Võ Thánh đại nhân mắt không rời khỏi Tần Vô Song như đang cố đoán xem rốt cuộc hắn đang nghĩ gì trong đầu.
- Vô Song Hầu, trong lòng ngươi nghĩ thế nào thì cứ nói ra thế ấy.
Võ Thánh đại nhân mỉm cười nói. Bản thân ông cũng biết chuyện này là quá đột ngột đối với một thiếu niên nên tâm trạng phức tạp cũng là chuyện bình thường.
Tần Vô Song hít một hơi thật sâu, hắn quyết định tạm thời không nghĩ về vấn đề này mà sẽ giải quyết những thắc mắc về phương diện tu hành võ đạo trước.
Tần Vô Song ngẩng đầu, thái độ vô cùng nghiêm túc:
- Võ Thánh đại nhân, vãn bối muốn hỏi có phải Võ Thánh đại nhân ngài đã bước vào cảnh giới Linh Võ rồi không, và cảnh giới Linh Võ được phân chia như thế nào?
Võ Thánh đại nhân nở một nụ cười hài lòng. Ông biết thế nào Tần Vô Song cũng hỏi câu hỏi này. Nên ông ta liền trả lời ngay lập tức, không chút do dự:
- Nếu như ta không vào được cảnh giới Tiên Thiên Linh Võ thì làm sao chưởng quản được Võ Thánh Sơn? Còn chuyện cảnh giới Linh Võ được phân chia như thế nào trước tiên ta muốn quay lại hỏi ngươi một câu hỏi, ngươi có biết cảnh giới Linh Võ và cảnh giới Chân Võ khác nhau ở chỗ nào không?
Trước đây Tần Vô Song có nghe Đại Tôn giả nói qua loa về điều này nhưng hắn không hiểu nhiều cho lắm.
- Đại Tôn giả từng nói, muốn vượt qua được Chân Võ Cảnh, đạt đến thành tựu Tiên Thiên thì quan trọng nhất là phải hiểu rõ được một chữ Đạo. Hay nói cách khác, phải lĩnh ngộ được thế nào là Đạo. Có lẽ sự khác biệt giữa hai khái niệm này đều nằm ở chữ Đạo đó chăng?
- Thế, Đạo là gì?
Võ Thánh hỏi tiếp:
- Cứ trả lời theo cách hiểu của ngươi!
Tần Vô Song im lặng suy nghĩ một lát, nếu như để nói về Đạo của tu luyện võ đạo thì quả thật hắn chẳng biết phải diễn đạt thế nào cho rõ. Nhưng kiếp trước hắn cũng có đọc qua về văn hóa Đạo gia. Hắn chậm rãi nói:
- Đạo vốn dĩ không phải là Đạo. Nếu chỉ dựa vào ngôn ngữ con người thì không thể miêu tả chính xác được Đạo là gì. Nhưng thiên hành hữu đạo, sự vận hành của vạn vật trên thế gian này đều có Đạo. Cho nên Đạo có thể hiểu nôm na là căn nguyên, là quy luật vận hành của vạn vật trong vũ trụ. Bạn đang đọc truyện tại - http://truyenfull.vn
Võ Thánh đại nhân kinh ngạc nhìn người thiếu niên trước mặt.
Không thể nói là câu trả lời của Tần Vô Song không khiến ông hài lòng, mà Võ Thánh đại nhân không thể ngờ được là Tần Vô Song lại đưa ra một câu trả lời như thế này. Phải nói là câu trả lời của Tần Vô Song xét về đạo lý trên phương diện vĩ mô thì thậm chí ngay cả một Võ Thánh đại nhân như ông cũng không thể nghĩ tới. Vậy mà một con cháu quý tộc hạ phẩm sống ở nông thôn lại nói ra được cái đạo lý này? Không lẽ hắn chính là "yêu nghiệt" mà mọi người thường nhắc tới?
- Võ Thánh đại nhân, vãn bối chỉ nói những gì mình suy nghĩ, có phải đã lạc đề không ạ?
Tần Vô Song thấy nét mặt Võ Thánh đại nhân có vẻ kỳ lạ, không nén nổi tò mò, hỏi.
Võ Thánh đại nhân xúc động lắc đầu, nhìn Tần Vô Song hồi lâu rồi mới thở dài nói:
- Không lạc đề, hoàn toàn không lạc đề. Ngươi nói đúng lắm. Ý nghĩa sâu xa nhất của Đạo chính là đạo lý này. Còn gì muốn nói nữa không? Vô Song Hầu, ngươi thật sự khiến lão phu ngạc nhiên đấy.
Trước mặt Võ Thánh đại nhân, Tần Vô Song cũng không dám huênh hoang, chỉ khiêm tốn nói:
- Điều mà vãn bối nói chỉ là Đạo trên đại nghĩa vĩ mô, còn Đạo cụ thể của Linh Võ, vãn bối thực sự không hiểu.
Võ Thánh khoát tay:
- Không sao, đạo lý lớn còn hiểu, đạo lý nhỏ làm sao mà không thông được. Vô Song Hầu, để ta nói cho ngươi hay, cảnh giới Chân Võ Cảnh luyện khí kình là chính. Bất luận ngươi là Chân Võ Cảnh đỉnh phong hay nội kình đỉnh phong ngươi chỉ có thể dựa vào việc khống chế sức mạnh cơ bắp để tấn công đối phương. Còn Tiên Thiên, sao được gọi là Tiên Thiên? Chính là việc mượn sức mạnh tự nhiên của trời đất, lấy thân thể làm trung gian để tạo ra một sức mạnh cường hãn hơn gấp chục lần, trăm lần hay thậm chí gấp ngàn lần sức mạnh của Chân Võ Cảnh. Ngươi đừng nhìn một Chân Võ Cảnh cường giả thế tục hô phong hoán vũ mà tưởng là mạnh, chỉ cần gặp phải Linh Võ cường giả, đụng một ngón tay là có thể biến một Chân Võ Cảnh Cửu đẳng thành cát bụi ngay.
Mạnh gấp chục lần, trăm lần, ngàn lần sao?
Tần Vô Song đúng là biết giữa Hậu Thiên và Tiên Thiên nhất định phải có một khoảng cách rất lớn. Nhưng không thể nào nghĩ được khoảng cách đó lại lớn đến vậy.
Bản thân hắn bây giờ là Chân Võ Cảnh Cửu đẳng, nếu như tấn công hết sức, uy lực chắc chắn không nhỏ. Nếu trên cơ sở này mà tăng lên gấp chục lần, trăm lần, ngàn lần thì không biết sẽ là khái niệm gì?
- Vô Song Hầu có phải đang nghĩ là lời của lão phu đã hơi quá rồi không?
Võ Thánh đại nhân đột nhiên đứng dậy, chỉ vào chiếc ghế đá mà ông mới ngồi.
- Nếu như để Vô Song Hầu ra tay, thì ngoài phạm vi mười thước, Vô Song Hầu có thể đánh vỡ chiếc ghế đá này không?
- Mười thước?
Tần Vô Song len lén chùi mồ hôi. Nếu như phải vận hết nội lực trong người thì hắn vẫn có thể tấn công từ xa, nhưng nhiều nhất cũng chỉ là ba thước. Còn nếu muốn hình thành một lực sát thương cực lớn thì phải giải phóng nội kình bằng chưởng lực thì uy lực lúc đó mới mạnh được. Còn nếu ngoài mười thước, chưởng lực của Tần Vô Song cùng lắm chỉ có thể làm xê dịch được chiếc ghế đó thôi, đừng nói gì đến chuyện đánh vỡ nó.
Võ Thánh đại nhân khẽ mỉm cười, bước mười bước, mỗi bước chừng một thước.
Ước chừng đã ngoài mười thước, lúc đó ông mới dừng lại, quay đầu, năm ngón tay đột ngột nắm chặt lại, một vệt sáng màu xanh nhảy nhót trên lòng bàn tay Võ Thánh đại nhân như một con ma tinh nghịch vậy.
Đột nhiên, Võ Thánh đại nhân giơ cao cánh tay rồi đánh mạnh về phía chiếc ghế đá. Tần Vô Song chỉ kịp thấy một ánh sáng xanh lóe lên trước mắt.
Rầm!
Một âm thanh gọn ghẽ vang lên ngay sau đó, chiếc ghế đá biến mất khỏi tầm mắt mà thay vào đó là một đống đá vụn ngổn ngang trên mặt đất. Không một mảnh nào lớn hơn đầu ngón tay, tất cả đều nát như bụi.
Tần Vô Song hít một hơi thật sâu, không tin vào những gì vừa diễn ra trước mắt. Đây chính là uy lực của Tiên Thiên sao?
Thử nghĩ xem, nếu như chiêu vừa rồi của Võ Thánh đại nhân không phải là đánh vào chiếc ghế đá, mà là Tần Vô Song thì kết quả ra sao chắc không cần phải nghĩ.
Tiên Thiên, Linh Võ…
Tần Vô Song cứ lẩm nhẩm mãi cái khái niệm này, trong lòng chợt trào lên một cảm giác mà từ trước đến giờ chưa bao giờ có.
- Vô Song Hầu, đây là ta mới chỉ dùng ba phần sức mạnh thôi đấy.
Câu nói này của Võ Thánh đại nhân càng khiến Tần Vô Song trợn tròn mắt ngạc nhiên. Mới chỉ có ba phần sức mạnh mà đã đáng sợ đến vậy? Nếu có sức mạnh này thì mười Chân Võ Cảnh Cửu đẳng có tấn công cùng một lúc cũng chỉ có một kết cục duy nhất là cái chết mà thôi.
Tiên Thiên và Hậu Thiên đúng là khác nhau một trời một vực!
Võ Thánh đại nhân ung dung bước lại:
- Vô Song Hầu, ngươi thiên tư vô thượng, thực lực xuất chúng. Theo lão phu thấy thì chuyện tiến vào cảnh giới Tiên Thiên chỉ là vấn đề thời gian mà thôi. Chỉ đáng tiếc những người xuất thân từ Công quốc như chúng ta bản thân vốn không có Linh căn. Muốn vào cảnh giới Tiên Thiên thì bắt buộc phải đi qua Trùng quan.
Tần Vô Song không kìm được hỏi:
- Sớm đã nghe Đại Tôn giả sư nói trên thế giới này có người vừa sinh ra đã có Linh căn Tiên Thiên? Không biết là những thiên tài Tiên Thiên ấy, Đại lục Thiên Huyền có được bao nhiêu người?
Sắc mặt Võ Thánh đại nhân hơi chùng lại, một lúc lâu sâu mới lắc đầu mỉm cười buồn bã:
- Câu hỏi này của ngươi lão phu không thể trả lời được. Cụ thể Đại lục Thiên Huyền rộng chừng nào, có bao nhiêu cường nhân… nếu đứng ở vị trí của lão phu có lẽ chỉ nhìn thấy được một phần rất nhỏ.
Tần Vô Song vô cùng ngạc nhiên:
- Nếu nói như vậy, những người mới sinh ra đã ngậm chìa khóa vàng trong miệng cũng không phải là số ít?
Võ Thánh đại nhân gật đầu miễn cưỡng:
- E là như vậy!
Nhưng ông đã ngay lập tức thay đổi chủ đề:
- Nhưng những người mới sinh ra đã ngậm chìa khóa vàng trong miệng không nhất định là xuất sắc hơn những Hậu Thiên vượt vào được Tiên Thiên. Mỗi người đều có tạo hóa độc đáo của riêng mình. Tạo hóa vô cùng thần kỳ, theo như ta được biết thì ở Đại lục Thiên Huyền có không ít cường giả, họ đều là những Hậu Thiên dựa vào nỗ lực bản thân mà vượt qua được cánh cửa Tiên Thiên, bây giờ đều đã bỏ xa đám người sinh ra đã ngậm chìa khóa vàng trong miệng. Nói đi nói lại, vẫn là hai chữ: "Thiên đạo". Đương nhiên, không phải cứ nỗ lực là có thể giành được Thiên đạo. Tu hành võ đạo cũng phải xem tạo hóa, phúc duyên, vận số của mỗi người. Nỗ lực có thể tạo ra cường giả nhưng để vĩnh viễn là cường giả không ai đánh bại được thì phải là người chăm chỉ và nỗ lực nhất.
- Võ Thánh đại nhân, nói như vậy những người xuất thân từ Võ đồng hầu như đều không có Linh căn Tiên Thiên sao?
- Lão phu gần như có thể khẳng định là không một ai có Linh căn. Ở một nơi như Bách Việt Quốc, sinh ra mà đã có Linh căn, tỷ lệ xem ra hơi ít. Bởi vì ở quốc gia này không hề có linh khí để nuôi dưỡng Linh căn. Chỉ có những Đế quốc cấp cao thì tỷ lệ mới cao hơn một chút, nhưng có cao hơn cũng ở một mức độ nhất định. Linh căn Tiên Thiên không thể nhiều như con chó con mèo được. Bách Việt Quốc chúng ta trăm năm may ra mới có một Linh căn Tiên Thiên, còn những Đế quốc lớn thì ba đến năm năm sẽ có một người, thậm chí một năm sẽ sinh ra vài người. Đây là chuyện không thể mang ra so sánh được. Trong Đại lục Thiên Huyền, Bách Việt Quốc chúng ta bản thân chỉ là quốc gia cấp thấp thôi. Đây là sự thật mà chúng ta buộc phải thừa nhận, chuyện sinh ra ở đâu, chẳng ai có thể thay đổi được.
Vào cảnh giới Tiên Thiên Linh Võ có hai con đường. Một là Linh căn Tiên Thiên, hai là Trùng quan thành công để tiến vào cảnh giới Tiên Thiên. Nói cho cùng ông trời vẫn còn công bằng chán, cơ hội mọi người đều có, kẻ sinh ra đã ngậm chìa khóa vàng trong miệng thì có làm sao?
Kiếp trước có một câu rất tục nhưng cũng rất có đạo lý. Trước tiên đừng tính xem có béo hay không, mà hãy nghĩ đến chuyện càng béo thì càng khó lọt lỗ.
Tần Vô Song đã sống cả hai kiếp, cái hắn có nhiều nhất chính là chí khí, là cái tinh thần ngạo nghễ không sợ trời, không sợ đất, không chịu thua, không thỏa hiệp.
Võ Thánh đại nhân không phải đã nói ở Đại lục Thiên Huyền có rất nhiều cường giả đều là dựa vào nỗ lực bản thân, từ cảnh giới Hậu Thiên tiến được vào cảnh giới Tiên Thiên Linh Võ, bỏ xa đám người có Linh căn Tiên Thiên sao. Điều này càng khiến Tần Vô Song có thêm dũng khí. Dòng máu nóng trong người lại có dịp sục sôi.
Nhìn sự thay đổi trên nét mặt Tần Vô Song, Võ Thánh đại nhân cũng phần nào cảm nhận được sức mạnh ý chí và tinh thần của hắn. Trong lòng mừng lắm. Ông có thể thấy được trên người chàng trai trẻ này một luồng tinh khí gần như là thần thoại. Đó là một khí chất không thể tìm thấy được ở con cháu Bách Việt Quốc. Bất khuất kiên cường, không thỏa hiệp, không sợ hãi.
- Vô Song Hầu, có thể trong một trăm hai mươi người các ngươi không một ai có Linh căn Tiên Thiên, nhưng điều đó cũng không có nghĩa là các ngươi không có tư cách nhận Linh duyên. Linh duyên này để chỉ các ngươi có tiềm lực để tu luyện đến Linh Võ hay không, mà đơn thuần hơn là để chỉ Linh căn Tiên Thiên. Vấn đề này ngươi phải làm rõ, không được vì lý do không có Linh căn Tiên Thiên mà tự xem thường mình.
Tần Vô Song cười hớn hở:
- Võ Thánh đại nhân, trong từ điển của Tần Vô Song không bao giờ có bốn chữ tự coi thường mình. Linh căn Tiên Thiên? Vô Song chỉ nghe được một câu "Trước tiên đừng tính xem có béo hay không, mà hãy nghĩ đến chuyện càng béo thì càng khó lọt lỗ, chuyện Hậu Thiên Trùng quan Vô Song hoàn toàn có niềm tin là có thể vượt qua được đám người ngậm khóa vàng trong miệng!
Trong khí phách, trong hào khí đó đang bùng cháy lên ngọn lửa của sự tự tin, của sự kỳ vọng!
Tây Môn Tinh xác thực bị thương rất nặng. Sau khi dùng một số thuốc trị thương, cuối cùng mới áp chế được thương thế. Tinh La Điện vốn có quy củ, tranh đấu xung đột của nội bộ tông môn bình thường tuyệt đối sẽ không đề cập đến chuyện kế thừa môn hộ, càng sẽ không được khóc lóc kể lể với trưởng bối, trừ phi là sự lăng nhục quá ác ý, hoặc là ức hiếp thực lực quá cách xa, mới có thể kinh động đến sư môn trưởng bối.
Tần Vô Song mặc dù từng có ân oán với Tây Môn Đại phiệt, nhưng mối ân oán này đã được hóa giải dưới tay của Tây Môn Vũ, hơn nữa trước mắt Tây Môn Đại phiệt đã thần phục Vương tộc Tần gia, thuộc về thế lực Đại phiệt dưới trướng của Vương tộc Tần gia.
Một khi đã thuộc về người dưới trướng của Tần gia, Tây Môn Tinh ở bên ngoài bị người ta đánh bị thương, Tần Vô Song thân là đệ tử Vương tộc, vốn phải xuất đầu lộ diện. Huống hồ cục diện hôm nay đã đề cập đến mâu thuẫn phân tranh giữa hai nước Bách Việt Quốc và Đại Ngô Quốc. Tần Vô Song càng không thể không ra mặt, bàng quan, mặc kệ.
Thế cục hiện tại, đã không phải là tranh đấu khí phách giữa người với người mà là ân oán giữa hai quốc gia.
Lúc này, bảy gã Võ đồng của Bách Việt Quốc đã tập hợp lại một chỗ đầy đủ. Đồng Ngôn và Tây Môn Tinh đều là đệ tử của Thiên Tứ Lĩnh, Vạn Kim Bằng là đệ tử của Tử Diễm Lĩnh.
Ba gã khác đều là đệ tử của Ba đại Vương tộc, thống nhất họ Hạ, chính là những người có điểm số cao nhất trong ba đại Vương tộc của Thí luyện Võ đồng lần trước của Bách Việt Quốc.
Ở đây, Tây Môn Tinh và Đồng Ngôn, gia tộc trước đây đều tham gia vào tiệc cưới của Tần Tụ và Đạt Hề Minh, vì vậy trước khi xuất phát, đã được các Trưởng lão gia tộc căn dặn, nói cho bọn họ tin tức của Tần Vô Song là Tiên Thiên cường giả, đồng thời cũng dặn dò nhiều lần để bọn họ không được tiết lộ tin tức ra bên ngoài.
Lần trước Tần Vô Song tiêu diệt Lệ Vô Kỵ, đồng thời khiến Xích Mộc Vương Phủ sụp đổ hoàn toàn, cho đến bây giờ, ngoại giới vẫn tưởng là Võ Thánh đại nhân ra tay tiêu diệt cường giả tới từ bên ngoài, căn bản không biết là Tần Vô Song ra tay.
Chỉ có những thế lực quý tộc tham dự vào hôn lễ, mới biết được sự tình bên trong. Nhưng sau khi được Võ Thánh đại nhân cảnh cáo, đương nhiên cũng biết tầm quan trọng của bí mật này, nào dám tiết lộ?
Còn ở trong bản thân gia tộc, cũng chỉ có những nhân sĩ trung tâm mới biết được. Vì vậy, ngoài Tây Môn Tinh và Đồng Ngôn ra, mấy kẻ khác đều chỉ biết Tần Vô Song dường như được Điện chủ nào đó chọn lựa, địa vị vô cùng cao.
Bách Việt Quốc thăng lên làm Công quốc Thượng phẩm, cũng hoàn toàn là dựa vào địa vị của Tần Vô Song ở Tinh La Điện. Vì vậy, bất kể xuất thân như thế nào, trong hàng ngũ bọn họ tự nhiên sẽ xem Tần Vô Song là nhân vật trung tâm trong bảy người của Bách Việt Quốc. Cho dù là đệ tử của ba đại Vương tộc cũng không ngoại lệ.
Ở Tinh La Điện, sư phụ của bọn họ chẳng qua cũng chỉ là cấp bậc Trưởng lão, sư phụ Tần Vô Song người ta lại là cấp bậc Điện chủ a!
- Vô Song Hầu, khẩu khí này, chúng ta không thể nuốt xuống được!
Hạ Tử Trọng của Thái Uyên Lĩnh mở miệng đầu tiên.
Thái Uyên Lĩnh tiếp giáp ranh giới với Đại Ngô Quốc, quan hệ thường ngày với Đại Ngô Quốc đương nhiên cũng là xung đột mạnh mẽ nhất, mâu thuẫn cừu hận cũng là sâu đậm nhất. Vì vậy trong khẩu khí của Hạ Tử Trọng cũng tràn đầy hận ý.
Hai gã đệ tử Vương tộc, phân biệt đến từ Lam Nguyệt Lĩnh cùng Tử Diễm Lĩnh đều lần lượt gật đầu biểu lộ thái độ:
- Không thể nhẫn nhịn được, nếu lần này bị bọn chúng áp chế, đệ tử của Bách Việt Quốc chúng ta sau này ở Tinh La Điện sợ rằng vĩnh viễn sẽ bị bọn chúng trấn áp!
- Mọi người không cần ầm ĩ, Tần huynh khẳng định có suy tính rồi!
Đồng Ngôn tương đối hiểu tính cách Tần Vô Song, biết hắn đã tới đây, thì tuyệt đối sẽ không khoanh tay bàng quan.
Lần trước Tần Vô Song ở trước cửa Tê Phượng Lầu, vì mấy người bách tính bình dân mà cũng có thể không ngại trở mặt với Quốc cữu gia đương triều, hôm nay liên quan đến tranh chấp giữa hai nước, liên quan đến tôn nghiêm quốc gia, Tần Vô Song không thể không để ý tới.
- Có danh sách những Võ đồng của Đại Ngô Quốc không? Bọn chúng phân biệt làm môn hạ của các trưởng bối nào?
Tần Vô Song mở miệng hỏi.
- Hừ, đại bộ phận bọn chúng là bái các Trưởng lão làm môn hạ, có ba tên bái các Pháp vương làm môn hạ, còn có một tên được nhất, tên là Tề Ngâm Phong, được Tam Điện chủ thu làm môn hạ, là thủ lãnh trong đám người đó!
Hạ Tử Trọng căm giận bất bình, nhìn Tần Vô Song:
- Tần Vô Song, có người nói ngươi đã bái Nhị Điện chủ làm môn hạ, chuyện này là thật hay giả?
Tần Vô Song được Nhị Điện chủ nhận làm đệ tử, ở Tinh La Điện kỳ thực cũng không tính là chuyện đặc biệt cơ mật, rất nhiều người biết, nhưng bọn họ từ Bách Việt Quốc chạy tới, liền vội vàng tiến vào tuyển chọn lần hai, sau khi tuyển chọn xong, lại được đưa vào Sơn mạch Lăng Tiêu tu luyện, căn bản không có cơ hội nghe thấy tin tức cơ mật, vì vậy tin tức vô cùng bế tắc.
Tần Vô Song gật gật đầu:
- Ta nhận được sự xem trọng của Nhị Điện chủ, quả thực có chuyện này!
Mọi người vừa nghe đều cảm thấy vô cùng mừng rỡ. Mặc dù bọn họ không biết thế lực cụ thể của cao tầng Tinh La Điện là như thế nào, nhưng vị trí của Nhị Điện chủ, hiển nhiên cao hơn Tam Điện chủ, điều này không bao giờ sai.
Tần Vô Song bái Nhị Điện chủ làm môn hạ, chí ít điểm này cũng đã áp chế được khí thế của Đại Ngô Quốc. Tề Ngâm Phong bái Tam Điện chủ làm môn hạ, cũng không còn vẻ đáng sợ như trước nữa.
Tần Vô Song đương nhiên sẽ không để ý đến những tranh chấp tiểu tiết, hỏi:
- Những Võ đồng của Đại Ngô Quốc dự định giải quyết như thế nào?
Nghe Tần Vô Song hỏi đến trọng điểm, Vạn Kim Bằng tiếp lời nói:
- Bọn chúng tuyên bố, tối nay gặp mặt ở Tây Phong Ao, lấy võ quyết định thắng thua. Cho dù là bên nào thua, cũng phải chủ động rời khỏi Tinh La Điện!
- Rời khỏi Tinh La Điện?
Tần Vô Song khẽ cau mày.
Tinh La Điện này cũng không phải là cái chợ, sao có thể nói đến thì đến, đi thì đi chứ? Điều này cũng không tránh khỏi có chút đùa giỡn.
- Đúng vậy, bọn họ nói như vậy!
Vạn Kim Bằng rất là bất đắc dĩ:
- Đám gia hỏa đó vô cùng kiêu ngạo, tựa hồ đã dự liệu là chúng ta nhất định sẽ thua. Bọn chúng lúc nào cũng muốn loại trừ chúng ta khỏi Tinh La Điện, để Đại Ngô Quốc bọn chúng toàn diện áp đảo Bách Việt Quốc chúng ta!
Đồng Ngôn lại nói:
- Tinh La Điện cũng không phải là Đại Ngô Quốc của bọn chúng, thật sự muốn ra thì ra, muốn đi thì đi sao?
- Tinh thiếu gia, tối nay ngươi hãy cùng đi với bọn ta. Kẻ nào đánh ngươi bị thương, đến lúc đó ngươi phải nhận ra rõ. Nếu bọn chúng muốn sinh sự, thì tối nay phải một phát giải quyết hết!
Khẩu khí của Tần Vô Song lành lạnh, khiến nguời khác nghe thấy cũng vừa sợ vừa mừng. Hiển nhiên, Tần Vô Song nói như vậy, chính là tương đương với đồng ý tiến lên.
Có môn hạ thân truyền của Nhị Điện chủ áp trận, hành động tối nay, bọn chúng có lá gan lớn như thế nào, chuyện thắng thua không nói trước được, chí ít về mặt khí thế sẽ không thua đối phương.
Tây Môn Tinh mừng rỡ nói:
- Vô Song Hầu xuất mã, nhất định mã đáo thành công. Đám tôn tử của Đại Ngô Quốc đó, tối nay bọn chúng sẽ gặp xui xẻo rồi!
Ba gã con cháu của ba đại Vương tộc, mặc dù cao hứng nhưng không lạc quan như Tây Môn Tinh. Khẩu khí của Hạ Tử Trọng trầm xuống:
- Ta nghe nói Tề Ngâm Phong đó, chính là cháu nội chính thống của Võ Thánh hộ quốc Tề Thắng Nam của Đại Ngô Quốc, từ nhỏ đã được bồi dưỡng theo con đường Tiên Thiên cường giả, hiện nay cũng là tu vi Chân Võ Cảnh Cửu đẳng, ở Đại Ngô Quốc có thể nói là thế lực dưới một người, trên vạn người. Cũng chính vì như vậy, mới làm náo động lớn như vậy. Hắn chính là gã được Tam Điện chủ tự mình lựa chọn!
Trải qua Thí luyện Võ đồng lần trước, tu vi của Tần Vô Song đã được ngoại giới định nghĩa là Chân Võ Cảnh Cửu đẳng. Bạn đang đọc truyện tại Truyện FULL - ện FULL
Đây cũng là đánh giá của đệ tử ba đại Vương tộc đối với Tần Vô Song, vì vậy trước mặt Tề Ngâm Phong đó, bọn họ cũng không có nhiều lạc quan đáng nói. Cửu đẳng của Tần Vô Song, dù sao chỉ là mới thăng lên mà thôi. Còn Cửu đẳng của Tề Ngâm Phong người ta lại là cháu nội của Võ Thánh hộ quốc, từ nhỏ đã được bồi dưỡng theo con đường Tiên Thiên.
Theo như bọn họ thấy, ở đây vẫn có sự chênh lệch. So sánh với Cửu đẳng của thế lực thế tục bình thường và bốn đại Tôn giả của Võ Thánh Sơn, chênh lệch rất rõ rệt.
- Cửu đẳng thì thế nào chứ?
Tây Môn Tinh giọng căm giận, giận dữ nói:
- Có Vô Song Hầu xuất mã, tên Tề Phong Ngâm đó không đến thì thôi, nếu đến thì cứ thế mà đập!
- Bất kể thế nào, lần này, mấy người chúng ta không cầu mong thắng được bọn họ, nhưng chí ít cũng không thể thua. Nếu không, mặc dù không nói đến cút ra khỏi Tinh La Điện, nhưng những ngày tháng sau này tuyệt đối sẽ không dễ sống!
Vạn Kim Bằng đối với tình thế cũng có chút nắm chắc rõ rằng.
- Ân, Vô Song Hầu, nếu tên Tề Ngâm Phong đó thực sự quá đáng, theo ý ta, ngươi hãy lộ ra sự uy nghiêm của Nhị Điện chủ, áp chế sự huyênh hoang của hắn!
Hạ Tử Trọng kiến nghị nói.
- Như vậy sao được?
Đồng Ngôn lập tức phủ quyết:
- Nếu là như vậy, ngược lại Võ đồng của Bách Việt Quốc chúng ta có vẻ nhát gan! Bộ mặt này ngàn vạn lần không thể vỡ được! Nếu không sau này không trở thành trò cười mới lạ!
Thân phận và địa vị của Đồng Ngôn, vốn là không bằng tất cả những người ở đây, nhưng bây giờ ở Tinh La Điện hắn lại là môn hạ của Ly Hỏa Pháp Vương, ngoài Tần Vô Song ra, địa vị của hắn còn cao hơn một chút so với tất cả những người ở đây, vì vậy hắn bất giác có địa vị ngang bằng với những người này.
Hạ Tử Trọng thở dài:
- Chuyện liên quan đến sự sinh tồn của chúng ta ở Tinh La Điện, Vô Song Hầu, ta cảm thấy vẫn còn có tất yếu!
Tần Vô Song nhàn nhạt mỉm cười, cũng không nói gì.
Báo ra sư môn, cáo mượn oai hùm? Nếu đối đầu là cường nhân giống như Cực Âm Lão Quái, thực lực thật sự chênh lệch quá xa thì có lẽ sẽ sử dụng phương pháp đó. Dù sao xác thực chống chọi không được, nếu còn cần mang ra tên tuổi của sư phụ, vậy Tần Vô Song hắn hai kiếp này tu luyện giống như vô ích rồi.
Khoát tay, ngăn lại lời mà Đồng Ngôn rục rịch định nói.
- Không cần nói nữa, tối nay, Tây Phong Ao, đúng giờ hành động!
Tần Vô Song đi tới bên cạnh Tây Môn Tinh, đập hai cái lên người hắn, nhất thời đem máu tụ trong cơ thể ép ra bên ngoài.
Yết hầu của Tây Môn Tinh chợt cảm thấy tanh tanh, một ngụm máu đen bắn ra, cả người nhất thời thoải mái hơn rất nhiều, sắc mặt cũng dần dần xoa dịu đi một chút.
- Vận hành chân khí, không được phân tâm!
Tần Vô Song hờ hững nói:
- Ta không muốn tối nay chỉ còn lại sáu người đi đến nơi hẹn, bảy người tiến vào Tinh La Điện, thì phải bảy người cùng đi. Một người cũng không thể thiếu!
- Đúng, một người cũng không thể thiếu!
Nếu đã quyết định đêm nay hành động, Tần Vô Song cũng không quay lại Thanh Vân Điện nữa, mà tìm một nơi yên tĩnh ở xung quanh, ngồi xuống tu luyện.
Kiếp trước hắn đã bị người ta gọi là Võ si, sự tập trung trong tu luyện xác thực không phải bình thường. Chút thời gian này, cũng phải tranh thủ từng giây từng phút.
Rất nhanh, bóng đêm đã dần dần kéo tới tối tăm. Đồng Ngôn và đám người Vạn Kim Bằng, tâm tình từng người cũng khác nhau. Đồng Ngôn và Tây Môn Tinh, biết thực lực thật sự của Tần Vô Song, đương nhiên là có chỗ dựa nên không hề sợ hãi, trong lòng thầm chờ mong Tần Vô Song đại phát thần uy, đem đám Võ đồng của Đại Ngô Quốc tiêu diệt toàn bộ.
Còn Vạn Kim Bằng và người của Hạ Tử Trọng đều ít nhiều có chút lo lắng, suy tính hơn thiệt, tâm tình có chút nặng nề, hiển nhiên đối với cuộc hẹn ở Tây Phong Ao sắp tới không có nhiều thoải mái.
Tần Vô Song quay lại trong đám người, thoáng nhìn qua sắc mặt của mọi người đã biết đại khái, cũng không nói đi tận lực khuyên giải an ủi cái gì, mà là nói:
- Thời gian không còn nhiều nữa, Tây Phong Ao đi như thế nào? Ai biết đường đi, hãy lên phía trước dẫn đường!
Đồng Ngôn lâu nay vẫn ở Ly Hỏa Cung quét dọn, đương nhiên không biết Tây Phong Ao ở chỗ nào. Vạn Kim Bằng vội nói:
- Ta biết, mời!
Tây Phong Ao đương nhiên cũng là một phần của Sơn mạch Lăng Tiêu, nhưng không nằm trong các Chủ mạch của Sơn mạch Lăng Tiêu, lại thêm cách ngọn Chủ mạch Lăng Vân Phong cao nhất khá xa, Tần Vô Song không tới địa bàn tu luyện của Đệ tử Sơ cấp, đương nhiên cũng không quen thuộc.
Do Vạn Kim Bằng dẫn đường, đại khái đi được trên dưới một trăm dặm, liền đi vào trong một khe núi lớn. Địa thế nơi này sâu thẳm, quả nhiên là một nơi âm u, hoang vắng, đặt quyết đấu ở nơi này, thật sự là không cần lo lắng có người ngoài quấy rầy.