Trận chiến Phục Hổ Trại này, Tần Vô Song vô cùng thần uy, giết ba vạn quân công thành Đại Ngô Quốc, cứu vãn cục diện bất lợi của chiến tuyến Tây Bắc Bách Việt Quốc. Trận chiến này, làm cho Bách Việt Quốc thần uy đại chấn, bất luận là Phục Hổ Trại, hay là Thanh Long Trại, căn cứ điểm quan trọng thứ ba cũng có niềm tin đối với chiến sự tương lai. Đội quân viện trợ của Thái Uyên Lĩnh cũng đã đuổi kịp, năm vạn đại quân do Thái Uyên Vương đích thân dẫn đầu, lao tới biên trại, nghe nói đã giữ được Phục Hổ Trại, Thái Uyên Vương vô cùng vui mừng, cầu kiến Tần Vô Song. Tần Vô Song có chút lo lắng, nhìn đội quân viện trợ, nói với Thái Uyên Vương: - Vương gia, Võ Thánh đại nhân nội thương chưa lành, chiến đấu với Tề Thắng Nam, Vô Song có chút lo lắng. Vương gia đã đích thân tọa trấn ở đây, Phục Hổ Trại đã vững chắc, ta muốn đến Luân Hồi Phong xem xem, có thể tiếp ứng Võ Thánh đại nhân một tay hay không. Thái Uyên Vương biết Võ Thánh đại nhân có ý nghĩa thế nào đối với Bách Việt Quốc, cũng không phản đối, gật đầu đồng ý: - Vô Song Hầu xin hãy yên tâm, có Bản vương ở đây, trừ phi đội quân Đại Ngô Quốc bước qua xác Bản vương, nếu không đừng mơ đến việc bước nửa bước vào Phục Hổ Trại. Tần Vô Song gật đầu: - Đại Ngô Quốc vừa mới bại, lòng quân không ổn, tạm thời sẽ không tiếp tục tấn công. Ta đi lần này, nhiều nhất cũng phải qua một đêm, tạm thời không ảnh hưởng đến chiến sự. Nói xong, chắp tay, rồi đi nhanh ra Phục Hổ Trại, bay về phía Luân Hồi Phong.
Luân Hồi Phong, là ngọn núi cao nhất của biên giới Đông Bắc Thái Uyên Lĩnh, kéo dài mấy ngàn dặm, địa thế hiểm trở. Tần Vô Song muốn đi tìm người là một việc vô cùng khó khăn, rốt cục, tìm nơi hai người chiến đấu trong phạm vi mấy nghìn dặm, thật là mò kim đáy bể. Nhưng đã là Tiên Thiên đại chiến, ắt sẽ lưu lại khí tức Tiên Thiên, chỉ cần khí tức Tiên Thiên không hoàn toàn khuếch tán đi, làm cho Tần Vô Song nắm bắt được, dựa vào địa đồ, một mạch đuổi theo. Tần Vô Song chạy thật nhanh, sau nửa giờ đã đến chân Luân Hồi Phong, lúc này đã là gần hoàng hôn, ánh chiều mờ ảo, muốn tìm càng không phải dễ. Tần Vô Song từ từ lĩnh hội, cảm nhận. Cũng may, khí tức Tiên Thiên của Cừu Lệnh Đức và Tề Thắng Nam không hoàn toàn khuếch tán, Tần Vô Song đến chân Luân Hồi Phong đã có thể mơ hồ cảm nhận thấy khí tức còn lưu lại. Tần Vô Song đã bớt lo lắng, tìm thấy bên đường, men theo chút khí để lại, không ngừng thâm nhập. Đi được chừng một canh giờ, cuối cùng Tần Vô Song cũng tìm thấy phía trước có một khe cốc địa thế rộng lớn, rất thích hợp cho một trận đại chiến. Luyện đến cảnh giới Tiên Thiên, ban đêm tuy nhìn không rõ như ban ngày, nhưng cũng không ảnh hưởng gì đến thị giác. Tần Vô Song ngẩng đầu nhìn xung quanh cốc địa, khắp nơi đều là hố lớn, còn có những khe rãnh sâu do sức người tạo ra. Cây cỏ bốn bên đều đã rạp đổ thành một đống hỗn độn, rất nhiều cây to hai tay không ôm xuể cũng bị gãy đổ trong trận đấu. Bạn đang đọc truyện tại - www.Truyện FULL Tần Vô Song cẩn thận cảm nhận, khí tức Tiên Thiên không hoàn toàn khuếch tán, mà thậm chí ở nhiều nơi, khí tức Tiên Thiên còn rất nồng. Trận chiến này, hai bên đều là quyền lực thúc động, nhìn cảnh tượng nơi đây có thể thấy trận này vô cùng khốc liệt. Dưới một gốc cây lớn, Tần Vô Song tìm thấy vết máu, vết máu này đã khô, ít nhất cũng đã nửa ngày rồi. Tần Vô Song nhíu mày, nghĩ: - Trận này, rốt cục là ai thắng ai thua? Nhìn quanh một vòng, mới kinh ngạc nhận ra rằng, khí tức Tiên Thiên đã dừng tại đây, đã không còn tiếp tục phát tán. Nói cách khác, nơi này là chiến trường cuối cùng, Cừu lão ca và Tề Thắng Nam đó đã phân thắng bại ở đây. Nhưng rốt cục ai thắng ai bại, ai sống ai chết? Người sống thì đi đâu? Người chết thì thi thể đâu? Tất cả mọi manh mối đều đã mất tại đây. - Xem ra, chắc chắn phải có một bên thắng, hơn nữa cũng rất có thể, người thắng đã bỏ đi, lại không có khí tức Tiên Thiên thúc động, do vậy, khí tức Tiên Thiên mới mất tại đây, không để lại bất cứ manh mối nào. Tần Vô Song càng nhíu mày, hắn có dự cảm, dự cảm này làm hắn vô cùng bất an và lo lắng. - Nếu Cừu lão ca thắng, thì đã quay về Phục Hổ Trại, mà trên đường, ta lại không cảm nhận được khí tức Tiên Thiên của huynh ấy… Nghĩ đến đây, Tần Vô Song càng cảm thấy bất an hơn. Cẩn thận tìm kiếm nhưng không thể tìm thấy thêm manh mối nào. Tần Vô Song bất đắc dĩ đứng dậy, trong mắt hiện lên ánh sáng, nhìn biên cảnh Đại Ngô Quốc: - Nếu Cừu lão ca gặp chuyện không may… Tần Vô Song cảm thấy đau xót, ngầm thề: - Phải giết sạch bọn tinh anh của Đại Ngô Quốc, không tha một ai! Lấy ra mảnh giấy từ trong áo, mười bốn chữ hiện dưới ánh trăng, dường như nói lên tiếng lòng vô hạn của Cừu Lệnh Đức. Tần Vô Song đột nhiên thấy đau ở ngực, đây là cảm giác từ Tiên Thiên, hắn biết, có lẽ Cừu lão ca đã thực sự xảy ra chuyện, hơn nữa rất có thể bị Tề Thắng Nam giết! Có lẽ, trước khi xuất chiến, Cừu lão ca đã nghĩ đến điều này, nếu không sao lại để lại mười bốn chữ này, hai câu này đã ủy thác kỳ vọng vô hạn của Cừu lão ca đối với hắn. Nghĩ lại từ khi xuất đạo đến nay, sự ủng hộ của Chân Võ Thánh Địa giúp hắn dường như không phải đi qua bất cứ đường vòng nào trong quá trình trưởng thành, từ khi Thí nghiệm Võ đồng quận La Giang bắt đầu, sứ giả của Chân Võ Thánh Địa rất quan tâm đến hắn. Và luận về gia tộc, đối mặt với sự uy hiếp của Tây Môn Đại phiệt, sứ giả của Chân Võ Thánh Địa cũng đã từng đứng ra nói đỡ. Sau này Thí luyện Võ đồng, và xung đột với Quốc cữu gia, lại đến Tử Bào Đại Tôn giả điểm hóa đạo Tiên Thiên cho hắn, đến Võ Thánh Sơn, Võ Thánh đại nhân vô cùng quan tâm và ưu ái hắn. Mặc dù sau khi từ Hậu Thiên thành Tiên Thiên, dưới sự uy hiếp của Lệ Vô Kỵ và Cực Âm Lão Quái, Cừu lão ca vẫn chưa từng lùi bước… Tất cả những gì trải qua đều hiện ngay trước mắt, nhưng hoảng hốt, dường như tất cả đã cách đây mấy luân hồi. - Cừu lão ca… Tần Vô Song vô cùng đau lòng, đây không phải là nỗi đau bình thường, mà mà nỗi đau từ trong sâu thẳm tâm hồn. Tần Vô Song vừa nghĩ đến đây, lại thấy bình tĩnh hơn rất nhiều, thu hết mọi tình cảm, rời khỏi Luân Hồi Phong. Cừu lão ca trước đi khi đã nhìn thấu tất cả, xông pha vì tổ quốc. Vậy thì hắn là hậu bối của Cừu lão ca, điều duy nhất có thể làm là tiếp bước ông ấy, hoàn thành sự nghiệp mà ông ấy vẫn chưa hoàn thành, mà không phải là ở đây đau khổ. Báo thù, phải báo thù! Tần Vô Song từ trước đến nay chưa bao giờ có cảm giác này, tức giận như vậy, khát vọng giết người như vậy.
Về đến Phục Hổ Trại vừa đúng lúc trời sáng, thấy khí thế mọi người, Tần Vô Song bình tĩnh hơn rất nhiều, liền tìm đến Thái Uyên Vương. Thái Uyên Vương thấy Thần Vô Song như vậy, liền hỏi: - Vô Song Hầu, Võ Thánh đại nhân ông ấy… Tần Vô Song mặt không lộ vẻ gì, khoát tay nói: - Trước mắt, vẫn không thể xác định được, Thái Uyên Vương, có hứng thú đi thu hồi Phi Vân Trại không? Phi Vân Trại, là căn cứ điểm quan trọng thứ nhất của Thái Uyên Lĩnh, ngày thứ chín hôm đó đã bị tấn công, bị công phá, rơi vào tay Đại Ngô Quốc. Thái Uyên Vương nghe Tần Vô Song hỏi như vậy, biến thần sắc, trầm ngâm hỏi: - Thu phục lãnh địa, khôi phục non sông, là bổn phận của ta, sao lại không muốn chứ? - Tốt, đã như như vậy, ngài hãy đưa năm vạn quân mã đi theo ta, chập tối hôm nay không thu phục được Phi Vân Trại coi như Tần Vô Song ta không có năng lực! Trong mắt Tần Vô Song lóe lên ý muốn giết người. Nhân vật như Thái Uyên Vương cũng không khỏi thấy run run, bị khí thế của Tần Vô Song làm cho kinh sợ, vội nói: - Có Tần Vô Song xuất mã, đoạt lại Phi Vân Trại chỉ như lấy đồ vật bỏ túi, Bản vương sẽ đi chuẩn bị ngay, được không? - Được, ta đi trước, các ngài theo sau! Tần Vô Song nói xong, liền sải bước nhanh ra ngoài. Mục tiêu rõ ràng – Phi Vân Trại! Đoại lại lãnh địa chỉ là bước thứ nhất. Trong lòng Tần Vô Song lúc này như thủy triều lên không biết trộn lẫn, mênh mang bao nhiêu tình cảm. Đại Ngô Quốc – ba chữ này làm Tần Vô Song hận vô cùng.
Ở Phi Vân Trại, đại quân chủ lực của Đại Ngô Quốc đang tập kết tại đây, những đội quân khác, đã phân ra các con đường, định tấn công Phục Hổ Trại và Thanh Long Trại lần nữa. Việc thất thế ngày hôm qua làm chủ soái của Đại Ngô Quốc vô cùng bất mãn. Cũng may, Võ Thánh hộ quốc Tề Thắng Nam mang về một tin tốt, Võ Thánh hộ quốc Cừu Lệnh Đức của Bách Việt Quốc đã bị ông ấy giết một cách dễ dàng. Tề Thắng Nam chiến thắng trở về, vốn cho rằng từ nay đánh Bách Việt Quốc như chẻ tre, tuyệt đối sẽ không gặp bất cứ trở ngại nào, thật không ngờ, lại nghe tin đồn từ những quân lính tháo chạy về - Bách Việt Quốc lại xuất hiện một Tiên Thiên cường giả, hơn nữa là một Tiên Thiên cường giả vô cùng trẻ. Điều này làm cho Tề Thắng Nam không vui mừng được bao lâu, đương nhiên, đã là Sơ Linh Võ Giả mới tăng cấp, Tề Thắng Nam vẫn có tự tin có thể nắm trong lòng bàn tay, do vậy, chỉ sau một đêm nghỉ ngơi, ông ta đã muốn đến Phục Hổ Trại khiêu chiến. Đúng vào lúc này, mật thám của Đại Ngô Quốc vội về cấp báo, Thái Uyên Vương Bách Việt Quốc đích thân dẫn năm vạn tinh binh đến Phi Vân Trại, khí thế vô cùng, mưu đồ đoạt lại Phi Vân Trại. Chủ soái Đại Ngô Quốc sau khi nhận được tin liền báo ngay tin tình báo cho Tề Thắng Nam. Tề Thắng Nam lạnh lùng cười: - Thái Uyên Vương đến? Đúng lúc, đỡ mất công chúng ta! - Võ Thánh đại nhân anh minh, Thái Uyên Vương đến lần này, chúng ta sẽ làm cho hắn có đến mà không có về. - Đi, lấy thủ cấp của Cừu Lệnh Đức treo lên trước cổng trại Phi Vân Trại, thi thể treo bên cạnh, phơi thây ba ngày! Thủ đoạn này của Tề Thắng Nam vô cùng thâm độc. Treo thủ cấp của nhân vật hàng đầu Bách Việt Quốc lên là một đòn đả kích vô cùng lớn đối với Bách Việt Quốc, không nghĩ cũng biết, chỉ sợ năm vạn đại quân thấy được thủ cấp của Cừu Lệnh Đức thì sẽ hồn siêu phách tán, há còn có tinh thần chiến đấu? Chủ soái Đại Ngô Quốc mừng rỡ, giơ ngón tay cái, nịnh hót: - Võ Thánh đại nhân thật cao tay, chiêu này, đủ làm cho bọn Bách Việt Quốc toàn thân run rẩy, chúng ta không cần đánh, thì chúng đã thua trước. Ha ha! - Hừ! Nhân cơ hội này không bằng chúng ta tấn công luôn ba căn cứ điểm quan trọng, san bằng Thái Uyên Lĩnh, đánh thẳng đến Đế Đô Bách Việt Quốc! Lão phu còn đợi đến Đế Đô lấy thủ cấp của Hoàng đế Hạ gia? - Vâng! Chủ tướng mừng rỡ như điên, lập tức ra ngoài, khí thế dâng trào, chỉ muốn ngay lập tức huy sư Nam hạ, san bằng Bách Việt Quốc!
Cần phải nói là Đế quốc Đan Dương và Ba Thục Quốc căn bản chẳng có chỗ nào tiếp giáp nhau. Đế quốc Đan Dương nằm ở phía Đông Bắc, còn Ba Thục Quốc lại ở phía Tây Nam Đế quốc Đại La, căn bản là hai khu vực khác nhau. Đế quốc Đan Dương có thể cắt cứ nhiều cường giả mai phục nhưng tuyệt đối không thể cho nhiều quân đội dựng doanh trại ở Bích Phù Sơn. Đi xuyên qua Đế quốc Đại La rộng lớn, với đội quân hàng nghìn người mà nói thì căn bản là không thể.
Hơn nữa, Bích Phù Sơn là vùng lãnh thổ tranh chấp giữa Đế quốc Đại La và Đế quốc Thiên Trì, hoàn toàn không có can hệ gì với Đế quốc Đan Dương. Đế quốc Đan Dương cũng chẳng có bất cứ dấu hiệu nào là muốn chiếm cứ Bích Phù Sơn. Dù gì thì Bích Phù Sơn cũng cách Đế quốc Đan Dương quá xa. Tần Vô Song rất tò mò, rốt cuộc thì Đế quốc Thiên Trì có âm mưu gì đây?
Mà việc tàn sát thường dân vô tội trấn Tử Vân là vì lý do gì? Nếu chỉ vì thị uy thì có phần quá không hợp đạo lý. Tần Vô Song mạo hiểm đi do thám lần này, bất luận thế nào cũng phải tìm hiểu rõ ngọn ngành.
Tần Vô Song dùng thuật tiềm hành để tránh các chốt canh gác. Một khắc sau thì thấy phía sau khu rừng rậm rạp quả nhiên có một cái sơn động, đường vào khá rộng rãi. Hắn biết muốn tránh được tai mắt bọn chúng để vào đó là không thể, trừ phi hắn biết thuật ẩn thân.
Giờ Tần Vô Song lại có phần khâm phục gã áo bào xám kia. Thiết nghĩ, nếu học được thuật độn thổ của hắn thì sẽ dễ dàng tiếp cận sơn động kia.
Nấp trong chỗ tối quan sát một lúc, Tần Vô Song quyết định mạo hiểm. Hắn bèn mặc quần áo của tên lính canh kia vào, kiểm tra một lượt không thấy chỗ sơ hở nào rồi hắn chạy thẳng về phía sơn động.
Đến gần quả nhiên vô số hộ vệ ra chặn đường.
- Ngươi là người đội nào? Sao dám một mình chạy đến đây?
- Ta tuần tiễu ở ngoại vi, có tin tình báo quan trọng cần bẩm báo!
- Tin tình báo gì?
Một tên có vẻ là Đội trưởng tiến lại hỏi.
- Theo tin tình báo cho biết, có một lượng lớn cường giả của Đế quốc Đại La đã đến trấn Tử Vân, còn một tin khác nhất định phải báo cáo trực tiếp!
Tần Vô Song cũng rất cẩn thận, hắn không biết ở đây ai là kẻ đứng đầu nên không nói ra tên. Cũng may mà tên Đội trưởng không nghi ngờ, chỉ nói:
- Ngươi đợi đây, ta vào bẩm báo.
Một lúc lâu sau tên Đội trưởng đi ra nói:
- Đi theo sau ta, không được chạy lung tung!
Tần Vô Song mừng thầm đi theo hắn. Lúc này hắn cũng là mang trong mình suy nghĩ "không vào hang cọp sao bắt được cọp con". Bạn đang đọc truyện tại Truyện YY -
Sơn động này đường đi rất ngoằn ngoèo, Tần Vô Song đi một lúc lâu, sau khi đi qua mấy thông đạo nhỏ hẹp thì bỗng phía trước mắt bỗng rộng rãi hẳn, phía trong sơn động này lại có một cái hang ngầm.
Cái hang ngầm khổng lồ xuất hiện trong lòng đất, bên trong đầy sương mờ, không thể nhìn rõ được đáy. Bốn bề đều quây hàng rào, mà xung quanh hàng rào tập trung rất nhiều nhân mã, trong đó kẻ đứng đầu đang ở đứng trên chỗ cao nhất chỉ chỉ trỏ trỏ.
- Qua đằng kia đi!
Tần Vô Song vừa nhìn là biết những kẻ kia đều là Tiên Thiên cường giả, trong đó còn có vài tên là Trung Linh võ giả!
Tần Vô Song hít sâu một hơi, với thực lực như thế này, thế trận như thế này, đúng là khiến hắn phải tặc lưỡi, nhưng đã đến đây rồi hắn không thể rút lui được nữa.
- Bái kiến chư vị đại nhân!
Tần Vô Song ra vẻ thành khẩn, sợ sệt.
- Đế quốc Đại La có cao thủ đến đây? Là tin tình báo của bên Trần đại nhân sao?
- Bẩm các vị đại nhân, ngoại vi Bích Phù Sơn có dấu vết chiến đấu, phát hiện thi thể của một con linh thú chiến lang…
Tần Vô Song nói một cách thăm dò.
- Cái gì?
Một người áo vàng nhướng mày:
- Linh thú chiến lang? Lẽ nào là Tiểu Phong?
- Không thể nào! Tiểu Phong và Trần Trưởng lão là bạn đồng hành gắn bó, nếu nó xảy ra chuyện thì chẳng phải Trần Trưởng lão…
Một người khác kinh ngạc nói. Lại một người khác nhìn người áo vàng:
- Luật Trưởng lão, nếu Trần Trưởng lão mà cũng có chuyện thì chắc cường giả cấp Điện chủ của Tinh La Điện đã đến rồi! Chúng ta phải làm sao đây?
Áo vàng trầm ngâm nói:
- Cấp Điện chủ? Không thể nào! Năm vị Điện chủ của Tinh La Điện không thể nào tùy tiện xuất môn. Từ thời gian phản ứng thì tin tức không thể nào lại truyền đến Tinh La Điện nhanh như vậy. Tinh La Điện cũng không thể nào lại đến nhanh như thế. Tàn sát trấn Tử Vân, trước sau cũng chưa đến mười ngày. Truyền đến Đế đô Ba Thục Quốc cũng phải ba bốn ngày, đến Tinh La Điện ít nhất cũng phải mười ngày. Vừa đi vừa về không thể nào đến đây trước hai mươi ngày được!
- Vậy sao Phong Lang, linh thú khế ước của Trần Trưởng lão lại xảy ra chuyện?
Trong số những người này rõ ràng gã áo vàng có địa vị cao nhất. Tần Vô Song cứ đứng cúi đầu như vậy nhưng có thể cảm nhận được mọi thứ xung quanh.
Gã áo vàng là cường giả cấp Trung Linh võ giả, linh lực khí tức trên người hắn còn mạnh hơn nhiều so với gã áo bào xám trước đây. Xung quanh hắn là ba Trung Linh võ giả, thực lực của chúng chỉ có hơn chứ không kém gã áo bào xám mà Tần Vô Song đã giết.
Ở đây còn có bảy tám tên Tiên Thiên Sơ Linh võ giả, kẻ nào thực lực cũng không hề kém đệ tử Tinh La Điện. Có vẻ như chúng cũng là tinh anh của Đế quốc Thiên Trì.
Tần Vô Song biết, trước mặt những cường giả này hắn phải thể hiện sự sợ sệt, nếu không sẽ bị bại lộ.
Trong tình huống này, một Hậu Thiên võ giả bình thường không thể nào lại trấn tĩnh được, do đó, để không bị nghi ngờ, Tần Vô Song cứ đứng "run rẩy".
Gã áo vàng thấy vậy cũng không nghi ngờ gì, ra hiệu cho mọi người nén lại chút khí tức Tiên Thiên. Chăm chú nhìn cái hang ngầm khổng lồ, hắn trầm giọng nói:
- Cái trận pháp cổ quái này giờ vẫn chưa có chút manh mối gì. Thời gian quả thực không còn nhiều nữa. Theo ta dự tính thì cùng lắm là mười ngày. Nếu trong mười ngày mà không thể tìm được manh mối thì chúng ta nhất định phải rút lui, phong bế cả cái sơn động lại. Qua một thời gian lại đến tìm kiếm!
Một Trung Linh võ giả có cặp mắt tam giác, thần thái tối tăm, nói:
- Mười ngày có lẽ đủ. Chúng ta tìm nơi này, điều động nhiều nhân lực như vậy mở cái sơn động này, trước sau cũng chưa hết nửa tháng. Chẳng lẽ tìm được vị trí cụ thể này rồi lại không thể phá vỡ sự bí ẩn của nó sao? Luật Trưởng lão, theo ta, bí quyết Truyền Tống Trận này chắc chắn ở trong hang ngầm. Vấn đề bây giờ là chúng ta có dám vào thử không…
Nhìn cái hang ngầm khổng lồ phun đầy khói, không có gì ngoài sự kỳ quái, căn bản là không thể nhìn ra chút manh mối nào.
Những cái lan can và bậc thang này đều được những kẻ này dựng tạm, định tìm chút dấu vết phá giải sự bí hiểm, nhưng bao nhiêu ngày nay vẫn chẳng thu hoạch được gì.
Đám người này đúng là đến từ Đế quốc Thiên Trì, từ đệ nhất tông môn Thiên Cơ Tông, đều là cường giả cấp Trưởng lão, cũng có vài tên Đệ tử Trung tâm.
Trong một lần vô tình, Thiên Cơ Tông có được một tấm bản đồ cũ biết được trong Bích Phù Sơn có một cái Truyền Tống Trận, mà nghe nói nó thông với một nơi thần bí, bên trong có kỳ duyên vô thượng.
Việc này khiến trên dưới Thiên Cơ Tông đều rất quan tâm, phái một lượng lớn Trưởng lão và Đệ tử Trung tâm đem nhiều cường giả như vậy đột nhập vào Bích Phù Sơn tìm kiếm, cuối cùng cũng kiếm được khu vực này.
Mà khi chúng tìm được nơi này lại phát hiện gần sơn động có một số đồng tử hái thuốc của Tinh La Điện.
Thế là đương nhiên không chút khách khí, giết luôn những đồng tử đó. Cũng là đám đồng tử đó không có phúc duyên, chúng phát hiện sơn động cũng rất hiếu kỳ, đang định thương nghị để vào trong tìm hiểu thì bị cường giả Thiên Cơ Tông giết chết.
Đồng tử hái thuốc thì có chút thực lực gì chứ? Đối mặt với nhiều Tiên Thiên cường giả như vậy đương nhiên chỉ có chết. Nhưng cảnh tượng giết chóc đó lại bị một số thợ săn và thương khách phát hiện, bỏ chạy tứ tán, đến khi Thiên Cơ Tông phát hiện thì chúng đã chạy mất rồi.
Do đó mà Thiên Cơ Tông làm một vụ huyết tẩy trấn Tử Vân. Sai ba nghìn quân do Tiên Thiên Trung Linh võ giả dẫn đầu bao vây trấn Tử Vân. Cộng với linh thú làm trinh sát, những người cho dù đào ba thước đất chạy trốn cũng không thoát được. Sau một trận tàn sát, đương nhiên chẳng còn ai sống sót.
Sự rối rắm trong đây đương nhiên Tần Vô Song không thể biết rõ. Nghe gã áo vàng nói vậy, cũng không kìm được mà liếc nhìn hang ngầm.
- Thì ra, đám người này nhằm vào cái hang ngầm, là cái Truyền Tống Trận gì đó sao?
Tần Vô Song ngẫm nghĩ:
- Có lẽ, họa trấn Tử Vân là do bí mật trong này!
Tuy trong lòng đầy phẫn nộ nhưng Tần Vô Song cũng không dám manh động. Bốn tên Trung Linh võ giả trước mặt đây kẻ nào cũng là kình địch. Bốn kẻ mà cùng lên thì Tần Vô Song hắn căn bản không có chút cơ hội nào. Đặc biệt là ở trong sơn động, hoàn toàn giống như chim nhốt trong cái lồng nhỏ, không thể nào thoát được.
Mà bốn Trung Linh võ giả ở đây, dù bọn Vi Dực có đến hết đây thì e là cũng chỉ có một kết quả, đó chính là bị giết sạch sẽ, tuyệt đối không có chút may mắn nào.
Bốn Trung Linh võ giả, dù Tần Vô Song và Vi Dực miễn cưỡng một đấu một thì hai kẻ còn lại cùng những Sơ Linh võ giả khác đối phó với tám đệ tử khác của Tinh La Điện cũng dễ như trở bàn tay. Khi tám người họ chết thì quay sang đối phó Tần Vô Song và Vi Dực. Kết quả thế nào Tần Vô Song không dám nghĩ tiếp nữa. Trong đầu bắt đầu tìm cách thoát thân:
- Nhất định phải nhanh chóng truyền tin này về Tinh La Điện!
Tần Vô Song nghĩ.
Hắn biết, khiến Đế quốc Thiên Trì gây can qua lớn thế này, cái hang ngầm trong sơn động này chắc chắn không tầm thường.
Gã áo vàng nhìn hang ngầm một lúc mới quay đầu lại nói:
- Dù tin tức có chính xác hay không, Trần Trưởng lão có phải gặp chuyện gì hay không thì chúng ta cũng tuyệt đối không được lơ là. Đỗ Trưởng lão, Trương Trưởng lão, hai vị đi một chuyến tìm hiểu thực hư.
Hai Trung Linh võ giả bên cạnh đáp:
- Được!
Tần Vô Song nghĩ bụng, không xong rồi, hai bọn chúng đi ra, chẳng may gặp đám người bọn Vi Dực, phát sinh giao chiến là đám người Vi Dực sẽ gặp bất trắc mất.
Sử dụng mũi tên trái (←) hoặc phải (→) để chuyển chapter
Trận chiến Phục Hổ Trại này, Tần Vô Song vô cùng thần uy, giết ba vạn quân công thành Đại Ngô Quốc, cứu vãn cục diện bất lợi của chiến tuyến Tây Bắc Bách Việt Quốc. Trận chiến này, làm cho Bách Việt Quốc thần uy đại chấn, bất luận là Phục Hổ Trại, hay là Thanh Long Trại, căn cứ điểm quan trọng thứ ba cũng có niềm tin đối với chiến sự tương lai. Đội quân viện trợ của Thái Uyên Lĩnh cũng đã đuổi kịp, năm vạn đại quân do Thái Uyên Vương đích thân dẫn đầu, lao tới biên trại, nghe nói đã giữ được Phục Hổ Trại, Thái Uyên Vương vô cùng vui mừng, cầu kiến Tần Vô Song. Tần Vô Song có chút lo lắng, nhìn đội quân viện trợ, nói với Thái Uyên Vương: - Vương gia, Võ Thánh đại nhân nội thương chưa lành, chiến đấu với Tề Thắng Nam, Vô Song có chút lo lắng. Vương gia đã đích thân tọa trấn ở đây, Phục Hổ Trại đã vững chắc, ta muốn đến Luân Hồi Phong xem xem, có thể tiếp ứng Võ Thánh đại nhân một tay hay không. Thái Uyên Vương biết Võ Thánh đại nhân có ý nghĩa thế nào đối với Bách Việt Quốc, cũng không phản đối, gật đầu đồng ý: - Vô Song Hầu xin hãy yên tâm, có Bản vương ở đây, trừ phi đội quân Đại Ngô Quốc bước qua xác Bản vương, nếu không đừng mơ đến việc bước nửa bước vào Phục Hổ Trại. Tần Vô Song gật đầu: - Đại Ngô Quốc vừa mới bại, lòng quân không ổn, tạm thời sẽ không tiếp tục tấn công. Ta đi lần này, nhiều nhất cũng phải qua một đêm, tạm thời không ảnh hưởng đến chiến sự. Nói xong, chắp tay, rồi đi nhanh ra Phục Hổ Trại, bay về phía Luân Hồi Phong.
Luân Hồi Phong, là ngọn núi cao nhất của biên giới Đông Bắc Thái Uyên Lĩnh, kéo dài mấy ngàn dặm, địa thế hiểm trở. Tần Vô Song muốn đi tìm người là một việc vô cùng khó khăn, rốt cục, tìm nơi hai người chiến đấu trong phạm vi mấy nghìn dặm, thật là mò kim đáy bể. Nhưng đã là Tiên Thiên đại chiến, ắt sẽ lưu lại khí tức Tiên Thiên, chỉ cần khí tức Tiên Thiên không hoàn toàn khuếch tán đi, làm cho Tần Vô Song nắm bắt được, dựa vào địa đồ, một mạch đuổi theo. Tần Vô Song chạy thật nhanh, sau nửa giờ đã đến chân Luân Hồi Phong, lúc này đã là gần hoàng hôn, ánh chiều mờ ảo, muốn tìm càng không phải dễ. Tần Vô Song từ từ lĩnh hội, cảm nhận. Cũng may, khí tức Tiên Thiên của Cừu Lệnh Đức và Tề Thắng Nam không hoàn toàn khuếch tán, Tần Vô Song đến chân Luân Hồi Phong đã có thể mơ hồ cảm nhận thấy khí tức còn lưu lại. Tần Vô Song đã bớt lo lắng, tìm thấy bên đường, men theo chút khí để lại, không ngừng thâm nhập. Đi được chừng một canh giờ, cuối cùng Tần Vô Song cũng tìm thấy phía trước có một khe cốc địa thế rộng lớn, rất thích hợp cho một trận đại chiến. Luyện đến cảnh giới Tiên Thiên, ban đêm tuy nhìn không rõ như ban ngày, nhưng cũng không ảnh hưởng gì đến thị giác. Tần Vô Song ngẩng đầu nhìn xung quanh cốc địa, khắp nơi đều là hố lớn, còn có những khe rãnh sâu do sức người tạo ra. Cây cỏ bốn bên đều đã rạp đổ thành một đống hỗn độn, rất nhiều cây to hai tay không ôm xuể cũng bị gãy đổ trong trận đấu. Bạn đang đọc truyện tại - www.Truyện FULL Tần Vô Song cẩn thận cảm nhận, khí tức Tiên Thiên không hoàn toàn khuếch tán, mà thậm chí ở nhiều nơi, khí tức Tiên Thiên còn rất nồng. Trận chiến này, hai bên đều là quyền lực thúc động, nhìn cảnh tượng nơi đây có thể thấy trận này vô cùng khốc liệt. Dưới một gốc cây lớn, Tần Vô Song tìm thấy vết máu, vết máu này đã khô, ít nhất cũng đã nửa ngày rồi. Tần Vô Song nhíu mày, nghĩ: - Trận này, rốt cục là ai thắng ai thua? Nhìn quanh một vòng, mới kinh ngạc nhận ra rằng, khí tức Tiên Thiên đã dừng tại đây, đã không còn tiếp tục phát tán. Nói cách khác, nơi này là chiến trường cuối cùng, Cừu lão ca và Tề Thắng Nam đó đã phân thắng bại ở đây. Nhưng rốt cục ai thắng ai bại, ai sống ai chết? Người sống thì đi đâu? Người chết thì thi thể đâu? Tất cả mọi manh mối đều đã mất tại đây. - Xem ra, chắc chắn phải có một bên thắng, hơn nữa cũng rất có thể, người thắng đã bỏ đi, lại không có khí tức Tiên Thiên thúc động, do vậy, khí tức Tiên Thiên mới mất tại đây, không để lại bất cứ manh mối nào. Tần Vô Song càng nhíu mày, hắn có dự cảm, dự cảm này làm hắn vô cùng bất an và lo lắng. - Nếu Cừu lão ca thắng, thì đã quay về Phục Hổ Trại, mà trên đường, ta lại không cảm nhận được khí tức Tiên Thiên của huynh ấy… Nghĩ đến đây, Tần Vô Song càng cảm thấy bất an hơn. Cẩn thận tìm kiếm nhưng không thể tìm thấy thêm manh mối nào. Tần Vô Song bất đắc dĩ đứng dậy, trong mắt hiện lên ánh sáng, nhìn biên cảnh Đại Ngô Quốc: - Nếu Cừu lão ca gặp chuyện không may… Tần Vô Song cảm thấy đau xót, ngầm thề: - Phải giết sạch bọn tinh anh của Đại Ngô Quốc, không tha một ai! Lấy ra mảnh giấy từ trong áo, mười bốn chữ hiện dưới ánh trăng, dường như nói lên tiếng lòng vô hạn của Cừu Lệnh Đức. Tần Vô Song đột nhiên thấy đau ở ngực, đây là cảm giác từ Tiên Thiên, hắn biết, có lẽ Cừu lão ca đã thực sự xảy ra chuyện, hơn nữa rất có thể bị Tề Thắng Nam giết! Có lẽ, trước khi xuất chiến, Cừu lão ca đã nghĩ đến điều này, nếu không sao lại để lại mười bốn chữ này, hai câu này đã ủy thác kỳ vọng vô hạn của Cừu lão ca đối với hắn. Nghĩ lại từ khi xuất đạo đến nay, sự ủng hộ của Chân Võ Thánh Địa giúp hắn dường như không phải đi qua bất cứ đường vòng nào trong quá trình trưởng thành, từ khi Thí nghiệm Võ đồng quận La Giang bắt đầu, sứ giả của Chân Võ Thánh Địa rất quan tâm đến hắn. Và luận về gia tộc, đối mặt với sự uy hiếp của Tây Môn Đại phiệt, sứ giả của Chân Võ Thánh Địa cũng đã từng đứng ra nói đỡ. Sau này Thí luyện Võ đồng, và xung đột với Quốc cữu gia, lại đến Tử Bào Đại Tôn giả điểm hóa đạo Tiên Thiên cho hắn, đến Võ Thánh Sơn, Võ Thánh đại nhân vô cùng quan tâm và ưu ái hắn. Mặc dù sau khi từ Hậu Thiên thành Tiên Thiên, dưới sự uy hiếp của Lệ Vô Kỵ và Cực Âm Lão Quái, Cừu lão ca vẫn chưa từng lùi bước… Tất cả những gì trải qua đều hiện ngay trước mắt, nhưng hoảng hốt, dường như tất cả đã cách đây mấy luân hồi. - Cừu lão ca… Tần Vô Song vô cùng đau lòng, đây không phải là nỗi đau bình thường, mà mà nỗi đau từ trong sâu thẳm tâm hồn. Tần Vô Song vừa nghĩ đến đây, lại thấy bình tĩnh hơn rất nhiều, thu hết mọi tình cảm, rời khỏi Luân Hồi Phong. Cừu lão ca trước đi khi đã nhìn thấu tất cả, xông pha vì tổ quốc. Vậy thì hắn là hậu bối của Cừu lão ca, điều duy nhất có thể làm là tiếp bước ông ấy, hoàn thành sự nghiệp mà ông ấy vẫn chưa hoàn thành, mà không phải là ở đây đau khổ. Báo thù, phải báo thù! Tần Vô Song từ trước đến nay chưa bao giờ có cảm giác này, tức giận như vậy, khát vọng giết người như vậy.
Về đến Phục Hổ Trại vừa đúng lúc trời sáng, thấy khí thế mọi người, Tần Vô Song bình tĩnh hơn rất nhiều, liền tìm đến Thái Uyên Vương. Thái Uyên Vương thấy Thần Vô Song như vậy, liền hỏi: - Vô Song Hầu, Võ Thánh đại nhân ông ấy… Tần Vô Song mặt không lộ vẻ gì, khoát tay nói: - Trước mắt, vẫn không thể xác định được, Thái Uyên Vương, có hứng thú đi thu hồi Phi Vân Trại không? Phi Vân Trại, là căn cứ điểm quan trọng thứ nhất của Thái Uyên Lĩnh, ngày thứ chín hôm đó đã bị tấn công, bị công phá, rơi vào tay Đại Ngô Quốc. Thái Uyên Vương nghe Tần Vô Song hỏi như vậy, biến thần sắc, trầm ngâm hỏi: - Thu phục lãnh địa, khôi phục non sông, là bổn phận của ta, sao lại không muốn chứ? - Tốt, đã như như vậy, ngài hãy đưa năm vạn quân mã đi theo ta, chập tối hôm nay không thu phục được Phi Vân Trại coi như Tần Vô Song ta không có năng lực! Trong mắt Tần Vô Song lóe lên ý muốn giết người. Nhân vật như Thái Uyên Vương cũng không khỏi thấy run run, bị khí thế của Tần Vô Song làm cho kinh sợ, vội nói: - Có Tần Vô Song xuất mã, đoạt lại Phi Vân Trại chỉ như lấy đồ vật bỏ túi, Bản vương sẽ đi chuẩn bị ngay, được không? - Được, ta đi trước, các ngài theo sau! Tần Vô Song nói xong, liền sải bước nhanh ra ngoài. Mục tiêu rõ ràng – Phi Vân Trại! Đoại lại lãnh địa chỉ là bước thứ nhất. Trong lòng Tần Vô Song lúc này như thủy triều lên không biết trộn lẫn, mênh mang bao nhiêu tình cảm. Đại Ngô Quốc – ba chữ này làm Tần Vô Song hận vô cùng.
Ở Phi Vân Trại, đại quân chủ lực của Đại Ngô Quốc đang tập kết tại đây, những đội quân khác, đã phân ra các con đường, định tấn công Phục Hổ Trại và Thanh Long Trại lần nữa. Việc thất thế ngày hôm qua làm chủ soái của Đại Ngô Quốc vô cùng bất mãn. Cũng may, Võ Thánh hộ quốc Tề Thắng Nam mang về một tin tốt, Võ Thánh hộ quốc Cừu Lệnh Đức của Bách Việt Quốc đã bị ông ấy giết một cách dễ dàng. Tề Thắng Nam chiến thắng trở về, vốn cho rằng từ nay đánh Bách Việt Quốc như chẻ tre, tuyệt đối sẽ không gặp bất cứ trở ngại nào, thật không ngờ, lại nghe tin đồn từ những quân lính tháo chạy về - Bách Việt Quốc lại xuất hiện một Tiên Thiên cường giả, hơn nữa là một Tiên Thiên cường giả vô cùng trẻ. Điều này làm cho Tề Thắng Nam không vui mừng được bao lâu, đương nhiên, đã là Sơ Linh Võ Giả mới tăng cấp, Tề Thắng Nam vẫn có tự tin có thể nắm trong lòng bàn tay, do vậy, chỉ sau một đêm nghỉ ngơi, ông ta đã muốn đến Phục Hổ Trại khiêu chiến. Đúng vào lúc này, mật thám của Đại Ngô Quốc vội về cấp báo, Thái Uyên Vương Bách Việt Quốc đích thân dẫn năm vạn tinh binh đến Phi Vân Trại, khí thế vô cùng, mưu đồ đoạt lại Phi Vân Trại. Chủ soái Đại Ngô Quốc sau khi nhận được tin liền báo ngay tin tình báo cho Tề Thắng Nam. Tề Thắng Nam lạnh lùng cười: - Thái Uyên Vương đến? Đúng lúc, đỡ mất công chúng ta! - Võ Thánh đại nhân anh minh, Thái Uyên Vương đến lần này, chúng ta sẽ làm cho hắn có đến mà không có về. - Đi, lấy thủ cấp của Cừu Lệnh Đức treo lên trước cổng trại Phi Vân Trại, thi thể treo bên cạnh, phơi thây ba ngày! Thủ đoạn này của Tề Thắng Nam vô cùng thâm độc. Treo thủ cấp của nhân vật hàng đầu Bách Việt Quốc lên là một đòn đả kích vô cùng lớn đối với Bách Việt Quốc, không nghĩ cũng biết, chỉ sợ năm vạn đại quân thấy được thủ cấp của Cừu Lệnh Đức thì sẽ hồn siêu phách tán, há còn có tinh thần chiến đấu? Chủ soái Đại Ngô Quốc mừng rỡ, giơ ngón tay cái, nịnh hót: - Võ Thánh đại nhân thật cao tay, chiêu này, đủ làm cho bọn Bách Việt Quốc toàn thân run rẩy, chúng ta không cần đánh, thì chúng đã thua trước. Ha ha! - Hừ! Nhân cơ hội này không bằng chúng ta tấn công luôn ba căn cứ điểm quan trọng, san bằng Thái Uyên Lĩnh, đánh thẳng đến Đế Đô Bách Việt Quốc! Lão phu còn đợi đến Đế Đô lấy thủ cấp của Hoàng đế Hạ gia? - Vâng! Chủ tướng mừng rỡ như điên, lập tức ra ngoài, khí thế dâng trào, chỉ muốn ngay lập tức huy sư Nam hạ, san bằng Bách Việt Quốc!