Nhìn bộ dạng chín đại Chủ Thần có lời khó nói, Tần Vô Song biết tâm tư của bọn họ, chẳng qua muốn hỏi thăm xem Lý Huyền Phong còn sống hay đã chết.
Tần Vô Song biết, nếu đem sự thực về Lý Huyền Phong nói cho bọn họ biết, những người này sẽ vô cùng đau thương, nên chỉ nói:
- Các ngươi đã nghe thấy những lời đồn gì?
Mộc Diệu Chủ Thần ngập ngừng nói:
- Nghe đồn Lý Huyền Phong tiền bối bị kẻ khác truy sát, đã chết rồi. Không biết sự tình thế nào?
- Đúng thế, hiện tại rất nhiều lời đồn đều nói, Lý Huyền Phong tiền bối đã chết. Chúng ta không tin, Thánh Hoàng cường giả thiên hạ vô địch, tuyệt đối thọ cùng trời đất, vĩnh viễn bất tử, ai giết được chứ?
- Đại nhân, người và Lý Huyền Phong đại nhân quan hệ sâu xa, phải chăng biết tin tức về người?
Tần Vô Song thản nhiên gật đầu, mục quang thâm trầm:
- Hành tung cụ thể của Lý Huyền Phong ta tất nhiên sẽ không nói với các ngươi. Tuy nhiên ta muốn nói là, tin tức người đã chết đều là lời đồn nhảm vô căn cứ. Lý Huyền Phong tiền bối còn sống, tuy nhiên đang bế quan tu luyện, lúc nào xuất quan ta cũng không biết được. Cũng chính bởi thế người mới dặn dò ta chăm lo cho chuyện của Tinh vực Cửu Diệu. Ta hôm nay tới cũng không có gì khác so với Lý Huyền Phong tiền bối tới, bởi vì người đã sớm giao Tinh vực Cửu Diệu cho ta toàn quyền xử lý.
Nghe xong những lời này, tâm tình của những Chủ Thần kia đều giãn ra một chút. Bọn họ tuy có đấu đá nội bộ, nhưng đều hy vọng Lý Huyền Phong tiền bối còn sống.
Dù sao, bọn họ ai cũng biết Lý Huyền Phong mới là chỗ dựa thực sự của Tinh vực Cửu Diệu. Chỉ có chỗ dựa này không đổ, Tinh vực Cửu Diệu mới có thể tồn tại lâu dài.
Nếu Lý Huyền Phong tiền bối ngã xuống, tất cả mọi hành động của bọn họ đều là uổng công, không thể nào ngăn chặn người ngoài xâm lăng Tinh vực Cửu Diệu.
Tuy tin tức của Lý Huyền Phong bọn họ không hỏi ra được, nhưng nghe nói Lý Huyền Phong chưa chết, đặc biệt là từ miệng của vị Thiên Tôn cường giả này nói ra, bọn họ đương nhiên không chút nghi ngờ.
Trong mắt bọn họ, Thiên Tôn cường giả căn bản không cần nói dối với Chủ Thần.
- Nếu đại nhân đã nhận lời ủy thác của Lý Huyền Phong tiền bối, chúng ta tự nguyện nghe lời sai bảo. Đại nhân, tính mạng của chúng ta đều phó thác cho người.
Tần Vô Song khoát tay nói:
- Những lời này không cần nói nhiều. Tinh vực Cửu Diệu là nhà của các ngươi, vận mệnh thế nào còn cần hành động thực tế của các người, mà không phải là những lời hùng hồn rỗng tuếch. Nếu Lý Huyền Phong tiền bối đã ủy thác cho ta, ta cũng nói thẳng.
Ánh mắt như dao nhìn loát qua tất cả các Chủ Thần.
- Thứ nhất tất cả Chủ Thần các người phải bỏ qua hiềm khích, đồng tâm hiệp lực. Nếu các ngươi không một lòng thì Tinh vực Cửu Diệu này nên sớm dâng cho kẻ khác là xong.
Chín đại Chủ Thần kia đưa mắt nhìn nhau, có chút ngượng ngùng. Tuy nhiên bọn họ đều không phải là kẻ ngốc, cũng biết những lời này không phải lời nói đùa.
Nếu nội bộ không đoàn kết, sao có thể chống được ngoại xâm?
- Thứ hai, các ngươi để ta sai khiến, lại đều là cường giả của Tinh vực Cửu Diệu. Tinh vực Cửu Diệu nhờ Lý Huyền Phong tiền bối mà tồn tại, các ngươi đương nhiên cũng nên tu luyện thần thông của Lý Huyền Phong tiền bối. Ở đây ta có một môn trận pháp gọi là Cửu Cung Quy Nhất Kiếm Trận, thực lực cường đại, một khi luyện thành uy lực vô cùng cường hãn. Một người có thể chống được tám mươi mốt người. Mà trận pháp chín người có thể chống lại bảy trăm người. Cũng chính là chín đại Chủ Thần các ngươi tu luyện trận pháp này có thể sánh ngang với hợp lực công kích của hơn bảy tám trăm Chủ Thần. Thần thông thế này có thể gọi là cuồn cuộn không ngừng, đủ khiến cho Thiên Tôn cường giả nuốt hận. Những lời này không phải nói khoác, một Thiên Tôn cường giả có thể giết Chủ Thần trong nháy mắt, hoặc có thể thông qua thủ đoạn cường đại đối phó với rất nhiều Chủ Thần bao vây. Nhưng nếu có mấy trăm một nghìn Chủ Thần bao vây, rơi vào chiến thuật biển người mà muốn thoát thân cũng sẽ vô cùng khó khăn.
Thiên Tôn cường giả đối phó với Chủ Thần có ưu thế tuyệt đối, nhưng đó không có nghĩa là muốn làm gì thì làm. Voi tuy mạnh nhưng bị đàn kiến bao vây cũng nhất định thua thiệt.
Cũng đạo lý đó, một Thiên Tôn cường giả có thể đối phó với mấy chục Chủ Thần, thậm chí cả trăm Chủ Thần, nhưng tiền đề là Thiên Tôn phải có không gian để thi triển.
Một khi bị bao vây, cho dù là Thiên Tôn cũng sẽ phải trả giá. Cho dù khi bị bao vây hắn có thể giết được rất nhiều Chủ Thần, nhưng cuối cùng vẫn phải nuốt hận.
Tần Vô Song bao năm nay luôn tu luyện Cửu Cung Quy Nhất Kiếm Trận này, thủ hạ trong tay hắn chỉ cần có điều kiện cũng đều tu luyện trận pháp này, uy lực rất cường đại.
Tần Vô Song tu luyện tới nay có thể nói là thu hoạch không ít.
Hắn đoán rằng, thần thông này nhất định là do sư phụ trong khi ngao du Vũ trụ đã nghĩ ra. Nếu không trước khi rời Tinh vực Cửu Diệu người đã phải truyền thụ cho những Chủ Thần này của Tinh vực Cửu Diệu.
Mà hiện này, những Chủ Thần này không hiểu thần thông này, chứng tỏ loại thần thông này được sáng tạo ra sau khi Lý Huyền Phong đã thành danh.
Chín đại Chủ Thần kia nghe nói có thể học tập tài nghệ của Thánh Hoàng tự nhiên là vô cùng vui mừng. Loại chuyện tốt từ trên trời rơi xuống này bọn họ tự nhiên là vui mừng rồi.
Tần Vô Song đem Cửu Cung Quy Nhất Kiếm Trận truyền thụ một lần. Những người này đều là Chủ Thần, thần thông xem qua một lần liền nhớ đương nhiên là phải có.
Chủ Thần cường giả có một điểm lợi, đó là năng lực lãnh hội rất cao. Trận pháp này cho Thần đạo cường giả thông thường tu luyện rất vất vả, mà cũng rất khó đạt được hiệu quả quỷ khốc thần sầu.
Nhưng trận pháp này trong tay Chủ Thần lập tức hiện ra uy lực hơn người. Năng lực lãnh ngộ và thực lực của Chủ Thần khiến trận pháp vươn lên tầm cao mới. Cho dù là Tần Vô Song cũng đều vô cùng hiếu kỳ, có chút cảm thấy bất ngờ. Hiển nhiên hắn cũng chưa từng nghĩ rằng Cửu Cung Quy Nhất Kiếm Trận này trong tay Chủ Thần lại có hiệu quả đến vậy.
Chín đại Chủ Thần này không có ai không có ngộ tính cực cao, luyện qua mấy lần đã nắm được tinh hoa của trận pháp này, nhất thời không ngờ lại vô cùng thích thú luyện tập.
Ngăn cách vốn có trong quá trình dung hợp trận pháp đã sớm quên đi sạch, toàn tâm toàn ý tu luyện kiếm trận, vô cùng vui vẻ.
Tần Vô Song nhìn thấy điểm này cũng âm thầm gật đầu, bụng nghĩ không hổ là nhân vật cấp bậc Chủ Thần, một khi vứt bỏ chấp niệm quả nhiên không còn là nhân vật bình thường nữa.
Cửu Cung Quy Nhất Kiếm Trận này Tần Vô Song lần đầu tiên nhìn thấy mặt đẹp đẽ này, trong lòng không khỏi tự nghĩ, Chủ Thần thi triển ra đã cường hãn như vậy, nếu đổi thành chín đại Thiên Tôn thi triển thì còn khủng khiếp thế nào?
Lại đổi thành Thánh Hoàng cường giả tu luyện thì sẽ ra sao?
Nửa tháng sau, Cửu Cung Quy Nhất Kiếm Trận hoàn toàn thuần thục, chín đại Chủ Thần phối hợp không có khe hở, khiến Tần Vô Song nhìn mà thán phục.
- Tốt lắm, ngộ tính của các ngươi quả thật xứng đáng là Chủ Thần. Hiện nay thần thông của trận pháp này thế nào các ngươi cũng đã thấy, cho dù là Thiên Tôn giết tới mà không đề phòng bị các ngươi bao vây lấy, e rằng cũng phải nuốt hận. Trận pháp này còn có một cái lợi là không sợ chiến thuật biển người. Trận pháp này có thể công thủ, thập phần lý tưởng.
- Tất cả đều nhờ đại nhân chỉ giáo, hà hà, đại nhân, nếu người không kịp thời xuất hiện, chín đại Chủ Thần chúng ta nội chiến, thật là hổ thẹn!
- Đại nhân, người đối với Tinh vực Cửu Diệu chúng ta có thể gọi là có ân tình tái tạo. Xin hỏi đại nhân quý tính đại danh?
- Ta họ Tần, các người chỉ cần gọi là Tần đại nhân là được.
Tần Vô Song đương nhiên không đem hết mọi thông tin của mình nói ra.
- Thì ra là Tần đại nhân!
Tám đại Chủ Thần cùng nhau tán tụng.
Tần Vô Song đang định mở miệng, đột nhiên Ngọc bài Truyền thức có ba động, Tần Vô Song dùng thần thức câu thông, không ngờ là Âm Ma Thiên Tôn.
- Thiếu chủ, Tinh vực Cửu Diệu quả là xui xẻo! Ba đại Tinh vực của bốn phía đã tập kết chuẩn bị xâm lấn Tinh vực Cửu Diệu. Xem bộ dạng này phiền toái lớn rồi.
- Ồ?
Tần Vô Song nhíu mày.
- Thiếu chủ, người vẫn còn ở đó chứ. Có cần thủ hạ ra tay một chuyến không?
Âm Ma Thiên Tôn lúc nào cũng như lo thiên hạ không đủ loạn.
Đừng nói là ba đại Tinh vực, cho dù là ba chục Tinh vực hắn cũng dám khiêu khích. Cho dù đánh không lại bỏ chạy cũng không sao.
Có Thánh Hoàng Thiên Thuyền hắn còn sợ gì nữa? Tính khí gần đây của Âm Ma Thiên Tôn vì có Thánh Hoàng Thiên Thuyền làm vũ khí chạy trốn nên càng tăng thêm không ít.
Tần Vô Song lại thản nhiên nói:
- Tạm thời chưa vội khiêu khích, ngươi đợi tại chỗ, nếu bọn chúng tới ngươi xuất ra một chiếc phi thuyền Thiên Tôn ngăn bọn chúng lại. Không được để bọn chúng xâm nhập vào trong Tinh vực Cửu Diệu.
Âm Ma Thiên Tôn cười quái dị nói:
- Được, Thiếu chủ, người cẩn thận quá. Ồ, là ta lắm mồm rồi, người hiện nay đã là Thiên Tôn cường giả, mảnh Tiểu Vũ trụ này còn ai địch nổi?
- Nhớ kỹ, không được lỗ mãng.
Tần Vô Song dặn dò rồi biểu tình có chút ngưng trọng, mỉm cười ý nhị nói:
- Chư vị, có một tin tốt và một tin xấu, các ngươi muốn nghe tin nào trước?
Chín đại Chủ Thần thấy Tần Vô Song nói rất nghiêm túc, đều ngạc nhiên trong giây lát mới nói:
- Nghe tin xấu trước vậy!
- Tin xấu là, ba đại Tinh vực quanh Tinh vực Cửu Diệu đã tập kết binh lực, chuẩn bị xâm lấn Tinh vực Cửu Diệu.
- Sao? Nhanh như vậy sao?
- Chết tiệt, nhất định là ba Tinh vực đó. Xung quanh chúng ta cũng chỉ có ba Tinh vực đó hoành hành ngang ngược, thích đi thôn tính!
Tần Vô Song giơ tay ra hiệu, ngăn lại loại nghị luận vô ích này.
- Đại nhân, vậy tin tốt là gì?
Mộc Diệu Chủ Thần không kìm được nói.
- Tin tốt là, tạm thời các ngươi không cần lo lắng Tinh vực Cửu Diệu bị tấn công. Ta bên ngoài có đủ binh lực để kiềm chế một chút.
Nghe thấy tin tốt này, thần kinh căng thẳng của tám đại Chủ Thần mới giãn ra một chút. Có người kiềm chế một chút quả thực là tin tốt.
- Đại nhân, vậy chúng ta phải làm thế nào, xin người ra lệnh!
- Đúng, chúng ta thề chết đi theo đại nhân, nghe lệnh của người.
Tần Vô Song mặt mỉm cười:
- Đều nghe lệnh ta?
- Đại nhân, ra lệnh đi, chúng ta đều nghe theo người. Bạn đang đọc truyện tại - http://truyenfull.vn
Tần Vô Song gật đầu:
- Tốt, vậy nghe lệnh ta, sống chết một trận. Vũ trụ Đại La, bất kể nơi đâu cũng chỉ dựa vào thực lực nói chuyện. Có thực lực mới là chân lý vĩnh cửu. Tinh vực Cửu Diệu muốn tồn tại thì một trận chiến này không thể tránh khỏi. Chiến đấu tuyệt đối tốt hơn né tránh!
Chín đại Chủ Thần nhiệt huyết sôi sục. Nếu Thiên Tôn cường giả đã không tiếc trận chiến này thì chúng ta cũng không có lý do gì để né tránh. Xét cho đến cùng, Tinh vực Cửu Diệu là nhà của bọn họ, nếu bọn họ không có lòng đấu tranh thì người ta là người ngoài sao có thể bảo vệ cho họ.
Chiến, vậy thì chiến!
Rốt cuộc, trong xương tủy các Chủ Thần này vẫn còn có khí chất kiệt ngạo bất tuân của cường giả, cũng không muốn khuất phục trước người khác, làm thân nô lệ
Phản ứng này của hắn cũng không nằm ngoài dự liệu của Tần Vô Song.
Thậm chí Vân Khinh Yên và Đạt Hề Dương cũng đang quan sát phản ứng của Tinh thiếu gia, đặc biệt là Vân Khinh Yên, ở bên cạnh cũng nghe nói qua một chút về ân ân oán oán giữa Tần gia và Tây Môn Đại phiệt.
Thấy đệ tử Tây Môn Đại phiệt có loại phản ứng kinh ngạc, trong lòng Vân Khinh Yên khẽ kêu lên một tiếng tự hào, tất cả vinh quang này, nàng đều tham dự vào trong đó.
- Nói như vậy, các hạ có phải họ Tần không? Hay là họ Đạt Hề?
Khẩu khí của Tinh thiếu gia đó, rõ ràng mang vẻ suy tính, thử thăm dò. Trong khẩu khí của hắn, bất giác lộ ra một loại tín hiệu kỳ diệu. Hắn rất kiêng kỵ Tần gia, bằng không với kết cấu của quận La Giang, trước tiên phải nói đến Đạt Hề Thế gia trước, sau đó mới nói đến Tần gia. Mà cách hỏi của hắn lại là, họ Tần hay là họ Đạt Hề. Trình tự một trước một sau này, cũng khéo léo vô cùng.
- Tiểu đệ họ Tần!
Tần Vô Song nhàn nhạt trả lời một câu. Nguồn truyện: Truyện FULL
Biểu tình của Tinh thiếu gia, lại là ngưng đọng, phảng phất giống như bị rắn độc cắn trúng chỗ nào đó trên người, bắp thịt trên mặt rõ ràng rung lên.
Họ Tần, Tần Vô Song, quả nhiên là cái tên này.
Cái tên này đã khiến đại ca Tây Môn Thiên phẫn nộ điên cuồng, khiến Nhị Đương gia Lãnh Huyết Thập Tam Ưng cũng đau đầu, vậy mà bây giờ lại đến lượt hắn chạm mặt. Điểm chết người chính là, thế cục trước mặt đối với hắn mà nói, căn bản chính là trèo lên lưng hổ khó xuống!
Mắt tam giác ôm thắt lưng, một bụng nước đắng tiến lên, chỉ vào Tần Vô Song:
- Tinh thiếu gia, chính là tên khốn khiếp này, đánh lén …
Tinh thiếu gia đại danh là Tây Môn Tinh, đúng lúc một bụng tức giận, bàn tay chắp sau lưng tát tới, trách mắng nói:
- Ta thấy ngươi mới là tên khốn khiếp.
Hành động xảy ra bất ngờ lần này, đừng nói là Mắt tam giác, ngay cả các Võ đồng khác của châu thành cũng hoàn toàn bất ngờ. Còn các Võ đồng quận ngoài càng trừng mắt há miệng.
Hoàn toàn không hiểu Tinh thiếu gia đang làm cái trò gì, thái độ lại quay ngược như vậy, quả thực khiến người ta không cách nào nắm bắt được, lẽ nào phong cách hành sự của con cháu Đại phiệt, lại lộn xộn như vậy sao?
Tràng diện thoạt đầu, mọi người đều nghĩ hắn muốn dĩ hòa vi quý, đều rất ngưỡng mộ. Theo sự biến chuyển của câu chuyện, rõ ràng là muốn tìm ba người này gây phiền phức, điều này khiến thiện cảm của mọi người đối với hắn nhất thời giảm xuống… Không ngờ, chưa nói được mấy câu, hắn lại vung tay tát lên mặt đồng bạn rồi.
Lần này, càng vô cùng đặc sắc, hoàn toàn khiến những người đứng xem mất đi năng lực phán đoán, chỉ có thể thầm than: Cao nhân hành sự, không thể lấy lẽ thường mà phỏng đoán.
Nhưng mà, với người biết nội tình, như Tần Vô Song và Đạt Hề Dương, lại mỉm cười không nói. Sau đó là mấy người cùng đi với Tây Môn Tinh, cũng cười khổ lắc đầu. Chọc vào ai không chọc, lại chọc phải người tới từ quận La Giang. Chọc vào người tới từ quận La Giang cũng được rồi, tại sao còn chọc phải Tần Vô Song?
Cho dù chọc phải Tần Vô Song, cũng không nên vào lúc này còn không biết thức thời, lại có thể mở miệng ngậm miệng gọi người ta là "khốn kiếp", điều này kêu Tây Môn Tinh làm sao kham nổi? Tên Mắt tam giác không biết thời thế như vậy, không đánh cho mới quái lạ.
Nhưng sau khi ăn một cái bạt tai này, Võ đồng Mắt tam giác vẫn không làm sao hiểu được, bưng đôi má đang nóng bừng, vẻ mặt oan ức, ấp úng nói:
- Tinh thiếu gia, sao ngươi lại đánh ta?
Tây Môn Tinh lời lẽ nghiêm khắc nói:
- Ta sớm đã nghe nói khi ngươi tiến vào cửa thành, phóng ngựa chạy như điên, giẫm đạp lên người đi đường, còn giơ roi đánh người. Thân là Võ đồng châu thành, ngươi không cảm thấy hành động như vậy đã làm mất mặt châu thành Nam Vân Châu sao? Hôm nay Võ đồng thượng phẩm Nam Vân Châu tụ hội, ngươi lại ở đây kiếm chuyện sinh sự, hoàn toàn không có một chút thể diện chủ nhà. Một cái tát này là để ngươi nhớ kỹ! Sau này ra khỏi Nam Vân Châu, đánh mất thể diện, đánh chết ngươi cũng không có gì quá đáng!
Võ đồng Mắt tam giác há to miệng, vẻ mặt tràn đầy nghi hoặc khó hiểu, từ lúc nào, Tinh thiếu gia lại biến thành người phát ngôn chính nghĩa như vậy chứ? Phóng ngựa giương oai, kiếm chuyện gây sự, những điều này không phải đều là sở trường của Tây Môn Tinh trước kia sao? Tại sao hôm nay đến lượt hắn, tội danh lại lớn như vậy?
Vân Khinh Yên mặc dù không quá mẫn cảm, nhưng cũng nhìn ra được, Tây Môn Tinh này căn bản chính là cố làm ra vẻ, tìm lối thoát cho mình. Tại sao phải tìm lối thoát, không còn nghi ngờ gì nữa, Tây Môn Tinh sợ, hắn sợ Tần Vô Song.
Con cháu Đại phiệt, sợ hãi con cháu Hào môn của quận La Giang, điều này khiến Vân Khinh Yên vốn cùng là con cháu Hào môn của quận La Giang, cảm thấy thư thái không thôi. Cái gì gọi là trước sau bất nhất, cái gì gọi là thái độ chuyển biến một trăm tám mươi độ, đây chính là ví dụ sống động rõ ràng!
Cũng may, đằng sau Mắt tam giác có mấy gã Võ đồng đầu óc suy nghĩ cực nhanh, lén túm lấy hắn kéo về phía sau. Nếu hắn còn cứ dây dưa, việc Tinh thiếu gia ra tay giết chết của hắn sợ rằng cũng có thể lắm.
Tây Môn Tinh trấn định như thường, chắp tay nói:
- Chư vị, tại hạ Tây Môn Đại phiệt Tây Môn Tinh, hôm nay tụ hội ở đây, cũng không có dụng ý gì khác, chỉ có vì hai chữ - Đoàn kết! Đoàn kết vì cái gì? Vì mọi người đồng tâm tận lực, trong Thí luyện Võ đồng lần này, vì Nam Vân Châu mà giành lấy quang vinh, thành tích của chúng ta càng tốt, vinh dự của Nam Vân Châu cũng càng lớn. Vị trí ở Xích Mộc Vương Thành cũng càng cao!
Những lời này có phải là nghĩ một đằng nói một nẻo hay không, Tần Vô Song cũng không rõ, nhưng chí ít là có tình có lý, không đến mức khốn khiếp.
Bất kể nói như thế nào, những Võ đồng bọn họ và Nam Vân Châu cũng vinh nhục có nhau. Nếu thành tích của Nam Vân Châu kém, xếp vị trí thấp, đối với bọn họ cũng không có bất cứ lợi ích gì, ngược lại còn có hại nhiều hơn.
Dù sao thế giới này, cái được mọi người công nhận chính là chiêu bài. Chiêu bài là gì? Giống như lên đại học ở kiếp trước. Đại học danh tiếng có khuôn mẫu của đại học danh tiếng, Đại học trọng điểm có khuôn mẫu của đại học trọng điểm. Chiêu bài khác nhau, đãi ngộ khác nhau, đi đến đâu, danh tiếng đạt được của người trước người sau cũng tuyệt nhiên khác nhau.
- Mọi người nói, những lời này của ta, có đạo lý hay không?
- Có!
Đáp lại lời hắn, đám Võ đồng của châu thành, đang chờ đợi để tâng bốc Tây Môn Tinh.
Còn những Võ đồng quận ngoài, đang do dự còn chưa thấu hiểu hết phong cách hành sự của Tây Môn Tinh, nhất thời không tỏ thái độ, chỉ cảm thấy thái độ của người này thay đổi quá nhanh, không vội vàng phụ họa theo hắn.
Tây Môn Tinh cũng không thèm để ý, mỉm cười hỏi Tần Vô Song:
- Tần huynh cho rằng, lời của huynh đệ ta nói có đúng hay không?
- Lời nói rất có lý, nói hay nói dở tất cả đều trong miệng ngươi. Ta chỉ hỏi một câu, ở châu thành Nam Vân Châu này, nếu có người có ý định phá hư đoàn kết, vậy làm thế nào?
Tây Môn Tinh oai phong lẫm liệt nói:
- Không cần phải nói, mọi người ra toàn lực đánh dẹp! Đối với con ngựa hại đàn, từ trước đến nay ta luôn chủ trương trừng phạt nghiêm khắc!
Vân Khinh Yên không nhịn được cười, ung dung nói:
- Có câu nói này của Tây Môn công tử, chúng ta mới dám yên tâm nói. Vị bằng hữu kia của ngươi, không phải là bá đạo bình thường, cũng không để cho người khác nói chuyện, nói một câu, đã liền đánh gãy chân ngựa của người ta, rất là bá đạo!
- Cô nương hãy niệm tình hắn mới vi phạm lần đầu, tát tai hắn để hắn nhớ kỹ. Nếu còn tái phạm, ta sẽ tự mình lột da hắn!
Tây Môn Tinh nhíu mày, trừng mắt:
- Đã nghe kỹ rồi chứ, bắt đầu từ bây giờ, chúng ta là đại diện cho Nam Vân Châu! Đều là chiến hữu đứng trên một chiến tuyến, nếu ai phá vỡ tình đoàn kết, Tây Môn Tinh ta, nhất định không bỏ qua!
Lời này bất kể là thật hay giả, thực sự đã giành được thiện cảm của mọi người. Võ đồng ở hiện trường đông như vậy, cũng chỉ có Tây Môn Tinh hắn mới có đủ tư cách đứng ra nói một câu như vậy. Dù sao, thân phận là Đệ nhất Gia tộc Nam Vân Châu, gia tộc Đại phiệt duy nhất, hắn có tư cách, cũng có nghĩa vụ đứng ra xử lý vụ này.
Tần Vô Song trái lại hy vọng những lời hắn nói là thật, dù sao hắn tham gia Thí luyện Võ đồng, có thể giảm bớt phiền phức một chút không tốt hơn sao?
Mặc dù Tây Môn Tinh nói chuyện rõ ràng như vậy, nhưng ngăn cách sản sinh giằng co trước đó, nhất thời khó mà hóa giải, khiến Võ đồng của châu thành và các quận rõ ràng chia làm hai phái.
Võ đồng của các quận, trải qua một trận vừa rồi, ngược lại bỏ qua sự mất tự nhiên trước đó, cùng nhau tụ tập lại một chỗ, vui vẻ trao đổi lẫn nhau. Còn phía bên châu thành, vẫn là một vòng tròn bọn họ.
Mặc dù Tây Môn Tinh hết sức cố gắng, mọi việc đều suôn sẻ, khuyên can mãi nhưng điều mà họ gọi là dưa hái xanh không ngọt, bất luận hắn điều tiết như thế nào, Võ đồng của các quận vẫn có vẻ hoàn toàn xa lạ với nhóm Võ đồng của châu thành.
Còn Võ đồng của châu thành, nhất thời cũng khó bỏ đi cái kiêu ngạo của nhân sĩ châu thành, kêu bọn họ chủ động tới nói chuyện với Võ đồng các quận, còn khó hơn chuyện cây vạn tuế ra hoa. Thế giới này, dù sao cũng không có hệ thống thông tin phát triển như kiếp trước, một chiếc điện thoại nối máy toàn cầu ở đây là chuyện rất khó tưởng tượng. Mặc dù là dùng bồ câu đưa thư, ở đây cũng chưa hình thành một hệ thống thành thục.
Vì vậy đại bộ phận Võ đồng quận ngoài, vẫn còn rất xa lạ đối với cái tên Tần Vô Song. Có một số ít quận ở gần quận La Giang, mơ hồ nghe nói về cái tên này. Nhưng nhiều hơn vẫn là nghe nói đến vở kịch Hàn môn bé nhỏ vượt cấp đánh bại được Hào môn Hứa gia, còn Tần Vô Song trong tỷ thí có phát huy thực lực rất tốt. Còn về rốt cuộc Tần Vô Song có phát huy như thế nào, thì lại hoàn toàn không biết. Còn về xung đột với Tây Môn Đại phiệt, tin tức trải qua các phương diện quan hệ tận sức phong tỏa, ngoại giới càng không thể biết được.
Vì vậy những Võ đồng quận ngoài đối với thái độ thay đổi thất thường của Tây Môn Tinh rất là khó hiểu, phỏng đoán Tần Vô Song này rốt cuộc có bao nhiêu yêu nghiệt, tất cả đều đi tới chào hỏi, nói bóng nói gió muốn nghe ngóng một chút gì đó, nhưng đều bị Tần Vô Song lựa lời bỏ qua.
Vân Khinh Yên mặc dù có chút hư vinh nhỏ, nhưng cũng hiểu rõ nông sâu, biết chuyện này có liên quan đến bí mật giữ kín của Đại phiệt, ít nhắc đến thì tốt hơn. Vì vậy khi người khác hỏi đến chuyện của Tần Vô Song, nàng cũng chỉ chọn nói đến chuyện tranh giành danh ngạch Hào môn ở quận La Giang, chứ tuyệt nhiên không đề cập đến Tây Môn Đại phiệt…
Khi không khí đang náo nhiệt, không biết ai nhanh mắt, hô to:
- Trung Tri phủ đại giá đến!
Trong một châu, Tri phủ là quan trên lớn nhất, quản lý các phương diện kinh tế văn hóa của một châu, hoàn toàn nắm giữ trong tay.
Loại quan trên hành chính địa phương này, là do Chân Võ Thánh Địa tuyển chọn ra, địa vị rất cao. Bình thường cường hào quý tộc địa phương nhìn thấy hắn đều phải cung kính mấy phần.
Nghe nói Tri phủ đại nhân giá đáo, tất cả mọi người đều tạm dừng nghị luận, đưa mắt nhìn.