Chuyến di tới Tinh vực Cửu Diệu Tần Vô Song không phụ công Lý Huyền Phong, công thành viên mãn. Sau khi lưu lại Tinh vực Cửu Diệu mấy tháng, Tần Vô Song dự định đi lãnh địa của Xích Dương Thánh Hoàng để xem xét.
Dù sao, Lý Huyền Phong với hắn có ân tình tái tạo, nhưng Xích Dương Thánh Hoàng cũng là ân sư của hắn. Dù sao hắn trước mắt cũng không có việc gì quá bức thiết, có thể đi tới lãnh địa củaXích Dương Thánh Hoàng, cảm nhận một chút về con đường Thiên đạo của Xích Dương Thánh Hoàng.
Có lẽ sẽ có ích để hắn đột phá Thiên Tôn, tấn thăng lên Thánh Hoàng!
Không hiểu tại sao, Tần Vô Song từ sau khi tấn thăng Thiên Tôn trong tim luôn có một cảm giác mãnh liệt rằng, những thứ hắn nhìn thấy, suy nghĩ đến phảng phất như đang nhìn thấu Thiên đạo.
Cảm giác cảm ngộ Thiên đạo này khiến Tần Vô Song vô cùng vui sướng. Hắn ý thức được tự mình tu luyện mấy ngàn năm, nhưng lần đầu tiên có cảm giác phá rách tầng mây, nhìn thấu Thiên đạo.
Tuy nhiên, cảm giác này lúc có lúc không, nhưng ít nhất cũng đã có chút manh mối.
Hắn biết, lần này tới cố hương của Lý Huyền Phong tiền bối thực sự là một sự lựa chọn đúng đắn. Không ngờ có thể xuyên qua Thời Không, tới thế giới kiếp trước, giải quyết xong tâm nguyện.
Hơn nữa, thông qua huyết mạch đề luyện, hắn đã hoàn toàn đả thông chướng ngại cuối cùng để đi lên con đường trở nên cường đại, thông qua khảo nghiệm của Lý Huyền Phong.
Từ Chủ Thần tới Thiên Tôn vô cùng gian nan, rất lâu chưa thể đột phá. Loại sự tình này, Tần Vô Song biết không thể nào xảy ra nữa.
Mình lúc này đã hoàn toàn dung hợp huyết mạch Thánh Hoàng của Lý Huyền Phong, cũng có nghĩa là, đã có kinh nghiệm đột phá lên cấp bậc Thánh Hoàng như Lý Huyền Phong.
Hắn từ Thiên Tôn lên Thánh Hoàng, nếu xuất hiện thiên cơ thích hợp, thậm chí có khả năng chỉ trong một đêm là có thể lãnh ngộ. Hắn hiện tại thiếu không phải là cảnh giới và thực lực.
Bởi vì, huyết mạch của hắn đã đạt tới sự thuần khiết của cấp bậc Thánh Hoàng.
Mấu chốt là thiên cơ!
Mỗi tầng đột phá đều cần phải có thiên cơ, không có cơ hội thích hợp, huyết mạch đạt tới yêu cầu cũng không có ích gì.
Cho nên, Tần Vô Song muốn thông qua quá trình chu du tu luyện để đột phá.
Chỉ cần tấn thăng lên cảnh giới Thánh Hoàng thì đã có nghĩa là, quá trình tu luyện của hắn đã đạt tới một đỉnh cao, và hắn cũng có tư cách để hướng tới Thiên đạo vô thượng, cảnh giới Đại La Chí Tôn.
Phải biết rằng, tự cổ tới nay, Đại La Chí Tôn cũng chỉ có ba người mà thôi. Đại La Chí Tôn này chính là sống cùng trời đất, bất tử bất diệt trong truyền thuyết.
Thần hồn của bọn họ vừa động có thể nhìn thấu Vũ trụ Đại La, có thể nhìn thấu quá khứ tương lai, không gì không có thể.
Sư phụ Lý Huyền Phong tuy không thể đạt được tâm nguyện đó, nhưng đã lót sẵn đường cho hắn.
Một tia Hỗn Độn Chi Khí kia Tần Vô Song luôn mang theo người cũng chính bởi lý do đó. Hắn biết, muốn làm sư phụ Lý Huyền Phong sống lại thì bắt buộc phải lãnh ngộ được Thiên đạo vô thượng, thi triển vô thượng thần thông mới có thể làm sống lại được.
Vũ trụ Đại La, quy tắc Thời Không, quy tắc Sinh Tử đều là những quy tắc tối cao vô thượng. Chỉ có Đại La Chí Tôn mới có thể nắm được quy tắc tối cao!
Còn Thánh Hoàng cường giả, tuy nắm trong tay Tiểu Vũ trụ nhưng cũng không thể nắm được hai quy tắc tối cao này. Cho nên, trong mắt Đại La Chí Tôn, Thánh Hoàng cường giả chỉ là những quân cờ trên bàn cờ Thiên đạo của họ mà thôi.
Nắm giữ quy tắc tối cao mới có được quyền lực tối cao!
Từ Tinh vực Cửu Diệu tới Tiểu Vũ trụ Xích Dương cũng khó mà tính toán được con đường đi tới. Cho dù là Thánh Hoàng cường giả, nắm giữ quy tắc không gian nhất định, có thể Dịch chuyển Không gian cũng không thể tính toán chính xác khoảng cách này.
Còn thông qua Thánh Hoàng Thiên Thuyền, cho dù toàn lực phi hành e rằng cũng phải mất mấy ngàn năm mới có thể đến nơi.
Tần Vô Song không hề vội vàng, dù sao ngày tháng dông dài, Thần đạo cường giả về lý luận Thần hồn không mất thì sẽ không chết. Mấy nghìn năm đối với hắn mà nói căn bản không là vấn đề gì.
Âm Ma Thiên Tôn vốn định đi theo, nhưng Tần Vô Song lại để hắn lại Tinh vực Cửu Diệu trấn thủ. Tinh vực Cửu Diệu đại cục vừa định, nhân tâm chưa vững, cần phải có một Thiên Tôn hùng mạnh trấn thủ.
Với thực lực của Âm Ma Thiên Tôn, Thiên Tôn cường giả bình thường không thể làm gì hắn, trừ khi gặp Thánh Hoàng cường giả!
Mà Thánh Hoàng cường giả bình thường rất coi trọng thanh danh, không thể vô duyên vô cớ đối phó với một Thiên Tôn cường giả, nếu không thì sẽ đại loạn!
Bất tri bất giác, Tần Vô Song đã rời Tinh vực Cửu Diệu được ba tháng. Trong ba tháng này Tần Vô Song thông qua Vũ trụ Đại La chỉ bàn mà Xích Dương Thánh Hoàng lưu lại trong Thánh Hoàng Thiên Thuyền, bắt đầu tìm hiểu vị trí của Tiểu Vũ trụ Xích Dương, và gần đây cũng đã có chút manh mối.
Thiên đạo mênh mông, quả nhiên vô cùng kỳ diệu.
Lúc trước khi còn ở Đại lục Thiên Huyền, căn bản không biết bên ngoài rộng lớn thế nào. Nghĩ lại lúc mới xuất đạo, chiến đấu vì một thân phận, chiến đấu vì một gia tộc, tới nay mấy nghìn năm đã lặng lẽ trôi qua.
Đối thủ cạnh tranh thời thiếu niên có lẽ bảy tám phần đã hóa thành cát bụi. Dù sao, cho dù là Tiên Thiên Linh Võ cường giả, cũng không quá nghìn năm tuổi mà thôi.
Còn Hư Võ Cảnh cường giả cũng chỉ có thể sống tới năm ngàn năm.
Tần Vô Song biết mình lần sau quay về Đại lục Thiên Huyền, chỉ e trừ những Thần đạo kia ra thì không còn gặp được ai nữa.
Đây là số trời, ai cũng thay đổi không được!
Không có cơ duyên của Thần đạo thì có nghĩa là dương thọ dài đến mấy cũng có điểm dừng.
Tần Vô Song một người đắc đạo, những người thân của hắn cũng nhờ đó mà đạt được cơ duyên Thần đạo.
Nghĩ tới con đường theo đuổi Thần đạo, Tần Vô Song trong lòng cảm khái rất nhiều, càng cảm thấy mọi thứ có không dễ dàng. Nếu không có cơ duyên này sao có cơ hội cùng thê tử ngao du trong Vũ trụ?
Tại Tinh vực Bách Chiến, Bách Chiến Thiên Tôn bị Thần Tú Cung đả thương, bế quan tĩnh dưỡng ba tháng, thương thế mới tạm ổn định. Cuộc đấu này tổn thất quả là lớn.
- Ôi…
Bách Chiến Thiên Tôn thở dài, nghĩ lại mà trong lòng rất không thoải mái. Nhưng trả thù hắn căn bản cảm thấy mình không có cơ hội đó.
Trận chiến ấy hắn tới nay nghĩ lại trong lòng vẫn còn khiếp sợ. Đối phương vẫn còn nương tay một chút, nếu không tiếp tục truy sát thì hắn cùng Bích Lạc Thiên Tôn chỉ e tính mạng khó toàn.
Cho nên, nói tới báo thù, hắn căn bản không có dũng khí đó. Một trăm Vị diện Chủ Thần tuy có xót thật, nhưng cũng không có cách nào. Khế ước Thiên đạo đã ký, không thay đổi được!
Đúng lúc này, đệ tử bên ngoài truyền âm nói:
- Thiên Tôn bệ hạ, người có cố nhân tới thăm!
- Cố nhân?
Bách Chiến Thiên Tôn lúc này không muốn gặp cố nhân nào, gặp phải thất bại lớn như vậy, nhìn thấy cố nhân không còn mặt mũi nào nữa.
- Hắn nói là chiến hữu thời niên thiếu của người, tên gọi Thanh Khung!
- Thanh Khung?
Một thân ảnh từ thời niên thiếu đột nhiên hiện ra trong đầu. Lập tức, thân hình Bách Chiến Thiên Tôn bật dậy lao ra ngoài.
- Ở đâu, dẫn ta đi!
Những ký ức tươi đẹp từ thời niên thiếu lập tức tràn tới. Thanh Khung là đại ca hắn tin cậy nhất thời niên thiếu, luôn nâng đỡ hắn, giúp đỡ hắn, thời khắc sinh tử cứu giúp hắn.
Chỉ là, sau đó do các cơ duyên khác nhau mà đôi bên thất lạc, mấy trăm vạn năm này không hề gặp lại. Bách Chiến Thiên Tôn luôn cho rằng, Thanh Khung đã không còn trên đời. Bạn đang đọc truyện được copy tại
Dù sao Thiên đạo tàn khốc, trên con đường trở thành cường giả, có thể thành danh chỉ là số rất ít. Đại đa số đã thành vật lót đường trên con đường Thiên đạo.
Xa xa, một dáng người cao lớn uy mãnh, giống như mấy trăm vạn năm tuế nguyệt chỉ như một nháy mắt trên người hắn. Thân hình, khí độ đó, thậm chí còn hơn cả thời thiếu niên. Thậm chí ngay cả khuôn mặt cũng không thay đổi nhiều.
- Đại ca!
Bách Chiến Thiên Tôn trong lòng xúc động, dường như đang quay về thời thiếu niên.
Người đó chính là Thanh Khung. Nhìn thấy Bách Chiến Thiên Tôn, trong lòng cũng có chút kích động, bước nhanh lên ôm chầm lấy.
- Huynh đệ, quả nhiên ngươi vẫn còn sống, thật tốt, ha ha…
Thanh Khung mừng rỡ nói.
Bách Chiến Thiên Tôn mấy trăm vạn năm tu luyện, tâm đã như bàn thạch, nhưng lúc này cũng không kìm được xúc động. Nhìn thấy đại ca thời niên thiếu thật là tốt!
Nhìn đại ca như vậy, mấy trăm vạn năm như không hề thay đổi gì. Xem ra trên đường Thiên đạo nhất định rất thành công. Ít nhất ngay cả Bách Chiến Thiên Tôn cũng không nhìn ra nông sâu.
Những đệ tử bên cạnh Bách Chiến Thiên Tôn càng ngây ngốc. Sư phụ từ lúc nào thất thố đến thế?
Người thoạt nhìn như thiếu niên này không ngờ lại là bằng hữu thời niên thiếu của Thiên Tôn bệ hạ. Nói như vậy, có thể sống tới mấy trăm vạn năm, tu vi cũng nhất định không kém.
- Đại ca, mấy trăm vạn năm này ngươi đã đi đâu?
Bách Chiến Thiên Tôn xúc động suýt rơi lệ, nhìn thấy Thanh Khung, những lo lắng về chuyện thể diện căn bản đã không còn tồn tại nữa.
- Ha ha, huynh đệ, ta nhờ có chút nhân duyên trùng hợp mà bái được một sư phụ. Nhờ người dạy bảo đã đưa ta tới một Tiểu Vũ trụ cách quê hướng rất xa. Nhờ sư phụ chỉ bảo, ta chỉ dùng ba vạn năm đã trở thành Chủ Thần, mười vạn năm đã tấn thăng Thiên Tôn. Sư phụ luôn coi ta là người kế thừa của người. Nhưng mấy chục vạn năm trước, khi ta đột phá lên cảnh giới Thánh Hoàng, sư phụ vì đại sự mà rời khỏi sư môn, từ đó biệt vô âm tín. Cho tới mười vạn năm trước ta mới điều tra ra, sư phụ đi truy sát một Thánh Hoàng kết quả bị kẻ đó giết chết. Ta điều tra tới đây, cuối cùng điều tra ra hung thủ giết sư phụ tên là Lý Huyền Phong, sào huyệt có tên Tinh vực Cửu Diệu. Không ngờ hiền đệ ngươi lại xưng bá ở đây.
- Lý Huyền Phong?
Bách Chiến Thiên Tôn nhất thời ngây ngốc, hắn cơ hồ cho rằng mình đã nghe lầm. Lại có chuyện trùng hợp vậy sao?
- Sao thế? Lẽ nào ta điều tra sai sao?
Thanh Khung mặt lộ ra vẻ khẩn trương.
- Thanh Khung đại ca, ngươi hiện tại là cảnh giới Thánh Hoàng?
Bách Chiến Thiên Tôn cẩn thận hỏi.
- Ừ, ta ba chục vạn năm trước đã đột phá lên Thánh Hoàng. Tới nay ta đã kế thừa chân truyền của sư phụ, càng tu luyện được bản lĩnh mà sư phụ chưa hề lĩnh ngộ ra. Tuy nhiên một thân bản lĩnh này cũng nhờ sư phụ, huyết cừu của người ta không báo thì không cam lòng.
Thanh Khung nói tới đây liền nghiến răng nghiến lợi.
Bách Chiến Thiên Tôn vừa ngưỡng mộ vừa cười khổ:
- Đại ca, ngươi tìm Lý Huyền Phong thì tìm đúng rồi. Hắn đích thực đến từ Tinh vực Cửu Diệu. Tuy nhiên theo lời đồn hắn đã mất tích mấy chục vạn năm, ta dám khẳng định hắn không còn ở Tinh vực Cửu Diệu.
Thanh Khung sắc mặt khẽ biến
Yến hội của Tây Môn Đại phiệt khiến những Võ đồng có thể nói là mở rộng tầm mắt, cảm nhận thật sự được cái gọi là khí phái Đại phiệt, cái gọi là quý tộc thượng phẩm.
Mặc dù trong những Võ đồng này có không ít người là con cháu Thế gia tới từ các quận, nhưng so sánh với Thế gia và Đại phiệt như vậy, khoảng cách liền lộ ra rõ ràng.
Điều này khiến các Võ đồng ước ao không hết, càng âm thầm quyết chí trong lòng. Nhất định phải phát huy xuất sắc trong Thí luyện Võ đồng lần này, ra sức phấn đấu để gia tộc mình cũng có một ngày có thể đạt đến địa vị như Tây Môn Đại phiệt!
Trên đường về, Đạt Hề Dương luôn im lặng không nói gì, tâm sự nặng nề. Tây Môn Đại phiệt mời tiệc lần này khiến hắn cũng cảm nhận được chênh lệch trí mạng giữa gia tộc Thế gia và gia tộc Đại phiệt.
Bỏ qua Tây Môn Phiệt chủ không nhắc đến, những Trưởng lão Hộ pháp của Tây Môn Đại phiệt, Chân Võ Cảnh Bát đẳng có bốn người, Chân Võ Cảnh Thất đẳng có gần mười người. Phải biết rằng, Đạt Hề Thế gia nhà hắn cũng chỉ có một vị Chân Võ Cảnh Thất đẳng.
Còn đám con cháu trẻ tuổi, bỏ qua con cháu chính thống của Tây Môn Phiệt chủ, cũng có không ít nhân tài kiệt xuất. Bất cứ người nào trong số bọn họ đặt ở quận La Giang sợ rằng đều trở thành nhân vật nổi bật trong đám người. Loại chênh lệch này, xác thực dễ dàng khiến người ta sản sinh một loại cảm giác vô lực.
- Nhất định phải phát huy hoàn mỹ trong Thí luyện Võ đồng!
Đạt Hề Dương âm thầm hạ quyết tâm, tiếp tục suy nghĩ:
- Nếu có thể tiếp nhận được Linh duyên, tiền đồ của Đạt Hề Thế gia ta nhất thời sẽ lên như thuyền gặp nước! Tiền đồ của ta chắc chắn vô lượng!
Vân Khinh Yên ngược lại ngây ngô, ngốc nghếch. Theo nàng thấy, Tây Môn Đại phiệt là Đệ nhất Gia tộc ở Nam Vân Châu, phồn hoa xa xỉ, nhân tài vô số, những điều này đều là những chuyện bình thường mà một gia tộc Đại phiệt phải có.
Nàng cũng không cảm thấy Vân gia thuộc giới Hào môn, và Tây Môn Đại phiệt có cái gì để so sánh. Vì vậy tâm tình của nàng thoải mái nhất, vô tâm vô tự, đi trên đường bàn luận viễn vông.
- Tần Vô Song, ta thấy Tây Môn Tinh có chút ý tứ ra sức thiết lập quan hệ tốt đẹp với ngươi đó!
Vân Khinh Yên mặc dù thần kinh ngốc nghếch, nhưng nữ nhân trời sinh đã có sự mẫn cảm, trực giác có thể nói là vô cùng biến thái.
- Có chuyện như vậy sao?
Tần Vô Song đương nhiên cảm giác được ý tứ kết giao của Tây Môn Tinh, đương nhiên cũng hiểu rõ chuyện này khẳng định là do Tây Môn Vũ đã giao phó trước đó.
Tần Vô Song cũng không phải là loại người một mực thanh cao, ngược lại, hắn rất biết nhận định thời thế. Kết giao bằng hữu với Tây Môn Đại phiệt chí ít cũng tốt hơn rất nhiều so với trở thành kẻ địch của bọn họ.
Vì vậy hắn đã tỏ ý tứ hòa bình với Tây Môn Tinh, không thiết tha, cũng không khước từ, giao thiệp theo thế rất tự nhiên, đem lại cho người ta một loại cảm giác mơ hồ không dấu vết.
Đương nhiên chuyện này trong lòng hai bên đều biết rất rõ ràng. Người ngoài như Vân Khinh Yên tự nhiên có hỏi, hắn đương nhiên cũng sẽ không đi giải thích gì cả.
Vân Khinh Yên rất hăng hái, quả quyết:
- Tuyệt đối không sai, ta đã quan sát nhiều lần rồi.
- Ha ha, Vân đại tiểu thư quan sát Tây Môn Tinh cẩn thận như vậy, có phải là có dã tâm muốn vào làm con dâu gia tộc Đại phiệt không?
- Hứ, đừng suy nghĩ mắc ói như vậy!
Vân Khinh Yên khẽ cười một tiếng, sau đó lập tức bổ sung thêm một câu rất nghiêm túc:
- Con cháu Đại phiệt thì thế nào chứ? Ta không thích lấy chồng như vậy.
Giữa lúc nói chuyện đã quay về khách điếm.
Đêm nay, mọi người đều nghỉ ngơi rất sớm. Vì hôm sau đã khởi hành, tiến về Xích Mộc Vương Thành. Đó là một võ đài lớn hơn, đại bộ phận Võ đồng đều chưa từng đến Xích Mộc Vương Thành, trong lòng đương nhiên đều tràn đầy mong đợi.
Tần Vô Song mặc dù cũng chưa từng đến, nhưng tâm tình ngược lại rất thoải mái.
Là người đã sống hai kiếp, tâm tình của hắn đương nhiên không giống với những người thiếu niên đó. Đối với hắn, Xích Mộc Vương Thành cũng chỉ là một con đường phong cảnh chưa xuất hiện mà thôi. Giống như đời trước từ thị trấn đến thị xã, lại từ thị xã đến tỉnh thành, tỉnh thành đi lên còn có kinh đô nữa… Đạo lý đều giống nhau.
Sáng sớm, Tần Vô Song còn chưa mở mắt, đã nghe thấy tiếng gọi của Vân Khinh Yên ở hành lang:
- Hai người các ngươi còn làm biếng chưa dậy sao? Chuẩn bị xuất phát rồi!
Thức dậy, vệ sinh cá nhân hoàn tất. Tới trung tâm quảng trường tập hợp, điểm danh đầu người, tổng cộng có tám mươi sáu tên Võ đồng dự thi, hoàn tất tập hợp, cả đoàn xuất phát.
Đội ngũ trùng trùng điệp điệp rời khỏi châu thành Nam Vân Châu. Trên đường đi, Tây Môn Tinh tình nguyện làm người dẫn đầu đoàn người, nhưng hắn đồng thời ngoài việc đảm đương giữ chức thủ lĩnh, lại thỉnh thoảng hữu hảo trưng cầu ý kiến của Tần Vô Song.
Võ đồng của châu thành Nam Vân Châu, đương nhiên là những kẻ Tây Môn Tinh sai đâu đánh đó. Còn những Võ đồng quận ngoài, sau khi được Tây Môn Đại phiệt mở tiệc chiêu đãi, cảm nhận được mị lực nhân cách của Tây Môn Phiệt chủ, đối với vai trò đảm nhiệm dẫn đầu của Tây Môn Tinh cũng không có phản cảm gì.
Những Võ đồng châu thành trước đó đã được Tây Môn Tinh nghiêm khắc cảnh cáo, trong hành trình không cho phép ai gây rối, không cho phép gây mất đoàn kết. Những việc đó đại diện cho hình tượng của Nam Vân Châu, kẻ nào phá đám thì kẻ đó chính là người bôi nhọ Nam Vân Châu.
Cảnh cáo nghiêm khắc như vậy, ai cũng không dám làm càn. Mặt khác hai gã Võ đồng đến tuổi trong tộc của Tây Môn Đại phiệt cũng được Phiệt chủ nghiêm trọng nhắc nhở, phải hiệp trợ Tây Môn Tinh khống chế cục diện. Ở trong đội ngũ tiến lên, cũng cố gắng điều tiết bầu không khí, ngăn ngừa Võ đồng của châu thành và ngoài quận phát sinh tranh cãi, tạo ra tác dụng hữu hảo rất tốt.
Đã có con cháu của Tây Môn Đại phiệt lấy mình làm gương, những Võ đồng của châu thành cũng bắt chước theo, trên đường đi bầu không khí dĩ nhiên tương đương tốt, không những không bùng nổ ra mâu thuẫn xung đột gì, thậm chí sự xa cách của hai đám Võ đồng cũng dần dần được tiêu trừ, hai bên còn có thể nói chuyện cười đùa.
Dù sao đều là tính cách của những người trẻ tuổi, ở lâu cũng càng thêm quen thuộc. Quen thuộc rồi đương nhiên cũng ít đi rất nhiều hiểu lầm và mâu thuẫn.
Chưa đến một ngày đã thuận lợi đến được bên ngoài Xích Mộc Vương Thành.
Bên ngoài của Xích Mộc Vương Thành xây dựng rất nhiều thôn trại, sự phân bố của từng thôn trại đều rất có quy tắc. Nhìn từ đại cục, hiển nhiên là tạo ra tác dụng hòa hoãn xung đột giữa các khu. Những thôn trại này hiển nhiên đều có phân bố phòng thủ vô cùng nghiêm mật, che đỡ lẫn nhau, bảo vệ xung quanh bên ngoài Xích Mộc Vương Thành.
Các Võ đồng phải thông qua kiểm tra đối chiếu rồi mới được thông qua. Trên đường lớn đi thông tới Xích Mộc Vương Thành, nhìn từ xa xa, mặc dù cách đường mười mấy dặm, nhưng vẫn có thể nhìn thấy rõ ràng nơi mà Xích Mộc Vương Thành nguy nga tọa lạc.
Khí thế hào hùng, đại khí nghiêm nghị.
Tần Vô Song lần đầu tiên nhìn thấy Xích Mộc Vương Thành, trong lòng lập tức nổi lên tám chữ bình luận này.
Nam Vân Châu ở vị trí phía nam của Xích Mộc Vương Thành, vì vậy đám Võ đồng của Nam Vân Châu đều chuẩn bị từ cửa nam tiến vào. Dần dần đi tới gần, không bao lâu đã tới được cửa nam.
Thủ vệ của cửa thành thiết lập rất nhiều trạm kiểm soát, kiểm tra đối chiếu công văn của Nam Vân Châu phát đến, lại kiểm tra đối chiếu thân phận, sau khi kết thúc tất cả, Đội trưởng thủ vệ mới nói:
- Vào cửa thành, phải quản lý chỗ ngồi của các ngươi, không được tùy ý chạy loạn, nếu không bị Thủ vệ quân bắt được, bất kể các ngươi là ai, đều phải chịu hình phạt!
Tây Môn Tinh cười nói:
- Hiểu rồi hiểu rồi, những điều này đều là lễ nghi cơ bản của quý tộc mà.
- Được rồi, vào đi. Bên trong khắp nơi đều có bảng thông báo. Các ngươi hãy lưu ý thêm một chút. Tất cả tin tức Thí luyện Võ đồng đều sẽ xuất hiện trên bảng thông báo.
Sau khi vào thành, các Võ đồng rõ ràng bớt phóng túng đi rất nhiều, ngay cả những Võ đồng thích nói cười, tính cách hướng ngoại, cũng rõ ràng nói ít đi.
Đây chính là Xích Mộc Vương Thành, toàn bộ Bách Việt Quốc, ngoài Đế Đô ra, còn có bốn Đại Vương Thành phụ thuộc. Loại thành phố lớn cấp bậc này khiến những Võ đồng còn chưa quen lắm với việc đời ít nhiều có chút nhút nhát, mất tự nhiên.
Tây Môn Tinh đã tới Xích Mộc Vương Thành vài lần, đương nhiên cảm thấy quen thuộc hơn những Võ đồng khác không ít, khẽ mỉm cười nói:
- Mọi người không cần quá nhút nhát, chỉ cần hành động theo quy củ, nói nói cười cười không có vấn đề gì. Mọi người lưu ý một chút tới những bảng thông báo ở khắp nơi. Tin tức của Thí luyện Võ đồng…
Còn chưa nói xong, đã nhìn thấy xa xa trên mặt đường, một nhóm người chen chúc đông nghìn nghịt, tụ tập ở trước một bảng thông báo, vô cùng náo nhiệt.
- Khẳng định là tin tức Thí luyện Võ đồng rồi, qua xem đi!
Tây Môn Tinh đưa mắt ra hiệu cho hai đệ tử đồng tộc, ba người hiểu ngầm trong lòng, chen lách vào trong đám người.
Bọn họ chen vào đám người này, khiến những người ở phía trước đều tỏ ý không vui, đều trợn mắt quay đầu lại nhìn, nhưng nhìn thấy ba Võ đồng ăn mặc sang trọng như con cháu Đại phiệt chen vào, lời quát mắng vừa đến bên mép đã bị nuốt ngược trở lại, nuốt giận im lặng tránh sang một bên, không còn cách nào, không thể chọc vào con cháu Đại phiệt.
Tần Vô Song cũng không muốn chen vào, đợi Tây Môn Tinh xem xong, đi ra khẳng định sẽ cùng biết tin tức. Nói ra có con cháu Đại phiệt mở đường, đi tới đâu tựa hồ đều tương đối thoải mái. Bạn đang đọc truyện được lấy tại Truyenyy chấm cơm.
Một lát sau, trong tiếng oán giận của đám người, Tây Môn Tinh vẻ mặt hưng phấn lại chen ra, từ biểu hiện của hắn có thể nhìn ra hắn đã chấn động sau khi xem xong bảng thông báo.
- Biến thái quá, lần này, mọi người sẽ có thêm động lực rồi.
Khẩu khí của Tây Môn Tinh có chút kích động.
- Sao vậy?
- Tinh thiếu gia, ngươi đừng thừa nước đục thả câu nữa.
- Hắc hắc, Vô Song huynh, sao huynh không tiến vào trong mà xem?
Tây Môn Tinh mỉm cười hỏi.
- Ta đợi Tinh thiếu gia ngươi sau khi xem xong cùng hưởng chung tin tức. Người nhiều như vậy, nếu ta chen vào trong, những người đó không mắng ta chết mới là lạ.
Tần Vô Song cười khổ nói.
Tây Môn Tinh cười hắc hắc, không để bụng, thấy mọi người đều đang nhìn hắn chờ mong, đợi hắn lên tiếng, rất có cảm giác thành tựu, cũng không thừa nước đục thả câu nói:
- Hoàng đế Bệ hạ ngự chỉ, bốn khu lớn của Bách Việt Quốc, nếu nơi nào đoạt được vị trí Quán quân Tập thể trong Thí luyện Võ đồng, tất cả gia tộc Võ đồng tham dự của khu này, đều được ban thưởng một ngàn mẫu ruộng. Mười người xếp đầu tiên của khu, được thưởng ruộng ba ngàn mẫu! Ba người xếp đầu tiên, mỗi người được thưởng ruộng năm ngàn mẫu, ngoài ra còn cộng thêm hoàng kim vạn lượng! Hắc hắc…
Tiếng "hắc hắc" này có ý nghĩa là hắn còn chưa nói xong.
- Vậy nếu là Quán quân đứng đầu thì sao?
Một tên Võ đồng thông minh lập tức hỏi.
- Đúng vậy, người đứng đầu thì sao, không thể không có khen ngợi đặc biệt được?
Tiếng phụ họa nổi lên bốn phía.
Tây Môn Tinh thần bí mỉm cười:
- Người quán quân đứng đầu, thưởng ruộng vạn mẫu, hoàng kim ba vạn lượng, phẩm cấp gia tộc thăng lên một cấp vô điều kiện, thưởng phong cấp bậc Hầu tước!
Những lời này vừa thốt ra, nhất thời tạo ra từng trận ngạc nhiên thú vị. Tất cả các Võ đồng đều ngây người. Khen thưởng này, quả nhiên là hậu hĩnh.
Điền sản và hoàng kim cũng được rồi. Phẩm cấp gia tộc còn được thăng lên một cấp vô điều kiện, điều này khiến cho những con cháu Thế gia càng thêm kích động, bao gồm Đạt Hề Dương trong lòng cũng có tính toán:
- Phẩm cấp thăng lên một bậc, nếu ta có thể đạt được danh hiệu Quán quân đứng đầu của Lĩnh, há không phải có thể để gia tộc thăng lên chức Đại phiệt sao?
Hơn nữa, thiếu niên được phong Hầu tước, đó là cơ hội trăm năm khó gặp trong Bách Việt Quốc.
Tây Môn Tinh tựa hồ rất hưởng thụ loại phản ứng kịch liệt này của mọi người, khoan thai nói:
- Chú ý, đây chỉ là biểu dương thành tích đoàn thể, được xây dựng trên nền tảng cạnh tranh giữa Tứ Đại Lĩnh. Thí luyện Võ đồng lần này, đối với phát huy cá nhân cũng có phần thưởng!
- Cá nhân cũng có sao?
Các Võ đồng lại dâng trào tình cảm phấn chấn.
- Biểu dương cá nhân, thậm chí còn hậu hĩnh hơn cả biểu dương đoàn thể!
Cảm xúc của Tây Môn Tinh cũng có chút sôi trào:
- Không xét xuất thân, không xét phẩm cấp, bất luận là ai, nếu có thể đoạt được vinh quang Quán quân Cá nhân trong toàn bộ Thí luyện Võ đồng lần này, gia tộc sẽ được thăng cấp lên làm Vương tộc vô điều kiện, còn người đó sẽ được hưởng thụ đãi ngộ trở thành Ngoại tính Vương gia! Tất cả ban thưởng đều gấp đôi so với kết quả của Quán quân Tập thể!
Phong Vương?
Máu huyết của Võ đồng trong nháy mắt vô cùng sôi trào!
Mặc dù chỉ là Ngoại tính Vương gia, đất phong chỉ có thể bằng một phần ba so với Tứ Đại Vương Tộc. Nhưng Vương gia dù sao vẫn là Vương gia!
Trong lịch sử của Bách Việt Quốc, mấy trăm năm cũng khó xuất hiện được một lần Ngoại tính Vương gia!
Mà Thí luyện Võ đồng lần này lại xuất hiện khen thưởng phong Vương!
Sự ban thưởng này, đủ khiến tất cả Võ đồng tham dự trở nên điên cuồng. Ngay cả Tần Vô Song cũng không thể không kinh hãi với sự ra tay thực sự rất hào phóng của Hoàng thất lần này!