Tần Vô Song đột nhiên ngộ đạo, một phút lơ đãng, trong lòng lại tự nhiên lĩnh hội được cảnh giới thần diệu nhất tâm nhị dụng. Lập tức hắn tâm vô tạp niệm, hai tay phóng ra, một tay huy động Tử Dương Kiếm, một tay sử dụng Thiên Mạch Ngưng Kình Kiếm, hai đường kiếm khí bất đồng, lập tức tấn công khiến cho Triệu Mục Chi không có lấy một cơ hội để thở.
Hắn dùng chiêu số công kích không giống nhau như vậy, tương đương như lấy hai địch một, dưới tình huống này, dù cho thực lực của Triệu Mục Chi có cường hãn đến đâu thì cũng căn bản không thể nào chống đỡ. Ngăn bên trái thì không chống được bên phải, ứng phó bên phải thì không thể nào chống được bên trái, đỡ được đằng này thì hỏng đằng kia, khổ sở vô cùng.
Tần Vô Song thấy rất rõ ràng mọi thứ, tay trái Thiếu Thương Kiếm lao ra, phun ra một đạo khí tức linh lực, tựa như bầu trời xẹt qua một đạo cầu vồng tuyệt đẹp. Xuy một tiếng, bắn tới trên cánh tay của Triệu Mục Chi. Loảng xoảng một tiếng, Triệu Mục Chi tay không kềm được, bất chợt buông tay, cặp phán quan bút rơi xuống mặt đất.
Binh khí rơi xuống, giống như mãnh hổ bị nhổ hết nanh vuốt, khuôn mặt tuấn tú của Triệu Mục Chi nhất thời tái mét, cắt không ra giọt máu, bay nhanh ra hướng sau lao đi, thật giống như một đầu sói hoang bị thương, biểu hiện nhất thời mang theo cảm xúc phẫn nộ, hung ác, ác độc.
Tần Vô Song công kích quái dị như vậy, hắn quả thực là chưa từng thấy bao giờ.
Cường giả quyết đấu, một bên bị thương thì có thể nói thế cục cuộc chiến đã được định đoạt. Tần Vô Song cũng không tiếp tục đánh tới nữa, mà nắm chặt thanh kiếm trong tay, đứng đó ngưng trọng, chăm chú nhìn mọi cử chỉ của Triệu Mục Chi.
Chỉ cần Triệu Mục Cho có một chút biểu hiện tiến tới thì hắn sẽ không do dự mà nắm thanh kiếm công kích vào những bộ phận hiểm yếu nhất của Triệu Mục Chi.
- Triệu sư huynh, nếu ngươi không muốn ta tiếp tục công kích ngươi nữa, thì tốt nhất không cần phải đong đưa cánh tay áo như vậy đâu. Ta biết trong đó nhất định có quỷ kế. Tiểu đệ không nhất định có thể phòng ngự được trò gian xảo đó nhưng trước khi ngươi động thủ thì kiếm khí của ta sẽ đánh ngươi trước.
Triệu Mục Chi vốn là có chút tâm lý may mắn, muốn dùng thứ ở trong tay áo để chuyển bại thành thắng. Lúc này nghe Tần Vô Song bóc trần ra như vậy thì trong lòng đột nhiên như chìm sâu vào đáy biển.
Trên đài, Tam Điện chủ không che giấu được thấp giọng mắng:
- Đây là nhân vật yêu nghiệt nào, chiêu số lại quái dị đến như vậy? Tần Vô Song này thật sự là tới từ Bách Việt Quốc sao?
Sự oán giận này khiến cho những kẻ khác cũng không có lời gì để nói. Thẳng thắn mà nói, năm vị Điện chủ không có một chút cảm giác rằng Bách Việt Quốc có phong thủy tốt, mà lại có khả năng sản sinh ra một thiên tài tuyệt thế như Tần Vô Song đây?
Nhưng sự thật lại đúng là như vậy. Tần Vô Song là Quán quân trong cuộc thi Thí luyện Võ đồng tới từ Bách Việt Quốc. Sự thật nữa chính là, Tần Vô Song là một con hắc mã, lại tiếp tục phóng thẳng tới.
Mà cái gã được xưng là "Hắc mã sát thủ", Triệu Mục Chi vốn là đệ tử hạt giống xếp vị trí thứ ba năm rồi, thì vô tình đã bị đào thải ra khỏi Tứ cường, chỉ có thể đi tranh đoạt ở vị trí thứ năm mà thôi.
Trong lúc Triệu Mục Chi nhịn đau trên võ đài, ba vị Điện chủ cũng đã âm thầm buồn bực tột đỉnh, mà Truân Trung Trì trong lòng lại mừng như điên.
Tứ cường, Tần Vô Song xuất hiện trong Tứ cường! Tất cả mọi chuyện này, khiến Truân Trung Trì khoái trí vô cùng. Thanh Vân Điện nhất mạch, rốt cục cũng xuất hiện một thiên tài.
- Nếu Phù nhi chiến thắng Đặng Bá Hổ, thì nhất mạch của Thanh Vân Điện chúng ta đã độc chiếm hai trong bốn ghế Tứ cường. Thành tích này, cho dù là nhất mạch Đại Điện chủ cũng rất ít khi từng có. Đặng Bá Hổ tuy rằng thực lực của hắn chiến thắng Lữ Đằng nhưng so với thực lực của Phù Nhi thì vẫn còn sự chênh lệch không nhỏ.
Truân Trung Trì nghĩ như vậy, ánh mắt không đừng được bất giác hướng nhìn về phía Chu Phù ở bên Diễn võ đài.
Đặng Bá Hổ hiển nhiên đã bị Chu Phù kiểm soát và khống chế. Chu Phù trong tay múa may một dải hồng lăng, giống như một đầu xích long quay cuồng, chiêu số kỳ dị không nói hết, công kích đánh ra là vừa cương vừa nhu, vô cùng lợi hại.
Đặng Bá Hổ chiến thắng Lữ Đằng, tự nghĩ ít nhiều cũng có thực lực đấu một trận chiến với Chu Phù, may mắn thì còn có thể thủ thắng được. Nhưng hắn cuối cùng lại phát hiện bản thân có chút quá lạc quan. Dưới sự công kích của Chu Phù, sự chênh lệch thực lực giữa hai người không ngừng bị kéo dài vô hạn.
Chu Phù công kích thật giống như một đóa hoa, với dải hồng lăng trong tay, đem cả hai cùng hòa quyện trên võ đài thành một rặng mây đỏ, ở sâu trong rặng mây đỏ này, mỗi một đạo công kích cũng đều làm cho Đặng Bá Hổ cảm thấy vô cùng khổ sở, chật vật.
Bất luận Đặng Bá Hổ có gây sức ép thế nào, trước sau cũng không thể nào thoát ra khỏi dải hồng lăng đang quấn bện, càng vòng càng nhanh, cuối cùng bị lạc trong rặng mây đỏ đó, bị Chu Phù chém đến một cái giữa ngực, bất đắc dĩ nhận thua.
Cuộc chiến vào Tứ cường rốt cục cũng hạ màn.
Một Tứ cường mới xuất hiện, Vi Dực chiến thắng đồng môn Hoàng Triêu Dương, tự nhiên là điều tất nhiên, không gì ngoài dự đoán. Bạn đang đọc truyện được copy tại
Đệ tử Trung tâm giỏi nhất của nhất mạch Ngũ Điện chủ là Miêu Trung Hiệp cùng Nhị đệ tử nhất mạch của Đại Điện chủ là Lục Thiếu Nam trong lúc đó vẫn chiến đấu, cuối cùng vẫn là kết quả của năm ngoái, Miêu Trung Hiệp vẫn là cao hơn một chiêu, có được vị trí trong Tứ cường.
Ngũ Điện chủ vô cùng vui tươi hớn hở, nói:
- Đại đệ tử này của ta, vòng tiếp theo bất luận là gặp ai thì cũng nhất định là sẽ đạt được phong quang vô cùng.
Hắn cũng biết thực lực của Miêu Trung Hiệp, ở cả thế hệ trẻ tuổi này, thì Miêu Trung Hiệp cũng không thể nào xếp được trong Tứ cường. Lần này có thể lên được vị trí này, hoàn toàn cũng là nhờ vào vận may, khiến cho hắn vô cùng hài lòng.
Lời này của hắn tự nhiên sớm tới đã bị Tam Điện chủ và Tứ Điện chủ khinh thường. Môn đồ cực mạnh của bọn họ đều bị hai kẻ quái dị của nhất mạch Nhị Điện chủ làm đào thải, nếu không thì vị trí trong Tứ cường sao lại có thể rơi vào tay Miêu Trung Hiệp được.
Nhưng quy củ là như vậy, trận bài danh thi đấu luôn luôn có những vận may. Bọn họ cũng chỉ biết đốc thúc đệ tử cố gắng tranh đoạt hạng thứ năm. Tuy rằng hạng thứ năm với hạng thứ tám thì cũng chẳng có gì khác biệt nhưng dù sao hạng thứ năm cũng là một khái niệm hoàn toàn khác. Năm hạng đầu, còn có thể cam đoan cục diện của năm vị Điện chủ. Rơi xuống hạng thứ sáu, sự cân bằng vốn có giữ năm vị Điện chủ cũng theo đó mà rơi theo.
Vui sướng nhất vẫn là Truân Trung Trì, chiến đấu đến giai đoạn này, tuy rằng còn có hai trận thi đấu bài danh nữa nhưng trên cơ bản là đã có thể xác định được vị trí.
Nếu không xảy ra điều ngoài ý muốn, thì đệ nhất Quán quân thuộc về Vi Dực. Mà hạng thứ hai và hạng thứ ba thì không hề nghi vấn gì, khẳng định sẽ phải thuộc về hai đệ tử của Thanh Vân Điện.
Còn về Miêu Trung Hiệp, thực lực của hắn thậm chí còn không bằng Triệu Mục Chi với Đặng Bá Hổ, tự nhiên trong Tứ cường cũng chỉ có thể ở vị trí thứ tư.
Hiện tại điều nghi vấn duy nhất đó là, hai đệ tử của Thanh Vân Điện, kẻ nào có thể xếp vị trí thứ hai, kẻ nào xếp vị trí thứ ba. Vòng tiếp theo, nếu đệ tử nhất mạch Thanh Vân Điện đụng tới Vi Dực thì sẽ đánh nhau ra sao? Đây cũng là sự nghi vấn duy nhất còn tồn tại đến giờ của trận bài danh lần này.
Không hề nghi vấn, nổi bật nhất trong trận thi đấu bài danh năm nay chính là xuất hiện của con hắc mã Tần Vô Song. Hắn đã thành công tiến vào Tứ cường. Chỉ cần tiếp tục thắng được ở trận chiến đấu tiếp, liền lập tức tiến vào Tam cường.
Một khi hắn có thể thắng được Triệu Mục Chi, lẽ nào hắn lại không đối phó được Miêu Trung Hiệp?
Bởi vậy tất cả mọi người đều thấy, vị trí thứ ba này của Tần Vô Song là không thể thoát khỏi tay hắn.
Đây là sự ghi chép trước giờ chưa từng có trong lịch sử. Năm đầu tiên Đệ tử Cao cấp tiến nhập vào Đệ tử Trung tâm, trong trận thi đấu bài danh lại liền lập tức tiến vào Tam cường.
Tần Vô Song lúc này cơ hồ trở thành thần tượng của các đệ tử đến từ các nước Công quốc, trở thành tấm gương phấn đấu của mọi người, đương nhiên ngoại trừ Đại Ngô Quốc. Mà các trận đấu xếp hạng từ hạng chín đến hạng mười sáu cũng đã kết thúc vòng đấu.
Đệ tử Lữ Đằng và Giản Duệ của nhất mạch Thanh Vân Điện cũng đã có những bước tiến đột phá, tiến vào cấp bậc từ hạng chín đến hạng thứ mười hai. Vòng tiếp theo tiếp tục khiêu chiến với hạng danh và hạng mười! Có thể nói trận thi đấu lần này, toàn Thanh Vân Điện có được khí thế toàn thắng. Truân Trung Trì tự nhiên là hưng phấn vô cùng.
Đêm đó, Truân Trung Trì triệu tập tất cả Đệ tử Trung tâm ở Thanh Vân Điện để ăn mừng. Trong bữa tiệc, tất cả các đệ tử đều hướng Truân Trung Trì kính rượu, cảm tạ sự dạy dỗ của sư phụ.
Truân Trung Trì cũng là vô cùng sảng khoái, rượu đến chén là cạn, hoàn toàn cùng đệ tử vui vẻ. Quá ba tuần rượu, Truân Trung Trì đột nhiên nói:
- Lão Nhị cũng Lão Tam, hai kẻ các ngươi, cạnh tranh vị trí thứ chín và thứ mười, trước mắt thì cũng không có đối thủ mạnh mẽ nào. Hồng Lệ dù rằng lợi hại nhưng hắn đã bị Vô Song làm cho bị thương trong trận lần trước, khẳng định sẽ không hơn được Lão Nhị.
Lữ Đằng tỏ thái độ nói:
- Sư phụ, đệ tử tất nhiên sẽ dốc toàn lực ra đối phó, tranh thủ giữ vị trí thứ chín!
Tam đệ tử Giản Duệ cũng tự nhiên không thua kém:
- Đệ tử cũng đem toàn lực ứng phó, tranh thủ hội cùng Nhị sư huynh thành hạng chín, hạng mười.
Truân Trung Trì ha hả cười to:
- Nếu là các ngươi đều có thể thăng cấp vào mười hạng đầu thì Thanh Vân Điện chúng ta lần này cũng thật nổi bật. Bốn trên mười người, lịch sử chưa từng có!
Trong khẩu khí của Truân Trung Trì, không thể dấu được một tia sung sướng. Lập tức quay đầu nói với Tần Vô Song và Chu Phù:
- Phù nhi với Vô Song trong vòng tiếp theo rất có thể sẽ cùng Vi Dực quyết đấu, ta muốn hỏi các ngươi, nếu là đụng độ với Vi Dực, các ngươi sẽ đối đãi như thế nào?
Chu Phù trầm tư một lát, bất đắc dĩ thở dài:
- Phù nhi tự nghĩ, so với Vi Dực sư huynh cũng còn một đoạn chênh lệch, chỉ sợ không thể địch nổi. Đối đãi như thế nào, xin sư phụ chỉ dạy.
Theo như ẩn ý của Chu Phù, nàng nhiều nhất cũng chỉ có thể đấu với Vi Dực một lúc, xác minh một chút thực lực của mình so với Vi Dực có bao nhiêu phần chênh lệch, tuyệt đối sẽ không liều chết đối đầu. Truân Trung Trì khẽ gật đầu, ánh mắt lại hướng nhìn về phía Tần Vô Song, chờ hắn đáp lại.
Những đồng môn khác cũng vô cùng kinh ngạc. Họ không thể ngờ Tần Vô Song lại có được bản lĩnh đó.
Tần Vô Song khiêm tốn nói:
- Chỉ là đệ tử nhàn rỗi không việc gì làm nghĩ ra thôi. Tính đệ tử vốn thích suy nghĩ, mọi người chê cười rồi!
Truân Trung Trì xua tay:
- Không không, ta nói là nói lời tâm can, không phải chê cười gì cả. Trong thế giới tu luyện, có thêm một kỹ năng là có thêm một cách phòng thân, đó không phải chuyện xấu!
Vi Dực cũng cảm thán:
- Đúng là người giỏi thì không có gì là không biết! Tần sư đệ, ngu huynh nay không khâm phục đệ cũng khó. Đệ luôn tạo ra những bất ngờ, chỉ một điểm đó thôi cũng đủ để khiến một những người trẻ tuổi của ba nước phía Đông này phải xấu hổ rồi!
Đây là những lời từ đáy lòng Vi Dực, không có chút gì gọi là không phục cả. Trước đây hắn không thể bỏ được ý muốn cạnh tranh, nhưng sau nhiều lần Trác Bất Đàn khuyên giải, cộng thêm sự bừng tỉnh từ cuộc chiến với Tần Vô Song trước kia, Vi Dực hôm nay đã có tấm lòng rộng mở hơn nhiều. Vì thế hắn chỉ thấy bất ngờ và vui mừng trước biểu hiện của Tần Vô Song chứ không có bất cứ hiềm khích gì. Hắn cũng nhận thức được rằng, Tinh La Điện muốn hưng vượng cần phải có trăm hoa đua nở, chứ không phải chỉ một cây tươi tốt là được.
Tần Vô Song nói:
- Chư vị, việc không thể chậm trễ, giờ chúng ta hãy bắt đầu luyện tập một vài câu thú ngữ cơ bản: Ốc lý cổ lạp, hạp tra nghê ba oa, xuân thôn nhi…
- Ốc lý cổ lạp, hạp tra nghê ba oa, xuân thôn nhi…
Các đệ tử giống như học sinh mẫu giáo học đọc. Trình độ thú ngữ của Tần Vô Song bây giờ đã thừa sức để dạy họ.
Muốn dụ Chiến linh thú Sơ cấp ra thì nắm chắc mấy câu chào hỏi cơ bản này là có thể được rồi.
Vài ngày sau, các đệ tử về cơ bản đã nắm được những từ đó, khi vận dụng cũng đã rất thành thạo.
Chỉ là với tâm tính của người trẻ tuổi, sau khi học xong vài câu thú ngữ, sớm tối gặp nhau là bắt đầu không bình thường. Họ không dùng ngôn ngữ nhân loại để chào hỏi nhau nữa, mở miệng là:
- Ốc lý cổ lạp, hạp tra nghê ba oa, xuân thôn nhi…
Cứ như là ở thế giới thú tộc vậy. Truân Trung Trì thấy các đệ tử vui vẻ như vậy cũng mừng. Cuộc Đại hội So tài Đông Tam quốc này quả nhiên có thể đoàn kết mọi người, hình thành nên sức mạnh tập trung.
Sau khi dạy vài câu đơn giản, để an toàn, Tần Vô Song lại dạy mọi người vài điều tâm đắc khi nói chuyện với Bạch Điêu.
- Chư vị sư huynh, con Bạch Điêu này tuy chỉ là Linh thú Sơ cấp bình thường, nhưng khá hiểu tính người, giỏi trinh sát. Giờ đệ sẽ chỉ cho các huynh vài cách để nói chuyện với nó. Mỗi người chúng ta khi xuất phát đều đem theo Bạch Điêu, nó có thể trợ giúp mọi người xác định vị trí của Chiến linh thú trong thời gian nhanh nhất. Đương nhiên, cũng mong chư vị theo sát nó một chút, không thì chẳng may bị Chiến linh thú nuốt mất.
Tần Vô Song lấy ra con Bạch Điêu tròn xoe mềm mượt ra, mọi người nhìn thấy đều rất thích.
Chu Phù định đưa tay ra vuốt một cái thì Tần Vô Song vội nói:
- Sư tỷ đừng vội, hãy nắm chắc vài câu và kỹ xảo giao lưu với nó trước rồi chơi với nó cũng chưa muộn.
Sau đó Tần Vô Song chỉ cho mọi người vài câu và ký hiệu bằng tay dùng để giao lưu với Bạch Điêu. Tất cả luyện tập rất nhiều lần mới coi như nắm vững.
Tần Vô Song vuốt ve con Bạch Điêu, dặn dò nó vài câu, nói với nó đây đều là đồng môn tốt của mình, đều là đệ tử Tinh La Điện, người nhà cả, bảo nó nên phối hợp.
Dặn dò xong Tần Vô Song mới đưa nó cho Chu Phù. Chu Phù huýt sáo, lầm rầm nói mấy câu với Bạch Điêu. Bạch Điêu cũng rất dễ thương, nó chui vào lòng Chu Phù, rồi nhảy lên vai, làm đủ mọi ký hiệu, nét mặt biểu hiện như đã quen biết từ lâu.
Thấy vậy Tần Vô Song bật cười, ban đầu hắn còn lo Bạch Điêu sợ người lạ, nhưng không ngờ nó lại gặp ai cũng quen, rất biết cách lấy lòng người khác. Nguồn:
Truân Trung Trì cười:
- Vô Song à, lần này con đã giúp chúng ta một việc lớn rồi! Có cách này thì mọi chuyện dễ dàng hơn nhiều. Các con hãy phối hợp tốt với Bạch Điêu, không được gây tổn thất bất ngờ gì đấy!
Các đệ tử cùng gật đầu:
- Đệ tử hiểu!
Sau những sự chuẩn bị này, ở hạng mục đầu tiên, có thể nói Tinh La Điện đã được trang bị đến tận răng. Truân Trung Trì cũng thêm phần mong chờ. Nếu như thế thì hai Sơ Linh võ giả cấp cao hơn một chút như Chu Phù và Triệu Mục Chi có lẽ có thể hoàn thành trong sáu giờ. Đương nhiên Truân Trung Trì không nói ra vì không muốn gây quá nhiều áp lực cho các đệ tử.
Sáu ngày sau Long Hổ Môn mới hoàn thành phần thi của mình. Không ngoài dự đoán, hai Trung Linh Võ Cảnh cường giả của Long Hổ Môn đều hoàn thành phần thi trong sáu giờ, ngoài mười điểm cơ bản, mỗi người còn được cộng thêm mười điểm thưởng, như vậy mỗi người giành được hai mươi điểm. Sáu người còn lại cũng thuận lợi vượt qua. Như vậy, sáu người mười điểm, hai người hai mươi điểm, tổng cộng là được một trăm điểm!
Số điểm này có thể nói sự phát huy hoàn mỹ nhất, thậm chí có thể hình dung "một điểm không lọt". Dù gì, không phải Trung Linh võ giả, muốn hoàn thành trong sáu giờ đồng hồ là quá khó. Sáu Sơ Linh võ giả không có ai thất bại, coi như là kết quả viên mãn nhất rồi!
Thành tích như vậy đương nhiên gây áp lực cho Thiên Cơ Tông tiếp sau đó. Còn các đệ tử Tinh La Điện thì lại đầy vẻ bình tĩnh. Vì họ đã vững tâm, chắc chắn về hạng mục này, kế hoạch vô cùng hoàn hảo rồi, chỉ chờ phát huy tại trận thôi!
Tám tuyển thủ của Thiên Cơ Tông chỉ có Lạc Quy Vân là Trung Linh võ giả. Như vậy có nghĩa chúng sẽ hơi thiệt thòi về phần điểm thưởng.
Quả nhiên, sáu bảy ngày sau, sự khác biệt về số lượng Trung Linh võ giả đã khiến Thiên Cơ Tông cảm nhận thấy sự chênh lệch chí mạng.
Tám tuyển thủ của Thiên Cơ Tông, Lạc Quy Vân đã không phụ sự kỳ vọng của mọi người, đã thành công hoàn thành trong sáu giờ. Bảy người còn lại thì có một người không hoàn thành được trong mười hai giờ, không những không được mười điểm cơ sở mà còn bị trừ điểm. Như vậy, hạng mục thứ nhất Thiên Cơ Tông chỉ được bảy mươi điểm.
Chỉ hạng mục đầu tiên mà kém Long Hổ Môn tới ba mươi điểm. Khoảng cách này có thể nói là trên dưới Thiên Cơ Tông đều cảm thấy tức giận dồn nén. Trên dưới Đế quốc Thiên Trì theo đó mà đều cảm thấy tương lai trong cuộc thi này thật ảm đảm.
Đệ tử làm thụt lùi cả đội kia lại càng ủ rũ, càng thấy áp lực đè nặng. Cao Nhạc và Bạch Cốt Kinh đều bất lực. Cái chết của Quỷ Đồng Tử quả nhiên khiến mọi mặt đều xuống thế hạ phong, kế hoạch đã định đều hỏng hết cả.
Nếu Quỷ Đồng Tử không chết, hạng mục thứ nhất một trăm điểm không thể chạy đi đâu được! Nhưng thiếu mất hai mươi điểm của Quỷ Đồng Tử, lại còn bị trừ mười điểm, tính trong tính ngoài, mất một hơi ba mươi điểm.
Tuy hạng mục trong vòng này còn nhiều, nhưng hạng mục đầu tiên đã rơi ra đằng sau nhiều như vậy, huống hồ sau khi có kết quả còn có cộng điểm cho Quán quân và Á quân nữa. Xem ra trận thế này không có liên quan gì đến Thiên Cơ Tông rồi. Như vậy thì khoảng cách sẽ còn kéo xa hơn nữa… Bạch Cốt Kinh nghiến răng nghiến lợi.
Đến lượt Tinh La Điện, Đặng Bá Hổ đánh trận đầu, sau đó là Miêu Trung Hiệp, Hoàng Triêu Dương, Lục Thiếu Nam…
Đặng Bá Hổ và Miêu Trung Hiệp cũng chẳng có gì phải lo lắng, tuy không về kịp trong sáu giờ nhưng cũng bình yên trở về sau chín giờ.
Hoàng Triêu Dương thì hơi nguy hiểm một chút, nhưng cũng kịp về trước khi hết thời gian quy định.
Lục Thiếu Nam thì có thành tích tốt hơn Hoàng Triêu Dương không ít.
Qua ba bốn ngày mới đến lượt Triệu Mục Chi. Lượt của Triệu Mục Chi khiến Long Hổ Môn và Thiên Cơ Tông đều phải há hốc miệng, hắn chỉ mất chưa tới sáu giờ.
Đương nhiên Cao Nhạc và Bạch Cốt Kinh của Thiên Cơ Tông cũng vô cùng kinh ngạc. Thời Thừa Long của Long Hổ Môn cũng chết sững người. Theo tin tình báo, thực lực của Triệu Mục Chi chỉ đứng khoảng thứ tư ở Tinh La Điện vậy mà có thể trở về chỉ trong sáu giờ?
Thời Thừa Long có một chút cảm giác bất an, liếc nhìn thì thấy Trác Bất Đàn vẻ mặt thản nhiên như không, không có chút biểu hiện hỷ nộ ái lạc.
Thời Thừa Long lầm bầm:
- Lão Trác hắn trước nay luôn luôn thâm hiểm, lão ta không phải giở trò tẩm ngẩm tầm ngầm mà đấm chết voi đấy chứ?
Nhưng Thời Thừa Long không tin, hắn thà tin đây là một lần ngoài ý muốn, hắn tự an ủi:
- Có lẽ tên Triệu Mục Chi này may mắn vừa đến đã gặp con Chiến linh thú, rồi giết ngay. Chạy bạt mạng về thì mới có được thành tích đó.
Dù là nghĩ vậy nhưng vẫn cảm thấy khó chịu. Bất luận thế nào, Triệu Mục Chi hắn đã khiến kế hoạch giành Quán quân của Long Hổ Môn gặp chút phiền toái. Ngôi vị Quán quân vốn nghĩ là sẽ giành lấy dễ dàng, giờ đã bị đánh một dấu hỏi to đùng!
Thời Thừa Long dù sao cũng là bá chủ một thời, tuy bị Triệu Mục Chi làm đảo lộn kế hoạch nhưng vẫn nhẫn nhịn được chứ không quá tính toán được mất.
Nhưng khi Chu Phù trở về với thành tích dưới sáu giờ một lần nữa làm chấn động lòng người, thì Thời Thừa Long lập tức ngẩn tò te. Hắn nhận ra rằng mình đã bước nhầm lên "thuyền giặc" của Trác Bất Đàn mất rồi. Tinh La Điện đã ngấm ngầm đặt một cái bẫy to đùng để Long Hổ Môn nhảy vào đó.
Bên Thiên Cơ Tông đương nhiên là càng sững sờ. Thật sự chúng không thể tin được, Tinh La Điện trước nay đều kém cỏi mà giờ lại nổi như vậy.
Cao Nhạc không nhịn được mà châm chọc:
- Trác Đại Điện chủ, kế hay thật, giấu giếm kỹ lắm!
Thời Thừa Long cũng cười cay đắng:
- Lão Trác, sao ta lại có cảm giác bước nhầm lên thuyền giặc của ngươi rồi nhỉ?
Trác Bất Đàn cười:
- Hai vị, chỉ là may mắn thôi, bốc thăm được may mắn. Chỉ là Tinh La Điện chúng ta thi muộn nhất, được chuẩn bị kỹ lưỡng hơn một chút mà thôi.
Tuy nói vậy nhưng kết quả đã bày ra trước mắt. Đến lượt Tần Vô Song và Vi Dực thì thế như chẻ tre, đương nhiên hoàn thành trong vòng chưa tới sáu giờ.
Như vậy, thành tích của Tinh La Điện ở hạng mục thứ nhất vô cùng ưu việt. Tám người thì có bốn người được cộng điểm thưởng. Tổng thành tích lên tới một trăm hai mươi điểm, cộng thêm hai mươi điểm thưởng Quán quân, vậy là một trăm bốn mươi điểm. Thành tích này đã phá vỡ kỷ lục các cuộc thi đấu từ trước đến nay! Đứng thứ hai là Long Hổ Môn, thành tích thi đấu một trăm điểm, Á quân thưởng mười điểm, tổng điểm một trăm mười! Thiên Cơ Tông không may xếp bét, vẫn chỉ có bảy mươi điểm!
Cao Nhạc và Bạch Cốt Kinh đều không có gì để nói. Mới một lượt thi đấu mà đã tụt về sau nhiều như vậy, chỉ bằng một nửa Tinh La Điện! Không còn nghi ngờ gì nữa, thi đấu trên sân nhà mà có thành tích như vậy, quả thật là một sự sỉ nhục!