- Tu La Vương bệ hạ, ngươi đừng quên rằng, đây là lãnh địa của Xích Dương Thánh Hoàng, thả ngươi ra vạn nhất ngươi làm càn, ai chế ngự nổi ngươi chứ?
Tu La Vương khóc cười đều không được:
- Tiểu tử, ngươi thấy ta là người thù dai hay sao?
- Lẽ nào ngươi không thù dai? Ta nhớ người nào đó trước khi gặp Xích Dương Thánh Hoàng là người có thù nhất định phải trả mà!
Tu La Vương thở dài:
- Nếu nói bại dưới tay Xích Dương Thánh Hoàng, ta không cảm thấy oán hận gì. Hắn thực sự mạnh hơn ta, ta cả đời giết hơn ba chục Thánh Hoàng, nhưng dưới tay hắn, ta cảm thấy giống như một đứa trẻ vừa học đi vậy. Xích Dương Thánh Hoàng, ta bái phục!
- Những môn đồ của Xích Dương Thánh Hoàng đều cho rằng sự mất tích của Xích Dương Thánh Hoàng có liên quan tới ngươi, ngươi không sợ bọn họ sẽ đem oán hận trút lên người ngươi sao?
Tu La Vương giả vờ tức giận nói:
- Tiểu tử, ngươi hiện tại địa vi cao như vậy, mọi người đều tin ngươi, nếu ngươi mở miệng bọn chúng còn dám không tin? Hơn nữa, Tu La Vương ta lẽ nào sợ mấy tên vãn bối sao? Món nợ này cho dù tính lên đầu ta cũng không có gì cả.
- Ngươi không sợ, nhưng ta e ngươi tức giận liền giết người, lại còn có cớ đoàng hoàng nữa.
Tu La Vương thực sự bị Tần Vô Song làm cho tức giận:
- Tiểu tử, đừng đem ta nghĩ xấu xa như vậy. Ngươi thế nào mới giúp ta giải vây? Tiểu tử ngươi qua cầu rút ván, ta giúp ngươi lâu như vậy, không có công cũng có sức. Hơn nữa, ta thoát ra cũng chưa chắc đã đánh lại được ngươi.
- Không cần gì cả, Tu La Vương bệ hạ, ta chỉ cần ngươi lập một Khế ước Thiên đạo là được. Chỉ cần ngươi thề tuyệt đối không giết bất cứ ai của Tiểu Vũ trụ Xích Dương, không so đo cùng môn hạ của Xích Dương Thánh Hoàng ta liền giúp ngươi thoát ra.
- Được rồi, tiểu tử ngươi, ta sợ ngươi rồi. Thề thì thế, sợ gì chứ?
Tu La Vương lần này chỉ mong thoát ra, đối với việc báo thù Xích Dương Thánh Hoàng thực sự không hề có tâm tư đó.
Huống hồ hắn bị phong ấn là do mình làm mình chịu. Lạm sát vô cớ, bị Thánh Hoàng công minh chính trực như Xích Dương Thánh Hoàng đánh bại còn nói được gì nữa?
Tần Vô Song nghĩ trong giây lát, đem nội dung khế ước nói ra. Tu La Vương cũng không do dự thề theo, lần này mới chiếm được lòng tin của Tần Vô Song.
Thề xong Tu La Vương tức giận nói:
- Ta nói cho tiểu tử ngươi, ngươi giúp ta ra tuyệt đối là việc làm ăn chỉ có lãi không có lỗ. Nếu ta không đoán nhầm, Huyết Vân Thánh Hoàng kia trốn thoát nhất định gặp được đám người Bách Chiến Thiên Tôn, nếu đám Bách Chiến Thiên Tôn kia có Thánh Hoàng cùng liên thủ, mình ngươi e rằng khó chống lại được. Lẽ nào không cần ta giúp cho một tay. Ta tuy chưa có nhục thân nhưng Thần hồn đã khôi phục mười thành công lực, đối đầu với Huyết Vân Thánh Hoàng cũng vẫn còn có thể.
Cái này không phải thổi phồng, Tu La Vương đánh không lại Xích Dương Thánh Hoàng, nhưng không có nghĩa Tu La Vương không đánh lại được Thánh Hoàng hạng hai như Huyết Vân Thánh Hoàng.
Nói thế nào, Tu La Vương cũng thuộc loại Thánh Hoàng hạng nhất, chỉ gặp phải Thánh Hoàng biến thái như Xích Dương Thánh Hoàng mới bị thua, Thánh Hoàng bình thường căn bản không dám đối đầu cùng Tu La Vương.
Điểm này Tần Vô Song không nghi ngờ gì. Dù sao Huyết Vân Thánh Hoàng trốn trong Huyết Hải, Tu La Vương vẫn có thể tự do hành động, nuốt chửng Thiên Tôn của đối phương giống như vào chỗ không người. Chỉ một điểm này đã thấy tu vi của Tu La Vương cao cường hơn Huyết Vân Thánh Hoàng. Đó còn trong hoàn cảnh chưa có nhục thân!
Nếu có nhục thân, Huyết Vân Thánh Hoàng căn bản không phải đối thủ của Tu La Vương.
- Được rồi, Tu La Vương bệ hạ, ta công nhận ngươi nói có lý. Nói cho ta biết, làm thế nào mới có thể giúp ngươi giải khai phong ấn?
Tần Vô Song biết, bị phong ấn máy trăm vặn năm đã khiến tính tình Tu La Vương ôn hòa đi rất nhiều.
Tu La Vương thấy Tần Vô Song gật đầu đồng ý, cười nói:
- Biện pháp rất đơn giản, chỉ cần ngươi dùng Thánh Hoàng chi khí của Xích Dương Thánh Hoàng thi triển thuật giải phong ấn độc môn là có thể. Thuật giải phong ấn này ta tin trong Thánh Hoàng Thiên Thuyền nhất định có ghi lại.
- Có lẽ vậy, đợi ta đi xem thế nào!
Bí tịch tu luyện trong Xích Dương Thiên Thuyền quá nhiều, đều là chân truyền một đời của Xích Dương Thánh Hoàng. Tần Vô Song tìm trong giây lát liền tìm thấy, mỉm cười đi ra.
- Vận may không tồi. Chuẩn bị xong chưa?
Tu La Vương tức giận nói:
- Ta đã chuẩn bị mấy trăm vạn năm rồi. Ngươi hỏi chuẩn bị xong chưa? Tiểu tử ngươi làm cẩn thận cho ta, đừng để xảy ra sai sót!
- Yên tâm đi, hà hà, không đùa giỡn với tự do của ngươi đâu.
Tần Vô Song đối với Tu La Vương thực ra cũng không có ác cảm gì.
Ít nhất, trên con đường tu luyện của hắn cho tới nay, sự giúp đỡ của Tu La Vương không so sánh được với sư phụ Lý Huyền Phong, nhưng so với Xích Dương Thánh Hoàng kỳ thực không phân cao thấp.
Nhất là trong giai đoạn đầu, sự trợ giúp của Thần Tú Cung với Tần Vô Song là vô cùng lớn. Điểm này Tần Vô Song trong lòng biết rõ, bởi vậy đối với Tu La Vương cũng vô cùng kính trọng.
Chỉ là tiếp xúc lâu với Tu La Vương, hai bên đều đã quen với khẩu khí trêu chọc này rồi.
Thần Tú Cung lúc này liền giống như một người có nhục thân vậy, treo cao trên không trung. Tần Vô Song theo thủ đoạn giải khai phong ấn thi triển ra Thánh Hoàng chi khí, bắt đầu khởi động thủ quyết.
Phong ấn Tu La Vương trong Thần Tú Cung thực sự là một sáng kiến của Xích Dương Thánh Hoàng.
Muốn giải khai phong ấn bắt buộc phải có hai yếu tố. Thứ nhất phải có chân truyền cùng thủ quyết giải khai phong ấn của Xích Dương Thánh Hoàng, thứ hai bắt buộc phải là một Thánh Hoàng cường giả.
Không phải Thánh Hoàng cường giả, đừng nói là giải khai phong ấn, không cẩn thận còn bị phản phệ mà chết.
Thần Tú Cung dưới sự thôi động của Thánh Hoàng chi khí của Tần Vô Song không ngừng phát ra khí tức nồng đậm, một đạo hư ảnh như Hỏa Phượng Hoàng đang chờ sống lại, gắng gượng giãy giụa trong Thần Tú Cung.
Ầm!
Đột nhiên một đám kim quang dâng lên, quang mang che kín bốn phía.
Tu La Vương đắc ý cười lớn:
- Ha ha, thành công rồi. Tiểu tử, lần này đa tạ ngươi!
Cảm giác kìm nén mấy trăm vạn năm được giải phóng, Tu La Vương giống như một đứa trẻ vô cùng đắc ý, Thần hồn không ngừng nhảy múa.
Nếu không phải trong Thánh Hoàng Thiên Thuyền, e rằng đã sớm bay lên ngàn dặm ngao du vũ trụ rồi.
- Tu La Vương, ta thấy ngươi nên bình tĩnh một chút. Nơi này là Thánh Hoàng Thiên Thuyền, Thần hồn của ngươi vẫn cần củng cố, không được làm liều.
Tu La Vương sao không biết điểm này. Chỉ là bị nhốt mấy vạn năm, đột nhiên khôi phục tự do, tâm tình này quả thực không thể kìm nén được, vô cùng kích động.
- Hà hà, tiểu tử, ngươi không để ta đắc ý một chút được sao?
- Được, ngươi cứ đắc ý đi, đừng quấy rầy người khác là được. Còn nữa, môn hạ của Xích Dương Thánh Hoàng đều ở đây, ngươi tốt nhất đừng làm chuyện phiền phức.
Tu La Vương cười quái dị:
- Yên tâm đi, ta đáp ứng ngươi không giết người, lẽ nào ta là người bội tín bất nghĩa sao? Hơn nữa, ta tuy bị Xích Dương Thánh Hoàng giam cầm mấy trăm vạn năm, nhưng lão ấy cũng chết rồi, ta còn hận lão làm gì? Nói lại ta còn phải cảm tạ hắn mới đúng. Nếu không có hắn phong ấn, gặp phải Thánh Hoàng lợi hại hơn ta liền trực tiếp giết ta đi, người tâm tính nhân hậu như Xích Dương Thánh Hoàng vốn không nhiều.
Tần Vô Song thở dài:
- Chính vì quá nhân hậu nên Xích Dương Thánh Hoàng mới bị người khác ám toán, chết nơi tha hương.
Tu La Vương cười hì hì:
- Cho nên, kẻ xấu không được chết tử tế, người tốt không được sống tử tế. Xích Dương Thánh Hoàng quá nhân hậu, không có lòng đề phòng người khác. Đáng tiếc!
Tu La Vương tuy thua trong tay Xích Dương Thánh Hoàng, nhưng nói thực vẫn vô cùng khâm phục Xích Dương Thánh Hoàng. Lúc này tâm tình kích động cũng đã được khống chế, đi lòng vòng trong Xích Dương Thiên Thuyền, thở dài nói:
- Xích Dương Thánh Hoàng quả nhiên lợi hại. Thánh Hoàng Thiên Thuyền này quá ư to lớn. Bạn đang đọc truyện tại - http://truyenfull.vn
Tần Vô Song vừa định nói đột nhiên cầm lấy Quan Thức Chỉ Linh Ngọc Bàn, khóe miệng nở ra nụ cười khó hiểu:
- Tu La Vương, ngươi hiện tại Thần hồn khôi phục mấy phần rồi?
- Ước chừng bảy tám phần, muốn hoàn toàn khôi phục phải cần mười ngày nữa.
- Mười ngày, e rằng không đợi được nữa.
Tần Vô Song thở dài.
- Sao vậy? Có kẻ khác xâm phạm?
Tu La Vương mắt sáng lên, tuy hắn không có nhục thân, nhưng Thần hồn cường đại, cho dù Thánh Hoàng cường giả tới hắn cũng có tự tin có thể cầm cự, thậm chí tiêu diệt!
- Huyết Vân Thánh Hoàng, còn có Bách Chiến Thiên Tôn, không ngờ cầu kết với nhau, việc này vô cùng mới mẻ.
Đúng lúc đó, Bao Bao chạy vào báo cáo:
- Lão Đại, có một chiếc Thánh Hoàng Thiên Thuyền tiến vào Tiểu Vũ trụ Xích Dương, nghi ngờ có ý không tốt.
Tần Vô Song hừ lạnh:
- Không cần nghi ngờ, là Huyết Vân Thánh Hoàng câu kết cùng Bách Chiến Thiên Tôn.
- Cái gì, bọn chúng sao lại câu kết với nhau?
Bao Bao cả kinh.
- Không có gì kỳ lạ cả, nhất định là Huyết Vân Thánh Hoàng đã gặp được Bách Chiến Thiên Tôn. Huyết Vân Thánh Hoàng lúc chạy đi không hề có Thánh Hoàng Thiên Thuyền, đối phương có Thánh Hoàng Thiên Thuyền tới, nhất định ít nhất còn có một Thánh Hoàng. Nói như vậy, chúng ta phải cẩn thận đối phó.
Tu La Vương lông mày nhướng lên, bộ dạng rất hăng hái. Hiển nhiên hắn cũng có ý đồ riêng của mình.
Thánh Hoàng tới cửa là cơ hội tốt để cướp nhục thân, nếu có thể cướp được nhục thân là một Thánh Hoàng cường giả thì quả là hoàn hảo.
Không được, việc này còn phải nhờ lực lượng của Xích Dương Kim Thân Tháp. Xích Dương Kim Thân Tháp đối với việc giam cầm người khác là hiệu quả nhất, so với Thần Tú Cung thì tiện lợi hơn nhiều.
- Hà hà, Vô Song, chúng ta thương lượng một chút!
Tu La Vương cười tủm tỉm nói:
- Chúng ta liên thủ, ngươi giúp ta bắt một tên Thánh Hoàng, ta cần một bộ nhục thân!
Tần Vô Song cười:
- Ngươi và ta cùng một chiến tuyến, việc này không vấn đề gì. Tới lúc đó ta dùng Xích Dương Kim Thân Tháp, ngươi phụ trách tập kích.
- Được, Thần Tú Cung ta phải trưng dụng. Không có Thần hồn của ta ở trong, Thần Tú Cung trong tay ngươi cũng không có mấy tác dụng. Đưa ta dùng uy lực càng mạnh hơn trước.
Tu La Vương không quên chiếm tiện nghi.
- Được thôi, tuy nhiên bắt được Thánh Hoàng cường giả rồi, Thánh Hoàng Thần Khí của hắn phải thuộc về ta. Cái này ngươi không có ý kiến chứ?
Tu La Vương cười:
- Được!
Để tỏ thành ý, Tu La Vương cười nói:
- Ta đi dò đường, ngươi phụ trách yểm hộ cho ta. Những người khác không cần ra, ra cũng chỉ làm vật lót đường mà thôi.
Lý lẽ của Tu La Vương, những người khác căn bản không thể tham dự vào cuộc chiến của Thánh Hoàng cường giả