Chưa hề tham khảo ý kiến của phụ thân đã một mạch từ chối lời đề nghị này, cũng không khiến cho Tần Vô Song có cảm giác khó xử. Phụ thân của Tần Vô Song, Tần Liên Sơn hoàn toàn ủng hộ quyết định này của hắn.
Tần Liên Sơn đối với đất đai lãnh thổ của trấn Đông Lâm này, cảm tình còn sâu đậm hơn Tần Vô Song rất nhiều. Dù sao, hắn sinh ra ở đây, lớn lên ở đây, cho đến bây giờ đã gần năm mươi năm. Cảm giác quyến luyến bịn rịn với quê cha đất tổ không phải một thiếu niên như Tần Vô Song có thể so sánh được.
Còn về những mê hoặc, Tần Liên Sơn thật ra không phải không biết cân nhắc suy tính, Tần Vô Song nghĩ đến những đạo lý này, hắn đồng dạng cũng biết suy xét. Huống chi nhi tử hôm nay đã là Tiên Thiên cường giả, tương lai của Tần gia tất nhiên là một màu sáng lạn. Cần gì phải bỏ gần tìm xa, đi ham muốn phú quý của Đế quốc Thiên Trì gì đó?
Tần Vô Song thuận tay điểm ngã hai gã hộ vệ của gã nam nhân phúc hậu, hướng về phía phụ thân hành lễ một cái, sau đó bay nhanh ra bên ngoài.
Vừa mới đi ra ngoài cửa, vị khách nhân trước đó đã mỉm cười đi vào, trong tay cầm một quả cầu thịt, chính là thuyết khách của Đế quốc Thiên Trì lúc trước.
- Vô Song Hầu, ta vừa tới đã động thủ, hi vọng ngươi rộng lòng tha thứ. Ha ha…
Khách nhân đó rất có phong thái, lên tiếng mở miệng trước.
- Bằng hữu không cần khách khí, khách từ phương xa, xin mời vào trong ngồi!
Người đó cũng không khách khí, liền đi vào bên trong.
Khách và chủ cùng ngồi xuống, người đó rất biết cách điều chỉnh bầu không khí, tự mình giới thiệu:
- Ta họ Liễu, tới từ Đế quốc Đại La, Vô Song Hầu có thể gọi ta là Liễu Sứ giả.
- Liễu Sứ giả?
- Ồ, Vô Song Hầu quả nhiên là thiếu niên anh hùng. Không những thực lực hùng hậu, thiên phú kinh người, càng khó tin hơn là còn trẻ tuổi, nhưng suy nghĩ rất bình tĩnh, không vì vinh hoa phú quý mà động lòng. Thật sự đáng quý! Đáng tiếc Đế quốc Thiên Trì đó, chỗ nào cũng muốn nhúng tay vào. May mà Vô Song Hầu không bị hắn lừa gạt. Đế quốc Thiên Trì có thể hứa hẹn với ngươi, Đế quốc Đại La chúng ta chẳng lẽ không cung cấp được sao? Vô Song Hầu, không giấu gì ngươi, bản Sứ giả là phụng mệnh năm vị Điện chủ của Tinh La Điện, đến đây mời ngươi tới Tinh La Điện làm khách!
- Tinh La Điện?
Trong lòng Tần Vô Song khẽ chấn động, ba chữ Tinh La Điện này, hắn không phải chưa từng nghe thấy. Là thế lực đỉnh cao tuyệt đối tại Đại chủ quốc Đế quốc Đại La, không có bất cứ thế lực nào có thể so sánh được. Tương đương với sự tồn tại của Chân Võ Thánh Địa ở Bách Việt Quốc. Quyền uy tuyệt đối, là chuyện không có gì phải nghi ngờ.
- Vô Song Hầu, có hứng thú hay không?
Liễu Sứ giả mỉm cười hỏi.
Lời mời đến từ Tinh La Điện, Tần Vô Song không có bất cứ lý do nào mà cự tuyệt.
- Liễu Sứ giả, không biết năm vị Điện chủ chủ yếu mời ta đến làm khách, là vì lý do gì?
Liễu Sứ giả cười ha ha nói:
- Lẽ nào ngươi không biết sao? Thí luyện Võ đồng lần này của ngươi, thành tích siêu quần, mạnh mẽ áp chế tất cả các Võ đồng trong cảnh nội Đế quốc Đại La, ngay cả năm vị Điện chủ cũng bị ngươi làm cho chấn động. Mời ngươi tới, sợ rằng cũng chỉ là muốn nhận thức một chút thiếu niên thiên tài mới xuất hiện của Đế quốc Đại La chúng ta!
- Hai chữ thiên tài, ta không dám nhận!
Tần Vô Song trầm ngâm, đột nhiên trong lòng khẽ động, mở miệng hỏi:
- Xin hỏi Liễu Sứ giả, ở cảnh nội của Đế quốc Đại La ta, địa vị của Cực Âm Tông như thế nào?
- Cực Âm Tông?
Liễu Sứ giả ngây người sửng sốt.
- Xin Liễu Sứ giả giải thích nghi hoặc!
Khẩu khí của Tần Vô Song rất chân thành.
- Cực Âm Tông, nhiều nhất chỉ là Tông phái nhị lưu mà thôi. Nhưng Cực Âm Lão Nhân lại cực kỳ khó chơi. Bởi vậy có rất nhiều Tông phái thực lực không tệ cũng không muốn gây thù chuốc oán. Lâu ngày, làm cho tiếng tăm của Cực Âm Tông có vẻ càng ngày càng lớn.
Liễu Sứ giả kiên nhẫn giải đáp. Sau đó lập tức lại hỏi:
- Vô Song Hầu, tại sao lại đột nhiên hỏi đến Cực Âm Tông?
Tần Vô Song than nhẹ một tiếng:
- Liễu Sứ giả trên đường đến đây, lẽ nào không nghe thấy tin đồn?
- Ta đi đường cũng không để ý xung quanh, cũng không nghe thấy tin đồn. Sao hả? Lẽ nào Cực Âm Lão Nhân đã từng lôi kéo Vô Song Hầu? Hay là xuất ngôn uy hiếp?
- Nếu là như vậy, thì còn tốt hơn một chút. Cực Âm Tông cấu kết với Xích Mộc Vương Phủ của Bách Việt Quốc ta, bởi vì ta trong lúc vô ý đã phá vỡ chuyện tốt của bọn họ. Vì vậy Cực Âm Lão Nhân phái Đại đệ tử của hắn là Lệ Vô Kỵ đến tàn sát cả nhà Tần gia chúng ta. Bây giờ Lệ Vô Kỵ đã bị ta giết chết. Dự đoán, bước tiếp theo, Cực Âm Lão Nhân đó có lẽ sẽ đích thân tới đây gây chuyện.
Liễu Sứ giả sắc mặt ngưng trọng, suy nghĩ một lát, mới gật gật đầu:
- Cực Âm Lão Nhân tính cách kỳ quái, bụng dạ cực kỳ hẹp hòi, một khi Lệ Vô Kỵ đã bị ngươi giết chết, hắn nhất định sẽ đích thân tới đây. Vô Song Hầu quả nhiên tài giỏi, trẻ tuổi như vậy, ngay cả Lệ Vô Kỵ, Tiên Thiên cường giả thành danh nhiều năm như vậy, cũng chết dưới tay ngươi, quả không đơn giản. Sự tình trọng đại, ta phải lập tức liên lạc với năm vị Điện chủ của Tinh La Điện, xin bọn họ định đoạt. Tính cách của Cực Âm Lão Nhân vốn cố chấp, trừ phi năm vị Điện chủ ra mặt nếu không sợ rằng Đế quốc Đại La không có ai có thể khống chế được hắn.
Khẩu khí của Liễu Sứ giả có chút kiêng kỵ.
Liễu Sứ giả mặc dù là Điện tiền Sứ giả của Tinh La Điện, nhưng thực lực cũng là Sơ Linh Võ Giả, thực lực cố nhiên còn cao hơn Lệ Vô Kỵ một chút, nhưng so với lão quái vật như Cực Âm Lão Nhân, vẫn là cách xa không bằng.
Bản thân Tần Vô Song, trái lại không kiêng kỵ Cực Âm Lão Nhân gì cả. Điều khiến hắn lo lắng hơn là vận mệnh của cả nhà Tần gia. Dù sao ngoài bản thân hắn ra, những người khác của Tần gia, đối mặt với Tiên Thiên cường giả, căn bản không có bất cứ cách nào có thể chu toàn được đường sống.
Nhưng hắn cũng không hối hận vì bản thân đã giết chết Lệ Vô Kỵ. Dù sao giết hay không giết Lệ Vô Kỵ, với tính cách của Cực Âm Lão Nhân đều không chịu để yên. Hắn phái Lệ Vô Kỵ đến, chính là muốn tàn sát cả nhà Tần gia. Đối với người như vậy, Tần Vô Song từ trước đến nay đều sẽ không nương tay.
- Vô Song Hầu, không cần lo lắng. Mặc dù chúng ta đều không phải là đối thủ của Cực Âm Lão Nhân, nhưng thể diện của Tinh La Điện, Cực Âm Lão Nhân chắc chắn cũng không dám phá vỡ. Trừ phi hắn không muốn sống, nếu không khẳng định sẽ không dám vi phạm ý chí của Tinh La Điện. Như vậy đi, sau khi ta truyền tin tức, sẽ quấy rầy Tần gia các ngươi một chuyến, đợi Cực Âm Lão Nhân tới đây, cùng hắn trao đổi một chút. Nếu hắn thức thời, chuyện này coi như không có gì, nếu không thức thời, hai người chúng ta, cộng thêm Võ Thánh hộ quốc của Bách Việt Quốc, lấy ba chọi một, chắc cũng có thể chu toàn mọi chuyện!
Đây cũng là chuyện duy nhất trước mắt có thể làm. Chỉ là, cứ như vậy, lại mắc nợ nhân tình của Tinh La Điện. Tần Vô Song cười khổ, dặn dò kẻ dưới, khéo léo tiếp đãi Liễu Sứ giả. Liễu Sứ giả đối nhân xử thế hiền hòa, cũng không bắt bẻ. Có chút tương đắc với Tần Vô Song.
Còn Võ Thánh đại nhân nhận được truyền thư của Liễu Sứ giả, cũng từ Võ Thánh Sơn quay về Tần gia, ba gã Tiên Thiên cường giả hợp lại một chỗ. Sức mạnh đương nhiên cũng dồi dào hơn một chút.
Trước Xích Mộc Vương Phủ, là một cảnh tiêu điều, cửa lớn cũng bị dán giấy niêm phong. Tất cả gia tướng hộ vệ, nô bộc trung tâm trong nhà đồng dạng đều rơi vào trong lao tù, những nô bộc bình thường khác đều đã bị thôi việc.
Xích Mộc Vương Phủ vốn phồn hoa phong thái, hôm nay cũng nhuốm một màu đổ nát.
Ban đêm, một luồng thân ảnh giống như u linh chợt rơi xuống trước Xích Mộc Vương Phủ, lại giống như u linh tiến nhập vào trong, sau một lát, thân ảnh đó lại nhẹ nhàng đi ra, trong mắt có một vẻ nghi hoặc.
- Tại sao lại như vậy?
Bóng đen nhìn giấy niêm phong trên cửa lớn, ánh mắt hết sức đăm chiêu.
Đúng lúc này, trên đường cái truyền đến một trận tiếng mõ, một lão đầu gõ mõ cầm canh cất giọng nói khàn khàn:
- Trời khô nóng bức, cẩn thận củi lửa!
Bóng đen đó giống như một trận gió cuốn tới, trực tiếp bay đến bên cạnh lão nhân gõ mõ đó, một tay túm lấy cổ họng, thấp giọng hỏi:
- Xích Mộc Vương Phủ xảy ra chuyện gì? Người đi đâu hết rồi?
- Vương… Vương phủ?
- Xích… Xích Mộc Vương cấu kết với kẻ địch, bị phán tội chết, toàn bộ người của Xích Mộc Vương Phủ đều bị áp giải đến Đế đô, nghe… nghe nói để chặt đầu…
- Đi mấy ngày rồi?
- Mười ngày… không không không… tám ngày.
Ca! Bẻ gãy cổ họng lão đầu, luồng thân ảnh u ám đó lại quay lại trước Vương phủ, hai tay vừa nhấc lên, xoát ra hai tiếng, khí lưu bắn nhanh vào trên hai đầu sư tử bằng đá trước Vương phủ.
Ầm, hai đầu sư tử đá uy vũ nhất thời biến thành bột mịn.
Bóng đen đó khẩu khí dữ tợn nói:
- Áp giải đến Đế đô? Chặt đầu? Cũng được, vậy phải tới Tần gia trước. Diệt Tần gia xong, sau đó mới tới Đế đô giết người của Xích Mộc Vương Phủ!
Giết, giết, giết!
Bóng đen đó chính là Cực Âm Lão Nhân từ ngàn dặm xa xôi tới, bây giờ trong đầu hắn chỉ có một ý niệm, chính là giết sạch tất cả những người có liên quan đến chuyện này, tế lễ Lệ Vô Kỵ, môn đồ mà hắn yêu thương nhất.
Hắn hối hận, hối hận không nên phái Lệ Vô Kỵ đến đó. Thậm chí hối hận không nên thu nhận tên phế vật Hạ Vũ Thiên. Nếu không phải lúc trước hắn thèm muốn nhân mạch và tài nguyên của Xích Mộc Vương Thành, há lại có nỗi đau khổ đồ đệ bị chết thảm như ngày hôm nay.
Cực Âm Lão Nhân vừa nghĩ đến đây, đã lướt qua rời khỏi Xích Mộc Vương Thành, trực tiếp hướng về địa giới Nam Vân Châu mà đi. Có bản đồ, muốn tìm trấn Đông Lâm cơ hồ không tổn hao bao nhiêu sức lực.
Cực Âm Lão Nhân tới được trấn Đông Lâm, cũng đã là chạng vạng ngày thứ hai. Màn đêm buông xuống, các cư dân của trấn Đông Lâm cũng đã kết thúc công việc bận rộn của một ngày, bắt đầu hưởng thụ bữa tối.
Nhưng bọn họ hoàn toàn không biết, một cái bóng chết chóc vô hình đã lặng lẽ tiến về hướng trấn Đông Lâm, khói mù bao phủ lên bầu trời trấn Đông Lâm. Bạn đang đọc truyện được copy tại
Trước khách điếm lớn nhất của trấn Đông Lâm, Cực Âm Lão Nhân mặt không có chút biểu tình đứng ở ngoài cửa, ngẩng đầu nhìn. Trên bảng hiệu là bốn chữ vàng "Khách điếm Đông Lâm".
Khách điếm Đông Lâm này, chính là sản nghiệp của Tần gia. Tiểu nhị bên trong dụi dụi mắt, hắn phảng phất nhìn thấy vừa rồi bên ngoài có người, tại sao mới lóe lên đã không thấy? Lòng hiếu kỳ nổi lên, đi ra ngoài nhưng không thấy có chút nhân ảnh nào. Miệng than thở:
- Thấy quỷ rồi, rõ ràng có người, làm sao mới nháy mắt đã không thấy?
- Ngươi tìm ai?
Một thanh âm lạnh lẽo vang lên sau lưng. Thanh âm này phảng phất căn bản không phải thanh âm của nhân loại, không có chút khí tức nhân loại nào. Phảng phất như tới từ u linh của địa ngục, âm u mà khủng bố.
Tiểu nhị đó vội vàng quay người lại, nhưng vẫn không thấy một chút bóng dáng nào.
Trong lòng run run, vội vàng chạy vào trước quầy tính tiền, miệng kêu lên một cách hàm hồ:
- Có quỷ, có quỷ!
Bên trong có rất nhiều tiểu nhị, đều đang bận rộn công việc. Chưởng quầy thì đang gảy bàn tính trên quầy hàng. Nhìn thấy tiểu nhị kia kêu khóc hãi hùng chạy vào, quát lớn nói:
- Tiểu tử thúi, ngươi thật sự thấy quỷ sao? Kêu khóc làm cái gì? Làm phiền khách nhân, cẩn thận ta bạt tay ngươi đấy.
- Quỷ, thật sự có quỷ!
Chưởng quầy đó đang muốn quát lớn, nhãn thần thoáng nhìn ra bên ngoài, nhất thời cũng ngây dại. Biểu tình kinh ngạc, sợ hãi, há miệng cứng lưỡi, không nói ra được câu nào.
Một luồng thân ảnh, phảng phất giống như u linh, căn bản không phải thực thể, mà giống hơn là sương khói phiêu lãng, giống dòng nước lưu động nhẹ nhàng lướt qua.
- Các ngươi đang tìm ta?
Cực Âm Lão Nhân âm trầm hỏi. Đầu ngón tay dựng thẳng lên, cả người đột nhiên kết thành thực thể, đầu ngón tay vừa phác vừa vẽ. Một luồng dị quang bắn nhanh xuất ra.
Ngay sau đó, cả người tên tiểu nhị đó nhất thời tự nổ, một chùm huyết vũ phun trào ra, thành một khối thịt nát, mềm nhũn ngã xuống dưới đất.
Màn này khiến tên chưởng quầy nhất thời choáng váng. Yết hầu phát ra thanh âm cổ quái "ặc ặc", toàn bộ cơ thể nhất thời hóa đá, trực tiếp choáng váng.
Ngón tay của Cực Âm Lão Nhân vừa lay động.
Lại là một chùm huyết vũ, một đống thịt băm, lại giết chết một người.
Giết! Hắn hận Tần gia, kéo theo là toàn bộ trấn Đông Lâm!
Ba gã bọn Dịch Trần Tử, mặc dù lần này có chút rối loạn nhưng vẫn bảo trì được khoảng cách, duy trì rất thỏa đáng.
Khóe miệng Tần Vô Song nụ cười càng thêm dày đặc hơn. Ánh mắt của hắn đã dừng lại trên hình bóng của Dịch Trần Tử.
Đột nhiên, sợi roi xà hình đem thân thể của Mễ Trung Hằng lại gần trói chặt ở trên cao, giơ giơ lên. Thản nhiên nói:
- Dịch Trần Tử, ta vẫn cho rằng các ngươi ở trong Chân Võ Thánh Địa không chui ra ngoài cơ đấy. Một khi đã đến đây, tên Hoàng đế này liền trả lại cho ngươi vậy.
Tần Vô Song canh đúng khoảng cách, nhìn thấy bọn người Dịch Trần Tử tới mười trượng, đột nhiên vung sợi roi xà hình lên, đem thân thể Mễ Trung Hằng hất văng ra ngoài.
Thân thể của Mễ Trung Hằng giống như đạn pháo bị bắn ra, trực tiếp hướng đến trước mặt của Dịch Trần Tử.
Mà vị trí ba gã Võ Thánh trong lúc đó, Dịch Trần Tử ở bên trái, Đệ nhị Võ Thánh ở giữa, Đệ tam Võ Thánh ở bên phải. Cú ném đó của Tần Vô Song vô cùng tinh tế, vừa đúng lúc gây khó dễ cho bọn chúng. Đúng là muốn phân tán lực chú ý của Dịch Trần Tử, dụ hắn rời đi.
Cú ném này của hắn, dưới ánh mắt nhìn của mọi người, không biết bao nhiêu con mắt nhìn theo thân thể Hoàng đế đang rơi xuống bên dưới, tất cả đều hô lên kinh sợ.
Kế lần này của Tần Vô Song là vô cùng khôn ngoan, là tâm lý chiến đấu cao minh.
Dịch Trần Tử nếu không tiếp lấy, thì hắn thân làm Võ Thánh ở Tây Sở Quốc, địa vị của hắn trong lòng dân chúng tất nhiên sẽ bị giảm xuống. Dù sao Hoàng đế của Tây Sở Quốc chết ngay trước mặt hắn thì đúng là làm mất hết mặt mũi thể diện của hắn.
Cú ném này của Tần Vô Song có thể nói đã gây một sự khó giải quyết cho Dịch Trần Tử.
Dịch Trần Tử nghe thấy tiếng gọi này của Tần Vô Song, tự nhiên là không thể không đi tiếp nhận. Tay áo run lên, sợi trang sức rất nhanh bắn ra, thuận thế phóng xuống bên dưới.
Tần Vô Song nhìn thấy động tác này của hắn, trong lòng mừng rỡ, hai chân bắn ra, thân thể cấp tốc bắn ra sợi roi xà hình phun ra một đạo ánh sáng lạnh lẽo, bay thẳng đến Đệ tam Võ Thánh mà đánh tới.
Dương Đông kích Tây.
Tần Vô Song giống như toàn lực công kích đối phó Đệ tam Võ Thánh, hoàn toàn chính là dương Đông kích Tây, để cho Đệ tam Võ Thánh hoàn toàn không rảnh rỗi thì hắn liền thực hiện bước tiếp theo.
Tần Vô Song, tay phải là sợi roi xà hình phóng ra, tay trái lại dùng kình đạo của kiếm quyết Thiên Mạch Ngưng Kình Kiếm hoàn toàn ngưng tụ ở đầu ngón tay, chỉ chờ đợi tiến gần Đệ nhị Võ Thánh, cấp cho hắn một kích trí mạng.
Thiên Mạch Ngưng Kình Kiếm của hắn mới chính là lực công kích sát thủ.
Mười trượng, năm trượng, ba trượng…
Tần Vô Song đột nhiên tay phải vừa chuyển động, sợi roi xà hình đột nhiên quay đầu hướng đến ngực của Đệ nhị Võ Thánh. Đệ nhị Võ Thánh sớm đã có đề phòng, thấy biến chiêu, đoản côn trong tay có chút nghiêm túc, bảo vệ ngực, thân thể lao đi hướng bên cạnh.
Một khi đã đến trong phạm vi ba trượng, Tần Vô Song há lại có thể để cho tên Đệ nhị Võ Thánh có thể rời đi sao?
Tay trái đã ngưng tụ sẵn kiếm khí, lúc này nâng tay bắn ra, lập tức đâm ba nhát. Liên tục ba đạo kiếm khí vô cùng khí thế đánh thẳng vào mi tâm của Đệ nhị Võ Thánh.
Xuy!
Đệ nhị Võ Thánh hoàn toàn không nghĩ tới, một nhát đâm ngón tay trong lúc đó lại có thể xuất ra lực công kích chẳng khác nào binh khí Tiên Thiên, vẫn còn chưa kịp phản ứng đi tới, liền bị kiếm khí Tiên Thiên này trực tiếp bắn vào mi tâm.
Kiếm khí bắn vào, một lỗ nhỏ sâu hoắm nhất thời xuất hiện, tiến vào phá xuyên não cốt, mang theo một đoàn huyết tương văng ra.
Đoản côn trong tay buông lỏng, ánh mắt của Đệ nhị Võ Thánh trừng lớn hết cỡ, vẻ mặt biểu lộ đột nhiên như bị hóa thạch.
Một chiêu của Tần Vô Song lôi kéo cấp tốc sợi roi xà hình, kéo theo cái đầu của Đệ nhị Võ Thánh, nâng động cước bộ, hướng phía trước phóng đi. Toàn bộ động tác dường như đã được luyện tập trước mấy trăm lần, liền một mạch rất nhanh gọn, tựa như mây bay nước chảy tự nhiên.
Mãi khi thân thể còn lại của hắn lặng lẽ rơi xuống, Dịch Trần Tử cùng Đệ tam Võ Thánh mới phản ứng động tác kế tiếp.
Mà lúc này, Tần Vô Song đã vọt ra ngoài mười trượng, thân thể như vượn và khỉ, leo bám rất nhanh, nhảy lên tường cao trước mặt, nhoáng một cái đã biến mất sạch sẽ không còn lại một chút dấu tích gì, chỉ để lại tiếng cười lạnh liên tiếp cùng một đoàn khói bụi mù mịt.
Mễ Trung Hằng thở hổn hển trong tay Dịch Trần Tử. Dịch Trần Tử lúc này cũng là có chút cảm giác thảng thốt, vẫn chưa kịp tức giận. Hắn lúc này mới hiểu được, trước sau đều là Tần Vô Song đã cho hắn một vố.
Trong lúc thời gian nhanh như vậy, Dịch Trần Tử căn bản là không có thời gian để phản ứng, cũng không có thời gian đi phân tích bên nặng bên nhẹ, nghĩ tới chính là sự phán đoán sai lầm trong nhất thời, liền thành một cái sai tai hại vô cùng lớn. Hắn vừa rồi thấy kiếm khí từn trong tay Tần Vô Song bay ra, biết rằng tính mệnh của Đệ nhị Võ Thánh khó mà có thể bảo toàn, lập tức phẫn nộ đến phát điên, ngửa mặt lên trời rống một tiếng, dẫn theo Đệ tam Võ Thánh hướng phía trước mà đuổi theo.
Lúc này, trong lòng hắn quả thực rất phẫn nộ, không có từ gì để có thể hình dung được.
Nếu đổi lại là trước kia, dù cho Đệ nhị Võ Thánh không địch lại Tần Vô Song thì cũng tuyệt đối không đến mức bị hắn một chiêu sát hại. Dù sao cũng là Tiên Thiên cường giả, cùng là Sơ Linh Võ Giả, sự chênh lệch cũng không thể quá lớn.
Nội thương của Đệ nhị Võ Thánh chưa lành, hơn nữa trước đó trải qua một trận đại chiến, vận dụng linh lực đã làm cho nội thương một lần nữa lại phát tác. Lúc này lại quay về đây vất vả, càng thêm phong trần mệt nhọc. Bị Tần Vô Song dùng kế đánh lén, bất ngờ không kịp đề phòng. Bị kiếm khí ma quái kia của hắn đánh trúng, nuốt hận tử vong ngay tại trận.
- Tần Vô Song à Tần Vô Song, ngươi cũng thật là hung ác tàn nhẫn quá rồi!
Dịch Trần Tử trong lòng chửi rủa.
Ra ngoài Đế Đô, Tần Vô Song thả chậm cước bộ, hắn vẫn chưa dự dịnh lập tức đi ngay. Hắn còn phải đợi cho Dịch Trần Tử cùng Đệ tam Võ Thánh đuổi tới.
Quả nhiên, đợi một lúc, Dịch Trần Tử cùng Đệ tam Võ Thánh liền đuổi tới. Bạn đang đọc truyện tại Truyện YY -
Tần Vô Song đứng ở xa, thản nhiên cười lạnh nhìn Dịch Trần Tử.
Vẻ mặt Dịch Trần Tử tái xanh, âm thanh lạnh lùng nói:
- Tần Vô Song, ngươi thật độc ác!
- Phải, ta là thủ đoạn độc ác. Nhưng mà tất cả những việc này cũng là tội lỗi do các ngươi tự rước lấy. Thái độ làm người của Tần Vô Song ta, những ân oán nhỏ, từ trước đến nay ta đều bỏ qua, nhưng liên quan đến lợi ích quốc gia, liên quan đến tính mạng những kẻ thân hữu của ta thì ta sẽ không chừa thủ đoạn xuống tay. Dịch Trần Tử, đổi lại là ngươi, nếu ngươi cũng rơi vào chuyện giống như ta, nếu là một kẻ ở Công quốc tới hại chết Võ Thánh Tây Sở Quốc ngươi, ngươi có thể dễ dàng bỏ qua sao?
Dịch Trần Tử bị hắn hỏi như vậy, quả thấy có chút tự hỏi lại mình. Dựa vào lương tâm mà nói, nếu như có người hại chết người thân của hắn, e rằng chưa giết hết chín đời kẻ đó hắn cũng không thu tay.
- Tần Vô Song, ngươi thủ đoạn cao siêu, lại là đệ tử của Tinh La Điện, Đại La Quốc Sĩ. Dịch Trần Tử ta không làm gì được ngươi nhưng cũng sẽ có kẻ xử lý được ngươi. Tây Sở Quốc ta có hai vị là môn hạ Đệ tử Trung tâm của Tinh La Điện. Ân oán này, tuyệt không thể như thế này mà bỏ qua.
Tần Vô Song hừ một tiếng nói:
- Vậy thì sao chứ? Muốn chiến thì bảo bọn chúng tới Thanh Vân Điện tìm ra, ta lúc nào cũng tiếp hầu. Dịch Trần Tử, ân oán của Tây Sở Quốc của ngươi cũng với Bách Việt Quốc đến đây là bãi bỏ. Ngày sau muốn chiến hay muốn hòa, liền dựa vào toàn bộ ý niệm trong đầu ngươi như thế nào. Nếu ngươi không bỏ qua thì ta tự nhiên cũng sẽ đối phó với ngươi. Hy vọng sau khi thực lực của ta đại thành, ngươi sẽ không biến thành kẻ tế kiếm đầu tiên của ta, ha ha ha.
Tần Vô Song nói xong, thân thể uốn một cái, liền bay đi. Không chút kéo dài thời gian, một cơ hội cũng không cho Trần Dịch Tử trả lời, trực tiếp biến mất.
Hắn thể hiện chính là loại hiệu quả này, lực uy hiếp duy trì cũng đủ mạnh mẽ, mới có thể khiến cho đối phương không dám tâm sinh biến đổi.
Nhìn thấy bóng dáng rời đi thong dong của Tần Vô Song, Dịch Trần Tử buồn bã, ở sâu trong nội tâm hắn tuôn trào một luồng cảm giác, đây là một loại cảm giác thất bại mà từ trước tới giờ chưa từng có.
- Đệ nhất Võ Thánh, kẻ này quả thực là ngông cuồng.
Dịch Trần Tử bất đắc dĩ thở dài:
- Hắn điên cuồng là bởi vì hắn có tư cách mà ngông cuồng. Kẻ này nhất định sẽ trở thành trụ cột của Tinh La Điện, tuổi trẻ như vậy mà thì đoạn ác độc, không hề đơn giản chút nào. Lão Tam, mối thù của Lão Nhị, ta với ngươi không có hy vọng đi báo. Không biết mấy kẻ ở Tinh La Điện kia dự tính thế nào.
Đệ tam Võ Thánh im lặng không nói gì, nửa ngày cũng không có lên tiếng.
Tần Vô Song không ngừng phóng ngựa, chạy thẳng về Bách Việt Quốc, chạy về Võ Thánh Sơn, đem thủ cấp của Đệ nhị Võ Thánh ở Tây Sở Quốc về Võ Thánh Điện, tế thiên linh của Cầu Lệnh Đức. Làm xong tất cả mọi thứ, mới phiêu nhiên rời khỏi Đế Đô của Bách Việt Quốc.
Trong lúc này, ngoài Tử Bào Đại Tôn giả, thậm chí bất kể là Hoàng đế Bách Việt Quốc, hay là các Vương công quý tộc khác cũng vậy, hắn đều một mực không gặp.
Trong Thiên Tứ Lĩnh, Tần Vô Song lại trở về Vương phủ, đoàn tụ cả nhà, tự nhiên là có một phen vui vẻ.
Lúc cơm chiều, Tần Tụ sắc mặt có chút tái nhợt, chọn vài miếng rau nhẹ, đột nhiên che miệng lại, vội vã chạy hướng ra ngoài. Còn chưa ra đến ngoài cửa đã nghe tiếng nàng "ọe, ọe" một tiếng, phun ra một ngụm đồ ăn còn thừa ra ngoài.
- Tụ muội!
Đạt Hề Minh giật mình, vội vàng chạy ra đỡ nàng:
- Nàng sao vậy, trên người không thoải mái sao?
Tần Vô Song cũng sửng sốt, bước lên phía trước, một bên nắm lấy cổ tay của tỷ tỷ, một lúc sau đột nhiên mỉm cười, buông tay ra, nhìn tỷ tỷ Tần Tụ, lại nhìn tỷ phu Đạt Hề Minh, mỉm cười không nói, quay trở lại ghế ngồi.
Tần Liên Sơn hắc hắc cười hô:
- Minh nhi, Tụ nhi, cùng trở lại vị trí cũ đi.
Đạt Hề Minh nâng tay Tần Tụ trở lại chỗ ngồi, vẻ mặt thân thiết vô cùng lo lắng, Tần Tụ lại là xấu hổ đỏ mặt, không nói câu gì.
- Tỷ phu, tỷ tỷ, chúc mừng nha!
Tần Vô Song mỉm cười nói.
- Chúc mừng?
Đạt Hề Minh sửng sốt.
Tần Liên Sơn phá lên cười:
- Minh nhi, ngươi gần đây vừa phải luyện công, vừa phải vì Vương phủ mà làm lụng vất vả, quá sức mệt nhọc. Ngay cả chuyện thê tử mình có thai cũng không biết sao?
- Có thai?
Đạt Hề Minh sắc mặt vui vẻ, nắm lấy lòng bàn tay của Tần Tụ:
- Tụ muội, ta sắp làm cha? Nàng sắp làm mẹ?
Tần Tụ mặt đỏ bừng, nhẹ nhàng ừ một tiếng. Tần Vô Song ha ha cười to:
- Tốt quá, Vương phủ chúng ta sắp có thêm thành viên mới rồi. Tỷ phu, trở về chịu khó nghĩ trước tên cho nó đi nha. Cả nam cả nữ, đều chuẩn bị lấy một cái.
Đạt Hề Minh hắc hắc cười, không dừng được xoa xoa tay, hình dáng không nhịn được vui vẻ hưng phấn đến cực độ.
- Phụ thân, tỷ phu, ta thấy tu luyện của mọi người cũng là tiến triển cực nhanh. Xem ra công pháp tự tu luyện của hai người cũng đều đã tốt đẹp. Ta ở đây có hai khỏa Nhục Thân Kim Đan, các ngươi có thể sử dụng trước, lúc luyện công, sự rèn luyện thân thể sẽ tăng mạnh, nội trong ba năm sẽ tăng lên đến Chân Võ Cảnh Cửu đẳng. Có hy vọng lớn tiến vào cảnh giới Tiên Thiên.
Nhục Thân Kim Đan này là củng cố thân thể, đan dược cường hóa thân thể, là dùng để chuẩn bị tấn công sâu vào cảnh giới Tiên Thiên, phối hợp với Tiên Thiên Sơ Linh Đan là đan dược dùng để thăng cấp. Hành động này của Tần Vô song tự nhiên là đã chuẩn bị trước.
Hôm nay ăn Nhục Thân Kim Đan này vào, sau khi tới Chân Võ Cảnh Cửu đẳng, ưu thế đánh sâu vào Tiên Thiên cũng sẽ lớn hơn nữa, thân thể được củng cố, so với Chân Võ Cảnh Cửu đẳng khác mạnh hơn không biết bao nhiêu.
Về phần Tiên Thiên Sơ Linh Đan, tạm thời Tần Vô Song không định lấy ra, bởi vì trước khi bọn họ đạt tới đỉnh phong của Chân Võ Cảnh Cửu đẳng, Sơ Linh Đan này với bọn họ vốn không có tác dụng gì. Đặt ở trong tay bọn họ, ngược lại còn mang thêm một tầng gánh nặng nữa.
Chờ tới khi bọn họ đạt tới Chân Võ Cảnh Cửu đẳng đỉnh phong, lúc đó mới cho bọn họ sử dụng cực phẩm Sơ Linh Đan, Vương phủ Tần gia sẽ trong nháy mắt xuất hiện thêm hai vị Tiên Thiên cường giả nữa.
Đến lúc đó, Thiên Tứ Vương Phủ có thể nói là vô cùng vững chắc kiên cố!