Tống Lăng Phong lo lắng đi đi lại lại trong nội viện Hoàng cung.
Ở trong phòng, có một nữ nhân trang điểm ăn mặc vô cùng sang trọng, khoảng hai sáu, hai bảy tuổi, dáng người thướt tha, tướng mạo thanh cao. Đó chính là Quý phi mà đương kim Hoàng đế - Bệ hạ của Bách Việt Quốc sủng ái nhất, khuê danh Tống Ban.
- Nhị huynh, huynh ngồi một chỗ không được sao?
Ban Quý phi thấy Tống Lăng Phong đi đi lại lại, càng thấy không yên trong lòng, đành phải nói.
- Ài, Ban muội, nhị huynh của muội trong lòng vô cùng lo lắng, muội thử nói xem, làm sao có thể ngồi yên đây.
Hắn đi được một nửa vòng, đột nhiên dừng lại, lộ vẻ vui mừng:
- Đến rồi!
Quả nhiên, ngay lúc đó, có một tên thái giám từ ngoài đi vào, sắc mặt nghi ngờ nhìn Tống Lăng Phong một cái, trong mắt vô cùng phức tạp.
- Liễu công công, thế nào rồi?
Tống Lăng Phong vội hỏi.
Vị Liễu công công đó cất giọng the thé nói:
- Tống Quốc cữu, họa của ngài gây ra lần này, thật là nguy hiểm.
Tống Lăng Phong kinh ngạc, vội hỏi:
- Công công sao lại nói như vậy?
Khuôn mặt Liễu công công đánh phấn trắng, thớ thịt rung rung, lại nhìn sang Ban Quý phi:
- Cũng may, Tống Quốc cữu không làm hại đến tên Võ đồng đó, nếu không, không chỉ Tống Quốc cữu ngài, e rằng đến cả Ban Quý phi cũng bị liên lụy!
Đến Ban Quý phi cũng bị liên lụy? Tống Lăng Phong đột nhiên thất kinh, đến Ban Quý phi cũng ngạc nhiên ngẩng đầu lên nói:
- Liễu công công, thành tích Thí luyện của Võ đồng đó, ngươi đã nghe ngóng được chưa?
- Nô tài đã tốn bao công sức, cũng coi như là không phụ sự ủy thác của Quý phi, vị thiếu niên đó họ Tần đúng không? Quốc cữu gia không nhớ nhầm chứ?
- Không nhớ nhầm!
Tống Lăng Phong vội nói.
- Quốc cữu gia có biết, trong kỳ Thí luyện Võ đồng lần này, vị Võ đồng đứng vị trí Quán quân Thí luyện, cũng mang họ Tần chứ?
Liễu công công nói đến đây, khẩu khí có phần hơi ngần ngại.
- Cũng họ Tần?
Tống Lăng Phong vô cùng kinh ngạc, chẳng lẽ, gã thiếu niên đó, lại là Quán quân Thí luyện?
Việc này, đúng là lừa người ta mà. Cách ăn mặc của thiếu niên đó, chẳng qua cũng chỉ là con cháu Hào môn quý tộc hạ phẩm mà thôi. Nhưng nghĩ lại, võ kỹ của thiếu niên đó, không phù hợp với những người đồng trang lứa, nếu nói hắn là Quán quân Thí luyện, cũng không phải là chuyện lạ.
- Tống Quốc cữu, Quán quân Thí luyện lần này, đã có người đưa tin, nói là một con đại hắc mã. Hắn đã lấy thành tích vô cùng áp đảo, đánh bại các con cháu Vương tôn của Tứ Đại Lĩnh. Mà xuất thân của thiếu niên này, cũng chỉ là một con cháu Hào môn mà thôi.
Trong khẩu thí của Liễu công công tràn đầy sự cảm khái.
Tống Lăng Phong nghe xong, cảm thấy lồng ngực như bị giáng một đòn khủng khiếp. Con cháu Hào môn, hắc mã? Tất cả đều hoàn toàn ăn khớp với thiếu niên đó.
Hắn chỉ cảm thấy mình vô cùng may mắn, tạ trời tạ đất, coi như là vẫn chưa làm lớn chuyện. Lúc đó, nếu không phải là Đại Tôn giả đến kịp, ngăn cản một hồi, sợ rằng kết quả sẽ là một sống một còn. Một khi xảy ra chuyện đó, thì cả đời Tống Lăng Phong hắn coi như xong, mà cả gia tộc cũng bị liên lụy.
- Thảo nào… Trong khẩu khí của Đại Tôn giả đầy sự bao che, giống như với con cháu của mình vậy, ta còn cảm thấy kỳ lạ, hóa ra là vậy, hóa ra là vậy!
Tống Lăng Phong thầm nghĩ may mắn, nghĩ đến hậu quả có thể xảy ra, vẫn không khỏi cảm thấy khiếp sợ.
- Nhị huynh!
Ban Quý phi lúc này mới nói:
- Không phải muội muội muốn dạy bảo huynh, nhưng Tê Phượng Lầu của huynh đó, nên sửa đổi thói xấu đi. Muội không chỉ nghe tin đồn lần này, nói Tê Phượng Lầu của huynh ức hiếp khách nhân. Gia tộc Tống gia ta muốn trường tồn cùng với Bách Việt Quốc, phải dựa vào kinh doanh lâu dài. Mặc dù muội còn nhận được sự sủng ái của Hoàng đế Bệ hạ, còn đem lại lợi ích cho gia tộc. Nhưng tình hình trong cung luôn luôn thay đổi. Việc của Tống gia, huynh phải làm thế nào để đến khi không có Quý phi muội mà vẫn có thể ứng phó được!
Tống Lăng Phong vâng vâng dạ dạ, vô cùng xấu hổ.
- Thế này đi, đợi sau khi Bệ hạ bãi triều, muội muội sẽ nhắc khéo đến chuyện này, nếu bệ hạ có thể nói với Đại Tôn giả vài câu, Đại Tôn giả chắc sẽ nể mặt bệ hạ, thì việc Tê Phượng Lầu khai trương lại sẽ không có vấn đề gì. Nhưng sau việc này mà vẫn như vậy, tiểu muội e rằng sẽ không giúp được nữa rồi!
- Không đâu không đâu! Sau khi khai trương lại, ngu huynh nhất định sẽ chỉnh đốn, phong cách của Tê Phượng Lầu cũng sẽ thay đổi!
Tống Lăng Phong liên tục bảo đảm.
Tối hôm đó, tại Phân đường của Chân Võ Thánh Địa.
Đại Tôn giả khẽ mỉm cười, đưa bức thư lại gần ánh nến, xem xong lập tức đốt luôn.
Thuộc hạ của Chân Võ Thánh Địa hầu hạ bên cạnh nhìn thấy việc này cũng không khỏi lè lưỡi. Phải biết là bức thư mà Đại Tôn giả đốt không phải là thư bình thường, mà là thư do đương kim Hoàng đế Bệ hạ Bách Việt Quốc ngự bút viết ra.
- Ra ngoài nói với Tổng quản Thái giám, Hoàng đế Bệ hạ đã có lời, thì Tê Phượng Lầu sau một tháng có thể khai trương lại bình thường.
- Vâng!
Tên thuộc hạ liền đi ra ngoài.
Đại Tôn giả lạnh lùng cười, dường như không coi đây thành chuyện lớn, mà chỉ thản nhiên đứng dậy, ra đến ngoài cửa nói:
- Đám Võ đồng đạt tư cách của Thí luyện Võ đồng, đã sắp xếp ổn rồi chứ?
- Bẩm Đại Tôn giả, đã sắp xếp ổn thỏa rồi.
- Ừ!
Đại tôn giả thản nhiên đi ra, đến phòng của Tần Vô Song.
Vừa ra đến ngoài sân, Đại Tôn giả đột nhiên nghe thấy tiếng động bên tai, Tần Vô Song đang đứng trong sân, nhìn lên bầu trời đêm, vẻ mặt trầm tư, dường như đang suy nghĩ điều gì.
- Cậu thiếu niên, đang nghĩ cái gì đấy?
Đại Tôn giả ngày càng thấy hứng thú với Tần Vô Song, càng nhìn càng thấy thuận mắt. Đại Tôn giả cả đời cũng đã thu nạp không ít đồ đệ, nhưng tư chất và nhân phẩm nếu như so sánh với vị thiếu niên này, lại không biết kém hắn ta bao nhiêu mà nói.
Đại Tôn giả với tấm lòng rộng mở, nếu có thể lựa chọn, ông hận một nỗi không thể lập tức nhận cậu thiếu niên này làm môn đệ. Nhưng ông ta biết, mặc dù ở Bách Việt Quốc này, ông ta có thể nói là dưới một người, trên vạn người, nhưng e rằng cũng không đủ tư cách làm sư phụ của cậu thiếu niên này.
- Ha ha, bái kiến Đại Tôn giả.
Tần Vô Song lấy lại tinh thần, âm thầm khâm phục thực lực của Đại Tôn giả này. Lúc đầu khi Tây Môn Vũ đi đến gặp hắn, hắn có thể cảm ứng thấy. Mà Đại Tôn giả đi đến, cũng không cố ý bước nhẹ lại, không cố ý kềm lại hơi thở, nhưng hắn cũng không thể cảm thấy trước.
Đây chính là khoảng cách thực lực. Cùng là Chân Võ Cảnh Cửu đẳng, nhưng dường như khoảng cách này rất lớn.
- Không phải đa lễ! Cậu thiếu niên, có thể nói cho ta biết vừa nãy cậu đang nghĩ gì không? Ta nhìn ánh mắt xa xăm của cậu, hình như rất nhập tâm. Cậu mới mười mấy tuổi, đáng lẽ không nên có ánh mắt xa xăm như vậy, có phải là có tâm sự phải không?
Đại Tôn giả quan tâm hỏi.
- Đại Tôn giả thật sự nếu quan tâm, trong lòng vãn bối có một điều hoài nghi, muốn xin Đại Tôn giả giải đáp. Nguồn truyện:
- Ồ, ngươi nói đi!
- Tu vi của Đại Tôn giả, là đạt đến Chân Võ Cảnh Cửu đẳng phải không?
- Ừ!
Đại Tôn giả mỉm cười.
- Ta ở châu thành Nam Vân Châu, đã từng nhìn thấy Phiệt chủ Tây Môn Vũ của Tây Môn Đại phiệt, cũng là Chân Võ Cảnh Cửu đẳng. Tại sao cùng là Cửu đẳng như Tôn giả mà ta cảm thấy khoảng cách vô cùng rõ ràng. Hay là trong Cửu đẳng, cũng còn có một huyền cơ khác?
Đại Tôn giả gật gật đầu:
- Câu hỏi rất hay, đúng như cậu nói, Chân Võ Cảnh Cửu đẳng, đúng là có phân biệt cao thấp. Tứ Đại Tôn Giả chúng ta, đều là Chân Võ Cảnh Cửu đẳng, nhưng trình độ cao thấp, cũng có sự khác biệt rõ ràng.
- Xin thỉnh giáo Đại tôn giả, cấp bậc này phân chia như thế nào?
- Ồ?
Đại Tôn giả đến hôm nay vẫn chưa nhìn thấy Tần Vô Song ra tay, vẫn chưa biết được tu vi của Tần Vô Song rốt cục là đến mức nào, hắn chỉ nhìn thấy Tần Vô Song và Tống Lăng Phong giao chiến trong một thoáng, nên không thể phán đoán được.
- Cậu thiếu niên, cậu rất có hứng thú với vấn đề này à?
Tần Vô Song không hề do dự liền gật đầu, hắn thực sự rất muốn biết.
- Ừm, Chân Võ Cảnh Cửu đẳng, luyện đến bước này, toàn bộ da thịt, nội tạng xương cốt cũng đã là đạt đến trạng thái đỉnh phong nhất trong thế tục. Nhưng mà, đây chỉ là thành tựu của tầng diện nhục thân, ở tầng diện này của Chân Võ Cảnh Cửu đẳng, đã ngầm can thiệp đến tinh khí. Tuy khái niệm tinh khí thần này vô cùng mơ hồ, nhưng đến Cửu đẳng, lại có cái gì đó, ta hỏi ngươi, sau khi đột phá có thể đạt đến cảnh giới gì?
Tần Vô Song suy nghĩ một lát:
- Cảnh giới Linh Võ phải không?
- Đúng vậy!
Đại Tôn giả gật đầu:
- Cái gọi là Linh Võ, cậu biết đặc điểm của nó là gì không?
- Xin Đại Tôn giả vui lòng chỉ giáo!
Tần Vô Song ngay cả trong kiếp trước, cũng chưa bao giờ tiếp cận đến tầng thứ này, do vậy cũng không biết nhiều.
- Ừm, vốn dĩ, với tu vi hiện tại của ta, không có tư cách nói đến cái này. Nhưng cậu đã hỏi, lão phu có thể nói, trung tâm của Linh Võ, chỉ có một chữ - Đạo!
- Đạo?
- Đúng vậy, chữ Đạo này, nghe ra chỉ có một chữ, nhưng lại không đơn giản như vậy. Có thể nói là cả Đại lục Thiên Huyền, những người có thể hiểu được nó chỉ có một phần mười nghìn, cũng đã giỏi hơn Đại lục Hoàng Phong rồi. Lão phu nói một chữ này, nhưng cụ thể Đạo như thế nào, lại không dám phát ngôn bừa bãi. Cậu có tiền đồ, lão phu không muốn vì một chút kiến giải của mình mà ảnh hưởng đến nhận thức của cậu. Cách lý giải chữ Đạo, tốt nhất là tự giác ngộ. Ta nghĩ, nếu cậu gặp được Võ Thánh đại nhân, ông ấy có lẽ có thể giải thích cho cậu.
Đại Tôn giả khẩu khí thận trọng, cũng không dám giải thích thêm.
Mặc dù nghi hoặc, nhưng không hề sợ hãi, thản nhiên nói:
- Xin Pháp vương chỉ giáo!
- Chỉ giáo gì đó, thì không có. Ngươi chỉ cần làm một chuyện theo lời ta nói, nếu có thể khiến lão phu hài lòng thì xem như thông qua được cửa này. Chuyện luyện đan, lão phu sẽ tận lực mà làm, bảo đảm lượng nhiều chất cao!
Ly Hỏa Pháp Vương thản nhiên mở miệng:
- Đem đan điền của ngươi mở ra, dẫn xuất một luồng linh lực, xuất nê hoàn cung, dẫn tới giữa hai vú trước ngực, tản ra giữa tim phổi, cuối cùng dẫn vào bả vai, nhập vào trong hai cánh tay…
Làm theo chỉ dẫn này của Ly Hỏa Pháp Vương, Tần Vô Song rập khuôn theo đó mà làm, phát hiện tuyến đường này, chính là một tuyến đường vận hành trong Thập Nhị Chính Kinh bên trong cơ thể hắn.
Đối với Tần Vô Song mà nói, vận hành linh lực như vậy, tựa hồ có thể nói là một bài tập mà hắn phải làm hàng ngày, lập tức dễ dàng đem linh lực vọt tới lòng bàn tay.
- Cảm giác như thế nào?
Ly Hỏa Pháp Vương thản nhiên hỏi.
- Cảm giác hai luồng nhiệt khí ngưng tụ trong lòng bàn tay, dâng lên muốn bốc ra!
Tần Vô Song thành thực trả lời.
Nếu là xông lên một chút, từ đầu ngón tay giữa hai bàn tay bắn ra, điều này rõ ràng chính là một thức huyền ảo của Thiên Mạch Ngưng Kình Kiếm.
Đối với Tần Vô Song mà nói. Đây thật sự là cảm giác vô cùng quen thuộc.
- Ồ?
Ly Hỏa Pháp Vương ánh mắt sáng ngời:
- Thử xông lên một chút!
Tần Vô Song thầm nghĩ, nếu xông lên thì ta sẽ phát ra kiếm khí rồi. Nhưng hắn lại vô cùng thông minh, biết được nếu tiếp tục làm như thế này sẽ đâm ra kiếm khí, tất nhiên khiến Ly Hỏa Pháp Vương sinh nghi, khiến toàn bộ bí mật của Thiên Mạch Ngưng Kình Kiếm bị bại lộ. Lập tức mười ngón tay hé ra, tùy ý để khí tức của luồng hỏa nhiệt đó từ giữa mười ngón tay tràn ra.
- Có thể đem khí của hỏa nhiệt đó sắp xếp ra không?
Ly Hỏa Pháp Vương lộ vẻ kích động hỏi.
Mười ngón tay của Tần Vô Song lại mở rộng ra, bốc lên sương mù mờ mịt, giống như làn khói, lượn lờ bay lên.
Ly Hỏa Pháp Vương vỗ đùi, không kìm nén được cảm xúc nói:
- Tốt!
Tần Vô Song bối rối không hiểu, không rõ tại sao Ly Hỏa Pháp Vương lại thốt ra tiếng này.
Ly Hỏa Pháp Vương cười lớn:
- Tần Vô Song, Nhị Điện chủ có ở Thanh Vân Điện không?
- Có!
Tần Vô Song trả lời theo bản năng.
- Ha ha, ta muốn đi thương lượng với hắn một chuyện!
Ly Hỏa Pháp Vương đột nhiên giống như biến thành một người khác, điên điên khùng khùng, hoàn toàn không giống với bộ dạng trang nghiêm của bậc cao nhân đạo đức lúc trước.
Tần Vô Song giương mắt đứng nhìn, hắn thật sự không ngờ rằng, tính cách của một bậc cao nhân tiền bối lại có thể xuất hiện sự tương phản cường liệt như vậy. Trước đó vẫn là một hình tượng cao nhân cao thâm khó lường, đột nhiên tại sao lại biến thành một nhân vật nghịch ngợm giống như một đứa trẻ bướng bỉnh như vậy chứ?
- Đi đi đi, ngươi cùng đi với ta!
Ly Hỏa Pháp Vương không để cho Tần Vô Song nói gì, túm lấy Tần Vô Song cùng đi ra ngoài.
Tần Vô Song không kìm được hỏi:
- Pháp vương, chuyện luyện đan…
- Luyện đan là chuyện nhỏ, khi nào quay về ta sẽ chế luyện cho ngươi, tự mình động thủ, đảm bảo khiến ngươi hài lòng. Nhưng ngươi phải đáp ứng ta một điều kiện!
- Điều kiện gì?
Ly Hỏa Pháp Vương cười hai tiếng hắc hắc, cũng không trả lời chính diện, chỉ là nói:
- Đợi gặp sư phụ ngươi rồi nói!
Tần Vô Song bất đắc dĩ, chỉ có thể cùng Ly Hỏa Pháp Vương đi ra ngoài. Mặc dù hắn không biết Ly Hỏa Pháp Vương đột nhiên tại sao lại muốn đi gặp sư phụ, nhưng nhìn vẻ mặt tươi cười của hắn, có lẽ không phải là chuyện gì xấu, lập tức chỉ có thể thuận theo ý tứ của hắn, bước nhanh ra bên ngoài.
Những đệ tử của Ly Hỏa Cung nhìn thấy Ly Hỏa Pháp Vương và một gã thiếu niên hậu bối nắm tay nhau chạy ra, mặt mày rạng rỡ, đều trố mắt cứng lưỡi đứng nhìn, quả thực khó có thể tin vào mắt mình.
Đi tới cửa, tên đệ tử gác cửa nhìn thấy tình huống này lại càng kêu khổ không ngừng. Nhìn bộ dạng này của Pháp vương, rõ ràng rất thân thiết với người thiếu niên này, vậy mà bản thân hắn trước đó còn ác ý nói dối, nghĩ tới đây, da đầu có chút tê dại. May mắn, Pháp vương căn bản không có để ý đến biểu hiện này của hắn, mà chỉ kéo Tần Vô Song bước nhanh ra bên ngoài.
Đi đến chỗ sân, Đồng Ngôn đang chăm chỉ quét dọn, nhìn thấy Tần Vô Song bị Pháp vương kéo đi, cũng vô cùng kinh ngạc đứng nhìn. Không khỏi dừng lại công việc đang làm trong tay.
Tần Vô Song cười khổ chào hỏi một tiếng, Ly Hỏa Pháp Vương liền ngây người sửng sốt:
- Các ngươi biết nhau sao?
- Chúng ta là đồng hương!
Tần Vô Song trả lời thành thực.
- Tốt! Rất tốt!
Ly Hỏa Pháp Vương gật gật đầu, suy nghĩ một lát, khoát khoát tay:
- Tiểu tử nhà ngươi, không cần quét dọn nữa, đi tới chỗ Đại sư huynh, lãnh công việc khác, nói là Pháp vương ta đích thân mở miệng!
Đồng Ngôn vừa nghe, vui mừng quá đỗi:
- Vâng, cảm tạ Pháp vương!
- Cám ơn ta làm cái gì? Người ngươi phải cám ơn chính là vị đồng hương này của ngươi. Các ngươi có đồng hương thật tốt!
Ly Hỏa Pháp Vương cười lớn ha ha, túm lấy Tần Vô Song tiếp tục kéo đi.
Đồng Ngôn mặc dù giật mình nhưng vẫn mặt mày rạng rỡ, quăng cái chổi đi, bước vào bên trong. Hắn biết, bản thân lần này có thể thoát khỏi số phận quét dọn, tuyệt nhiên có liên quan đến Tần Vô Song. Mặc dù cụ thể là nguyên nhân gì tạm thời vẫn chưa biết rõ, nhưng chí ít bây giờ hắn không cần phải quét dọn nữa.
Một khi Pháp vương đã tự mình mở miệng, Đại sư huynh khẳng định không thể tùy tiện giao phó cho mình một công việc quá mức tồi tệ được.
Truân Trung Trì đang chìm trong suy nghĩ, đột nhiên nghe thấy tiếng bước chân huyên náo ở bên ngoài đại điện, lắng nghe cẩn thận, còn có tiếng kêu la của Ly Hỏa Pháp Vương, trong lòng không khỏi sửng sốt:
- Ly Hỏa Pháp Vương sao lại chạy đến chỗ ta làm gì? Lẽ nào Tần Vô Song tìm hắn luyện đan, đắc tội với hắn, vị Pháp vương này chạy đến chỗ ta lý luận sao? Hừ, không luyện đan sao? Lão gia hỏa này cũng được voi đòi tiên quá? Ngươi cũng đừng nghĩ tới chuyện ức hiếp môn đồ đắc ý của Truân mỗ ta!
Ý niệm trong đầu còn chưa chuyển hết, Ly Hỏa Pháp Vương đã cười lớn bước tới gần:
- Truân Điện chủ, Truân Điện chủ, ta biết ngươi ở đây mà!
Truân Trung Trì đẩy cửa đi ra. Nhìn thấy Ly Hỏa Pháp Vương túm tay Tần Vô Song, còn mặt đệ tử của mình thì hoài nghi và lúng túng, cảm thấy khó hiểu, khẩu khí lạnh lùng hỏi:
- Ly Hỏa Pháp Vương, chuyện này là thế nào? Đệ tử này của ta đắc tội với ngươi sao?
Ly Hỏa Pháp Vương nghe thấy ngữ khí của Truân Trung Trì có vẻ không tốt, lập tức hiểu ra, cười nói:
- Không có, không có, đồ đệ này của ngươi, ta thích còn không hết, sao lại đắc tội được chứ? Truân Điện chủ, ta không có việc gì đương nhiên sẽ không đến tận nhà viếng thăm, hôm nay đặc biệt đến đây là muốn thương lượng với ngươi một chuyện.
- Thương lượng sao?
Truân Trung Trì nhớ tới chuyện bỏ phiếu lần trước, trong lòng còn có oán khí:
- Chuyện gì?
Ly Hỏa Pháp Vương tủm tỉm cười nói:
- Ta muốn để môn nhân này của ngươi theo ta học luyện đan!
- Không được!
Truân Trung Trì và Tần Vô Song tựa hồ đồng thanh trả lời.
- Tại sao không được?
Ly Hỏa Pháp Vương nhất thời ngây người:
- Tần Vô Song này đối với Hỏa thuộc tính vô cùng mẫn cảm, hơn nữa thiên phú kinh người, tuyệt đối là tư chất cực phẩm của luyện đan. Không học luyện đan là quá đáng tiếc. Truân Điện chủ, con đường luyện đan này, sẽ bổ trợ cho tu luyện. Luyện đan chẳng phải là một loại ngộ đạo sao? Thật sự có thể làm chậm trễ tu hành võ đạo của hắn sao?
Truân Trung Trì cự tuyệt Ly Hỏa Pháp Vương, chủ yếu vẫn là vì chuyện bỏ phiếu lần trước còn có chút tức giận còn chưa tiêu tan hết. Ly Hỏa Pháp Vương ngươi không giữ thể diện cho ta, không bỏ phiếu tán thành, hôm nay lại đến tìm cầu ta chuyện gì đó, ta há có thể dễ dàng đáp ứng sao?
Còn Tần Vô Song cự tuyệt, là vì hắn căn bản không muốn phân tâm, vì trước khi xuất phát vừa rồi, sư phụ còn nhắc tới, đệ tử của Tinh La Điện ai cũng không muốn luyện đan. Suy đoán như vậy, luyện đan tất nhiên là một chuyện không có tiền đồ.
- Nhị Điện chủ, người khác còn có thể hiểu lầm, ngươi thân là một trong năm Điện chủ của Tinh La Điện, lẽ ra phải biết rất rõ ràng. Chuyện luyện đan không những không làm cản trở tu luyện, ngược lại có thể xúc đẩy việc tu luyện, Những cách nói nói luyện đan làm chậm trễ tu luyện, thuần túy là không ăn được bồ đào thì nói bồ đào còn xanh. Bọn họ không có thiên phú đó, nên nói luyện đan không phải là công việc có tiền đồ, thật là đáng ghét!
Ly Hỏa Pháp Vương căm giận bất bình.
Việc này thật sự phải chia thành hai mặt mà nói. Luyện đan, nếu thật sự có thể nắm chắc được độ, có thể có tính đào sâu vào trong nghiên cứu, nếu không rơi vào trong ma chướng, thì thật sự có thể xúc tiến tu luyện. Chí ít khi luyện đan dược, đối với việc nắm bắt linh khí, người tu luyện thuật luyện đan khẳng định sẽ mẫn cảm hơn một chút.
Hơn nữa, trong Tiên Thiên Linh Võ Cảnh, nếu muốn giành được đột phá, có lúc đan dược là thứ vô cùng quan trọng. Luyện đan sư có thể thiếu cái gì, chứ không thiếu đan dược.
Nhưng mà, con đường luyện đan rất dễ lực đao mãnh liệt, kiếm pháp nhẹ nhàng, hoàn toàn mê muội trong đan đạo, bỏ qua việc tự thân tu luyện, đem hi họng hoàn toàn ủy thác vào trong đan dược, vì vậy đầu đuôi lẫn lộn, tiến nhập vào ma chướng.
Bởi vậy, con đường luyện đan này có tính hai mặt, vừa có lợi vừa có hại.
Truân Trung Trì thấy Ly Hỏa Pháp Vương phải nhờ cậy mình, rất là đắc ý, không khỏi có chút đầu cơ kiếm lợi, ung dung nói:
- Đệ tử này của ta thiên phú kiệt xuất, điều này ta sớm đã biết rồi. Bằng không sao ta lại ra tay cướp đoạt đi chứ?
Ly Hỏa Pháp Vương cười làm lành nói:
- Đúng đúng, Truân Điện chủ ngươi thật là có con mắt nhìn người a!
- Ngươi muốn để Vô Song theo ngươi học luyện đan sao? Môn hạ của Ly Hỏa Cung các ngươi ít nhất cũng có mấy trăm người, vậy mà lại đến chỗ ta để bắt lính, có phải có chút buồn cười không?
- Ai!
Ly Hỏa Pháp Vương bất đắc dĩ thở dài:
- Nếu ta có thể tìm được một môn nhân mẫn cảm với Hỏa thuộc tính như vậy, ta cũng sẽ không đi thu thập mấy trăm người kia rồi. Luyện đan chi đạo, quý tinh bất quý đa. Một người truyền nhân phù hợp còn hữu dụng nhiều hơn mấy ngàn môn nhân gom góp được. Truân Điện chủ, nếu ngươi muốn đổi, ta lập tức để tất cả môn hạ đệ tử tới nhờ cậy ngươi, ta chỉ cần một mình Tần Vô Song là đủ rồi!
Truân Trung Trì đắc ý cười to:
- Ngươi nghĩ hay thật!
Tần Vô Song bất đắc dĩ cười khổ, hóa ra hai vị lão gia hỏa này hoàn toàn xem hắn như kẻ vô hình.
- Vô Song, Ly Hỏa Pháp Vương rất yêu thích ngươi. Vi sư thật ra rất vui vẻ chiều lòng người, nhưng ý tứ của ngươi thế nào hả?
Truân Trung Trì cười tủm tỉm hỏi. Nguồn:
Tần Vô Song thành thực trả lời:
- Đệ tử đối với chuyện luyện đan thực sự không hứng thú lắm, chỉ nuôi chí theo đuổi võ đạo, không muốn phân tâm, xin sư phụ minh xét!
Truân Trung Trì gật gật đầu:
- Thấy rồi chứ? Đồ đệ này của ta không muốn học luyện đan, Ly Hỏa Pháp Vương, đây không phải là do lão phu ta không nỡ bỏ những thứ yêu thích!
Ly Hỏa Pháp Vương không nhịn được hỏi:
- Vô Song hiền điệt, ngươi đừng vội kết luận như vậy. Ta hỏi ngươi, luyện đan nhất đạo, rốt cuộc ngươi hiểu được bao nhiêu?
- Một chút khái niệm cũng không biết!
Tần Vô Song rất là hùng hồn, trả lời vô cùng dứt khoát.
- Nếu đã không biết, sao ngươi có thể biết được sự ảo diệu của luyện đan chi đạo? Làm sao biết sẽ ảnh hưởng đến truy cầu võ đạo của ngươi? Từ xưa đến nay, những cường giả trở thành Đại Tông sư, có mấy người là không biết luyện đan chứ? Tu luyện cảnh giới càng cao, tác dụng của những đan dược cũng sẽ càng hiển thị rõ rệt! Thậm chí không khách khí nói một câu, tu luyện nhất đạo, càng về sau, đan dược càng không thể thiếu!
Trong khẩu khí của Ly Hỏa Pháp Vương có sự tự tin mãnh liệt.
Truân Trung Trì đột nhiên cười nói:
- Vô Song, cái gọi là "Biết nhiều sẽ không thiệt thân". Theo như vi sư biết, cường giả của giới tu luyện, đối với việc luyện đan đều có ít nhiều hiểu biết. Con đường này, sớm muộn gì ngươi cũng phải đi, nếu Ly Hỏa Pháp Vương đã mở miệng, có danh sư giúp đỡ chỉ dạy, cớ sao mà không làm chứ?
Nói xong, Truân Trung Trì đột nhiên thay đổi sắc mặt, nói với Ly Hỏa Pháp Vương:
- Ta nói lão Ly Hỏa ngươi nếu muốn đồ đệ ta cùng học luyện đan với ngươi cũng có thể. Nhưng sau này trong Tinh La Điện có chuyện gì, ngươi cũng đừng ích kỷ không phân biệt thị phi, làm trái lại đạo làm người. Còn nữa, đệ tử trong nhất mạch của ta tìm ngươi luyện đan, ngươi cũng không được từ chối, tiền thuê cũng phải thu bớt đi một chút!
Ly Hỏa Pháp Vương nhếch miệng cười:
- Yên tâm đi, sau này, đệ tử của nhất mạch ngươi cũng không cần tìm ta luyện đan nữa đâu!
Nói xong, vẻ mặt ngưỡng mộ nhìn về phía Tần Vô Song.