Tuổi của Tần Vô Song ở kiếp này qua năm mới cũng chỉ mới mười tám mà thôi. Nhưng hắn đã trải qua rất nhiều tang thương, trải qua tôi luyện, nhìn hình dáng, vẻ mặt bên ngoài lại không có khí độ giống như mới mười mấy tuổỉ, thành ra nhìn qua cũng có một chút già dặn. Chu Phù này thật ra cũng khiêm tốn, cười nói: - Đó là sự thành thục và khí độ không hợp với tuổi của ngươi. Mười bảy tuổi tiến vào cảnh giới Tiên Thiên, Vô Song sư đệ, ngươi còn sớm hơn ta hai năm à. - Sư tỷ, lúc trước ngươi nói, muốn tìm ta nói một sự kiện, là gì vậy? Thấy Chu Phù đã nói lệch đề tài, vội hỏi nói. - Đúng vậy, có chút vấn đề. Vô Song sư đệ, thứ ta muốn nói kỳ thực cũng không có phức tạp. Sư tỷ chính là muốn nói cho ngươi biết, ngươi ở Thanh Vân Điện không cần có bất cứ một áp lực gì cả, không cần phải lo lắng cách nghĩ của sư tỷ hoặc là những sư huynh đệ khác, có thể biểu hiện cái gì thì liền hết sức phát huy nó, không cần phải lo lắng nổi bật quá mức so với đồng môn. Trong đồng môn chúng ta ở Thanh Vân Điện chỉ có giúp đỡ lẫn nhau, cùng nhau tiến bộ, tuyệt đối không có xuất hiện tình huống ghen tỵ, đố kỵ lẫn nhau. Chu Phù trịnh trọng nói. - Ta tuy rằng là Đại sư tỷ, nhưng dù sao cũng là thân nữ nhi, làm một Đại sư tỷ như ta cũng luôn luôn lo sợ hết sức, sợ rằng sẽ phụ lòng sư phụ. Hôm nay có sư đệ Vô Song ngươi thì càng tốt rồi. Ta hy vọng ngươi hướng tới một ngày, trở thành hào kiệt như Vi Dực sư huynh, tiến tới gánh vác Thanh Vân Điện, sư tỷ tuyệt đối sẽ không ghen tức mà ngược lại, còn dùng toàn lực để ủng hộ ngươi, trợ giúp cho ngươi. Lời nói của Chu Phù xuất ra chân thành, trong đôi mắt đẹp tràn đầy thành ý và niềm mong đợi, hàng lông mi lá liễu khẽ nhíu lại, nhìn Tần Vô Song, hiển nhiên là muốn biết Tần Vô Song đối với những lời nói này như thế nào. Tần Vô Song trầm tư một lát, than nhẹ một tiếng, nghiêm mặt nói: - Sư tỷ, Vô Song thân là đệ tử của Thanh Vân Điện, tự nhiên sẽ vì vi sư mà lo lắng, xuất lực vì Thanh Vân Điện. Sau này muốn Tần Vô Song xuất lực, tuyệt đối sẽ không do dự, chỉ là Tần Vô Song trời sinh tính không thích sự ràng buộc, yêu cầu ta cố gắng trở thành kẻ đứng đầu Thanh Vân Điện, e rằng còn rất dài, không tránh khỏi làm sư phụ và sư tỷ thất vọng. Chu Phù lắc đầu: - Không có kẻ nào trời sinh đã có tính lãnh đạo, ngay cả bậc Đế vương cũng đều là từ ngây ngô đi tới sự thành thục, thực lực từ dưới thấp mới lên tới đỉnh cao. Vô Song sư đệ, tính cách của ngươi trầm ổn, tâm tư kín đáo, bàn mưu tính kế trước rồi sau đó mới hành động, có tiến có lui, hiếm một thanh niên nào có được năng lực như vậy. Nếu ngươi không thích hợp, thì trong mười hai người Đệ tử Trung tâm chúng ta càng không có kẻ nào có thể thích hợp nữa. Cũng không phải là Chu Phù đang dồn người vào thế bí, mà là từ khi nàng nhập môn tới nay là người hiểu rõ tâm tư của sư phụ Truân Trung Trì nhất, mà nữ nhi cũng là quan sát những thứ nhỏ bé tỉ mỉ nhất. Nàng biết, sư phụ từ trước tới nay đều vì kiếm một kẻ nối nghiệp mà suy nghĩ lo lắng. Cả nhất mạch Thanh Vân Điện này, thiên phú cao nhất, truyền nhân có tiềm lực cao nhất, vậy mà lại là phận nữ nhi như Chu Phù. Ở trong đường tu luyện, nhất là Đại tông phái như Tinh La Điện, thân nữ nhi ở rất nhiều lúc cũng có chút không tiện. Nếu muốn tu luyện trở thành một cường giả không khó, nhưng phải thống lĩnh một Điện thì thân là nữ nhi có nhiều khi lực bất tòng tâm. Lần này biết Tần Vô Song nhập môn, Chu Phù trong các đồng môn, lập tức cảm thấy áp lực của nàng trên vai dường như nhỏ đi rất nhiều, cũng thực sự từ đáy lòng hy vọng, Tần Vô Song có thể trở thành trọng tâm bồi dưỡng, là kẻ nối nghiệp sau này của sư phụ, lại hướng tới một ngày có thể cùng Vi Dực tranh cao thấp. Có ấn tượng trên lôi đài chiến đấu cá cược lần trước, lại thêm những chiến tích gần đây của Tần Vô Song ở Công quốc, nhất là sau khi khảo hạch Đệ tử Cao cấp ngày hôm nay thì càng làm cho Chu Phù kiên định tư tưởng như vậy. Cho nên, nàng quyết định giãi bày tất cả cùng Tần Vô Song, vui vẻ cùng hắn nói về vấn đề này, cũng để giải trừ những băn khoăn trong lòng nàng. Chỉ là, xét đến cùng cũng vừa mới trở thành đồng môn, đối với tính cách của Tần Vô Song nàng cũng thực không biết nhiều. Tần Vô Song hành sự, theo tính chất mà làm, chỉ hỏi tâm mình. Nếu như hắn phải biểu hiện bản thân, cũng tuyệt đối không có ý áp chế sự nổi bật của kẻ khác. Tần Vô Song tự hỏi bản thân, chỉ nghe theo lòng mình. Nếu không ngày đó ở trên lôi đài chiến đấu cá cược hắn cũng sẽ không như vậy, dưới sự uy hiếp của nhất mạch Đại Điện chủ, có thể một mực làm theo ý của mình. Nhìn thấy một mảnh thành tâm thành ý của Chu Phù, trong ánh mắt lộ ý thiết tha, Tần Vô Song trong lòng bùi ngùi xúc động nói: - Sư tỷ, trước mắt tiểu đệ không dám hứa trước với tỷ cái gì. Khi ta đã nhập môn, cũng từng nói qua với sư phụ, trên con đường tu luyện ta thích tự do, không muốn bị bó buộc điều gì, ta sẽ không gánh những áp lực trên vai, nhưng Thanh Vân Điện đã là sư môn của ta, một ngày là thầy suốt đời là cha. Chuyện của Thanh Vân Điện ta ắt phải có trách nhiệm với tương lai của nó thế nào, tiểu đệ sẽ không phát triển hy vọng gì quá sớm, chỉ có bốn chữ: thuận theo tự nhiên. Thuận theo tự nhiên, đây lại chính là tôn chỉ của Tần Vô Song, tự nhiên là đạo lý vô cùng sâu sắc. Chu Phù khẽ cắn môi, như có chút suy nghĩ, giật mình chợt hiểu ra cái gì đó, than nhẹ một tiếng, gật đầu nói: - Sư tỷ hiểu, Vô Song sư đệ, sư tỷ vẫn là kém cỏi tầm thường, vẫn là sư phụ càng hiểu rõ ngươi hơn. Truân Trung Trì đối với Tần Vô Song hoàn toàn không có điều gì gò bó ép buộc, cũng không có gây cho hắn bất kỳ một áp lực gì. Mong đợi kẻ nối nghiệp, tiền đồ của Thanh Vân Điện, những cái này dù là sự lo lắng mỗi ngày của Truân Trung Trì, nhưng từ trước tới giờ, hắn chưa từng đề cập trước mặt Tần Vô Song một câu nào. Truân Trung Trì biết, tất cả những sự biến đổi bên trong, tình cảm của Tần Vô Song đối với Thanh Vân Điện cũng không phải là do sư phụ như hắn nuôi dưỡng là liền có thể xuất hiện được, cái này là cần phải có cả một quá trình. Hắn cho Tần Vô Song có không gian, ngầm trong đó là cấp cho hắn vô số sự quan tâm, bầu không khí như vậy lâu ngày sẽ sinh tình cảm, để cho Tần Vô Song đối với Thanh Vân Điện lâu ngày sẽ từ từ tăng lên tình cảm. Truân Trung Trì tin tưởng vào con mắt nhìn người của mình, Tần Vô Song đối với Bách Việt Quốc tận tâm tận lực như vậy thì ngày khác cũng có thể sẽ đối với Thanh Vân Điện như thế. Trên thực tế, Tần Vô Song tuy rằng mới nhập môn chưa lâu, nhưng trong đoạn thời gian nhập môn cho tới nay, bất kể là ở Tinh La Điện hay là ở cố hương xa xôi Bách Việt Quốc, hắn trước giờ đều cảm giác được sự che chở của sư phụ Truân Trung Trì. Nếu không phải là hắn có sự che chở lớn như vậy thì những vị Võ Thánh hộ quốc của các Công quốc kia cũng không thể sợ hắn như thế. Bởi vậy, trong mơ hồ, sự đồng cảm của Tần Vô Song đối với Truân Trung Trì cũng là không ngừng tăng lên mạnh mẽ. Mượn lần khảo hạch Đệ tử Cao cấp lần này mà nói, Tần Vô Song vô cùng muốn đạt được số điểm tối đa, chính là để cho sư phụ vui vẻ. Tuy rằng Tần Vô Song cũng không có hứa hẹn với Chu Phù điều gì cả, nhưng lúc nói chuyện đêm nay Tần Vô Song vẫn là rất có cảm xúc, chẳng những không có sự phản cảm mà ngược lại lại có một loại cảm giác vô cùng ấm áp. Bạn đang đọc truyện tại - http://truyenfull.vn Dù sao thì ngày đầu tiên gặp các đồng môn, làm một kẻ Đại sư tỷ như Chu Phù có thể bộc lộ chân thành như vậy, nói lên mấy điều này thì cũng đủ thấy tấm lòng chân thành của sư tỷ, là một sự thân thiết vô cùng lớn đối với đồng môn, đây cũng là một chuyện may mắn.
Rạng sáng ngày hôm sau, Tần Vô Song dậy từ rất sớm, bước quanh bốn phía của Thanh Vân Điện, dùng qua chút ăn điểm tâm sáng, sau đó liền hướng tiến tới phía Chủ điện. Sự phát huy ngày đầu tiên của Tần Vô Song như vậy cũng làm cho hắn nổi danh hơn nhiều. Hiện tại ở cả Tinh La Điện cơ hồ ai ai cũng thảo luận chuyện của hắn, thảo luận xem hắn có thể sáng ngang với biểu hiện kiệt xuất của Đại sư huynh Vi Dực mười sáu năm trước hay không, giành lấy điểm tối đa ở sáu vòng khảo hạch. Bởi vậy, khi Tần Vô Song xuất hiện trên quảng trường trước cửa đại điện, xung quanh tự nhiên có rất nhiều ánh mắt chú ý, không ít các đệ tử Tinh La Điện chỉ chỉ trỏ trỏ ca ngợi thán phục không thôi. Tần Vô Song thong dong bình tĩnh, nhắm mắt làm ngơ, bỏ ngoài tai những ánh mắt xung quanh. Đang lúc đi hướng về phía trước, ánh mắt của Tần Vô Song đột nhiên dừng lại trong đám người đang nhìn, bởi vì ánh mắt của hắn vừa cảm nhận được một đạo ánh mắt ác tâm vô cùng oán hận, từ trong đám người đó mà bắn tới, dừng lại một lát trên người của Tần Vô Song. Khi hắn đang muốn nhìn lại ánh mắt đó thì nó lại biến mất chẳng thấy đâu. Tuy biết là là nó xuất phát từ đám người của Đệ tử Sơ cấp nhưng Tần Vô Song vẫn là phán đoán vô cùng tinh tường, kẻ đó chính là kẻ lần trước đã bị hắn lăng nhục ở Tây Phong Ao – Tề Ngâm Phong, cũng chính là cháu nội đích tôn của Võ Thánh hộ quốc Đại Ngô Quốc Tề Thắng Nam. Tần Vô Song ở Đại Ngô Quốc, tự tay giết chết Tề Thắng Nam, tin tức này hiển nhiên đã đến tai Tề Ngâm Phong, điều này làm cho Tề Ngâm Phong khiếp sợ không thôi, từ đó về sau đối với Tần Vô Song càng trở nên hận thấu xương tủy. Tần Vô Song lại liếc liếc mắt, trong lòng thầm nghĩ: - Tên Tề Ngâm Phong này là cháu nội đích truyền, e là trong lòng đối với mình là vô cùng căm hận. Sớm muộn cũng là một mầm tai họa, lúc này là đồng môn, ta không thể đi giết hắn, nhưng hắn cũng chớ có động đến ta. Nếu không thì mặc cho liều mạng chịu trách nhiệm thì ta cũng cần phải tiêu diệt hắn, cắt đứt hậu họa sau này. Chủ ý đã quyết định, đang đi tới, đột nhiên đằng sau có kẻ kêu lên: - Tần huynh… Quay đầu lại nhìn, Tần Vô Song phát hiện ra chính là Đồng Ngôn của Ly Hỏa Cung đang vô cùng kích động chạy ra, vẻ mặt vui sướng: - Tần huynh, quả nhiên là ngươi, ta cứ luôn lo lắng sẽ không gặp được ngươi. Hôm qua là ngày tụ hội mùng 8 tháng chạp, người ở quảng trường nhiều như vậy, ta không biết phải đi đâu tìm ngươi, không ngờ rằng chạng vang tối quay về thì lại nghe tất cả mọi người đang luận bàn về ngươi, lúc đó mới biết ngươi đã quay trở về Tinh La Điện, hơn nữa thành tích của ngươi lại tốt như vậy! Cùng là Võ đồng xuân thân từ Bách Việt Quốc, Đồng Ngôn đối với thành tích của Tần Vô Song cũng là vô cùng tự hào. Hơn nữa, gia tộc truyền tới tin thắng trận, hiểm họa của Bách Việt Quốc đã được giải quyết, chém giết Đại Ngô Quốc đến mức không thể phục hồi lại được. Điều duy nhất tiếc nuối là Võ Thánh hộ quốc đã mất, nhưng bởi vì Tần Vô Song xuất thế, Bách Việt Quốc chẳng những không phải vì thế mà không phục hồi lại được mà ngược lại cực kỳ hưng thịnh. Trên Võ Thánh Sơn, lại truyền tới tin tức tốt, Tử Bào Đại Tôn giả đã tiếp nhận vị trí Võ Thánh của Cừu Lệnh Đức trước kia, trở thành Tiên Thiên cường giả, nắm giữ Võ Thánh Sơn đã được Hoàng đế của Bách Việt Quốc sắc phong thành Võ Thánh hộ quốc mới. Gia tộc còn trịnh trọng dặn dò bảo Đồng Ngôn ở Tinh La Điện nhất định phải tìm cách thiết lập mối quan hệ tốt đẹp với Tần Vô Song. Đồng Ngôn mới vừa sáng sớm liền ở đây chờ, rốt cục cũng đợi được Tần Vô Song xuất hiện, tự nhiên rất hưng phấn. - Tần huynh, tin chiến thắng của Bách Việt Quốc truyền đi, cuộc sống sau này của chúng ta sẽ rất hứng thú rồi, ha ha ha. Sự kinh sợ của đám Võ đồng Đại Ngô Quốc trong đoạn thời gian này hiển hiện rõ ràng là không còn dáng vẻ kiêu ngạo, bệ vệ như trước, nhìn thấy Võ đồng Bách Việt Quốc chúng ta cũng phải cúi người đi vòng. Tần huynh, tất cả những điều này đều nhờ ngươi trở về thể hiện ra thần uy a. Đám người Hạ Tử Trọng nếu như biết được huynh đã là Tiên Thiên cường giả thì nhất định sẽ vô cùng kinh ngạc. Tần Vô Song khẽ cười, lại hỏi: - Mấy người các ngươi, thành tích khảo hạch thế nào? Đồng Ngôn nhắc tới chuyện này bất giác có chút buồn rầu, cau mày lo lắng, khổ sở nói: - Dù sao thì hôm nay ta khẳng định cũng không có trông mong có thành tích tốt gì, chỉ cầu ở trong khảo hạch của Đệ tử Sơ cấp thành tích không quá thấp kém. Thăng lên Đệ tử Cao cấp, ta tạm thời không có cái dã tâm này, hy vọng ba năm sau thì có đủ thực lực để đánh sâu vào mục tiêu này! Trong đầu óc của Đồng Ngôn rất hiểu mình và bình tĩnh, cũng không có sự theo đuổi xa xôi. Bọn chúng thân là những Võ đồng được tuyển chọn từ các Công quốc, bản thân đặt ở bản quốc thì thiên phú cũng không tệ, nhưng đặt ở trong bối cảnh của Tinh La Điện thì lại hoàn toàn không có sự nổi trội, bởi vậy cũng chỉ có thể làm Đệ tử Sơ cấp. Ba năm sau, tiến đánh sâu vào Đệ tử Cao cấp vẫn như cũ là một mục tiêu tương đối cao. Thành ra Đồng Ngôn nói lên cũng lại không phải là vô cùng tự tin. - Được rồi, Tần huynh, khảo hạch sẽ bắt đầu ngay sau đây, ngày ăn mừng năm mới mới, nếu có thể chúng ta tổ chức đoàn tụ một chút. Đồng Ngôn phất tay, liền trở về trong hàng ngũ của Đệ tử Sơ cấp, Tần Vô Song cũng bước nhanh hướng về phía Đệ tử Cao cấp.
Theo như sư phụ Truân Trung Trì nói, trong các quốc gia của nhân loại trên Đại lục Thiên Huyền, Đế quốc Thượng phẩm là cấp bậc cao nhất, có cường giả Linh Võ Đại viên mãn tọa trấn. Tuy Đại lục Thiên Huyền bao la rộng lớn như vậy nhưng họ vẫn là người đứng đầu.
Chả trách mà đệ tử của Cửu Cung Phái lại ngang ngược bá đạo đến vậy, thì ra thân phận quả nhiên không tầm thường. Cường giả của Đế quốc Thượng phẩm, đến lãnh thổ của Đế quốc Trung phẩm tuy có phần hiềm nghi vượt biên giới nhưng vẫn bá đạo như vậy, có thể thấy bình thường chúng đã nghênh ngang quen rồi nên không coi các Đế quốc Trung phẩm ra cái gì.
Thương Dạ giải thích tiếp:
- Cửu Cung Phái, phái đi tất cả mười ba cao thủ thuộc Chấp Hành Đoàn truy sát ta, bốn tên Trung Linh võ giả, chín tên Sơ Linh võ giả. Trên đường ta đã giết bốn tên, còn lại chín tên dồn ta đến lãnh thổ của Đế quốc Thiên Trì, hắc hắc…
Vỗ vỗ cây cung trên lưng, Thương Dạ nói:
- Nếu không phải có cây cung này, ta chỉ sợ đã bị đám bọn chúng giết chết lâu rồi. Nay cộng với ba tên vừa rồi, thế là mười ba thành viên Chấp Pháp Đoàn đã bị ta giết bảy tên, dù có chết lão tử cũng thấy đáng.
Nói đến đây khẩu khí Thương Dạ bỗng trở nên cuồng dại, hắn lắc đầu, nhổ nước miếng rồi nói:
- Đương nhiên, lũ bọn chúng muốn giết ta cũng không dễ thế đâu!
Nhìn Tần Vô Song với ý cảm ơn, hắn nghiêm chỉnh nói:
- Viên đan dược của ngươi không đơn giản! Thương thế của ra đã hồi phục được bảy tám phần rồi, cứ thế này chỉ thêm một ngày là có thể hoàn toàn hồi phục!
Tần Vô Song xua tay:
- Rượu của ngươi cũng không tầm thường, có đi có lại, ngươi cũng chẳng thiếu nợ gì ta!
Nhưng Thương Dạ lắc đầu:
- Không, ta mời ngươi uống rượu chỉ là để cảm ơn ngươi đã trợ giúp ta giết ba tên tạp chủng đó. Với ngươi, rượu chỉ bổ sung gọi là vẽ hoa lên vải mà thôi. Còn viên đan dược của ngươi, đối với ta chính là thứ cứu mạng. Vì thế, là ta đã nợ ngươi một món nợ ân tình.
- Hoạn nạn chi giao đừng nhắc gì mà ân tình với không ân tình. Điều quan trọng bây giờ là làm thế nào để thoát khỏi sự truy đuổi của sáu tên còn lại.
Tần Vô Song nói. Thương Dạ gật đầu trầm tư, rồi hỏi:
- Các hạ thật sự muốn cùng ta đánh địch?
Tần Vô Song nói một cách lạnh lùng:
- Chúng đã động vào ta, ta đã làm thì phải làm đến cùng. Nếu không để chúng quay về chính là hậu họa!
- Ngươi không sợ liên lụy đến sư môn của ngươi, đến Đế quốc Thiên Trì sao?
Tần Vô Song cười:
- Ta không phải người của Đế quốc Thiên Trì.
Thương Dạ khựng lại, rồi bật cười:
- Ha ha… Được được được! Ngươi thật nham hiểm! Đế quốc Thiên Trì không phải không biết Chấp Pháp Đoàn của Đế quốc Xích Long tiến vào lãnh thổ của mình nhưng không dám hỏi han gì. Ta coi thường cái khí chất của bọn chuột nhắt ấy. Ban đầu thấy ngươi tự xưng là người của Đế quốc Thiên Trì ta thấy kỳ lạ. Nhưng không ngờ ngươi bịa chuyện.
Có tiếng cười này, khoảng cách giữa hai người đã gần hơn không ít.
Thương Dạ than thở:
- Tính cách ta vốn lạnh lùng, cả đời chưa bao giờ cười nhiều như hôm nay. Thú vị, thú vị! Nhìn bọn khốn kiếp Cửu Cung Phái đó nạp mạng, ta thấy rất thú vị.
- Thương Dạ huynh có thù với Cửu Cung Phái sao?
Mắt Thương Dạ tóe lửa, gật đầu nói:
- Thù không đội trời chung. Từ nhỏ ta không cha không mẹ, chỉ có sư phụ nuôi dưỡng. Nhưng sư phụ ta đã bị người Cửu Cung Phái truy sát cho đến chết! Thù giết sư phụ giống như thù giết cha!
Tần Vô Song cảm thán:
- Sức của một người chống lại một bang phái. Thương huynh, khí phách của huynh ta rất khâm phục. Nhưng tha lỗi ta nói thẳng, đây không phải là một hành động thông minh.
Thương Dạ thở dài:
- Lẽ nào ta lại không biết? Vì thế mà trước nay ta không gây sự với Tổng bộ của Cửu Cung Phái, cũng không cho bên ngoài biết ta là đệ tử duy nhất của sư phụ. Lần này cướp Cửu Chuyển Âm Dương Linh Tửu chỉ là vô tình nghe ngóng được tin tức, đệ nhất Điều tửu sư của Đế quốc Thiên Trì đã ở một nơi nào đó dồi dào linh lực trời đất ủ ra một mẻ linh tửu. Ta nghe được tuyến đường nên cướp.
- Thương huynh gan dạ hơn người. Chỉ không biết Cửu Chuyển Âm Dương Linh Tửu này có công hiệu gì đặc biệt? Sau khi uống vào trong bụng, ta cứ thấy lạnh rồi nóng, cứ thay đổi như vậy, thật kỳ diệu!
- Đó chính là công hiệu tuyệt diệu của Cửu Chuyển Âm Dương Linh Tửu. Âm dương thay đổi chín lần, dùng tửu lực biến thành linh lực, kích thích khí hải đan điền, hình thành linh lực, vô cùng đậm đặc. Uống một ngụm Cửu Chuyển Âm Dương Linh Tửu có thể tương đương với ba tháng khổ luyện. Loại rượu này dùng nước suối ngầm ở Xích Thủy Hàn Trì của Đế quốc Xích Long nấu thành. Rồi dùng khí nóng lạnh mười năm mới gặp một lần ở vùng này mà luyện thành linh tửu. Dù là Đại tông môn như Cửu Cung Phái cũng chỉ luyện ra được ba bình mà thôi, lại bị ta cướp mất một bình, ngươi nghĩ xem chúng lẽ nào lại không thẹn quá hóa giận?
Khẩu khí của Thương Dạ cho thấy rõ ràng hắn hận Cửu Cung Phái đến xương tủy.
Thì ra Đế quốc Xích Long có một nơi kỳ quái như thế, tên là Xích Thủy Hàn Trì. Nước của cái hồ này hoặc là lạnh như băng, hoặc là sôi sùng sục, hai trạng thái này xuất hiện đan xen nhau.
Mà khi cả hai trạng thái cùng xuất hiện thì sẽ có hai luồng khí nóng lạnh, là thời cơ tốt nhất để luyện Cửu Chuyển Âm Dương Linh Tửu.
Chỉ là cơ hội này vô cùng hiếm có, mười năm mới có một lần, hơn nữa thời gian xuất hiện cũng không quá ba ngày. Nước lấy được từ suối ngầm cũng rất ít, linh tửu luyện ra được lại càng ít hơn.
Đừng thấy chỉ có ba bình rượu, nhưng nó có thể gọi là bảo vật của Cửu Cung Phái, để dành sử dụng trong thời gian mười năm sắp tới. Nếu có đệ tử nào gặp khó khăn, dùng một chút linh tửu là có thể phá vỡ nút thắt cổ chai, có được sự đột phá thấy rõ. Loại rượu này có thể không bằng được loại đan dược bình thường, sau khi dùng, không những không ảnh hưởng mà thậm chí còn thúc đẩy tiềm lực, do đó mà nó là loại bảo vật rất hiếm có!
Ở Đế quốc Xích Long, Cửu Cung Phái có quyền uy tuyệt đỉnh căn bản không có kẻ nào dám vuốt râu hùm, nên khi quá trình hộ tống mặc rất cẩn thận nhưng khó tránh khỏi có chút lơ là và đã bị Thương Dạ lợi dụng cơ hội cướp mất một bình.
Nhưng cho dù là vậy, phản ứng của Cửu Cung Phái cũng rất nhanh, gần như lập tức đã có phản ứng lại ngay. Sau khi điều tra rõ ràng thực lực của Thương Dạ, liền phái đội Chấp Pháp Đoàn cấp bậc tương ứng đi truy sát. Chỉ có một mục tiêu, lấy lại Cửu Chuyển Âm Dương Linh Tửu, giết người cũng không cần để ý!
Chỉ là Cửu Cung Phái lại không thể ngờ Thương Dạ lại có cây Thần cung của sư phụ để lại, uy lực vô cùng. Dọc đường nó đã giết không ít người của Chấp Pháp Đoàn.
Tần Vô Song nghe Thương Dạ kể đầu đuôi ngọn ngành mới chợt hiểu thì ra ân oán của Thương Dạ với Cửu Cung Phái là như vậy, đồng thời cũng coi trọng Thương Dạ hơn.
Cho dù là cùng kẻ địch, lấy thứ tốt như vậy ra chiêu đãi người lần đầu gặp mặt, đương nhiên đó là người hào phóng, người như vậy thật đáng kết giao.
Tần Vô Song không nhiều bằng hữu, trừ đồng môn ra gần như không có ai thực lực tương đương hắn.
Nếu kết giao được với một vài bằng hữu như vậy, đi lại bên ngoài cũng tốt. Tuy nhìn Thương Dạ có vẻ lạnh lùng, nhưng một khi đã bộc lộ ra thì lại là người rất nhiệt tình. Con mắt nhìn người hai kiếp của Tần Vô Song đương nhiên nhìn ra được người này đáng để kết giao, hắn cười:
- Thương huynh, ta thấy huynh lúc này năng lực còn tiềm tàng, tăng cường thực lực là trên hết, ta nghĩ không cần phải dính líu với Cửu Cung Phái quá nhiều. Dù sao thì giờ huynh thân cô thế cô, một khi đây động đến cường giả cấp cao của Cửu Cung Phái thì không thể chống chọi nổi đâu!
Thương Dạ thở dài:
- Lẽ nào ta lại không nghĩ đến điều đó chứ? Ta cướp Cửu Chuyển Âm Dương Linh Tửu vốn chỉ để nâng cao tu luyện. Nó cũng rất tốt, khi ta lấy được nó thì liền đột phá lên Trung Linh Võ Cảnh, giờ cảnh giới của ta đã rất vững vàng rồi. Mà trước sau cũng mất chưa đến nửa năm!
Thương Dạ nói đến đây thì nhìn Tần Vô Song:
- Tu vi của ngươi cũng không tồi, cũng là Trung Linh Võ Cảnh phải không?
Tần Vô Song thấy Thương Dạ trước sau không hỏi danh tính mình, làm người rất lỗi lạc, lại rất nghĩ cho hắn, bất giác thiện cảm tăng cao.
- Ừm, tiểu đệ Tần Vô Song, đột phá Trung Linh Võ Cảnh cũng mới nửa năm!
- Tần Vô Song? Tên hay!
Thương Dạ khen:
- Tần huynh nếu đã nói tên thật cho ta biết, vậy Thương mỗ thề chết cũng giữ bí mật cho huynh. Cái chết của đệ tử Cửu Cung Phái ta sẽ chịu trách nhiệm. Chặng đường tiếp theo, dù ta sống hay chết, Tần huynh tuyệt đối không cần lo danh tính của mình bị tiết lộ!
Khẩu khí của Thương Dạ rất thẳng thắn, có sự chân thành mà người khác không thể nghi ngờ.
Tần Vô Song phẩy tay một cái, thứ xuất hiện là chiếc mặt nạ mà Pháp vương Thiên Biến cho khi hắn đi làm nhiệm vụ ở Bích Phù Sơn. Hiện tại Tần Vô Song đã không dùng nó nữa mà dùng chiếc sư phụ Truân Trung Trì cho trước khi đi.
- Ở đây ta có một chiếc mặt nạ, Thương huynh hãy lấy mà dùng. Như thế, chỉ cần ra khỏi Thiên Đoạn Nhai, hòa vào biển người rộng lớn, Cửu Cung Phái muốn tìm huynh thì đúng là mò kim đáy bể.
Thương Dạ vui mừng nhận lấy rồi đeo lên luôn. Chạm vào thấy rất mượt, không có chút trở ngại gì, cứ như không đeo mặt nạ mà đang sờ vào mặt của chính mình vậy.
- Tần huynh, Thương mỗ từ nhỏ đã cô đơn bơ vơ một mình, không huynh không đệ. Nay may mắn gặp huynh mà giống như là đã quen biết từ lâu, ta muốn cùng huynh kết bái thành huynh đệ kim lan. Tuy hơi đường đột nhưng đây là thành tâm của ta. Bạn đang đọc truyện tại Truyện YY -
Tần Vô Song tháo cái mặt nạ đang dùng xuống, cười nói:
- Ta cũng có ý đó!
Sau đó hai người cũng chẳng hoa mỹ gì, vun đất làm hương kết bái.
Thương Dạ nói:
- Ta Thương Dạ, nguyện cùng Tần Vô Song huynh đệ kết bái kim lan! Có phúc cùng hưởng, có họa cùng chịu, vĩnh viễn không hối hận!
Tần Vô Song cũng nói lại một lần. Hai bên trao đổi tuổi tác, Thương Dạ hai mươi bảy, cũng là tuổi trẻ tài cao, nhưng khi nghe Tần Vô Song mới mười tám thì Thương Dạ chép miệng:
- Huynh đệ à, trẻ tuổi như vậy mà đã có thành tựu như thế này, sau này thành tựu sẽ lớn hơn nhiều nữa! Ngu huynh xin cùng đệ cố gắng!
Hai người vui vẻ cùng uống Cửu Chuyển Âm Dương Linh Tửu, huynh một ngụm, đệ một ngụm cho đến khi cạn sạch. Thứ bảo bối như Cửu Chuyển Âm Dương Linh Tửu lại bị hai người uống như uống trà.
Rõ ràng là Thương Dạ đang rất cao hứng, sau khi kể chuyện của Đế quốc Xích Long thì thỉnh thoảng lại hỏi vài vấn đề về Đế quốc Đại La. Được biết lần này Tần Vô Song đến tham gia Đại hội So tài Đông Tam quốc, gục gặc rồi bỗng lấy ra một thứ. Vừa lấy ra, cả hang động sáng lòa, giống như một viên minh châu óng ánh lộ ra từ mặt đất, không cần nhìn cũng biết nó là thứ bất phàm.
Sử dụng mũi tên trái (←) hoặc phải (→) để chuyển chapter
Tuổi của Tần Vô Song ở kiếp này qua năm mới cũng chỉ mới mười tám mà thôi. Nhưng hắn đã trải qua rất nhiều tang thương, trải qua tôi luyện, nhìn hình dáng, vẻ mặt bên ngoài lại không có khí độ giống như mới mười mấy tuổỉ, thành ra nhìn qua cũng có một chút già dặn. Chu Phù này thật ra cũng khiêm tốn, cười nói: - Đó là sự thành thục và khí độ không hợp với tuổi của ngươi. Mười bảy tuổi tiến vào cảnh giới Tiên Thiên, Vô Song sư đệ, ngươi còn sớm hơn ta hai năm à. - Sư tỷ, lúc trước ngươi nói, muốn tìm ta nói một sự kiện, là gì vậy? Thấy Chu Phù đã nói lệch đề tài, vội hỏi nói. - Đúng vậy, có chút vấn đề. Vô Song sư đệ, thứ ta muốn nói kỳ thực cũng không có phức tạp. Sư tỷ chính là muốn nói cho ngươi biết, ngươi ở Thanh Vân Điện không cần có bất cứ một áp lực gì cả, không cần phải lo lắng cách nghĩ của sư tỷ hoặc là những sư huynh đệ khác, có thể biểu hiện cái gì thì liền hết sức phát huy nó, không cần phải lo lắng nổi bật quá mức so với đồng môn. Trong đồng môn chúng ta ở Thanh Vân Điện chỉ có giúp đỡ lẫn nhau, cùng nhau tiến bộ, tuyệt đối không có xuất hiện tình huống ghen tỵ, đố kỵ lẫn nhau. Chu Phù trịnh trọng nói. - Ta tuy rằng là Đại sư tỷ, nhưng dù sao cũng là thân nữ nhi, làm một Đại sư tỷ như ta cũng luôn luôn lo sợ hết sức, sợ rằng sẽ phụ lòng sư phụ. Hôm nay có sư đệ Vô Song ngươi thì càng tốt rồi. Ta hy vọng ngươi hướng tới một ngày, trở thành hào kiệt như Vi Dực sư huynh, tiến tới gánh vác Thanh Vân Điện, sư tỷ tuyệt đối sẽ không ghen tức mà ngược lại, còn dùng toàn lực để ủng hộ ngươi, trợ giúp cho ngươi. Lời nói của Chu Phù xuất ra chân thành, trong đôi mắt đẹp tràn đầy thành ý và niềm mong đợi, hàng lông mi lá liễu khẽ nhíu lại, nhìn Tần Vô Song, hiển nhiên là muốn biết Tần Vô Song đối với những lời nói này như thế nào. Tần Vô Song trầm tư một lát, than nhẹ một tiếng, nghiêm mặt nói: - Sư tỷ, Vô Song thân là đệ tử của Thanh Vân Điện, tự nhiên sẽ vì vi sư mà lo lắng, xuất lực vì Thanh Vân Điện. Sau này muốn Tần Vô Song xuất lực, tuyệt đối sẽ không do dự, chỉ là Tần Vô Song trời sinh tính không thích sự ràng buộc, yêu cầu ta cố gắng trở thành kẻ đứng đầu Thanh Vân Điện, e rằng còn rất dài, không tránh khỏi làm sư phụ và sư tỷ thất vọng. Chu Phù lắc đầu: - Không có kẻ nào trời sinh đã có tính lãnh đạo, ngay cả bậc Đế vương cũng đều là từ ngây ngô đi tới sự thành thục, thực lực từ dưới thấp mới lên tới đỉnh cao. Vô Song sư đệ, tính cách của ngươi trầm ổn, tâm tư kín đáo, bàn mưu tính kế trước rồi sau đó mới hành động, có tiến có lui, hiếm một thanh niên nào có được năng lực như vậy. Nếu ngươi không thích hợp, thì trong mười hai người Đệ tử Trung tâm chúng ta càng không có kẻ nào có thể thích hợp nữa. Cũng không phải là Chu Phù đang dồn người vào thế bí, mà là từ khi nàng nhập môn tới nay là người hiểu rõ tâm tư của sư phụ Truân Trung Trì nhất, mà nữ nhi cũng là quan sát những thứ nhỏ bé tỉ mỉ nhất. Nàng biết, sư phụ từ trước tới nay đều vì kiếm một kẻ nối nghiệp mà suy nghĩ lo lắng. Cả nhất mạch Thanh Vân Điện này, thiên phú cao nhất, truyền nhân có tiềm lực cao nhất, vậy mà lại là phận nữ nhi như Chu Phù. Ở trong đường tu luyện, nhất là Đại tông phái như Tinh La Điện, thân nữ nhi ở rất nhiều lúc cũng có chút không tiện. Nếu muốn tu luyện trở thành một cường giả không khó, nhưng phải thống lĩnh một Điện thì thân là nữ nhi có nhiều khi lực bất tòng tâm. Lần này biết Tần Vô Song nhập môn, Chu Phù trong các đồng môn, lập tức cảm thấy áp lực của nàng trên vai dường như nhỏ đi rất nhiều, cũng thực sự từ đáy lòng hy vọng, Tần Vô Song có thể trở thành trọng tâm bồi dưỡng, là kẻ nối nghiệp sau này của sư phụ, lại hướng tới một ngày có thể cùng Vi Dực tranh cao thấp. Có ấn tượng trên lôi đài chiến đấu cá cược lần trước, lại thêm những chiến tích gần đây của Tần Vô Song ở Công quốc, nhất là sau khi khảo hạch Đệ tử Cao cấp ngày hôm nay thì càng làm cho Chu Phù kiên định tư tưởng như vậy. Cho nên, nàng quyết định giãi bày tất cả cùng Tần Vô Song, vui vẻ cùng hắn nói về vấn đề này, cũng để giải trừ những băn khoăn trong lòng nàng. Chỉ là, xét đến cùng cũng vừa mới trở thành đồng môn, đối với tính cách của Tần Vô Song nàng cũng thực không biết nhiều. Tần Vô Song hành sự, theo tính chất mà làm, chỉ hỏi tâm mình. Nếu như hắn phải biểu hiện bản thân, cũng tuyệt đối không có ý áp chế sự nổi bật của kẻ khác. Tần Vô Song tự hỏi bản thân, chỉ nghe theo lòng mình. Nếu không ngày đó ở trên lôi đài chiến đấu cá cược hắn cũng sẽ không như vậy, dưới sự uy hiếp của nhất mạch Đại Điện chủ, có thể một mực làm theo ý của mình. Nhìn thấy một mảnh thành tâm thành ý của Chu Phù, trong ánh mắt lộ ý thiết tha, Tần Vô Song trong lòng bùi ngùi xúc động nói: - Sư tỷ, trước mắt tiểu đệ không dám hứa trước với tỷ cái gì. Khi ta đã nhập môn, cũng từng nói qua với sư phụ, trên con đường tu luyện ta thích tự do, không muốn bị bó buộc điều gì, ta sẽ không gánh những áp lực trên vai, nhưng Thanh Vân Điện đã là sư môn của ta, một ngày là thầy suốt đời là cha. Chuyện của Thanh Vân Điện ta ắt phải có trách nhiệm với tương lai của nó thế nào, tiểu đệ sẽ không phát triển hy vọng gì quá sớm, chỉ có bốn chữ: thuận theo tự nhiên. Thuận theo tự nhiên, đây lại chính là tôn chỉ của Tần Vô Song, tự nhiên là đạo lý vô cùng sâu sắc. Chu Phù khẽ cắn môi, như có chút suy nghĩ, giật mình chợt hiểu ra cái gì đó, than nhẹ một tiếng, gật đầu nói: - Sư tỷ hiểu, Vô Song sư đệ, sư tỷ vẫn là kém cỏi tầm thường, vẫn là sư phụ càng hiểu rõ ngươi hơn. Truân Trung Trì đối với Tần Vô Song hoàn toàn không có điều gì gò bó ép buộc, cũng không có gây cho hắn bất kỳ một áp lực gì. Mong đợi kẻ nối nghiệp, tiền đồ của Thanh Vân Điện, những cái này dù là sự lo lắng mỗi ngày của Truân Trung Trì, nhưng từ trước tới giờ, hắn chưa từng đề cập trước mặt Tần Vô Song một câu nào. Truân Trung Trì biết, tất cả những sự biến đổi bên trong, tình cảm của Tần Vô Song đối với Thanh Vân Điện cũng không phải là do sư phụ như hắn nuôi dưỡng là liền có thể xuất hiện được, cái này là cần phải có cả một quá trình. Hắn cho Tần Vô Song có không gian, ngầm trong đó là cấp cho hắn vô số sự quan tâm, bầu không khí như vậy lâu ngày sẽ sinh tình cảm, để cho Tần Vô Song đối với Thanh Vân Điện lâu ngày sẽ từ từ tăng lên tình cảm. Truân Trung Trì tin tưởng vào con mắt nhìn người của mình, Tần Vô Song đối với Bách Việt Quốc tận tâm tận lực như vậy thì ngày khác cũng có thể sẽ đối với Thanh Vân Điện như thế. Trên thực tế, Tần Vô Song tuy rằng mới nhập môn chưa lâu, nhưng trong đoạn thời gian nhập môn cho tới nay, bất kể là ở Tinh La Điện hay là ở cố hương xa xôi Bách Việt Quốc, hắn trước giờ đều cảm giác được sự che chở của sư phụ Truân Trung Trì. Nếu không phải là hắn có sự che chở lớn như vậy thì những vị Võ Thánh hộ quốc của các Công quốc kia cũng không thể sợ hắn như thế. Bởi vậy, trong mơ hồ, sự đồng cảm của Tần Vô Song đối với Truân Trung Trì cũng là không ngừng tăng lên mạnh mẽ. Mượn lần khảo hạch Đệ tử Cao cấp lần này mà nói, Tần Vô Song vô cùng muốn đạt được số điểm tối đa, chính là để cho sư phụ vui vẻ. Tuy rằng Tần Vô Song cũng không có hứa hẹn với Chu Phù điều gì cả, nhưng lúc nói chuyện đêm nay Tần Vô Song vẫn là rất có cảm xúc, chẳng những không có sự phản cảm mà ngược lại lại có một loại cảm giác vô cùng ấm áp. Bạn đang đọc truyện tại - http://truyenfull.vn Dù sao thì ngày đầu tiên gặp các đồng môn, làm một kẻ Đại sư tỷ như Chu Phù có thể bộc lộ chân thành như vậy, nói lên mấy điều này thì cũng đủ thấy tấm lòng chân thành của sư tỷ, là một sự thân thiết vô cùng lớn đối với đồng môn, đây cũng là một chuyện may mắn.
Rạng sáng ngày hôm sau, Tần Vô Song dậy từ rất sớm, bước quanh bốn phía của Thanh Vân Điện, dùng qua chút ăn điểm tâm sáng, sau đó liền hướng tiến tới phía Chủ điện. Sự phát huy ngày đầu tiên của Tần Vô Song như vậy cũng làm cho hắn nổi danh hơn nhiều. Hiện tại ở cả Tinh La Điện cơ hồ ai ai cũng thảo luận chuyện của hắn, thảo luận xem hắn có thể sáng ngang với biểu hiện kiệt xuất của Đại sư huynh Vi Dực mười sáu năm trước hay không, giành lấy điểm tối đa ở sáu vòng khảo hạch. Bởi vậy, khi Tần Vô Song xuất hiện trên quảng trường trước cửa đại điện, xung quanh tự nhiên có rất nhiều ánh mắt chú ý, không ít các đệ tử Tinh La Điện chỉ chỉ trỏ trỏ ca ngợi thán phục không thôi. Tần Vô Song thong dong bình tĩnh, nhắm mắt làm ngơ, bỏ ngoài tai những ánh mắt xung quanh. Đang lúc đi hướng về phía trước, ánh mắt của Tần Vô Song đột nhiên dừng lại trong đám người đang nhìn, bởi vì ánh mắt của hắn vừa cảm nhận được một đạo ánh mắt ác tâm vô cùng oán hận, từ trong đám người đó mà bắn tới, dừng lại một lát trên người của Tần Vô Song. Khi hắn đang muốn nhìn lại ánh mắt đó thì nó lại biến mất chẳng thấy đâu. Tuy biết là là nó xuất phát từ đám người của Đệ tử Sơ cấp nhưng Tần Vô Song vẫn là phán đoán vô cùng tinh tường, kẻ đó chính là kẻ lần trước đã bị hắn lăng nhục ở Tây Phong Ao – Tề Ngâm Phong, cũng chính là cháu nội đích tôn của Võ Thánh hộ quốc Đại Ngô Quốc Tề Thắng Nam. Tần Vô Song ở Đại Ngô Quốc, tự tay giết chết Tề Thắng Nam, tin tức này hiển nhiên đã đến tai Tề Ngâm Phong, điều này làm cho Tề Ngâm Phong khiếp sợ không thôi, từ đó về sau đối với Tần Vô Song càng trở nên hận thấu xương tủy. Tần Vô Song lại liếc liếc mắt, trong lòng thầm nghĩ: - Tên Tề Ngâm Phong này là cháu nội đích truyền, e là trong lòng đối với mình là vô cùng căm hận. Sớm muộn cũng là một mầm tai họa, lúc này là đồng môn, ta không thể đi giết hắn, nhưng hắn cũng chớ có động đến ta. Nếu không thì mặc cho liều mạng chịu trách nhiệm thì ta cũng cần phải tiêu diệt hắn, cắt đứt hậu họa sau này. Chủ ý đã quyết định, đang đi tới, đột nhiên đằng sau có kẻ kêu lên: - Tần huynh… Quay đầu lại nhìn, Tần Vô Song phát hiện ra chính là Đồng Ngôn của Ly Hỏa Cung đang vô cùng kích động chạy ra, vẻ mặt vui sướng: - Tần huynh, quả nhiên là ngươi, ta cứ luôn lo lắng sẽ không gặp được ngươi. Hôm qua là ngày tụ hội mùng 8 tháng chạp, người ở quảng trường nhiều như vậy, ta không biết phải đi đâu tìm ngươi, không ngờ rằng chạng vang tối quay về thì lại nghe tất cả mọi người đang luận bàn về ngươi, lúc đó mới biết ngươi đã quay trở về Tinh La Điện, hơn nữa thành tích của ngươi lại tốt như vậy! Cùng là Võ đồng xuân thân từ Bách Việt Quốc, Đồng Ngôn đối với thành tích của Tần Vô Song cũng là vô cùng tự hào. Hơn nữa, gia tộc truyền tới tin thắng trận, hiểm họa của Bách Việt Quốc đã được giải quyết, chém giết Đại Ngô Quốc đến mức không thể phục hồi lại được. Điều duy nhất tiếc nuối là Võ Thánh hộ quốc đã mất, nhưng bởi vì Tần Vô Song xuất thế, Bách Việt Quốc chẳng những không phải vì thế mà không phục hồi lại được mà ngược lại cực kỳ hưng thịnh. Trên Võ Thánh Sơn, lại truyền tới tin tức tốt, Tử Bào Đại Tôn giả đã tiếp nhận vị trí Võ Thánh của Cừu Lệnh Đức trước kia, trở thành Tiên Thiên cường giả, nắm giữ Võ Thánh Sơn đã được Hoàng đế của Bách Việt Quốc sắc phong thành Võ Thánh hộ quốc mới. Gia tộc còn trịnh trọng dặn dò bảo Đồng Ngôn ở Tinh La Điện nhất định phải tìm cách thiết lập mối quan hệ tốt đẹp với Tần Vô Song. Đồng Ngôn mới vừa sáng sớm liền ở đây chờ, rốt cục cũng đợi được Tần Vô Song xuất hiện, tự nhiên rất hưng phấn. - Tần huynh, tin chiến thắng của Bách Việt Quốc truyền đi, cuộc sống sau này của chúng ta sẽ rất hứng thú rồi, ha ha ha. Sự kinh sợ của đám Võ đồng Đại Ngô Quốc trong đoạn thời gian này hiển hiện rõ ràng là không còn dáng vẻ kiêu ngạo, bệ vệ như trước, nhìn thấy Võ đồng Bách Việt Quốc chúng ta cũng phải cúi người đi vòng. Tần huynh, tất cả những điều này đều nhờ ngươi trở về thể hiện ra thần uy a. Đám người Hạ Tử Trọng nếu như biết được huynh đã là Tiên Thiên cường giả thì nhất định sẽ vô cùng kinh ngạc. Tần Vô Song khẽ cười, lại hỏi: - Mấy người các ngươi, thành tích khảo hạch thế nào? Đồng Ngôn nhắc tới chuyện này bất giác có chút buồn rầu, cau mày lo lắng, khổ sở nói: - Dù sao thì hôm nay ta khẳng định cũng không có trông mong có thành tích tốt gì, chỉ cầu ở trong khảo hạch của Đệ tử Sơ cấp thành tích không quá thấp kém. Thăng lên Đệ tử Cao cấp, ta tạm thời không có cái dã tâm này, hy vọng ba năm sau thì có đủ thực lực để đánh sâu vào mục tiêu này! Trong đầu óc của Đồng Ngôn rất hiểu mình và bình tĩnh, cũng không có sự theo đuổi xa xôi. Bọn chúng thân là những Võ đồng được tuyển chọn từ các Công quốc, bản thân đặt ở bản quốc thì thiên phú cũng không tệ, nhưng đặt ở trong bối cảnh của Tinh La Điện thì lại hoàn toàn không có sự nổi trội, bởi vậy cũng chỉ có thể làm Đệ tử Sơ cấp. Ba năm sau, tiến đánh sâu vào Đệ tử Cao cấp vẫn như cũ là một mục tiêu tương đối cao. Thành ra Đồng Ngôn nói lên cũng lại không phải là vô cùng tự tin. - Được rồi, Tần huynh, khảo hạch sẽ bắt đầu ngay sau đây, ngày ăn mừng năm mới mới, nếu có thể chúng ta tổ chức đoàn tụ một chút. Đồng Ngôn phất tay, liền trở về trong hàng ngũ của Đệ tử Sơ cấp, Tần Vô Song cũng bước nhanh hướng về phía Đệ tử Cao cấp.