Vì sinh tồn, vì gia viên mà chiến, đây cũng là bản chất trong xương tủy mỗi nam tử. Mỗi khi gia viên bị xâm phạm, loại tình cảm này cũng đều trào ra mãnh liệt.
Hôm nay, Tần Vô Song đã lợi dụng tâm lý này của mọi người, vừa cổ vũ thì chín đại Chủ Thần đã liều mạng quên mình chiến đấu vì gia viên, dẫu phải đầu rơi máu chảy cũng không hối hận.
Tinh vực Cửu Diệu trong Vũ trụ Đại La có lẽ chỉ là một Tinh vực nhỏ bé không đáng nhắc tới, số lượng cường giả cũng có thể bỏ qua.
Nhưng Tần Vô Song không cảm thấy đây là điểm yếu trí mạng. Gia viên nhỏ nhưng nếu người trông coi đều là hổ báo sài lang vẫn có thể khiến kẻ khác phải khiếp sợ.
Ngược lại, gia viên lớn nhưng người trông coi lại là đàn cừu non, vậy sẽ khiến người ta càng thêm thèm thuồng.
Cho dù người ít, cho dù gia viên nhỏ nhưng cần sự mạnh mẽ, mạnh mẽ đủ khiến lúc nào cũng có thể liều mạng vì gia viên.
Chỉ có làm cho đối thủ thấy được sự mạnh mẽ này, mới thực sự có thể thể hiện ra uy phong của Tinh vực Cửu Diệu, khiến Tinh vực Cửu Diệu không chỉ dựa vào dư âm của Lý Huyền Phong mà tồn tại.
- Tần đại nhân, người hạ lệnh đi. Người bảo chúng ta tới đâu, chúng ta liền tới đó!
- Đúng, sống cho ra sống, chết cho xứng đáng. Chúng ta phải làm cho đám khốn kiếp kia biết rằng, Tinh vực Cửu Diệu vẫn do chúng ta định đoạt. Bọn chúng muốn thừa cơ cháy nhà ăn cướp là không thể được.
Tần Vô Song đưa tay lên:
- Nếu đã vậy, lái phi thuyền Chủ Thần của các ngươi, theo ta đi nghênh địch. Nhớ kỹ, các ngươi đang chiến đấu cho gia viên của mình. Các ngươi đã học thần thông của Lý Huyền Phong, đừng để tiền bối mất mặt. Cho dù là Thiên Tôn cường giả, trước mặt Cửu Cung Quy Nhất Kiếm Trận cũng tuyệt đối không có được lợi lộc gì cả. Nhất định phải đánh ra uy phong.
- Dạ, đại nhân!
Tần Vô Song và Mộ Dung Nhạn thuận tay đưa lên, liền xuất hiện một chiếc phi thuyền, nhảy lên trên, quát lớn:
- Đi theo ta!
Phi thuyền đường hoàng phóng ra ngoại vi của Tinh vực Cửu Diệu.
Âm Ma Thiên Tôn sớm đã đợi ở ngoài. Thấy Tần Vô Song tới, cười ha ha nói:
- Thiếu chủ, tới cũng không chậm!
- Có động tĩnh gì không?
- Ba đại Tinh vực kia thấy chúng ta bày binh tại đây nhất thời cũng có chút cố kỵ, đang thương lượng. Ta thấy bọn chúng là ném chuột sợ vỡ bình quý, một bên vừa muốn đoạt di sản của Lý Huyền Phong, một bên là sợ di sản của Lý Huyền Phong.
Âm Ma Thiên Tôn giọng điệu có chút châm biếm, nhìn sau lưng Tần Vô Song, nói:
- Thế nào, nội loạn của Tinh vực Cửu Diệu đã giải quyết xong rồi?
Tần Vô Song khẽ mỉm cười, gật đầu coi như thừa nhận.
- Thiếu chủ, với tu vi hiện tại của người, ba đại Thiên Tôn kia muốn đơn thương độc đấu e rằng không có thực lực đấu với người. Cho dù bọn chúng có liên thủ lại chỉ e cũng không giành được tiện nghi nào. Vì sao còn khiếm đám Chủ Thần của Tinh vực Cửu Diệu tham dự vào. Thực lực cỏn con của bọn chúng đủ sao?
Có thể nhìn ra, Âm Ma Thiên Tôn không hề xem trọng chín đại Chủ Thần kia.
Tần Vô Song làm như vậy, đương nhiên là có ý đồ. Thứ nhất là để rèn luyện chín đại Chủ Thần. Thứ hai cũng muốn đề cao một chút cảm giác tồn tại của chín đại Chủ Thần. Thứ ba là muốn trấn áp đám ngoại lai muốn xâm lăng Tinh vực Cửu Diệu kia.
Tần Vô Song hắn ra tay đương nhiên có thể giải quyết vấn đề, nhưng không có lợi cho Tinh vực Cửu Diệu lập uy. Chỉ có các Chủ Thần của Tinh vực Cửu Diệu ra tay, thêm vào thủ đoạn của hắn mới có thể trấn áp được đối thủ, từ đó vĩnh viễn tránh xa Tinh vực Cửu Diệu, không sản sinh ra bất cứ ý niệm gì khác.
- Âm Ma Thiên Tôn, đợi lệnh của ta, không cần nói nhiều!
Tần Vô Song phân phó.
- Đương nhiên rồi!
Âm Ma Thiên Tôn cười nói.
- Các huynh đệ của chúng ta đều coi người là thiên tài, sau này còn muốn đi theo người, sao lại không nghe lệnh người chứ?
Sau khi Tần Vô Song đột phá lên Thiên Tôn, khiến bọn người Âm Ma Thiên Tôn vô cùng bội phục, không dám có dị tâm gì.
Âm Ma Thiên Tôn so với ai đều rõ, Thiếu chủ là thiên tài, tuyệt đối là thiên tài hạng nhất. Có lẽ so với Xích Dương Thánh Hoàng, Tu La Vương và Lý Huyền Phong đều xuất sắc hơn.
Kế thừa di sản của ba đại Thánh Hoàng, dung hợp ba tính cách và đặc điểm không giống nhau, tất nhiên là càng xuất sắc hơn. Xích Dương Thánh Hoàng ngay thẳng chính trực, Tu La Vương tà ác hung tàn, Lý Huyền Phong theo đuổi tự do. Ba tính cách hoàn toàn khác biệt lại tạo thành một tuyệt thế thiên tài.
Cho tới giờ phút này, Âm Ma Thiên Tôn mới biết rằng, mình lúc trước chọn thần phục Tần Vô Song là lựa chọn sáng suốt thế nào. Cho dù lúc đó là chịu sự uy hiếp của Tu La Vương, nhưng tới nay nghĩ lại, lựa chọn năm xưa anh minh biết bao.
- Nhạn nhi, nàng và các con đi vào trong Thánh Hoàng Thiên Thuyền. Bao Bao, cấp bậc Chủ Thần các ngươi đều đứng ở vòng ngoài. Dưới cấp Chủ Thần tất cả đều vào trong Thiên Thuyền.
Giờ phút này, Bao Bao tiến vào Chủ Thần đã lâu, đương nhiên là có tư cách. Cô Đơn và Hỏa Lân cũng lần lượt đột phá, tự nhiên có tư cách lưu lại bên ngoài.
Hai đại huyết mạch Yêu long cũng lần lượt đột phá, tuy nhiên hai con Yêu long này đều không thích chém giết, tới nay cơ hồ đã trở thành bảo tiêu kiêm bạn chơi của mấy đứa con của Tần Vô Song, tự nhiên là cùng theo vào trong Thiên Thuyền.
Ba nghìn Thần đạo của Âm Ma Thiên Tôn dưới sự dẫn đầu của các Ma Thần khác không tránh vào trong Thiên Thuyền là lại nghênh ngang đứng ngoài.
Bên phía Tần Vô Song tuy không tới mức Chủ Thần vô số, nhưng cũng có chút khả quan. Đặc biệt là Tần Vô Song và Âm Ma Thiên Tôn đều là cao thủ hạng nhất.
Nhất là Tần Vô Song, một thân sát khí băng lãnh, đứng ở đó liền có vô số sát khí rung động, khiến cho phía đối phương nhìn mà rét run.
Sát khí này của Tần Vô Song đương nhiên có liên quan tới việc hắn thân chinh bách chiến, nhưng xét cho tới cùng là vì sự tồn tại của Thần Tú Cung.
Thần Tú Cung dung hợp sát khí của Tu La Vương, khiến hắn nhìn như tà thần từ địa ngục chui lên, tràn ngập sát ý quỷ dị.
Chín đại Chủ Thần của Tinh vực Cửu Diệu vốn còn chút lo lắng, nhưng nhìn Tần Vô Song sát khí đằng đằng như vậy, lại thấy Thiên Tôn còn lại vừa cười vừa nói, trong lòng bất giác cũng có vài phần tự tin.
Tần đại nhân mà bọn họ lúc trước còn sợ như rắn rết thì giờ phút này không ngờ đã là chỗ dựa trong lòng bọn họ. Chỉ cần nhìn một cái là đã có thêm bao phần dũng khí.
Đại quân của ba đại Tinh vực cũng đã phải dừng lại khí thế tiến quân.
Từ trong ba chiếc phi thuyền Thiên Tôn xuất hiện ba đóa tường vân, từ bên trong nhảy ra ba cường giả, chính là cường giả cảnh giới Thiên Tôn.
Ba đại Thiên Tôn này chính là người đứng đầu của ba đại Tinh vực kia.
Vị Thiên Tôn đứng giữa dáng người cao lớn, lưng hổ eo gấu, tên là Bích Lạc Thiên Tôn, trừng đôi mắt to như chuông đồng hét lớn:
- Các hạ là ai mà chặn đường ở đây?
Tần Vô Song không hề đáp lời, phảng phất đại quân trước mặt chỉ là một đám tượng đất, mục quang sáng ngời có thần hướng về phía Mộc Diệu Chủ Thần.
Mộc Diệu Chủ Thần giật mình hiểu ra, tám đại Chủ Thần phía sau cũng âm thầm thúc giục:
- Mộc Diệu, nhanh nói đi, Tần đại nhân đang khảo nghiệm chúng ta đó!
Mộc Diệu Chủ Thần biết Tần đại nhân muốn đưa bọn họ lên tuyến đầu, cũng đành liều mình đi lên, cao giọng nói:
- Bích Lạc Thiên Tôn, phía sau là lãnh địa của Tinh vực Cửu Diệu chúng a, các ngươi đại quy mô tiến lại gần, phải chăng là có dã tâm gì?
Bích Lạc Thiên Tôn hiển nhiên đã điều tra kỹ lưỡng Tinh vực Cửu Diệu, biết người trước mặt là Mộc Diệu Chủ Thần, cười lạnh nói:
- Chỉ là Mộc Diệu Chủ Thần cũng dám lớn tiếng. Tinh vực Cửu Diệu của các ngươi ai là Thiên Tôn, để hắn đi ra nói chuyện. Nếu không có Thiên Tôn ở đây thì có tư cách gì hỏi ta?
Mộc Diệu Chủ Thần sửng sốt, nhưng lập tức ý thức được sứ mệnh của mình, hừ lạnh nói:
- Đứng trước cửa Tinh vực Cửu Diệu chúng ta, cho dù chỉ là một tên lính quèn cũng có quyền hỏi. Các hạ nếu dừng lại ở đây chúng ta tự nhiên không hỏi, nhưng nếu đại quân tập kết trước cửa nhà chúng ta, đó là cố ý khiêu khích.
Bích Lạc Thiên Tôn cơ hồ cho rằng mình đang nghe nhầm, nhìn hai vị Thiên Tôn còn lại, từ ánh mắt ngạc nhiên của đối phương có thể phán đoán ra, bọn họ không hề nghe nhầm.
Tình báo đều nói Mộc Diệu Chủ Thần tính cách yếu đuối, tới nay mà xem thì Mộc Diệu Chủ Thần này nào có chút yếu đuối?
Tình báo lại nói Tinh vực Cửu Diệu đang có nội chiến, đang hỗn loạn vô cùng, nhưng nhìn bộ dạng của chín đại Chủ Thần kia thì lại vô cùng có hòa khí, hiển nhiên như đang mặc cùng một cái quần, làm gì có dấu hiệu nội chiến.
Tình báo sai lầm, tình báo sai lầm!
Tuy nhiên Bích Lạc Thiên Tôn hiển nhiên không coi chín đại Chủ Thần này ra gì, chỉ cười lạnh:
- Mộc Diệu Chủ Thần, ta xem người chán sống rồi, quên cả tôn ty trật tự. Chưa nói Tinh vực Cửu Diệu các ngươi dám tự tiện xưng làm Tinh vực cả trăm vạn năm nay, cho dù có Thiên Tôn tại đây cũng khó tránh khỏi bị chinh phạt. Càng không nói các người vốn dĩ một Thiên Tôn cũng không có, có tư cách gì tự xưng Tinh vực? Ngoan ngoãn lột bỏ danh hiệu, giải tán Tinh vực Cửu Diệu có thể miễn chết. Nếu không, hôm nay sẽ là ngày giỗ của các ngươi.
Tần Vô Song cùng Âm Ma Thiên Tôn đều nhàn nhã đứng nghe, những lời này của Bích Lạc Thiên Tôn bên tai bọn họ hiển nhiên là trò cười.
Có bọn họ ở đây, đừng nói là Bích Lạc Thiên Tôn, cho dù là ba Thiên Tôn cùng lên cũng không coi ra gì. Tổng thể mà nói, Tần Vô Song đối với biểu hiện của Mộc Diệu Chủ Thần vẫn tương đối hài lòng
Tri phủ đại nhân dưới sự tiền hô hậu ủng của các thân vệ, cưỡi con ngựa cao to, đi tới trung tâm quảng trường, nhìn thấy phía dưới các Võ đồng tập trung đông đúc, cảm thấy rất hài lòng.
- Chư vị, bản quan tới đây, một là vì đón tiếp mọi người, thứ hai cũng là động viên tinh thần mọi người. Lần này các ngươi tới Xích Mộc Vương Thành, không chỉ đại diện cho cá nhân và gia tộc các ngươi, mà còn đại diện cho châu quận các ngươi, đại diện cho tương lai sau này của Nam Vân Châu chúng ta. Bổn quan vì biểu thị thành ý, Võ đồng của quận ngoài, trong thời gian lưu lại Nam Vân Châu ba ngày sau này, có thể vào ở bất cứ nhà trọ nào, ăn ở miễn phí, trợ cấp chi phí sinh hoạt trong châu thành!
Có thể tới nơi này báo danh tham gia Thí luyện, không có người nào không phải là xuất thân quý tộc. Theo lý mà nói chút chi phí tiêu dùng này đều tự mình có được. Nhưng câu nói này của Tri phủ đại nhân, ý nghĩa không chỉ dừng lại ở một chút chi phí ăn ở như vậy. Điều này đại diện là một loại tôn trọng, một loại đãi ngộ chỉ có Võ đồng thượng phẩm mới có thể hưởng thụ.
Quan trên đến đây, đương nhiên không thiếu được một bài phát biểu. Đám Võ đồng nghe thấy gật đầu liên tục, tất cả đều cảm thấy Tri phủ đại nhân xem trọng như vậy, làm sao còn có đạo lý không tận tâm tận lực cho được?
Khó khăn lắm, bài phát biểu của Tri phủ đại nhân mới chấm dứt, thời gian ăn trưa cũng vừa vặn đến, vì vậy bắt đầu giải tán. Vừa mới tuyên bố giải tán, Võ đồng các quận đã chào hỏi, kết bạn, bắt đầu tạo thành đoàn thể.
Tần Vô Song không muốn liên lụy quá nhiều đến chuyện thị phi, ở điểm này, Đạt Hề Dương cũng có tâm tư tương thông với hắn. Vân Khinh Yên thích náo nhiệt, nhưng bất đắc dĩ một cây làm chẳng nên non, chỉ có thể số ít phục tùng đa số.
Sau bữa cơm trưa, ba người đều quay về phòng nghỉ, cũng bình an vô sự.
Đột nhiên có tiếng bước chân truyền đến, sau đó truyền đến tiếng gõ cửa:
- Xin hỏi, Tần công tử của quận La Giang có ở đây không?
Khi mở cửa, ngoài cửa có một hán tử bộ dạng gia đinh đang đứng, thần thái tỏ ra cung kính, đồng thời mỉm cười hỏi:
- Tần công tử phải không?
- Là ta, ngươi là…
- Tiểu nhân là quản sự của Tây Môn Đại phiệt. Ở đây có tấm thiệp mời, là Phiệt chủ nhà ta tự viết, bảo tiểu nhân đưa cho Tần công tử, mời ngài tới tệ phủ uống rượu nghe hát, cùng tiêu tán khí trời nóng bức.
Nói xong, lại cung kính dâng lên một tấm thiệp mời được trang trí tuyệt đẹp.
Tần Vô Song biểu tình lãnh đạm, không thèm liếc mắt, thản nhiên nói:
- Cầm về đi.
- Cầm về đi?
Gia đinh đó ngây người sửng sốt.
- Đúng vậy, cầm về đi.
- Tần công tử, ngài có đi hay không cũng phải cầm lấy xem qua chứ?
Tần Vô Song quay đầu lại, hỏi:
- Là Tây Môn Phiệt chủ muốn gặp ta sao?
- Đúng vậy, chính là ý tứ của Phiệt chủ nhà ta.
- Không phải ta muốn đi gặp Tây Môn Phiệt chủ đúng không?
- Không phải…
Hán tử đó ngây người, vẫn thành thật trả lời nói.
- Nếu không phải ta muốn gặp hắn, mà là hắn muốn gặp ta. Vậy thì hoặc là hắn đến thăm ta, chí ít, cũng phải đích thân đến mời ta. Ngươi hãy tiếp nhận ý tứ này của ta quay về báo lại cho Phiệt chủ nhà ngươi.
Tần Vô Song cũng lười nói dông dài với gia đinh này, mánh khóe đùa giỡn của Tây Môn Phiệt chủ, phái một gia đinh đến mời người, hiển nhiên là cố ý hạ thấp thân phận của Tần Vô Song, Tần Vô Song chịu đi mới là lạ.
Gia đinh đó ngây người một lát, chỉ có thể cung kính rút lui:
- Vậy thì, tiểu nhân sẽ quay về báo lại cho Phiệt chủ, mời lão nhân gia biểu thị.
Gia đinh trong phủ Tây Môn Đại phiệt đó rất nhanh đem ý tứ của Tần Vô Song quay về.
Một bộ râu tím của Tây Môn Phiệt chủ, lộ vẻ khí độ bất phàm. Bên người hắn, có tám người đứng. Bốn người bên trái đều là con cái đích truyền của hắn, bốn người bên phải, hai gã là Thái thượng Trưởng lão của Tây Môn Đại phiệt, còn lại hai gã là kim bài đả thủ, đứng đầu và thứ hai trong Lãnh Huyết Thập Tam Ưng.
Phía bên con cháu đích truyền, Tây Môn Thiên lớn tuổi nhất, bộ mặt có chút méo mó, căm hận nói:
- Tiểu tử này, vẫn là lên mặt như vậy.
Lập tức quay đầu nói với Tây Môn Tinh ở phía sau người:
- Tam đệ, ở trung tâm quảng trường hôm nay, tên đó lại cố ý làm náo động sao?
Tây Môn Tinh cười khổ nói:
- Ta không nhìn ra hắn cố ý làm náo động, nhưng khí tràng của tiểu tử đó, quả nhiên rất mãnh liệt.
Tây Môn Nghiên đứng bên cạnh lại bực tức nói:
- Đại ca, Tam đệ, ta không có hứng thú gì với tên Tần Vô Song đó. Ta chỉ muốn biết, nữ nhân của Hào môn Tần gia có thật sự đi lại rất thân thiết với Đạt Hề Minh không?
Vấn đề này Tây Môn Tinh không trả lời được. Tây Môn Thiên lại như đổ thêm dầu vào lửa:
- Còn không phải đi lại rất thân thiết sao? Giống như kết đôi vợ chồng, quả thực xem Tây Môn Đại phiệt chúng ta không ra gì.
Tây Môn Thiên nói khoa trương như vậy, ý tứ chính là muốn xúi giục Tây Môn Nghiên. Xúi giục Tây Môn Nghiên, có thể kéo theo sự ủng hộ của phụ thân. Vì phụ thân từ trước đến nay luôn cưng chiều Nhị muội này.
Tây Môn Nghiên quả nhiên tới lắc tay của phụ thân:
- Phụ thân, chuyện hôn sự này, là cha và Đạt Hề Hằng tự mình ưng thuận. Bây giờ Đạt Hề Thế gia rõ ràng muốn chối bỏ, chuyện này, cha nói nên làm thế nào chứ?
Phiệt chủ của Tây Môn Đại phiệt, đại danh là Tây Môn Vũ. Thiếu niên đã thành danh, từ nhỏ đã tòng quân, lập được chiến công hiển hách, ở trong kỳ tuyển chọn của gia tộc, càng đánh bại quần hùng, đoạt được quyền kế thừa Phiệt chủ. Tiếp nhận Tây Môn Đại phiệt hai mươi bốn năm, ông ta càng đem Tây Môn Đại phiệt chỉnh lý vô cùng thịnh vượng, tấn thăng lên hàng ngũ Thập Nhị Đại Phiệt, có thể nói là tự cho mình có công lao to lớn.
Nhân vật cấp bậc kiêu hùng như vậy, đương nhiên sẽ không bị thái độ của nữ nhi quấy nhiễu cảm xúc.
Trầm ngâm một lát hỏi:
- Nhị vị Trưởng lão, còn có nhị vị Hộ pháp, tên thanh niên này mặc dù còn trẻ, nhưng rất biết tiến lui. Biết ta phái kẻ dưới tới mời hắn, là muốn tiến một bước gây quấy nhiễu hắn, hắn muốn ta đích thân đi mời, trái lại tiến một bước gây quấy nhiễu ta. Chư vị cảm thấy, ta nên đi gặp? Hay là không đi?
- Phiệt chủ hãy suy nghĩ cho kỹ. Chẳng qua là một con cháu Hào môn mới tấn cấp, cho dù có chút kỳ ngộ, cũng chưa đủ tư cách làm giá trước mặt Phiệt chủ. Nếu Phiệt chủ thật sự muốn gặp hắn, kêu kẻ kẻ dưới đi mời hắn đã xem là nể mặt lắm rồi.
- Lão phu đồng ý với ý tứ của Đại Trưởng lão, Đại Phiệt chủ đi gặp một con cháu Hào môn, chuyện này trước nay chưa có tiền lệ, truyền ra ngoài sợ rằng sẽ đánh mất thể diện Đại Phiệt chủ của Tây Môn Đại phiệt ta.
Đây là Trưởng lão đích truyền của Tây Môn Đại phiệt, có lối suy nghĩ truyền thống, bảo thủ, rất là xem trọng danh dự dòng dõi.
Người đứng đầu Lãnh Huyết Thập Tam Ưng, cũng chính là Đại Hộ pháp, là một lão giả già nhưng vẫn tráng kiện, lại mỉm cười nói:
- Mặc dù lão phu còn chưa gặp mặt tiểu tử Tần gia đó, nhưng từ tin tức phản hồi của Nhị đệ, người này, quả thực đáng để Phiệt chủ gặp mặt. Một khi đã gặp, cần gì phải chấp nhất danh dự dòng dõi?
Ở Tây Môn Đại phiệt, địa vị của ba nhân vật đứng đầu Lãnh Huyết Thập Tam Ưng vô cùng siêu nhiên, có thể ngồi ngang hàng với Trưởng lão gia tộc. Vì vậy Đại Hộ pháp này nói chuyện, không cần phải tận sức phụ họa với Trưởng lão gia tộc, mà là có tư cách một nói một. Bạn đang đọc truyện tại Truyện YY -
Nhị Hộ pháp bên cạnh hắn, trước đây đã từng tiếp xúc với Tần Vô Song ở quận La Giang, nhận thức qua về thủ đoạn của Tần Vô Song. Với thực lực Chân Võ Cảnh Bát đẳng của hắn, xác thực cũng không dám nói nói dối, tin tức phản hồi về, vô cùng cẩn thận. Lúc này nghe Đại Hộ pháp nói như vậy, cũng gật đầu đồng ý.
Tây Môn Vũ xoa bộ râu dài, mỉm cười nói:
- Nhị vị Trưởng lão chủ trương không gặp, nhị vị Hộ pháp lại chủ trương không cần câu nệ tư cách. Đạo lý tư cách hay không tư cách, thật khó làm.
Bốn người đó vội nói:
- Tất cả vẫn dựa vào quyết định của Phiệt chủ.
- Dựa vào quyết định của ta?
Tây Môn Vũ mỉm cười nhắc lại một câu.
- Phiệt chủ là đại diện cho Tây Môn Đại phiệt ta đi nói chuyện với người ta, chúng ta thấy không thể có dị nghị.
- Được, nếu đã như vậy, vậy bổn Phiệt chủ sẽ đi gặp tiểu tử Tần gia đó, xem xem yêu nghiệt của quận La Giang, rốt cuộc yêu nghiệt đến mức độ nào.
Tây Môn Thiên và Tây Môn Nghiên nghe phụ thân nói sẽ xuất mã, đều vô cùng vui mừng.
Đặc biệt là Tây Môn Nghiên, kêu lên:
- Phụ thân, hung hăng giáo huấn tiểu tử đó một chút, để hắn biết, ai là quyền uy tối thượng của Nam Vân Châu.
Tây Môn Vũ mỉm cười không đáp, lướt ra ngoài cửa.
Tây Môn Phiệt chủ lặng lẽ không một tiếng động, đi tới khách nơi Tần Vô Song đang nghỉ lại, đang rẽ qua hành lang, đột nhiên nhìn thấy có một gã thiếu niên đang đứng trong phòng lớn, thần tình chăm chú nhìn chằm chằm vào hòn non bộ trong sân nhà.
- Tây Môn Phiệt chủ?
Người thiếu niên khoan thai mở miệng, chính là Tần Vô Song.
- Tần Vô Song?
Tây Môn Vũ âm thầm giật mình, trước khi hắn rẽ sang hành lang, hắn căn bản không phát giác ra có người đang đứng giữa sân.
Nếu không tận mắt nhìn thấy, hắn thực sự khó mà tin được, tiểu tử Tần gia này đã luyện đến loại trình độ này, rõ ràng chính là cảnh giới "thần dữ khí hòa, thần bất ngoại trì khí tự định". Nói một cách đơn giản, chính là hoàn toàn dung nhập vào hoàn cảnh nơi hắn đứng, vô ngã vô vật, con người trở thành một bộ phận phong cảnh của tự nhiên.
Phải biết rằng, Tây Môn Vũ chính là cao thủ hiếm hoi của Xích Mộc Lĩnh, cường giả Chân Võ Cảnh Cửu đẳng, ở Xích Mộc Lĩnh, người dám nói thắng được hắn, tuyệt đối không vượt qua số lượng ngón tay trên một bàn tay. Nhưng một đại cao thủ như vậy, vậy mà không hề dự đoán được chuyện trước khi xảy ra.
- Ta chờ ngươi một lúc rồi.
Tần Vô Song lại mở miệng một lần nữa.
- Ngươi biết ta sẽ đến sao?
Tây Môn Vũ cảm thấy bước đầu tiên của mình đã rơi vào thế hạ phong, bước thứ hai, bước thứ ba đều bị đối phương chiếm được ưu thế trước.
- Ngươi nhất định sẽ đến.
Tần Vô Song đột nhiên cười thần bí, thân thể giống như chim én bay vút lên cao, quát khẽ:
- Đi theo ta.
Thanh âm hạ xuống, người đã rơi ra ngoài tường viện, như chim nhạn bay về phía xa.