Một, từ bỏ việc tấn công Bách Việt Quốc, dừng tay tại đây! Hai, tiêu diệt tên này, mãi mãi tuyệt hậu. Cách chọn thứ nhất, Dịch Trần Tử không can tâm, hắn mưu đồ Liên Hoa Sơn của Bách Việt Quốc không phải một hai ngày, nếu thế sự không thành, cho dù là dư luận ở bản quốc, hay là dư luận giữa các đồng minh đều sẽ chia mũi nhọn vào việc này. Nếu từ bỏ thì Đệ nhất Võ Thánh hắn sẽ rất mất mặt, tất cả toan tính của Tây Sở Quốc sẽ hỏng, đây tuyệt không phải là cục diện hắn muốn thấy. Do vậy, hắn quyết định liều mạng giết tên tiểu tử này, vĩnh viễn tuyệt hậu hoạn. - Tiểu tử, lão phu thừa nhận, ngươi trẻ tuổi, có tu vi thế này quả là không dễ. Nhưng nếu ngươi cảm thấy có thể áp chế Tây Sở Quốc ta, mưu toan thay đổi vận mệnh của hai nước thì ngươi đã nhầm rồi. Bạn đang đọc truyện tại - http://truyenfull.vn Nói xong, mặt lạnh tanh, chuỗi nhuyễn đao liên tục chém tới trước mặt Tần Vô Song. Ý định của Dịch Trần Tử rất rõ ràng, phải dựa vào lực lượng Tiên Thiên mà mình tu luyện trăm năm, dùng lực trưởng giết chết đối phương. Sở trường của Dịch Trần Tử chính là thắng về lâu dài. Hai người đánh nhau từ buổi chiều cho đến khi màn đêm buông xuống. Màn đêm xuống, ngươi đuổi theo ta, qua qua lại lại, đánh đến sớm tinh mơ. Cục diễn vẫn là giằng co, ai cũng không thể đánh bại đối phương, ai cũng không thể chiếm được tiên cơ mang tính quyết định. Tần Vô Song càng đánh càng bình tĩnh, hắn biết, tâm thái của Dịch Trần Tử đã bắt đầu thay đổi. Sự uy hiếp của mình đã bắt đầu có hiệu quả.
Thiên Vân Quan. Tia nắng ban mai đã xuất hiện, mặt trời cũng đã lên. Bên phía Tây Sở Quốc, đội tiên phong năm mươi nghìn nhân mã đã bắt đầu đến, đã bắt đầu tập hợp chờ lệnh tấn công của Chủ tướng. Lúc này, một màn trước mắt hoàn toàn không giống với tưởng tượng. Theo ước định, Võ Thánh đại nhân Tây Sở Quốc sẽ yểm trợ cho bọn họ công thành, giết tên đầu sở bên địch. Nhưng lúc này, quan khẩu Bách Việt Quốc phòng ngự nghiêm mật, giáp trụ tiên minh, đao thương sáng ngời, chắc chắn đã có chuẩn bị ác chiến. - Võ Thánh đại nhân chẳng lẽ vẫn chưa tới? Tên Chủ tướng nhẹ giọng lẩm bẩm, nhìn sang hai tên Phó tướng, đường đường là Võ Thánh đại nhân mà lại thất hẹn. - Chủ tướng, có lẽ Võ Thánh đại nhân đã ẩn nấp đâu đó, chúng ra phát lệnh công thành trước, Võ Thánh đại nhân chắc chắn sẽ theo sau. - Ân, quan khẩu này dễ thủ khó công, nếu không có Tiên Thiên cường giả tiến công, giết chết tên đầu sỏ, tăng thêm ý chí chiến đấu, sợ rằng sẽ khó tấn công, chi bằng đợi thêm một chút. Lúc này, Hạ Thiên Bảo trên quan chợt quát lớn. - Lũ chuột nhắt Tây Sở Quốc, đã đến rồi sao còn không lên phía trước? Ha ha, hay là đợi Võ Thánh hộ quốc Tây Sở Quốc các ngươi? Không ngại nói cho các ngươi biết, lão già Dịch Trần Tử đã bị Tiên Thiên cường giả của Bách Việt Quốc ta giết chết rồi! Đội tiên phong của Tây Sở Quốc nghe thấy vậy, quay sang nhìn nhau, hiển nhiên là đều không tin. Nhưng đối phương nói như vậy, cho thấy Võ Thánh đại nhân chắc chắn đã đến, nhưng đã đến rồi mà quan khẩu này lại yên tĩnh như vậy, mà tên đầu sỏ địch vẫn không sao cả, vẫn ở đây diễu võ dương oai, lẽ nào Võ Thánh đại nhân vẫn chưa ra tay? Một chút do dự, trong đầu xuất hiện một nỗi sợ, nỗi sợ này đối với đội quân chuẩn bị công quan mà nói, lại là chí mạng. Công quan, cần phải có dũng khí, cần phải có khí thế tiến lên phía trước. Mà họ do dự, khí thế sẽ bắt đầu giảm xuống, lại thêm sợ sệt thì khí thế sẽ tự nhiên giảm nhanh chóng. - Chủ tướng! Hạ lệnh đi! Không tấn công, sĩ khí sẽ tuột dốc! Một Phó tướng lo lắng nói. - Đúng vậy, mặc dù không có Tiên Thiên cường giả mở đường, những anh hùng chúng ta, ai cũng có thể chiến đấu, còn sợ không tấn công được một Thiên Vân Quan nhỏ bé này sao? Chủ tướng trầm ngâm một lát, lòng suy nghĩ: - Không có Tiên Thiên cường giả, tấn công Thiên Vân Quan này, e rằng không biết phải trả giá bao nhiêu tính mạng, những quân sĩ này đều do một tay ta lập công mà có, không dễ gì giành được cơ hội tiên phong, nếu không nhân cơ hội lấy được Thiên Vân Quan này, không có công lao, không có chiến tích thì không thể đạt được công danh, thì đừng nói đến việc thăng chức. Từ cổ nhất tướng công thành vạn cốt khô! Chủ tướng vừa nghĩ đến đây, liền quất roi ngựa, quát: - Toàn quân chuẩn bị, lập tức công quan! Lệnh vừa hạ, toàn quân hành động. Cờ vừa giơ lên, trong đội quan ra một loạt Cung tiễn thủ, tập trung chuẩn bị, chỉ đợi Chủ tướng hạ lệnh, vạn tiễn cùng bắn, bắn lui lính bảo vệ quan khẩu. Sau đó bắc thang công thành. Yếu quyết công quan này, thứ nhất phải quả cảm, tốc độ, đội tiên phong công thành phải không sợ chết, dũng cảm tiến lên. Chiến đấu công quan, phải tốc chiến tốc thắng, càng kéo dài thời gian càng ảnh hưởng đến sĩ khí của bên tấn công, vì vậy sau khi chuẩn bị xong hết, Chủ tướng giơ cờ hạ lệnh: - Bắn! Đột nhiên ngoài quan khẩu, một tiếng thét dài cuồn cuộn đến, tiếng hét này như sấm bay nhanh, khí thế uy mãnh. Nhất thời, dường như trời đất đảo khuynh, phong vân biến sắc. Quân bảo vệ Thiên Vân Quan nghe thấy tiếng hét dài đều rất vui mừng. Họ đều nghe ra giọng của người này chính là Tiên Thiên cường giả thần bí hôm qua đã đối kháng với Dịch Trần Tử. Cả tối qua mất tích không thấy, lúc này đột nhiên xuất hiện, lẽ nào vị cường giả thần bí này thực sự đã giết được Dịch Trần Tử sao? Tiếng hét chưa kịp dứt, đột nhiên có hai tiếng hét xuyên rừng qua. - Võ Thánh đại nhân? Chủ tướng hiển nhiên là nhận ra người đằng sau, chính là khuôn mặt tinh sáng của Dịch Trần Tử, khoát tay, ngăn chặn Chủ tướng hành động, quát: - Khoan hãy tấn công? Tên Chủ tướng nghe thấy Võ Thánh đại nhân lên tiếng, liền hạ cờ xuống, xuống ngựa hành lễ: - Tiểu tướng bái kiến Võ Thánh đại nhân! - Đứng dậy đi! Dịch Trần Tử nhìn Thiên Vân Quan, khuôn mặt cuồng nhiệt và bức thiết, sau Thiên Vân Quan, chính là Liên Hoa Sơn mà Tây Sở Quốc hắn muốn chiếm từ lâu. Chỉ cần đại quân phá được quan khẩu này thì Liên Hoa Sơn sẽ là của Tây Sở Quốc. Nhưng trước mắt là một chướng ngại lớn. Quay người nhìn đội tiên phong, rồi lại nhìn Tần Vô Song, lạnh lùng nói: - Tiểu tử, chỉ cần ta hạ lệnh, Thiên Vân Quan của Bách Việt Quốc ngươi chắc chắn sẽ không chống đỡ nổi ba ngày. - Thế sao? Chỉ cần ta muốn, cái đầu Hoàng đế Tây Sở Quốc ngươi cũng không giữ được đến ba ngày. Dịch Trần Tử hắng giọng: - Vậy xem ai không chống đỡ nổi đến ba ngày! Khoát tay nói với Chủ tướng: - Lập tức chuẩn bị, toàn lực tấn công! Không lấy được quan khẩu này! Chém! - Vâng! Tần Vô Song cười như không cười, khổ chiến một đêm mà cũng không giết được Dịch Trần Tử. Dịch Trần Tử cũng không có cách giết hắn. Hắn vốn tưởng rằng, có thể thay đổi tính kiêu ngạo của lão già này, nhưng không ngờ lão lại cố chấp như vậy, nhưng cũng không sợ, đột nhiên lấy trong tay áo ra một vật rất sáng: - Dịch Trần Tử, trước khi hạ lệnh công quan, chi bằng xem vật này đã? Một lệnh bài cổ, mặt trên khắc bốn chữ rồng bay phượng múa "Đại La Quốc Sĩ"! Đại La Quốc Sĩ Lệnh? Dịch Trần Tử mắt như không còn nhìn thấy gì, lồng ngực như vừa bị đâm mạnh, đau đớn không thôi, Dịch Trần Tử có cảm giác tối sầm trước mắt, ngẩng đầu nhìn Liên Hoa Sơn đằng sau Thiên Vân Quan, trong lòng không cam tâm và chua sót, tất cả những ý định những dã tâm như hóa thảnh ảo mộng. Đại La Quốc Sĩ Lệnh! Hiệu lệnh Công quốc, ai dám không theo! Vật này nghĩa là gì? Sự có mặt người này ngang bằng với sự có mặt của Hoàng đế Đế quốc Đại La, gặp Hoàng đế Đế quốc Đại La cũng không phải hành lễ. Cũng có nghĩa là, tên tiểu tử này có quan hệ mật thiết với Tinh La Điện, là Đệ tử Trung tâm của Tinh La Điện, cũng có nghĩa là người này đến bất kỳ Công quốc nào cũng có thể hoành hành! Nhân vật như vậy lại xuất thân từ Bách Việt Quốc? Điều này thật làm cho Dịch Trần Tử không thể hiểu nổi, nhưng sự thực trước mắt không thể không làm hắn đưa ra lựa chọn sáng suốt. Hắn có thể không nhìn đến tất cả cường giả Bách Việt Quốc, có thể không nhìn đến tiềm lực của Tần Vô Song và thực lực không phân cao thấp với hắn, nhưng tuyệt đối không thể không nhìn đến Đại La Quốc Sĩ Lệnh. Quay người, vẻ mặt hiu quạnh dường như đã già đi cả trăm tuổi, khẩu khí đầy nuối tiếc: - Truyền lệnh của lão phu, lập tức rút quân! Rút quân, hai chữ vừa nói ra, trên Thiên Vân Quan lập tức hoan hô nhảy nhót, năm vạn quân tiên phong lại trừng mắt ngẩn người. Sao lại như thế này? Họ đã chuẩn bị tấn công, sao Đệ nhất Võ Thánh vừa mới hiệu lệnh công thành, lập tức đã hạ lệnh rút quân? Chẳng lẽ, lệnh bài quái quỷ đó, thực sự đáng sợ như vậy? Dịch Trần Tử thấy Chủ tướng và Phó tướng ngẩn ra ra con gà ngốc, tức giận, quát: - Truyền hiệu lệnh của ta, lập tức rút quân, tất cả đội quân, trở về lạnh địa của mình, từ bỏ trận chiến này. Bốn chữ "từ bỏ trận này" vừa nói ra, Dịch Trần Tử toàn thân dường như mất hết sinh khí, nhìn Tần Vô Song, chua sót hỏi: - Cậu thiếu niên, lão phu chỉ có một câu hỏi, rốt cục cậu là ai? - Đi không đổi tên, ngồi không đổi họ, ta là Tần Vô SongQ - Tần Vô Song? Dịch Trần Tử đã từng nghe cái tên này, chẳng lẽ là Tần Vô Song được Nhị Điện chủ Tinh La Điện thu làm môn đệ? Tin tức này đã truyền đi khắp nơi, nhưng tin tức Tần Vô Song là Tiên Thiên cường giả là không mấy ai biết. Dịch Trần Tử nghĩ đến đây, liền hiểu ra điều gì, chua sót không thôi, tự than thở: - Tự cổ anh hùng xuất thiếu niên, anh hùng xuất thiếu niên! Nói xong, chắp tay, không nói nửa chữ, đi vào rừng sâu mất dạng. Tần Vô Song biết, thái độ của Dịch Trần Tử như vậy coi như là đã nhận thua, lập tức quát lớn: - Dịch Trần Tử đã lui, các ngươi vẫn còn đứng ở đây, hay là còn muốn ăn bữa sáng? Các tướng lĩnh đội tiên phong nghe thấy gã thiếu niên này đến từ Tinh La Điện, ai cũng toàn thân mềm nhũn, chỉ hận là không có sức lực để chạy. Cờ hạ, năm vạn quân trong nháy mắt đã chạy sạch sẽ. Trên quan khẩu, tiếng hoan hô như sấm, vô cùng sung sướng. Bất ngờ, việc này thật là bất ngờ! Những quân giữ quan này tín niệm rằng đã ôm sẵn cái chết, thật không ngờ, tai họa này lại tiêu như vô hình. Mà người khử tai họa này lại là Vô Song Hầu trong tin đồn.
Tần Vô Song tay cầm thanh Tử Dương Kiếm, khí tức không ngừng lan tỏa trên người, dặn dò:
- Tám người các huynh chia làm hai đội bốn người, trấn giữ hai bên. Chỉ cần đảm bảo chặn không cho kẻ đó chạy ra là được.
Rồi ra hiệu mắt với Vi Dực.
- Vi sư huynh, huynh ở một bên chi viện cho đệ, tùy cơ hành sự.
Vi Dực nghe Tần Vô Song dặn dò là biết hắn có ý định muốn giết chết kẻ đó. Không chút do dự, Vi Dực gật đầu:
- Được, ta sẽ chi viện cho sư đệ! Kẻ này là một trong những hung thủ chính của thảm án ở trấn Tử Vân, hôm nay bất luận thế nào cũng phải chặt được thủ cấp của hắn xuống!
- Là hắn làm sao?
Ánh mắt Tần Vô Song tóe lửa:
- Vậy thì hôm nay không chặt được cái đầu chó của hắn tuyệt đối không lui!
Gã áo bào xám cười lớn:
- Tiểu tử ngu ngốc, ta muốn xem xem ngươi nhẫn nại được bao lâu, mạnh miệng lắm!
Hắn không hổ là cao nhân, đối mặt với trùng trùng lớp lớp bao vây như vậy mà không chút sợ hãi, nhìn Vi Dực lạnh lùng:
- Tiểu tử ngươi giết linh thú khế ước của ta, đúng là đáng chết! Ta phải giết ngươi trước rồi xử những tên khác sau!
Nói rồi cây đại thương lại tấn công về phía Vi Dực.
Trước đây Vi Dực chủ động nhận trách nhiệm giết Phong Lang, Tần Vô Song vừa nghe là hiểu vấn đề trong đó, hắn cười lạnh:
- Mắt ngươi mọc trong quần thật đấy hả? Rõ ràng là ta đã giết con sói hoang đó, sao giờ lại tính nợ lên đầu Vi sư huynh?
Gã áo bào xám nhìn chằm chằm vào Tần Vô Song, rõ ràng là đang muốn xem Tần Vô Song nói hật hay giả.
Ngoài mặt Tần Vô Song cười cợt nhưng trong lòng đang rất cảnh giác. Hắn biết gã áo bào xám này có thể tấn công Vi Dực đến mức huynh ấy không có cơ hội trả đòn, cảnh giới linh lực của hắn chắc chắn cao hơn Vi Dực và Tần Vô Song hắn.
Có điều, Tần Vô Song không giống Vi Dực, sở trường của hắn là phòng thủ phản kích, công thủ của hắn cân đối hơn Vi Dực. Do đó để hắn đối kháng với gã áo bào xám, Vi Dực sư huynh ở bên ngoài tùy cơ trợ giúp, dùng Thiên Tuyệt Tam Đao thi triển tấn công sẽ có sức uy hiếp với tên kia hơn.
- Tiểu Phong quả thực là do ngươi giết?
Gã áo bào xám trầm giọng hỏi.
- Ta không chỉ giết nó mà còn rạch bụng nó lấy nội đan, rồi lột da nó. Loại ác thú điên cuồng đó, một đao giết chết thì quá nhẹ nhàng! Làm sao có thể ăn nói được với những oan hồn vô tội ở trấn Tử Vân?
Gã áo bào xám giận dữ đến tím mặt. Bỗng hắn nhếch mép nói với cái giọng kỳ quái:
- Nếu đã vậy thì ngươi bồi táng với Tiểu Phong đi!
Dứt lời, thanh trường thương xông tới!
Xoẹt! Trong không trung, một đường thương tựa như con rồng màu tím đang lao tới!
- Đúng lúc lắm!
Tần Vô Song khẽ mỉm cười, thân hình hơi dịch sang trái, Tử Dương Kiếm vung lên.
Viu!
Kiếm khí, kiếm khí màu đỏ như một chùm lửa ngưng tụ lại thành một đạo kiếm quang chém xuống phía hông gã áo bào xám. Chiêu kiếm này Tần Vô Song đã dựa vào sự vận hành của kinh mạch rút ra linh lực có Hỏa thuộc tính. Uy lực của chiêu này hoàn toàn khác biệt với khi hắn còn là Sơ Linh võ giả. Nhìn có vẻ như ra chiêu rất tùy ý nhưng lại vô cùng độc địa, nhằm vào cạnh sườn gã áo bào xám kia.
Khí thế của cây thương như cầu vồng nhưng gã áo bào xám lại thấy sức mạnh của mình như đấm phải làn gió vậy. Đối phương chỉ hơi nghiêng người là tránh được, mức độ kỳ lạ của thân pháp đó quả thực hắn chưa từng thấy bao giờ.
Với chiêu kiếm này của đối phương, nói đến sức mạnh tấn công không bằng đòn thương của hắn nhưng lại có thể tấn công nhân lúc hắn ra đòn nên không phòng bị, như vậy thì sự khác biệt về sức mạnh tinh thần không chênh lệch là bao. Vừa ra tay là gã áo bào xám có thể biết kẻ trước mặt mình khó nhằn hơn gã trước nhiều.
Vi Dực nhìn sự phòng ngự của Tần Vô Song trong lòng cũng có chút hối hận:
- Phòng ngự của Tần sư đệ quả nhiên không tầm thường, đặc biệt là thân pháp của đệ ấy. Mới nhìn thì chẳng có gì thần diệu, nhưng chỉ một động tác nhẹ nhàng vậy thôi lại có thể làm triệt tiêu hoàn toàn đòn công kích mạnh mẽ của đối phương. Cái này cũng giống như đấm vào bị bông, nhìn có vẻ không có tổn thương gì đến người tấn công nhưng thời gian dài sẽ dẫn đến nóng nảy…
Nghĩ đến đây, Vi Dực kết hợp thêm với trận chiến giữa mình và Tần Vô Song thì càng không thể tha thứ cho mình. Lúc này hắn mới hiểu, thất bại khi đó của hắn không đơn giản chỉ là vì bị Tần Vô Song lợi dụng nhược điểm trong tính cách, cũng không phải thất bại về tính cách. Về phương diện thực chiến, Tần Vô Song sư đệ đúng là có điểm hơn hắn. Chỉ nhìn khả năng phòng ngự thôi là có thể khiến một sư huynh lên cảnh giới Trung Linh võ giả đã hai, ba năm cũng phải khâm phục.
Gã áo bào xám kia không thể không lách người tránh kiếm, vì cây thương đang ở phía trước, không kịp thu về chặn kiếm, cứ thế xông lên cũng không thể, vậy thì chỉ còn cách lách người mà tránh thôi.
Chỉ là như thế thì bất giác chiến cục đã bị Tần Vô Song khống chế. Khác với đám đệ tử kia của Tinh La Điện, gã áo bào xám này căn bản chưa từng thấy Tần Vô Song ra tay, hắn không nắm được phương thức chiến đấu của Tần Vô Song. Căn bản không biết Tần Vô Song là một cao thủ nắm bắt tiết tấu nổi tiếng, đặc biệt sở trường về khống chế tiết tấu. Sự khống chế tiết tấu này không chỉ là tiết tấu của bản thân Tần Vô Song bất định mà hắn còn biết cách phá hỏng tiết tấu của đối phương.
Dù là Triệu Mục Chi hay Vi Dực đều đã chịu thiệt thòi dưới tay Tần Vô Song về phương diện này. Do đó thấy Tần Vô Song và gã áo bào xám vừa ra tay đã có cục diện như vậy trong lòng cũng mừng thầm. Cứ với tình hình này thì dù có là thực lực cao hơn cũng đừng mong thắng được Tần Vô Song.
Vừa tránh đòn, gã áo bào xám lại ra tay, lần này hắn đâm liên tiếp mười lăm mười sáu nhát thương, hơn chục nhát thương này dường như hắn hoàn thành chỉ trong khoảnh khắc.
Cát bụi xung quanh nổi lên, theo sự dẫn dắt của cây thương, tạo thành hình một chiếc vòi rồng lao về phía Tần Vô Song.
Tần Vô Song vẫn thản nhiên không vội vàng, cơ thể như chiếc thuyền đơn độc trong cơn sóng dữ dội, nhìn qua dường như rất nguy hiểm nhưng lại rất ngoan cường, không khuất phục, di chuyển theo con sóng. Thân hình gã áo bào xám biến thành hai, hai biến bốn, bốn biến tám…
Không ngừng biến ra tàn ảnh, trường thương trong tay như con rắn phun nọc cũng đang tấn công điên cuồng, sức tấn công lập tức trở nên như vũ bão, tấn công tới tấp không có một khe hở.
Sức công kích này khhiến Vi Dực luôn thấy tự hào về tốc độ tấn công của mình cũng phải tái mặt, thầm lo lắng cho Tần Vô Song:
- Nếu gã áo bào xám kia mà dùng chiêu này đối phó với mình ngay từ đầu thì mình có thể chống đỡ được bao lâu?
Vi Dực không dám nghĩ tiếp, lắc lắc đầu xua đi tạp niệm, không nghĩ nhiều nữa, hắn lập tức tập trung chuẩn bị cho trạng thái đỉnh phong của làn sóng linh lực tiếp theo. Chỉ cần nó đến là hắn phải lập tức xuất đệ nhất thức Thiên Tuyệt Tam Đao. Thanh danh, tốt xấu, thể diện… tất cả chỉ là phù vân. Trước mặt cường giả, trước mặt tên ác ma giết người này, Vi Dực căn bản không hao phí tâm lực cho những thứ vô vị đó. Hắn chỉ biết, hắn không chết thì mười gã đệ tử của Tinh La Điện thi hành nhiệm vụ lần này sẽ vô cùng nguy hiểm! Hắn không chết thì hàng vạn oan hồn vô tội của trấn Tử Vân vĩnh viễn không được an nghỉ.
Không cần phải dùng bất cứ cái đại nghĩa nào tô son trát phấn, cũng không cần bất cứ động lực nào thúc giục, ý nghĩ của Vi Dực lúc này hoàn toàn giống với Tần Vô Song, đó chính là phải tiêu diệt kẻ thù cường hãn này đi! Dù là lấy hai đánh một, dù là nhiều đánh một thì hắn cũng không hối tiếc.
Tần Vô Song lúc này cũng đang trải qua trận chiến khó khăn nhất từ khi xuất đạo đến nay, cũng là trận chiến đầu tiên khi hắn trở thành Trung Linh võ giả.
Sức tấn công của kẻ kia quả thật hơn cả Vi Dực sư huynh, nhưng Tần Vô Song hắn lẽ nào lại là kẻ kiến thức nông cạn, dù đối phương có công kích cuồng bạo thế nào thì hắn cũng như con cá trơn bóng tìm được khe hở mà chuồn ra, tìm được con đường duy nhất trong hàng ngàn vạn nguy hiểm.
Thế công của gã áo bào xám càng mạnh, gió bão càng thổi vù vù, bốn bề cát, đá bay tứ tung. Trong bầu trời mịt mù đó, Tử Dương Kiếm của Tần Vô Song lại vung lên!
Tiếng kim loại vang lên, linh lực Hỏa thuộc tính của hắn kết hợp vẽ ra một đạo hỏa quang, đem theo một kình lực xuyên qua màn đen hắc ám chém xuống trán gã áo bào xám.
Cùng lúc đó, Vi Dực ở bên ngoài cũng thấy cơ hội, khí thế toàn thân dâng cao, Thiền Dực Đao giương cao phát sáng chói lòa, cùng với cả cơ thể hóa thành một đạo kim quang, người đao hợp nhất chém xuống gã áo bào xám!
Chuẩn bị lâu như vậy cuối cùng cũng có cơ hội tấn công, tạo thành gọng kìm hai bên trái phải, đây là một chiêu thức mà hai bên đã kết hợp rất hoàn hảo. Kiếm của Tần Vô Song chém liên tiếp không ngừng nghỉ "xoẹt xoẹt xoẹt". Nguồn:
Gã áo bào xám quả thật lợi hại, đối mặt với sự tấn công như vũ bão, với sự hợp kích của hai đại Trung Linh võ giả, thân hình hắn bỗng đột ngột dừng lại, người cùng thương tạo thành một thể cùng chuyển động xoáy ốc, như vậy sức đâm của nó sẽ vô cùng mạnh mẽ.
Dưới mặt đất, cát bụi bay mịt mù, gã áo bào xám giống như con chuột nhanh chóng đào xuống đất, chỉ chớp mắt đã hoàn toàn chui xuống dưới.
Kiếm Tần Vô Song vẫn chém liên tiếp, nhưng tốc độ của gã áo bào xám không hề chậm lại, ngày một tiến sâu hơn. Chỉ một lát đã vào lút đầu trong mặt đất. Đứng cách đó chỉ vài trượng, nhưng linh thức mạnh mẽ của Tần Vô Song lại không thể cảm ứng được linh lực của gã áo bào xám. Tần Vô Song cảm thấy bất an, bỗng hét lên:
- Mọi người mau tản ra!
Rồi nói tiếp:
- Vi sư huuynh, chúng ta chiến đấu, để họ lui đi trước!
Tám người còn lại không biết tại sao lại thế, nhưng gã áo bào xám bỗng biến mất khiến họ thấy mơ hồ.
- Đừng chần chừ nữa, lui nhanh đi, tìm cây nào cao nhất mà trèo lên!
Tần Vô Song vừa nói vừa quan sát tìm kiếm bất cứ động tĩnh nào.
Sử dụng mũi tên trái (←) hoặc phải (→) để chuyển chapter
Một, từ bỏ việc tấn công Bách Việt Quốc, dừng tay tại đây! Hai, tiêu diệt tên này, mãi mãi tuyệt hậu. Cách chọn thứ nhất, Dịch Trần Tử không can tâm, hắn mưu đồ Liên Hoa Sơn của Bách Việt Quốc không phải một hai ngày, nếu thế sự không thành, cho dù là dư luận ở bản quốc, hay là dư luận giữa các đồng minh đều sẽ chia mũi nhọn vào việc này. Nếu từ bỏ thì Đệ nhất Võ Thánh hắn sẽ rất mất mặt, tất cả toan tính của Tây Sở Quốc sẽ hỏng, đây tuyệt không phải là cục diện hắn muốn thấy. Do vậy, hắn quyết định liều mạng giết tên tiểu tử này, vĩnh viễn tuyệt hậu hoạn. - Tiểu tử, lão phu thừa nhận, ngươi trẻ tuổi, có tu vi thế này quả là không dễ. Nhưng nếu ngươi cảm thấy có thể áp chế Tây Sở Quốc ta, mưu toan thay đổi vận mệnh của hai nước thì ngươi đã nhầm rồi. Bạn đang đọc truyện tại - http://truyenfull.vn Nói xong, mặt lạnh tanh, chuỗi nhuyễn đao liên tục chém tới trước mặt Tần Vô Song. Ý định của Dịch Trần Tử rất rõ ràng, phải dựa vào lực lượng Tiên Thiên mà mình tu luyện trăm năm, dùng lực trưởng giết chết đối phương. Sở trường của Dịch Trần Tử chính là thắng về lâu dài. Hai người đánh nhau từ buổi chiều cho đến khi màn đêm buông xuống. Màn đêm xuống, ngươi đuổi theo ta, qua qua lại lại, đánh đến sớm tinh mơ. Cục diễn vẫn là giằng co, ai cũng không thể đánh bại đối phương, ai cũng không thể chiếm được tiên cơ mang tính quyết định. Tần Vô Song càng đánh càng bình tĩnh, hắn biết, tâm thái của Dịch Trần Tử đã bắt đầu thay đổi. Sự uy hiếp của mình đã bắt đầu có hiệu quả.
Thiên Vân Quan. Tia nắng ban mai đã xuất hiện, mặt trời cũng đã lên. Bên phía Tây Sở Quốc, đội tiên phong năm mươi nghìn nhân mã đã bắt đầu đến, đã bắt đầu tập hợp chờ lệnh tấn công của Chủ tướng. Lúc này, một màn trước mắt hoàn toàn không giống với tưởng tượng. Theo ước định, Võ Thánh đại nhân Tây Sở Quốc sẽ yểm trợ cho bọn họ công thành, giết tên đầu sở bên địch. Nhưng lúc này, quan khẩu Bách Việt Quốc phòng ngự nghiêm mật, giáp trụ tiên minh, đao thương sáng ngời, chắc chắn đã có chuẩn bị ác chiến. - Võ Thánh đại nhân chẳng lẽ vẫn chưa tới? Tên Chủ tướng nhẹ giọng lẩm bẩm, nhìn sang hai tên Phó tướng, đường đường là Võ Thánh đại nhân mà lại thất hẹn. - Chủ tướng, có lẽ Võ Thánh đại nhân đã ẩn nấp đâu đó, chúng ra phát lệnh công thành trước, Võ Thánh đại nhân chắc chắn sẽ theo sau. - Ân, quan khẩu này dễ thủ khó công, nếu không có Tiên Thiên cường giả tiến công, giết chết tên đầu sỏ, tăng thêm ý chí chiến đấu, sợ rằng sẽ khó tấn công, chi bằng đợi thêm một chút. Lúc này, Hạ Thiên Bảo trên quan chợt quát lớn. - Lũ chuột nhắt Tây Sở Quốc, đã đến rồi sao còn không lên phía trước? Ha ha, hay là đợi Võ Thánh hộ quốc Tây Sở Quốc các ngươi? Không ngại nói cho các ngươi biết, lão già Dịch Trần Tử đã bị Tiên Thiên cường giả của Bách Việt Quốc ta giết chết rồi! Đội tiên phong của Tây Sở Quốc nghe thấy vậy, quay sang nhìn nhau, hiển nhiên là đều không tin. Nhưng đối phương nói như vậy, cho thấy Võ Thánh đại nhân chắc chắn đã đến, nhưng đã đến rồi mà quan khẩu này lại yên tĩnh như vậy, mà tên đầu sỏ địch vẫn không sao cả, vẫn ở đây diễu võ dương oai, lẽ nào Võ Thánh đại nhân vẫn chưa ra tay? Một chút do dự, trong đầu xuất hiện một nỗi sợ, nỗi sợ này đối với đội quân chuẩn bị công quan mà nói, lại là chí mạng. Công quan, cần phải có dũng khí, cần phải có khí thế tiến lên phía trước. Mà họ do dự, khí thế sẽ bắt đầu giảm xuống, lại thêm sợ sệt thì khí thế sẽ tự nhiên giảm nhanh chóng. - Chủ tướng! Hạ lệnh đi! Không tấn công, sĩ khí sẽ tuột dốc! Một Phó tướng lo lắng nói. - Đúng vậy, mặc dù không có Tiên Thiên cường giả mở đường, những anh hùng chúng ta, ai cũng có thể chiến đấu, còn sợ không tấn công được một Thiên Vân Quan nhỏ bé này sao? Chủ tướng trầm ngâm một lát, lòng suy nghĩ: - Không có Tiên Thiên cường giả, tấn công Thiên Vân Quan này, e rằng không biết phải trả giá bao nhiêu tính mạng, những quân sĩ này đều do một tay ta lập công mà có, không dễ gì giành được cơ hội tiên phong, nếu không nhân cơ hội lấy được Thiên Vân Quan này, không có công lao, không có chiến tích thì không thể đạt được công danh, thì đừng nói đến việc thăng chức. Từ cổ nhất tướng công thành vạn cốt khô! Chủ tướng vừa nghĩ đến đây, liền quất roi ngựa, quát: - Toàn quân chuẩn bị, lập tức công quan! Lệnh vừa hạ, toàn quân hành động. Cờ vừa giơ lên, trong đội quan ra một loạt Cung tiễn thủ, tập trung chuẩn bị, chỉ đợi Chủ tướng hạ lệnh, vạn tiễn cùng bắn, bắn lui lính bảo vệ quan khẩu. Sau đó bắc thang công thành. Yếu quyết công quan này, thứ nhất phải quả cảm, tốc độ, đội tiên phong công thành phải không sợ chết, dũng cảm tiến lên. Chiến đấu công quan, phải tốc chiến tốc thắng, càng kéo dài thời gian càng ảnh hưởng đến sĩ khí của bên tấn công, vì vậy sau khi chuẩn bị xong hết, Chủ tướng giơ cờ hạ lệnh: - Bắn! Đột nhiên ngoài quan khẩu, một tiếng thét dài cuồn cuộn đến, tiếng hét này như sấm bay nhanh, khí thế uy mãnh. Nhất thời, dường như trời đất đảo khuynh, phong vân biến sắc. Quân bảo vệ Thiên Vân Quan nghe thấy tiếng hét dài đều rất vui mừng. Họ đều nghe ra giọng của người này chính là Tiên Thiên cường giả thần bí hôm qua đã đối kháng với Dịch Trần Tử. Cả tối qua mất tích không thấy, lúc này đột nhiên xuất hiện, lẽ nào vị cường giả thần bí này thực sự đã giết được Dịch Trần Tử sao? Tiếng hét chưa kịp dứt, đột nhiên có hai tiếng hét xuyên rừng qua. - Võ Thánh đại nhân? Chủ tướng hiển nhiên là nhận ra người đằng sau, chính là khuôn mặt tinh sáng của Dịch Trần Tử, khoát tay, ngăn chặn Chủ tướng hành động, quát: - Khoan hãy tấn công? Tên Chủ tướng nghe thấy Võ Thánh đại nhân lên tiếng, liền hạ cờ xuống, xuống ngựa hành lễ: - Tiểu tướng bái kiến Võ Thánh đại nhân! - Đứng dậy đi! Dịch Trần Tử nhìn Thiên Vân Quan, khuôn mặt cuồng nhiệt và bức thiết, sau Thiên Vân Quan, chính là Liên Hoa Sơn mà Tây Sở Quốc hắn muốn chiếm từ lâu. Chỉ cần đại quân phá được quan khẩu này thì Liên Hoa Sơn sẽ là của Tây Sở Quốc. Nhưng trước mắt là một chướng ngại lớn. Quay người nhìn đội tiên phong, rồi lại nhìn Tần Vô Song, lạnh lùng nói: - Tiểu tử, chỉ cần ta hạ lệnh, Thiên Vân Quan của Bách Việt Quốc ngươi chắc chắn sẽ không chống đỡ nổi ba ngày. - Thế sao? Chỉ cần ta muốn, cái đầu Hoàng đế Tây Sở Quốc ngươi cũng không giữ được đến ba ngày. Dịch Trần Tử hắng giọng: - Vậy xem ai không chống đỡ nổi đến ba ngày! Khoát tay nói với Chủ tướng: - Lập tức chuẩn bị, toàn lực tấn công! Không lấy được quan khẩu này! Chém! - Vâng! Tần Vô Song cười như không cười, khổ chiến một đêm mà cũng không giết được Dịch Trần Tử. Dịch Trần Tử cũng không có cách giết hắn. Hắn vốn tưởng rằng, có thể thay đổi tính kiêu ngạo của lão già này, nhưng không ngờ lão lại cố chấp như vậy, nhưng cũng không sợ, đột nhiên lấy trong tay áo ra một vật rất sáng: - Dịch Trần Tử, trước khi hạ lệnh công quan, chi bằng xem vật này đã? Một lệnh bài cổ, mặt trên khắc bốn chữ rồng bay phượng múa "Đại La Quốc Sĩ"! Đại La Quốc Sĩ Lệnh? Dịch Trần Tử mắt như không còn nhìn thấy gì, lồng ngực như vừa bị đâm mạnh, đau đớn không thôi, Dịch Trần Tử có cảm giác tối sầm trước mắt, ngẩng đầu nhìn Liên Hoa Sơn đằng sau Thiên Vân Quan, trong lòng không cam tâm và chua sót, tất cả những ý định những dã tâm như hóa thảnh ảo mộng. Đại La Quốc Sĩ Lệnh! Hiệu lệnh Công quốc, ai dám không theo! Vật này nghĩa là gì? Sự có mặt người này ngang bằng với sự có mặt của Hoàng đế Đế quốc Đại La, gặp Hoàng đế Đế quốc Đại La cũng không phải hành lễ. Cũng có nghĩa là, tên tiểu tử này có quan hệ mật thiết với Tinh La Điện, là Đệ tử Trung tâm của Tinh La Điện, cũng có nghĩa là người này đến bất kỳ Công quốc nào cũng có thể hoành hành! Nhân vật như vậy lại xuất thân từ Bách Việt Quốc? Điều này thật làm cho Dịch Trần Tử không thể hiểu nổi, nhưng sự thực trước mắt không thể không làm hắn đưa ra lựa chọn sáng suốt. Hắn có thể không nhìn đến tất cả cường giả Bách Việt Quốc, có thể không nhìn đến tiềm lực của Tần Vô Song và thực lực không phân cao thấp với hắn, nhưng tuyệt đối không thể không nhìn đến Đại La Quốc Sĩ Lệnh. Quay người, vẻ mặt hiu quạnh dường như đã già đi cả trăm tuổi, khẩu khí đầy nuối tiếc: - Truyền lệnh của lão phu, lập tức rút quân! Rút quân, hai chữ vừa nói ra, trên Thiên Vân Quan lập tức hoan hô nhảy nhót, năm vạn quân tiên phong lại trừng mắt ngẩn người. Sao lại như thế này? Họ đã chuẩn bị tấn công, sao Đệ nhất Võ Thánh vừa mới hiệu lệnh công thành, lập tức đã hạ lệnh rút quân? Chẳng lẽ, lệnh bài quái quỷ đó, thực sự đáng sợ như vậy? Dịch Trần Tử thấy Chủ tướng và Phó tướng ngẩn ra ra con gà ngốc, tức giận, quát: - Truyền hiệu lệnh của ta, lập tức rút quân, tất cả đội quân, trở về lạnh địa của mình, từ bỏ trận chiến này. Bốn chữ "từ bỏ trận này" vừa nói ra, Dịch Trần Tử toàn thân dường như mất hết sinh khí, nhìn Tần Vô Song, chua sót hỏi: - Cậu thiếu niên, lão phu chỉ có một câu hỏi, rốt cục cậu là ai? - Đi không đổi tên, ngồi không đổi họ, ta là Tần Vô SongQ - Tần Vô Song? Dịch Trần Tử đã từng nghe cái tên này, chẳng lẽ là Tần Vô Song được Nhị Điện chủ Tinh La Điện thu làm môn đệ? Tin tức này đã truyền đi khắp nơi, nhưng tin tức Tần Vô Song là Tiên Thiên cường giả là không mấy ai biết. Dịch Trần Tử nghĩ đến đây, liền hiểu ra điều gì, chua sót không thôi, tự than thở: - Tự cổ anh hùng xuất thiếu niên, anh hùng xuất thiếu niên! Nói xong, chắp tay, không nói nửa chữ, đi vào rừng sâu mất dạng. Tần Vô Song biết, thái độ của Dịch Trần Tử như vậy coi như là đã nhận thua, lập tức quát lớn: - Dịch Trần Tử đã lui, các ngươi vẫn còn đứng ở đây, hay là còn muốn ăn bữa sáng? Các tướng lĩnh đội tiên phong nghe thấy gã thiếu niên này đến từ Tinh La Điện, ai cũng toàn thân mềm nhũn, chỉ hận là không có sức lực để chạy. Cờ hạ, năm vạn quân trong nháy mắt đã chạy sạch sẽ. Trên quan khẩu, tiếng hoan hô như sấm, vô cùng sung sướng. Bất ngờ, việc này thật là bất ngờ! Những quân giữ quan này tín niệm rằng đã ôm sẵn cái chết, thật không ngờ, tai họa này lại tiêu như vô hình. Mà người khử tai họa này lại là Vô Song Hầu trong tin đồn.