Vi Dực thường ngày tao nhã lịch sự, thực lực hoàn toàn thu liễm vào trong, giống như một Đại sư huynh ôn nhu hào nhã. Lúc này hắn cũng đã hoàn toàn không che giấu gì cả, đem tất cả khí thế phóng thích ra. Vừa ra tay đã đem tất cả khí thế thôi phát, phảng phất đào một cái hố to trước mặt Tần Vô Song để hắn ngã nhào vào giữa. - Chậc chậc, quá mạnh mẽ! Vi Dực sư huynh không hổ là cường giả Trung Linh Võ Cảnh, đơn giản vận khí tràng, trong thế hệ trẻ tuổi này, có kẻ nào có thể địch nổi? - Đúng vậy, không ngờ rằng Vi Dực sư huynh chúng ta trước giờ khiêm nhường, một khi lộ răng nanh lại có thể phi thường phong quang như vậy? Khí lãng ngợp trời mà đến, cả Diễn võ trường nhất thời giống như bị thổi hướng về phía đầu sóng ngọn gió. Mà Vi Dực lúc này giống như một con giao long của đại hải không ngừng vùng vẫy trên mặt sóng. Tàn phá bừa bãi không chút giữ lại. Hàng vạn đệ tử đang xem dưới đài cũng cảm thấy từng trận uy áp đánh xuống. Mà vận mệnh của kẻ đang đối diện trực tiếp là Tần Vô Song, tự nhiên là khiến người ta thêm quan tâm hơn. Tần Vô Song lại vô cùng kỳ lạ, không hề động đậy, bất kể khí tràng của Vi Dực bắn ra như thế nào, hắn thủy chung vẫn đứng một chỗ, dường như một cây Định Hải Thần Châm, đồ sộ đứng vững. Khí tràng áp bức của Vi Dực cũng không có khiến cho Tần Vô Song lui xuống một tấc nào. Bởi vì ở khoảng cách xa như vậy, linh lực kia của Vi Dực dù cho có bắn ra mạnh mẽ, dù rằng lợi hại nhưng cũng lại không đủ chỉ dựa vào khí thế phóng thích đã có thể áp được suy sụp Tần Vô Song. Tần Vô Song sớm đã biết trận chiến này, hắn bị vây vào một tình thế xấu là điều không cần nghi vấn. Hắn cũng không thể đi đối mặt tranh chấp trực diện ngay với Vi Dực, hắn cần trong khoảng thời gian này, đem năng lượng lớn nhất của mình phóng ra, lấy trạng thái tốt nhất của mình để điều chỉnh khí thế của Vi Dực, làm giảm khí thế của hắn, như vậy mới có thể cùng với Vi Dực tranh đấu một trận. Không thể không thừa nhận, Vi Dực trên cảnh giới Tiên Thiên không hổ danh là Trung Linh Võ Cảnh. Tuy rằng trên người hắn, không thể cảm nhận được khí chất hủy diệt của Cực Âm Lão Quái, nhưng luận về độ tinh khiết, so với Cực Âm Lão Quái cũng không chênh lệch bao nhiêu, cơ hồ có thể nói là đuổi kịp Cực Âm Lão Quái. Tần Vô Song lúc này, trong mắt của những kẻ đang theo dõi chiến cuộc, thật giống như con thuyền cô đơn trong đại dương mênh mông, cần bao nhiêu nguy hiểm thì có bấy nhiêu nguy hiểm, cần bao nhiêu khó khăn có bấy nhiêu khó khăn. Vi Dực có chút dự định nhưng hắn lại không vội mà ra chiêu. Chủ ý của hắn đó là muốn dùng khí thế cảnh giới Tiên Thiên để áp chế Tần Vô Song, bất chiến tự nhiên thành. Sư phụ không phải đã nói, cảnh giới của Tần Vô Song này ở một cao độ rất cao sao? Vi Dực lại ngược lại muốn hướng về phía sư phụ mà chứng minh, cảnh giới của Tần Vô Song ở trước mặt cảnh giới Tiên Thiên căn bản không đáng nhắc tới! Chỉ là Vi Dực nghĩ như vậy, đó là đối với sự khuyên dạy của Trác Bất Đàn không có sự lĩnh ngộ đầy đủ. Cảnh giới mà Trác Bất Đàn nói tới không phải là mang theo nghĩa hẹp, đơn thuần đối với cảnh giới Tiên Thiên. Mà là cảnh giới trên mặt tầm nhìn vĩ mô. Vi Dực đơn thuần đem cái cảnh giới đó lý giải thành cảnh giới Tiên Thiên, bởi vậy làm như thế, hiển nhiên là một cách hiểu sai lầm so với lời dạy bảo của Trác Bất Đàn. Hiểu sai lầm sau đó là tiến vào một cảnh giới sai lầm. Trác Bất Đàn đang xem cuộc chiến trên đài, nhìn thấy Vi Dực thể hiện như vậy, trong lòng thở dài một tiếng. Hắn biết, đại đồ đệ này xét cho cùng vẫn là không đem buổi nói chuyện với ông ta đặt ở trong lòng. Tần Vô Song tự nhiên không biết, nội tâm Vi Dực đang có nhiều ý niệm phức tạp trong đầu đến vậy. Hắn đơn thuần cho rằng, Vi Dực làm như vậy, là muốn để hắn khuất phục trước khí thế, để hắn trước khi còn chưa chiến đấu đã khiếp sợ, liền cúi đầu nhận thua. Chỉ là, Tần Vô Song đã từng đối diện với cục diện này biết bao nhiêu lần, trải qua các cuộc chiến tẩy lễ trước kia ở các Công quốc, đối với loại cục diện này, có thể nói là tâm ứng với thủ. Bạn đang đọc truyện được copy tại Lúc trước ở trong trận pháp ngưng tụ linh lực kia, linh khí không ngừng trào ra, uy áp vô cùng mạnh mẽ, cũng không hề thấp hơi uy áp mạnh mẽ của Vi Dực lúc này. Nhưng mà Tần Vô Song vẫn không chút sợ hãi, vẫn như cũ giống như cây xanh hồi xuân. Lúc này, Vi Dực muốn dùng linh khí mà áp chế hắn, hoàn toàn là không có khả năng thực hiện. Tần Vô Song đột nhiên cặp mày thoáng động, yết hầu chợt rung mạnh lên, một tia linh lực từ ngực dâng lên trào ra: - Uông! Một tiếng rống này, cũng đem một đạo linh lực hoàn toàn ngưng tụ thành một đạo sóng âm như sóng đao kiếm kích hướng thẳng ra bên ngoài, rõ ràng chính là đang dùng Sư Tử Hống. Tiếng rống này, dường như là tiếng sấm giữa trời xuân nổ vang, nhất thời nổ tung trong ngày đông giá rét tĩnh lặng, nổ tung khiến cho trời cao vô tận có vẻ lo lắng. Thế công kích mà Vi Dực đã khổ tâm bố trí bị một tiếng Sư Tử Hống đó nhất thời vỡ vụn, rầm một tiếng, hoàn toàn nổ tung. Một tiếng rống này tới vô cùng đột nhiên, phảng phất như đột nhiên hét lên ở hai bên tai hắn, trực tiếp kinh sợ sâu xuống lục phủ ngũ tạng, ngay cả khí tràng của Vi Dực mạnh đến như vậy nhưng cũng là bị tiếng rống của Tần Vô Song làm cho trong trái tim có chút đập mạnh vội vàng nhanh hơn. Sắc mặt Vi Dực biến đổi, lúc này mới biết Tần Vô Song này quả thật là không vừa. Hắn vừa nãy khổ tâm bố trí khí tràng, có thể nói trong thế hệ trẻ tuổi của Tinh La Điện, đem bất kỳ kẻ nào ra cũng sợ không kẻ nào có thể chống đỡ, phải cúi đầu xưng thần. Nhưng Tần Vô Song này, hoàn toàn lại không chịu thua, thình lình một tiếng rống, lại có thể phá vỡ khí thế uy áp của hắn. Hắn cười lạnh một tiếng: - Khá lắm, Tần sư đệ, xem ra là ta đã xem nhẹ ngươi! Lời nói vừa dứt, đột nhiên hai tay một trận, chưởng phải hướng về phía trước, chưởng lực phun ra nuốt vào, chưởng lực từ trong lòng bàn tay lại phun ra, chỉ có một quyền như vậy, tựa như thiên la địa võng gào thét hướng tới Tần Vô Song mà chụp xuống. Trong nhất thời, đất đá bay mù mịt, trời đất u ám. Uy lực của một chưởng, thế nhưng lại cường đại đến mức độ này. Mặc dù là Tần Vô Song cùng vô số Tiên Thiên cường giả giao chiến, nhưng nhìn thấy Vi Dực tùy tiện đánh ra một chưởng, lại sinh ra loại khí thế này, cũng phải hít một ngụm lãnh khí, không dám chậm trễ, nhanh chóng phát động Lăng Vân Tiên Bộ, hoàn toàn không dám ngạnh kháng một chưởng tuyệt thế này. Có thể nói, chưởng lực của Vi Dực, cơ hồ đã bao trùm lên tất cả các góc của võ đài, nhưng dù như thế, hai chân của Tần Vô Song dường như mọc ra một cặp mắt, cuối cùng vẫn có thể tìm được chỗ tốt nhất để đặt chân, khó khăn lắm mới có thể tìm được chỗ không có bị chưởng lực của Vi Dực bao phủ. Thật giống như một cái bình đã được chất đầy các tảng đá lớn, thế nhưng cuối cùng giữa các kẽ hở của các tảng đá, vẫn còn lại các khe hở nhỏ. Mà khe hở này lại vỏn vẹn chính là các khu vực để cho Tần Vô Song hoạt động. Tần Vô Song cảm thấy vô cùng hưng phấn, hắn rốt cục cũng đã gặp được đối thủ mà khiến cho hắn không thể nào không dùng toàn bộ mười hai phần tinh thần để mà đối phó. Đối thủ này thậm chí có được thực lực vô cùng cường đại, bất cứ lúc nào cũng có thể uy hiếp được tính mạng của hắn. Càng là như thế, Tần Vô Song lại càng cảm thấy hưng phấn hơn. Thân ảnh của Vi Dực tựa như thần long, thoắt ẩn thoắt hiện, di chuyển tốc độ cực nhanh, cũng khiến cho những kẻ quan chiến ở dưới khán đài líu lưỡi không thôi. Quả nhiên kẻ này không gì có thể không làm được, thân pháp của Vi Dực sư huynh thế nhưng lại rất xảo diệu, vô cùng mạnh mẽ, tới lui như gió, như hồ điệp xuyên hoa không ngớt qua lại trên diễn đài. Cả võ đài như trở thành nơi một mình hắn biểu diễn, mà thực lực khí tràng do chưởng lực của hắn tạo thành cũng trở thành bối cảnh duy nhất của võ dài. Mà Tần Vô Song, dường như chỉ là ngẫu nhiên vụt qua một đạo quang mang trong cái bối cảnh này, giống như một đạo ánh sáng chợt lóe lên trong khoảnh khắc ngắn ngủi. Lúc này, tất cả những kẻ đang đứng xem dưới khán đài, cũng đã ngừng hít thở. Mà tình cảm trong nội tâm bọn họ lại thông qua vẻ mặt của mình, tất cả đều được biểu hiện ra ngoài: vui mừng, lo lắng, sợ hão, kích động, chờ mong… Đủ loại cảm xúc, mỗi người một vẻ, cũng đều biểu hiện hết không sai trên mặt. Chỉ cần người có nhãn lực tốt một chút, cũng có thể nhìn ra được, Vi Dực không biết thực sự đã làm theo những gì hắn đã nói trước đây chưa, hoàn toàn thi triển công phu thực sự của mình, cũng không ai có thể biết được, nhưng ít nhất Vi Dực lúc này đã vô cùng nghiêm túc khi tiến hành trận chiến lần này. Trường hợp toàn lực ứng phó như thế này, bất kỳ trong cuộc giao phong nào trước đây cũng là điều chưa từng có. Chỉ nhìn một cách đơn thuần sự biểu hiện ác liệt của Vi Dực kia cũng có thể biết, Vi Dực sư huynh cũng muốn nhanh chóng đem việc này giải quyết cho nhanh, đem Tần Vô Song thu thập dưới tay mình. Rất nhiều đệ tử bi quan, nhìn thấy Tần Vô Song ở trong khe hở không ngừng lủi trốn, ai cũng vì Tần Vô Song mà cảm thấy bi ai. Bọn họ cảm thấy, Tần Vô Song như vậy, cũng sợ chẳng kiên trì được bao lâu. Tiên Thiên đối chiến bình thường, khí thế đã hoàn toàn bị áp đảo, cục thế hoàn toàn bị đối phương nắm trong tay, tiết tấu cũng do đối phương định đoạt. Chiến đấu như vậy, nếu không thất bại thì cũng là điều mà mọi người chưa từng nghe nói tới. Nhưng mà biểu hiện của Tần Vô Song, lại thủy chung giống như đánh mãi không chết, khiến những kẻ đoán rằng hắn sẽ thua trong lòng nóng như lửa đốt, không nhìn thấy được cảnh tượng mà bọn chúng đã dự liệu sẽ xuất hiện. Khí thế của Vi Dực không thể cho là không mạnh, công kích không thể cho là không lớn. Bất luận là thân pháp di chuyển hay là chưởng lực công kích cũng đều đã tiếp cận đến toàn bộ thủ đoạn vốn có. Dù cho còn có chút thủ đoạn sau cùng chưa xuất, nhưng mà thế này nếu như còn vẫn không thể nào bắt được Tần Vô Song, ngay cả bản thân Vi Dực cũng cảm thấy có chút khó tin. Hắn trước đây xem qua một chút Tần Vô Song quyết đấu, biết Tần Vô Song là cao thủ nắm bắt tiết tấu, nhưng đối với Vi Dực hắn mà nói, căn bản không quan trọng. Trên sự chênh lệch về cảnh giới linh lực, khiến cho Vi Dực căn bản không lo lắng tiết tấu trận đấu sẽ bị Tần Vô Song nắm ở trong tay. Ở trước mặt sự chênh lệch lực lượng tuyệt đối, Tần Vô Song cho dù khống chế tiết tấu có mạnh đến đâu cũng căn bản không thể phát huy ra được! Sự thật cũng quả thật như Vi Dực dự đoán, tiết tấu hắn mãi vẫn luôn khống chế ổn định, Tần Vô Song thậm chí một ý niệm nắm bắt tiết tấu trong đầu cũng là không có. Từ đầu đến cuối, Tần Vô Song luôn luôn ở thế phòng ngự, trốn tránh. Kiếm ở trên lưng hắn dường như không hề có bất kỳ dự định gì sẽ rút ra, mà sợi roi quấn trên thắt lưng của Tần Vô Song cũng hiển nhiên không có bất kỳ ý định sẽ thi triển. Nói cách khác, Tần Vô Song hoàn toàn buông bỏ tiết tấu cho đối phương khống chế. Phảng phất như là, không bị Vi Dực đánh trúng, không lập tức bị thua xuống dưới khán đài, mới chính là mục đích theo đuổi lớn nhất của hắn. Tần Vô Song, tuyệt đối cũng không chỉ có mục tiêu như vậy. Ai cũng không biết, lúc này hắn bên ngoài nhìn chật vật vô cùng, nhưng tình hình chân thực lại là hắn đang hưởng thụ. Hắn phát hiện, Vi Dực nắm trong tay tiết tấu, khí tràng của toàn bộ võ trường đều là linh lực Tiên Thiên của Vi Dực. Linh lực này tinh thuần vô cùng mà đậm đặc, thật lâu cũng không có khuếch tán ra bên ngoài. Điều này đối với Tần Vô Song, am hiểu nhất chính là sử dụng Bắc Minh Đại Pháp để hấp thu linh lực mà nói, quả thực là một bữa đại tiệc lớn. Mỗi lỗ chân lông toàn thân hắn cũng toàn bộ tham lam mở ra, hấp thu mấy cái linh lực này. Mà hai ngón tay cái, tại huyệt Thiếu Thương, thì lại là không ngừng hấp thu, vận hành theo quỹ đạo của Bắc Minh Đại Pháp, không ngừng đem mấy cái linh lực hút vào giữa khí hải. Tuy rằng, linh lực này bất chợt phóng ra, thông qua sự tiếp xúc với hư không, độ tinh khiết cũng không thể tinh thuần như trực tiếp lấy từ trong khí hải, nhưng khi hấp thu vào rồi, thì chỉ có lợi không có hại. Không sợ nó không tinh khiết, bởi vì trong quá trình dung hợp, tự nhiên có thể tinh lọc lại những bộ phận không tinh khiết, đem linh lực tinh hoa nhất dung hợp vào trong khí hải đan điền. Nếu như Vi Dực biết được cái cục diện mà mình đã khó nhọc xây dựng lên, ở sau lưng lại biến thành một chuyện như thế, chỉ sợ sẽ tức giận hộc máu tại đương trường. Một màn như vậy, dù cho hoàn cảnh của Tần Vô Song có xấu đến mức nào, nhưng Vi Dực vẫn không thể hoàn thành một kích cuối cùng. Điều này làm cho những kẻ đang xem cuộc chiến ở dưới đài chia ra làm hai loại lập trường. Một loại nghĩ rằng đây là một đấu pháp tiêu cực của Tần Vô Song, quả thực chính là một đường chạy trốn. Một loại khác cũng bội phục không thôi. Có thể dưới sự công kích cường đại của Vi Dực sư huynh, không cần biết là dùng phương pháp gì mà có thể chống đỡ lâu như vậy không bại, chính là có thực lực! Đối với quyền uy chưa từng tiếp nhận qua bất cứ khiêu chiến nào của Vi Dực sư huynh mà nói, đây là một sự đột phá. Có lẽ sự đột phá này, sẽ hình thành một cục diện mới – sự thống trị tuyệt đối của Vi Dực trong thế hệ trẻ sẽ xuất hiện sự buông lỏng, xuất hiện nghi vấn. Mặc dù Tần Vô Song trong trận chiến này có bại đi chăng nữa, bọn họ cũng tin tưởng rằng, cho Tần Vô Song thời gian năm hay mười năm, chẳng lẽ không có cách gì có thể theo tới Vi Dực? Thậm chí còn mạnh hơn Vi Dực? Truyền thuyết của Vi Dực trước đây tuy rằng vô cùng thần kỳ là Linh căn Tiên Thiên, Trung Linh Võ Cảnh, nhưng con hắc mã Tần Vô Song này, xem lai lịch của hắn quả thật cũng không hề đơn giản. Xuất đầu từ trong Bách Việt Quốc, Quán quân Thí luyện Võ đồng, mười bảy tuổi tự ngộ vào cảnh giới Tiên Thiên, giết Đại đồ đệ Lệ Vô Kỵ của Cực Âm Lão Quái, một mực giết chết hai Võ Thánh đại hộ quốc, Quán quân lôi đài thi đấu cá cược, thi Đệ tử Cao cấp sáu hạng điểm tuyệt đối, tiến vào thi đấu bài danh của Đệ tử Trung tâm, lại một đường vượt qua các cửa, tiến vào Tứ cường. Vòng bán kết cùng Vi Dực đấu một trận chiến tuy rằng hoàn toàn bị vây ở hạ phong, nhìn qua không có một chút khả năng hoàn thủ nào, nhưng ít ra, trước sự tấn công không ngừng của Vi Dực, thế nhưng cũng không thể đánh ngã hắn. Có thể khiến cho Vi Dực dùng toàn bộ khí lực, trong thời gian ngắn không thể đánh bại, đối với một hắc mã mà nói, đây là một thắng lợi lớn. Xét đến cùng thì hắn cũng chỉ là tham gia vào thi đấu bài danh Đệ tử Trung tâm năm đầu tiên. Tương lai, tuyệt đối có hi vọng.
Địa điểm thi đấu của vòng này là một tòa tháp. Có tổng cộng ba tòa tháp cao, mỗi một đội sẽ tiếp nhập vào một tòa tháp.
Tầng một của mỗi tòa tháp chính là trận pháp bát quái. Xung quanh tháp đều có linh lực, thông qua sắp đặt, có thể phát ra đủ loại đòn tấn công.
Đương nhiên, những đòn tấn công này đều được khống chế trong cấp bậc Trung Linh Võ Cảnh, sẽ không có xuất hiện đòn tấn công cấp Cao Linh Võ Cảnh, bằng không, với thực lực của những người trẻ tuổi này thì không thể nào chống đỡ nổi.
Sau ba ngày thích ứng, đám người Tinh La Điện điều đã thành thục Thiên Canh Bắc Đẩu Trận, đồng thời việc phối hợp giữa các thành viên cũng rất ăn ý.
Trong thời gian này, Trác Bất Đàn luôn bận rộn, căn bản không có thời gian để khảo sát. Vì thế sau khi biết được tin từ Truân Trung Trì cũng thầm thấy hứng khởi, rất muốn xem xem công hiệu của trận pháp thần kỳ đó rốt cuộc là như thế nào.
Sau khi vào trong trận pháp, Tần Vô Song nói:
- Chư vị sư huynh, bắt đầu bố trận đi. Hãy nhớ là nhất thiết phải phối hợp nhuần nhuyễn, ăn ý với nhau, không được mạo hiểm xông lên trước. Nhưng khi xuất chiêu cũng phải nhanh, vì đòn tấn công của trận pháp bát quái có thể sẽ từ các hướng khác nhau. Mức độ hiểu ý nhau giữa mọi người là vô cùng quan trọng.
Bảy người kia gật đầu, rồi bố trận theo hình dáng chòm sao Bắc Đẩu. Nguồn:
Như đã giao ước từ trước, hai vị trí quan trọng nhất do Vi Dực và Chu Phù trấn thủ. Còn Tần Vô Song thì phối hợp ở bên ngoài, vạn nhất có chỗ nào xảy ra vấn đề gì thì hắn có thể nhanh chóng bổ sung. Sau một âm thanh dài vang lên, ba trận pháp bát quái khởi động cùng lúc.
Trong trận pháp có vẽ một hình bát quái khổng lồ, tám vị trí, hoặc rõ ràng hoặc mơ hồ, hoặc âm hoặc dương, tràn đầy những đợt sóng linh lực kỳ quái, Vi Dực hét:
- Không được phân tâm, chuyên tâm bố trận!
Tần Vô Song đứng bên ngoài nói:
- Mọi người không cần để ý đến đệ, khi mọi người cần đệ sẽ xuất hiện. Mọi người nhất định phải quên đi sự tồn tại của đệ, không được phân tâm!
Đúng lúc đó, "vèo" một đạo kiếm khí bay vút ra từ vị trí quẻ Càn. Tần Vô Song vung kiếm hóa giải đạo kiếm khí đó trong không khí.
Uỳnh~~
Không khí phát nổ, không gian rung chuyển, phát ra những tiếng nứt gãy "rắc rắc".
Bát quái trận này có tám vị trí lớn, mỗi vị trí đều trong bóng tối, có vô số những lỗ nhỏ như dùng để bắn tên.
Thiên Canh Bắc Đẩu Trận đã thành lập, bảy người ngồi khoanh chân, mỗi người quan sát những thay đổi của hướng trước mặt mình. Họ đều biết, nếu lần này có thể dẫn đầu thì chắc chắn sẽ vẫn có ưu thế dẫn đầu. Giai đoạn một dẫn đầu nhiều thì cuộc tỷ võ vòng sau sẽ nhẹ nhàng hơn.
Một khắc rất nhanh đã qua đi.
Trong một khắc này, thế tấn công của trận bát quái ban đầu không mạnh mẽ nhưng rất đột ngột. Đằng này một phát, đằng kia một phát, tuy không dày đặc nhưng mạnh ở tính đột ngột. Tần Vô Song quan sát một chút thấy với sức tấn công này dù sao vẫn có đủ khả năng để tiến hành phân tích được.
Trong bát quái, các đòn tấn công từ quẻ Càn và quẻ Đoài đều mang theo khí tức Kim thuộc tính loại mạnh mẽ, sát phạt quyết đoán, sắc bén, hơn nữa độ xuyên thấu lại rất mạnh.
Vị trí quẻ Chấn và Tốn lại bắn ra đòn mang âm thanh xé gió, khí thế bá đạo, một khi bắn ra đòn tấn công là như sấm rung chớp giật, mạnh mẽ dị thường. Quẻ Ly tương ứng Hỏa thuộc tính, quẻ Khảm là Thủy thuộc tính, quẻ Khôn và Cấn tương ứng với Thổ thuộc tính, mỗi cái đều theo nguyên tắc riêng.
Tần Vô Song vừa ứng phó với những đạo kiếm khí liên tục bắn ra, vừa chia sẻ những gì mình quan sát được với các đồng môn.
Đương nhiên họ cũng có nghiên cứu, dù gì Pháp Vương Cung của tám vị Pháp vương Tinh La Điện được xây dựng theo phương vị bát quái. Vì thế những hiểu biết về phương diện này cũng không phải ít. Tần Vô Song chỉ ra thì họ càng có sự chuẩn bị kỹ càng hơn.
Chớp mắt, nửa giờ đã qua đi.
Trong nửa giờ này, Thiên Canh Bắc Đẩu Trận vận hành rất hoàn hảo, không gặp phải thử thách có tính thực chất nào. Rất nhiều đòn tấn công đã bị Tần Vô Song làm tiêu giảm một nửa từ bên ngoài. Dưới sức phòng ngự đến biến thái của trận pháp, sức tấn công còn lại được tiêu trừ một cách nhẹ nhàng.
Nhưng không ai vui mừng quá đà, mọi người đều rõ, thử thách thật sự là ở nửa giờ sau.
So với cảnh tượng trời yên bể lặng bên Tinh La Điện, bên Thiên Cơ Tông ít nhiều có phần hoảng loạn. Thiếu một Trung Linh võ giả khiến sức phòng ngự của chúng giảm xuống rất nhiều.
Rõ ràng, trong nửa quãng đường đầu chúng không có ai thất bại nhưng đã có vài lần nguy hiểm. Nếu không phải Lạc Quy Vân lợi hại, năm lần bảy lượt giải thoát được cho đồng môn thì e là đã có người bị đánh bật ra từ sớm rồi.
Bất cứ hạng mục nào của cuộc thi xem ra thì có vẻ không có gì lạ, nhưng đều có rất nhiều sự khác biệt, dù kẻ mạnh hay yếu đều không được lơ là. Qua thử thách ở hạng mục này là có thể phân chia rõ ràng người mạnh kẻ yếu.
Lạc Quy Vân tức giận dị thường, nhưng dù sao hắn cũng là Đại sư huynh của Thiên Cơ Tông, trong thời khắc quan trọng, giận dữ thì giận dữ nhưng vẫn phải gánh vác trách nhiệm của người dẫn đầu.
Hắn đã được Cao Nhạc nhắc nhở bí mật, bảo hắn tận lực nhưng không phải miễn cưỡng. Lần này Thiên Cơ Tông bị kẻ khác ám toán, mất đi kỳ binh Quỷ Đồng Tử, chắc chắn không thể có được thành tích cao. Vì thế lần này phải có vài sự nhượng bộ mang tính chiến lược. Lạc Quy Vân tuy háo thắng nhưng cũng biết đánh giá tình hình, nắm bắt thời thế, một mình hắn dù có cố gắng thế nào nữa thì cũng vô ích mà thôi. Hai đại Đế quốc kia đều có hai Trung Linh võ giả, sự khác biệt này không thể thay đổi được.
Còn hai khắc nữa là hết một canh giờ, bên Thiên Cơ Tông đã có người thất thủ, bị trận pháp đánh trúng phải rời khỏi trận trước. Có người đầu tiên, trong một khắc ngắn ngủi tiếp theo liên tục có ba người nữa thất thủ.
Còn bên Long Hổ Môn, cục thế tốt hơn Thiên Cơ Tông nhiều. Đến lúc này vẫn không có ai bị loại. Điều này đương nhiên là phải cảm ơn năng lực siêu cường của hai Trung Linh võ giả rồi. Hai người họ tạo thành một góc khống chế, đảm nhận hơn một nửa công việc phòng ngự cho các góc chết.
Một phần nhỏ bị khuyết đã có một vài Sơ Linh võ giả nổi bật đảm nhận. Tuy vất vả nhưng ít nhất đến lúc này chưa xảy ra sai sót gì. Chỉ cần kiên trì thêm một chút nữa là có thể nhìn thấy ánh sáng thắng lợi.
Chỉ là trận đồ bát quái này, đã sắp xếp như thế thì không thể để họ nhẹ nhàng vượt qua vậy được.
Rất nhanh, tần số tấn công từ tám phương vị lớn rõ ràng đã tăng cao. Tần xuất tăng, không còn là chỗ này một phát rồi chỗ kia một phát nữa, mà giờ là ba bốn chỗ cùng bắn một lúc, thậm chí còn là năm sáu chỗ một lúc.
Nháy mắt, từ tám phương vị lớn, kiếm khí bắn ra như chùm mưa sao băng, bay vun vút ngang dọc trong trận pháp. Đủ mọi tia sáng kỳ lạ đan xen với nhau, trong sự óng ánh đẹp đẽ lại mang sát khí mạnh mẽ.
Hai người mạnh nhất Long Hổ Môn, một đến từ Long Môn, một từ Hổ Môn, là Ngụy Thăng Long và Hoàng Thanh Hổ đều là Trung Linh võ giả.
Ngụy Thăng Long nói:
- Chư vị sư đệ, trận pháp đã mở hết, giờ là thời khắc quan trọng nhất, vượt qua được là thắng lợi!
Hoàng Thanh Hổ tiếp lời:
- Không sai, Nếu tất cả chúng ta có thể vượt qua cửa ải này chắc chắn sẽ giành Quán quân. Khoảng cách ba mươi điểm so với Tinh La Điện hoàn toàn có thể xóa bỏ. Mọi người hãy kiên trì, người cười cuối cùng sẽ chiến thắng!
Thế hệ đệ tử này của Long Hổ Môn có thể nói là ngọa hổ tàng long, xuất hiện rất nhiều đệ tử kiệt xuất. Trên dưới Long Hổ Môn đều rất đắc ý, vô cùng tự hào, đầy tự tin về cục thế ba nước trong tương lai, rất chắc chắn sẽ mình sẽ trở thành người dẫn đầu ba nước. Vì thế với cuộc thi lần này, Long Hổ Môn có thể gọi là mang ý chí tất thắng. Nhưng đúng lúc hai người còn chưa nói xong thì…
- Á!
Một tiếng kêu đau đớn vang lên phá vỡ không khí căng thẳng. Thần kinh ai cũng bị chấn động. Ngụy Thăng Long và Hoàng Thanh Hổ đều toát mồ hôi lạnh, cơ mặt không ngừng co giật.
Không còn nghi ngờ gì nữa, kêu như vậy chắc chắn là có người bị loại rồi. Quả nhiên, ở vị trí quẻ Tốn, một tia sáng vụt lóe lên bao trùm lấy một đệ tử của Long Hổ Môn. Ánh sáng không ngừng chấp chới, rồi vụt một cái đệ tử đó đã bị đưa ra ngoài:
- Là Lao sư đệ!
Hoàng Thanh Hổ hét lên:
- Tất cả kiên trì, phải kiên trì!
Ngụy Thăng Long nói:
- Mọi người không được phân tâm, dù bị loại một người cũng không sao, chúng ta vẫn có thể giành Quán quân! Ta không tin Tinh La Điện lại có thể qua được hết!
- Đúng thế, với độ khó này, Tinh La Điện không thể qua hết được! Mọi người hãy giữ vững!
Hoàng Thành Hổ vung chiến đao và lá chắn lên dũng mãnh như một con hổ đói, trợ giúp các đồng môn.
Dường như bị việc Lao sư đệ bị loại kích thích, Long Hổ Môn càng chiến đấu càng anh dũng, không ngừng đối kháng với sự tấn công từ bốn phía. Còn hai thủ lĩnh thì càng như điên cuồng hơn.
Lúc này, trận pháp bát quái đã đến giai đoạn cuối, chính giai đoạn dày đặc nhất, cũng là đau khổ nhất. Trong ba trận pháp, lúc này chỉ có bên Tinh La Điện là không có bất cứ tổn thất gì, cũng không có ai bị loại.
Hù~~
Lại tiếng tù và vang lên. Thần kinh của tất cả đều thả lỏng, trong đầu chỉ có một ý nghĩ - kết thúc rồi!
Bảy người còn lại bên Long Hổ Môn ai ai cũng mừng rỡ cùng cụng nắm đấm chúc mừng. Bảy người, họ có bảy người kiên trì được đến cuối cùng! Thành tích này tin chắc có thể cười nhạo cả ba nước rồi! Ngụy Thăng Long và Hoàng Thanh Hổ toàn thân rách tả tơi, rõ ràng là bị kình phong từ kiếm khí chém qua. Hai người nhìn nhau nhưng không có chút gì buồn cười cả, chỉ thấy vui mừng.
- Ngụy sư huynh, thành tích lần này của chúng ta không tồi!
Hoàng Thanh Hổ tràn đầy tự tin nói:
- Vòng này đệ không tin ta không áp đảo được Tinh La Điện!
Ngụy Thăng Long cũng gật đầu:
- Được rồi, chúng ta ra ngoài đi!
Ra khỏi trận pháp, đầu tiên là nhìn thấy đám người Thiên Cơ Tông, chỉ còn bốn người tàn tạ đi ra từ trận pháp, ai nấy đều ủ rũ. Ngụy Thăng Long nghĩ bụng, Thiên Cơ Tông đã không còn sức cạnh tranh nữa, có thể loại ra khỏi danh sách đối thủ cạnh tranh rồi.
Ánh mắt của tất cả mọi người đều không hẹn mà cùng nhìn sang bên phía Tinh La Điện.
Sử dụng mũi tên trái (←) hoặc phải (→) để chuyển chapter
Vi Dực thường ngày tao nhã lịch sự, thực lực hoàn toàn thu liễm vào trong, giống như một Đại sư huynh ôn nhu hào nhã. Lúc này hắn cũng đã hoàn toàn không che giấu gì cả, đem tất cả khí thế phóng thích ra. Vừa ra tay đã đem tất cả khí thế thôi phát, phảng phất đào một cái hố to trước mặt Tần Vô Song để hắn ngã nhào vào giữa. - Chậc chậc, quá mạnh mẽ! Vi Dực sư huynh không hổ là cường giả Trung Linh Võ Cảnh, đơn giản vận khí tràng, trong thế hệ trẻ tuổi này, có kẻ nào có thể địch nổi? - Đúng vậy, không ngờ rằng Vi Dực sư huynh chúng ta trước giờ khiêm nhường, một khi lộ răng nanh lại có thể phi thường phong quang như vậy? Khí lãng ngợp trời mà đến, cả Diễn võ trường nhất thời giống như bị thổi hướng về phía đầu sóng ngọn gió. Mà Vi Dực lúc này giống như một con giao long của đại hải không ngừng vùng vẫy trên mặt sóng. Tàn phá bừa bãi không chút giữ lại. Hàng vạn đệ tử đang xem dưới đài cũng cảm thấy từng trận uy áp đánh xuống. Mà vận mệnh của kẻ đang đối diện trực tiếp là Tần Vô Song, tự nhiên là khiến người ta thêm quan tâm hơn. Tần Vô Song lại vô cùng kỳ lạ, không hề động đậy, bất kể khí tràng của Vi Dực bắn ra như thế nào, hắn thủy chung vẫn đứng một chỗ, dường như một cây Định Hải Thần Châm, đồ sộ đứng vững. Khí tràng áp bức của Vi Dực cũng không có khiến cho Tần Vô Song lui xuống một tấc nào. Bởi vì ở khoảng cách xa như vậy, linh lực kia của Vi Dực dù cho có bắn ra mạnh mẽ, dù rằng lợi hại nhưng cũng lại không đủ chỉ dựa vào khí thế phóng thích đã có thể áp được suy sụp Tần Vô Song. Tần Vô Song sớm đã biết trận chiến này, hắn bị vây vào một tình thế xấu là điều không cần nghi vấn. Hắn cũng không thể đi đối mặt tranh chấp trực diện ngay với Vi Dực, hắn cần trong khoảng thời gian này, đem năng lượng lớn nhất của mình phóng ra, lấy trạng thái tốt nhất của mình để điều chỉnh khí thế của Vi Dực, làm giảm khí thế của hắn, như vậy mới có thể cùng với Vi Dực tranh đấu một trận. Không thể không thừa nhận, Vi Dực trên cảnh giới Tiên Thiên không hổ danh là Trung Linh Võ Cảnh. Tuy rằng trên người hắn, không thể cảm nhận được khí chất hủy diệt của Cực Âm Lão Quái, nhưng luận về độ tinh khiết, so với Cực Âm Lão Quái cũng không chênh lệch bao nhiêu, cơ hồ có thể nói là đuổi kịp Cực Âm Lão Quái. Tần Vô Song lúc này, trong mắt của những kẻ đang theo dõi chiến cuộc, thật giống như con thuyền cô đơn trong đại dương mênh mông, cần bao nhiêu nguy hiểm thì có bấy nhiêu nguy hiểm, cần bao nhiêu khó khăn có bấy nhiêu khó khăn. Vi Dực có chút dự định nhưng hắn lại không vội mà ra chiêu. Chủ ý của hắn đó là muốn dùng khí thế cảnh giới Tiên Thiên để áp chế Tần Vô Song, bất chiến tự nhiên thành. Sư phụ không phải đã nói, cảnh giới của Tần Vô Song này ở một cao độ rất cao sao? Vi Dực lại ngược lại muốn hướng về phía sư phụ mà chứng minh, cảnh giới của Tần Vô Song ở trước mặt cảnh giới Tiên Thiên căn bản không đáng nhắc tới! Chỉ là Vi Dực nghĩ như vậy, đó là đối với sự khuyên dạy của Trác Bất Đàn không có sự lĩnh ngộ đầy đủ. Cảnh giới mà Trác Bất Đàn nói tới không phải là mang theo nghĩa hẹp, đơn thuần đối với cảnh giới Tiên Thiên. Mà là cảnh giới trên mặt tầm nhìn vĩ mô. Vi Dực đơn thuần đem cái cảnh giới đó lý giải thành cảnh giới Tiên Thiên, bởi vậy làm như thế, hiển nhiên là một cách hiểu sai lầm so với lời dạy bảo của Trác Bất Đàn. Hiểu sai lầm sau đó là tiến vào một cảnh giới sai lầm. Trác Bất Đàn đang xem cuộc chiến trên đài, nhìn thấy Vi Dực thể hiện như vậy, trong lòng thở dài một tiếng. Hắn biết, đại đồ đệ này xét cho cùng vẫn là không đem buổi nói chuyện với ông ta đặt ở trong lòng. Tần Vô Song tự nhiên không biết, nội tâm Vi Dực đang có nhiều ý niệm phức tạp trong đầu đến vậy. Hắn đơn thuần cho rằng, Vi Dực làm như vậy, là muốn để hắn khuất phục trước khí thế, để hắn trước khi còn chưa chiến đấu đã khiếp sợ, liền cúi đầu nhận thua. Chỉ là, Tần Vô Song đã từng đối diện với cục diện này biết bao nhiêu lần, trải qua các cuộc chiến tẩy lễ trước kia ở các Công quốc, đối với loại cục diện này, có thể nói là tâm ứng với thủ. Bạn đang đọc truyện được copy tại Lúc trước ở trong trận pháp ngưng tụ linh lực kia, linh khí không ngừng trào ra, uy áp vô cùng mạnh mẽ, cũng không hề thấp hơi uy áp mạnh mẽ của Vi Dực lúc này. Nhưng mà Tần Vô Song vẫn không chút sợ hãi, vẫn như cũ giống như cây xanh hồi xuân. Lúc này, Vi Dực muốn dùng linh khí mà áp chế hắn, hoàn toàn là không có khả năng thực hiện. Tần Vô Song đột nhiên cặp mày thoáng động, yết hầu chợt rung mạnh lên, một tia linh lực từ ngực dâng lên trào ra: - Uông! Một tiếng rống này, cũng đem một đạo linh lực hoàn toàn ngưng tụ thành một đạo sóng âm như sóng đao kiếm kích hướng thẳng ra bên ngoài, rõ ràng chính là đang dùng Sư Tử Hống. Tiếng rống này, dường như là tiếng sấm giữa trời xuân nổ vang, nhất thời nổ tung trong ngày đông giá rét tĩnh lặng, nổ tung khiến cho trời cao vô tận có vẻ lo lắng. Thế công kích mà Vi Dực đã khổ tâm bố trí bị một tiếng Sư Tử Hống đó nhất thời vỡ vụn, rầm một tiếng, hoàn toàn nổ tung. Một tiếng rống này tới vô cùng đột nhiên, phảng phất như đột nhiên hét lên ở hai bên tai hắn, trực tiếp kinh sợ sâu xuống lục phủ ngũ tạng, ngay cả khí tràng của Vi Dực mạnh đến như vậy nhưng cũng là bị tiếng rống của Tần Vô Song làm cho trong trái tim có chút đập mạnh vội vàng nhanh hơn. Sắc mặt Vi Dực biến đổi, lúc này mới biết Tần Vô Song này quả thật là không vừa. Hắn vừa nãy khổ tâm bố trí khí tràng, có thể nói trong thế hệ trẻ tuổi của Tinh La Điện, đem bất kỳ kẻ nào ra cũng sợ không kẻ nào có thể chống đỡ, phải cúi đầu xưng thần. Nhưng Tần Vô Song này, hoàn toàn lại không chịu thua, thình lình một tiếng rống, lại có thể phá vỡ khí thế uy áp của hắn. Hắn cười lạnh một tiếng: - Khá lắm, Tần sư đệ, xem ra là ta đã xem nhẹ ngươi! Lời nói vừa dứt, đột nhiên hai tay một trận, chưởng phải hướng về phía trước, chưởng lực phun ra nuốt vào, chưởng lực từ trong lòng bàn tay lại phun ra, chỉ có một quyền như vậy, tựa như thiên la địa võng gào thét hướng tới Tần Vô Song mà chụp xuống. Trong nhất thời, đất đá bay mù mịt, trời đất u ám. Uy lực của một chưởng, thế nhưng lại cường đại đến mức độ này. Mặc dù là Tần Vô Song cùng vô số Tiên Thiên cường giả giao chiến, nhưng nhìn thấy Vi Dực tùy tiện đánh ra một chưởng, lại sinh ra loại khí thế này, cũng phải hít một ngụm lãnh khí, không dám chậm trễ, nhanh chóng phát động Lăng Vân Tiên Bộ, hoàn toàn không dám ngạnh kháng một chưởng tuyệt thế này. Có thể nói, chưởng lực của Vi Dực, cơ hồ đã bao trùm lên tất cả các góc của võ đài, nhưng dù như thế, hai chân của Tần Vô Song dường như mọc ra một cặp mắt, cuối cùng vẫn có thể tìm được chỗ tốt nhất để đặt chân, khó khăn lắm mới có thể tìm được chỗ không có bị chưởng lực của Vi Dực bao phủ. Thật giống như một cái bình đã được chất đầy các tảng đá lớn, thế nhưng cuối cùng giữa các kẽ hở của các tảng đá, vẫn còn lại các khe hở nhỏ. Mà khe hở này lại vỏn vẹn chính là các khu vực để cho Tần Vô Song hoạt động. Tần Vô Song cảm thấy vô cùng hưng phấn, hắn rốt cục cũng đã gặp được đối thủ mà khiến cho hắn không thể nào không dùng toàn bộ mười hai phần tinh thần để mà đối phó. Đối thủ này thậm chí có được thực lực vô cùng cường đại, bất cứ lúc nào cũng có thể uy hiếp được tính mạng của hắn. Càng là như thế, Tần Vô Song lại càng cảm thấy hưng phấn hơn. Thân ảnh của Vi Dực tựa như thần long, thoắt ẩn thoắt hiện, di chuyển tốc độ cực nhanh, cũng khiến cho những kẻ quan chiến ở dưới khán đài líu lưỡi không thôi. Quả nhiên kẻ này không gì có thể không làm được, thân pháp của Vi Dực sư huynh thế nhưng lại rất xảo diệu, vô cùng mạnh mẽ, tới lui như gió, như hồ điệp xuyên hoa không ngớt qua lại trên diễn đài. Cả võ đài như trở thành nơi một mình hắn biểu diễn, mà thực lực khí tràng do chưởng lực của hắn tạo thành cũng trở thành bối cảnh duy nhất của võ dài. Mà Tần Vô Song, dường như chỉ là ngẫu nhiên vụt qua một đạo quang mang trong cái bối cảnh này, giống như một đạo ánh sáng chợt lóe lên trong khoảnh khắc ngắn ngủi. Lúc này, tất cả những kẻ đang đứng xem dưới khán đài, cũng đã ngừng hít thở. Mà tình cảm trong nội tâm bọn họ lại thông qua vẻ mặt của mình, tất cả đều được biểu hiện ra ngoài: vui mừng, lo lắng, sợ hão, kích động, chờ mong… Đủ loại cảm xúc, mỗi người một vẻ, cũng đều biểu hiện hết không sai trên mặt. Chỉ cần người có nhãn lực tốt một chút, cũng có thể nhìn ra được, Vi Dực không biết thực sự đã làm theo những gì hắn đã nói trước đây chưa, hoàn toàn thi triển công phu thực sự của mình, cũng không ai có thể biết được, nhưng ít nhất Vi Dực lúc này đã vô cùng nghiêm túc khi tiến hành trận chiến lần này. Trường hợp toàn lực ứng phó như thế này, bất kỳ trong cuộc giao phong nào trước đây cũng là điều chưa từng có. Chỉ nhìn một cách đơn thuần sự biểu hiện ác liệt của Vi Dực kia cũng có thể biết, Vi Dực sư huynh cũng muốn nhanh chóng đem việc này giải quyết cho nhanh, đem Tần Vô Song thu thập dưới tay mình. Rất nhiều đệ tử bi quan, nhìn thấy Tần Vô Song ở trong khe hở không ngừng lủi trốn, ai cũng vì Tần Vô Song mà cảm thấy bi ai. Bọn họ cảm thấy, Tần Vô Song như vậy, cũng sợ chẳng kiên trì được bao lâu. Tiên Thiên đối chiến bình thường, khí thế đã hoàn toàn bị áp đảo, cục thế hoàn toàn bị đối phương nắm trong tay, tiết tấu cũng do đối phương định đoạt. Chiến đấu như vậy, nếu không thất bại thì cũng là điều mà mọi người chưa từng nghe nói tới. Nhưng mà biểu hiện của Tần Vô Song, lại thủy chung giống như đánh mãi không chết, khiến những kẻ đoán rằng hắn sẽ thua trong lòng nóng như lửa đốt, không nhìn thấy được cảnh tượng mà bọn chúng đã dự liệu sẽ xuất hiện. Khí thế của Vi Dực không thể cho là không mạnh, công kích không thể cho là không lớn. Bất luận là thân pháp di chuyển hay là chưởng lực công kích cũng đều đã tiếp cận đến toàn bộ thủ đoạn vốn có. Dù cho còn có chút thủ đoạn sau cùng chưa xuất, nhưng mà thế này nếu như còn vẫn không thể nào bắt được Tần Vô Song, ngay cả bản thân Vi Dực cũng cảm thấy có chút khó tin. Hắn trước đây xem qua một chút Tần Vô Song quyết đấu, biết Tần Vô Song là cao thủ nắm bắt tiết tấu, nhưng đối với Vi Dực hắn mà nói, căn bản không quan trọng. Trên sự chênh lệch về cảnh giới linh lực, khiến cho Vi Dực căn bản không lo lắng tiết tấu trận đấu sẽ bị Tần Vô Song nắm ở trong tay. Ở trước mặt sự chênh lệch lực lượng tuyệt đối, Tần Vô Song cho dù khống chế tiết tấu có mạnh đến đâu cũng căn bản không thể phát huy ra được! Sự thật cũng quả thật như Vi Dực dự đoán, tiết tấu hắn mãi vẫn luôn khống chế ổn định, Tần Vô Song thậm chí một ý niệm nắm bắt tiết tấu trong đầu cũng là không có. Từ đầu đến cuối, Tần Vô Song luôn luôn ở thế phòng ngự, trốn tránh. Kiếm ở trên lưng hắn dường như không hề có bất kỳ dự định gì sẽ rút ra, mà sợi roi quấn trên thắt lưng của Tần Vô Song cũng hiển nhiên không có bất kỳ ý định sẽ thi triển. Nói cách khác, Tần Vô Song hoàn toàn buông bỏ tiết tấu cho đối phương khống chế. Phảng phất như là, không bị Vi Dực đánh trúng, không lập tức bị thua xuống dưới khán đài, mới chính là mục đích theo đuổi lớn nhất của hắn. Tần Vô Song, tuyệt đối cũng không chỉ có mục tiêu như vậy. Ai cũng không biết, lúc này hắn bên ngoài nhìn chật vật vô cùng, nhưng tình hình chân thực lại là hắn đang hưởng thụ. Hắn phát hiện, Vi Dực nắm trong tay tiết tấu, khí tràng của toàn bộ võ trường đều là linh lực Tiên Thiên của Vi Dực. Linh lực này tinh thuần vô cùng mà đậm đặc, thật lâu cũng không có khuếch tán ra bên ngoài. Điều này đối với Tần Vô Song, am hiểu nhất chính là sử dụng Bắc Minh Đại Pháp để hấp thu linh lực mà nói, quả thực là một bữa đại tiệc lớn. Mỗi lỗ chân lông toàn thân hắn cũng toàn bộ tham lam mở ra, hấp thu mấy cái linh lực này. Mà hai ngón tay cái, tại huyệt Thiếu Thương, thì lại là không ngừng hấp thu, vận hành theo quỹ đạo của Bắc Minh Đại Pháp, không ngừng đem mấy cái linh lực hút vào giữa khí hải. Tuy rằng, linh lực này bất chợt phóng ra, thông qua sự tiếp xúc với hư không, độ tinh khiết cũng không thể tinh thuần như trực tiếp lấy từ trong khí hải, nhưng khi hấp thu vào rồi, thì chỉ có lợi không có hại. Không sợ nó không tinh khiết, bởi vì trong quá trình dung hợp, tự nhiên có thể tinh lọc lại những bộ phận không tinh khiết, đem linh lực tinh hoa nhất dung hợp vào trong khí hải đan điền. Nếu như Vi Dực biết được cái cục diện mà mình đã khó nhọc xây dựng lên, ở sau lưng lại biến thành một chuyện như thế, chỉ sợ sẽ tức giận hộc máu tại đương trường. Một màn như vậy, dù cho hoàn cảnh của Tần Vô Song có xấu đến mức nào, nhưng Vi Dực vẫn không thể hoàn thành một kích cuối cùng. Điều này làm cho những kẻ đang xem cuộc chiến ở dưới đài chia ra làm hai loại lập trường. Một loại nghĩ rằng đây là một đấu pháp tiêu cực của Tần Vô Song, quả thực chính là một đường chạy trốn. Một loại khác cũng bội phục không thôi. Có thể dưới sự công kích cường đại của Vi Dực sư huynh, không cần biết là dùng phương pháp gì mà có thể chống đỡ lâu như vậy không bại, chính là có thực lực! Đối với quyền uy chưa từng tiếp nhận qua bất cứ khiêu chiến nào của Vi Dực sư huynh mà nói, đây là một sự đột phá. Có lẽ sự đột phá này, sẽ hình thành một cục diện mới – sự thống trị tuyệt đối của Vi Dực trong thế hệ trẻ sẽ xuất hiện sự buông lỏng, xuất hiện nghi vấn. Mặc dù Tần Vô Song trong trận chiến này có bại đi chăng nữa, bọn họ cũng tin tưởng rằng, cho Tần Vô Song thời gian năm hay mười năm, chẳng lẽ không có cách gì có thể theo tới Vi Dực? Thậm chí còn mạnh hơn Vi Dực? Truyền thuyết của Vi Dực trước đây tuy rằng vô cùng thần kỳ là Linh căn Tiên Thiên, Trung Linh Võ Cảnh, nhưng con hắc mã Tần Vô Song này, xem lai lịch của hắn quả thật cũng không hề đơn giản. Xuất đầu từ trong Bách Việt Quốc, Quán quân Thí luyện Võ đồng, mười bảy tuổi tự ngộ vào cảnh giới Tiên Thiên, giết Đại đồ đệ Lệ Vô Kỵ của Cực Âm Lão Quái, một mực giết chết hai Võ Thánh đại hộ quốc, Quán quân lôi đài thi đấu cá cược, thi Đệ tử Cao cấp sáu hạng điểm tuyệt đối, tiến vào thi đấu bài danh của Đệ tử Trung tâm, lại một đường vượt qua các cửa, tiến vào Tứ cường. Vòng bán kết cùng Vi Dực đấu một trận chiến tuy rằng hoàn toàn bị vây ở hạ phong, nhìn qua không có một chút khả năng hoàn thủ nào, nhưng ít ra, trước sự tấn công không ngừng của Vi Dực, thế nhưng cũng không thể đánh ngã hắn. Có thể khiến cho Vi Dực dùng toàn bộ khí lực, trong thời gian ngắn không thể đánh bại, đối với một hắc mã mà nói, đây là một thắng lợi lớn. Xét đến cùng thì hắn cũng chỉ là tham gia vào thi đấu bài danh Đệ tử Trung tâm năm đầu tiên. Tương lai, tuyệt đối có hi vọng.