới khu vực trung tâm, cùng với nhóm Võ đồng đó của châu thành tụ lại một chỗ.
- Tinh thiếu gia, cuối cùng ngươi cũng tới rồi. Nếu ngươi không tới, nhóm Võ đồng quận ngoài đang định tạo phản đấy.
- Đúng vậy, đám nhà quê này, lại dám khinh thường uy nghiêm của châu thành Nam Vân Châu chúng ta, thực sự đáng giận. Tinh thiếu gia, ngươi là nhân tài kiệt xuất của Võ đồng châu thành chúng ta, việc này nên xử lý như thế nào, ngươi hãy quyết định đi.
Võ đồng đứng đầu, đội một chiếc mũ tử kim, mặc hoa phục, bên hông buộc một chiếc đai ngọc, chính là "Tinh thiếu gia" trong miệng đoàn người, tuổi tác cũng không quá mười tám.
Mắt tam giác vừa tiến lên oán trách, vừa miêu tả thêm mắm thêm muối.
Tinh thiếu gia sau khi nghe xong, nhếch cao mày, liếc nhìn đánh giá Võ đồng Mắt tam giác mấy cái, thản nhiên nói:
- Ngươi không có khuếch đại câu chuyện đấy chứ?
- Không có! Mọi người đều có thể làm chứng, xác thực là nhóm nhà quê này gây sự trước!
Tinh thiếu gia đó hừ nhẹ một tiếng, tực hồ không thể nào tín nhiệm nhân phẩm của tên Mắt tam giác, xoay người lại, ghìm ngựa tiến lên, cung tay làm lễ, giương giọng nói:
- Chư vị, xin mọi người hãy kìm chế cảm xúc một chút. Mọi người đều là một phần tử của Võ đồng thượng phẩm Nam Vân Châu, lần này tập trung ở đây, cũng là vì cùng một lý tưởng, cùng một mục tiêu. Nếu ở nơi này đánh giết quần ẩu lẫn nhau, truyền ra bên ngoài uổng công làm trò cười cho người của các châu quận khác.
Tinh thiếu gia này mặc dù không biết có địa vị gì, nhưng mấy câu nói này trái lại rất tốt đẹp. Cảm xúc phẫn nộ của Võ đồng quận ngoài cũng đều được giảm bớt.
Tần Vô Song cũng đưa mắt lạnh lùng nhìn, nếu hắn đoán không nhầm, Võ đồng trước mặt này, có lẽ chính là truyền nhân của Tây Môn Đại phiệt.
Cùng là Võ đồng châu quận, cá mè một lứa, nếu nói chuyện này kết thúc như vậy, Tần Vô Song căn bản không tin. Quả nhiên, Tinh thiếu gia đó liền xoay chuyển chủ đề câu chuyện:
- Chư vị đều tới từ các quận, xuất môn bên ngoài có một luồng nhiệt huyết, đây là chuyện tốt, nhưng dựa vào bầu nhiệt huyết đó mà sinh sự, thì càng không đúng. Cho bên, vì tình đoàn kết của giới Võ đồng Nam Vân Châu, người gây sự cũng cần chịu một chút khiển trách. Mọi người nói, chuyện này có đúng không?
Võ đồng quận ngoài vì những lời nói hoa mỹ đầu tiên của hắn, lòng đề phòng hơi giảm bớt, nhưng nghe hắn nói tiếp, lại cảm thấy tựa hồ không thích hợp. Đầu óc xoay chuyển nhanh chóng, đã nhấm nháp ra mùi vị khác thường. Cảm giác đây chính là đòn vờ tha để bắt thật.
Ánh mắt của Tinh thiếu gia đó, dừng lại trên người Vân Khinh Yên, thản nhiên nói:
- Ba người các ngươi, tới từ quận nào?
Khẩu khí không tốt, trò hay đến rồi.
Vân Khinh Yên vốn tưởng người này biết đạo lý cơ bản, bị những lời nói ban đầu của hắn làm cho mê hoặc, sau khi nghe tiếp, hóa ra đều cùng một hang ổ rắn độc! Cô nàng không khỏi buồn bực, đang muốn mở miệng nói chuyện, Tần Vô Song đột nhiên khoát tay chặn lại, ánh mắt lạnh lùng đánh giá Tinh thiếu gia, đều đều hỏi một câu:
- Nếu đoán không nhầm, ngươi đại khái là đệ tử của Tây Môn Đại phiệt.
Trong lòng Tinh thiếu gia khẽ lay động, trầm giọng nói:
- Vậy thì làm sao?
Tần Vô Song cười lạnh một tiếng, thản nhiên nói:
- Cũng không có gì. Thuận tiện nói một câu, chúng ta tới từ quận La Giang!
Ba chữ quận La Giang vừa thốt ra, biểu tình của Tinh thiếu gia đó nháy mắt đông cứng lại, trong mắt bắn ra quang mang, nhất thời hóa thành biểu hiện khác hẳn!