Tránh đi không gặp, che giấu thực lực, xem ra cũng chỉ có thể như vậy.
Dù sao, việc như thế này Tần Vô Song cũng không phải lần đầu tiên gặp phải. Từ khi hắn xuất đạo tới này mỗi quá trình vươn lên kỳ thực đều là một lần dùng sách lược che giấu thực lực.
Có lẽ trên con đường trưởng thành của mỗi cường giả, đó đều là việc không thể tránh được. Dù sao việc trưởng thành của bất cứ ai cũng không thể thuận buồm xuôi gió từ đầu đến cuối, không có ai từ đầu đã là thiên hạ vô địch.
Thánh Hoàng cường giả, Tần Vô Song tự hỏi trước khi đột phá tự nhiên là không thể đánh lại được. Mượn uy lực của Thánh Hoàng Thiên Thuyền tuyệt đối có thể chống đỡ, nhưng chiến đấu như vậy còn có ý nghĩa gì.
Tần Vô Song hoặc là không đấu, nhẫn nhục chịu đựng, nếu đã chiến đấu thì phải có tự tin đánh bại được đối thủ.
Tần Vô Song tuy rằng không biết đối thủ rốt cuộc là ai, nhưng có thể khiến Âm Ma Thiên Tôn chịu thiệt như vậy, nhất định phải là Thánh Hoàng cường giả. Bạn đang đọc truyện tại - www.Truyện FULL
Cho nên, Tần Vô Song quyết định, trước khi lãnh ngộ được cảnh giới Thánh Hoàng, tuyệt đối không đối đầu cùng đối thủ. Chiến thuật kéo dài này tuy không quang minh chính đại, nhưng trong hoàn cảnh hiện tại lại rất cần thiết.
Tần Vô Song một khi đã quyết như vậy, liền không do dự nữa.
Tâm tính của hắn cứng cỏi quyết đoán, ra quyết định tự nhiên không hề do dự.
Xích Dương Thánh Hoàng Thiên Thuyền lại chu du trong Vũ trụ bao la, do Bao Bao và Cô Đơn cùng nhau điều khiển, lao nhanh về hướng Tiểu Vũ trụ Xích Dương.
Tần Vô Song đương nhiên không hề thay đổi chủ ý, lãnh địa của Xích Dương Thánh Hoàng vẫn phải đi một chuyến. Đó là lời hứa, cũng là một tư thái.
Hắn tin rằng trước khi tới được Tiểu Vũ trụ Xích Dương, hắn nhất định có thể đột phá lên cảnh giới Thánh Hoàng. Đó là một sự tự tin chưa từng có.
Thời Không mênh mông, hành trình mênh mông.
Trong nháy mắt, ngàn năm đã qua.
Thanh Khung Thánh Hoàng một đường đi tới Tiểu Vũ trụ Xích Dương cũng được coi là trấn tĩnh, chỉ có Bách Chiến Thiên Tôn kia là có chút không kiềm chế được.
Không có việc gì lại đi đánh Âm Ma Thiên Tôn một trận. Dù sao Thanh Khung cũng nói với hắn, người này đừng đánh chết, ngoài ra thế nào cũng được.
- Đại ca, một ngàn năm đã qua, còn chưa tới lãnh địa của Xích Dương Thánh Hoàng. Huynh đệ ta lo có xảy ra chuyện ngoài ý muốn gì không?
- Ngươi cảm thấy có thể có chuyện ngoài ý muốn gì?
Thanh Khung cười tủm tỉm nói.
- Chỉ sợ tiểu tử kia rất yêu nghiệt, đột phá lên cảnh giới Thánh Hoàng thì không dễ đối phó. Thánh Hoàng Thần Khí của hắn quá nhiều.
Bách Chiến Thiên Tôn lo lắng cũng không phải không có lý.
Thanh Khung lại bình tĩnh nói:
- Từ trong lời của Âm Ma Thiên Tôn thì Tần Vô Song kia trước khi giao chiến với các ngươi mới đột phá lên Thiên Tôn, nền móng chưa vững. Trong một ngàn năm mà hắn có thể đột phá lên Thánh Hoàng thì là chuyện lạ. Ta đoán cho dù hắn có là thiên tài, một vạn năm thì mới có thể. Trước năm vạn năm mà tiến lên Thánh Hoàng, trong Vũ trụ Đại La từ trước tới nay chưa quá ba người. Ta không tin tiểu tử này lại yêu nghiệt như vậy, có thể trước hai vạn tuổi tiến vào cảnh giới Thánh Hoàng.
Thanh Khung đi tới cảnh giới hiện tại, biết việc tiến lên Thánh Hoàng khó khăn thế nào. Hắn đã hao tốn mấy trăm vạn năm mới có thể tiến tới bước này.
Lên tới Thiên Tôn đã mất mười vạn năm. Mà từ Thiên Tôn lên Thánh Hoàng cũng đã mất hơn một trăm vạn năm. Cho nên, hắn căn bản không tin Tần Vô Song có thể trong một vạn năm đột phá.
Căn cứ theo tính toán của hắn, đi lãnh địa của Xích Dương Thánh Hoàng nhiều nhất cần ba ngàn năm. Ba ngàn năm đối phương có thể đột phá lên Thánh Hoàng thì mới là lạ.
Dừng nói kỷ lục lịch sử, tất cả mọi kỷ lục cũng sẽ bị hắn bỏ xa.
Thanh Khung không cảm thấy mình xui xẻo như vậy, đệ nhất thiên tài trong lịch sự lại bị mình gặp phải. Cho nên, hắn vẫn rất bình tĩnh. Mỗi ngày ngoài việc tu luyện lại mô phỏng việc đối phó và cướp đoạt ba kiện Thánh Hoàng Thần Khí của Tần Vô Song. Nếu có thể cướp được Thần khí giữ nhà của Xích Dương Thánh Hoàng thì chuyến này phát rồi.
Phải biết rằng Xích Dương Thánh Hoàng là một trong mười cường giả mạnh nhất.
Cả Vũ trụ Đại La lọt vào mười người đứng đầu là khái niệm thế nào? Thanh Khung Thánh Hoàng vừa nghĩ tới liền cảm thấy nóng cả tai.
- Đại ca, ngươi có trợ thủ cùng đẳng cấp không?
Bách Chiến Thiên Tôn hỏi.
- Sao thế?
Bách Chiến Thiên Tôn rụt rè nói:
- Tiểu đệ đã nhìn thấy thủ đoạn của Tần Vô Song đó, lo rằng hắn còn hậu chiêu, nếu đại ca có trợ thủ là Thánh Hoàng cường giả thì mới chắc thắng trăm phần.
Thanh Khung không hề giận, cười nói:
- Bằng hữu cùng cấp Thánh Hoàng, ta có, nhưng nếu ta mời một người tới thì phải chia cho hắn một kiện Thánh Hoàng Thần Khí, mời hai người tới thì không còn phần của ngươi nữa. Ngươi nói xem ra có nên mời không?
Bách Chiến Thiên Tôn gãi gãi đầu:
- Nếu tiểu đệ cũng là Thánh Hoàng thì thật tốt!
Ánh mắt sáng quắc nhìn Thanh Khung. Thanh Khung lại thở dài nói:
- Huynh đệ, việc khác ta có thể giúp ngươi, còn việc giúp ngươi đột phá thì nằm ngoài phạm vi năng lực của ta. Với thiên phú và căn cốt của ngươi, Thiên Tôn đã là giới hạn rồi. Đại ca khuyên ngươi đừng quá cố chấp, đừng làm việc ngoài khả năng của ngươi. Nếu không bị đại tai kiếp thì ngươi chết chắc.
Bách Chiến Thiên Tôn biết Thanh Khung không lừa hắn, có chút buồn bã, nói:
- Đại ca giáo huấn rất đúng, là ta nghĩ nhiều rồi.
- Ha ha, huynh đệ, ngươi cũng đừng buồn. Dù sao Thiên Tôn cũng được, Thánh Hoàng cũng được, tuổi thọ về lý luận là vô cùng. Hai huynh đệ chúng ta ở cùng với nhau, ngươi không phải là Thánh Hoàng, lẽ nào làm đại ca còn để kẻ khác khi dễ ngươi hay sao?
Bách Chiến Thiên Tôn rất cảm kích, đối với Thanh Khung Thánh Hoàng, hắn vô cùng kính trọng, cũng là điểm tựa tinh thần từ thời niên thiếu tới nay.
- Cô Đơn, lần này đã đi bao lâu rồi?
Ngày hôm nay, Bao Bao cũng vô cùng nhàn rỗi, không lâu sau hắn không ngờ đã vượt qua rào cản Chủ Thần, tiến thăng lên Thiên Tôn!
Đây là thành tích chưa từng có trong nhất mạch Thái cổ Thần vượn. Bao Bao luôn muốn tìm một người để thử thực lực, đã ở trong Thánh Hoàng Thiên Thuyền này ba ngàn năm rồi.
Tử Điện Phần Diệm Thú cười nói:
- Sao, ngươi vừa đột phá lên Thiên Tôn, muốn tìm người đánh nhau phải không?
- Đúng vậy, ai bảo các ngươi đột phá quá chậm, nếu ngươi cũng đột phá rồi có thể đấu cùng ta, có đúng không?
Bao Bao cười nói.
- Ngươi đánh khá lắm sao? Vậy đi tìm Lão Đại mà đánh!
Cô Đơn không thèm để ý.
- Hà hà, tìm Lão Đại? Ta chưa muốn chết!
Bao Bao gãi đầu, cười hì hì nói:
- Lão Đại tùy tiện lôi ra một kiện Thánh Hoàng Thần Khí cũng có thể diệt ta mười lần. Nói thật, ta mấy ngày nay luôn có cảm giác có đại sự xảy ra, ngươi nói, phải chăng Lão Đại đột phá rồi?
Vừa nhắc tới việc này, Cô Đơn lập tức có hứng thú:
- Đúng thế, ta cũng có dự cảm như thế. Ta còn nghĩ phải chăng ta lo thừa, không ngờ ngươi cũng cảm nhận thấy.
- Việc rõ ràng như vậy, đương nhiên cảm nhận được rồi. Lão Đại và chúng ta có thể gọi là đồng cam cộng khổ, huynh đệ thủ túc. Chuyện của hắn, chúng ta còn biết rõ hơn cả Nhạn nhi tỷ nữa, ha ha…
Bao Bao cười lớn, đột nhiên mắt sáng ngời:
- Dãy núi kia… Tới rồi tới rồi, ha ha, phải chăng có hình chín cái đầu sói?
- Cửu Lang Sơn?
Cô Đơn cũng kích động.
Tới Cửu Lang Sơn kỳ thực là đã tiến vào lãnh địa của Tiểu Vũ trụ Xích Dương. Cửu Lang Sơn này là dấu hiệu của Tiểu Vũ trụ Xích Dương.
- Có cần thông báo với Lão Đại hay không?
- Không cần vội, Lão Đại bế quan ba trăm năm rồi, lúc này quấy rầy hắn, ngươi muốn bị Lão Đại đá đít phải không?
Cô Đơn vội ngăn Bao Bao lại.
Bao Bao quả thực có chút vội vàng, gãi đầu gãi tai hiển nhiên vô cùng kích động. Cơ hồ không nhìn được nữa muốn ra ngoài nhảy nhót một hồi.
- Cô Đơn, nếu không chúng ta cùng đại tẩu dừng xuống trước. Chúng ta ra ngoài đi dạo một lát.
Bao Bao dùng khẩu khí thương nghị nói.
- Không được, Lão Đại chưa đột phá, không được ra khỏi Thiên Thuyền, đây là mệnh lệnh của Lão Đại trước khi bế quan.
Cô Đơn rất có nguyên tắc nói.
Hơn nữa, Cô Đơn rất hưởng thụ cảm giác trong Thiên Thuyền này. Hắn hiện tại vẫn chưa tiến vào cảnh giới Thiên Tôn, cho dù ra ngoài cũng không thể thi triển được nhiều.
Cảnh giới Chủ Thần?
Chủ Thần trong cả Vũ trụ Đại La cũng chỉ là chủ một Vị diện, trong Vũ trụ Đại La này quả thực là hằng hà sa số.
Thánh Hoàng Thiên Thuyền rộng rãi vô hạn. Lúc này trong một khu vực rộng rãi, một nam tử thân hình cao lớn, xếp bằng ngồi im. Trước mắt hắn đang có một thanh kiếm, Thần kiếm Đạo Nhất.
Thần kiếm Đạo Nhất này không chỉ là một thanh kiếm, còn là một ngọn đèn, một thứ dẫn đường, dẫn đường cho nam tử này.
Nam tử này, tự nhiên chính là Tần Vô Song.
Bế quan ba trăm năm, cùng với Thần kiếm Đạo Nhất dung hợp làm một. Ba ngàn năm đại đạo, cuối cùng hóa thành một!
Tần Vô Song miệng khẽ lẩm bẩm:
- Thần kiếm Đạo Nhất, ta hiểu rồi, thì ra cái gọi là ba ngàn đại đạo, chung quy chỉ có một con đường duy nhất. Đạo nhất, một con đường, thì ra là thế!
Bất cứ cường giả nào, con đường đi tới đỉnh phong đại đạo có vô số đường, nhưng mục tiêu chỉ có một.
Đi tới đỉnh phong đại đạo, thực chất là mọi con đường cùng về một đích.
Lý Huyền Phong đem Thần kiếm gọi là Đạo Nhất, kỳ thực là lãnh ngộ từ đó.
Còn Tần Vô Song tĩnh tọa ba trăm năm, dung hợp cùng Thần kiếm Đạo Nhất, trong một ý niệm mà hiểu được ảo diệu trong đó, đầu óc sáng tỏ như có thêm điều gì.
Thiên Võ Thánh Hoàng, đỉnh cao của võ giả!
Tới cảnh giới Thánh Hoàng, về phương diện vũ kỹ đã không thể vượt lên được nữa. Bởi vậy, đạo mới là thứ quyết định đẳng cấp thực lực của cảnh giới Thánh Hoàng.
Tần Vô Song trong nháy mắt muốn cười to một tiếng. Thần kiếm Đạo Nhất, sư phụ Lý Huyền Phong thực sự là đã cho hắn quá nhiều chỉ dẫn. Thần kiếm Đạo Nhất này chẳng phải là một loại chỉ dẫn hay sao?
Cát vàng đầy trời không ngừng tuôn ra xung quanh Tần Vô Song, không ngừng tụ lại thành các hình dạng khác nhau, giống như một bức tranh tuyệt mỹ.
Cảnh giới Thánh Hoàng! Dị tượng trùng sinh!
Ha ha, Tần Vô Song nắm chặt Thần kiếm Đạo Nhất trong tay, phảng phất trong nháy mắt đem cả thế giới đều cầm trong tay. Cảm giác này, hiện thực mà sảng khoái.
Thánh Hoàng, Thiên Võ Thánh Hoàng!
Tần Vô Song cơ hồ cười lên điên cuồng, giờ khắc này hắn thực sự vô cùng đắc ý. Loại đắc ý này không phải kiêu căng, mà là đầu óc đã trở nên thông suốt.
Thánh Hoàng Thiên Thuyền trong thời khắc này đột nhiên cũng xảy ra vô số dị tượng, hiển nhiên là cảm nhận được khí tức Thánh Hoàng, phát ra sự cộng hưởng mãnh liệt
Từ khi vị Tôn giả này xuất hiện Tần Vô Song đã chú ý đến hắn. Thực lực và khí thế của Tôn giả này khẳng định là cao hơn Phiệt chủ Tây Môn Đại phiệt - Tây Môn Vũ.
Mặc dù cùng là Chân Võ Cảnh Cửu đẳng, nhưng trong Cửu đẳng, đương nhiên cũng có phân biệt cao thấp. Tần Vô Song tự thấy nếu bản thân mình chiến đấu sinh tử với Tây Môn Vũ, chí ít bản thân hắn nắm chắc bảy tám phần thắng, còn vị Tôn giả này, Tần Vô Song nhiều nhất chỉ nắm chắc hai, ba phần thắng mà thôi.
Khí thế khác nhau, khí chất khác nhau, thực lực bên trong đương nhiên cũng có chỗ khác nhau.
Lại không biết, vị Võ Thánh ở trên vị Tôn giả này trình độ còn yêu nghiệt đến mức nào? Trong nội tâm của Tần Vô Song sản sinh ra một loại khát vọng được mở mang kiến thức.
Hắn tự nghĩ, nếu độ tu luyện của Viêm Dương Chân Kinh và Cửu Dương Chưởng đạt được cảnh giới Đại viên mãn, hoàn toàn khôi phục lại cảnh giới đỉnh phong của kiếp trước, vậy bản thân hắn khẳng định có thể đánh bại được vị Tôn giả này. Bạn đang đọc truyện được copy tại Truyện FULL
Nhưng còn Võ Thánh thì sao? Hắn không nắm chắc được bất cứ điều gì.
Xem ra, theo đuổi trình độ kiếp trước chỉ có thể tính là một mục tiêu ban đầu. Con đường cường giả rộng dài phía trước, còn cần phải tìm tòi, cố gắng.
Vị Tôn giả kia lại mở miệng nói:
- Mỗi người trong các ngươi đều sẽ ăn mặc thống nhất, đeo mặt nạ thống nhất. Ở sân Thí luyện, ngoài số hiệu của các ngươi ra, quê quán, danh tính, tuổi tác và tướng mạo đều sẽ được ẩn đi. Nhưng mà, số hiệu của các ngươi, sẽ được thêu trên áo Thí luyện của các ngươi. Tất cả các ngươi, trong quá trình Thí luyện, nhất định phải mặc áo Thí luyện này. Nói cách khác, số hiệu của các ngươi nhất định phải hiển thị ra! Các ngươi có thể ẩn núp, nhưng nhất định phải bảo đảm, lúc nào cũng phải mặc áo Thí luyện trên người. Cam đoan thân hình của các ngươi khi bị người ta phát hiện, số hiệu cũng phải để cho người khác nhìn thấy.
Các Võ đồng gật gật đầu, biểu thị đã hiểu rõ ý tứ này. Ngươi có thể trốn, nhưng ngươi không thể để số hiệu tách ra khỏi áo Thí luyện. Khi người khác phát hiện ra ngươi, phải lập tức có thể biết được số hiệu của ngươi. Người bị bại lộ, số hiệu của ngươi cũng nhất định phải để lộ ra.
- Cho nên vấn đề số hiệu, các ngươi tổng cộng có năm mươi Tiểu đội, mỗi một Tiểu đội năm mươi đội viên. Số hiệu của mỗi Tiểu đội phân biệt từ Số đến Số . Còn số hiệu của mỗi đội viên, cũng đồng dạng là Số đến Số . Hiểu rõ rồi chứ?
- Hiểu rõ!
- Được, ta tin rằng trong lòng tất cả các ngươi đều có những tính toán riêng. Nhiệm vụ chủ yếu trong Thí luyện lần này của các ngươi chính là kiếm được miếng ngọc bài có số hiệu của mình. Giá trị tích điểm, sau đó mới là kiếm miếng ngọc bài đối ứng với mình, giá trị tích điểm. Tiếp theo mới là bốn miếng có cùng số đuôi, giá trị tích điểm. Ngoài sáu miếng đó ra, bốn mươi bốn miếng khác, đều chỉ có giá trị tích điểm. Tính ra, trên lý luận, người đạt được điểm cao nhất trong một Tiểu đội là một tích điểm. Đương nhiên, đây căn bản là chuyện không thể thực hiện được. Dù sao một người muốn ôm hết tất cả ngọc bài, căn bản là chuyện không thể thực hiện…
Các Võ đồng đều gật đầu, có được tất cả ngọc bài? Việc này quá khoa trương, không thể thực hiện. Quan trọng nhất vẫn là giữ được miếng ngọc bài của mình, đồng thời cố gắng đi giành được miếng đối ứng. Sau đó mới là miếng có cùng số đuôi, có thể một miếng tính một miếng. Thận trọng tính ra, nếu có thể kiếm được tích điểm, có lẽ chính là thành tích vô cùng lý tưởng rồi.
Vị Tôn giả đó khẽ mỉm cười, khoát tay, lại nói:
- Độ dài của thời gian Thí luyện lần này là một tháng. Trong một tháng này, các ngươi có thể dùng bất cứ phương thức nào, bất cứ thủ đoạn nào để tranh cướp được những ngọc bài đó. Vì để cổ vũ mọi người phát huy, Thí luyện của chúng ta sẽ không giới hạn trong phạm vi của một Tiểu đội. Đạt được điều kiện nhất định, các ngươi vẫn có thể vượt ra khỏi khu vực của mình, tiến nhập vào Tiểu đội khác để tiến hành Thí luyện!
Các Võ đồng ngây người sững sờ, còn có thể vượt ra khỏi khu vực của mình? Như vậy không phải sẽ rất lộn xộn hay sao?
- Đừng nóng vội, nghe lão phu nói hết đã. Cũng không phải nói, các ngươi muốn vượt qua khu vực của mình là có thể vượt qua. Vượt qua khu vực của mình cũng có yêu cầu! Các ngươi chí ít phải ở trong Tiểu đội của mình đạt được số ngọc bài, có tổng cộng tích điểm, mới có tư cách đưa ra đề nghị Vượt khu. Ở bên cạnh mỗi khu vực Thí luyện sẽ có người của Chân Võ Thánh Địa chuyên môn phụ trách tiếp đãi. Sau khi trải qua đối chiếu kiểm tra, nếu đạt được trên tích điểm, thì sẽ tùy ý đưa vào khu vực Thí luyện khác, cướp đoạt ngọc bài của khu vực khác.
Dừng lại một chút, vị Tôn giả kia lại nói:
- Đây là cổ vũ cực hạn đối với phát huy cá nhân. Các ngươi ở trong một Tiểu đội, cho dù thu thập tất cả năm mươi miếng ngọc bài, cũng chỉ đạt được điểm số cao nhất là một tích điểm. Nhưng nếu vượt qua khu vực Thí luyện, có lẽ các ngươi sẽ thu thập được hai mươi miếng, và không dừng ở số lượng đó. Tại sao lại nói như vậy? Vì sau khi vượt qua khu vực, đồng dạng cũng có miếng ngọc bài đồng nhất với số hiệu của ngươi, đồng dạng có ngọc bài đối ứng với ngươi, đồng dạng có bốn miếng ngọc bài có cùng số đuôi với ngươi. Bất kể là ở khu vực của các ngươi, hay là khu vực vượt qua, điểm số của những ngọc bài này đều giữ nguyên không đổi. Ví dụ đội viên Số của Tiểu đội , sau khi đạt được tư cách Vượt khu, tiến nhập vào khu vực Thí luyện của Tiểu đội , nếu có thể đạt được ngọc bài Số của khu vực Tiểu đội , đồng dạng giá trị tích điểm. Cứ thế mà suy ra! Không biết giải thích như vậy, các ngươi có hiểu không?
Các Võ đồng đều gật đầu, bọn họ đều là những tinh anh đến từ các địa phương, một chút quy tắc này đương nhiên vẫn có thể tiêu hóa một cách dễ dàng.
Nói đơn giản, nếu Võ đồng nào đó trong khu vực của mình đạt được tích điểm, những miếng ngọc bài khác đều không đáng tiền. Đổi khu vực Thí luyện, tiến nhập khu vực khác, cũng có ngọc bài số hiệu từ Số đến Số . Chỉ cần đạt được miếng ngọc bài đồng dạng với số hiệu của mình, giá trị của miếng thẻ bài này và giá trị của khu vực mình đạt được hoàn toàn giống nhau.
Điều này bảo đảm cao thủ có thể thoải mái kiếm tích điểm, người mạnh lại càng nhiều điểm! tích điểm, đối với một Võ đồng bình thường mà nói, có lẽ rất khó, nhưng đối với cao thủ mà nói, có lẽ cũng không khó như vậy.
Miếng số hiệu của mình là tích điểm, miếng đối ứng là tích điểm, bốn miếng cùng số đuôi tổng cộng là tích điểm, nếu thu thập được sáu miếng này cũng có được tích điểm rồi.
Bây giờ chỉ cần tùy tiện giành được năm miếng khác là đã có thể đạt được tư cách Vượt khu!
Một khi Vượt khu, lại có ngọc bài điểm cao chờ lấy đi. Tiếp tục tuần hoàn, điểm số tạo ra có lẽ cũng không phải tăng nhanh bình thường!
- Mọi người chú ý! Thí luyện Vượt khu, không có hạn mức! Nếu ngươi có đủ năng lực, khu vực đầu tiên đạt được tích điểm, khu vực chuyển đến đạt được đủ tích điểm, vẫn có thể tiếp tục Vượt khu được. Tuần hoàn vô hạn như vậy, cho đến khi thời gian Thí luyện một tháng kết thúc!
Tôn giả đó liên tiếp mở ra, đem quy tắc từng chút một mở ra, không ngừng kích thích thần kinh của các Võ đồng. Nội dung của Thí luyện này, vừa nghe đã vô cùng kích thích rồi.
Bây giờ có thể tuần hoàn vô hạn, điều này càng khiến bọn họ cảm thấy kích thích vô cùng.
Nếu nói như vậy, đối thủ mà một người đối mặt sẽ không chỉ là bốn mươi chín đội viên khác. Rất có khả năng, còn phải đối mặt với cao thủ của khu vực bên ngoài xâm nhập vào.
Tần Vô Song nghe xong những điều này, tâm tư đột nhiên rung động. Hắn nhất thời hiểu rõ, tại sao Đồng Dao hôm đó lại muốn định nói rồi lại thôi, hỏi hắn có khát vọng gì đối với Thí luyện lần này.
Thì ra, Đồng Dao sớm đã biết có thể Thí luyện Vượt khu. Một khi Tần Vô Song Vượt khu Thí luyện, như vậy sẽ rất khó mà chiếu cố đến đệ đệ nàng.
Câu nói "Không thể vì một chút chuyện riêng của ta mà ngăn cản tiền đồ của Tần công tử" trong miệng Đồng Dao hôm đó thì ra là chuyện này. Tần Vô Song cuối cùng cũng hiểu được.
- Thí luyện lần này của các ngươi, có so đấu giữa Tứ Đại Lĩnh, cũng có tranh đoạt giữa các cá nhân. Hiển nhiên, mỗi một Tiểu đội, chúng ta chỉ có thể bảo đảm các ngươi không tới từ cùng một châu quận, nhưng khẳng định không thể bảo đảm các ngươi không tới từ cùng một Lĩnh. Bách Việt Quốc chúng ta có tổng cộng Tứ Đại Lĩnh, nhưng trong một Tiểu đội có năm mươi đội viên. Cho nên, cùng một Tiểu đội, tất nhiên có tranh đoạt giữa cùng một Lĩnh. Trong tranh đoạt giữa cá nhân và tập thể, chúng ta cổ vũ tranh đoạt cá nhân. Nói cách khác, nếu số hiệu đối ứng với ngươi đến từ cùng một Lĩnh, ngươi cũng có thể đồng dạng không chút lưu tình mà cướp đi! Đương nhiên, nguyên tắc của chúng ta là mặc áo Thí luyện và đeo mặt nạ đồng nhất, trên nguyên tắc thân phận sẽ không để bại lộ. Nhưng trong Thí luyện, chúng ta cũng không thể bảo đảm giữa các ngươi sẽ không bại lộ cho nhau. Cho nên, chúng ta càng cổ vũ cạnh tranh giữa các cá nhân. Dù sao thành tích cá nhân của ngươi cao, tổng điểm Lĩnh mà ngươi đại diện tất nhiên cũng cao. Mỗi một Lĩnh của chúng ta, chỉ lấy ra ba mươi người đạt tư cách, chỉ có xếp trong hàng ngũ ba mươi người đầu tiên ở các Lĩnh mới có thể đạt tư cách. Cạnh tranh giữa các Lĩnh, cũng chỉ tính theo tổng thành tích của ba mươi người đạt tư cách này. Tổng điểm của ba mươi người đầu tiên trong Lĩnh tính tổng cộng lại cao nhất, chính là Quán quân Tập thể của Thí luyện lần này!
Mỗi một Lĩnh, có hơn sáu trăm Võ đồng dự thi. Chỉ lấy ba mươi người đạt tư cách, tỷ lệ đạt tư cách là trong hai mươi người chọn một, cạnh tranh này cũng không phải là lớn bình thường!
- Ở trên chính là tất cả quy tắc của Thí luyện! Bây giờ, tất cả Võ đồng, theo đội hình, từng người một đi lên, lĩnh lấy áo Thí luyện và mặt nạ của các ngươi. Sau khi được đánh số, các ngươi sẽ biết mình ở Tiểu đội nào, sau đó sẽ được thả vào khu vực Thí luyện của các ngươi. Thời gian thả vào là một canh giờ. Một canh giờ này, sau khi được thả vào trong, nhất thiết phải tìm một nơi chờ đợi một canh giờ qua đi hết, mới có thể hành động. Trong thời gian thả vào, không cho phép ai được hành động trước. Nếu không, sẽ hủy bỏ tư cách!
Các Võ đồng tuần tự từng người một tiến lên phía trước. Áo Thí luyện đã được phong kín, tạm thời không thể mở ra. Vì vậy các Võ đồng căn bản không biết số hiệu của mình, điều này cũng là để tránh khả năng để lộ số hiệu trước giờ Thí luyện.
Khi đến lượt Tần Vô Song, phụ trách phát áo Thí luyện cho hắn là một lão giả mặt vàng, khuôn mặt không có chút biểu hiện, dẫn Tần Vô Song đi về phía khu vực Thí luyện.
- Tiểu tử Đồng gia là Số …
Thanh âm cực kỳ nhỏ bé truyền đến bên tai của Tần Vô Song.
Tần Vô Song ngây người sửng sốt, lão giả đó lại lướt qua đi trước, một chút biểu tình cũng không có, một lát sau mới dẫn Tần Vô Song tới bên cạnh khu vực Thí luyện:
- Chính là ở đây, mỗi một Tiểu đội chỉ có khu vực hoạt động trong năm mươi dặm. Không thu thập đủ tích điểm thì không được rời khỏi khu vực của mình, nếu không sẽ bị hủy bỏ thành tích Thí luyện!
- Được!
Tần Vô Song trả lời, mở áo Thí luyện của mình ra, nhìn qua số hiệu – Số !
Không đối ứng với Số , cũng không cùng số đuôi với Số …
Xem ra, lo lắng của bản thân là dư thừa. Tần Vô Song không khỏi cảm thấy bội phục, thủ đoạn của Đồng Dao, quả nhiên không thể xem thường…