Một trận đối chiến Tiên Thiên, đừng nói là bị thương, cho dù là bị áp chế về mặt khí thế, cục diện cũng hoàn toàn biến đổi, huống hồ là cơ thể trực tiếp bị kiếm khí của đối phương đánh trúng?
Kiếm khí cường đại của Tần Vô Song trực tiếp xuyên qua đâm vỡ một cái lỗ to, nhất thời khiến Số 8 máu chảy không ngừng, sắc mặt đại biến, liên tục lui về phía sau.
Đồng môn giao chiến, chỉ phân thắng bại, không phán sinh tử. Tần Vô Song một chiêu tới tay, cũng không truy giết, kiếm thế ngưng tụ lại mà không phát, coi thường Số 8 đó.
Chỉ cần đối phương hơi giãy dụa, kiếm khí của hắn sẽ liên tiếp giáng xuống, cho đến khi cướp đoạt được lực chiến đấu của đối phương mới dừng lại.
Trong ánh mắt của Số 8 vốn có loại khí ngạo nghễ, lúc này đã biến mất sạch sành sanh, thay vào đó là sự nghi hoặc và khủng hoảng, hắn không ngờ, bản thân lại có thể thất bại triệt để như vậy!
Trận thất bại này, có thể gọi là thất bại hoàn toàn, bị đối thủ hoàn toàn áp chế, một chút hi vọng lật ngược thế cờ cũng không có. Nếu không phải ở Lôi đài thi đấu đánh cược, sợ rằng lúc này sớm đã trở thành quỷ dưới kiếm của đối phương rồi.
- Như thế nào?
Tần Vô Song ngăn chặn kiếm thế lại, nhàn nhạt hỏi.
Số 8 mặc dù đeo mặt nạ, nhưng vẫn có thể nhìn ra vẻ tiêu điều biểu lộ ra từ trong ánh mắt của hắn, cười khổ liên tục:
- Người thắng làm vua, kẻ thua làm giặc. Ta còn có lời gì để nói chứ!
Tần Vô Song gật gật đầu, đem ánh mắt chuyển về phía người chủ trì.
Người chủ trì kia cũng rất thức thời, đi lên trước, hô to:
- Quán quân thi đấu Lôi đài lần này, thuộc về Số 6! Tám phần tiền đặt cược, tất cả đều thuộc về Số 6!
Sau một tiếng tuyên bố này, dưới đài nhất thời vang lên tiếng hoan hô vang động. Những Đệ tử Cao cấp vốn xem trọng Số 6, tất cả đều nhảy nhót hoan hô. Bạn đang đọc truyện được copy tại
Còn những kẻ xem trọng Số 8, cũng thấp giọng phát ra từng trận cảm thán.
Đặc biệt là Nghiêm Phong, vui mừng hớn hở, giống như bản thân mình mới là người chiến thắng ở Lôi đài chiến đấu lần này vậy, nắm chặt tay đè xuống:
- Thắng rồi, Tần sư huynh quả nhiên là lợi hại! Hắn thật sự đã thắng rồi!
Vi Dực đang quan khán từ xa mặt mày khẽ cau lại, cũng không nói gì. Chỉ là liếc nhìn về phía Tần Vô Song một hồi lâu, trong lòng hơi có chút không thoải mái.
Chu Phù vẻ mặt mỉm cười, bắt chuyện nói:
- Vi sư huynh, lần này, xem ra tiểu muội ta nhìn chuẩn hơn một chút rồi?
Vi Dực biết Chu Phù đang cố ý chế nhạo hắn, nhưng cũng không thể tránh được. Lần này, xác thực là nhất mạch của mình đã thua rồi, hơn nữa còn thua hoàn toàn triệt để.
Lập tức mỉm cười nói:
- Nhãn quang của Chu sư muội, lâu nay vẫn luôn rất chuẩn. Thắng được ngu huynh cũng là chuyện đương nhiên! Ha ha, mọi người chuẩn bị một chút đi, đợi sau khi Số 6 lĩnh xong phần thưởng, lại chuẩn bị thi đấu Lôi đài tổ thứ hai. Tổng cộng ba tổ, đây mới là tổ thứ nhất, tiếp theo mọi người cũng không được lơi lỏng mới được.
Tần Vô Song ở dưới hàng vạn hàng nghìn người vây quanh, tiến tới trước doanh địa. Quán quân thi đấu Lôi đài, lúc nào cũng là người nhận được sự vây quanh đông nhất, nhân khí vô cùng cao.
- Vị sư huynh này, có thể nói cho chúng ta, ngươi là của nhất mạch nào không?
- Đúng vậy, nói một câu thôi, có lẽ nơi này có sư huynh đệ cùng nhất mạch với ngươi, chúng ta đều rất sùng bái người.
- Sư huynh, nói một câu đi!
Đám đông vây quanh không ngừng người này một câu, người kia một câu, không ngừng bắt chuyện về phía Tần Vô Song.
Ngay lúc này, rèm cửa của doanh địa được kéo ra, bên trong có một người đi ra, bất ngờ chính là Chu Phù. Nàng có dung nhan tuyệt thế, ở dưới ánh sáng mặt trời, càng lộ rõ vẻ xinh đẹp hơn người, khiến tất cả đám môn nhân của Tinh La Điện đang ồn ào đều há mồm cứng lưỡi, không có ai dám nói thêm câu nào.
- Mọi người đang làm gì vậy?
Chu Phù khẽ trách mắng:
- Thân phận của tuyển thủ thi đấu Lôi đài đều được giữ bí mật, các ngươi có bản lĩnh, thì tự mình lên Lôi đài đi, đừng ở đây mà quấy rầy!
Bị Chu Phù quở trách một trận, những đệ tử này này sắc mặt đều vô cùng hổ thẹn, lần lượt xấu hổ rút lui, nhưng lại rất vui vẻ cam tâm tình nguyện, phảng phất có thể được mỹ nữ sư tỷ trách mắng một trận cũng là vinh hạnh cực lớn.
Thậm chí có mấy người trong đó, rõ ràng ôm tâm tư muốn nhìn lén sư tỷ mỹ nữ mà đến, nhìn thấy Chu Phù đi ra, đương nhiên là mừng rỡ ra mặt. Bị Chu Phù mắng như vậy, ngược lại mặt mày rạng rõ, thỏa mãn rời đi.
Tần Vô Song cười khổ lắc đầu, thầm nghĩ nhân khí của vị Chu sư tỷ này thật sự không tầm thường, cho dù là dạy người cũng có thể khiến người ta hưởng thụ như vậy.
Nếu đổi lại là một gã sư huynh khác đi ra nói những lời này, đám người này cho dù ngoài mặt không dám nói gì, trong lòng khẳng định cũng muốn oán thầm một trận. Nhưng bị Chu sư tỷ mắng, tất cả đều lộ ra biểu tình giống như nhặt được bảo bối gì vậy.
- Vị sư đệ này, mời vào trong!
Chu Phù hiển nhiên cũng biết tâm tư của những gia hỏa này, cũng không để ý, nàng ngoài việc không hài lòng với sự hoành hành bá đạo của nhất mạch Đại Điện chủ ra, đối với các đồng môn cũng tương đối khoan dung.
Tần Vô Song gật gật đầu, theo đuôi Chu Phù đến gần doanh trướng.
Chiến lợi phẩm đã hoàn toàn trưng bày ở đây. Chu Phù chỉ vào hộp ngọc đựng tám viên nội đan:
- Sư đệ, đây là tám viên nội đan, chỉ có đặt trong hộp ngọc này, mới có thể giữ được linh lực không bị hao mòn. Không biết trên người ngươi có đạo cụ cất giữ nội đan không. Nếu không có, thì phải nghĩ cách, làm sao mới có thể để linh lực của những nội đan này không bị mất đi!
Tần Vô Song mỉm cười nói:
- Đa tạ sư tỷ nhắc nhở. Tiểu đệ trùng hợp có một bọc hành lý cất đồ nho nhỏ. Nếu không cũng không có cách nào để bảo tồn tiền đặt cược là những viên nội đan được đặt ở đây.
- Điều này cũng đúng, sao ta lại không nghĩ tới chứ?
Chu Phù thản nhiên cười:
- Được rồi, không cần khách khí, những cái này đều là của ngươi!
Tần Vô Song đương nhiên sẽ không khách khí, đem tám viên nội đan được trưng bày trong hộp ngọc, cất vào trong tay áo của hắn. Tay áo rộng rãi, vừa vặn ngăn trở động tác của hắn, không có ai nhìn thấy hắn đem nội đan cất vào trong bọc hành lý trữ vật như thế nào.
Động tác này của hắn khiến mấy gã Đệ tử Trung tâm chủ trì đang ở đây đều có chút kinh ngạc. Đối với Tần Vô Song sự kính nể tăng thêm rất nhiều.
Chu Phù tán thưởng nói:
- Thân thủ hay, chẳng trách có thể thắng được vị trí Quán quân cuối cùng, quả thật là có năng lực chân chính!
Tần Vô Song khẽ cười, chắp chắp tay:
- Đa tạ liệt vị sư huynh sư tỷ, tiểu đệ xin cáo từ!
Tần Vô Song không muốn dây dưa lại nơi này chút nào, hắn biết, thời gian lưu lại nơi này càng lâu, sẽ có thêm nhiều thị phi. Mặc dù hắn không xác định người uy hiếp hắn trước đó xuất ra từ phương nào, nhưng mười phần đến chín khẳng định có quan hệ với mấy vị chủ trì ở nơi này.
Những chủ trì này, nếu đoán không lầm, có lẽ chính là các môn đồ đắc ý nhất dưới trướng của năm vị Điện chủ Tinh La Điện.
Tần Vô Song đang định rời khỏi doanh trướng, sau lưng một người đột nhiên hỏi:
- Sư đệ chậm đã!
Tần Vô Song chậm rãi dừng lại, quay đầu lại hỏi:
- Không biết sư huynh còn có gì chỉ giáo.
Người gọi hắn dừng lại, cũng chính là môn đồ thiên phú kiệt xuất, môn hạ của Tam Điện chủ Chung Vô Ẩn, tên là Triệu Mục Chi.
Triệu Mục Chi hỏi:
- Ngu huynh có một vấn đề vẫn luôn có nghi vấn. Không dám xin hỏi, sư đệ ngươi là môn hạ của Điện chủ nhất mạch nào?
Mấy người khác, kỳ thực cũng rất hiếu kỳ, bao gồm cả Vi Dực trong đó, đều muốn biết, vị sư đệ không biết từ đâu chui ra này, rút cuộc là môn hạ của Điện chủ nhất mạch nào.
Trước đó khi Tần Vô Song báo danh, năm người này đều nhìn qua diện mạo của Tần Vô Song, đều có thể khẳng định không phải là người của nhất mạch mình, vì vậy đều cho rằng là đệ tử của bốn mạch khác.
Tần Vô Song ung dung mỉm cười, dừng một chút, rồi đột nhiên nói:
- Thi đấu Lôi đài này không phải yêu cầu thân phận bí mật sao?
Triệu Mục Chi ngây người, cười khanh khách:
- Đó là bí mật trên Lôi đài, để tránh cơn tức giận tranh giành không đâu giữa mọi người. Ảnh hưởng đến đoàn kết đồng môn. Mấy người chúng ta không tham gia vào loại phân tranh Lôi đài cấp bậc đó, nên ngươi cũng đừng ngại.
Ý tứ là, loại phân tranh cấp bậc này không tạo ra sự hứng thú cho bọn họ. Loại cảm giác ưu việt này càng khiến Tần Vô Song không muốn phản ứng thêm nhiều hơn. Nhàn nhạt cười nói:
- Sự tồn tại cấp bậc này của tiểu đệ, sợ rằng cũng khó lọt vào pháp nhãn của sư huynh. Chuyện theo sư phụ nào, chưa được gia sư cho phép, không dám dễ dàng tiết lộ. Cáo từ!
Nói xong, cũng không đợi Triệu Mục Chi trả lời, cước bộ nhanh chóng tiến ra bên ngoài.
Chu Phù thấy Triệu Mục Chi mặt mày ngốc nghếch, không khỏi buồn cười:
- Triệu sư đệ, tự làm mình mất mặt sao?
Trên khuôn mặt tuấn tú của Triệu Mục Chi lóe lên một làn sương mù, tự mình khỏa lấp:
- Tiểu tử này, sau này đừng để ta nghe nói đến!
- Này này này, nghe khẩu khí này của ngươi còn định lấy lớn hiếp yếu sao?
Chu Phù cười nói.
Sau khi rời khỏi doanh địa, Tần Vô Song tìm được chỗ hẻo lánh, đem mặt nạ và phục sức thi đấu cởi ra, khôi phục lại diện mạo vốn có, sau khi bảo đảm tất cả không lộ ra bất cứ sơ hở gì, lúc này mới từ chỗ bóng tối bước ra.
Nghênh ngang đi tới bên cạnh Lôi đài, lúc này, thi đấu của tổ thứ hai đã sắp bắt đầu rồi. Tần Vô Song lúc này cũng không có nhiều hứng thú để quan chiến.
Tham dự một trận thi đấu Lôi đài, khiến hắn đại thể có một kết luận, biết được vị trí của bản thân ở trong Tinh La Điện như thế nào. Ngoài mấy gã Đệ tử Trung tâm chủ trì ra, Tần Vô Song tự thấy bản thân không thua bất kỳ ai.
Vừa định rời khỏi, đột nhiên thoáng nhìn xa xa, Nghiêm Phong đang nhìn đông nhìn tây, biểu tình lo lắng, hiển nhiên cũng đang tìm hắn, đợi hắn xuất hiện.
Tần Vô Song đi tới, nhẹ giọng nói:
- Đừng lên tiếng, ngươi ra khỏi cốc trước đi, một người đi, ta sẽ đuổi theo ngươi.
Nghiêm Phong ngây người sửng sốt, lập tức lĩnh ngộ được. Vòng vo bên cạnh Lôi đài hai vòng, lúc này mới một mình hành động hướng ra ngoài mà đi. Tần Vô Song cũng không vội vàng đuổi theo, cũng không chậm không nhanh hướng ra bên ngoài mà đi. Đi đến chỗ cửa ra, lấy lại hai món Tiên Thiên thế chấp, rồi theo đuôi mà ra.
Một lát sau, hai người một trước một sau ra khỏi Vạn Tượng Cốc.
Tần Vô Song đi đường rất cẩn thận, đảm bảo phía sau không có ai đuổi theo, lúc này mới trút bớt một số tâm sự. Hắn vốn lo lắng, đám người uy hiếp đó sẽ không từ bỏ, tiếp tục bám theo.
Hôm nay xem ra, đối phương tựa hồ đã tạm dừng công kích, ít nhất trước mắt không có dự định này.
Sau khi rời khỏi Vạn Tượng Cốc mười mấy dặm, Tần Vô Song lúc này mới bước nhanh đuổi theo Nghiêm Phong. Nghiêm Phong lúc này, trong nhãn thần đã tràn đầy sùng bái và hâm mộ.
- Tần sư huynh, đúng là ngươi rồi! Nếu không phải ngươi rút Tử Dương Kiếm ra, ta căn bản không nhận ra ngươi, hại ta lo lắng hồi lâu.
- Hắc, thanh Tử Dương Kiếm này, quả nhiên không bình thường!
Tần Vô Song thở dài:
- Nghiêm Phong, ta định xuống núi, nếu ngươi tin ta, ngươi hãy đưa hết vật liệu trên người cho ta trước đi.
Nghiêm Phong lúc này còn có gì không tin nữa. Không chút nghĩ ngợi, đem tất cả nguyên liệu thu thập được, bao gồm cả Thanh Hàn Thạch đó, tất cả lấy ra hết, giao cho Tần Vô Song.
- Được, sau khảo hạch cuối năm, ngươi hãy tới Thanh Vân Điện tìm ta. Ta nhất định sẽ trả cho ngươi. Nhục Thân Kim Đan, Tiên Thiên Sơ Linh Đan, chỉ cần luyện ra, tuyệt đối sẽ đưa cho ngươi không thiếu thứ gì!
Nghiêm Phong gật gật đầu:
- Được, vậy tiểu đệ xin nhờ cậy Tần sư huynh!
Nói đến đây, thanh âm của Nghiêm Phong cũng không kìm được có chút nghẹn ngào, cố gắng khổ cực nhiều năm như vậy, lần này cuối cùng có thể dễ dàng thực hiện mộng ảo như vậy.
Nếu không phải ra cửa gặp quý nhân, hai loại vật liệu chính của Tiên Thiên đan dược, sợ rằng có cố gắng thêm mười năm cũng chưa chắc có thể thu thập được!
Lần này thật sự là gặp đại quý nhân! Từ trong sâu thẳm nội tâm, Nghiêm Phong đã xem Tần Vô Song như đại ân nhân, đại quý nhân.
Tần Vô Song thong dong nói:
- Đệ tử nếu như gặp Vi Dực sư huynh, cũng sẽ như những vòng trước, dốc toàn lực chiến đấu, bất kể thắng bại. Ta thật hi vọng vòng tiếp theo sẽ gặp Vi Dực sư huynh!
- Ố?
Truân Trung Trì chớp chớp mắt, cười hỏi:
- Vì sao lại nghĩ như vậy?
Tần Vô Song cười nói:
- Chỉ là vì đệ tử không muốn đấu cùng Chu tỷ tỷ, nếu ta chiến đấu cùng Vi Dực sư huynh thì dù bị thua, trận tiếp theo ta cũng sẽ gặp Miêu Trung Hiệp, mà Chu tỷ tỷ…
Chu Phù không dừng được cười lên:
- Vô Song sư đệ, ngươi gọi đây là lý do à?
Tần Vô Song nghiêm mặt nói:
- Chính là lý do đó, ta ngày trước cùng Chu tỷ tỷ tâm sự, vô cùng kính nể cốt cách dịu dàng và vô cùng mạnh mẽ của Chu tỷ tỷ, bởi vậy ta không muốn đấu cùng với tỷ.
- Sợ ta lấy thân phận sư tỷ ức hiếp ngươi sao?
Tần Vô Song khẽ cười, cũng không nói thêm gì nữa. Mong gặp phải Vi Dực là lời thật lòng của Tần Vô Song. Theo như hắn phân tích, thế cục tới giai đoạn này rồi, trận trước là Vi Dực hay sau đó là Vi Dực cùng không quan trọng, chỉ là phân hạng nhì hay hạng ba mà thôi. Mà hôm nay, khí thế chiến đấu của hắn thông qua năm trận đấu đã đạt đến một khí thế cực đỉnh. Ở trên cực đỉnh của khí thế này, có thể cùng đệ tử mạnh nhất của Tinh La Điện quyết đấu, bất luận thắng bại, cũng không có gì nuối tiếc! Chỉ là, vòng tiếp theo rút thăm thế nào, vận mệnh an bài ra sao? Tần Vô Song vẫn đang chờ mong.
Trong trận chiến đấu cùng Triệu Mục Chi, Tần Vô Song có thể nói là thu hoạch được vô cùng lớn, hắn không nghĩ tới, chính mình lại vô tình lĩnh ngộ được kỹ năng nhất tâm nhị dụng, cảnh giới nghịch thiên hai tay đánh nhau. Nguồn truyện: Truyện FULL
Một cái kỹ năng này, mặc dù kiếp này hắn chưa từng có ý nghiên cứu qua, nhưng ở kiếp trước cũng đã thao luyện qua vô số lần. Trong nháy mắt trận quyết đấu cùng Triệu Mục Chi, dường như đã nối hai đường của kiếp trước và kiếp này, trong lúc lơ đãng, đem nhất tâm nhị dụng biểu diễn hoàn thiện trên võ đài, khiến cho những kẻ có mặt ở đây đều phải trố mắt kinh ngạc.
Một ngày nghỉ ngơi, Tần Vô Song lại lần nữa đem tổng kết những cái được cái mất của trận chiến, ở phương diện thực lực, hiển nhiên có không ít lĩnh ngộ.
Tiếp tục đi vào vòng thứ sáu, tâm lý Tần Vô Song không có gánh nặng, bất kể gặp ai thì hắn cũng dốc toàn lực để đối phó.
Chẳng qua ở sâu trong lòng hắn, hắn vẫn thực sự hi vọng cùng Vi Dực quyết đấu một trận. Tuy rằng, với thực lực trước mắt của hắn, vẫn chưa đủ so sánh với kẻ có Linh căn Tiên Thiên là Vi Dực, kẻ mạnh nhất của thế hệ trẻ tuổi, thực lực Trung Linh Võ Cảnh. Nhưng hắn vẫn là muốn đấu một trận.
Từ trong trận chiến này, tìm xem rốt cuộc là có bao nhiêu sự chênh lệch.
Ngày thi của trận đấu thứ sáu, đúng hẹn đã tới.
Địa điểm rút thăm vẫn như cũ ở quảng trường trước cửa đại điện. Sau khi Tứ cường tới, bài danh cụ thể như thế nào, kỳ thực trong lòng nhiều đệ tử Tinh La Điện đề có sự phán đoán của riêng mình.
Chỉ là còn một chút nghi vấn nhỏ, vẫn kích thích thần kinh bọn chúng như bao lâu nay. Bọn chúng thực sự muốn biết rốt cục kẻ nào sẽ dốc toàn lực chiến đấu với Vi Dực sư huynh.
Dưới vạn con mắt chăm chú theo dõi bên dưới, nghi thức lễ rút thăm chính thức được bắt đầu.
Tên Tần Vô Song là cái tên đầu tiên bị rút ra. Căn cứ theo quy củ này, tuyển thủ thứ nhất được rút tên ra, sẽ lên trên đài bốc thăm đối thủ của hắn. Sau đó còn hai kẻ còn lại sẽ là đối thủ với nhau.
Tần Vô Song dường như đối với tất cả mọi thứ đều sớm đã có dự cảm, thong dong đi lên. Trước khi vươn tay bốc hắn khẽ quay đầu cười, đảo qua khuôn mặt của ba kẻ còn lại đứng ở bên cạnh. Vi Dực vẻ mặt lạnh lùng, hiển nhiên đối với hắn mà nói, dù cho đối thủ là ai căn bản cũng không quan trọng.
Nhưng ẩn hiện trong ý nghĩ của hắn vẫn là muốn đấu cùng Tần Vô Song trong vòng này, hắn rất muốn dùng cơ hội này để thử một chút coi tên Tần Vô Song này rốt cuộc có bao nhiêu sức lực.
Không ai làm bừa, cũng không có kẻ nào cố ý bố trí xếp đặt, nhưng dường như có một số sự tình nào đó đã được vận mệnh an bài tốt rồi, mà Tần Vô Song trước đó đã có một dự cảm mãnh liệt.
Hắn bốc thăm ngẫu nhiên, rõ ràng là đúng với sự hi vọng mong chờ trước đây của hắn, đối thủ vòng này của hắn chính là Vi Dực.
Sau khi tên Vi Dực được thông báo ra ngoài. Trên mặt Vi Dực lộ ra một tia cười. Mà hàng vạn kẻ đệ tử của Tinh La Điện cũng phát ra từng trận hoan hô như tiếng sấm.
Bọn chúng quả thật là chờ mong cái kết quả này, tất cả đệ tử Tinh La Điện đều biết, năm trước, bất kỳ kẻ nào đối mặt với Đại sư huynh Vi Dực, kết cục cuối cùng cũng chỉ là một cảnh tượng, không có bất kỳ một kẻ nào thực sự cùng Vi Dực quyết đấu đến cuối cùng. Cuối cùng cũng đều bị hắn đánh cho xuống đài, không lưu tình một chút nào.
Cho nên bất luận là Chu Phù hay Miêu Trung Hiệp, ở trong mắt mọi người cùng Vi Dực giao chiến, trong trường hợp đối chiến cũng nhất định sẽ không dốc toàn bộ sức lực ra đánh.
Nhưng hắc mã Tần Vô Song này lại đáng để mọi người chờ mong. Bọn họ phát hiện trên người Tần Vô Song có một loại khí chất hướng tới vô địch.
Có lẽ từ trước tới giờ chưa từng có qua cục diện thế này. Có lẽ hắc mã Tần Vô Song này ở dưới kẻ có quyền uy thực lực tuyệt đối như Vi Dực sẽ làm khiến cho hắn có chút rung động chăng?
Hai kẻ này, một kẻ mười sáu năm trước giành được số điểm cao nhất cho sáu hạng mục trong khảo hạch Đệ tử Cao cấp, một kẻ thì năm nay đã lặp lại thành tích đó.
Tất cả nhưng cái này, dường như là đã được vận mệnh an bài tốt rồi. Cục diện hai ngôi sao sáng chói nhất của Tinh La Điện, rốt cuộc cũng theo trận chiến này mà bắt đầu mở màn.
Mà Tần Vô Song chẳng những đuổi kịp thành tính của Vi Dực, đạt được thành tích sáu hạng mục điểm tuyệt đối, hơn nữa từ trong Đệ tử Cao cấp tăng lên Đệ tử Trung tâm, trong trận thi đấu bài danh, lại liên tục thăng cấp không ngừng, vượt qua cả thành tích của Vi Dực trước đây.
Hôm nay, hắn lại một hơi liên tục tiến vào Tứ cường!
Mặc kệ hắn có tiếp tục tiến về phía trước thêm một bước hay không, nhưng biểu hiện của hắn đều đã vượt qua Vi Dực năm đó rồi.
Về phương diện quyền uy của một kẻ có Linh căn Tiên Thiên như Vi Dực, bản ghi chép trên các phương diện cuối cùng cũng đã xuất hiện người sửa đổi. Mà kẻ sửa đổi này hôm nay đã xuất hiện một cách vô cùng khí thế trước mặt Vi Dực.
Mọi người cũng đều rất ngạc nhiên, Đại sư huynh Vi Dực sẽ ứng phó với Tần Vô Song này thế nào? Là không lưu tình ép hắn xuống đài hay cùng với kẻ đến sau kia nỗ lực chiến đấu? Anh hùng luyến tiếc anh hùng, thông minh luyến tiếc thông minh?
Vẻ mặt của Vi Cánh vẫn vậy, vẫn là sự lạnh lùng như cũ, phảng phất như tất cả chẳng có liên quan tới hắn. Bất luận đối thủ là ai, đối với hắn mà nói cũng không có gì khác biệt.
Nhưng mà nếu đấu với Tần Vô Song, sâu thẳm trong nội tâm hắn dù sao cũng có chút khoái chí.
Tần Vô Song một đường loại bỏ biết bao huynh đệ nhất mạch của hắn, làm nổi bật nhất mạch Nhị Điện chủ, ẩn hiện cũng có chút ngang hàng với nhất mạch của Đại Điện chủ.
Dù rằng Đại Điện chủ luôn nhắc nhở Vi Dực không được hiếu thắng tranh phong. Nhưng trong lòng hắn, trong sâu thẳm cũng là có chút nội tâm tranh đấu không thể nào gỡ bỏ xuống được. Hắn không muốn nhìn thấy, có kẻ lại có thể với tốc độ nhanh như vậy làm cho những kỷ lục của hắn bị ném ra đằng sau.
Hắn cũng không muốn nhìn thấy, có kẻ ở Tinh La Điện lại có thể uy hiếp được hắn, vị trí siêu nhiên của thế hệ trẻ tuổi trong Tinh La Điện.
Vẻ mặt của Đại Điện chủ cũng vẫn như trước là một mặt giếng tĩnh lặng, từ vẻ mặt của ông ta, lại căn bản không hề biết hắn đang nghĩ gì bên trong. Tâm tình của ông ta lúc này chính là đang suy nghĩ:
- Một trận chiến này, tới thực khéo léo, cũng thật đúng lúc!
Ông ta rất muốn thông qua trận chiến này quan sát Vi Dực một chút, kiểm tra một chút hắn gần đây hai lần bị cảnh cáo rốt cuộc là có hiệu quả gì hay không.
Mà Truân Trung Trì, cũng là tâm tình vô cùng phức tạp. Hắn ngày đó cũng đã biết được tâm tình thái độ của Tần Vô Song, không cần biết là gặp phải kẻ nào, hắn đều không thỏa hiệp. Đây chính là thái độ mà Truân Trung Trì thích nhất, thưởng thức nhất.
Nhưng một mặt, hắn lại không thể không thừa nhận, Tần Vô Song cố nhiên là yêu nghiệt, có thiên phú xuất sắc vượt trội. Nhưng nếu so sánh với Vi Dực mà nói cũng là có một đoạn chênh lệch không nhỏ.
Dù sao Vi Dực vốn là Linh căn Tiên Thiên khi gia nhập vào Tinh La Điện, lại càng được dựa theo con đường Tiên Thiên mà bồi dưỡng hắn. Mười sáu năm cố gắng, cũng đã tiến vào Trung Linh Võ Cảnh hai ba năm nay.
Kẻ ở Trung Linh Võ Cảnh với kẻ ở Sơ Linh Võ Cảnh thì sự chênh lệch là rất rõ ràng. Đây là sự chênh lệch bậc cấp, rất khó để có thể bù lại.
Hiện tại hắn cũng chỉ có thể chờ đợi. Trong lúc chiến đấu, Vi Dực cũng đừng có đả kích quá đáng với Tần Vô Song, đừng có ác ý mà đánh Tần Vô Song làm hắn bị trọng thương.
Tần Vô Song tâm như nước, hắn ở Vạn Tượng Cốc lần tiên nhìn thấy Vi Dực thì đối với Vi Dực đã để lại một ấn tượng sâu sắc. Hắn đối với vị Đại sư huynh này cũng chưa thật có nhiều tình cảm tốt đẹp, nhưng cũng không có cái gì gọi là ác ý.
Nhưng trận thi đấu cá cược ở trên lôi đài, sau khi hắn biết những kẻ uy hiếp hắn là người đến từ nhất mạch Đại Điện chủ, hơn nữa sau lưng còn có nhiều ít cái bóng của Vi Dực, điều này làm cho trong lòng của hắn có chút khó chịu.
Nếu Vi Dực là thủ lãnh của thế hệ trẻ tuổi ở tông môn, lại có một kiểu phong độ loại như vậy, vậy thì một cái thế hệ trẻ này của Tinh La Điện, rất khó khiến cho Tần Vô Song có bất kỳ cảm giác đồng cảm gì.
Tần Vô Song sau khi đi lên đứng giữ Diễn võ đài, Vi Dực mới khoan thai tới gần, phiêu nhiên nhảy lên Diễn võ đài.
Trên mặt mang theo một tia mỉm cười, Vi Dực mở miệng nói:
- Tần Vô Song, lúc ta ở ngọn Chủ mạch Lăng Vân Phong đã từng nghe nói tên của ngươi, chỉ là lúc ở Vạn Tượng Cốc lại không biết vị thiếu niên anh hùng kia lại chính là Tần Vô Song ngươi.
Vô Song nhàn nhạt cười nói:
- Có thể được Vi Dực sư huynh nghe nhắc tới, tiểu đệ cảm thấy vinh hạnh vô cùng. Trận chiến hôm nay, tiểu đệ sẽ đem toàn lực đối phó, xin Vi Dực sư huynh cũng đừng nên hạ thủ lưu tình. Mặc dù nhất chiêu có thể đánh bại tiểu đệ, ta cũng tuyệt đối nói bất cứ lời nào, cũng không xem đó là sự sỉ nhục, mà chỉ càng thúc đẩy ta cố gắng nỗ lực chăm chỉ tu luyện hơn nữa.
Tần Vô Song vô cùng thản nhiên, tâm tình kia của hắn chẳng có gì che giấu mà hoàn toàn thố lộ ra ngoài. Hắn không hi vọng khiến kẻ khác nghĩ rằng hắn cần Vi Dực nhường hắn một bước mới có thể chu toàn.
Trận chiến này của hắn, biết rõ là không có khả năng thắng lợi, nhưng ý nguyện lại vẫn muốn toàn lực thử một lần. Trận chiến này không cầu thắng bại, chỉ cầu một nhận thức.
Vi Dực nghe Tần Vô Song nói xong, sắc mặt nghiêm nghị, gật gật đầu:
- Nếu đã vậy, ngu huynh liền buông tay đánh hết sức, cũng là muốn xem xem hắc mã như Tần sư đệ rốt cuộc có gì hơn người so với các sư đệ khác. Nói thật ra, nhiều năm qua như vậy, có thể để cho sư huynh ra tay hết sức thật đúng là chưa từng xuất hiện qua!
Đến đây, ánh mắt mang hàm ý sâu xa liếc mắt nhìn Tần Vô Song, bổ sung một câu:
- Hi vọng Tần sư đệ ngươi là một ngoại lệ, có thể để ta chân chính dốc hết toàn lực, hưởng thụ được khoái cảm của cuộc chiến đấu thật sự!
Hắn không phải là bày trò, cũng đều không phải là tự tâng bốc mình, đó là một lời nói thật. Nhiều năm qua như vậy, khi Vi Dực hắn đứng lên đến vị trí đỉnh phong rồi thì không có bất cứ kẻ nào có thể khiêu chiến được địa vị của hắn, có thể bức hắn phải dốc hết toàn lực mà đối phó.
Rốt cuộc hắn vẫn là có vị trí cao mà cô đơn lạnh lẽo. Cũng chính là vì đứng ở trong loại cảnh giới vô cùng cao không có đối thủ này, lâu dần khiến cho trong các cuộc chiến đấu của hắn không có cách nào dùng mười phần lực chiến đấu ra mà đối phó.
Tần Vô Song ha hả cười:
- Được!
Hai kẻ cường giả trẻ tuổi của Tinh La Điện ở thời khắc này bắt đầu cuộc quyết đấu số mệnh.
Tần Vô Song lần này gây một cảm giác vô cùng kỳ lạ, không dùng trong tay bất kỳ binh khí gì, tay không nắm thành quyền, cả người dường như một cái cây thoải mái đứng sừng sững ở đó.
- Kiếm và roi của ngươi đâu?
Vi Dực nhàn nhạt hỏi.
- Vi Dực sư huynh, cường giả quyết đấu, kiếm ở trong lòng, roi ở trong lòng. Ý cảnh vừa đến, tự nhiên sẽ xuất ra.
Tần Vô Song nhàn nhạt mỉm cười nói.
- Trong tay không kiếm, ngươi sẽ chẳng thể tiếp nổi ba chiêu của ta.
Khẩu khí của Vi Dực lại có một tia ngông cuồng.
Tần Vô Song cười khẽ lắc đầu:
- Vi Dực sư huynh, trong lòng ngươi chấp nhất với vũ khí hữu hình, có thể thấy được trong lòng ngươi còn chút chấp niệm, trong lúc chiến đấu, cũng chỉ để ý đến biểu hiện bề ngoài của ta mà thôi, cũng sẽ không cảm nhận được cảnh giới thật sự.
Vi Dực phá lên cười:
- Giả thần giả quỷ, ta phải ra tay hết sức, thử coi xem cái gì gọi là kiếm trong lòng, cảnh giới dụng ý trong lòng là có thể đem ra sử dụng!
Vừa dứt lời, đột nhiên khí thế toàn thân như thúc giục mãnh liệt. Sự thúc giục này phảng phất trong thiên địa đột nhiên kéo tới rất nhiều mây đen, che lấp cả hư không.
Chỉ trong nháy mắt, toàn thân Vi Dực trào ra một luồng khí thế cường đại, khí thế này giống như sóng lớn, ngưng tụ thành một cái cột lốc xoáy khổng lồ, dữ tợn phóng hướng ra ngoài, dường như tùy thời mà bùng phát lên, đem tất cả những gì thấy được lao tới mà cắn nuốt.
Khí thế này thúc giục, hàng vạn đệ tử đang xem ở dưới đài đều là không thể khống chế, cùng đó trong lòng vừa động, toàn thân không kìm được một trận run rẩy. Sắc mặt cũng biến đổi kịch liệt. Khí thế quá mạnh, lực cắn nuốt quá mạnh!