- Tên họ Mễ kia, lần này ngươi làm sứ giả ở Bách Việt Quốc ta, quả nhiên là không có ý tốt, thừa dịp đánh tới, đúng không?
Tần Vô Song lạnh lùng hỏi.
Mễ Trung Dã cũng là loại nhanh nhẹn dũng mãnh, tuy bị Tần Vô Song áp chế, nhưng trong lòng vẫn không nhận thua, cười lạnh lùng nói:
- Bản vương phụng lệnh Hoàng đế Tây Sở Quốc tới đây, quyết sách là của Đệ nhất Võ Thánh Tây Sở Quốc chúng ta với Hoàng đế Bệ hạ đồng thời đưa ra! Bách Việt Quốc ngươi đã mê muội không tỉnh ngộ, vậy đừng trách người khác độc ác!
Tần Vô Song cười lớn:
- Được được được, Tây Sở Quốc ngươi làm cường đạo, lại còn nói lý, lấy Đệ nhất Võ Thánh ra ép người phải không?
- Không những Đệ nhất Võ Thánh, Đệ nhị Võ Thánh Tây Sở Quốc ta cũng đến Bách Việt Quốc ngươi, lúc này đang ở Võ Thánh Sơn, tin rằng không lâu nữa sẽ đến đây.
Đây là Mễ Trung Dã tự an ủi mình, cũng là tự bảo vệ mình, mượn danh Võ Thánh đại nhân, áp chế đối phương, làm đối phương nhụt chí, mới có thể thoát thân. Nhưng tính toán này của hắn đã hoàn toàn sai lầm!
Tần Vô Song nghe đến danh Đệ nhị Võ Thánh, sắc mặt hơi ngưng trọng, cười mà như không cười gật gật đầu, tự nói một mình:
- Xem ra, ngươi chỉ là con mã tốt, nhân vật chính là Đệ nhị Võ Thánh!
- Hừ! Dù là Đệ nhị Võ Thánh Tây Sở Quốc ta muốn giết Võ Thánh hộ quốc duy nhất Bách Việt Quốc ngươi cũng không vấn đề gì, nếu không lần này Đệ nhất Võ Thánh Tây Sở Quốc ta đã đến rồi.
Tần Vô Song thản nhiên gật đầu:
- Nếu nói như vậy, Đệ nhị Võ Thánh Tây Sở Quốc các ngươi cùng đến trước với một Vương gia, mục đích là uy hiếp Bách Việt Quốc ta, bắt Bách Việt Quốc ta nhường lãnh địa, đúng không?
Mễ Trung Dã hừ một tiếng, âm thầm thừa nhận.
- Rất tốt, đã như vậy thì ngươi cũng không cần phải đi nữa!
Tần Vô Song vừa nói xong, hét một tiếng dài, một dòng chân khí nồng đậm dâng lên, dòng chân khí này, hắn vẫn là áp chế đến mức độ Hậu Thiên đỉnh phong, vẫn không dùng lực lượng Tiên Thiên. Nhưng dù như vậy, uy lực của một tiếng Sư Tử Hống này ngay lập tức làm Mễ Trung Dã mặt biến sắc, biết Tần Vô Song không dễ đối phó. Chỉ là hắn biết đây là một chuyện, còn phản kháng lại là chuyện khác.
Vừa nghe một tiếng, chỉ cảm thấy có tiếng "ông ông" trong đầu, ngay lập tức thấy một mảng đen trước mắt, cả dưới chân cũng như hư ảo, cảm giác trời đất quay cuồng.
Một lúc sau, Tần Vô Song như lôi điện, bắn nhanh xuống, cầm sợi roi xà hình trong tay, đánh những hộ vệ xông lên cản đường.
Cổ tay rung nhẹ, sợi roi xà hình dường như được trao linh tính, chuẩn xác đánh trúng lưng Mễ Trung Dã.
Tần Vô Song thuận tay vung lên, Mễ Trung Dã cả người như cánh diều bay lên không trung, cơ thể như mất đi sự khống chế.
Tần Vô Song cười lớn, đã ngồi trên con tuấn mã mà Mễ Trung Dã ngồi trước đó, kẹp hai chân lại, giương giọng nói:
- Các nô tài Tây Sở Quốc, ta tạm không lấy đầu chó các ngươi, trở về Tây Sở Quốc ngay lập tức, chậm một khắc, thì đầu chó các ngươi sẽ rơi xuống đất. Mễ Vương gia của các ngươi, ta tạm thời giữa lại, đợi Đệ nhất Võ Thánh Tây Sở Quốc đích thân đến chuộc người.
Tiếng nói như sấm vang, kéo dài cuồn cuộn, không ngừng vang đến tận phương xa. Đến khi Tần Vô Song biến mất, thuộc hạ của Mễ Trung Dã mới giật mình tỉnh lại, biết Vương gia bị đối phương bắt đi, đều vô cùng lo lắng, lần lượt hét lên đuổi theo.
Chưa đi được mấy bước, Hoàng đế Hạ gia đột nhiên quát:
- Bây giờ các ngươi không đi, e rằng sẽ không còn cơ hội rời khỏi Bách Việt Quốc đâu!
Đám nô tài này mới nghĩ đến lời cảnh cáo của Tần Vô Song trước khi đi, không đi, sẽ đầu lìa khỏi cổ.
Đối phương đến Vương gia còn dám bắt đi, chắc chắn nói được thì sẽ làm được! Nghĩ đến đây, biết có đuổi theo cũng vô dụng, lập tức rời đi, một chút cũng không lưu lại. Bạn đang đọc truyện tại - www.Truyện FULL
Dân Bách Việt Quốc lúc này mới nổ ra từng đột tiếng hoan hô, âm thanh vang động, hướng thẳng trời xanh.
Chuyện này thực sự là rất chấn động!
Bách Việt Quốc đối mặt với Tây Sở Quốc, đã từng có sóng gió thế này? Không những giết cường giả của đối phương, đến Vương gia của đối phương cũng bắt đi, hơn nữa còn làm đối phương tâm phục khẩu phục, đến rắm cũng không dám thả.
Hoàng đế Hạ gia Bách Việt Quốc cười lớn, cao giọng nói:
- Các con dân của Bách Việt Quốc, đây chính là cường giả của Bách Việt Quốc chúng ta, Bách Việt Quốc vốn dĩ võ lập quốc, uốn lưn nhưng không cúi mình, gặp cường địch cũng không run sợ. Cho dù kẻ thù mạnh như hổ lang, cũng diệt đến tận cùng, trận chiến này qua, chính là lúc Bách Việt Quốc hưng thịnh.
- Bách Việt Quốc tất thắng, tất thắng!
- Vương triều muôn năm, muôn năm!
Tiếng hô vang trời, nổ ra tứ phía, những người đứng xem lúc này đang lên đến cao trào, không khí cũng đạt đến đỉnh điểm.
Lúc này, dù là lên núi đao, xuống biển lửa, chỉ cần Hoàng đế Bệ hạ hạ lệnh một tiếng, mọi người cũng tuyệt đối không do dự, không chối từ.
Vì nước nhà, chết cũng không tiếc! Vì quốc gia, chưa hết đến giọt máu cuối cùng quyết không từ bỏ.
- Bệ hạ! Tần Vô Song đã đi theo hướng ra ngoài Đế Đô, chẳng lẽ, là hắn lên Võ Thánh Sơn?
Một hộ vệ nhẹ giọng hỏi.
Hoàng đế Hạ gia ánh mắt nghi ngờ dõi ra xa, kiên nghị dứt khoát:
- Ngay lập tức hạ chỉ, tất cả những lãnh địa cũ của Xích Mộc Lĩnh đều phân cho Thiên Tứ Lĩnh cai quản, có hiệu lực tức khắc. Những quan phủ thuộc hạ dưới quyền, gia tộc thế lực phải nghe theo lệnh Thiên Tứ Lĩnh, không được phản kháng, nếu trái lệnh, trảm!
- Vâng!
Tư thái này giống như tư thái thể hiện về phía Tần Vô Song, cũng là thể hiện thái độ của Hoàng đế Hạ gia. Duy có như vậy, mới có thể làm cho Tần Vô Song quy thuộc Bách Việt Quốc. Cũng chỉ duy có như vậy, mới là con đường duy nhất đảm bảo thực lực của Bách Việt Quốc.
Tần Vô Song kéo theo Mễ Trung Dã, tốc độ rất nhanh, phi theo hướng ra ngoài thành, không hề ngừng nghỉ. Đến cửa thành, những thủ vệ lúc trước thấy Tần Vô Song lại ra khỏi thành, càng cung cung kính kính, tiễn Tần Vô Song ra khỏi thành.
Tần Vô Song không dừng ngựa, phi đến chân Võ Thánh Sơn mới xuống ngựa. Địa thế hiểm trở của Võ Thánh Sơn tất nhiên ngựa không thể đi nổi, chỉ có thể đi bộ.
Tần Vô Song nhấc theo Mễ Trung Dã, phóng nhanh mà đi, đột nhiên dừng lại tại bìa rừng, vận khí tức Tiên Thiên, cảm nhận được một chút khí tức Tiên Thiên còn lưu lại, hiển nhiên là vừa mới ở đây không lâu.
- Khí tức Tiên Thiên ở đây chỉ có thể là của Cừu lão ca và Đệ nhị Võ Thánh Tây Sở Quốc, nhưng rốt cục là ai trong số họ?
Tần Vô Song cẩn thận cảm nhận nhưng không thể phân biệt được. Khí tức Tiên Thiên này không mang thêm khí tức của bất kỳ người nào, hơn nữa chỉ là tàn lưu, do vậy không thể phân biệt được.
Tần Vô Song đứng lại chốc lát, không chậm trễ đi thẳng lên núi.
Qua được chỗ núi non hiểm trở, xuyên qua vài khe núi, đến trước khu rừng lớn. Tần Vô Song lúc này tự nhiên hoàn toàn không nhìn vào khu rừng này, cứ xuyên qua mà đi.
Trên đường, chỗ nào cũng là tàn lưu của khí tức Tiên Thiên. Có vài nơi vô cùng rõ rệt, hiển nhiên là đã xảy ra xung đột vô cùng kịch liệt.
- Xem ra, Cừu lão ca và Đệ nhị Võ Thánh Tây Sở Quốc đã từng giao đấu ở đây.
Tần Vô Song lại không do dự, xuyên qua khu rừng, đến thẳng Võ Thánh Điện.
Võ Thánh đại nhân Bách Việt Quốc lúc này đang ở trong Võ Thánh Điện, khuôn mặt như giấy vàng, toàn thân bị thương, vô cùng nghiêm trọng, đang dùng linh lực Tiên Thiên trị thương.
Vết thương này, hiển nhiên là do Đệ nhị Võ Thánh Tây Sở Quốc để lại, cũng may, đối phương bị thương cũng không nhẹ, kẻ tám lạng, người nửa cân.
Lúc này Đệ nhị Võ Thánh Tây Sở Quốc đã rời khỏi, Võ Thánh đại nhân đang dốc toàn lực trị thương, nghe tiếng động bên tai không khỏi giật mình.
Bởi vì, ông cảm thấy có một dòng khí tức Tiên Thiên xâm nhập, rất nồng, rất mạnh.
- Làm sao có thể?
Võ Thánh đại nhân không thể không đề phòng:
- Hắn bị thương không nhẹ hơn ta, trong một thời gian ngắn như vậy, sao có thể khỏi hẳn, chẳng lẽ không chỉ có một Võ Thánh đến?
Võ Thánh đại nhân khó chịu, thầm nghĩ:
- Chẳng lẽ cơ nghiệp Võ Thánh Sơn ta hôm nay lại khó tránh một kiếp sao? Giang sơn xã tắc, lê dân thương sinh Bách Việt Quốc ta cũng khó tránh sao?
- Tử Bào!
Võ Thánh đại nhân hét gọi.
- Có!
Tử Bào Đại Tôn giả chạy từ ngoài vào, thần thái lo lắng, chắc cũng cảm nhận được dòng khí tức Tiên Thiên không ngừng ập đến.
- Mau sắp xếp cho mọi người rút khỏi Võ Thánh Sơn, đi từ khe núi phía sau, không được chậm trễ!
- Đại nhân…
Tử Bào Đại Tôn giả do dự, bảo ông rời khỏi Võ Thánh Sơn, quả thực ông không làm được.
- Đừng do dự, đi mau, nhanh lên!
Võ Thánh đại nhân nghiêm khắc đang muốn quát, đột nhiên sắc mặt thảm đạm:
- Không kịp nữa rồi, hắn đã xuyên qua khu rừng, sắp đến trước Võ Thánh Điện ta rồi!
Trong giọng nói tràn ngập cảm xúc. Đúng vào lúc này, bên ngoài có giọng lanh lảnh:
- Cừu lão ca, Tần Vô Song bái kiến!
- Tần Vô Song?
Võ Thánh đại nhân vẻ mặt khó có thể tin, vô cùng vui mừng:
- Là cậu ấy!
Tử Bào Đại Tôn giả vô cùng mừng rỡ:
- Đại nhân, Tần Vô Song đến rồi, là cậu ấy!
Võ Thánh đại nhân thở dài nói:
- Cậu ấy về, Bách Việt Quốc ta được cứu rồi!
Trước điện, bóng người lóe qua, Tần Vô Song tới gần:
- Cừu lão ca, huynh bị thương rồi?
- Ồ, Vô Song huynh đệ, quả nhiên là cậu!
Võ Thánh đại nhân vui sướng, cậu ấy không những là vì vận mệnh của Võ Thánh Sơn mà còn là vì vận mệnh của Bách Việt Quốc.
- Quốc gia lâm nạn, Tần Vô Song không dám không trở về.
Tần Vô Song nghiêm mặt nói:
- Cừu lão ca, người đánh huynh bị thương là Đệ nhị Võ Thánh Tây Sở Quốc phải không?
Võ Thánh đại nhân kinh ngạc hỏi:
- Làm sao cậu biết?
- À, từ miệng người này!
Ném Mễ Trung Dã xuống một chỗ:
- Người này là Ngự đệ Vương gia của Tây Sở Quốc, hôm nay bị ta bắt.
- Người này đến Bách Việt Quốc, chắc chắn là không có ý tốt, nếu lão phu đoán không nhầm, là muốn đến ném đá xuống giếng, thừa dịp đả kích?
- Cừu lão ca sáng suốt, Tây Sở Quốc quả thực đến thừa dịp đả kích, sư tử há mồm, muốn Bách Việt Quốc ta đưa ra quyền khai thác khoáng sản ở Liên Hoa Sơn!
- Tây Sở Quốc còn có dã tâm hơn Đại Ngô Quốc!
Võ Thánh đại nhân thở dài:
- Chỉ là Tây Sở Quốc quốc lực cường thịnh, có ba Võ Thánh hộ quốc tọa trấn! Ta và Đệ nhị Võ Thánh cùng bị thương, không có cách nào giữ hắn lại. Sau trận chiến này, e rằng Tây Sở Quốc sẽ xua quân Nam hạ, cùng Đại Ngô Quốc hô ứng tấn công! Hai đường biên giới Đông Bắc. Tây Bắc Bách Việt Quốc ta sẽ phải chịu áp lực rất lớn.
Tần Vô Song gật đầu tán thành, thu dọn trang phục, hướng phía Bích Phù Sơn mà chạy như bay.
Nhìn thấy Tần Vô Song bóng dáng đã đi xa, vẻ mặt bọn Chu Phù đều có chút ngưng trọng, trên mặt của Chu Phù tràn ngập sự quan tâm lo lắng.
Mà đám đệ tử nhất mạch Vi Dực kia không ngừng bội phục. Dù nói thế nào, dưới cục thế hiện nay, Tần Vô Song lại cam đảm đơn độc xuất mã như vậy, phần dũng khí này quả thực bất phàm. Ít nhất, phần lớn trong số bọn họ, đối mặt với tình huống như thế này, ít nhiều đều có chút lo lắng.
Bất luận như thế nào, Tần Vô Song vào lúc này đã chinh phục được mọi người. Ở vào thời điểm khó khăn, thái độ của hắn trước mọi người quả đúng là một Đội trưởng gương mẫu, không có tránh việc nặng, không có giao phó cho kẻ khác mà là tự mình xuất mã.
Mặc dù sau đó bọn người của Triệu Mục Chi kéo đến, nghe được Tần Vô Song một mình một người đi trước do thám, trong lòng đối với Tần Vô Song không giấu được cảm giác bộ phục muôn phần. Triệu Mục Chi lúc trước thua trong tay Tần Vô Song, nhiều ít cũng có chút khúc mắc, có chút không phục, mà giờ phút này hắn tự hỏi, nếu như là Triệu Mục Chi hắn, liệu một mình hắn có dám vào Bích Phù Sơn do thám, đối mặt với kẻ địch đáng sợ như vậy không?
Đáp án hiển nhiên rõ ràng là hắn tuyệt đối không làm được việc nghĩa không chùn bước như Tần Vô Song.
Với tính cách con người Tần Vô Song, quả quyết không phải là làm vì chơi trội, khoe khoang, quả quyết không thể không biết thế cục nặng nhẹ ra sao. Nếu như đã biết thế cục nặng nhẹ thế nào mà vẫn dám như vậy, đây không phải là đầu óc nóng nảy làm bừa mà là sau khi đã nghĩ sâu tính kỹ mới có thể có hành động như thế. Càng là như vậy thì càng khiến cho người khác bái phục.
Tần Vô Song sau khi rời khỏi đám đồng môn, dọc đường lần theo manh mối của Ba Lập Minh để lại lúc trước mà hướng tới.
Bích Phù Sơn này, địa thế vô cùng hiểm trở, sau khi Tần Vô Song tiến vào trong, hoàn toàn không dám lơ là thiếu cảnh giác. Hắn rất cẩn thận tra xét từng chi tiết nhỏ, khí tức Tiên Thiên của Ba Lập Minh cơ bản sót lại không còn nhiều, rất khó để nắm chắc. Nhưng căn cứ những điều mà vị Tôn giả kia kể lại thì Tần Vô Song cuối cùng cũng tìm ra được một chút manh mối.
Không ngừng tiến tới phía trước, Tần Vô Song trong lòng vô cùng cảnh giác. Hắn biết đối thủ lần này khẳng định vô cùng khó chơi, rất có khả năng đối phương thậm chí là cường giả cấp Trung Linh Võ Cảnh.
Đi nửa ngày, Tần Vô Song vẫn như cũ không tìm được một chút thu hoạch nào. Tâm niệm Tần Vô Song đột nhiên vừa động, nhớ tới đầu linh thú lúc trước lấy được từ chỗ của Pháp vương Thương Trạch.
Đem con Bạch Điêu từ trong bọc hành lý trữ vật móc ra, Tần Vô Song đơn giản trao đổi vài câu, liền đem thả nó ra. Tần Vô Song lúc này đã có thể trao đổi đơn giản với Bạch Điêu. Mà con Bạch Điêu này đối với Tần Vô Song hiển nhiên cũng rất nghe lời, xét cho cùng một nhân loại có thể nắm giữ được thú ngữ đơn giản như Tần Vô Song, dù sao cũng không có nhiều lắm.
Tính mẫn cảm của linh thú đối với hoàn cảnh xung quanh tuyệt đối mạnh hơn cường giả nhân loại. Bạch Điêu kia sau khi được Tần Vô Song dặn dò cẩn thận, bay ra khỏi tay Tần Vô Song, bắt đầu đi điều tra. Một người một linh thú, chia làm hai đường, quá trình điều tra cũng thuận tiện lên rất nhiều. Tốc độ tiến lên của Tần Vô Song cũng không nhanh lắm. Bây giờ mỗi ngày hắn đều có thể cảm nhận được linh lực dao động trong khí hải, những dấu hiệu đột phá ngày càng rõ ràng.
Tần Vô Song có dự cảm, chỉ cần một chút kích thích cuối cùng nữa, một cái nguyên nhân dẫn đến nho nhỏ cũng có thể dẫn tới những đột phá. Hắn thực sự chờ mong loại cảm giác đột phá này.
Nếu thực sự có thể đột phá như vậy, thì đối thủ này, dù cho có là cường giả cấp bậc như là Cực Âm Lão Quái, hắn cũng có thể lo liệu được. Đối thủ hung tàn như thế, không đem hắn tiêu diệt thì sự căm hận trong lòng khó mà tiêu hết được.
Trong lòng Tần Vô Song cũng là một trận tức giận, chứng kiến mấy vạn thi thể trước mắt, nhìn thấy khung cảnh thê lương, thảm hại của trấn Tử Vân, cơn phẫn nộ tức giận trong lòng Tần Vô Song cũng vô cùng to lớn. Loại đồ sát kiểu này, không chỉ là kiểu giết hại đơn giản bình thường, hoàn toàn là kẻ cùng hung cực ác.
Trong lúc đó, đột nhiên có một bóng trắng từ trong bụi cỏ bỏ chạy chui ra, không ngờ lại chính là đầu Bạch Điêu kia, phóng một hơi liền nhảy lên trên vai Tần Vô Song, kêu lên không ngừng, vẻ mặt vô cùng sợ hãi, tràn ngập ý sợ hãi, trong mắt lộ vẻ hoảng hốt vô cùng, không ngừng thúc giục Tần Vô Song mau rời khỏi đó.
Tần Vô Song vận một luồng linh lực ra, làm dịu cảm xúc của đầu Bạch Điêu này, trao đổi hỏi:
- Rốt cuộc là có chuyện gì?
Bạch Điêu thét lên:
- Có mãnh thú, mãnh thú rất lợi hại!
- Mãnh thú?
Tâm niệm Tần Vô Song chợt động, đã cảm giác được một luồng linh lực mạnh mẽ, bốc ra không hề kiêng kỵ, tốc độ tiến tới vô cùng nhanh chóng.
Tần Vô Song trong lòng đột nhiên nhất động, đem con Bạch Điêu cất vào trong hành lý trữ vật, rất nhanh hướng ra phía sau bay đi. Hắn không phải là sợ hãi, mà là muốn dụ đầu mãnh thú đột kích rời xa khỏi nơi này. Càng ra bên ngoài thì thế cục đối với hắn càng có lợi.
Xâm nhập vào địa bàn của đối phương, cùng đầu linh thú này đối chiến tuyệt đối không phải là hành động khôn ngoan. Ai mà biết được nó có đồng bọn hay không, cũng không biết sau lưng nó có thế lực lớn mạnh nào nữa không?
Tần Vô Song thoáng nhìn lại phía sau, liền bắt gặp một cái đầu mãnh thú thân thể to lớn như mãnh hổ, nhưng thân hình lại giống như một con sói hoang. Tốc độ của con mãnh thú này vô cùng nhanh, chân sau đạp một cái tựa như tia chớp bắn tới. Tần Vô Song phát hiện, tốc độ tấn công của đầu mãnh thú này dĩ nhiên là còn nhanh hơn hắn một chút.
Nhưng mà Tần Vô Song cũng thông qua khoảng thời gian này quan sát ra con mãnh thú. Nó quả nhiên là một đầu linh thú trung cấp. Linh thú cùng đẳng cấp với nhân loại, thì sức chiến đấu bình thường so với sức chiến đấu của cường giả nhân loại cùng đẳng cấp thì kém hơn một chút. Nhưng lại có một loại ngoại lệ. Loại ngoại lệ này chính là Chiến linh thú. Loại Chiến linh thú này trời sinh chính là tính cách hiếu chiến, thực lực chiến đấu vô cùng mạnh mẽ. Đầu Phong Lang này đúng là một loại Chiến linh thú, vô cùng tàn bạo khát máu. Những thi thể không trọn vẹn ở trấn Tử Vân toàn bộ đều là nó gặm chết. Mà Ba Lạp Minh cũng là chết trong tay đầu Phong Lang này.
Chỉ là sau lưng tên Phong Lang này vẫn còn một chủ nhân khế ước. Hiện tại, gã chủ nhân khế ước này hiện đang bế quan ba ngày ở sâu trong Bích Phù Sơn, tiêu hóa thành quả chiến đấu trong khoảng thời gian này. Mà đầu Phong Lang này, chính là phụ trách canh gác cùng hộ pháp.
Tần Vô Song thả đầu Bạch Điêu ra, đúng lúc xâm nhập vào lãnh địa phòng ngự của con Phong Lang kia. Lập tức liền phát giác ra được hơi thở cường đại của Phong Lang, hoang mang vội vàng một đường bỏ trốn ra ngoài.
Chỉ là tính cách của đầu Phong Lang này vô cùng tàn bạo, một khi cảm nhận thấy được có đầu linh thú xâm nhập vào lãnh địa của mình liền lập tức đuổi theo. Bản thân Phong Lang vốn dĩ cũng là loại linh thú ăn thịt, ăn linh thú đối với nó mà nói chẳng những có thể thỏa mãn bản tính khát máu của nó, còn có thể thăng cấp cho tu vi, dự trữ linh lực.
Sau khi đuổi theo đến đây, lại phát hiện ra sau lưng con Bạch Điêu kia lại có người khác thuần dưỡng, ác niệm nổi lên, dự định tiêu diệt luôn cả Tần Vô Song và con Bạch Điêu.
Tần Vô Song biết, so sánh về mặt linh lực thuần khiết cùng với lực công kích thì hắn vẫn còn kém đầu Phong Lang này nửa cấp. Nhưng so về quần chiến, Tần Vô Song hắn tuyệt đối sẽ không thua.
Quan trọng nhất chính là, hắn hiện tại xâm nhập vào nơi này, bất quá cũng chỉ mới một ngày thời gian, dùng toàn lực chạy trốn ra bên ngoài, rất dễ dàng phóng tới bên cạnh Bích Phù Sơn.
Chỉ cần ở bên cạnh Bích Phù Sơn, là chiến hay là lui, ít nhiều cũng đều có ưu thế. Không phải là hắn sợ đầu Phong Lang này, mà là muốn ngăn chặn bất kỳ điều gì ngoài ý muốn tới từ sâu bên trong Bích Phù Sơn.
Đầu Phong Lang kia nhìn thấy Tần Vô Song dùng toàn lực chạy trốn, nghĩ rằng Tần Vô Song sợ hắn, nó càng thêm kiêu ngạo, không ngừng đuổi theo. Chạy ước chừng khoảng một canh giờ, Tần Vô Song đột nhiên dừng lại cước bộ, tay áo run lên, sợi roi xà hình nhất thời vung lên, dùng thú ngữ thăm dò một câu:
- Súc sinh nhà ngươi, đuổi theo ta làm cái gì?
Đầu Phong Lang sửng sốt, lại không thể ngờ Tần Vô Song có thể nói được thú ngữ. Tần Vô Song thừa dịp này, trong nháy mắt, sợi roi xà hình đã vung lên, quất tới lưng nó. Đầu Phong Lang kia rít gào một tiếng, toàn thân đột nhiên di động, một đạo ngân quang thoáng hiện ở trên lưng nó.
Sợi roi xà hình của Tần Vô Song vụt tới, cảm giác được sợi dây roi đã đánh trúng trên lưng của đầu Phong Lang, ngân quang thoáng hiện, một roi này cảm giác lực lượng đã đánh trúng, nhưng lại không hề có chút phản ứng nào.
Tên Phong Lang kia khóe miệng có chút nhếch lên, dường như là đang đùa cợt liếc mắt nhìn Tần Vô Song, giống như là cố ý thị uy vậy, lông tơ toàn thân dựng đứng lên, lại gầm một tiếng kiêu ngạo.
- Súc sinh này, lại không e ngại sự công kích của sợi roi của mình? Lớp da bên ngoài này của nó có chút cổ quái!
Trong lòng Tần Vô Song thoáng có chút giật mình, nhưng cũng không lo lắng.
- Công kích của sợi roi này không mang theo tính sắc nhọn, có lẽ da sói bên ngoài có loại thuộc tính tiêu trừ linh lực.
Kinh nghiệm lâm địch của Tần Vô Song vốn dĩ vô cùng phong phú, bởi vậy một lần công kích không thành thì cũng không hề hoảng hốt, mà rút Tử Dương Kiếm ra, cười lạnh nói:
- Không sợ roi, vậy thì thử kiếm phong xem, thẻ xem ngươi còn dám không tránh không?
Nói xong, một đường Tử Dương Kiếm bình bình bay tới, một kiếm nhất thời hóa thành hàng ngàn hàng vạn đường kiếm, kiếm khí bay lên, lạnh thấu xương hướng tới lưng của Phong Lang mà chém xuống.
Đầu Phong Lang kia khẽ khịt khịt mũi mấy cái tỏ vẻ khinh thường. Nhưng lần này, nó quả nhiên là không dám đỡ lấy, thân thể uốn cong một cái, giống như một đạo gió lớn, trực tiếp luồn qua mấy trăm dặm bên ngoài, tốc độ này quả nhiên là không hề bình thường.
Tần Vô Song âm thầm giật mình, thực lực của đầu Phong Lang này quả thật khó mà giải quyết. Tần Vô Song nghĩ thấy, đầu Phong Lang trước mặt này, thực lực cực kỳ cao, thậm chí còn có thể gần ngang bằng với Cực Âm Lão Quái.
Tuy rằng Phong Lang này không có thực lực bá đạo tuyệt đối như Cực Âm Lão Quái, nhưng nói về độ thuần chất và tốc độ, cùng với năng lực phòng ngự, lại còn đáng sợ hơn cả Cực Âm Lão Quái nữa. Hai chân Phong Lang đột nhiên thấp xuống, chân sau lại nhích cao lên khởi động.
Chỉ một tiếng gầm nhẹ, toàn thân giống như một cây cung đã được giương lên, phút chốc bắn ra, kỹ năng di chuyển cực kỳ nhanh, quả thật giống như một đạo quang ảnh phóng qua, như luồng gió thổi tới.
Hai móng chân của nó như cào trong hư không, một đạo phong nhận hình bán nguyệt cực nhanh bay ra, liền hướng phía Tần Vô Song chém tới.
- Thuộc tính tự nhiên công kích!
Trong lòng Tần Vô Song chợt chùng xuống, đã cảm giác rất rõ ràng, đạo phong nhận hình bán nguyệt này thế nhưng lại ẩn chứa Phong thuộc tính huyền ảo. Nguồn truyện: Truyện FULL
Tuy rằng Phong thuộc tính không phải là ngũ hành thuộc tính cơ bản, nhưng cũng là một loại năng lượng tự nhiên uy lực vô cùng. Tần Vô Song cũng không dám chậm trễ, lập tức khởi động Lăng Vân Tiên Bộ, né tránh đạo công kích kia.
Hai chân Phong Lang không ngừng cào vào hư không, nhất thời cát bay đá chạy, hắc khí bừng bừng, khiến cho Tần Vô Song liên tục thối lui về phía sau. Thế nhưng Tần Vô Son lâm nguy không loạn, chỉ là tránh né trái phải, đồng thời trong lòng cũng suy nghĩ tìm cách khắc chế.
Đầu Phong Lang này tuy rằng rất mạnh, nhưng dù sao cũng là một đầu Chiến linh thú. Làm linh thú thì có sở trường của linh thú, nhưng cũng có những yếu điểm trí mạng.
Yếu điểm này chính là sự kiêu ngạo, khinh địch! Nếu như có thể lợi dụng cái khuyết điểm này của nó thì Tần Vô Song tự tin là có cơ hội đem đầu Phong Lang này thu thập.
Một bên chiến đấu, một bên bắt đầu suy nghĩ, không ngừng nghiên cứu đặc điểm chiến đấu của Phong Lang.
Chính như sự nhận xét của năm vị Điện chủ, Tần Vô Song vốn là một cao thủ chiến đấu. Hắn đối với năng lực nắm bắt tiết tấu chiến đấu, chính là đại bộ phận được thành lập trên nền tảng cơ sở của Lăng Vân Tiên Bộ.
Lăng Vân Tiên Bộ không loạn, hắn cũng liền có cơ hội tìm kiếm, nắm bắt tiết tấu chiến đấu.