Tây Môn Tinh xác thực bị thương rất nặng. Sau khi dùng một số thuốc trị thương, cuối cùng mới áp chế được thương thế. Tinh La Điện vốn có quy củ, tranh đấu xung đột của nội bộ tông môn bình thường tuyệt đối sẽ không đề cập đến chuyện kế thừa môn hộ, càng sẽ không được khóc lóc kể lể với trưởng bối, trừ phi là sự lăng nhục quá ác ý, hoặc là ức hiếp thực lực quá cách xa, mới có thể kinh động đến sư môn trưởng bối.
Tần Vô Song mặc dù từng có ân oán với Tây Môn Đại phiệt, nhưng mối ân oán này đã được hóa giải dưới tay của Tây Môn Vũ, hơn nữa trước mắt Tây Môn Đại phiệt đã thần phục Vương tộc Tần gia, thuộc về thế lực Đại phiệt dưới trướng của Vương tộc Tần gia.
Một khi đã thuộc về người dưới trướng của Tần gia, Tây Môn Tinh ở bên ngoài bị người ta đánh bị thương, Tần Vô Song thân là đệ tử Vương tộc, vốn phải xuất đầu lộ diện. Huống hồ cục diện hôm nay đã đề cập đến mâu thuẫn phân tranh giữa hai nước Bách Việt Quốc và Đại Ngô Quốc. Tần Vô Song càng không thể không ra mặt, bàng quan, mặc kệ.
Thế cục hiện tại, đã không phải là tranh đấu khí phách giữa người với người mà là ân oán giữa hai quốc gia.
Lúc này, bảy gã Võ đồng của Bách Việt Quốc đã tập hợp lại một chỗ đầy đủ. Đồng Ngôn và Tây Môn Tinh đều là đệ tử của Thiên Tứ Lĩnh, Vạn Kim Bằng là đệ tử của Tử Diễm Lĩnh.
Ba gã khác đều là đệ tử của Ba đại Vương tộc, thống nhất họ Hạ, chính là những người có điểm số cao nhất trong ba đại Vương tộc của Thí luyện Võ đồng lần trước của Bách Việt Quốc.
Ở đây, Tây Môn Tinh và Đồng Ngôn, gia tộc trước đây đều tham gia vào tiệc cưới của Tần Tụ và Đạt Hề Minh, vì vậy trước khi xuất phát, đã được các Trưởng lão gia tộc căn dặn, nói cho bọn họ tin tức của Tần Vô Song là Tiên Thiên cường giả, đồng thời cũng dặn dò nhiều lần để bọn họ không được tiết lộ tin tức ra bên ngoài.
Lần trước Tần Vô Song tiêu diệt Lệ Vô Kỵ, đồng thời khiến Xích Mộc Vương Phủ sụp đổ hoàn toàn, cho đến bây giờ, ngoại giới vẫn tưởng là Võ Thánh đại nhân ra tay tiêu diệt cường giả tới từ bên ngoài, căn bản không biết là Tần Vô Song ra tay.
Chỉ có những thế lực quý tộc tham dự vào hôn lễ, mới biết được sự tình bên trong. Nhưng sau khi được Võ Thánh đại nhân cảnh cáo, đương nhiên cũng biết tầm quan trọng của bí mật này, nào dám tiết lộ?
Còn ở trong bản thân gia tộc, cũng chỉ có những nhân sĩ trung tâm mới biết được. Vì vậy, ngoài Tây Môn Tinh và Đồng Ngôn ra, mấy kẻ khác đều chỉ biết Tần Vô Song dường như được Điện chủ nào đó chọn lựa, địa vị vô cùng cao.
Bách Việt Quốc thăng lên làm Công quốc Thượng phẩm, cũng hoàn toàn là dựa vào địa vị của Tần Vô Song ở Tinh La Điện. Vì vậy, bất kể xuất thân như thế nào, trong hàng ngũ bọn họ tự nhiên sẽ xem Tần Vô Song là nhân vật trung tâm trong bảy người của Bách Việt Quốc. Cho dù là đệ tử của ba đại Vương tộc cũng không ngoại lệ.
Ở Tinh La Điện, sư phụ của bọn họ chẳng qua cũng chỉ là cấp bậc Trưởng lão, sư phụ Tần Vô Song người ta lại là cấp bậc Điện chủ a!
- Vô Song Hầu, khẩu khí này, chúng ta không thể nuốt xuống được!
Hạ Tử Trọng của Thái Uyên Lĩnh mở miệng đầu tiên.
Thái Uyên Lĩnh tiếp giáp ranh giới với Đại Ngô Quốc, quan hệ thường ngày với Đại Ngô Quốc đương nhiên cũng là xung đột mạnh mẽ nhất, mâu thuẫn cừu hận cũng là sâu đậm nhất. Vì vậy trong khẩu khí của Hạ Tử Trọng cũng tràn đầy hận ý.
Hai gã đệ tử Vương tộc, phân biệt đến từ Lam Nguyệt Lĩnh cùng Tử Diễm Lĩnh đều lần lượt gật đầu biểu lộ thái độ:
- Không thể nhẫn nhịn được, nếu lần này bị bọn chúng áp chế, đệ tử của Bách Việt Quốc chúng ta sau này ở Tinh La Điện sợ rằng vĩnh viễn sẽ bị bọn chúng trấn áp!
- Mọi người không cần ầm ĩ, Tần huynh khẳng định có suy tính rồi!
Đồng Ngôn tương đối hiểu tính cách Tần Vô Song, biết hắn đã tới đây, thì tuyệt đối sẽ không khoanh tay bàng quan.
Lần trước Tần Vô Song ở trước cửa Tê Phượng Lầu, vì mấy người bách tính bình dân mà cũng có thể không ngại trở mặt với Quốc cữu gia đương triều, hôm nay liên quan đến tranh chấp giữa hai nước, liên quan đến tôn nghiêm quốc gia, Tần Vô Song không thể không để ý tới.
- Có danh sách những Võ đồng của Đại Ngô Quốc không? Bọn chúng phân biệt làm môn hạ của các trưởng bối nào?
Tần Vô Song mở miệng hỏi.
- Hừ, đại bộ phận bọn chúng là bái các Trưởng lão làm môn hạ, có ba tên bái các Pháp vương làm môn hạ, còn có một tên được nhất, tên là Tề Ngâm Phong, được Tam Điện chủ thu làm môn hạ, là thủ lãnh trong đám người đó!
Hạ Tử Trọng căm giận bất bình, nhìn Tần Vô Song:
- Tần Vô Song, có người nói ngươi đã bái Nhị Điện chủ làm môn hạ, chuyện này là thật hay giả?
Tần Vô Song được Nhị Điện chủ nhận làm đệ tử, ở Tinh La Điện kỳ thực cũng không tính là chuyện đặc biệt cơ mật, rất nhiều người biết, nhưng bọn họ từ Bách Việt Quốc chạy tới, liền vội vàng tiến vào tuyển chọn lần hai, sau khi tuyển chọn xong, lại được đưa vào Sơn mạch Lăng Tiêu tu luyện, căn bản không có cơ hội nghe thấy tin tức cơ mật, vì vậy tin tức vô cùng bế tắc.
Tần Vô Song gật gật đầu:
- Ta nhận được sự xem trọng của Nhị Điện chủ, quả thực có chuyện này!
Mọi người vừa nghe đều cảm thấy vô cùng mừng rỡ. Mặc dù bọn họ không biết thế lực cụ thể của cao tầng Tinh La Điện là như thế nào, nhưng vị trí của Nhị Điện chủ, hiển nhiên cao hơn Tam Điện chủ, điều này không bao giờ sai.
Tần Vô Song bái Nhị Điện chủ làm môn hạ, chí ít điểm này cũng đã áp chế được khí thế của Đại Ngô Quốc. Tề Ngâm Phong bái Tam Điện chủ làm môn hạ, cũng không còn vẻ đáng sợ như trước nữa.
Tần Vô Song đương nhiên sẽ không để ý đến những tranh chấp tiểu tiết, hỏi:
- Những Võ đồng của Đại Ngô Quốc dự định giải quyết như thế nào?
Nghe Tần Vô Song hỏi đến trọng điểm, Vạn Kim Bằng tiếp lời nói:
- Bọn chúng tuyên bố, tối nay gặp mặt ở Tây Phong Ao, lấy võ quyết định thắng thua. Cho dù là bên nào thua, cũng phải chủ động rời khỏi Tinh La Điện!
- Rời khỏi Tinh La Điện?
Tần Vô Song khẽ cau mày.
Tinh La Điện này cũng không phải là cái chợ, sao có thể nói đến thì đến, đi thì đi chứ? Điều này cũng không tránh khỏi có chút đùa giỡn.
- Đúng vậy, bọn họ nói như vậy!
Vạn Kim Bằng rất là bất đắc dĩ:
- Đám gia hỏa đó vô cùng kiêu ngạo, tựa hồ đã dự liệu là chúng ta nhất định sẽ thua. Bọn chúng lúc nào cũng muốn loại trừ chúng ta khỏi Tinh La Điện, để Đại Ngô Quốc bọn chúng toàn diện áp đảo Bách Việt Quốc chúng ta!
Đồng Ngôn lại nói:
- Tinh La Điện cũng không phải là Đại Ngô Quốc của bọn chúng, thật sự muốn ra thì ra, muốn đi thì đi sao?
- Tinh thiếu gia, tối nay ngươi hãy cùng đi với bọn ta. Kẻ nào đánh ngươi bị thương, đến lúc đó ngươi phải nhận ra rõ. Nếu bọn chúng muốn sinh sự, thì tối nay phải một phát giải quyết hết!
Khẩu khí của Tần Vô Song lành lạnh, khiến nguời khác nghe thấy cũng vừa sợ vừa mừng. Hiển nhiên, Tần Vô Song nói như vậy, chính là tương đương với đồng ý tiến lên.
Có môn hạ thân truyền của Nhị Điện chủ áp trận, hành động tối nay, bọn chúng có lá gan lớn như thế nào, chuyện thắng thua không nói trước được, chí ít về mặt khí thế sẽ không thua đối phương.
Tây Môn Tinh mừng rỡ nói:
- Vô Song Hầu xuất mã, nhất định mã đáo thành công. Đám tôn tử của Đại Ngô Quốc đó, tối nay bọn chúng sẽ gặp xui xẻo rồi!
Ba gã con cháu của ba đại Vương tộc, mặc dù cao hứng nhưng không lạc quan như Tây Môn Tinh. Khẩu khí của Hạ Tử Trọng trầm xuống:
- Ta nghe nói Tề Ngâm Phong đó, chính là cháu nội chính thống của Võ Thánh hộ quốc Tề Thắng Nam của Đại Ngô Quốc, từ nhỏ đã được bồi dưỡng theo con đường Tiên Thiên cường giả, hiện nay cũng là tu vi Chân Võ Cảnh Cửu đẳng, ở Đại Ngô Quốc có thể nói là thế lực dưới một người, trên vạn người. Cũng chính vì như vậy, mới làm náo động lớn như vậy. Hắn chính là gã được Tam Điện chủ tự mình lựa chọn!
Trải qua Thí luyện Võ đồng lần trước, tu vi của Tần Vô Song đã được ngoại giới định nghĩa là Chân Võ Cảnh Cửu đẳng. Bạn đang đọc truyện tại - www.Truyện FULL
Đây cũng là đánh giá của đệ tử ba đại Vương tộc đối với Tần Vô Song, vì vậy trước mặt Tề Ngâm Phong đó, bọn họ cũng không có nhiều lạc quan đáng nói. Cửu đẳng của Tần Vô Song, dù sao chỉ là mới thăng lên mà thôi. Còn Cửu đẳng của Tề Ngâm Phong người ta lại là cháu nội của Võ Thánh hộ quốc, từ nhỏ đã được bồi dưỡng theo con đường Tiên Thiên.
Theo như bọn họ thấy, ở đây vẫn có sự chênh lệch. So sánh với Cửu đẳng của thế lực thế tục bình thường và bốn đại Tôn giả của Võ Thánh Sơn, chênh lệch rất rõ rệt.
- Cửu đẳng thì thế nào chứ?
Tây Môn Tinh giọng căm giận, giận dữ nói:
- Có Vô Song Hầu xuất mã, tên Tề Phong Ngâm đó không đến thì thôi, nếu đến thì cứ thế mà đập!
- Bất kể thế nào, lần này, mấy người chúng ta không cầu mong thắng được bọn họ, nhưng chí ít cũng không thể thua. Nếu không, mặc dù không nói đến cút ra khỏi Tinh La Điện, nhưng những ngày tháng sau này tuyệt đối sẽ không dễ sống!
Vạn Kim Bằng đối với tình thế cũng có chút nắm chắc rõ rằng.
- Ân, Vô Song Hầu, nếu tên Tề Ngâm Phong đó thực sự quá đáng, theo ý ta, ngươi hãy lộ ra sự uy nghiêm của Nhị Điện chủ, áp chế sự huyênh hoang của hắn!
Hạ Tử Trọng kiến nghị nói.
- Như vậy sao được?
Đồng Ngôn lập tức phủ quyết:
- Nếu là như vậy, ngược lại Võ đồng của Bách Việt Quốc chúng ta có vẻ nhát gan! Bộ mặt này ngàn vạn lần không thể vỡ được! Nếu không sau này không trở thành trò cười mới lạ!
Thân phận và địa vị của Đồng Ngôn, vốn là không bằng tất cả những người ở đây, nhưng bây giờ ở Tinh La Điện hắn lại là môn hạ của Ly Hỏa Pháp Vương, ngoài Tần Vô Song ra, địa vị của hắn còn cao hơn một chút so với tất cả những người ở đây, vì vậy hắn bất giác có địa vị ngang bằng với những người này.
Hạ Tử Trọng thở dài:
- Chuyện liên quan đến sự sinh tồn của chúng ta ở Tinh La Điện, Vô Song Hầu, ta cảm thấy vẫn còn có tất yếu!
Tần Vô Song nhàn nhạt mỉm cười, cũng không nói gì.
Báo ra sư môn, cáo mượn oai hùm? Nếu đối đầu là cường nhân giống như Cực Âm Lão Quái, thực lực thật sự chênh lệch quá xa thì có lẽ sẽ sử dụng phương pháp đó. Dù sao xác thực chống chọi không được, nếu còn cần mang ra tên tuổi của sư phụ, vậy Tần Vô Song hắn hai kiếp này tu luyện giống như vô ích rồi.
Khoát tay, ngăn lại lời mà Đồng Ngôn rục rịch định nói.
- Không cần nói nữa, tối nay, Tây Phong Ao, đúng giờ hành động!
Tần Vô Song đi tới bên cạnh Tây Môn Tinh, đập hai cái lên người hắn, nhất thời đem máu tụ trong cơ thể ép ra bên ngoài.
Yết hầu của Tây Môn Tinh chợt cảm thấy tanh tanh, một ngụm máu đen bắn ra, cả người nhất thời thoải mái hơn rất nhiều, sắc mặt cũng dần dần xoa dịu đi một chút.
- Vận hành chân khí, không được phân tâm!
Tần Vô Song hờ hững nói:
- Ta không muốn tối nay chỉ còn lại sáu người đi đến nơi hẹn, bảy người tiến vào Tinh La Điện, thì phải bảy người cùng đi. Một người cũng không thể thiếu!
- Đúng, một người cũng không thể thiếu!
Nếu đã quyết định đêm nay hành động, Tần Vô Song cũng không quay lại Thanh Vân Điện nữa, mà tìm một nơi yên tĩnh ở xung quanh, ngồi xuống tu luyện.
Kiếp trước hắn đã bị người ta gọi là Võ si, sự tập trung trong tu luyện xác thực không phải bình thường. Chút thời gian này, cũng phải tranh thủ từng giây từng phút.
Rất nhanh, bóng đêm đã dần dần kéo tới tối tăm. Đồng Ngôn và đám người Vạn Kim Bằng, tâm tình từng người cũng khác nhau. Đồng Ngôn và Tây Môn Tinh, biết thực lực thật sự của Tần Vô Song, đương nhiên là có chỗ dựa nên không hề sợ hãi, trong lòng thầm chờ mong Tần Vô Song đại phát thần uy, đem đám Võ đồng của Đại Ngô Quốc tiêu diệt toàn bộ.
Còn Vạn Kim Bằng và người của Hạ Tử Trọng đều ít nhiều có chút lo lắng, suy tính hơn thiệt, tâm tình có chút nặng nề, hiển nhiên đối với cuộc hẹn ở Tây Phong Ao sắp tới không có nhiều thoải mái.
Tần Vô Song quay lại trong đám người, thoáng nhìn qua sắc mặt của mọi người đã biết đại khái, cũng không nói đi tận lực khuyên giải an ủi cái gì, mà là nói:
- Thời gian không còn nhiều nữa, Tây Phong Ao đi như thế nào? Ai biết đường đi, hãy lên phía trước dẫn đường!
Đồng Ngôn lâu nay vẫn ở Ly Hỏa Cung quét dọn, đương nhiên không biết Tây Phong Ao ở chỗ nào. Vạn Kim Bằng vội nói:
- Ta biết, mời!
Tây Phong Ao đương nhiên cũng là một phần của Sơn mạch Lăng Tiêu, nhưng không nằm trong các Chủ mạch của Sơn mạch Lăng Tiêu, lại thêm cách ngọn Chủ mạch Lăng Vân Phong cao nhất khá xa, Tần Vô Song không tới địa bàn tu luyện của Đệ tử Sơ cấp, đương nhiên cũng không quen thuộc.
Do Vạn Kim Bằng dẫn đường, đại khái đi được trên dưới một trăm dặm, liền đi vào trong một khe núi lớn. Địa thế nơi này sâu thẳm, quả nhiên là một nơi âm u, hoang vắng, đặt quyết đấu ở nơi này, thật sự là không cần lo lắng có người ngoài quấy rầy.
Tần Vô Song cuối cùng không có tuyên bố từ bỏ, nhưng thật ra lại là Chu Phù, ngay trong ngày nghỉ ngơi, đã cùng với Truân Trung Trì thương lượng một chút, kiên trì thành toàn cho Tần Vô Song, từ bỏ quyền tham gia trận chung kết!
Truân Trung Trì bất đắc dĩ, chỉ có thể nhận lời. Tuy rằng hắn biết với khí thế cùng sức chiến đấu hiện tại của Tần Vô Song, dù cho là rất quý mến vị Đại sư tỷ Chu Phù nhưng chỉ sợ cũng sẽ không dễ dàng từ bỏ trận chung kết này.
Một khi Chu Phù đã cố ý quyết định như thế, Truân Trung Trì cũng chỉ biết thuận theo lòng nàng, Hắn cũng biết, Chu Phù là thành tâm thành ý hi vọng Tần Vô Song đứng ra gánh đỡ nhất mạch Thanh Vân Điện, thậm chí là dẫn dắt thế hệ tuổi trẻ của Tinh La Điện một đường hướng tới phía trước! Bởi vậy, trong lịch sử của Tinh La Điện đã có một kỳ thi đấu bài danh Đệ tử Trung tâm có kết quả bất ngờ nhất, sinh ra một hắc mã dùng khí thế bất khả chiến bại, trực tiếp ngồi lên vị trí Quán quân trong trận thi đấu bài danh Đệ tử Trung tâm.
Tần Vô Song, cái tên này nhất định sẽ trở thành truyền kỳ, được long trọng viết vào trong lịch sử Tinh La Điện.
Kết quả của trận bài danh Đệ tử Trung tâm đã được công bố hoàn toàn, một hồi sự kiện kéo dài hơn hai mươi ngày, rốt cục cũng kết thúc oanh liệt, mà lúc này đã là ngày tháng chạp, một năm đã sắp qua.
Mặc kệ là thành tích trận bài danh Đệ tử Trung tâm thế nào, lần khảo hạch này cũng đã trở thành quá khứ, tất cả phải nhìn về phía trước.
Các điện các mạch cũng đều tụ tập môn hạ đệ tử, phân tích những cái được và cái mất.
Thanh Vân Điện nhất mạch này tất nhiên cũng không ngoại lệ. Thanh Vân Điện ngày hôm nay khí thế không ngừng nâng cao, mơ hồ còn có ý oai phong nổi trội hơn nhất mạch Đại Điện chủ.
Truân Trung Trì tự nhiên là vô cùng khoái trá, lần thi đấu bài danh Đệ tử Trung tâm này, thu hoạch thật to lớn, thật sự là vượt qua sự mong muốn của hắn.
Mười ba gã Đệ tử Trung tâm lại một lần nữa tụ tập trong đại điện của Thanh Vân Điện, mà các Đệ tử Cao cấp cùng Đệ tử Sơ cấp khác lại là tụ tập ở bên ngoài điện.
Tâm tình của hàng ngàn hàng vạn đệ tử hiện tại so với lúc trước trận đấu bài danh là hoàn toàn không giống nhau. Mặc kệ mỗi người thành tích thế nào, mỗi người đều vui vẻ ra mặt.
Sự nổi bật của Thanh Vân Điện lần này thực quá lớn. Trong mười Đệ tử Trung tâm đứng đầu liền có bốn người, bao gồm cả Á quân và Quán quân. Thành tích này, trong mười năm đã qua e rằng nhất mạch Đại Điện chủ cũng chưa từng xuất hiện qua, vậy mà Thanh Vân Điện bọn họ lại làm được.
Bọn họ làm đệ tử của Thanh Vân Điện cũng là cảm thấy vô cùng tự hào. Loại tự hào này khiến cho các đệ tử của Thanh Vân Điện trong lúc vô hình đều cảm thấy vô cùng thân thiết, mặc kệ là biết quen biết nhau hay không, cũng đều có thể tụ tập một chỗ để tán gẫu. Nội dung trò chuyện, tự nhiên có quan hệ với trận thi đấu bài danh.
Ngay cả Truân Trung Trì cũng không thể nghĩ tới lần này thi đấu bài danh Đệ tử Trung tâm lại mang đến nhiều điều tốt đẹp đến vậy. Cư nhiên có thể khiến cho lực ngưng tụ của các môn hạ đệ tử của hắn tăng nhanh trên diện rộng.
Những gã đệ tử này tập trung ở đây như vậy, hiển nhiên là đều có sự chờ đợi. Bởi vì trước đây Truân Trung Trì đã hứa hẹn, hôm nay cho dù là Đệ tử Trung tâm cũng được, Đệ tử Cao cấp cũng được, Đệ tử Sơ cấp cũng tốt, tất cả mọi người đều tụ tập lại một chỗ để cùng nhau ăn mừng.
Đương nhiên, bọn họ vẫn phải chờ đợi một chút, bởi vì các Đệ tử Trung tâm vẫn cần phải gặp mặt nhau trước. Sau đó mới có thể bố trí cho bọn họ ra ngoài gặp mặt mọi người. Đến lúc đó có bất kỳ câu hỏi gì về phương diện tu luyện đều có thể thỉnh giáo các Đệ tử Trung tâm.
Đây là một cơ hội khó có được, những gã đệ tử này tự nhiên đều vô cùng quý trọng. Thường ngày, bọn họ trên danh nghĩa là đệ tử của nhất mạch Thanh Vân Điện, nhưng tu luyện ở Tinh La Điện đều là sư phụ đón nhận nhập môn, thế nhưng tu luyện lại do tự thâm mỗi người. Mỗi người đều căn cứ vào những đặc điểm khác nhau mà tiếp nhận chỉ dạy tâm pháp và công quyết cũng không hoàn toàn giống nhau, nhưng trên cơ bản, về mặt cấp bậc vẫn là chênh lệch không nhiều lắm.
Cho nên, nếu như bọn họ không phải là Đệ tử Trung tâm, bình thường cũng không có tư cách trực tiếp thỉnh giáo Nhị Điện chủ. Thành ra có cơ hội thỉnh giáo các Đệ tử Trung tâm, bọn họ tự nhiên quý trọng gấp bội phần.
Lúc này, ở giữa đại điện, Truân Trung Trì đang vui mừng đắc ý.
- Các đồ nhi, thắng lợi này thuộc về các ngươi, vi sư vui mừng thay cho các ngươi, đồng thời cũng hi vọng sẽ giữ vững mãi được cái thành tích này. Có câu châm ngôn, giành giang sơn thì dễ còn giữ vững giang sơn thì khó. Sau này không thể nào mỗi đợt lại có thể thu hoạch được thành tích tốt như vậy, nhưng vi sư lại hi vọng mỗi người các ngươi đều có thể nhận thức được ý nghĩa của thành tích lần này, cũng hi vọng các ngươi hiểu rõ, trên thế giới này không có bất kỳ cái gì là không thể, chỉ cần nỗ lực, cố gắng phấn đấu, khi cơ hội đến, cuối cùng thể nào cũng xuất hiện kết quả lý tưởng. Phù nhi, ngươi là Đại sư tỷ, việc này, ngươi có thể phát biểu một chút cảm nghĩ.
Chu Phù cười khanh khách quay đầu nhìn Tần Vô Song:
- Sư phụ, theo quy củ, cái chức Đại sư tỷ này của ta hẳn phải xuống đài, hiện tại Vô Song sư đệ đáng được thăng lên Đại sư huynh rồi. Các mạch của Tinh La Điện có quy củ luật bất thành văn, chức vụ Lão Đại là thay phiên làm, dựa theo bài danh thực lực mà định.
Chỉ là Tần Vô Song không có khởi lên ý niệm tranh giành, mỉm cười cự tuyệt:
- Đại sư tỷ, những cái khác đều có thể thương lượng được, còn cái chức Đại sư huynh này, tiểu đệ tuyệt đối không dám nhận.
Truân Trung Trì cười ha hả, khoát tay nói:
- Phù nhi, Vô Song đã từ chối không nhận, ngươi cũng đừng ép hắn nữa. Dù sao ở trên trận thi đấu bài danh Đệ tử Trung tâm, ngươi đã nhường qua một lần, chức Đại sư tỷ này, ngươi cẫn tiếp tục làm là được rồi. Vô Song tuổi còn nhỏ, tiếp tục để hắn làm sư đệ đi.
Truân Trung Trì nói như vậy xem như đã giải vây cho Tần Vô Song. Hắn ngày đó nhìn Tần Vô Song và Vi Dực quyết đấu, liền nhìn ra Vô Song đã cố ý áp chế sự nổi bật, không muốn quá lộ ra sự nổi trội. Hôm nay nếu để hắn làm Đại sư huynh, áp lực ở các phương diện quả thật sẽ ảnh hưởng đến sự tu luyện của Tần Vô Song. Thành ra, làm một kẻ sư phụ như hắn, cũng tự nhiên phải đứng ra để giảm bớt sức ép cho đệ tử.
- Sư phụ, quy củ là vậy thôi, nói thế nào chứ với thực lực của Vô Song sư đệ, làm Đại sư huynh cũng không thành vấn đề. Các ngươi thấy đúng không?
Chu Phù quay đầu sang hỏi các sư đệ khác.
Các sư đệ khác đều tủm tỉm cười, từ chối cho ý kiến. Bọn họ cũng không biết phải tỏ thái độ thế nào cho thỏa đáng. Dù sao Chu Phù cùng Tần Vô Song đều là thực lực siêu cường, bất kể là ai làm Lão Đại, bọn họ đều không có ý kiến.
Truân Trung Trì nghiêm mặt nói:
- Phù nhi, Vô Song vừa đến, còn rất nhiều sự tình ở Tinh La Điện không phải là rất quen thuộc, cái gánh nặng của Đại sư tỷ ngươi, vẫn chưa thể nào buông xuống sớm vậy đâu.
Chu Phù nghe sư phụ cố ý nói như thế, chỉ có thể gật gật đầu:
- Vậy được rồi, ta liền thay cho Đại sư huynh Tần Vô Song tương lai làm thêm một chút nữa.
Dừng một chút, lại cười hì hì nói:
- Sư phụ, cảm tưởng này nọ gì đó, hay là để các sư đệ khác nói nhiều một chút đi, năm nào cũng là đệ tử nói thế này, cũng không có gì khác biệt lắm, dùng cũng gần hết vốn từ rồi. Bạn đang đọc truyện được lấy tại Truyenyy chấm cơm.
Truân Trung Trì mỉm cười, chỉ nói:
- Mấy người các ngươi, có điều gì muốn nói thì cứ nói thoải mái ra đi.
Trong ánh mắt dừng lại trên người Lữ Đằng, cười nói:
- Lão Nhị, lần này ngươi hy sinh rất lớn. Trong lòng có phải có điều không thoải mái?
Lữ Đằng năm trước xếp vị trí thứ tám, năm nay bị rớt xuống vị trí thứ chín, thứ tự giảm xuống một bậc.
Nghe sư phụ vừa hỏi như vậy, Lữ Đằng vội lắc đầu, sợ hãi vô cùng:
- Sư phụ, đệ tử nghĩ, đụng tới Đặng Bá Hổ, mặc dù có lực nhưng cuối cùng cũng khó tránh một trận thua. Chiến lược buông tay từ bỏ đợi cơ hội sau là một sự chọn lựa đúng đắn. Nếu không một khi đấu với hắn bị thương, chỉ sợ sau trận đấu, kết quả lại càng kém hơn.
Truân Trung Trì gật gật đầu:
- Khá lắm, sự được mất nhất thời cũng không có gì. Hơn nữa bất luận nói thế nào thì trận thi đấu bài danh cũng chỉ là một lần khảo nghiệm trong nội bộ mội năm một lần của Tinh La Điện, vốn không có tính chất quyết định ý nghĩa gì cả. Quy củ tử trước đến giờ như vậy, các điện các mạch đều khá là coi trọng, lâu dần trận thi đấu bài danh này trở thành sự kiện lớn nhất trong năm trước khi sang năm mới.
Quay đầu lại hỏi tam đệ tử Giản Duệ:
- Lão Tam, thành tích lần này của ngươi cũng được, tiến vào mười hạng đầu, đây là một cơ hội đặc biệt, ngươi cần phải biết quý trọng.
- Đệ tử biết!
Giản Duệ lời ít ý nhiều. Truân Trung Trì hướng ánh mắt về Tần Vô Song:
- Vô Song, ngươi không nói một câu sao?
Tần Vô Song bị sư phụ điểm danh, mỉm cười nói:
- Sư phụ hi vọng đệ tử nói những gì?
- Nghĩ gì thì nói đó!
Truân Trung Trì rất tùy ý nói.
Tần Vô Song suy nghĩ một lát lại nói:
- Nếu như sư phụ đã dặn dò, đệ tử cả gan nói vài lời. Đệ tử nhập môn hơn nửa năm, nghĩ thấy Tinh La Điện quả thật có nhiều nhân tài. Nhưng mà phần đông các thiên tài này đều lại có cùng một vấn đề, cũng không thể không để ý một chút.
- Ố? Vấn đề gì?
Truân Trung Trì thấy thú vị hỏi.
- Căn cứ theo sự âm thầm quan sát của đệ tử, các mạch của Tinh La Điện, tuy rằng đều là đệ tử của Tinh La Điện nhưng sự thành kiến về nội bộ môn hộ, vẫn là có chút sâu sắc. Mà Tinh La Điện lại là đệ nhất tông môn của Đế quốc Đại La, đệ tử bổn môn cũng có thiếu ít nhiều cảm giác nguy cơ. Không có đối thủ lang sói, cũng không có bị đặt vào hoàn cảnh nguy hiểm đáng sợ nào, sự rèn luyện có chỗ khiếm khuyết. Đối với mỗi một đại tông môn mà nói, tựa hồ an nhàn thanh bình quá mức.
Tần Vô Song nói điểm này ra, các Đệ tử Trung tâm đều biến sắc, bọn họ thật không nghĩ tới Tần Vô Song lại có thể nói những lời như vậy. Lời nói này quả thực có chút to gan, dĩ nhiên là chỉ thẳng vào sách lược tồn tại của Tinh La Điện. Truân Trung Trì sắc mặt bất chợt ngưng trọng, trầm ngâm không nói, dường như đang nghĩ ngợi rất sâu xa điều gì. Mà Tần Vô Song thì lại vẫn rất thản nhiên. Một khi sư phụ đã cho phép muốn nói gì thì cứ nói nấy, ở đây cũng không có người ngoài, hắn cũng không ngại nói thẳng.
Vấn đề này, Tần Vô Song lúc tu luyện ở Sơn mạch Lăng Tiêu đã từng có chút hiểu biết, nên đã có sự cảm ngộ, lúc tới Vạn Tượng Cốc càng lĩnh hội thêm sâu sắc hơn.
Mà lần Khảo hạch Cuối năm này, cùng với thi đấu bài danh Đệ tử Trung tâm, cũng chỉ là khảo hạch mà thôi, cũng không có nguy cơ gì cần phải ứng phó hết sức.
Nếu như là Tần Vô Song của trước đây, quả quyết sẽ không nói những lời như vậy. Nhưng hôm nay, hắn đã là Quán quân của trận thi đấu bài danh Đệ tử Trung tâm, đã ẩn hiện đứng ở cấp bậc là thế lực nòng cốt của Tinh La Điện. Ở cao độ này, tự nhiên không khỏi suy nghĩ nhiều hơn một chút, trong lúc bất giác, trong lòng đã nảy sinh ý định đảm đương lấy trách nhiệm này một chút.
Thật lâu sau, Truân Trung Trì hít một hơi, gật gật đầu:
- Rất lâu trước đây, lúc vi sư ở thời điểm tuổi xấp xỉ như các ngươi vậy, cũng từng khí phách hưng phấn. Nhưng vài thập niên an nhàn hòa bình khiến cho vi sư dần dần trở nên hiện trạng như bây giờ. Vi sư luôn luôn nghĩ thấy kỳ quái, ta vẫn là ta, chẳng có biến đổi gì, chẳng lẽ chỉ là lớn tuổi hơn một chút, cho nên có chút thiếu đi sự cầu tiến rồi sao? Ngày hôm nay nghe Vô Song nói như vậy ta mới tìm được điểm mấu chốt, chính là cảm giác nguy cơ. Không sai, chính là bốn chữ này!
Truân Trung Trì thở dài:
- Vô Song, vi sư hiện tại thấy thật may mắn vì nhận được một đệ tử như ngươi. Thực cũng là sự may mắn của Thanh Vân Điện chúng ta. Vấn đề này ta luôn luôn không có lời giải, một câu nói của ngươi hôm nay làm ta như kẻ bừng tỉnh trong cơn mộng. Vấn đề này ta cần phải tìm Đại Điện chủ nói chuyện. Có lẽ, Tinh La Điện làm tông phái trung tâm của Đế quốc Đại La, ngày tháng trôi qua quả thực là khiến cho môn hạ đệ tử dễ dàng an phận với hiện trạng. Rất tốt! Vô Song, ngươi có thể nói ra lời này, chứng minh ngươi cũng đang thực sự suy nghĩ.
Tần Vô Song lại không kể công, chỉ là mỉm cười nói:
- Chỉ là Vô Song từ nhỏ thân thế bình thường, từ tầng dưới chót dốc sức tiến lên, môi trường tồn tại cũng vô cùng hiểm ác, chung quanh đều là cường địch lăm le nhòm ngó thèm thuồng. Bởi thế cảm giác nguy cơ này cũng mạnh mẽ hơn một chút. Vô Song cảm thấy trong thời bình thì phải nghĩ đến thời loạn, đối với mỗi một người, mỗi một tông phái quả thực đều mang ý nghĩa rất lớn. Ví dụ như Bách Việt Quốc của ta với Đại Ngô Quốc là hai thế lực không thể nào cùng tồn tại, đây chính là cảm giác nguy cơ. Ví dụ như gia đình trước đây của ta, là gia tộc Hàn môn nằm dưới tầng chót nhất của Bách Việt Quốc, mấy kẻ thế lực lớn luôn muốn thâu tóm gia nghiệp Tần gia ta, cũng là cảm giác nguy cơ…
Tần Vô Song nói tới đây, những kẻ Đệ tử Trung tâm khác đều lộ vẻ suy nghĩ sâu xa. Bọn họ lờ mờ có chút lý giải tại sao Tần Vô Song lại nói những lời như vậy, mà tại sao Tần Vô Song xuất thân từ một nơi yếu kém như vậy, lại có những thành tựu tuyệt mỹ như thế.