Vi Dực chậm rãi mở miệng, khí thế toàn thân lại một lần nữa dâng cao, dung hợp Thiền Dực Đao trong tay hắn thành một chỉnh thể, một người một đao, dường như trong lúc đó đột nhiên đã hoàn thành một cái khế ước không gian thiên địa kỳ diệu, khí thế của người cũng là khí thế của đao, mà khí thế của đao, cũng là khí thế của người. Hai cái này đã dung hợp hoàn mỹ thành một chỉnh thể siêu nhiên. Một đao này còn chưa xuất ra, khí thế đã nổi lên, khiến cho tất cả những kẻ đang xem dưới khán đài đều biến sắc, ẩn hiện một loại dự cảm bất lành. - Vi Dực sư huynh hình như sắp vận dụng tuyệt kỹ! - Ngoạn mục à, thực không nghĩ tới, tên Tần Vô Song này cư nhiên lại có thể chịu đựng được đến như vậy! - Hừ hừ, tiếp tục chịu đựng thì cũng là lên tới cực đỉnh rồi. Một đao này của Vi Dực sư huynh nghe nói là tuyệt kỹ do chính Đại Điện chủ truyền cho, ẩn chứa bên trong nguyên lý thuộc tính công kích cơ bản của ngũ hành, thần diệu vô cùng. Lấy thực lực là Sơ Linh Võ Cảnh của Tần Vô Song khẳng định là không thể nào đỡ được đao này. - Chậc chậc, cho dù thua, Tần Vô Song sau trận chiến này cũng đủ để nổi danh thiên hạ. Trong Đế quốc Đại La, làm gì có kẻ trẻ tuổi nào có thể giống như Tần Vô Song, lấy thế hắc mã, có thể làm trọng thương đến truyền nhân mạnh nhất của Tinh La Điện, khiến hắn phải sử dụng tuyệt kỹ cuối cùng? Những kẻ đang xem dưới chiến đài, mỗi kẻ đều khí huyết cuồn cuộn. Nhất là vài tên Võ đồng đến từ Bách Việt Quốc, máu lại sôi sục, hận là không thể đem toàn bộ năng lượng của mình đem tập trung toàn bộ trên người Tần Vô Song, trợ giúp Tần Vô Song chiến thắng trận này. Bọn họ rất hi vọng Tần Vô Song có thể thắng. Nếu Tần Vô Song có thể đỡ một đao này, vậy không cần tranh luận, hắn sẽ trở thành ngôi sao sáng chói trong trận bài danh của các Đệ tử Trung tâm. Bất luận kẻ nào cũng không có cách nào có thể cướp được ánh hào quang của hắn, cũng không thể cướp đi ánh sáng rực rỡ chói lòa của hắn! Tâm tình của Tần Vô Song hoàn toàn không bị bất cứ một nhân tố nào bên ngoài ảnh hưởng, tâm hắn như nước. Hắn rõ ràng hơn ai hết, một đao tiếp theo này, là một đao mạnh nhất của Vi Dực, khẳng định là thủ đoạn cuối cùng của hắn rồi. Nhưng mà, Tần Vô Song cũng thật bình tĩnh, hắn cũng rõ ràng hơn ai hết. Mặc kệ đao này có nghịch thiên bao nhiêu, Tần Vô Song hắn căn bản không hề sợ. Bởi vì trong quá trình thân thể đang hồi phục nhanh chóng, Tần Vô Song rõ ràng cảm thấy có một luồng khí tức cực đại bên trong khí hải đang phun trào, phát sinh biến hóa nhanh chóng. Loại biến hóa này vô cùng thần diệu, vô cùng huyền bí, giống như cảm giác thay da đổi thịt ở trong cái sơn động tại Đại Thương Sơn trước kia. Cảm giác sự tẩy lễ thần kỳ này lại một lần nữa trào dâng lên toàn thân. Lần trước, Tần Vô Song tỉnh tỉnh mê mê, nhưng lúc này đây, hắn lại mẫn cảm nắm rõ vô cùng, đây là dấu hiệu của đột phá! Hắn vạn lần không nghĩ tới, trong giờ khắc quan trọng mấu chốt cùng chiến đấu với Vi Dực sư huynh, trong cơ thể hắn thế nhưng lại xuất hiện điềm báo đột phá. Tuy rằng có dấu hiệu đột phá không có nghĩa là sẽ lập tức đột phá nhưng ít ra, Tiên Thiên Trung Linh Võ Cảnh này đã chạm được tới cánh cửa rồi. Nói cách khác, giá trị linh lực dự trữ trong cơ thể hắn đã đạt đến cảnh giới như tích nước tràn đầy rồi. Cảnh giới như thế này, thực ra tương đương như hai chân đã đạp xuống rảnh giới giữa Trung Linh Võ Cảnh và Sơ Linh Võ Cảnh, một đầu bên này vẫn là Sơ Linh Võ Cảnh, còn một đầu bên kia, đã là Trung Linh Võ Cảnh rồi! Một sự tự tin lớn mạnh từ trước tới giờ chưa từng có đang trào dâng trong lòng. Tần Vô Song đột nhiên cảm giác được, lực sát thương trong một kích vừa rồi của Vi Dực sư huynh vậy mà đã hoàn toàn được chữa khỏi! Vô cùng thần kỳ! Trong đầu Tần Vô Song lại quay trở về hồi ức kỳ ngộ gặp được trước kia ở trong cái hang động trên Đại Thương Sơn. Không ngừng thông hiểu được sự việc, thể nghiệm được sự thần kỳ kia, lại một lần nữa trong giờ phút này được kiểm chứng, lần tẩy lễ thần kỳ kia chính là một sự kỳ ngộ vô cùng trọng đại. - Vi Dực sư huynh, một đao này của ngươi thực xuất không được sao? Bên trong nụ cười của Tần Vô Song không có bất kỳ một ác ý gì, có thì chỉ có sự thong dong không màng danh lợi, một sự trao đổi điềm tĩnh. Hắn không muốn Vi Dực xuất đao này là bởi vì hắn đã không còn muốn cùng Vi Dực phân thắng bại nữa. Nói chính xác hơn, hắn không muốn khiến Vi Dực lúc này lại bị bại dưới tay hắn. Nhưng sự hữu hảo của hắn, Vi Dực nghe tới, lại trở thành một loại biểu hiện nhát gan sợ sệt. Vi Dực trầm giọng nói: - Tần sư đệ, một đao này, khí thế đã thành, mũi tên đã ở trên dây, không thể không bắn. Một đao này đi ra ngoài, chỉ có hai loại kết quả, ngươi tự mình lựa chọn! Tần Vô Song không nói gì, chỉ là vẻ mặt an nhiên tự tại, mỉm cười nhẹ. Vi Dực điềm nhiên nói: - Kết quả thứ nhất, sự thể hiện cường thế của ngươi sẽ phải phơi thây dưới đao của ta. Loại kết quả thứ hai, ngươi thức thời xuống võ đài, tự nhận thua thì sẽ được bảo toàn tính mạng! Là sinh là tử, là sự lựa chọn cẩn thận trong suy nghĩ của ngươi. Tần sư đệ, ngu huynh xin khuyên ngươi một câu, đừng vì một phút vui vẻ nhất thời mà chậm trễ trong sự lựa chọn sống chết. Trác Bất Đàn ở xa xa nghe được lặng lẽ thở dài, một đao mang theo ác niệm này của Vi Dực, ông ta chung quy cũng không có ra tay ngăn chặn. Trác Bất Đàn làm một kẻ đứng xem, hiển nhiên nghe ra trong giọng nói của Tần Vô Song có ý niệm muốn hòa hoãn, cũng nghe ra khẩu khí rộng lượng hữu hảo của hắn. Nhưng mà Vi Dực lại không thể lĩnh ngộ được điểm này. Sự chênh lệch cảnh giới, trong một khắc đây đã rõ ràng xuất hiện. Bạn đang đọc truyện tại - www.Truyện FULL Cao minh như Trác Bất Đàn sao mà nhìn không ra được sự biến hóa giống như Phượng Hoàng Niết Bàn của Tần Vô Song trong lúc này chứ? Há có thể nhìn không ra thương thế của Tần Vô Song lúc này, đang được khép lại bằng một tốc độ kinh người, trong chớp mắt, giống như sinh long hoạt hổ, hơn nữa lực chiến đấu rõ ràng lại tinh tiến không ít. Tất cả đều nằm trong nhãn pháp của Trác Bất Đàn, nhưng hắn tuyệt đối không đi bóc trần, cũng tuyệt đối không đi ngăn trở. Ở trong lòng hắn sớm đã nhìn thấu sự đấu tranh nội bộ trong Tinh La Điện. Mà vẻ mặt của Truân Trung Trì cũng ngưng trọng, mặc dù lão thành như hắn, nhưng lúc này cũng không nhịn được tim đang đập thình thình trong lồng ngực, hắn cũng nhìn ra một đao tiếp theo của Vi Dực là đao đem toàn bộ sức lực dồn vào. Tần Vô Song này, là đệ tử quan môn mà hắn đã ký thác niềm hi vọng vô hạn, có thể chống đỡ được không? Hắn rất muốn kêu ngừng trận đấu, bảo Tần Vô Song từ bỏ. Nhưng mà, khí thế trên Diễn võ đài đã thành, ngoại giới không được quấy nhiễu, đây là tổ huấn của Tinh La Điện. - Vô Song à Vô Song, thời khắc sinh tử, hi vọng ngươi có thể đưa ra một sự lựa chọn đúng đắn. Trong lòng Truân Trung Trì đã buông bỏ ý niệm thắng bại. Nếu có thể, hắn hi vọng Tần Vô Song sẽ lập tức từ bỏ. Chiến đấu đến bước này, nhất mạch của Thanh Vân Điện cũng đã không coi là thất bại rồi, cũng đã giống như sự dự liệu trước kia, thắng bại của trận này chỉ là chuyện nhỏ! Đao thế hình thành, tay trái của Vi Dực nhẹ nhàng nâng lên, thân đao tản mát ra ánh sáng hào quang như ngọc, giống hệt như ánh nắng chiếu rọi, phát ra một trận ánh sáng chói mắt mà vô cùng sắc nhọn. Xuy! Một tiếng xé gió sắc nhọn vang lên. Ánh sáng trên Thiền Dực Đao đột nhiên bùng phát mãnh liệt, dường như trong lúc đó, quang hoa của toàn bộ thái dương đều ngưng tụ lại trên thân Thiền Dực Đao. Ánh sáng nhoáng lên trong lúc đó, thế nhưng đã đem cả Diễn võ đài bao trùm lên một tầng bạch quang, tất cả những khoảng không mà tầm nhìn có thể nhìn được, đã đao khí thuần khiết mà bá đạo toàn bộ nhét chặt! Trác Bất Đàn thở dài một tiếng. Một đao này, là một chiêu mà hắn đã truyền cho Vi Dực, Thiên Tuyệt Tam Đao, vận dụng lực tự nhiên, trực tiếp quán chú vào bên trong đao mang, mang theo công kích Kim thuộc tính, lực phá hoại vô cùng to lớn, có thể nói là thôn phệ cả thiên địa, không gì có thể địch nổi! Nhìn một đao này của Vi Dực xuất ra, hắn liền biết sự lĩnh ngộ của Vi Dực đối với Thiên Tuyệt Tam Đao lại tiến thêm một bậc, không hổ danh thân phận Linh căn Tiên Thiên của hắn. Một đao này, mượn tinh hoa linh lực thái dương, hình thành nên thức thứ nhất Thiên Tuyệt Chi Đao. Thanh âm như kim chúc nổ tung, chấn động cả hư không, mang theo khí thế không gì có thể địch nổi, hướng Tần Vô Song hùng dũng chém tới. Một đao cực mạnh, khí thế chấn nhân, rốt cuộc dâng trào mà ra, mang theo khí thế sát ý lãnh liệt xé rách không gian, phảng phất khí tức của nó như muốn đem thân thể Tần Vô Song xé rách ra thành trăm mảnh nhỏ. Một đao này vừa ra, dưới khán đài đã là một mảnh kinh hãi hoảng sợ, kẻ nào cũng cảm nhận thấy toàn thân bị một trận châm kim. Cách xa như vậy, dư chấn sản sinh từ công kích tự nhiên của Kim thuộc tính khiến cho bọn chúng không thể tránh khỏi phải lùi về sau mấy bước. Mà giờ phút này, thiên địa cũng dường như trở nên u tối. Tất cả ánh sáng tựa hồ như đều bị một đao kia hấp thu hết, hoàn toàn phóng thích lên trên Diễn võ đài. Các đệ tử Tinh La Điện đứng vây xem bên ngoài, trong tầm nhìn, chỉ có thể nhìn thấy một đạo quang mang không gì địch nổi đang chiếu rọi trên Diễn võ đài. Toàn bộ Diễn võ đài, ngoại trừ ánh đao, không còn thấy gì khác nữa. Quá là chấn động, mọi người cũng đều hít một ngụm lãnh khí, ngay cả những kẻ đã bại dưới tay Tần Vô Song, lúc này cũng không thể không vô cùng bái phục. Một đao như vậy, đổi lại là bọn chúng thì sớm đã bị băm vằm thành trăm đoạn rồi. Tần Vô Song giờ phút này, trên mặt phảng phất như núi cao sừng sững ngàn năm, phảng phất như mặt đất vạn năm không thay đổi, sừng sững bất động, nhưng bên trong cặp mắt của hắn rõ ràng bắn ra một đạo ánh sáng vô cùng tinh nhuệ, dưới hàng ngàn hàng vạn ánh đao, trong luồng ánh sáng vô hạn kia, thấy rõ một đao trí mạng kia, lộ số công kích nhìn thấy rất rõ ràng. Một đao này quả thực có thể nuốt thiên địa, chém giang hà. Nhưng mà, Tần Vô Song lúc này lại dường như rời khỏi tam giới, vượt qua ngũ hành. Bất luận một đao trảm thiên diệt địa này có mạnh mẽ đến thế nào thì bản thân hắn đều có thể siêu nhiên nằm ngoài sự công kích khủng bố kia vậy. Đột nhiên, Tần Vô Song thân ảnh khẽ vặn vẹo một cái, toàn thân như phát ra một đoàn khí vụ, lập tức thân thể của hắn giống như một trận gió thổi, mơ hồ chợt lóe, lại mơ hồ biến mất trong không trung. Một đao tràn ngập khí thế lúc này mới chém xuống. Leng keng! Tiếng kim loại nổ tung vang lên tê minh, dường như không khí cũng bị chấn động cho tan nát. Nhưng bản thân Tần Vô Song đang đứng ngay dưới một đao này, lại biến mất vô tung vô ảnh. Người đâu rồi? Vi Dực ngẩn ngơ cả người. Một đao sở hướng vô địch này của hắn ngập trời mà đến, bản thân hắn cũng không thể đoán trước được uy lực của nó, cũng không có cách nào có thể nhìn rõ cục diện bên dưới. Thậm chí ngay cả việc Tần Vô Song làm cách nào mà biến đi, biến đi hướng nào hắn cũng mơ hồ chẳng biết! Người đi đâu rồi? Liền vào lúc này, một thanh âm lạnh lùng, trong nháy mắt ánh sáng vừa thu liễm lại, đã vang lên bên phải của Vi Dực: - Vi Dực sư huynh, một đao này quả thật rất bá đạo, nhưng cũng chỉ vỏn vẹn có thế thôi sao? Thanh âm này vừa ra, toàn thân Vi Dực như nhất thời chấn động, phảng phất như điện giật, ngây ra như phỗng. Sao có thể như thế được? Sao có thể như thế? Một đao này, lúc đầu hắn nghĩ có hai loại khả năng, một là Tần Vô Song bị chém làm hai mảnh, hai là Tần Vô Song chủ động bỏ cuộc phóng xuống Diễn võ đài. Nhưng mà, thanh âm của Tần Vô Song lại lạnh nhạt như thế, hiển nhiên cùng với hai loại kết quả mà hắn tưởng tượng không có chút quan hệ gì. Như vậy, câu nói hào hùng lúc trước của hắn, đã quyết định kết quả của hắn trong trận chiến này, chung quy cũng kết thúc trong bi kịch. Hắn bại rồi!
Ngày thi đấu thứ ba của vòng một, Tần Vô Song thượng đài. Hắn đã tụ đủ sức lực. Tuy giữa những ngày thi đấu đều có ngày nghỉ nhưng bên Chủ thủ của đối phương ít nhiều gì cũng bị thương, thương thế cũng không thể nào lại khỏi nhanh như vậy được.
Đương nhiên, điều này không quan trọng với Tần Vô Song. Lần này hắn xuất trận không có nhiều điều phải lo lắng, hắn chỉ có một mục tiêu là quét sạch đối thủ.
Trong trận doanh của đối thủ không có Trung Linh võ giả thì Tần Vô Song hắn chẳng có lý do gì lại không đánh được đến cùng. Dù là thất bại ở lượt cuối cùng, với hắn mà nói cũng là sự xỉ nhục!
Đương nhiên, chiến cục cũng giống như Tần Vô Song đã dự liệu, ba lượt đầu có thể nói Tần Vô Song thế như chẻ tre.
Đến lượt thứ tư, bốn người đó đối mặt với một cường giả như Tần Vô Song rõ ràng là không còn được bao nhiêu sức lực.
Tần Vô Song căn bản không dùng quá nhiều thủ đoạn, chỉ một sợi roi xà hình cũng khiến bốn kẻ kia quay mòng mòng. Cuối cùng Tần Vô Song không chút nghi ngờ, đã thắng toàn bộ, giành được điểm tối đa của vòng một, tức một trăm điểm.
Triệu Mục Chi thấy dáng vẻ ung dung của Tần Vô Song, không thể không thừa nhận là Tần sư đệ này đúng là thiên kiêu chi tử, Triệu Mục Chi hắn không khâm phục cũng không được
Vi Dực cũng nhìn một cách say mê:
- Trước đây chỉ biết sức phòng thủ của Tần sư đệ lợi hại, hôm nay thấy sức tấn công của đệ ấy cũng bá đạo như vậy. Nếu nhớ không nhầm thì cây roi xà hình kia chỉ là một trong rất nhiều thủ đoạn của đệ ấy, mà là loại thủ đoạn nhị lưu nữa.
Triệu Mục Chi cười khổ:
- Roi, bảo kiếm còn tốt. Ta khâm phục là khâm phục kiếm trong đầu ngón tay của đệ ấy, thực sự là quá nhanh, căn bản là không thể phòng ngự được!
Đương nhiên Vi Dực đã từng nếm đòn Thiên Mạch Ngưng Kình Kiếm, nói đầy đồng cảm:
- Chiêu này không biết Tần sư đệ học được ở đâu, đúng là như ma quỷ vậy.
Trong lúc hai người nói chuyện, Tần Vô Song đã xuống khỏi võ đài, bước đi thoải mái, cùng các đồng môn khác cụng nắm đấm chúc mừng.
- Tần sư đệ, giỏi thật! Điểm số này quả thật khiến anh em hưng phấn đấy!
Triệu Mục Chi cười. Tần Vô Song cũng cười:
- Vi sư huynh hai ngày nữa chắc chắn cũng sẽ được điểm tối đa. Triệu sư huynh sẽ được hưng phấn thêm lần nữa đó!
Triệu Mục Chi cười ha ha:
- Không sai, không sai. Vi Dực sư huynh ra trận chắc chắn thế như chẻ tre. Vòng một chúng ta có hai điểm tối đa, như vậy sao có thể thua Long Hổ Môn được chứ?
Vi Dực nói:
- Nhưng không biết bên Chu sư muội thế nào?
Bên Chủ thủ của Tinh La Điện, hai ngày thi đấu vừa qua có thắng có thua, thành tích tổng thể không tồi. Nhưng vì đấu với Thiên Cơ Tông nên không có giá trị tham khảo mấy. Đối thủ cạnh tranh của họ bây giờ là Long Hổ Môn chứ không phải Thiên Cơ Tông.
Đến lôi đài ở chỗ khác. Đang là tuyển thủ Số của Thiên Cơ Tông thách đấu. Người này đã thắng liền ba lượt, vào lượt một chọi bốn.
Nhưng thực lực của Chu Phù thì các đồng môn Chủ thủ khác không thể so sánh được. Một dải Hồng Lăng, như con xích long, quấn lấy tuyển thủ Số khiến hắn không có cơ hội trả đòn. Đừng nói việc ra tay tấn công người khác, ngay tự bảo vệ mình còn khó khăn.
Triệu Mục Chi bật cười:
- Chư vị, sao nhìn có vẻ là Chu sư tỷ đang tấn công còn đối phương là Chủ thủ vậy?
Cục diện lúc này đúng là như thế, có gì đó cổ quái. Tần Vô Song cảm thán:
- Chu sư tỷ đã làm một tấm gương cho những Chủ thủ, lấy công thay thủ, kỳ thực còn có tác dụng hơn cả phòng ngự thông thường.
- Lấy công thay thủ.
Vi Dực gục gặc:
- Tần sư đệ, cách nói này rất có lý.
Cuối cùng, kẻ đó miễn cưỡng duy trì được một giờ. Đến lúc này thì ba ngày thi đấu đã kết thúc.
Trận doang Chủ công của Long Hổ Môn, hôm nay là Số , Hoàng Thanh Hổ Chủ công. Hắn cũng rất nhanh chóng, gọn gẽ, đánh cho Thiên Cơ Tông tan tành, cũng có được một điểm tối đa.
Ngày thi đấu thứ tư, Vi Dực ra trận.
Sau ba ngày xem thi đấu, Vi Dực cũng đã nằm lòng đặc điểm của bốn tuyển thủ Chủ thủ bên Long Hổ Môn. Vấn đề của hắn bây giờ không phải là liệu có được điểm tối đa hay không mà là mất bao lâu để có điểm tối đa.
Bản thân thực lực của Chủ thủ bên Long Hổ Môn đã không bằng Vi Dực, lại bị Vi Dực quan sát lâu như vậy, biết mình mà không biết người, làm sao có thể chống đỡ được các đòn tấn công của Vi Dực?
Liên tục bốn lượt, Vi Dực hoàn toàn không để cho đối thủ có không gian mà ảo tưởng, nhẹ nhàng như nhổ củ cải, Vi Dực có được một điểm tối đa như mọi người mong đợi.
Như vậy, thành tích vòng một của bên Chủ công Tinh La Điện đã có. Miêu Trung Hiệp mười điểm, Triệu Mục Chi sáu mươi điểm, Tần Vô Song và Vi Dực mỗi người một trăm điểm. Tổng cộng là hai trăm bảy mươi điểm.
Còn bên Chủ thủ Tinh La Điện, đối mặt với cường giả mạnh nhất Thiên Cơ Tông, Lạc Quy Vân, theo kế hoạch từ trước, chiến lược là từ bỏ, để tránh việc Thiên Cơ Tông trên đài ra tay mạnh mẽ mà báo thù.
Như vậy, sau bốn lượt Thiên Cơ Tông có một điểm tối đa, một điểm sáu mươi, một điểm ba mươi, một điểm mười. Tổng cộng hai trăm điểm.
Còn Chủ công của Long Hổ Môn, đối mặt với Chủ thủ của Thiên Cơ Tông, hai điểm tối đa, một điểm sáu mươi và một điểm ba mươi. Tổng điểm của vòng này Long Hổ Môn được tận hai trăm chín mươi điểm. Cũng có nghĩa là vòng này Thiên Cơ Tông hơn Tinh La Điện hai mươi điểm.
Khoảng cách năm mươi điểm từ giai đoạn một nay đã rút từ hai mươi điểm xuống chỉ còn ba mươi. Kết quả này đương nhiên khiến trên dưới Long Hổ Môn cực kỳ phấn chấn. Còn một vòng nữa, khoảng cách chỉ ba mươi điểm, mọi thứ đều có thể!
Vòng một kết thúc, theo như thông lệ có nửa tháng nghỉ ngơi, giờ đã đến tháng chín rồi.
Trong Khách điếm Tùng Hạc, Trác Bất Đàn sắc mặt nghiêm trọng nói:
- Chủ công của Long Hổ Môn thực lực quả thực không tồi. Chu Phù, trong vòng đấu tiếp theo các con phải chịu thử thách với bên Chủ công Long Hổ Môn rồi. Hai tên Ngụy Thăng Long và Hoàng Thanh Hổ chắc các con không thể ngăn chặn được đòn công kích nên không cần suy nghĩ nữa. Quan trọng nhất là Số và Số . Bất luận thế nào các con cũng không được để chúng có nhiều điểm.
Bốn người Chu Phù đều biết mình gánh trên vai trách nhiệm nặng nề, cùng gật đầu nói:
- Đại sư bá, nửa tháng nay chúng con đã luyện tập để khiến Số và Số Long Hổ Môn phải chịu nhiều bất lợi hơn!
Trác Bất Đàn gật đầu, an ủi:
- Đương nhiên mọi người cũng đừng vì bị chúng rút ngắn hai mươi điểm mà ủ rũ. Vòng một Long Hổ Môn giành được nhiều điểm như vậy là vì đối thủ của chúng là Thiên Cơ Tông. Chủ thủ của Thiên Cơ Tông lần này khá yếu, hơn nữa ít nhiều cũng có nghi ngờ chúng cố tình buông tay. Nhưng vòng tiếp theo bên Chủ công chúng ta đối mặt với Chủ thủ của Thiên Cơ Tông, đây là lúc chúng ta giành điểm!
Chủ thủ bên Thiên Cơ Tông không bằng được với Long Hổ Môn, đương nhiên đây là cơ hội tốt để Tinh La Điện giành điểm. Triệu Mục Chi bóp tay, lần trước hắn không được điểm tối đa nên rất bức bối. Lần này hắn quyết định dù thế nào cũng phải có điểm tối đa.
Miêu Trung Hiệp lần trước chỉ được mười điểm, cũng chính vì hắn mà vòng một Tinh La Điện thua Long Hổ Môn hai mươi điểm. Nếu thách đấu một chọi hai thành công thì không phải đã hòa với Long Hổ Môn rồi sao? Vì thế hắn thầm quyết tâm nhất định phải giành nhiều điểm chút, ít nhất thì cũng phải thành công một chọi hai giành ba mươi điểm, thì mới không đến nỗi là kẻ kéo tụt cả đội. Bạn đang đọc truyện tại Truyện YY -
Miêu Trung Hiệp là đồ đệ của Ngũ Điện chủ Điền Tri Hành. Thấy hắn biểu hiện không tốt, Điền Tri Hành đương nhiên lo lắng. Trong nửa tháng này, ngày nào cũng kèm cặp riêng Miêu Trung Hiệp.
Tần Vô Song và Vi Dực là thoải mái nhất. Vòng một được điểm tối đa, có lẽ vòng hai cũng không có gì khác.
Triệu Mục Chi cũng chăm chỉ khổ luyện, nghiên cứu đặc điểm của tuyển thủ Thiên Cơ Tông. Hắn cũng đã tích đầy năng lượng, muốn giành điểm tối đa trong vòng hai. Như thế thì có thể đảm bảo Tinh La Điện sẽ nắm chắc vị trí số một.
Tinh La Điện liệu có áp đảo được Long Hổ Môn không, việc Triệu Mục Chi hắn có thể được điểm tối đa không có thể nói là vô cùng quan trọng. Dù sao, Long Hổ Môn và Tinh La Điện đều có hai cường giả biến thái giành được điểm tối đa. Hai bên triệt tiêu lẫn nhau, cạnh tranh kỳ thực là Số và Số . Triệu Mục Chi hiểu rõ đạo lý này, đương nhiên sẽ không coi thường.
Thời gian nửa tháng nghỉ ngơi cũng đã vội vã qua đi.
Cuộc tỷ võ ở vòng hai được mở màn. Trận chiến này sẽ quyết định Quán quân cuối cùng, sẽ quyết định mười hai thứ đồ đặt cược kia sẽ thuộc về ai, sẽ quyết định số người ba năm sau phái đi khám phá Vô Tận Đông Hải.
Các đệ tử Long Hổ Môn được sự khích lệ từ vòng một đều rất phấn chấn, ai nấy đều bóp bóp nắm đấm, chuẩn bị nghênh đón cuộc chiến.
Tiếp theo, Chủ công của Long Hổ Môn sẽ đối mặt với Chủ thủ Tinh La Điện, có thể nói là oan gia ngõ hẹp! Trận quyết đấu của hai bên sẽ quyết định hướng đi cuối cùng của cuộc thi đấu giữa ba nước. Đương nhiên, biểu hiện của Chủ công Tinh La Điện sẽ có tác dụng quyết định.
So sánh thì Chủ công của Thiên Cơ Tông đối mặt với Chủ thủ Long Hổ Môn chỉ có tác dụng làm nền. Vì trận quyết đấu của chúng hoàn toàn không thể quyết định chiến cục.
Dù thành tích của Thiên Cơ Tông lần này có cao bằng trời, nhưng trước đó tụt lùi đã quá xa, căn bản không thể cứu vãn được tình thế nữa. Chúng dường như tuyên bố trước mình xếp chót rồi.
Lần này, bất luận là Chủ công hay Chủ thủ của Tinh La Điện, biểu hiện của họ cũng sẽ trực tiếp quyết định thành tích của Tinh La Điện. Trên vai tám đệ tử Tinh La Điện đều có áp lực.
Âm thanh thông báo bắt đầu đã vang lên.
Lúc này, Miêu Trung Hiệp đã đánh bại được một tuyển thủ, lúc này hắn đang một chọi hai. Thành bại trận này tuy chỉ có hai mươi điểm nhưng rẩt có khả năng sẽ quyết định hướng cuối cùng của chiến cục.
Vì thế Miêu Trung Hiệp rất nhiêm túc, rất tập trung. Hắn nhớ lời khuyên của ba vị Điện chủ, không mạo hiểm xông tới, cũng đừng quá ham tấn công, thời gian một giờ rất dài, cơ hội có rất nhiều.
Rõ ràng Thiên Cơ Tông đối mặt với Tinh La Điện, sức chống chọi mạnh hơn nhiều. Không cần cổ vũ động viên, ai nấy đều rất hung hăng. Áp lực mà Miêu Trung Hiệp gặp phải khác hẳn với áp lực mà Long Hổ Môn đã đối mặt.
Tố chất tâm lý của Tần Vô Song rất cao, nhưng lúc này cũng bất giác sôi sùng sục. Trận chiến này của Miêu Trung Hiệp, đừng thấy chỉ có hai mươi điểm, nhưng nó vô cùng quan trọng. Nếu lấy được số điểm này thì Triệu Mục Chi sau đó chỉ cần phát huy như bình thường là có thể giành được Quán quân rồi!
Ngược lại, nếu trận này không tốt sẽ khiến áp lực lên Triệu Mục Chi tăng cao. Kết quả của cuộc thi cũng rất khó đoán trước.
Sử dụng mũi tên trái (←) hoặc phải (→) để chuyển chapter
Vi Dực chậm rãi mở miệng, khí thế toàn thân lại một lần nữa dâng cao, dung hợp Thiền Dực Đao trong tay hắn thành một chỉnh thể, một người một đao, dường như trong lúc đó đột nhiên đã hoàn thành một cái khế ước không gian thiên địa kỳ diệu, khí thế của người cũng là khí thế của đao, mà khí thế của đao, cũng là khí thế của người. Hai cái này đã dung hợp hoàn mỹ thành một chỉnh thể siêu nhiên. Một đao này còn chưa xuất ra, khí thế đã nổi lên, khiến cho tất cả những kẻ đang xem dưới khán đài đều biến sắc, ẩn hiện một loại dự cảm bất lành. - Vi Dực sư huynh hình như sắp vận dụng tuyệt kỹ! - Ngoạn mục à, thực không nghĩ tới, tên Tần Vô Song này cư nhiên lại có thể chịu đựng được đến như vậy! - Hừ hừ, tiếp tục chịu đựng thì cũng là lên tới cực đỉnh rồi. Một đao này của Vi Dực sư huynh nghe nói là tuyệt kỹ do chính Đại Điện chủ truyền cho, ẩn chứa bên trong nguyên lý thuộc tính công kích cơ bản của ngũ hành, thần diệu vô cùng. Lấy thực lực là Sơ Linh Võ Cảnh của Tần Vô Song khẳng định là không thể nào đỡ được đao này. - Chậc chậc, cho dù thua, Tần Vô Song sau trận chiến này cũng đủ để nổi danh thiên hạ. Trong Đế quốc Đại La, làm gì có kẻ trẻ tuổi nào có thể giống như Tần Vô Song, lấy thế hắc mã, có thể làm trọng thương đến truyền nhân mạnh nhất của Tinh La Điện, khiến hắn phải sử dụng tuyệt kỹ cuối cùng? Những kẻ đang xem dưới chiến đài, mỗi kẻ đều khí huyết cuồn cuộn. Nhất là vài tên Võ đồng đến từ Bách Việt Quốc, máu lại sôi sục, hận là không thể đem toàn bộ năng lượng của mình đem tập trung toàn bộ trên người Tần Vô Song, trợ giúp Tần Vô Song chiến thắng trận này. Bọn họ rất hi vọng Tần Vô Song có thể thắng. Nếu Tần Vô Song có thể đỡ một đao này, vậy không cần tranh luận, hắn sẽ trở thành ngôi sao sáng chói trong trận bài danh của các Đệ tử Trung tâm. Bất luận kẻ nào cũng không có cách nào có thể cướp được ánh hào quang của hắn, cũng không thể cướp đi ánh sáng rực rỡ chói lòa của hắn! Tâm tình của Tần Vô Song hoàn toàn không bị bất cứ một nhân tố nào bên ngoài ảnh hưởng, tâm hắn như nước. Hắn rõ ràng hơn ai hết, một đao tiếp theo này, là một đao mạnh nhất của Vi Dực, khẳng định là thủ đoạn cuối cùng của hắn rồi. Nhưng mà, Tần Vô Song cũng thật bình tĩnh, hắn cũng rõ ràng hơn ai hết. Mặc kệ đao này có nghịch thiên bao nhiêu, Tần Vô Song hắn căn bản không hề sợ. Bởi vì trong quá trình thân thể đang hồi phục nhanh chóng, Tần Vô Song rõ ràng cảm thấy có một luồng khí tức cực đại bên trong khí hải đang phun trào, phát sinh biến hóa nhanh chóng. Loại biến hóa này vô cùng thần diệu, vô cùng huyền bí, giống như cảm giác thay da đổi thịt ở trong cái sơn động tại Đại Thương Sơn trước kia. Cảm giác sự tẩy lễ thần kỳ này lại một lần nữa trào dâng lên toàn thân. Lần trước, Tần Vô Song tỉnh tỉnh mê mê, nhưng lúc này đây, hắn lại mẫn cảm nắm rõ vô cùng, đây là dấu hiệu của đột phá! Hắn vạn lần không nghĩ tới, trong giờ khắc quan trọng mấu chốt cùng chiến đấu với Vi Dực sư huynh, trong cơ thể hắn thế nhưng lại xuất hiện điềm báo đột phá. Tuy rằng có dấu hiệu đột phá không có nghĩa là sẽ lập tức đột phá nhưng ít ra, Tiên Thiên Trung Linh Võ Cảnh này đã chạm được tới cánh cửa rồi. Nói cách khác, giá trị linh lực dự trữ trong cơ thể hắn đã đạt đến cảnh giới như tích nước tràn đầy rồi. Cảnh giới như thế này, thực ra tương đương như hai chân đã đạp xuống rảnh giới giữa Trung Linh Võ Cảnh và Sơ Linh Võ Cảnh, một đầu bên này vẫn là Sơ Linh Võ Cảnh, còn một đầu bên kia, đã là Trung Linh Võ Cảnh rồi! Một sự tự tin lớn mạnh từ trước tới giờ chưa từng có đang trào dâng trong lòng. Tần Vô Song đột nhiên cảm giác được, lực sát thương trong một kích vừa rồi của Vi Dực sư huynh vậy mà đã hoàn toàn được chữa khỏi! Vô cùng thần kỳ! Trong đầu Tần Vô Song lại quay trở về hồi ức kỳ ngộ gặp được trước kia ở trong cái hang động trên Đại Thương Sơn. Không ngừng thông hiểu được sự việc, thể nghiệm được sự thần kỳ kia, lại một lần nữa trong giờ phút này được kiểm chứng, lần tẩy lễ thần kỳ kia chính là một sự kỳ ngộ vô cùng trọng đại. - Vi Dực sư huynh, một đao này của ngươi thực xuất không được sao? Bên trong nụ cười của Tần Vô Song không có bất kỳ một ác ý gì, có thì chỉ có sự thong dong không màng danh lợi, một sự trao đổi điềm tĩnh. Hắn không muốn Vi Dực xuất đao này là bởi vì hắn đã không còn muốn cùng Vi Dực phân thắng bại nữa. Nói chính xác hơn, hắn không muốn khiến Vi Dực lúc này lại bị bại dưới tay hắn. Nhưng sự hữu hảo của hắn, Vi Dực nghe tới, lại trở thành một loại biểu hiện nhát gan sợ sệt. Vi Dực trầm giọng nói: - Tần sư đệ, một đao này, khí thế đã thành, mũi tên đã ở trên dây, không thể không bắn. Một đao này đi ra ngoài, chỉ có hai loại kết quả, ngươi tự mình lựa chọn! Tần Vô Song không nói gì, chỉ là vẻ mặt an nhiên tự tại, mỉm cười nhẹ. Vi Dực điềm nhiên nói: - Kết quả thứ nhất, sự thể hiện cường thế của ngươi sẽ phải phơi thây dưới đao của ta. Loại kết quả thứ hai, ngươi thức thời xuống võ đài, tự nhận thua thì sẽ được bảo toàn tính mạng! Là sinh là tử, là sự lựa chọn cẩn thận trong suy nghĩ của ngươi. Tần sư đệ, ngu huynh xin khuyên ngươi một câu, đừng vì một phút vui vẻ nhất thời mà chậm trễ trong sự lựa chọn sống chết. Trác Bất Đàn ở xa xa nghe được lặng lẽ thở dài, một đao mang theo ác niệm này của Vi Dực, ông ta chung quy cũng không có ra tay ngăn chặn. Trác Bất Đàn làm một kẻ đứng xem, hiển nhiên nghe ra trong giọng nói của Tần Vô Song có ý niệm muốn hòa hoãn, cũng nghe ra khẩu khí rộng lượng hữu hảo của hắn. Nhưng mà Vi Dực lại không thể lĩnh ngộ được điểm này. Sự chênh lệch cảnh giới, trong một khắc đây đã rõ ràng xuất hiện. Bạn đang đọc truyện tại - www.Truyện FULL Cao minh như Trác Bất Đàn sao mà nhìn không ra được sự biến hóa giống như Phượng Hoàng Niết Bàn của Tần Vô Song trong lúc này chứ? Há có thể nhìn không ra thương thế của Tần Vô Song lúc này, đang được khép lại bằng một tốc độ kinh người, trong chớp mắt, giống như sinh long hoạt hổ, hơn nữa lực chiến đấu rõ ràng lại tinh tiến không ít. Tất cả đều nằm trong nhãn pháp của Trác Bất Đàn, nhưng hắn tuyệt đối không đi bóc trần, cũng tuyệt đối không đi ngăn trở. Ở trong lòng hắn sớm đã nhìn thấu sự đấu tranh nội bộ trong Tinh La Điện. Mà vẻ mặt của Truân Trung Trì cũng ngưng trọng, mặc dù lão thành như hắn, nhưng lúc này cũng không nhịn được tim đang đập thình thình trong lồng ngực, hắn cũng nhìn ra một đao tiếp theo của Vi Dực là đao đem toàn bộ sức lực dồn vào. Tần Vô Song này, là đệ tử quan môn mà hắn đã ký thác niềm hi vọng vô hạn, có thể chống đỡ được không? Hắn rất muốn kêu ngừng trận đấu, bảo Tần Vô Song từ bỏ. Nhưng mà, khí thế trên Diễn võ đài đã thành, ngoại giới không được quấy nhiễu, đây là tổ huấn của Tinh La Điện. - Vô Song à Vô Song, thời khắc sinh tử, hi vọng ngươi có thể đưa ra một sự lựa chọn đúng đắn. Trong lòng Truân Trung Trì đã buông bỏ ý niệm thắng bại. Nếu có thể, hắn hi vọng Tần Vô Song sẽ lập tức từ bỏ. Chiến đấu đến bước này, nhất mạch của Thanh Vân Điện cũng đã không coi là thất bại rồi, cũng đã giống như sự dự liệu trước kia, thắng bại của trận này chỉ là chuyện nhỏ! Đao thế hình thành, tay trái của Vi Dực nhẹ nhàng nâng lên, thân đao tản mát ra ánh sáng hào quang như ngọc, giống hệt như ánh nắng chiếu rọi, phát ra một trận ánh sáng chói mắt mà vô cùng sắc nhọn. Xuy! Một tiếng xé gió sắc nhọn vang lên. Ánh sáng trên Thiền Dực Đao đột nhiên bùng phát mãnh liệt, dường như trong lúc đó, quang hoa của toàn bộ thái dương đều ngưng tụ lại trên thân Thiền Dực Đao. Ánh sáng nhoáng lên trong lúc đó, thế nhưng đã đem cả Diễn võ đài bao trùm lên một tầng bạch quang, tất cả những khoảng không mà tầm nhìn có thể nhìn được, đã đao khí thuần khiết mà bá đạo toàn bộ nhét chặt! Trác Bất Đàn thở dài một tiếng. Một đao này, là một chiêu mà hắn đã truyền cho Vi Dực, Thiên Tuyệt Tam Đao, vận dụng lực tự nhiên, trực tiếp quán chú vào bên trong đao mang, mang theo công kích Kim thuộc tính, lực phá hoại vô cùng to lớn, có thể nói là thôn phệ cả thiên địa, không gì có thể địch nổi! Nhìn một đao này của Vi Dực xuất ra, hắn liền biết sự lĩnh ngộ của Vi Dực đối với Thiên Tuyệt Tam Đao lại tiến thêm một bậc, không hổ danh thân phận Linh căn Tiên Thiên của hắn. Một đao này, mượn tinh hoa linh lực thái dương, hình thành nên thức thứ nhất Thiên Tuyệt Chi Đao. Thanh âm như kim chúc nổ tung, chấn động cả hư không, mang theo khí thế không gì có thể địch nổi, hướng Tần Vô Song hùng dũng chém tới. Một đao cực mạnh, khí thế chấn nhân, rốt cuộc dâng trào mà ra, mang theo khí thế sát ý lãnh liệt xé rách không gian, phảng phất khí tức của nó như muốn đem thân thể Tần Vô Song xé rách ra thành trăm mảnh nhỏ. Một đao này vừa ra, dưới khán đài đã là một mảnh kinh hãi hoảng sợ, kẻ nào cũng cảm nhận thấy toàn thân bị một trận châm kim. Cách xa như vậy, dư chấn sản sinh từ công kích tự nhiên của Kim thuộc tính khiến cho bọn chúng không thể tránh khỏi phải lùi về sau mấy bước. Mà giờ phút này, thiên địa cũng dường như trở nên u tối. Tất cả ánh sáng tựa hồ như đều bị một đao kia hấp thu hết, hoàn toàn phóng thích lên trên Diễn võ đài. Các đệ tử Tinh La Điện đứng vây xem bên ngoài, trong tầm nhìn, chỉ có thể nhìn thấy một đạo quang mang không gì địch nổi đang chiếu rọi trên Diễn võ đài. Toàn bộ Diễn võ đài, ngoại trừ ánh đao, không còn thấy gì khác nữa. Quá là chấn động, mọi người cũng đều hít một ngụm lãnh khí, ngay cả những kẻ đã bại dưới tay Tần Vô Song, lúc này cũng không thể không vô cùng bái phục. Một đao như vậy, đổi lại là bọn chúng thì sớm đã bị băm vằm thành trăm đoạn rồi. Tần Vô Song giờ phút này, trên mặt phảng phất như núi cao sừng sững ngàn năm, phảng phất như mặt đất vạn năm không thay đổi, sừng sững bất động, nhưng bên trong cặp mắt của hắn rõ ràng bắn ra một đạo ánh sáng vô cùng tinh nhuệ, dưới hàng ngàn hàng vạn ánh đao, trong luồng ánh sáng vô hạn kia, thấy rõ một đao trí mạng kia, lộ số công kích nhìn thấy rất rõ ràng. Một đao này quả thực có thể nuốt thiên địa, chém giang hà. Nhưng mà, Tần Vô Song lúc này lại dường như rời khỏi tam giới, vượt qua ngũ hành. Bất luận một đao trảm thiên diệt địa này có mạnh mẽ đến thế nào thì bản thân hắn đều có thể siêu nhiên nằm ngoài sự công kích khủng bố kia vậy. Đột nhiên, Tần Vô Song thân ảnh khẽ vặn vẹo một cái, toàn thân như phát ra một đoàn khí vụ, lập tức thân thể của hắn giống như một trận gió thổi, mơ hồ chợt lóe, lại mơ hồ biến mất trong không trung. Một đao tràn ngập khí thế lúc này mới chém xuống. Leng keng! Tiếng kim loại nổ tung vang lên tê minh, dường như không khí cũng bị chấn động cho tan nát. Nhưng bản thân Tần Vô Song đang đứng ngay dưới một đao này, lại biến mất vô tung vô ảnh. Người đâu rồi? Vi Dực ngẩn ngơ cả người. Một đao sở hướng vô địch này của hắn ngập trời mà đến, bản thân hắn cũng không thể đoán trước được uy lực của nó, cũng không có cách nào có thể nhìn rõ cục diện bên dưới. Thậm chí ngay cả việc Tần Vô Song làm cách nào mà biến đi, biến đi hướng nào hắn cũng mơ hồ chẳng biết! Người đi đâu rồi? Liền vào lúc này, một thanh âm lạnh lùng, trong nháy mắt ánh sáng vừa thu liễm lại, đã vang lên bên phải của Vi Dực: - Vi Dực sư huynh, một đao này quả thật rất bá đạo, nhưng cũng chỉ vỏn vẹn có thế thôi sao? Thanh âm này vừa ra, toàn thân Vi Dực như nhất thời chấn động, phảng phất như điện giật, ngây ra như phỗng. Sao có thể như thế được? Sao có thể như thế? Một đao này, lúc đầu hắn nghĩ có hai loại khả năng, một là Tần Vô Song bị chém làm hai mảnh, hai là Tần Vô Song chủ động bỏ cuộc phóng xuống Diễn võ đài. Nhưng mà, thanh âm của Tần Vô Song lại lạnh nhạt như thế, hiển nhiên cùng với hai loại kết quả mà hắn tưởng tượng không có chút quan hệ gì. Như vậy, câu nói hào hùng lúc trước của hắn, đã quyết định kết quả của hắn trong trận chiến này, chung quy cũng kết thúc trong bi kịch. Hắn bại rồi!