Người này, chính là Tần Vô Song phi ngựa bất kể ngày đêm không ngừng nghỉ chạy đến đây. Từ Tử Diễm Lĩnh đến biên giới Thái Uyên Lĩnh, hắn đi một ngày một đêm, cuối cùng cũng đã đến kịp vào thời khắc quan trọng, đi một ngày một đêm như vậy mà tinh thần hắn vẫn rất tỉnh táo, không hề cảm thấy mệt mỏi. Trái lại, sau một ngày một đêm làm cho hắn lĩnh ngộ được sự tinh thuần của cảnh giới Tiên Thiên mà trước nay hắn chưa cảm nhận được. Đúng lúc hắn bước vào Phục Hổ Trại, một luồng linh cảm chui vào đầu hắn, hắn dường như đã nắm bắt được linh cảm vi diệu này. Đây là linh cảm đến từ sự hận thù, phẫn nộ. Hắn trừng mắt, một bên là núi thi thể, một bên là biển máu. Các tráng sĩ Bách Việt Quốc đang dùng da thịt, máu tươi của mình để ngăn cản những cường giả Đại Ngô Quốc như lang như hổ xông vào. Chỉ sợ, bên Phục Hổ Trại đã thương vong nghiêm trọng, tình thế rất nguy hiểm. Cường giả Đại Ngô Quốc không ngừng xông vào, mà quân giữ trại lại không ngừng bị dẫm lên, không ngừng bị tấn công. Từ phòng ngự lập thể đến phòng ngự bình diện, bị tấn công liên tiếp thành phòng ngự một bên. Sức phòng ngự cũng không ngừng giảm. Hôm nay, đã không còn cái gọi là phòng ngự với không phòng ngự, chỉ có chém giết, chỉ có cánh tay lìa khỏi thân, đầu lìa khỏi cổ. Tần Vô Song vô cùng tức giận, ngũ nhạc cũng không thể làm nguôi ngoai, nước sông tam giang cũng không thể cuốn đi. Tần Vô Song thần uy lẫm lẫm, như thần linh giáng trần. Nhón chân một cái, liền phóng lên tường thành, quăng sợi roi xà hình trong tay. Tần Vô Song đã dốc toàn lực quăng cây roi, gây ra một tiếng động lớn, lực lượng Tiên Thiên khuếch tán, trực tiếp bao lấy những cường giả công kích trên trại. Linh lực rung lên! Phanh! Những làn sóng lực lượng Tiên Thiên không ngừng bắn ra, dường như vô số cánh hoa rơi trên không trung. Hoành tráng mà đẹp đẽ! - Hôm nay những người vượt bức tường này, chỉ có con đường chết? Tần Vô Song quát, sợi roi xà hình lại rung lên, đập về phía chiến xa. Ầm! Sự công kích của lực lượng Tiên Thiên, cũng không phải Hậu Thiên võ giả có thể lĩnh hội được, huống hồ Tần Vô Song lúc này lại đang có những lĩnh hội đột phá trên con đường Tiên Thiên. Lực lượng của sợi roi xà hình giống như lực lượng của thần thánh, quất roi mà đơn giản như thái đậu. Tần Vô Song không chút nể tình lại vung tay lên quất liền ba phát. Một tiếng nổ! Ba phát quất roi, chiếc chiến xa hoàn toàn bị phân ra làm hai, những võ sĩ bên trong chiến xa lần lượt đều chạy bán sống bán chết. Nếu không, một khi chiến xa hoàn toàn đổ xuống, sẽ tạo ra một lực va đập vô cùng mạnh, e rằng ngay tức khắc xương cốt bọn họ cũng chẳng còn. Tần Vô Song một tay cầm roi da, một tay cầm Tử Dương Kiếm, quay đầu liều mạng giết như bổ dưa thái rau. - Các dũng sĩ Bách Việt Quốc, hãy tránh đường! Tần Vô Song vừa giết vừa hô hào. Lúc này, các cường giả Đại Ngô Quốc cùng với các võ sĩ bình thường, không dưới hai ngàn người, thấy Tần Vô Song lợi hại như vậy, các cường giả liền đổ tới, dùng chiến thuật biển người bao vây Tần Vô Song. Nhưng mà, Tiên Thiên cường giả há lại có thể chết bởi chiến thuật biển người của họ sao? Tần Vô Song chỉ buồn vì hai quân hỗn chiến, không tiện buông tay chém giết, đây mới chỉ để các võ sĩ Bách Việt Quốc tránh ra hai bên, nếu không hắn toàn lực chém giết, ba, năm nghìn người cũng có thể giết sạch sẽ. Tiên Thiên cường giả, có nghĩa là mượn lực thiên địa tự nhiên, uy lực thiên địa tự nhiên này, lực Hậu Thiên võ giả lại có thể chống lại sao? Chủ tướng Bách Việt Quốc nhìn thấy Tần Vô Song, thất thanh hét lên: - Là Vô Song Hầu? - Chính là Bản hầu! Tần Vô Song hét lên: - Tập hợp lại, để toàn thể quân sĩ ngăn cản những tên đột kích phía dưới tiếp tục tấn công, những người này, hãy để cho ta! Vừa nói xong, sợi roi xà hình dài trong tay lại vung lên ba cái, vang lên tiếng "choeng choeng choeng", dưới sự công kích của lực lượng Tiên Thiên, toàn thân những Hậu Thiên võ giả dường như bị trúng bom, không có chút sức lực kháng cự nào. Bạn đang đọc truyện được lấy tại chấm cơm. Trong nháy mắt, Tần Vô Song một tay một kiếm đã có bốn năm tên bỏ mạng. Bên Đại Ngô Quốc cũng đã thấy tình hình không ổn. Trong đó có một cường giả Chân Võ Cảnh Cửu đẳng đã bất chấp tất cả bay từ trên tường xuống, bỏ chạy như gặp phải quỷ. Hành động của hắn lập tức dẫn theo những cường giả khác của Đại Ngô Quốc, có người thất thanh hét lên: - Người này là Tiên Thiên cường giả! - Tiên Thiên cường giả! - Mọi người mau rút quân, không thể chống lại Tiên Thiên cường giả! Tần Vô Song gầm lên như hổ gầm, Sư Tử Hống, linh lực lượng Tiên Thiên không ngừng phun ra, chấn động đến mức các cường giả Đại Ngô Quốc đang bỏ chạy váng đầu hoa mắt, chân chạy cũng không vững. Bức tường cao mười mấy trượng, ngã xuống chỉ có thịt nát. Thế sự trong nháy mắt liền thay đổi hoàn toàn. Chủ tướng độc nhãn Đại Ngô Quốc từ xa nhìn thấy sự thay đổi này, trợn mắt ngẩn người nhìn, thất thanh hét: - Người này là ai? - Chủ tướng, Tiên Thiên cường giả, đó là một Tiên Thiên cường giả! - Tiên Thiên cường giả? Chủ tướng độc nhãn hoảng sợ thất sắc, ngẩng đầu nhìn, thấy những cường giả Đại Ngô Quốc lần lượt tháo chạy, nhưng đến tường thành thì bị tiếng gầm của đối phương làm ngã xuống, tất cả đều chết. Cảnh này làm cho toàn thân hắn run lên. - Chủ tướng, tình hình bất ổn, mau rút quân! - Rút quân? - Nếu không rút, đợi đến khi Phục Hổ Trại tổ chức phản công, e rằng quân mã của chúng ta cũng bị tiêu diệt toàn bộ. Phó tướng thần thái lo lắng nhìn lên tường thành, toàn thân run rẩy, chỉ hận một nỗi không thể lập tức rút chạy. Tần Vô Song nhảy một cái, chui vào đống bỏ đi đó, lôi những cái nỏ từ bên trong ra, cánh tay hơi rung rung, lập tức những cái nỏ đó bị bổ đôi. Véo! - A? Chủ tướng độc nhãn cảm thấy con mắt duy nhất của mình đột nhiên như to ra, dường như có vật gì đó trực tiếp đánh tới mình. Không kịp phản ứng, kình nỏ kia đã trực tiếp phóng vào con mắt còn lại của hắn, xuyên qua đầu bắn ra ngoài mang theo một tia máu. Chưa kịp kêu lên một tiếng, hắn đã ngã từ trên ngựa xuống, mà mũi tên kia vẫn chưa tiêu tan, vẫn bay thẳng liên tiếp bắn đến bảy, tám quân lính phía sau. Vị Phó tướng bên cạnh Chủ tướng độc nhãn thấy cảnh tàn khốc này, tất cả những dũng khí, tất cả những đấu trí ngay lập tức tiêu như băng tan. Hét lên: - Rút quân, tất cả rút lui, rút quân! Hàng vạn quân mã, náo loạn xếp thành một hàng, vẫy cờ, thúc ngựa quay đầu bỏ chạy. Tên Phó tướng ngồi trên mình ngựa, phi thục mạng, cũng không dám quay đầu nhìn lại, chỉ sợ quay đầu lại, mũi tên tử thần đó sẽ bay vụt tới. Trong khoảnh khắc, đội tiên phong của Đại Ngô Quốc để lại rất nhiều cờ xí, những thương binh bị ngựa chiến đạp xuống đất la liệt khắp nơi, quỷ khóc soi tru. Lúc này, Phục Hổ Trại dưới sự lãnh đạo của Chủ tướng, ba nghìn kỵ binh ào ra, phóng nhanh phía trước truy bắt, nhân cơ hội truy kích, giành lấy thắng lợi. Đi qua những thương binh của Đại Ngô Quốc, những kỵ binh này cũng không khách khí, giống như bổ dưa thái rau tiêu diệt toàn bộ, không sót một ai. Trận chiến kéo dài trên buổi trưa mới hoàn toàn chấm dứt. Ba nghìn kỵ binh Phục Hổ Trại, truy kích trong ba mươi dặm, giết hàng vạn người mới chịu trở về. Dọn dẹp chiến trường, kiểm kê chiến tích. Phía Phục Hổ Trại, có năm nghìn người bỏ mạng, hơn năm nghìn người bị thương, có thể thấy trận này tàn khốc như thế nào. Tổn thất bên Đại Ngô Quốc ít nhất cũng gấp đôi. Ba vạn quân tiên phong, hàng vạn quân tháo chạy đều bị tiêu diệt. Ngoài những lính công thành tử thương, còn có những người bị Tần Vô Song tiêu diệt, chết do kỵ binh dẫm lên, chết do Phục Hổ Trại truy sát, không sao tính hết. Tần Vô Song vẫn còn chưa nguôi tức, yên lặng nhìn các quân sĩ Phục Hổ Trại dọn dẹp chiến trường. Chủ tướng Phục Hổ Trại chỉnh lại áo giáp, tiến lên hành lễ. Tần Vô Song xua tay: - Ngươi là Chủ tướng ở đây, không phải hành lễ, tình hình trận chiến hôm nay thế nào? Vị Chủ tướng hổ thẹn nói: - Nếu không phải là Vô Song Hầu kịp thời đến, thì e rằng lúc này Phục Hổ Trại đã rơi vào tay địch. - Đại Ngô Quốc binh cường mã tráng, có vũ khí công thành lợi hại, quan phòng Phục Hổ Trại tuy chặt, nhưng vẫn không chịu được sự công kích này. Đại Ngô Quốc lần này đã tốn rất nhiều tâm sức. - Hắc hắc, tiếc là Vô Song Hầu vừa xuất hiện, đã làm tiêu tan tâm sức của bọn chúng. Chủ tướng vui mừng nói, nghĩ lại cảnh tượng thần kỳ vừa nãy, nghĩ lại cuộc phản công, máu vẫn còn sôi trào. - Ân, không phải là Võ Thánh đại nhân tọa trấn Phục Hổ Trại sao? - Suýt nữa quên, Võ Thánh đại nhân có để lại phong thư, dặn Vô Song Hầu đến thì đưa cho ngài. Tần Vô Song nhận lấy mở ra xem, chỉ thấy có hai câu mười bốn chữ: Cây bệnh không thể đón mùa xuân, thời thế thay đổi, cũ thay mới. Tần Vô Song suy nghĩ, đột nhiên mặt biến sắc: - Ông ấy đâu? - Giờ mão hôm nay, Võ Thánh hộ quốc Tề Thắng Nam của Đại Ngô Quốc đã ước chiến với Võ Thánh đại nhân, đã cùng đi đến Luân Hồi Phong, quyết một trận sống mái. Tần Vô Song mặt biến sắc, tự thì thầm: - Cừu lão ca, đây là đã quyết chí rồi! Nghĩ đến Võ Thánh đại nhân bị nội thương chưa hồi phục, lại nhìn lại mười bốn chữ này. Ngầm so mình với cây bị bệnh, lại gọi mình là người cũ, xem ra là đang khích lệ người mới là Tần Vô Song, vậy không phải là ám chỉ thay thế sao? - Lẽ nào Cừu lão ca nội thương chưa lành, biết trận này ắt bại, nên để lại mảnh giấy này, ủy thác cho ta? Tần Vô Song nghĩ đến đây, chỉ hận mình không có đôi cánh bay ngay đến Luân Hồi Phong, Võ Thánh đại nhân đã từng dẫn dắt hắn, giúp đỡ hắn, nhờ vậy mà Tần Vô Song mới được như ngày hôm nay. Hôm nay trưởng bối gặp nguy, há lại ngồi yên. - Vô Song Hầu, Võ Thánh đại nhân từng nói, nếu ngài đến, không cần phải đến Luân Hồi Phong, tất cả lấy lợi ích quốc gia làm trọng. Chủ tướng dường như đoán được điều gì, vội nhắc nhở. Tần Vô Song chấn động. Lấy quốc gia làm trọng! Giật mình, hắn hiểu ra điều gì, Đây chính là Võ Thánh đại nhân cùng cực cả đời, bôn ba vì vận mệnh của Bách Việt Quốc, hôm nay đến giờ khắc sinh tử, lại vẫn đặt lợi ích quốc gia lên trên sự sống chết của mình. Thời khắc sinh tử, vẫn không quên vận mệnh của quốc gia, vận mệnh của muôn dân Bách Việt Quốc. Phục Hổ Trại cần Tần Vô Song, chiến sự biên giới cần Tần Vô Song, Bách Việt Quốc càng cần Tần Vô Song. Nghĩ đến đây, Tần Vô Song nắm chặt nắm đấm, nhìn về hướng Luân Hồi Phong, thầm nhủ: - Cừu lão ca, huynh phải bảo trọng!
Mọi ánh mắt đều nhìn về vầng tịch dương, ánh mắt đầy lo lắng, thấp thỏm, dường như đang mong nó có thể cứ treo mãi ở đó, mãi mãi không xuống núi. Nếu như thế thì sẽ không hết thời hạn năm ngày. Nhưng quy luật tự nhiên không theo ý muốn của con người.
Vầng tịch dương vẫn không ngừng hạ xuống, nó đã bị ngọn núi phía xa nuốt mất một nửa, chỉ còn lại một nửa vầng tàn dương đỏ như máu, càng khiến cho hoàng hôn càng thêm đìu hiu.
Tần Vô Song chăm chú nhìn về phía xa, ánh mắt thâm trầm. Hắn cũng bắt đầu hoài nghi, liệu để một mình Vi Dực đi mạo hiểm có phải quyết định đúng đắn không? Nếu Vi Dực xảy ra chuyện gì thật thì Đội trưởng là hắn làm sao còn mặt mũi mà về gặp Đại Điện chủ? Những người khác sẽ nhìn nhận Tần Vô Song hắn thế nào đây?
Bỗng, sắc mặt nghiêm trọng của Tần Vô Song vẽ lên một nụ cười, vì hắn đã cảm nhận được rằng, Vi Dực trở về rồi!
Quả nhiên, từ trong khu rừng rậm rạp của Bích Phù Sơn đi ra một bóng người. Dưới ánh hoàng hôn, dáng vẻ dường như mệt mỏi nhưng bước đi vô cùng kiên định, người đó đang chạy nhanh về hướng này.
- Đại sư huynh, là Đại sư huynh!
Hoàng Triêu Dương mừng rỡ.
Tần Vô Song ra đón, đấm tay thân thiết với Vi Dực nói:
- Vi Dực sư huynh, tình hình thế nào?
Ánh mắt Vi Dực lóe lên sự phẫn nộ:
- Võ Thánh Ba Lập Minh tuy đã chết nhưng tin tình báo của hắn quả thật rất có tác dụng. Ta đã do thám ba nơi đó, đúng là có quân doanh ẩn nấp. Hơn nữa cũng có không ít khí tức Tiên Thiên, ta không tiện tiếp cận quá gần, nhưng có thể khẳng định nơi đó chắc chắn có điều huyền hoặc.
Vi Dực kể lại chi tiết về mọi điều mình nhìn thấy và tìm hiểu được trong năm ngày qua.
- Tần sư đệ, thảm án ở trấn Tử Vân chắc chắn có liên quan đến nơi này. Ta có thể cảm nhận được, tà khí xung thiên ở nơi ấy chính là lan tỏa từ nơi đó. Thứ tà khí này ta đã cảm nhận được ở trấn Tử Vân, ở trong vùng thâm cốc đó cũng có thể cảm ứng thấy.
Có thể thấy, Vi Dực cũng vô cùng phẫn nộ với thảm án ở trấn Tử Vân. Cứ nhắc đến là nộ hỏa bốc lên ngùn ngụt. Tuy những người ở trấn Tử Vân chẳng họ hàng quen biết gì Tinh La Điện bọn họ, nhưng dù sao cũng là con dân của Đế quốc Đại La, cũng là con dân mà Tinh La Điện che chở. Đến nay, hàng vạn mạng sống, nói mất là mất, hơn nữa tình trạng lúc chết lại vô cùng thê thảm. Điều này đương nhiên khiến các đệ tử của Tinh La Điện ôm đầy một bụng hỏa khí.
Chu Phù không chịu thua đấng mày râu, nói:
- Nếu đã thế, chúng ta cứ xông tới, giết cho chúng không còn manh giáp! Để sót một tên sống sót coi như chúng ta bất tài!
Tính cách của cô ta là ghét cái ác như thù.
Ánh mắt của những đệ tử khác lập tức tập trung lên Tần Vô Song đợi hắn ra quyết định cuối cùng. Qua ánh mắt, Tần Vô Song cũng nhìn ra được sự khẩn thiết của mọi người. Hắn lẽ nào lại không giận dữ? Nhưng hắn biết, đi sâu vào lòng địch chỉ có nhiệt huyết thôi là chưa đủ, nhất định phải có trí tuệ, mưu lược, nhất định phải có kế hoạch toàn diện.
Trầm ngâm một lúc hắn mới lên tiếng:
- Nếu đã biết được địa điểm, đương nhiên là phải đi. Nhưng chúng ta không thể nhất loạt cùng xông lên, mà nên chia ba tốp. Ta làm tiên phong đi trước tìm hiểu tình hình. Vi Dực sư huynh và nhị vị Lục Thiếu Nam, Hoàng Triêu Dương là tốp thứ hai, sáu người còn lại tốp ba.
Thấy mọi người còn nghi hoặc, Tần Vô Song giải thích:
- Ta đi trước, nếu phát hiện tình hình gì bất ổn sẽ huýt sáo ba tiếng ngắn để cảnh báo, mọi người không nên đi tiếp, lập tức lùi lại ngay. Nếu địch không có cường giả cao cấp thì ta huýt một hơi dài, mọi người sẽ xông lên, trong ngoài kết hợp.
Chu Phù cười:
- Thế không phải để một mình ngươi mạo hiểm sao? Bọn ta sao đồng ý được?
- Sư tỷ, nhiệm vụ lần này không như bình thường, không được hành động theo tình cảm. Ta sắp xếp như vậy cũng đã tránh tối đa sự nguy hiểm. Hơn nữa, ta tin là dù có gặp nguy hiểm thì cũng có thể chạy thoát, tuyệt đối không làm bừa!
Vi Dực gật đầu tán đồng với lời của Tần Vô Song:
- Ngu huynh cho rằng, kiến nghị của Tần sư đệ không sai. Luận về tài ứng biến thì Tần sư đệ là có ưu thế nhất trong mười người chúng ta. Sư đệ đi trước sẽ có lợi thế hơn. Đứng trên tổng thể Tinh La Điện mà nói, mười người chúng ta là hậu đại tinh anh của Tinh La Điện, quả thực không thể cùng mạo hiểm tập thể!
Triệu Mục Chi nói:
- Vậy thì cứ theo kiến nghị của Tần sư đệ. Ta không tin Bích Phù Sơn bé tẹo này lại có được cường nhân nghịch thiên nào ẩn nấp!
Chu Phù thấy ý kiến mọi người đều như vậy cũng đành nghe theo, bèn dặn dò:
- Vô Song sư đệ, vậy đệ phải cẩn thận một chút, không được khoe tài!
- Sư tỷ an tâm, đệ sống vẫn chưa đủ đâu. Nếu chẳng may không được, nhất định đệ sẽ "ba mươi sáu kế, tẩu vi thượng sách"! Lần này đi, một là tìm hiểu thực hư, hai là xem xem đằng sau sự việc trấn Tử Vân rốt cuộc là kẻ nào. Ta cứ cảm thấy chuyện này không đơn giản.
Sau khi bàn bạc kỹ lưỡng, mười gã đệ tử chia thành ba nhóm lần lượt lên đường.
Tần Vô Song một mình một ngựa đi đầu, theo con đường mà Vi Dực cung cấp, nhanh chóng chạy vào sâu trong Bích Phù Sơn. Đó là một thâm cốc ẩn sau một rặng cây bạch dương rộng lớn, rất khó tìm.
Nửa ngày sau, Tần Vô Song đã đến phía trước khu rừng bạch dương. Tần Vô Song đi chậm lại, ẩn mình sau những chiếc cây bạch dương, dần dần tiến lại gần.
Nhờ tin tình báo chính xác của Vi Dực mà Tần Vô Song lên đường khá thuận lợi. Đến gần đó, Tần Vô Song dặn dò con Bạch Điêu mấy câu rồi thả ra.
Con Bạch Điêu đó là linh thú, thân thể nhỏ nhắn, tốc độ khá nhanh, luồn lách trong lùm cây bụi cỏ khó bị phát hiện. Tần Vô Song không vội đến gần, nấp ở một góc suy nghĩ. Vụ thảm sát ở trấn Tử Vân nếu có liên quan đến những kẻ ở đây thì hôm nay bất luận thế nào cũng phải đại khai sát giới một trận coi như câu trả lời. Không cần biết đối thủ là ai cũng phải cho hắn hiểu rằng, Đế quốc Đại La không dễ bắt nạt! Giữa các nước với nhau, thái độ và thủ đoạn mềm mỏng hay cứng rắn nhất thiết phải thể hiện đầy đủ khí phách ở các sự kiện lớn. Nhượng bộ chỉ khiến đối phương được đằng chân lân đằng đầu.
Tần Vô Song làm người hai kiếp, có thể nói là hiểu rất rõ điểm này. Chỉ có kháng nghị và khiển trách là không đủ, thủ đoạn cứng rắn, ở bất cứ thời đại nào, bất cứ thế giới nào cũng không lỗi thời.
- Chỉ không biết là đóng quân ở đây là ai? Chúng ở đây có mục đích gì? Không thể nào kéo một đám cường giả đến đây chỉ để tàn sát con dân vô tội của trấn Tử Vân thôi chứ?
Tần Vô Song thấy cái lý do này không thuyết phục. Không có quốc gia nào lại nhàn rỗi đến mức cho nhiều cường giả như vậy đóng quân ở đây chỉ để giết những người dân bình thường không có chút uy hiếp nào.
- Chuyện này chắc chắn có nội tình đặc biệt!
Tần Vô Song nghĩ:
- Chỉ hi vọng, nơi này không có Cao Linh võ giả, nếu không thì khó khăn đây.
Tần Vô Song cũng hơi lo nếu chuyện này có liên quan đến Đế quốc Thiên Trì, chắc chắn chúng có Cao Linh võ giả, cũng giống nhhư Tinh La Điện có năm vị Điện chủ vậy.
Chỉ cần một cao thủ cấp bậc này có mặt thì dù mười gã đệ tử họ cùng lên cũng không đủ nhét kẽ răng cho hắn. Đây cũng là lý do tại sao Tần Vô Song lại chia đội ra làm ba nhóm. Hắn không muốn nhiệm vụ đầu tiên mình làm Đội trưởng lại xảy ra việc toàn quân bị tiêu diệt.
Tần Vô Song cố gắng lấy bình tĩnh, không nghĩ đến những chuyện thừa nữa, cũng không để cho thù hận ở trấn Tử Vân xâm chiếm trí óc để tránh mất lý trí.
Nửa giờ qua đi, Bạch Điêu bay vụt về, đậu trên vai Tần Vô Song bắt đầu kể lại.
Sau khi trao đổi, Tần Vô Song coi như đã hiểu. Bạch Điêu nói, phía sau những cây bạch dương này là một khu u cốc, đâu đâu cũng có hộ vệ, hình như phía trước có một cái sơn động rất rộng. Dưới lòng đất còn truyền ra từng hồi chấn động, có lẽ bên dưới đang đào bới gì đó. Nguồn truyện: Truyện FULL
Bên trong có bao nhiêu Tiên Thiên cường giả thì Bạch Điêu không rõ. Dù gì thì Bạch Điêu cũng chỉ là linh thú nhân loại thuần dưỡng, bản thân khả năng cảm ứng với linh năng không mạnh, cộng với việc trời sinh ra đã nhát gan, không thể nào dám động vào đám cường giả đó, do vậy mà chỉ do thám được chừng đó.
Tần Vô Song cất Bạch Điêu về chỗ cũ, hắn cắn răng rồi tiến dần vào trong, cũng không sợ bị tuần vệ phát hiện.
Đám quân đi tuần này không ít kẻ là Hậu Thiên võ giả, thỉnh thoàng lại có những đội quân do một hai Tiên Thiên Sơ Linh võ giả dẫn đầu đi lại tuần tra. Tần Vô Song nấp sau một tảng đá xanh, vung roi lên quấn lấy cổ một tên, lực dùng một cách thích hợp kéo hắn ra.
Đưa tay điểm huyệt câm để hắn không mở miệng được, kéo hắn đến nơi an toàn, Tần Vô Song hỏi:
- Cho ta biết thân phận của ngươi!
Tên đó vẻ mặt đầy khủng hoảng nhưng ánh mắt lại có sự giảo hoạt. Tần Vô Song biết loại người này không cho hắn biết mùi không được. Vậy là một roi quất vào ngực hắn, chỉ hơi dùng lực một chút mà toàn thân hắn như bị một bàn tay khổng lồ đè chặt, suýt nữa thì đến hơi thở cũng không ra hơi.
Cơ thịt trên người như bị một con dao sắc lẹm lóc từng chút một, đau đớn không lời nào tả xiết, tứ chi run bần bật.
- Ta hỏi lại lần nữa, thân phận của ngươi?
Giải huyệt cho hắn, bàn tay ấn lên đầu hắn, chỉ cần hắn có chút dấu hiệu muốn hét lên là Tần Vô Song có thể giết ngay trước khi hắn kịp phát ra tiếng.
- Ngươi là ai?
- Ta là người của trấn Tử Vân.
Tần Vô Song trả lời.
- Không thể nào! Trấn Tử Vân sao có thể vẫn còn người được cơ chứ?
Kẻ kia vừa nói ra lập tức thấy hối hận.
Ánh mắt Tần Vô Song lóe lên sự tàn nhẫn, hắn nghĩ, quả nhiên đại họa trấn Tử Vân là từ đây mà ra.
- Đế quốc Thiên Trì hoặc Đế quốc Đan Dương, chẳng qua cũng chỉ có hai nơi này thôi. Hôm nay ta muốn xem xem ngươi rốt cuộc cứng đầu đến đâu mà không chịu nói thân phận.
Nói là làm, Tần Vô Song lạnh lùng vung đao qua mặt kẻ kia, "xoẹt", cả cái mũi của tên kia đã bị chém mất một nửa.
Tần Vô Song thu đao lại, hai ngón tay chỉ vào mắt tên kia:
- Còn do dự nữa thì cả đời ngươi sẽ thành tên mù đó!
Tên kia sợ hãi:
- Đừng, ta nói. Ta là người Đế quốc Đan Dương, vào lãnh thổ Đế quốc Đại La các ngươi giết người giá họa cho Đế quốc Thiên Trì.
Tần Vô Song hàm tiếu gật gật đầu:
- Rất tốt, quả nhiên ngươi nói thật rồi!
Hắn nghe Tần Vô Song nói vậy thì khóe miệng giật giật, nhắm mắt lại như đợi chết. Tần Vô Song bỗng bật cười:
- Ngươi nhắm mắt lại tưởng rằng ta không nhìn ra được sự xảo quyệt sao? Đế quốc Đan Dương, ngươi cho rằng lời nói dối đó lừa được ta sao?
Nói rồi, Tần Vô Song chọc thẳng hai ngón tay vào mắt tên kia. Đồng thời tay trái điểm huyệt câm của hắn, tiếng thét thảm thiết bị tắc bên trong không thể thoát ra, rồi hai tay đánh mạnh xuống đầu kết thúc sinh mạng của hắn.
Tần Vô Song đứng dậy, ánh mắt âm u:
- Đế quốc Thiên Trì, quả nhiên là Đế quốc Thiên Trì…
Sử dụng mũi tên trái (←) hoặc phải (→) để chuyển chapter
Người này, chính là Tần Vô Song phi ngựa bất kể ngày đêm không ngừng nghỉ chạy đến đây. Từ Tử Diễm Lĩnh đến biên giới Thái Uyên Lĩnh, hắn đi một ngày một đêm, cuối cùng cũng đã đến kịp vào thời khắc quan trọng, đi một ngày một đêm như vậy mà tinh thần hắn vẫn rất tỉnh táo, không hề cảm thấy mệt mỏi. Trái lại, sau một ngày một đêm làm cho hắn lĩnh ngộ được sự tinh thuần của cảnh giới Tiên Thiên mà trước nay hắn chưa cảm nhận được. Đúng lúc hắn bước vào Phục Hổ Trại, một luồng linh cảm chui vào đầu hắn, hắn dường như đã nắm bắt được linh cảm vi diệu này. Đây là linh cảm đến từ sự hận thù, phẫn nộ. Hắn trừng mắt, một bên là núi thi thể, một bên là biển máu. Các tráng sĩ Bách Việt Quốc đang dùng da thịt, máu tươi của mình để ngăn cản những cường giả Đại Ngô Quốc như lang như hổ xông vào. Chỉ sợ, bên Phục Hổ Trại đã thương vong nghiêm trọng, tình thế rất nguy hiểm. Cường giả Đại Ngô Quốc không ngừng xông vào, mà quân giữ trại lại không ngừng bị dẫm lên, không ngừng bị tấn công. Từ phòng ngự lập thể đến phòng ngự bình diện, bị tấn công liên tiếp thành phòng ngự một bên. Sức phòng ngự cũng không ngừng giảm. Hôm nay, đã không còn cái gọi là phòng ngự với không phòng ngự, chỉ có chém giết, chỉ có cánh tay lìa khỏi thân, đầu lìa khỏi cổ. Tần Vô Song vô cùng tức giận, ngũ nhạc cũng không thể làm nguôi ngoai, nước sông tam giang cũng không thể cuốn đi. Tần Vô Song thần uy lẫm lẫm, như thần linh giáng trần. Nhón chân một cái, liền phóng lên tường thành, quăng sợi roi xà hình trong tay. Tần Vô Song đã dốc toàn lực quăng cây roi, gây ra một tiếng động lớn, lực lượng Tiên Thiên khuếch tán, trực tiếp bao lấy những cường giả công kích trên trại. Linh lực rung lên! Phanh! Những làn sóng lực lượng Tiên Thiên không ngừng bắn ra, dường như vô số cánh hoa rơi trên không trung. Hoành tráng mà đẹp đẽ! - Hôm nay những người vượt bức tường này, chỉ có con đường chết? Tần Vô Song quát, sợi roi xà hình lại rung lên, đập về phía chiến xa. Ầm! Sự công kích của lực lượng Tiên Thiên, cũng không phải Hậu Thiên võ giả có thể lĩnh hội được, huống hồ Tần Vô Song lúc này lại đang có những lĩnh hội đột phá trên con đường Tiên Thiên. Lực lượng của sợi roi xà hình giống như lực lượng của thần thánh, quất roi mà đơn giản như thái đậu. Tần Vô Song không chút nể tình lại vung tay lên quất liền ba phát. Một tiếng nổ! Ba phát quất roi, chiếc chiến xa hoàn toàn bị phân ra làm hai, những võ sĩ bên trong chiến xa lần lượt đều chạy bán sống bán chết. Nếu không, một khi chiến xa hoàn toàn đổ xuống, sẽ tạo ra một lực va đập vô cùng mạnh, e rằng ngay tức khắc xương cốt bọn họ cũng chẳng còn. Tần Vô Song một tay cầm roi da, một tay cầm Tử Dương Kiếm, quay đầu liều mạng giết như bổ dưa thái rau. - Các dũng sĩ Bách Việt Quốc, hãy tránh đường! Tần Vô Song vừa giết vừa hô hào. Lúc này, các cường giả Đại Ngô Quốc cùng với các võ sĩ bình thường, không dưới hai ngàn người, thấy Tần Vô Song lợi hại như vậy, các cường giả liền đổ tới, dùng chiến thuật biển người bao vây Tần Vô Song. Nhưng mà, Tiên Thiên cường giả há lại có thể chết bởi chiến thuật biển người của họ sao? Tần Vô Song chỉ buồn vì hai quân hỗn chiến, không tiện buông tay chém giết, đây mới chỉ để các võ sĩ Bách Việt Quốc tránh ra hai bên, nếu không hắn toàn lực chém giết, ba, năm nghìn người cũng có thể giết sạch sẽ. Tiên Thiên cường giả, có nghĩa là mượn lực thiên địa tự nhiên, uy lực thiên địa tự nhiên này, lực Hậu Thiên võ giả lại có thể chống lại sao? Chủ tướng Bách Việt Quốc nhìn thấy Tần Vô Song, thất thanh hét lên: - Là Vô Song Hầu? - Chính là Bản hầu! Tần Vô Song hét lên: - Tập hợp lại, để toàn thể quân sĩ ngăn cản những tên đột kích phía dưới tiếp tục tấn công, những người này, hãy để cho ta! Vừa nói xong, sợi roi xà hình dài trong tay lại vung lên ba cái, vang lên tiếng "choeng choeng choeng", dưới sự công kích của lực lượng Tiên Thiên, toàn thân những Hậu Thiên võ giả dường như bị trúng bom, không có chút sức lực kháng cự nào. Bạn đang đọc truyện được lấy tại chấm cơm. Trong nháy mắt, Tần Vô Song một tay một kiếm đã có bốn năm tên bỏ mạng. Bên Đại Ngô Quốc cũng đã thấy tình hình không ổn. Trong đó có một cường giả Chân Võ Cảnh Cửu đẳng đã bất chấp tất cả bay từ trên tường xuống, bỏ chạy như gặp phải quỷ. Hành động của hắn lập tức dẫn theo những cường giả khác của Đại Ngô Quốc, có người thất thanh hét lên: - Người này là Tiên Thiên cường giả! - Tiên Thiên cường giả! - Mọi người mau rút quân, không thể chống lại Tiên Thiên cường giả! Tần Vô Song gầm lên như hổ gầm, Sư Tử Hống, linh lực lượng Tiên Thiên không ngừng phun ra, chấn động đến mức các cường giả Đại Ngô Quốc đang bỏ chạy váng đầu hoa mắt, chân chạy cũng không vững. Bức tường cao mười mấy trượng, ngã xuống chỉ có thịt nát. Thế sự trong nháy mắt liền thay đổi hoàn toàn. Chủ tướng độc nhãn Đại Ngô Quốc từ xa nhìn thấy sự thay đổi này, trợn mắt ngẩn người nhìn, thất thanh hét: - Người này là ai? - Chủ tướng, Tiên Thiên cường giả, đó là một Tiên Thiên cường giả! - Tiên Thiên cường giả? Chủ tướng độc nhãn hoảng sợ thất sắc, ngẩng đầu nhìn, thấy những cường giả Đại Ngô Quốc lần lượt tháo chạy, nhưng đến tường thành thì bị tiếng gầm của đối phương làm ngã xuống, tất cả đều chết. Cảnh này làm cho toàn thân hắn run lên. - Chủ tướng, tình hình bất ổn, mau rút quân! - Rút quân? - Nếu không rút, đợi đến khi Phục Hổ Trại tổ chức phản công, e rằng quân mã của chúng ta cũng bị tiêu diệt toàn bộ. Phó tướng thần thái lo lắng nhìn lên tường thành, toàn thân run rẩy, chỉ hận một nỗi không thể lập tức rút chạy. Tần Vô Song nhảy một cái, chui vào đống bỏ đi đó, lôi những cái nỏ từ bên trong ra, cánh tay hơi rung rung, lập tức những cái nỏ đó bị bổ đôi. Véo! - A? Chủ tướng độc nhãn cảm thấy con mắt duy nhất của mình đột nhiên như to ra, dường như có vật gì đó trực tiếp đánh tới mình. Không kịp phản ứng, kình nỏ kia đã trực tiếp phóng vào con mắt còn lại của hắn, xuyên qua đầu bắn ra ngoài mang theo một tia máu. Chưa kịp kêu lên một tiếng, hắn đã ngã từ trên ngựa xuống, mà mũi tên kia vẫn chưa tiêu tan, vẫn bay thẳng liên tiếp bắn đến bảy, tám quân lính phía sau. Vị Phó tướng bên cạnh Chủ tướng độc nhãn thấy cảnh tàn khốc này, tất cả những dũng khí, tất cả những đấu trí ngay lập tức tiêu như băng tan. Hét lên: - Rút quân, tất cả rút lui, rút quân! Hàng vạn quân mã, náo loạn xếp thành một hàng, vẫy cờ, thúc ngựa quay đầu bỏ chạy. Tên Phó tướng ngồi trên mình ngựa, phi thục mạng, cũng không dám quay đầu nhìn lại, chỉ sợ quay đầu lại, mũi tên tử thần đó sẽ bay vụt tới. Trong khoảnh khắc, đội tiên phong của Đại Ngô Quốc để lại rất nhiều cờ xí, những thương binh bị ngựa chiến đạp xuống đất la liệt khắp nơi, quỷ khóc soi tru. Lúc này, Phục Hổ Trại dưới sự lãnh đạo của Chủ tướng, ba nghìn kỵ binh ào ra, phóng nhanh phía trước truy bắt, nhân cơ hội truy kích, giành lấy thắng lợi. Đi qua những thương binh của Đại Ngô Quốc, những kỵ binh này cũng không khách khí, giống như bổ dưa thái rau tiêu diệt toàn bộ, không sót một ai. Trận chiến kéo dài trên buổi trưa mới hoàn toàn chấm dứt. Ba nghìn kỵ binh Phục Hổ Trại, truy kích trong ba mươi dặm, giết hàng vạn người mới chịu trở về. Dọn dẹp chiến trường, kiểm kê chiến tích. Phía Phục Hổ Trại, có năm nghìn người bỏ mạng, hơn năm nghìn người bị thương, có thể thấy trận này tàn khốc như thế nào. Tổn thất bên Đại Ngô Quốc ít nhất cũng gấp đôi. Ba vạn quân tiên phong, hàng vạn quân tháo chạy đều bị tiêu diệt. Ngoài những lính công thành tử thương, còn có những người bị Tần Vô Song tiêu diệt, chết do kỵ binh dẫm lên, chết do Phục Hổ Trại truy sát, không sao tính hết. Tần Vô Song vẫn còn chưa nguôi tức, yên lặng nhìn các quân sĩ Phục Hổ Trại dọn dẹp chiến trường. Chủ tướng Phục Hổ Trại chỉnh lại áo giáp, tiến lên hành lễ. Tần Vô Song xua tay: - Ngươi là Chủ tướng ở đây, không phải hành lễ, tình hình trận chiến hôm nay thế nào? Vị Chủ tướng hổ thẹn nói: - Nếu không phải là Vô Song Hầu kịp thời đến, thì e rằng lúc này Phục Hổ Trại đã rơi vào tay địch. - Đại Ngô Quốc binh cường mã tráng, có vũ khí công thành lợi hại, quan phòng Phục Hổ Trại tuy chặt, nhưng vẫn không chịu được sự công kích này. Đại Ngô Quốc lần này đã tốn rất nhiều tâm sức. - Hắc hắc, tiếc là Vô Song Hầu vừa xuất hiện, đã làm tiêu tan tâm sức của bọn chúng. Chủ tướng vui mừng nói, nghĩ lại cảnh tượng thần kỳ vừa nãy, nghĩ lại cuộc phản công, máu vẫn còn sôi trào. - Ân, không phải là Võ Thánh đại nhân tọa trấn Phục Hổ Trại sao? - Suýt nữa quên, Võ Thánh đại nhân có để lại phong thư, dặn Vô Song Hầu đến thì đưa cho ngài. Tần Vô Song nhận lấy mở ra xem, chỉ thấy có hai câu mười bốn chữ: Cây bệnh không thể đón mùa xuân, thời thế thay đổi, cũ thay mới. Tần Vô Song suy nghĩ, đột nhiên mặt biến sắc: - Ông ấy đâu? - Giờ mão hôm nay, Võ Thánh hộ quốc Tề Thắng Nam của Đại Ngô Quốc đã ước chiến với Võ Thánh đại nhân, đã cùng đi đến Luân Hồi Phong, quyết một trận sống mái. Tần Vô Song mặt biến sắc, tự thì thầm: - Cừu lão ca, đây là đã quyết chí rồi! Nghĩ đến Võ Thánh đại nhân bị nội thương chưa hồi phục, lại nhìn lại mười bốn chữ này. Ngầm so mình với cây bị bệnh, lại gọi mình là người cũ, xem ra là đang khích lệ người mới là Tần Vô Song, vậy không phải là ám chỉ thay thế sao? - Lẽ nào Cừu lão ca nội thương chưa lành, biết trận này ắt bại, nên để lại mảnh giấy này, ủy thác cho ta? Tần Vô Song nghĩ đến đây, chỉ hận mình không có đôi cánh bay ngay đến Luân Hồi Phong, Võ Thánh đại nhân đã từng dẫn dắt hắn, giúp đỡ hắn, nhờ vậy mà Tần Vô Song mới được như ngày hôm nay. Hôm nay trưởng bối gặp nguy, há lại ngồi yên. - Vô Song Hầu, Võ Thánh đại nhân từng nói, nếu ngài đến, không cần phải đến Luân Hồi Phong, tất cả lấy lợi ích quốc gia làm trọng. Chủ tướng dường như đoán được điều gì, vội nhắc nhở. Tần Vô Song chấn động. Lấy quốc gia làm trọng! Giật mình, hắn hiểu ra điều gì, Đây chính là Võ Thánh đại nhân cùng cực cả đời, bôn ba vì vận mệnh của Bách Việt Quốc, hôm nay đến giờ khắc sinh tử, lại vẫn đặt lợi ích quốc gia lên trên sự sống chết của mình. Thời khắc sinh tử, vẫn không quên vận mệnh của quốc gia, vận mệnh của muôn dân Bách Việt Quốc. Phục Hổ Trại cần Tần Vô Song, chiến sự biên giới cần Tần Vô Song, Bách Việt Quốc càng cần Tần Vô Song. Nghĩ đến đây, Tần Vô Song nắm chặt nắm đấm, nhìn về hướng Luân Hồi Phong, thầm nhủ: - Cừu lão ca, huynh phải bảo trọng!