Đang định mở lời, đột nhiên có một thị vệ đến nói thầm vào tai Hoàng đế. Hoàng đế Hạ gia nghe xong, mặt khẽ biến sắc, kinh ngạc ngẩng đầu nhìn lên chỗ cao trên quán trọ.
- Tần Vô Song?
Hoàng đế Hạ gia tự nhủ thầm.
- Thuộc hạ tuyệt đối không nhìn nhầm, chính là hắn. Lúc đầu thuộc hạ theo Thái tử Điện hạ đến Tần gia trang sắc phong Tần gia, vô cùng có ấn tượng với hắn.
- Hắn đã trở về?
Trong giọng nói của Hoàng đế Hạ gia có chút ngầm vui mừng.
Người khác không biết, nhưng Hoàng đế Bệ hạ biết, bây giờ Tần Vô Song là Tiên Thiên cường giả, đã từng chém giết một Tiên Thiên cường giả. Càng là nguyên nhân lớn nhất Bách Việt Quốc thăng lên là Công quốc Thượng phẩm, là đệ tử đắc ý của Nhị Điện chủ Tinh La Điện.
Hoàng đế Hạ gia vốn đang cân nhắc, có nên hay không khẩn cầu Võ Thánh hộ quốc của Võ Thánh Sơn ra mặt mời Tần Vô Song trở về trợ giúp, dù sao môi hở răng lạnh, Bách Việt Quốc không còn thì ban thưởng phong Vương tộc cũng không còn.
Hoàng đế Bệ hạ cũng không có niềm tin lắm với việc hắn có thể mời Tần Vô Song trở về hay không, dù sao bây giờ người ta cũng có địa vị cao trong Tinh La Điện, địa vị cao hơn không ít so với Võ Thánh hộ quốc. Người ta nếu không vui, thì sẽ đưa cả gia tộc đi, đến Đế quốc Đại La định cư.
Hoàng đế Hạ gia chỉ giận mình phản ứng quá chậm, không đem hết địa bàn của Xích Mộc Lĩnh ban thưởng cho Thiên Tứ Linh, đang rất hối tiếc, lại không nghĩ Tần Vô Song đã chủ động trở về Bách Việt Quốc, làm cho Hoàng đế Bệ hạ có chút kinh ngạc.
Tần Vô Song đã trở về, đích thân ra tay trừng trị bọn ác bá của Tây Sở Quốc, mà Mễ Trung Dã lại muốn ngoan cố, vậy hắn còn có lý do gì để đi hòa giải trận mâu thuẫn này?
- Mễ Trung Dã này lại không chịu nhượng bộ như vậy, chi bằng để hắn chịu khổ một chút, cũng là để biết Bách Việt Quốc ta không phải là không có người!
Hoàng đế Hạ gia cũng rất không hài lòng với Mễ Trung Dã. Hôm nay Tiên Thiên cường giả của Bách Việt Quốc xuất mã, hắn biết ít nhất cục hiện hôm nay chỉ thắng chứ không thua. Đột nhiên nói:
- Mễ Vương gia, ngài cứ khăng khăng như vậy, ngài phải tự mình chịu mọi hậu quả, chớ trách ta không nhắc nhở ngài!
Mễ Trung Dã cười lạnh lùng:
- Tự chịu trách nhiệm gì? Bản vương tự chịu trách nhiệm, lại là không thể sao? Hắn ban ngày ban mặt ra tay với thủ hạ của ta, trách nhiệm này ngài có chịu được không? Còn xin cân nhắc!
Hoàng đế Hạ gia mặt biến sắc. Đây đúng là lúc thu nạp dân tâm, là thời cơ tốt, quát lớn:
- Mễ Vương gia, ngài là khách, Bổn vương mới kính ngài ba phần, nếu ngài cứ mê muội không tỉnh ngộ, cứ uy hiếp Bách Việt Quốc ta, muốn thừa cơ cướp khoáng sản của Bách Việt Quốc ta, coi năm sáu trăm triệu tử dân Bách Việt Quốc ta là địch và coi Công quốc Bách Việt Quốc là địch. Mặc dù ngài với các Công quốc liên minh, tấn công Bách Việt Quốc ta, Bách Việt Quốc ta cũng chiến đấu đến cùng, bảo vệ quốc gia.
Tuyên ngôn của Hoàng đế Hạ gia, quyết không thỏa hiệp, ngay lập tức làm cho bốn phía vang lên tiếng vỗ tay như sấm.
- Quả nhiên, sứ giả của Tây Sở Quốc đến đây không có ý tốt!
Tất cả người dân Bách Việt Quốc ở mặt tại đây, nghe Hoàng đế Bệ hạ nói như vậy, ai ai cũng căm phẫn, vẻ mặt tức giận, những người luyện võ, những thường dân bình thường vô mưu vô dũng cũng đều vô cùng tức giận.
- Đánh chết lũ cường bạo này đi!
- Đánh chết chúng đi!
Tiếng mắng chửi lan đi như một làn sóng, những người nghe được đều chạy đến xem, ngay lập tức, trên đường và bốn phía xung quanh đầy những người đến xem.
Hoàng đế Hạ gia thấy có thể thu phục dân tâm, rất vui mừng. Khoát cánh tay, vận chân khí, nói:
- Các thần dân của Bách Việt Quốc, Bách Việt Quốc chúng ta tuy lấy võ lập quốc, nhưng lấy lễ nghĩa trị quốc, hai nước giao tranh, không giết sứ giả! Dũng khí và quyết tâm của mọi người, Trẫm đã nhìn thấy. Bách Việt Quốc ta có những thần dân như vậy, tuyệt đối sẽ không hủy diệt, tuyệt đối sẽ chiến đấu đến cùng, Trẫm lấy danh nghĩa của liệt tổ liệt tông ra xin thề. Hoàng tộc Hạ gia, sẽ chiến đấu đến giọt máu cuối cùng! Nước còn nhà còn, nước mất nhà mất! Tuyệt đối không bỏ thần dân Bách Việt Quốc, sống cùng sống, chết cùng chết!
- Hống!
- Mọi người tránh đường! Ân oán giữa Mễ Trung Dã và cường giả Bách Việt Quốc ta, trẫm không thể hòa giải, hãy để họ tự giải quyết đi! Cũng là để họ biết, Bách Việt Quốc ta không phải là không có nhân tài!
Tần Vô Song vẫn thản nhiên ngồi trên đỉnh lầu, cảm nhận bầu không khí náo nhiệt, trong lòng rất cảm khái. Thế giới này thật kỳ diệu, giữa người với người, đấu đá nhau, cạnh tranh nhau, nhưng lúc chạm đến lợi ích quốc gia, tất cả những ân oán, mâu thuẫn nội bộ đều gác lại, tất cả ánh mắt, tất cả ý nghĩ thù địch, đều không hẹn mà cùng hướng về một phía. Đồng lòng!
Nước không còn, còn nói gì đến gia viên, còn nói gì đến cá nhân!
Ngày nay, Bách Việt Quốc đang lâm nguy, đúng là lúc toàn dân đồng lòng.
Một dòng máu nhiệt huyết để làm gì? Chính là để báo quốc!
Nghe được Hoàng đế Hạ gia hạ lệnh, tất cả dân chúng đều phối hợp mở đường.
Hoàng đế Hạ gia đột nhiên nói:
- Mễ Vương gia, trẫm đã có lời trước, việc ngày hôm nay, trẫm có thể không hỏi đến, để tự hai ngươi giải quyết, nhưng mà, ngài làm thương đến những người không liên quan đến việc này Trẫm sẽ truy cứu đến cùng, đến lúc đó đừng trách Trẫm không nhắc ngài trước, giết một con dân của ta, ngài đừng hòng rời khỏi đây!
Vừa khoát tay, hàng nghìn Ngự Lâm Quân khôi giáp chấn động, giơ cao binh khí, khí thế vô cùng, hiển nhiên là làm họ kinh sợ.
Thuộc hạ của Mễ Trung Dã đưa theo tuy cũng có một trăm người, hơn nữa đều là những cường giả, nhưng dưới sự bao vây của mấy nghìn Ngự Lâm Quân, một khi xảy ra xung đột, e rằng cũng khó chống đỡ.
Ngươi cường giả cho dù mạnh, có thể mạnh hơn Ngự Lâm Quân bảo vệ đại viện Hoàng cung của người ta? Huống hồ, mấy nghìn quân này chỉ là con số nhỏ, cả Đế Đô, đâu chỉ có vài nghìn Ngự Lâm Quân?
Khí thế này của Hoàng đế Hạ gia đã áp chế được Mễ Trung Dã, đây chính là cái cao minh của Hoàng đế một nước. Tất cả những gì Hoàng đế làm, lại không phải là từ tín hiệu phát ra rất tích cực dành cho Tần Vô Song ngồi trên cao của quán trọ sao?
Tần Vô Song mỉm cười tự nhiên, vẫn là thái độ vô cùng bình tĩnh.
Mễ Trung Dã gật gật đầu:
- Hoàng đế Hạ gia, ta nể mặt ngài, chỉ trị tội tên đầu sỏ, không liên lụy đến người vô tội, nhưng ngài phải giữ lời hứa, không được can thiệp.
- Được!
Mễ Trung Dã lại gật đầu, giơ tay nói:
- Cung tiễn thủ yểm trợ, hai Hộ pháp, tấn công!
Hai Hộ pháp đã từng được Đệ nhị Võ Thánh đích thân chỉ điểm, thực lực tuy không bằng Tử Bào Đại Tôn giả, nhưng không thua kém gì ba Tôn giả còn lại của Bách Việt Quốc. Lệnh vừa hạ, bày thế trận, Cung tiễn thủ lại điên cuồng bắn lên.
Bóng hai Hộ pháp như con chim ưng, hai tay vừa giơ nhẹ lên đã bay hướng lên trên. Dưới sự yểm trợ của Cung tiễn thủ, không cần lo lắng bị Tần Vô Song đánh lén.
Tần Vô Song vẫn giữ vẻ mặt bình tĩnh, trực tiếp nhích đến chỗ hai Hộ pháp vừa nhảy đến, đột nhiên tay phải nhất động, kéo ở bên hông ra một sợi roi xà hình dài. Sợi roi xà hình như rắn như rồng, thuận tay rung lên, cuộn tròn ma quái rồi phi ra, hướng vào đầu hai Hộ pháp.
Hai Hộ pháp này cũng rất giỏi, nhìn thấy sợi roi xà hình cũng không hề sợ hãi, cánh tay rung lên, hướng về phía sợi roi xà hình. Xem ra trên cánh tay họ chắc chắn phải có cái gì đó bảo vệ cánh tay.
Nhìn bóng sợi roi xà hình như thật, nhưng lại như ảo.
Một tiếng kêu thất thanh, đột nhiên không gian như trầm xuống, cảm giác có một lực cực lớn ập đến, hai đầu sợi roi xà hình như con mãng xà lớn quấn trên lưng. Tần Vô Song nhẹ hừ giọng, cổ tay rung lên, cơ thể hai Hộ pháp không tự chủ bay về phía đối phương, tốc độ rất nhanh, giống như hai quả pháo, vô cùng uy lực.
Lần này thật là nhanh như ma quỷ, hoàn toàn làm người ta bất ngờ, bao nhiêu người ở đây, lại không nhìn rõ Tần Vô Song ra tay như thế nào. Chỉ cảm thấy sợi roi xà hình di chuyển như hồn ma di động. Lúc sau, hai Hộ pháp đều đã bị hắn trói lại. Nhưng hai Hộ pháp lại mặt đối mặt đánh về phía đối phương. Nguồn truyện:
Phanh!
Một tiếng vang lớn, hai Hộ pháp không hề nể tình oanh kích trên cơ thể đối phương, phát ra tiếng chạm vang khung khiếp.
Hai người Chân Võ Cảnh Cửu đẳng, giống như hai con rối bị đối phương đùa giỡn, một chút phản kháng cũng không có, lại va chạm vào nhau. Lực va chạm lần này vô cùng lớn!
Hai Hộ pháp sau khi đập vào nhau, cơ thể liền biến dạng, đầu và mặt chảy ra một đống máu, đầu biến dạng, chảy ra óc trắng như bã đậu.
Tần Vô Song không nể tình, vung roi da lên, hai Hộ pháp bay thẳng đến trước mặt Mễ Trung Dã, quát:
- Trả lại cho các ngươi!
Mễ Trung Dã mặt biến sắc, bây giờ mới biết đã gặp phải một cái thiết bản rắn chắc vô cùng!
Liên tục lui về phía sau, tránh hai thi thể kia rơi xuống, Mễ Trung Dã mặt cắt không còn giọt máu, nghi ngờ nhìn Tần Vô Song, vẻ mặt đề phòng.
Nếu hai Hộ pháp còn không ngăn nổi uy lực sợi roi xà hình của đối phương, như vậy, thực lực của người này trong Bách Việt Quốc, còn ai có thể so sánh được? Ngoài Võ Thánh hộ quốc của Chân Võ Thánh Địa, cho dù là Tử Bào Đại Tôn giả trong số bốn vị Tôn giả Chân Võ Thánh Địa cũng tuyệt đối không làm được.
Lẽ nào người này lại là Võ Thánh hộ quốc cải trang? Không thể! Đệ nhị Võ Thánh Tây Sở Quốc ta đã đích thân đến Võ Thánh Sơn, hắn không thể nhàn rỗi mà đến đây được, vậy thì người này…
Mễ Trung Dã run sợ kinh ngạc, đã bắt đầu tính kế thoát thân.
Tần Vô Song nhảy xuống ngựa, bước về phía trước.
Tên võ sĩ kia vội vàng chạy đến trước mặt hắn ngăn lại, lại phát hiện bóng người trước mắt đột nhiên mơ hồ, giống như trận gió bay qua, ánh mắt chợt hoa lên liền phát hiện bóng dáng Tần Vô Song đã bay lướt qua người hắn, cách trước mặt hắn mấy chục trượng. Tầng tầng lớp lớp võ sĩ, đột nhiên giống như không khí, không tạo được một chút hiệu quả ngăn cản nào cả.
Tần Vô Song tiến thẳng đến trước gã đầu tóc tán loạn kia, bay tới gần hắn, cánh tay đột nhiên phóng một cái đã đem khí thế đang vọt tới trước của hắn ngăn lại.
Thuận tay điểm ra mấy cái, liền phong tỏa huyệt đạo toàn thân vị Tôn giả kia, một đạo linh lực phát ra, trực tiếp tiến vào đan điền của đối phương, ngăn chặn lại luồng khí tức đang quay cuồng trong đan điền của gã đầu tóc tán loạn kia, củng cố lại kinh mạch đang hỗn loạn của hắn.
Nhãn lực của Tần Vô Song cảnh giới cực cao, từ rất xa cũng đã có thể nhìn ra, vị Tôn giả này là do thất kinh quá độ, kinh mạch hỗn loạn, có dấu hiệu tẩu hỏa nhập ma, nếu không kịp thời cứu chữa thì khẳng định là phải chết. Hắn lập tức thi triển bản lĩnh, làm tâm thần người này trấn định lại, đồng thời thuận tay gỡ thi thể trong tay hắn đặt xuống mặt đất, bắt đầu nghiên cứu.
Sau khi cẩn thận quan sát, Tần Vô Song có thể phán đoán chính xác, người này quả nhiên là Đệ nhị Võ Thánh Ba Lập Minh của Ba Thục Quốc. Thất khiếu trên ngũ quan của hắn đều hõm sâu và lõm xuống, dường như bị một lực lượng gì đó hút vào, bị teo tóp lại, khô quắt. Mà trên người có rất nhiều chỗ đều bị gặm cắn vô cùng khó coi, khắp chỗ đều không trọn vẹn.
Lúc này, những kẻ Hậu Thiên võ giả của Ba Thục Quốc nhìn thấy Tần Vô Song đột nhiên phóng tới, xuống tay tấn công Tôn giả của mình, cướp đi thi thể của Võ Thánh đại nhân, đều nhất thời ánh mắt dựng lên, vọt tới Tần Vô Song, trong tay cầm chắc vũ khí, tùy thời mà chuẩn bị công kích. Tần Vô Song lại liếc mắt nhìn vị Tôn giả kia, thấy hơi thở của hắn đã bắt đầu thuận tiện trở lại, khí hải đan điền cũng không còn sôi trào như lúc trước, phất tay một cái để hắn tỉnh lại. Trong ánh mắt của vị Tôn giả kia hiện lên một tia mê man, sau đó mới dần dần tỉnh lại, ánh mắt trừng trừng nhìn Tần Vô Song, có chút mê hoặc, nhưng nhiều hơn lại là sự cảm kích.
Cúi đầu nhìn lại thi thể của Ba Lập Minh, không kìm được bi thương, khóc thảm thiết kêu lên:
- Sư phụ!
- Ngươi là đệ tử của Ba Lạp Minh?
- Đúng vậy…
Vị Tôn giả kia khom người nói:
- Tiền bối, xin hỏi ngươi là…
- Ta đến từ Đế quốc Đại La, không cần phải hỏi nhiều, sự tình cụ thể thế nào, nói nhanh đi.
Vị Tôn giả kia nghe nói bốn chữ "Đế quốc Đại La" lập tức vui mừng, vội đem từ đầu chí cuối biến cố trong mấy ngày này kể ra.
Im lìm lắng nghe từ đầu đến cuối câu chuyện của hắn, Tần Vô Song cuối cùng cũng hiểu là chuyện gì. Hóa ra trong mấy ngày cuối năm ngoái, trấn Tử Vân bị cướp sạch không còn gì, tất cả mọi người ở đây cơ bản không còn một kẻ nào sống sót.
Trấn Tử Vân bị tắm máu, lại bởi vì không còn một kẻ nào sống sót, thành ra tin tức truyền ra ngoài, đã là ba ngày sau đó, nhờ có một đám người từ bên ngoài tới đây, nhìn thấy tình trạng bi thảm này thì chạy trối chết đến quận thành gần đó báo tin, sau đó mới một đường báo lên Đế đô của Ba Thục Quốc.
Loại hủy diệt thảm sát vô nhân đạo như thế này, trong lịch sử của Đại lục Thiên Huyền cũng đã từng phát sinh qua, nhưng thường là khi hai nước xảy ra chiến tranh, một bên vì muốn trút căm phẫn nên mới hạ lệnh đại đồ sát như vậy.
Mà Ba Thục Quốc mấy năm gần đây đều không có chiến sự, trấn Tử Vân cũng chỉ là một trấn quan trọng về mặt buôn bán, ý nghĩa quân sự cũng không nổi bậc, không có lý do gì mà lại bị đại đồ sát như vậy.
Về mặt Ba Thục Quốc, sau khi nhận được tin tức chấn động khiếp sợ như vậy, lập tức phái Đệ nhị Võ Thánh Ba Lập Minh cùng đám cường giả của Chân Võ Thánh Địa đến đây để điều tra chân tướng sự tình. Tới trấn Tử Vân, Ba Lập Minh cùng hai đồ đệ cấp bậc Tôn giả tiến hành điều tra chung quanh, giật mình phát hiện tình hình ở trấn Tử Vân này thật vô cùng phức tạp.
Thứ nhất, trấn Tử Vân này khẳng định là đã bị cướp qua một lần. Nếu không, thì tất cả mọi tài sản của trấn Tử Vân không thể nào trống trơn như vậy, mười căn nhà thì hết chín căn rỗng không.
Nếu là do mấy tên sơn tặc tiến hành cướp bóc thì trấn Tử Vân không thể nào không có kẻ nào chạy thoát. Cho dù là sơn tặc tổ chức nghiêm mật đến đâu, chung quy thì đám ô hợp cũng không có khả năng tàn sát sạch sẽ đến một người sống cũng không còn như vậy. Trấn Tử Vân là một đại trấn buôn bán phồn thịnh, những nhà giàu nhiều hay ít cũng phải phải có một mật đạo, thậm chí là vài chi thế lực vũ trang, cho dù là liều chết hợp lại thì cũng đủ để mở ra một con đường máu. Bởi vậy, giả thuyết là sơn tặc cướp bóc cũng có thể loại trừ.
Không thể nghi vấn việc này hẳn là do một đám cường giả gây nên, hơn nữa còn là những cường giả trải qua huấn luyện có tổ chức. Trong đó, lại càng không thiếu những cường giả giỏi về truy tìm tung tích, có thể đem bất kỳ kẻ nào đang ẩn nấp trong mật đạo cũng có thể lôi ra, nếu không cũng không có khả năng giết sạch không còn một tên như vậy.
Điều đáng sợ nhất là, trấn Tử Vân này có đến mấy vạn người, chẳng những bị giết sạch mà còn rất nhiều thi thể bị biến dạng thê thảm, đều không còn nguyên vẹn, giống như là bị mãnh thú cắn xé vậy.
Ba Lập Minh căn cứ theo vô số những manh mối còn lưu lại, rốt cuộc cũng tìm được một chút ngọn nguồn, đem mục tiêu tập trung vào Bích Phù Sơn ở phía sau trấn Tử Vân.
Căn cứ vào sự phân tích của Ba Lập Minh, kẻ giết người hàng loạt đã rút về phía sau trấn Tử Vân, hướng theo Bích Phù Sơn mà rời đi. Bởi vậy, Ba Lập Minh liền mang theo hai gã đệ tử Tôn giả tiến vào Bích Phù Sơn, xâm nhập điều tra. Lại hạ lệnh cho thủ hạ phụ trách đem tất cả thi thể ở trấn Tử Vân mang đi thiêu hủy, phòng cho thi thể thối rữa tạo điều kiện lây lan dịch bệnh. Đồng thời hạ lệnh dọc đường các nơi không ngừng truyền lệnh ra ngoài, con đường đi tới trấn Tử Vân này hoàn toàn áp dụng phương thức giới nghiêm, phong tỏa các lối vào!
Một lần đi liền là ba ngày, không thể nghĩ rằng lúc trở về, ngay cả Ba Lập Minh cũng đã bị mất mạng thê thảm. Mà ngay cả hình dạng thi thể của hắn cũng giống như những thi thể khác ở trấn Tử Vân, thất khiếu giống như bị cái gì đó hút mất, vô cùng đáng sợ.
Nghe vị Tôn giả kia nói xong, Tần Vô Song vẻ mặt nghiêm trọng tiến ra bên ngoài, hướng mấy gã đồng môn vẫy vẫy tay, ý bảo mọi người qua đây.
Bọn người Chu Phù thúc ngựa đi đến phía trước, những tên võ sĩ của Chân Võ Thánh Địa đang định muốn ngăn cản thì lại bị vị Tôn giả kia quát:
- Lui hết xuống cho ta, không được vô lễ!
Lúc này Ba Lạp Minh không còn, tự nhiên vị Tôn giả kia có địa vị cao nhất. Một tiếng ra lệnh này làm những kẻ Hậu Thiên võ giả kia đều dồn dập tránh ra, chừa ra một lối đi.
- Người này, đúng là Ba Lạp Minh?
Chu Phù cau mày, nhìn tử thi mà sởn cả gai óc.
- Đúng vậy!
Tần Vô Song khẩu khí cũng có một tia ngưng trọng:
- Chuyện này không hề nhỏ chút nào. Có thể làm cho Ba Lạp Minh trở thành thế này, thực lực của đối thủ vô cùng lớn mạnh. Căn cứ vào phỏng đoán của tiểu đệ, có hai loại khả năng.
- Hai loại nào?
Chu Phù chớp chớp ánh mắt.
- Thứ nhất, đối thủ là một gã cường giả tu luyện tà công, vô cùng hung tàn. Thứ hai, đối thủ rất có khả năng là một đầu mãnh thú, hơn nữa cấp bậc tuyệt đối không phải chỉ là linh thú sơ cấp bình thường.
Trước mắt Tần Vô Song cũng chỉ có thể phán đoán ra như vậy, Chu Phù gật gật đầu:
- Ừm, nếu là cường giả bình thường, giết người thì giết, chứ không có tàn bạo quái dị như thế này. Bạn đang đọc truyện tại Truyện FULL - ện FULL
Tần Vô Song quay đầu hỏi vị Tôn giả kia:
- Sư phụ nhà ngươi gặp phải địch thủ gì, các ngươi chẳng lẽ không nhìn ra một điểm nào hay sao?
Tôn giả kia lắc đầu:
- Ba người bọn ta lúc ấy, tách ra ba đường truy tìm, hẹn nhau cứ cách năm mươi dặm đường thì tập hợp một lần. Nhưng đi đến ngày thứ ba, ta lại bắt gặp xác sư phụ phơi thây trên đường. Ta vô cùng hoang mang rối loạn, vội đem thi thể của sư phụ bỏ chạy ra ngoài, còn một vị Tôn giả khác đi cùng, sống chết thế nào ta cũng không biết nữa.
- Dọc đường ngươi không có bị tập kích sao?
- Không có, nhưng cũng không hề nhìn thấy một chút manh mối nào cả. Ta nghi ngờ rằng con đường mà sư phụ đi, hẳn là có manh mối gì đó, bởi vậy người mới bị giết hại như vậy.
Tần Vô Song trầm ngâm không nói, lại cẩn thận nghiên cứu thi thể của Ba Lạp Minh. Nhìn nửa ngày chung quy cũng không thu hoạch được gì, lập tức dặn dò nói:
- Những người Chân Võ Thánh Địa các ngươi mang tới, có thể trở về bên ngoài trấn Tử Vân, đem hiện trường bảo vệ lại, chuyện ở đây, sau khi thiêu hủy thi thể thì các ngươi không cần hỏi đến nữa.
Vị Tôn giả kia gật gật đầu, cẩn thận hỏi:
- Vậy có cần báo với Đệ nhất Võ Thánh của Ba Thục Quốc không?
- Tất nhiên, cái chết của Ba Lạp Minh là mộtn đại sự, phải thông báo kịp thời cho Đệ nhất Võ Thánh của Ba Thục Quốc đề phòng bất trắc.
- Vâng!
Vài canh giờ sau, đám người Chân Võ Thánh Địa sau khi để lại một ít lều trại và lương thảo cũng liền rời đi. Bóng đêm kéo tới, bọn người Tần Vô Song ở trên bãi đất trống đốt lửa trại. Lều trại của bốn người hướng về bốn phía, ngọn lửa hừng hực bốc cao. Tần Vô Song ngồi trước đống lửa, khuôn mặt ra vẻ suy tư cái gì đó.
- Vô Song sư đệ sao vẫn chưa đi nghỉ?
Chu Phù từ trong lều trại đi ra.
- Sư tỷ, tất cả mọi người đều phải cảnh giác. Kẻ địch lần này chỉ e là không vừa.
Chu Phù căm giận nói:
- Ta chỉ sợ hắn không đến, một khi hắn đến ta nhất định phải nhìn kỹ xem hắn là kẻ tàn bạo như thế nào. Giết người như ma, ta nhất định phải một kiếm chém đứt đầu chó của hắn. Vô Song sư đệ, sáng sớm mai, chúng ta liền vào núi.
- Không vội.
Tần Vô Song thản nhiên nói:
- Chi bằng chúng ta đợi Vi Dực sư huynh đến, mới có thể hành sự.
- Tại sao?
Chu Phù có một tia khó hiểu.
- Việc này phát triển tới bước ngày hôm nay đã không còn là chuyện đơn giản đồng tử hái thuốc bị mất tích nữa. Sau lưng chuyện này khẳng định là có âm mưu lớn.
Tần Vô Song phân tích, lại nói:
- Nếu là kẻ có thể giết chết Tiên Thiên cường giả như Ba Lập Minh, chứng tỏ thực lực ắt không vừa. Thậm chí có khả năng là cường giả Trung Linh Võ Cảnh nữa.
- Trung Linh Võ Cảnh?
Mặt Chu Phù trầm trọng, trên khuôn mặt trắng như tuyết cũng xuất hiện một tia kinh dị.
- Chẳng lẽ đúng là do Đế quốc Thiên Trì giở quỷ kế?
Tần Vô Song nói:
- Bây giờ kết luận vẫn còn sớm, đợi sau khi Vi Dực sư huynh tới, chúng ta lại phân làm hai đường. Một đường vào núi, một đường tiếp ứng bên ngoài. Nhưng có một điểm cần phải chú ý là tuyệt đối không thể phân tán lực lượng. Mỗi một lộ nhân, nhất định phải tập trung một chỗ, không được lạc nhau, bị kẻ địch lợi dụng.
Một đêm trôi qua cũng vô cùng an bình, không có phát sinh chuyện gì. Tới ngày thứ hai, nhất mạch Đại Điện chủ, quả nhiên dưới sự dẫn dắt của Vi Dực đã đuổi tới hiện trường. Hai lộ nhân tập trung lại một chỗ, lại càng có thêm một chút sức mạnh.
Tần Vô Song nói với Vi Dực:
- Vi Dực sư huynh, ta định sẽ vào núi xem xét một chút trước. Ở đây, sẽ do huynh phụ trách. Đợi sau khi Triệu Mục Chi sư huynh tới đây, chúng ta phân binh chia làm hai đường, như thế nào?
Chu Phù phản đối:
- Vô Song sư đệ, một mình ngươi vào núi, bọn ta cũng rất không yên tâm.
Tần Vô Song lộ ra vẻ bình tĩnh, mỉm cười, thong dong tự tin nói:
- Sư tỷ, không cần lo lắng, ta không phô trương xâm nhập vào sâu đâu. Ta chỉ xem xét bên ngoài một chút, dọc theo đường mà Ba Lập Minh đã đi qua, xem rốt cuộc là hắn bị giết hại như thế nào.
Vi Dực gật đầu:
- Được, Tần sư đệ, ngươi phải cẩn thận một chút. Vạn nhất đối thủ quá mạnh mẽ, không cần dùng lực. Hợp lực của mười huynh đệ chúng ta kiểu gì cũng có thể tiêu diệt được hắn!