Tử Bào Đại Tôn giả nhập cảnh giới Tiên Thiên, ngoài ông ấy ra, người vui mừng nhất chính là Võ Thánh đại nhân, bao nhiêu năm nay, tâm nguyện đi tìm một lớp người kế cận cuối cũng đã hoàn thành. Người này, ngoài không phải đến từ bên ngoài Võ Thánh Sơn, vẫn là đến từ môn hạ của ông ấy, điều này làm cho ông ấy cũng cảm thấy hài lòng. Dù sao, Tử Bào Đại Tôn giả cũng là người ông ấy coi trọng nhất, nhân phẩm và tâm tính đều nắm rõ trong lòng bàn tay. Ngoài vui mừng còn có chút ngưỡng mộ, dù sao Võ Thánh đại nhân cũng nhìn ra chỗ kỳ diệu của Tiên Thiên Sơ Linh Đan. Tử Bào được uống linh đan này, tương lai trên con đường Tiên Thiên, tiền đồ chắc chắn sẽ thắng được bất kỳ Võ Thánh trước đó! Đây chính là tạo hóa. Võ Thánh đại nhân tuy ngưỡng mộ, nhưng cũng bình thản, đến giai đoạn của ông ấy, nhập cảnh giới Tiên Thiên mấy chục năm, tâm thái sớm đã không phải là cảnh giới như lúc mới nhập cảnh giới Tiên Thiên nữa. Tiên Thiên Sơ Linh Đan này chỉ có tác dụng với những Hậu Thiên võ giả, dù có đưa cho ông ấy cũng không có hiệu quả, dù sao cũng chỉ là đơn dược để Hậu Thiên võ giả xung kích Tiên Thiên mà thôi! - Tử Bào, ngươi ở Võ Thánh Điện, bế quan nửa tháng, dung hợp hiệu quả đan dược, giao hòa khí trời đất, củng cố cảnh giới Tiên Thiên! Võ Thánh đại nhân dặn dò. - Ba Tôn giả còn lại, bảo vệ Tử Bào! - Vâng, đại nhân! - Cừu lão ca, người có dự định gì? Tần Vô Song hỏi. - Tần Vô Song, lão phu định đến biên giới Thái Uyên Lĩnh, trấn thủ biên thùy, đề phòng sự tấn công bất ngờ của Đại Ngô Quốc. Bạn đang đọc truyện tại - http://truyenfull.vn - Cừu lão ca đang bị thương, hay là để đệ đi! Tần Vô Song dũng cảm nói. Võ Thánh đại nhân lắc đầu: - Không, Tần Vô Song, ta còn có một nhiệm vụ quan trọng hơn muốn nhờ cậu. - Nhiệm vụ quan trọng hơn? - Đúng, Đại Ngô Quốc ở chiến tuyến Đông Bắc Bách Việt Quốc ta, dễ thủ khó công, có ta tọa trấn, cho dù Võ Thánh của Đại Ngô Quốc đích thân xuất mã cũng không đáng ngại. Đáng lo hơn là chiến tuyến Tây Bắc, Tây Sở Quốc xuất kích, một khi xảy ra chiến sự, tình hình sẽ càng nguy cấp hơn chiến tuyến Đông Bắc. Tần Vô Song suy nghĩ, gật đầu: - Võ Thánh đại nhân muốn Tần Vô Song trấn thủ Tây Bắc? - Đúng vậy, cụ thể hành sự thế nào, Vô Song Hầu đích thân quyết định, lão phu tin rằng, có Vô Song Hầu xuất mã, Tây Sở Quốc sẽ kinh sợ, không dám lỗ mãng. Tần Vô Song huyết khí cuồn cuộn, nhiệt huyết sôi trào, nói: - Được, Vô Song sẽ đi Tây Bắc một chuyến, đi xem lũ Tây Sở Quốc lang hổ kia có bổn sự gì.
Tây Sở Quốc, trong Hoàng cung đại viện. Đám thuộc hạ của Mễ Trung Dã đã trở về Đế Đô Tây Sở Quốc, đang bẩm báo tình hình với Hoàng đế Mễ Trung Hằng trong Hoàng cung. Hoàng đế Mễ gia hắng giọng, phẫn nộ quát mắng: - Đồ vô dụng, một đám vô dụng! Vương gia các ngươi bị bắt đi, mà các ngươi không đuổi theo, còn có mặt mũi trở về Tây Sở Quốc, phải biết rằng, chủ nhục thần chết! - Bệ hạ, tên đó vô cùng lợi hại, chắc là Tiên Thiên cường giả, hai vị Hộ pháp lên trước, một chiêu đã bị đối phương giết chết, Vương gia cũng bị đối phương bắt đi, chúng thần muốn cứu cũng chống không lại. - Tiên Thiên cường giả? Hoàng đế Mễ gia lộ vẻ nghi ngờ: - Bách Việt Quốc lúc nào lại có đến hai Tiên Thiên cường giả? - Bệ hạ, việc này chúng thần cũng không biết, nhưng người đó ra tay như ma quỷ, khí thế kinh người, một tiếng gầm vang như tiếng sấm, lúc đó chúng thần chỉ cảm thấy trời đất như quay cuồng thì Vương gia đã rơi vào tay hắn, khi chúng thần tỉnh lại người đó đã phi mất, không rõ tung tích. Đám thuộc hạ này vì muốn tránh tội chết nên đã vô cùng phóng đại đối phương. - Hai Hộ pháp là loại đẳng cấp nào, là Hậu Thiên đỉnh phong do đích thân Đệ nhị Võ Thánh huấn luyện, một chiêu đã bị giết chết! Người này, chẳng lẽ đúng là Tiên Thiên cường giả? Hoàng đế Mễ gia suy nghĩ, trầm ngâm nói. - Bệ hạ, nếu người đó không phải là Tiên Thiên cường giả, sao có thể đáng sợ như vậy. Bách Việt Quốc đáng ghét, che giấu thực lực, muốn giả heo ăn thịt hổ sao? - Câm miệng! Dù là Tiên Thiên cường giả, các ngươi thân là thuộc hạ, phải chết vì chủ, lại bỏ chủ mà chạy như vậy, còn ra thể thống gì nữa? - Bệ hạ… - Nếu Ngự đệ của trẫm có thể trở về, các ngươi có thể miễn tội chết, nếu Ngự đệ không trở về, các ngươi cũng bị chôn cùng! Quyết không dung tha! Hoàng đế Mễ gia dậm chân như sấm, quát: - Người đâu! Bắt đám người nhu nhược này lại, trông giữ nghiêm ngặt, ai có ý đồ bỏ chạy, giết không cần hỏi. - Vâng! Đám thuộc hạ này từng người đều không nói gì, chỉ có thể khẩn cầu trong lòng, hi vọng Vương gia trở về bình an, nếu không tính mạng của họ coi như xong rồi. Hoàng đế Mễ gia giao phó xong, trở về chỗ ngồi: - Đi gọi sứ giả Đại Ngô Quốc đến đây, ta muốn gặp hắn! Lúc sau, sứ giả của Đại Ngô Quốc được đưa đến Ngự thư phòng. - Tiểu thần bái kiến Tây Sở Quốc Hoàng đế Bệ hạ, chúc Bệ hạ vạn phúc kim an, giang sơn vĩnh cố. - Miễn lễ, mời ngồi! Đại Ngô Quốc và Tây Sở Quốc ta kết liên minh, cùng thảo phạt Bách Việt Quốc, việc này ngài có thể nói thay Hoàng đế Bệ hạ quý quốc không? - Bệ hạ, trước khi tiểu thần đi, đã được đích thân Hoàng đế thần đồng ý để thần toàn quyền xử lý việc này, việc lớn việc nhỏ, tiểu thần đều có thể quyết định. - Tốt! Vậy ngài hãy bẩm báo lại với Hoàng đế ngài, nói trong ngày 9 tháng 11, tập hợp binh lính, tấn công Bách Việt Quốc. Sau khi việc thành, bên ngài chiếm Tây Bắc, ta chiếm Tây Nam, không ai xâm lược ai, thế nào? - Bệ hạ, nói như vậy, ngài đã đồng ý xuất binh? - Vua không nói chơi, ta lập tức viết một phong thư, có ngọc tỷ kim ấn bảo đảm, không hề giả. - Được, xin Bệ hạ hạ bút, tiểu thần lập tức trở về bẩm báo, trong ngày 9 tháng 11, hai đạo đại quân chúng ta cùng xuống Nam hạ, san bằng Bách Việt Quốc! Hoàng đế Mễ gia lập tức ngự bút, viết một bức thư, đóng dấu kim ấn thượng hoàng, đưa cho sứ thần của Đại Ngô Quốc. Sau khi sứ thần đi, Hoàng đế Mễ gia thay trang phục, lặng lẽ xuất cung, ông ấy còn muốn đi gặp vài người quan trọng.
Tại Chân Võ Thánh Địa Tây Sở Quốc. Đệ nhị Võ Thánh cũng đã trở về núi, dưới sự giúp đỡ của Đệ nhất Võ Thánh, vết thương cũng dần dần hồi phục. Lúc này, trong Võ Thánh Điện, hắn đang báo cáo tỉ mỉ tình hình Bách Việt Quốc cho Đệ nhất Võ Thánh. Đệ nhất Võ Thánh khôi ngô, rất có tư thái xuất trần. - Thuộc hạ vô dụng, không thể giết được Võ Thánh của Bách Việt Quốc! Đệ nhị Võ Thánh xấu hổ nói: - Đã phụ sự ủy thác của Đệ nhất Võ Thánh! - Ha ha, là do ta coi thường hắn, chiến đấu bất lợi, là ta dự liệu sai. Nhưng mà, giết hay không giết hắn, kỳ thực cũng như nhau, Võ Thánh Bách Việt Quốc và ngươi giao đấu đều bị thương, không có Tiên Thiên cường giả giúp hắn trị thương, không đến ba, năm tháng hắn cũng đừng mong hồi phục, Bách Việt Quốc lúc này chỉ như rồng không đầu thôi! - Đệ nhất Võ Thánh sáng suốt! - Đúng rồi, Mễ Vương gia đi cùng ngươi, kết quả chuyến đi này thế nào? Hoàng đế Bách Việt Quốc trả lời thế nào? Đệ nhất Võ Thánh lại hỏi. - Thuộc hạ đến Bách Việt Quốc là đi thẳng đến Võ Thánh Sơn, sau khi quyết chiến với Võ Thánh hộ quốc một trận, liền vội vàng trở về, vẫn chưa nghe được tin tức gì. Đệ nhất Võ Thánh trầm ngâm một lúc, gật đầu, đang định nói điều gì, thì đột nhiên ngoài cửa một tên thuộc hạ đến gần: - Đệ nhất Võ Thánh, Hoàng đế Bệ hạ Tây Sở Quốc cầu kiến bên ngoài. - Mời vào! Hoàng đế Bệ hạ Tây Sở Quốc Mễ Trung Hằng ăn mặc như dân thường, cung kính đứng trước điện, không dám có chút thất lễ. Ở Tây Sở Quốc, có thể khiến chủ một nước như hắn cẩn thận như vậy, cũng chỉ có Chân Võ Thánh Địa. - Hoàng đế Bệ hạ, phiền ngài đích thân đến, lão phu gánh không nổi. Ha ha! Đệ nhất Võ Thánh mỉm cười nói, tuy khẩu khí vô cùng khách khí, nhưng Mễ Trung Hằng lại không dám làm ra vẻ Hoàng đế. - Không dám, bái kiến Võ Thánh đại nhân. Đệ nhất Võ Thánh, không biết Đệ nhị Võ Thánh các hạ đã trở về chưa? - Hắn đã về rồi. Chiến đấu với Võ Thánh hộ quốc Bách Việt Quốc một trận, cả hai đều bị thương, còn Ngự đệ của ngài đã về chưa? - Bẩm Võ Thánh đại nhân, Bách Việt Quốc đó thật đáng giận, không những từ chối đề nghị tốt đẹp của Tây Sở Quốc chúng ta, còn giết các sứ giả của ta, đến Ngự đệ của ta cũng bị bắt đi, xem ra là muốn áp chế Tây Sở Quốc ta. Đệ nhất Võ Thánh nhíu mày: - Ngự đệ ngài rất lợi hại, hai Hộ pháp dưới quyền là do Đệ nhị Võ Thánh đích thân huấn luyện, sao lại bị bắt đi? - Đệ nhất Võ Thánh, nghe bọn nô tài chạy về nói, người bắt Ngự đệ đi là một Tiên Thiên cường giả. - Tiên Thiên cường giả? Đệ nhất Võ Thánh hơi nhíu mày: - Bách Việt Quốc, xuất hiện thêm một Tiên Thiên cường giả sao? - Đây cũng là việc trẫm khó hiểu nhất, trẫm đã tự quyết định, đồng ý với Đại Ngô Quốc ngày 9 tháng 11 thiên binh Nam hạ. Hừ, muốn dùng Ngự đệ uy hiếp trẫm, nước tính này đi sai rồi. Đệ nhất Võ Thánh gật đầu: - Bách Việt Quốc muốn chiến một trận, vậy chúng ta cũng không thể phụ họ. Trận này, nhất định phải để Bách Việt Quốc không còn tồn tại, khoáng sản tại Liên Hoa Sơn phải về tay ta. Mễ Trung Dã nói: - Việc này, vẫn cần Đệ nhất Võ Thánh đích thân tọa trấn, khích lệ lòng quân, ba quân một lòng, chống lại sự phòng ngự của Bách Việt Quốc, san bằng Tử Diễm Lĩnh trước, sau huy sư Đế Đô, bắt giết Hoàng thất Hạ gia, một người cũng không tha! Đệ nhất Võ Thánh trầm ngâm nói: - Bách Việt Quốc lại có một Tiên Thiên cường giả? Việc trọng đại như vậy, xem ra lão phu cũng phải đi một chuyến. Nghe Đệ nhất Võ Thánh nói như vậy, Mễ Trung Hằng vô cùng vui mừng. Có Đệ nhất Võ Thánh xuất mã, việc này không cần phải bàn! Dù Bách Việt Quốc tường đồng vách sắt, cũng chỉ như cái bình hoa mà thôi! Thực lực của Đệ nhất Võ Thánh, trong tất cả những Công quốc Đế quốc Đại La, được công nhận là mạnh nhất trong tất cả các Võ Thánh hộ quốc! Ông ấy đích thân xuất mã, có việc gì không thể giải quyết chứ? Lần tấn công Nam hạ này, chắc chắn thế như chẻ tre, vô cùng thuận lợi. - Ta lập tức hồi cung, hạ lệnh tam quân, để họ mau chóng tập hợp, ra biên giới, ngày 9 tháng 11, đích thân đánh Tử Diễm Lĩnh, mở đường cho các ngài.
Tần Vô Song tốc độ cực nhanh, tiến ra bên ngoài Bích Phù Sơn, trở lại doanh địa. Lúc này thì bọn người Triệu Mục Chi cũng đã tới khá lâu rồi. Chín gã Đệ tử Trung tâm đang thương nghị tiếp theo sẽ hành sự như thế nào, đột nhiên thấy Tần Vô Song vội vàng chạy về, đều âm thầm có chút giật mình.
Bởi vì trang phục trên thân của Tần Vô Song ít nhiều có chút rách rưới, trên người đều đẫm vết máu, hiển nhiên là dấu vết sau một trận chiến khốc liệt. Nhất là bên ngoài da thịt của Tần Vô Song còn có một đạo vết máu cào rách, hiển nhiên đều là vết trầy xước do bị đầu Phong Lang kia công kích bá đạo.
Tần Vô Song thần sắc ngưng trọng:
- Chư vị, ta tiến vào trong núi, gặp phải Chiến linh thú công kích. Nhưng vẫn may mắn là không có nhục mệnh sư môn, đã đánh gục được con chiến linh thú kia. Nhưng mà ta cảm thấy bản thân khí hải quay cuồng, hình như có dấu hiệu sắp sửa đột phá. Xin chư vị hộ pháp cho ta một ngày một đêm.
Mấy tên Đệ tử Trung tâm nghe Tần Vô Song kể hời hợt qua loa, lại biết rõ sau lưng trận chiến này ẩn chứa vô số điều hung hiểm. Nghe Tần Vô Song nói sắp sửa đột phá, cả đám cũng đều trố mắt há hốc miệng kinh ngạc. Chu Phù thì ha hả cười, nói:
- Vô Song sư đệ, ngươi sắp sửa đột phá tiến vào Trung Linh Võ Cảnh sao?
- Ta cảm thấy khí lực phát triển vô cùng rõ ràng, chư vị, xin lỗi không bồi tiếp được.
Tần Vô Song cũng không khách sáo, chui vào trong lều của mình, trực tiếp bế quan.
Những người khác đều mang theo vẻ mặt dò xét, hiển nhiên là vẫn chưa lấy lại được tinh thần sau khi nghe chuyện này, chỉ có Vi Dực khá là tỉnh táo:
- Đừng có ngẩn ngơ ra đó nữa, địch nhân lần này khẳng định không chỉ có một đầu Chiến linh thú. Mọi người đều phải thật cẩn thận, một khi Tần sư đệ cần phải đột phá, hành động của chúng ta tạm thời gác lại một chút. Một ngày một đêm không được để cho kẻ nào xâm lấn trong phạm vi một trăm trượng xung quanh đây.
Vi Dực ở trong số các đệ tử vẫn là vô cùng có uy tín. Xét đến cùng, Vi Dực cũng đã làm Lão Đại của thế hệ trẻ bao nhiêu năm như vậy, sức ảnh hưởng được xây dựng nhiều năm như vậy, vẫn là còn tương đối sử dụng được.
Những đệ tử này cũng đều không dám chậm trễ, tất cả cùng hành động. Bất luận thế nào, Tần Vô Song vào núi gặp mãnh thú, tiêu diệt mãnh thú, đây là một công lao lớn. Mà hắn lúc này là Đội trưởng, hoàn thành nhiệm vụ trở về, trùng hợp sắp sửa đột phá, bọn họ tự nhiên không có lý gì mà không hộ pháp cho hắn cả.
Mặc dù trong đầu Triệu Mục Chi cũng chẳng vui vẻ gì cho cam, nhưng cũng gật đầu đáp ứng.
Trong chín gã Đệ tử Trung tâm, Vi Dực có thực lực mạnh nhất, tuần tra tới lui bên ngoài, bên trong là Chu Phù cùng với Lữ Đằng và Giản Duệ. Tầng cuối cùng mới là Triệu Mục Chi, Đặng Bá Hổ cùng Miêu Trung Hiệp ba người.
Như vậy trong ngoài ba tầng thế lực phòng ngự, dù kẻ địch có đến tập kích thì cũng không thể thọc sâu vào trong được, không dễ dàng gì khiến cho đối thủ trong một chốc có thể tiến vào trong doanh địa.
Tần Vô Song ngồi trong doanh trướng, trong lòng bình tĩnh dị thường. Một ngày một đêm, chính là hắn phỏng đoán cẩn thận mà thôi. Nếu sự tình thuận lợi thì có lẽ rạng sáng ngày mai liền có thể đại công cáo thành.
Bởi vì hắn phát hiện, hòa tan linh lực của đầu Phong Lang kia vô cùng thuận lợi, trong lúc đó cũng không hề có gặp trở ngại gì. Tần Vô Song thấy, khí hải của chính mình giống như đại dương mênh mông, hải nạp bách xuyên, một đường thuận lợi, không có chút ngăn trở nào, không có bất kỳ một tia có dấu hiệu không đủ dung lượng.
Lúc này Tần Vô Song cũng biết, cái duyên kỳ ngộ gặp được trước đây ở Đại Thương Sơn có thể là vô cùng nghịch thiên, biến thân thể hắn trở nên vô cùng biến thái. Bất luận hắn hấp thụ linh lực thế nào đi chăng nữa thì từ trước đến giờ đều không gặp phải tình trạng thân thể không thoải mái, cũng không có cảm giác bị bài xích gì.
Từng đạo linh lực, không ngừng bị dung hợp vào giữa khí hải, mà bên trong khí hải còn chủ động sinh ra một lực hấp thu, dường như vô cùng cấp bách, vô cùng thèm thuồng, đem linh lực của Phong Lang chủ động hấp thu dung hợp vào.
Đây là một loại cảnh giới vô cùng lý tưởng, mặc dù là Đại Điện chủ Trác Bất Đàn kia, nếu giờ phút này biết khí hải của Tần Vô Song đột nhiên sinh ra loại phản ứng như vậy thì chắc chắn sẽ vô cùng giật mình.
Bởi vì đây là một loại biểu hiện khí hải sinh ra sinh mệnh lực phi thường thần kỳ. Đan điền khí hải bình thường đều là vững vàng ổn định, loại khí hải giống như thế này có thể nói là vạn người khó kiếm được một cái. Những người như thế khi tu luyện có thể nói chí ít cũng có tốc độ nhanh gấp rưỡi những kẻ tu luyện bình thường.
Tần Vô Song thực ra cũng không vội vàng hấp tấp, chậm rãi ổn định từng tia linh lực, mãi đến một tia linh lực cuối cùng dung hợp hoàn toàn vào giữa khí hải. Tần Vô Song chậm rãi khai thông, chỉ cảm thấy đan điền không ngừng được mở rộng, dường như là có một sinh linh bé nhỏ vừa mới ra đời đang dùng tốc độ phát triển nhanh chóng mắt thường có thể nhận ra được, không ngừng phát triển…
Linh lực cũng theo sự mở rộng của đan điền, không ngừng vận động, phát ra sức sống mạnh mẽ. Tần Vô Song dẫn đường linh lực, vận hành tuần hoàn không ngừng trong cơ thể.
Hắn biết, Trung Linh Võ Cảnh chính là sự tiếp diễn của Sơ Linh Võ Cảnh, tuy rằng ở giữa có một khoảng cách nhưng khoảng cách đó một khi được lấp đầy, Trung Linh Võ Cảnh cũng chỉ là sự tiếp diễn của Sơ Linh Võ Cảnh mà thôi. Bạn đang đọc truyện tại Truyện FULL - ện FULL
Chỉ có điều, Trung Linh Võ Cảnh ở thời điểm vận hành chu thiên đã có một loại tính chủ động, có thể dựa theo thuộc tính ngũ hành bên trong kinh mạch bắt đầu vận hành. Loại phương thức vận hành này lại có một chút không giống với Sơ Linh Võ Cảnh. Ví dụ như, gan thuộc mộc, tim thuộc hỏa, ruột thuộc thổ, phổi thuộc kim, thận thuộc thủy…
Thuộc tính của ngũ hành cơ bản, từ giữa thân thể bắt đầu phóng đại, bắt đầu hiện rõ. Tần Vô Song cuối cùng cũng hiểu được vì sao Trung Linh Võ Cảnh lại có thể vận dụng thuộc tính công kích.
Bởi vì cơ bản tu luyện Trung Linh Võ Cảnh đó là dựa theo những con đường vận hành không giống nhau dựa theo thuộc tính ngũ hành đối ứng trong cơ thể. Đối chiếu mấy con đường vận hành này, trong lúc tu luyện, tự nhiên cũng có thể đem thuộc tính ngũ hành phân chia ra.
Tần Vô Song bắt đầu nếm thử, dựa theo con đường đối ứng thuộc tính của ngũ hành cơ bản, vận hành kỳ kinh bát mạch, chính kinh mười hai mạch. Những lộ tuyến vận hành này không có cái nào mà không đối ứng với ngũ hành vận chuyện. Trải qua các huyệt đạo trên toàn thân, hình thành một tuyến, từ các tuyến lại cấu thành một mặt lập thể, từ đó mà đạt được hiệu quả toàn thân.
Cũng không biết phải trải qua bao nhiêu lâu, Tần Vô Song chỉ cảm thấy linh lực toàn thân đang vận hành ở các kinh mạch trên cơ thể vận hành, một lúc sau, dường như cùng được hấp thu về đan điền, không hẹn mà cùng lúc hướng vào trong đan điền phóng tới. Tần Vô Song chỉ cảm thấy trong lòng như có từng dòng nước ấm kích động, một loại thể nghiệm thần kỳ mà từ trước tới giờ chưa từng cảm nhận, tràn ngập toàn thân, khiến hắn cảm thấy toàn thân bình thản vô cùng, nói không ra được sự dễ chịu, hài lòng.
Trung Linh Võ Cảnh! Trong đan điền của Tần Vô Song, từng dòng nhiệt lưu không ngừng bốc lên, dường như muốn đưa Tần Vô Song vào một con đường nào đó, phiêu bồng như thần tiên. Trong đầu của Tần Vô Song, lặp đi lặp lại cũng chỉ có bốn chữ: Trung Linh Võ Cảnh.
Vù! Tần Vô Song biết đây là thời khắc mấu chốt nhất, chỉ cần không ngừng hướng dẫn dòng nhiệt lưu này, khiến cho nó ở trong đan điền đạt tới một mức độ cực cao nào đó, dừng lại trở xuống, đó là lúc lần bế quan này đã kết thúc…
Ở sâu trong Bích Phù Sơn, một gã nam tử áo bào xám đột nhiên nhíu mày, mở mắt ra. Từ trong trạng thái bế quan của hắn mà tỉnh lại, miệng lẩm bẩm vài câu văn gì đó tựa như câu chú, hai bàn tay không ngừng bắt ấn.
Một lát sau, cặp mày kiếm của nam tử áo bào xám này nhướng lên, trong đôi mắt tối tăm bắn ra một tia đạo quang mang vô cùng tàn ác, mang theo vài phần dữ tợn, giật mình nhảy lên. Lại một lần nữa niệm chú, tay múa thủ ấn không ngừng, thế nhưng vẫn như cũ giống như ném đá xuống đại dương, không hề có phản ứng.
- Ừm? Tiểu Phong chạy đi đâu rồi? Trong vòng phạm vi của ta mà ta gọi lại không về?
Trong lòng mặc dù nghĩ như vậy, thế nhưng toàn thân lại có một trận co rút, thân thể toát ra một tia lãnh ý, một ý niệm vô cùng không tốt nảy trong đầu, không ngừng truyền thẳng lên trên bộ não.
- Không đúng không đúng…
Tên nam tử áo bào xám khẽ đánh nhẹ lên đầu mình một cái.
- Ta vừa mới bế quan tỉnh lại, có điều đột phá, lẽ ra không nên có ý niệm nóng nảy trong đầu, đây là việc thế nào đây? Còn nữa, Tiểu Phong là linh thú khế ước của ta, hộ pháp cho ta, không có khả năng rời khỏi ta quá ba trăm dặm. Chẳng lẽ…?
Trong đầu nam tử áo bào xám có một chút cảm giác bất an, không ngừng lớn dần lên, cuối cùng hợp lại, xuất ra một cái ý nghĩ vô cùng đáng sợ.
- Tiểu Phong đã xảy ra chuyện?
Nam tử áo bào xám vừa nghĩ vậy, rất nhanh vọt ra ngoài Bích Phù Sơn, vận khí thần thức, lần theo khí tức linh thú khế ước của mình mà không ngừng tìm kiếm. Không lâu sau, hắn liền tìm ra chút manh mối.
Dọc theo manh mối này, một đường hướng thẳng tới phía trước, ý niệm trong đầu hắn càng lúc càng bất an. Hắn căn bản có thể xác định, đầu mãnh thú Phong Lang hung hãn mà hắn luôn xem nó như tay chân của mình, lúc này rất có thể đã không còn tồn tại trên đời này nữa. Nhưng mà, trong đầu vẫn mang theo tia may mắn cuối cùng, hắn vẫn là vội vàng đi tìm tòi.
Đầu Phong Lang này đối với hắn mà nói, chỉ e là huynh đệ ruột thịt cũng không thân thiết bằng như con Tiểu Phong này. Một người một thú, cùng nhau trải qua không biết bao nhiêu trận chiến, cùng nhau trải qua không biết bao nhiêu thời điểm sinh tử, cảm tình sâu đậm này đã vượt qua loại tình cảm bình thường của nhân loại. Sống phải thấy sói, chết phải thấy xác. Đây chính là điểm mấu chốt của nam tử áo bào xám.
Đột nhiên bước đi của hắn nhanh hơn, thân thể giống như cơn gió lao thẳng về phía trước. Ngay trước một gốc cây cực lớn, phần ruột bị linh lực xoắn ốc tấn công, tách rời ra hai bên, ở giữa có một cái động lớn vô cùng. Mặt đất lại gồ ghề lồi lõm, có dấu hiệu rõ ràng một đầu Phong Lang đã chui xuống đất.
Hán tử áo bào xám vừa nhìn, thiếu chút nữa là một ngụm máu từ trong cổ họng hắn bắn ra ngoài. Cảnh tượng này chỉ sợ cả đời hắn sẽ không thể nào quên. Trong cái hố dưới lòng đất kia, rõ ràng là đầu một cái đầu sói với bộ mặt dữ tợn đáng sợ, trừng hai mắt lớn, vẻ mặt vô cùng sợ hãi tuyệt vọng.
- Tiểu Phong!
Nam tử áo bào xám ôm ngực, cơ hồ cảm thấy trời đất tối tăm mù mịt, dưới chân thiếu chút nữa đứng không vững. Hắn chụp lấy cái đầu sói kia, trong ánh mắt tàn nhẫn của hắn hiện lên một tia bi thương vô hạn không gì có thể hình dung được, lại bị sự phẫn nộ và hung ác bao trùm.
- Tiểu Phong, là ai đã giết ngươi? Là ai?
Nam tử áo bào xám ngửa mặt lên trời thét dài, hắn giờ phút này phẫn nộ đến cực điểm, quả thực không thể dùng từ nào để hình dung, hận là không thể lại tiến tới Ba Thục Quốc tàn sát mười vạn người để thỏa mối hận trong lòng! Chỉ e rằng như vậy cũng khó có thể diệt hết được ngọn lửa hận thù trong lòng hắn lúc này!
Tiếng thét dài này hướng lên tận mây xanh, ngay cả chim chóc trong rừng cũng bị tiếng gầm này làm cho sợ hãi, hoang mang rối loạn không thôi, sợ quá tung bay tán loạn bốn phía, phành phạch vỗ cánh, hoảng hốt không thôi.
Nam tử áo bào xám buồn đau vô hạn nhìn cái đầu sói trong tay, cẩn thận từng chút một giống như đang thu dọn xác của một gã huynh đệ thân thiết vậy, một bên tà ác nói:
- Tiểu Phong, mặc kệ là kẻ nào làm, ta nhất định sẽ bắt hắn phải trả giá lớn, ta muốn tiêu diệt chín đời tổ tông nhà hắn, chặt bỏ thủ cấp của bọn chúng, lột da bọn chúng để làm bộ quan tài da cho ngươi, dùng đầu lâu của bọn chúng để tạo bia mộ cho ngươi, dùng nội tạng của bọn chúng để hiến tế cho linh hồn của ngươi trên trời! Tiểu Phong, hãy đợi ta!
Nói tới đây, trong mắt của hắn không còn một chút tia bi thương, cũng không còn một tia cảm xúc dao động, mà là vô cùng bình tĩnh, bắt đầu hành trình kế hoạch báo thù của hắn.
Hắn phân tích, kẻ có thể giết chết được Phong Lang hẳn phải có thực lực Trung Linh Võ Cảnh và theo hiện trường chiến đấu thì thấy thực lực của đối phương cũng không chênh lệch với Tiểu Phong bao nhiêu, nếu không tuyệt đối sẽ không thể nào để Tiểu Phong thong dong phát động công kích lâu như vậy. Bởi vậy, trong mắt hắn có một niềm tin chiến thắng mãnh liệt.
Sử dụng mũi tên trái (←) hoặc phải (→) để chuyển chapter
Tử Bào Đại Tôn giả nhập cảnh giới Tiên Thiên, ngoài ông ấy ra, người vui mừng nhất chính là Võ Thánh đại nhân, bao nhiêu năm nay, tâm nguyện đi tìm một lớp người kế cận cuối cũng đã hoàn thành. Người này, ngoài không phải đến từ bên ngoài Võ Thánh Sơn, vẫn là đến từ môn hạ của ông ấy, điều này làm cho ông ấy cũng cảm thấy hài lòng. Dù sao, Tử Bào Đại Tôn giả cũng là người ông ấy coi trọng nhất, nhân phẩm và tâm tính đều nắm rõ trong lòng bàn tay. Ngoài vui mừng còn có chút ngưỡng mộ, dù sao Võ Thánh đại nhân cũng nhìn ra chỗ kỳ diệu của Tiên Thiên Sơ Linh Đan. Tử Bào được uống linh đan này, tương lai trên con đường Tiên Thiên, tiền đồ chắc chắn sẽ thắng được bất kỳ Võ Thánh trước đó! Đây chính là tạo hóa. Võ Thánh đại nhân tuy ngưỡng mộ, nhưng cũng bình thản, đến giai đoạn của ông ấy, nhập cảnh giới Tiên Thiên mấy chục năm, tâm thái sớm đã không phải là cảnh giới như lúc mới nhập cảnh giới Tiên Thiên nữa. Tiên Thiên Sơ Linh Đan này chỉ có tác dụng với những Hậu Thiên võ giả, dù có đưa cho ông ấy cũng không có hiệu quả, dù sao cũng chỉ là đơn dược để Hậu Thiên võ giả xung kích Tiên Thiên mà thôi! - Tử Bào, ngươi ở Võ Thánh Điện, bế quan nửa tháng, dung hợp hiệu quả đan dược, giao hòa khí trời đất, củng cố cảnh giới Tiên Thiên! Võ Thánh đại nhân dặn dò. - Ba Tôn giả còn lại, bảo vệ Tử Bào! - Vâng, đại nhân! - Cừu lão ca, người có dự định gì? Tần Vô Song hỏi. - Tần Vô Song, lão phu định đến biên giới Thái Uyên Lĩnh, trấn thủ biên thùy, đề phòng sự tấn công bất ngờ của Đại Ngô Quốc. Bạn đang đọc truyện tại - http://truyenfull.vn - Cừu lão ca đang bị thương, hay là để đệ đi! Tần Vô Song dũng cảm nói. Võ Thánh đại nhân lắc đầu: - Không, Tần Vô Song, ta còn có một nhiệm vụ quan trọng hơn muốn nhờ cậu. - Nhiệm vụ quan trọng hơn? - Đúng, Đại Ngô Quốc ở chiến tuyến Đông Bắc Bách Việt Quốc ta, dễ thủ khó công, có ta tọa trấn, cho dù Võ Thánh của Đại Ngô Quốc đích thân xuất mã cũng không đáng ngại. Đáng lo hơn là chiến tuyến Tây Bắc, Tây Sở Quốc xuất kích, một khi xảy ra chiến sự, tình hình sẽ càng nguy cấp hơn chiến tuyến Đông Bắc. Tần Vô Song suy nghĩ, gật đầu: - Võ Thánh đại nhân muốn Tần Vô Song trấn thủ Tây Bắc? - Đúng vậy, cụ thể hành sự thế nào, Vô Song Hầu đích thân quyết định, lão phu tin rằng, có Vô Song Hầu xuất mã, Tây Sở Quốc sẽ kinh sợ, không dám lỗ mãng. Tần Vô Song huyết khí cuồn cuộn, nhiệt huyết sôi trào, nói: - Được, Vô Song sẽ đi Tây Bắc một chuyến, đi xem lũ Tây Sở Quốc lang hổ kia có bổn sự gì.
Tây Sở Quốc, trong Hoàng cung đại viện. Đám thuộc hạ của Mễ Trung Dã đã trở về Đế Đô Tây Sở Quốc, đang bẩm báo tình hình với Hoàng đế Mễ Trung Hằng trong Hoàng cung. Hoàng đế Mễ gia hắng giọng, phẫn nộ quát mắng: - Đồ vô dụng, một đám vô dụng! Vương gia các ngươi bị bắt đi, mà các ngươi không đuổi theo, còn có mặt mũi trở về Tây Sở Quốc, phải biết rằng, chủ nhục thần chết! - Bệ hạ, tên đó vô cùng lợi hại, chắc là Tiên Thiên cường giả, hai vị Hộ pháp lên trước, một chiêu đã bị đối phương giết chết, Vương gia cũng bị đối phương bắt đi, chúng thần muốn cứu cũng chống không lại. - Tiên Thiên cường giả? Hoàng đế Mễ gia lộ vẻ nghi ngờ: - Bách Việt Quốc lúc nào lại có đến hai Tiên Thiên cường giả? - Bệ hạ, việc này chúng thần cũng không biết, nhưng người đó ra tay như ma quỷ, khí thế kinh người, một tiếng gầm vang như tiếng sấm, lúc đó chúng thần chỉ cảm thấy trời đất như quay cuồng thì Vương gia đã rơi vào tay hắn, khi chúng thần tỉnh lại người đó đã phi mất, không rõ tung tích. Đám thuộc hạ này vì muốn tránh tội chết nên đã vô cùng phóng đại đối phương. - Hai Hộ pháp là loại đẳng cấp nào, là Hậu Thiên đỉnh phong do đích thân Đệ nhị Võ Thánh huấn luyện, một chiêu đã bị giết chết! Người này, chẳng lẽ đúng là Tiên Thiên cường giả? Hoàng đế Mễ gia suy nghĩ, trầm ngâm nói. - Bệ hạ, nếu người đó không phải là Tiên Thiên cường giả, sao có thể đáng sợ như vậy. Bách Việt Quốc đáng ghét, che giấu thực lực, muốn giả heo ăn thịt hổ sao? - Câm miệng! Dù là Tiên Thiên cường giả, các ngươi thân là thuộc hạ, phải chết vì chủ, lại bỏ chủ mà chạy như vậy, còn ra thể thống gì nữa? - Bệ hạ… - Nếu Ngự đệ của trẫm có thể trở về, các ngươi có thể miễn tội chết, nếu Ngự đệ không trở về, các ngươi cũng bị chôn cùng! Quyết không dung tha! Hoàng đế Mễ gia dậm chân như sấm, quát: - Người đâu! Bắt đám người nhu nhược này lại, trông giữ nghiêm ngặt, ai có ý đồ bỏ chạy, giết không cần hỏi. - Vâng! Đám thuộc hạ này từng người đều không nói gì, chỉ có thể khẩn cầu trong lòng, hi vọng Vương gia trở về bình an, nếu không tính mạng của họ coi như xong rồi. Hoàng đế Mễ gia giao phó xong, trở về chỗ ngồi: - Đi gọi sứ giả Đại Ngô Quốc đến đây, ta muốn gặp hắn! Lúc sau, sứ giả của Đại Ngô Quốc được đưa đến Ngự thư phòng. - Tiểu thần bái kiến Tây Sở Quốc Hoàng đế Bệ hạ, chúc Bệ hạ vạn phúc kim an, giang sơn vĩnh cố. - Miễn lễ, mời ngồi! Đại Ngô Quốc và Tây Sở Quốc ta kết liên minh, cùng thảo phạt Bách Việt Quốc, việc này ngài có thể nói thay Hoàng đế Bệ hạ quý quốc không? - Bệ hạ, trước khi tiểu thần đi, đã được đích thân Hoàng đế thần đồng ý để thần toàn quyền xử lý việc này, việc lớn việc nhỏ, tiểu thần đều có thể quyết định. - Tốt! Vậy ngài hãy bẩm báo lại với Hoàng đế ngài, nói trong ngày 9 tháng 11, tập hợp binh lính, tấn công Bách Việt Quốc. Sau khi việc thành, bên ngài chiếm Tây Bắc, ta chiếm Tây Nam, không ai xâm lược ai, thế nào? - Bệ hạ, nói như vậy, ngài đã đồng ý xuất binh? - Vua không nói chơi, ta lập tức viết một phong thư, có ngọc tỷ kim ấn bảo đảm, không hề giả. - Được, xin Bệ hạ hạ bút, tiểu thần lập tức trở về bẩm báo, trong ngày 9 tháng 11, hai đạo đại quân chúng ta cùng xuống Nam hạ, san bằng Bách Việt Quốc! Hoàng đế Mễ gia lập tức ngự bút, viết một bức thư, đóng dấu kim ấn thượng hoàng, đưa cho sứ thần của Đại Ngô Quốc. Sau khi sứ thần đi, Hoàng đế Mễ gia thay trang phục, lặng lẽ xuất cung, ông ấy còn muốn đi gặp vài người quan trọng.
Tại Chân Võ Thánh Địa Tây Sở Quốc. Đệ nhị Võ Thánh cũng đã trở về núi, dưới sự giúp đỡ của Đệ nhất Võ Thánh, vết thương cũng dần dần hồi phục. Lúc này, trong Võ Thánh Điện, hắn đang báo cáo tỉ mỉ tình hình Bách Việt Quốc cho Đệ nhất Võ Thánh. Đệ nhất Võ Thánh khôi ngô, rất có tư thái xuất trần. - Thuộc hạ vô dụng, không thể giết được Võ Thánh của Bách Việt Quốc! Đệ nhị Võ Thánh xấu hổ nói: - Đã phụ sự ủy thác của Đệ nhất Võ Thánh! - Ha ha, là do ta coi thường hắn, chiến đấu bất lợi, là ta dự liệu sai. Nhưng mà, giết hay không giết hắn, kỳ thực cũng như nhau, Võ Thánh Bách Việt Quốc và ngươi giao đấu đều bị thương, không có Tiên Thiên cường giả giúp hắn trị thương, không đến ba, năm tháng hắn cũng đừng mong hồi phục, Bách Việt Quốc lúc này chỉ như rồng không đầu thôi! - Đệ nhất Võ Thánh sáng suốt! - Đúng rồi, Mễ Vương gia đi cùng ngươi, kết quả chuyến đi này thế nào? Hoàng đế Bách Việt Quốc trả lời thế nào? Đệ nhất Võ Thánh lại hỏi. - Thuộc hạ đến Bách Việt Quốc là đi thẳng đến Võ Thánh Sơn, sau khi quyết chiến với Võ Thánh hộ quốc một trận, liền vội vàng trở về, vẫn chưa nghe được tin tức gì. Đệ nhất Võ Thánh trầm ngâm một lúc, gật đầu, đang định nói điều gì, thì đột nhiên ngoài cửa một tên thuộc hạ đến gần: - Đệ nhất Võ Thánh, Hoàng đế Bệ hạ Tây Sở Quốc cầu kiến bên ngoài. - Mời vào! Hoàng đế Bệ hạ Tây Sở Quốc Mễ Trung Hằng ăn mặc như dân thường, cung kính đứng trước điện, không dám có chút thất lễ. Ở Tây Sở Quốc, có thể khiến chủ một nước như hắn cẩn thận như vậy, cũng chỉ có Chân Võ Thánh Địa. - Hoàng đế Bệ hạ, phiền ngài đích thân đến, lão phu gánh không nổi. Ha ha! Đệ nhất Võ Thánh mỉm cười nói, tuy khẩu khí vô cùng khách khí, nhưng Mễ Trung Hằng lại không dám làm ra vẻ Hoàng đế. - Không dám, bái kiến Võ Thánh đại nhân. Đệ nhất Võ Thánh, không biết Đệ nhị Võ Thánh các hạ đã trở về chưa? - Hắn đã về rồi. Chiến đấu với Võ Thánh hộ quốc Bách Việt Quốc một trận, cả hai đều bị thương, còn Ngự đệ của ngài đã về chưa? - Bẩm Võ Thánh đại nhân, Bách Việt Quốc đó thật đáng giận, không những từ chối đề nghị tốt đẹp của Tây Sở Quốc chúng ta, còn giết các sứ giả của ta, đến Ngự đệ của ta cũng bị bắt đi, xem ra là muốn áp chế Tây Sở Quốc ta. Đệ nhất Võ Thánh nhíu mày: - Ngự đệ ngài rất lợi hại, hai Hộ pháp dưới quyền là do Đệ nhị Võ Thánh đích thân huấn luyện, sao lại bị bắt đi? - Đệ nhất Võ Thánh, nghe bọn nô tài chạy về nói, người bắt Ngự đệ đi là một Tiên Thiên cường giả. - Tiên Thiên cường giả? Đệ nhất Võ Thánh hơi nhíu mày: - Bách Việt Quốc, xuất hiện thêm một Tiên Thiên cường giả sao? - Đây cũng là việc trẫm khó hiểu nhất, trẫm đã tự quyết định, đồng ý với Đại Ngô Quốc ngày 9 tháng 11 thiên binh Nam hạ. Hừ, muốn dùng Ngự đệ uy hiếp trẫm, nước tính này đi sai rồi. Đệ nhất Võ Thánh gật đầu: - Bách Việt Quốc muốn chiến một trận, vậy chúng ta cũng không thể phụ họ. Trận này, nhất định phải để Bách Việt Quốc không còn tồn tại, khoáng sản tại Liên Hoa Sơn phải về tay ta. Mễ Trung Dã nói: - Việc này, vẫn cần Đệ nhất Võ Thánh đích thân tọa trấn, khích lệ lòng quân, ba quân một lòng, chống lại sự phòng ngự của Bách Việt Quốc, san bằng Tử Diễm Lĩnh trước, sau huy sư Đế Đô, bắt giết Hoàng thất Hạ gia, một người cũng không tha! Đệ nhất Võ Thánh trầm ngâm nói: - Bách Việt Quốc lại có một Tiên Thiên cường giả? Việc trọng đại như vậy, xem ra lão phu cũng phải đi một chuyến. Nghe Đệ nhất Võ Thánh nói như vậy, Mễ Trung Hằng vô cùng vui mừng. Có Đệ nhất Võ Thánh xuất mã, việc này không cần phải bàn! Dù Bách Việt Quốc tường đồng vách sắt, cũng chỉ như cái bình hoa mà thôi! Thực lực của Đệ nhất Võ Thánh, trong tất cả những Công quốc Đế quốc Đại La, được công nhận là mạnh nhất trong tất cả các Võ Thánh hộ quốc! Ông ấy đích thân xuất mã, có việc gì không thể giải quyết chứ? Lần tấn công Nam hạ này, chắc chắn thế như chẻ tre, vô cùng thuận lợi. - Ta lập tức hồi cung, hạ lệnh tam quân, để họ mau chóng tập hợp, ra biên giới, ngày 9 tháng 11, đích thân đánh Tử Diễm Lĩnh, mở đường cho các ngài.