Tần Vô Song tốc độ cực nhanh, tiến ra bên ngoài Bích Phù Sơn, trở lại doanh địa. Lúc này thì bọn người Triệu Mục Chi cũng đã tới khá lâu rồi. Chín gã Đệ tử Trung tâm đang thương nghị tiếp theo sẽ hành sự như thế nào, đột nhiên thấy Tần Vô Song vội vàng chạy về, đều âm thầm có chút giật mình. Bởi vì trang phục trên thân của Tần Vô Song ít nhiều có chút rách rưới, trên người đều đẫm vết máu, hiển nhiên là dấu vết sau một trận chiến khốc liệt. Nhất là bên ngoài da thịt của Tần Vô Song còn có một đạo vết máu cào rách, hiển nhiên đều là vết trầy xước do bị đầu Phong Lang kia công kích bá đạo. Tần Vô Song thần sắc ngưng trọng: - Chư vị, ta tiến vào trong núi, gặp phải Chiến linh thú công kích. Nhưng vẫn may mắn là không có nhục mệnh sư môn, đã đánh gục được con chiến linh thú kia. Nhưng mà ta cảm thấy bản thân khí hải quay cuồng, hình như có dấu hiệu sắp sửa đột phá. Xin chư vị hộ pháp cho ta một ngày một đêm. Mấy tên Đệ tử Trung tâm nghe Tần Vô Song kể hời hợt qua loa, lại biết rõ sau lưng trận chiến này ẩn chứa vô số điều hung hiểm. Nghe Tần Vô Song nói sắp sửa đột phá, cả đám cũng đều trố mắt há hốc miệng kinh ngạc. Chu Phù thì ha hả cười, nói: - Vô Song sư đệ, ngươi sắp sửa đột phá tiến vào Trung Linh Võ Cảnh sao? - Ta cảm thấy khí lực phát triển vô cùng rõ ràng, chư vị, xin lỗi không bồi tiếp được. Tần Vô Song cũng không khách sáo, chui vào trong lều của mình, trực tiếp bế quan. Những người khác đều mang theo vẻ mặt dò xét, hiển nhiên là vẫn chưa lấy lại được tinh thần sau khi nghe chuyện này, chỉ có Vi Dực khá là tỉnh táo: - Đừng có ngẩn ngơ ra đó nữa, địch nhân lần này khẳng định không chỉ có một đầu Chiến linh thú. Mọi người đều phải thật cẩn thận, một khi Tần sư đệ cần phải đột phá, hành động của chúng ta tạm thời gác lại một chút. Một ngày một đêm không được để cho kẻ nào xâm lấn trong phạm vi một trăm trượng xung quanh đây. Vi Dực ở trong số các đệ tử vẫn là vô cùng có uy tín. Xét đến cùng, Vi Dực cũng đã làm Lão Đại của thế hệ trẻ bao nhiêu năm như vậy, sức ảnh hưởng được xây dựng nhiều năm như vậy, vẫn là còn tương đối sử dụng được. Những đệ tử này cũng đều không dám chậm trễ, tất cả cùng hành động. Bất luận thế nào, Tần Vô Song vào núi gặp mãnh thú, tiêu diệt mãnh thú, đây là một công lao lớn. Mà hắn lúc này là Đội trưởng, hoàn thành nhiệm vụ trở về, trùng hợp sắp sửa đột phá, bọn họ tự nhiên không có lý gì mà không hộ pháp cho hắn cả. Mặc dù trong đầu Triệu Mục Chi cũng chẳng vui vẻ gì cho cam, nhưng cũng gật đầu đáp ứng. Trong chín gã Đệ tử Trung tâm, Vi Dực có thực lực mạnh nhất, tuần tra tới lui bên ngoài, bên trong là Chu Phù cùng với Lữ Đằng và Giản Duệ. Tầng cuối cùng mới là Triệu Mục Chi, Đặng Bá Hổ cùng Miêu Trung Hiệp ba người. Như vậy trong ngoài ba tầng thế lực phòng ngự, dù kẻ địch có đến tập kích thì cũng không thể thọc sâu vào trong được, không dễ dàng gì khiến cho đối thủ trong một chốc có thể tiến vào trong doanh địa. Tần Vô Song ngồi trong doanh trướng, trong lòng bình tĩnh dị thường. Một ngày một đêm, chính là hắn phỏng đoán cẩn thận mà thôi. Nếu sự tình thuận lợi thì có lẽ rạng sáng ngày mai liền có thể đại công cáo thành. Bởi vì hắn phát hiện, hòa tan linh lực của đầu Phong Lang kia vô cùng thuận lợi, trong lúc đó cũng không hề có gặp trở ngại gì. Tần Vô Song thấy, khí hải của chính mình giống như đại dương mênh mông, hải nạp bách xuyên, một đường thuận lợi, không có chút ngăn trở nào, không có bất kỳ một tia có dấu hiệu không đủ dung lượng. Lúc này Tần Vô Song cũng biết, cái duyên kỳ ngộ gặp được trước đây ở Đại Thương Sơn có thể là vô cùng nghịch thiên, biến thân thể hắn trở nên vô cùng biến thái. Bất luận hắn hấp thụ linh lực thế nào đi chăng nữa thì từ trước đến giờ đều không gặp phải tình trạng thân thể không thoải mái, cũng không có cảm giác bị bài xích gì. Từng đạo linh lực, không ngừng bị dung hợp vào giữa khí hải, mà bên trong khí hải còn chủ động sinh ra một lực hấp thu, dường như vô cùng cấp bách, vô cùng thèm thuồng, đem linh lực của Phong Lang chủ động hấp thu dung hợp vào. Đây là một loại cảnh giới vô cùng lý tưởng, mặc dù là Đại Điện chủ Trác Bất Đàn kia, nếu giờ phút này biết khí hải của Tần Vô Song đột nhiên sinh ra loại phản ứng như vậy thì chắc chắn sẽ vô cùng giật mình. Bởi vì đây là một loại biểu hiện khí hải sinh ra sinh mệnh lực phi thường thần kỳ. Đan điền khí hải bình thường đều là vững vàng ổn định, loại khí hải giống như thế này có thể nói là vạn người khó kiếm được một cái. Những người như thế khi tu luyện có thể nói chí ít cũng có tốc độ nhanh gấp rưỡi những kẻ tu luyện bình thường. Tần Vô Song thực ra cũng không vội vàng hấp tấp, chậm rãi ổn định từng tia linh lực, mãi đến một tia linh lực cuối cùng dung hợp hoàn toàn vào giữa khí hải. Tần Vô Song chậm rãi khai thông, chỉ cảm thấy đan điền không ngừng được mở rộng, dường như là có một sinh linh bé nhỏ vừa mới ra đời đang dùng tốc độ phát triển nhanh chóng mắt thường có thể nhận ra được, không ngừng phát triển… Linh lực cũng theo sự mở rộng của đan điền, không ngừng vận động, phát ra sức sống mạnh mẽ. Tần Vô Song dẫn đường linh lực, vận hành tuần hoàn không ngừng trong cơ thể. Hắn biết, Trung Linh Võ Cảnh chính là sự tiếp diễn của Sơ Linh Võ Cảnh, tuy rằng ở giữa có một khoảng cách nhưng khoảng cách đó một khi được lấp đầy, Trung Linh Võ Cảnh cũng chỉ là sự tiếp diễn của Sơ Linh Võ Cảnh mà thôi. Bạn đang đọc truyện tại - www.Truyện FULL Chỉ có điều, Trung Linh Võ Cảnh ở thời điểm vận hành chu thiên đã có một loại tính chủ động, có thể dựa theo thuộc tính ngũ hành bên trong kinh mạch bắt đầu vận hành. Loại phương thức vận hành này lại có một chút không giống với Sơ Linh Võ Cảnh. Ví dụ như, gan thuộc mộc, tim thuộc hỏa, ruột thuộc thổ, phổi thuộc kim, thận thuộc thủy… Thuộc tính của ngũ hành cơ bản, từ giữa thân thể bắt đầu phóng đại, bắt đầu hiện rõ. Tần Vô Song cuối cùng cũng hiểu được vì sao Trung Linh Võ Cảnh lại có thể vận dụng thuộc tính công kích. Bởi vì cơ bản tu luyện Trung Linh Võ Cảnh đó là dựa theo những con đường vận hành không giống nhau dựa theo thuộc tính ngũ hành đối ứng trong cơ thể. Đối chiếu mấy con đường vận hành này, trong lúc tu luyện, tự nhiên cũng có thể đem thuộc tính ngũ hành phân chia ra. Tần Vô Song bắt đầu nếm thử, dựa theo con đường đối ứng thuộc tính của ngũ hành cơ bản, vận hành kỳ kinh bát mạch, chính kinh mười hai mạch. Những lộ tuyến vận hành này không có cái nào mà không đối ứng với ngũ hành vận chuyện. Trải qua các huyệt đạo trên toàn thân, hình thành một tuyến, từ các tuyến lại cấu thành một mặt lập thể, từ đó mà đạt được hiệu quả toàn thân. Cũng không biết phải trải qua bao nhiêu lâu, Tần Vô Song chỉ cảm thấy linh lực toàn thân đang vận hành ở các kinh mạch trên cơ thể vận hành, một lúc sau, dường như cùng được hấp thu về đan điền, không hẹn mà cùng lúc hướng vào trong đan điền phóng tới. Tần Vô Song chỉ cảm thấy trong lòng như có từng dòng nước ấm kích động, một loại thể nghiệm thần kỳ mà từ trước tới giờ chưa từng cảm nhận, tràn ngập toàn thân, khiến hắn cảm thấy toàn thân bình thản vô cùng, nói không ra được sự dễ chịu, hài lòng. Trung Linh Võ Cảnh! Trong đan điền của Tần Vô Song, từng dòng nhiệt lưu không ngừng bốc lên, dường như muốn đưa Tần Vô Song vào một con đường nào đó, phiêu bồng như thần tiên. Trong đầu của Tần Vô Song, lặp đi lặp lại cũng chỉ có bốn chữ: Trung Linh Võ Cảnh. Vù! Tần Vô Song biết đây là thời khắc mấu chốt nhất, chỉ cần không ngừng hướng dẫn dòng nhiệt lưu này, khiến cho nó ở trong đan điền đạt tới một mức độ cực cao nào đó, dừng lại trở xuống, đó là lúc lần bế quan này đã kết thúc…
Ở sâu trong Bích Phù Sơn, một gã nam tử áo bào xám đột nhiên nhíu mày, mở mắt ra. Từ trong trạng thái bế quan của hắn mà tỉnh lại, miệng lẩm bẩm vài câu văn gì đó tựa như câu chú, hai bàn tay không ngừng bắt ấn. Một lát sau, cặp mày kiếm của nam tử áo bào xám này nhướng lên, trong đôi mắt tối tăm bắn ra một tia đạo quang mang vô cùng tàn ác, mang theo vài phần dữ tợn, giật mình nhảy lên. Lại một lần nữa niệm chú, tay múa thủ ấn không ngừng, thế nhưng vẫn như cũ giống như ném đá xuống đại dương, không hề có phản ứng. - Ừm? Tiểu Phong chạy đi đâu rồi? Trong vòng phạm vi của ta mà ta gọi lại không về? Trong lòng mặc dù nghĩ như vậy, thế nhưng toàn thân lại có một trận co rút, thân thể toát ra một tia lãnh ý, một ý niệm vô cùng không tốt nảy trong đầu, không ngừng truyền thẳng lên trên bộ não. - Không đúng không đúng… Tên nam tử áo bào xám khẽ đánh nhẹ lên đầu mình một cái. - Ta vừa mới bế quan tỉnh lại, có điều đột phá, lẽ ra không nên có ý niệm nóng nảy trong đầu, đây là việc thế nào đây? Còn nữa, Tiểu Phong là linh thú khế ước của ta, hộ pháp cho ta, không có khả năng rời khỏi ta quá ba trăm dặm. Chẳng lẽ…? Trong đầu nam tử áo bào xám có một chút cảm giác bất an, không ngừng lớn dần lên, cuối cùng hợp lại, xuất ra một cái ý nghĩ vô cùng đáng sợ. - Tiểu Phong đã xảy ra chuyện? Nam tử áo bào xám vừa nghĩ vậy, rất nhanh vọt ra ngoài Bích Phù Sơn, vận khí thần thức, lần theo khí tức linh thú khế ước của mình mà không ngừng tìm kiếm. Không lâu sau, hắn liền tìm ra chút manh mối. Dọc theo manh mối này, một đường hướng thẳng tới phía trước, ý niệm trong đầu hắn càng lúc càng bất an. Hắn căn bản có thể xác định, đầu mãnh thú Phong Lang hung hãn mà hắn luôn xem nó như tay chân của mình, lúc này rất có thể đã không còn tồn tại trên đời này nữa. Nhưng mà, trong đầu vẫn mang theo tia may mắn cuối cùng, hắn vẫn là vội vàng đi tìm tòi. Đầu Phong Lang này đối với hắn mà nói, chỉ e là huynh đệ ruột thịt cũng không thân thiết bằng như con Tiểu Phong này. Một người một thú, cùng nhau trải qua không biết bao nhiêu trận chiến, cùng nhau trải qua không biết bao nhiêu thời điểm sinh tử, cảm tình sâu đậm này đã vượt qua loại tình cảm bình thường của nhân loại. Sống phải thấy sói, chết phải thấy xác. Đây chính là điểm mấu chốt của nam tử áo bào xám. Đột nhiên bước đi của hắn nhanh hơn, thân thể giống như cơn gió lao thẳng về phía trước. Ngay trước một gốc cây cực lớn, phần ruột bị linh lực xoắn ốc tấn công, tách rời ra hai bên, ở giữa có một cái động lớn vô cùng. Mặt đất lại gồ ghề lồi lõm, có dấu hiệu rõ ràng một đầu Phong Lang đã chui xuống đất. Hán tử áo bào xám vừa nhìn, thiếu chút nữa là một ngụm máu từ trong cổ họng hắn bắn ra ngoài. Cảnh tượng này chỉ sợ cả đời hắn sẽ không thể nào quên. Trong cái hố dưới lòng đất kia, rõ ràng là đầu một cái đầu sói với bộ mặt dữ tợn đáng sợ, trừng hai mắt lớn, vẻ mặt vô cùng sợ hãi tuyệt vọng. - Tiểu Phong! Nam tử áo bào xám ôm ngực, cơ hồ cảm thấy trời đất tối tăm mù mịt, dưới chân thiếu chút nữa đứng không vững. Hắn chụp lấy cái đầu sói kia, trong ánh mắt tàn nhẫn của hắn hiện lên một tia bi thương vô hạn không gì có thể hình dung được, lại bị sự phẫn nộ và hung ác bao trùm. - Tiểu Phong, là ai đã giết ngươi? Là ai? Nam tử áo bào xám ngửa mặt lên trời thét dài, hắn giờ phút này phẫn nộ đến cực điểm, quả thực không thể dùng từ nào để hình dung, hận là không thể lại tiến tới Ba Thục Quốc tàn sát mười vạn người để thỏa mối hận trong lòng! Chỉ e rằng như vậy cũng khó có thể diệt hết được ngọn lửa hận thù trong lòng hắn lúc này! Tiếng thét dài này hướng lên tận mây xanh, ngay cả chim chóc trong rừng cũng bị tiếng gầm này làm cho sợ hãi, hoang mang rối loạn không thôi, sợ quá tung bay tán loạn bốn phía, phành phạch vỗ cánh, hoảng hốt không thôi. Nam tử áo bào xám buồn đau vô hạn nhìn cái đầu sói trong tay, cẩn thận từng chút một giống như đang thu dọn xác của một gã huynh đệ thân thiết vậy, một bên tà ác nói: - Tiểu Phong, mặc kệ là kẻ nào làm, ta nhất định sẽ bắt hắn phải trả giá lớn, ta muốn tiêu diệt chín đời tổ tông nhà hắn, chặt bỏ thủ cấp của bọn chúng, lột da bọn chúng để làm bộ quan tài da cho ngươi, dùng đầu lâu của bọn chúng để tạo bia mộ cho ngươi, dùng nội tạng của bọn chúng để hiến tế cho linh hồn của ngươi trên trời! Tiểu Phong, hãy đợi ta! Nói tới đây, trong mắt của hắn không còn một chút tia bi thương, cũng không còn một tia cảm xúc dao động, mà là vô cùng bình tĩnh, bắt đầu hành trình kế hoạch báo thù của hắn. Hắn phân tích, kẻ có thể giết chết được Phong Lang hẳn phải có thực lực Trung Linh Võ Cảnh và theo hiện trường chiến đấu thì thấy thực lực của đối phương cũng không chênh lệch với Tiểu Phong bao nhiêu, nếu không tuyệt đối sẽ không thể nào để Tiểu Phong thong dong phát động công kích lâu như vậy. Bởi vậy, trong mắt hắn có một niềm tin chiến thắng mãnh liệt.
Cửu Cung Phái có tất cả ba Đại Chưởng môn, trong đó có một Đại Chưởng môn họ Tả, tên Thiên Tứ.
Còn hai Phó Chưởng môn, Phó Chưởng môn thứ nhất năm nay đã già, tên là Triệu Hằng, tính cách nóng này, bình thường kiêu căng bá đạo ngang ngược vô lối, trừ Tả Thiên Tứ ra thì hắn chẳng xem ai ra gì.
Phó Chưởng môn thứ hai là nữ nhân, họ Đao, tên Hải Đường, tính cách thay đổi bất định, tuổi tác cô ả cũng là một điều bí ẩn. Cô ta không hiếu sát nhưng tính tình cũng không phải là tốt. Cô ta sống vô cùng phóng đãng, rất thích nam sắc. Khác với những kẻ háo sắc khác, Đao Hải Đường tích nhất là đồng nam, thứ đến là những nam tử tráng kiện.
Đương nhiên những nam tử mà cô ta săn chắc chắn phải là người tu luyện. Nam tử thế tục bình thường đương nhiên không thể lọt vào mắt xanh của ả.
Ba Đại Chưởng môn này đều có cảnh giới Linh Võ Đại viên mãn. Đương nhiên giống như các cấp bậc Linh Võ Cảnh khác, Linh Võ Đại viên mãn cũng có rất nhiều cảnh giới nhỏ. Nguồn:
Cùng là Linh Võ Đại viên mãn, cảnh giới và thực lực của Tả Thiên Tứ đều vượt xa so với hai Phó Chưởng môn là Triệu Hằng và Đao Hải Đường. Hai Phó Chưởng môn hành sự tuy đều có chỗ kỳ quái riêng, nhưng trước mặt Tả Thiên Tứ thì lại vô cùng ngoan ngoãn, tuyệt đối không dám có nửa hành động vượt ngoài quy định.
Vì thế trên danh nghĩa là có ba vị Chưởng môn nhưng đầu não của Cửu Cung Phái vẫn là Tả Thiên Tứ. Đây là thứ quyền uy độc nhất vô nhị, không có kẻ nào có thể thách thức được. Những kẻ dám khiêu chiến quyền uy của Tả Thiên Tứ, cho dù là Phó Chưởng môn, cũng chắc chắn phải chết.
Trưởng lão Chấp Pháp Điện đến Liên Hoa Cung, sau khi thông báo mới được vào trong. Lúc này ba Chưởng môn đang ngồi trên cao.
- Thuộc hạ bái kiến ba vị Chưởng môn!
- Hà hà, Lưu Trưởng lão, không cần đa lễ. Lần trước Cửu Chuyển Âm Dương Linh Tửu bị cướp, Chấp Pháp Điện các ngươi phụ trách truy bắt đạo tặc, đã lâu như vậy rồi không biết kết quả ra sao?
Giọng nói của Tả Thiên Tứ không lớn, hắn cũng không cố ý gây áp lực, nhưng chỉ mấy câu đó cũng khiến Lưu Trưởng lão toát mồ hôi lạnh.
- Đại Chưởng môn, thuộc hạ hổ thẹn, lần truy bắt này thất bại rồi. Hơn nữa đệ tử Chấp Pháp Đoàn được phái đi tử thương hơn một nửa, nếu thuộc hạ không nhầm thì ban đầu tin tình báo có sai xót. Thực lực của tên đạo tặc đó vô cùng mạng, hơn nữa thuộc hạ nghi hắn có nội ứng. Hắn chạy đến ba nước phía Đông, Thiên Cơ Tông của Đế quốc Thiên Trì trượng nghĩa, hai Đại Tông chủ ra tay nhưng vẫn không thể bắt hắn về quy án…
- Hai Đại Tông chủ Thiên Cơ Tông?
Tả Thiên Tứ có chút hoài nghi, tuy Tông chủ của Thiên Cơ Tông chưa thể lọt vào pháp nhãn của Tả Thiên Tứ hắn, nhưng dù gì cũng là cường giả Cao Linh Võ Cảnh, hai Cao Linh Võ Cảnh cường giả cũng không bắt được tên đạo tặc đó, lẽ nào tin tình báo sai thật?
- Đại Chưởng môn, Thiên Cơ Tông trước nay chẳng có giao tình gì với Cửu Cung Phái chúng ta, sao lần này tự nhiên lại ra tay tương trợ? Không có việc gì mà ân cần như thế, không gian tặc thì cũng là đạo tặc!
- Giao tình?
Tả Thiên Tứ cười cười:
- Trên Đại lục Thiên Huyền giao tình là thứ không thể tin nhất. Thiên Cơ Tông muốn làm trò gì đây?
Lưu Trưởng lão thấy có cơ hội xen vào, vội nói:
- Đại Chưởng môn, Thiên Cơ Tông làm như vậy rõ ràng là muốn nịnh bợ Cửu Cung Phái chúng ta. Đại Tông chủ Cao Nhạc của Thiên Cơ Tông nay đã đích thân đến đây, đang nghỉ ngơi ở nhà khách, đợi Đại Chưởng môn gọi vào. Theo các đệ tử Chấp Pháp nói, hình như Thiên Cơ Tông có ý muốn kết làm đồng minh với Cửu Cung Phái chúng ta!
- Kết làm đồng minh với Cửu Cung Phái?
Phó Chưởng môn Triệu Hằng cười giễu:
- Thiên Cơ Tông cũng không nhìn lại thân phận mình xem, chúng dựa vào cái gì mà kết đồng minh với Cửu Cung Phái chúng ta? Cách nhau đến mấy vạn dặm, kết minh cái quái gì? Phải chăng Thiên Cơ Tông bọn chúng nghèo rớt đến nơi rồi, muốn đến Cửu Cung Phái đào mỏ?
Triệu Hằng trước nay tự cao tự đại, đương nhiên không cho rằng một tông môn nhỏ bé của một Đế quốc Trung phẩm lại có tư cách kết đồng minh với Cửu Cung Phái hắn. Dù có kết làm đồng mình thì có thể mang lại lợi ích gì cho Cửu Cung Phái chứ?
Tả Thiên Tứ lại không có động tĩnh gì, chỉ trầm ngâm hỏi:
- Lưu Trưởng lão, Thiên Cơ Tông có để lộ ý định gì không?
- Có, có ạ!
Lưu Trưởng lão vội vàng gật đầu:
- Hình như trong Đại hội So tài Đông Tam quốc kỳ này, thành tích của Thiên Cơ Tông không được như ý, dạo gần đây hành động lại thường thất bại, hơn nữa quan hệ với hai nước còn lại không được tốt lắm, gần đây xuất hiện hàng loạt xung đột, Thiên Cơ Tông phải trả giá khá nặng. Điều này khiến trên dưới Thiên Cơ Tông cảm thấy vô cùng nguy cơ. Vừa đúng lúc đệ tử Chấp Pháp Đoàn của chúng ta vào đó, vừa gặp Thiên Cơ Tông đã đối xử như là bạn cũ, phối hợp hành động khá ăn ý. Dường như Thiên Cơ Tông muốn dựa vào Cửu Cung Phái chúng ta để áp đảo tông phái của hai nước còn lại.
- Hà hà, muốn dựa dẫm vào Cửu Cung Phái, cái này cũng không phải là không được.
Tả Thiên Tứ nói tiếp:
- Chỉ là thù lao chúng có thể đưa ra là gì, cũng phải có thứ gì khiến người ta động lòng chứ?
Trưởng lão Chấp Pháp cười:
- Nghe nói họ đồng ý nhượng lại một số quyền đi khám phá Vô Tận Đông Hải…
Lời vừa nói ra, ánh mắt Tả Thiên Tứ lập tức lóe lên ánh sáng kỳ lạ, rồi bật cười:
- Lưu Trưởng lão, ngươi không nói đùa đấy chứ? Ba nước phía Đông trước nay luôn coi Vô Tận Đông Hải là vùng đất của riêng chúng, không cho bất cứ thế lực bên ngoài nào bước chân vào. Ngay Đế quốc Xích Long chúng ta cũng không muốn vượt hàng mấy vạn dặm đi gây sự với ba nước đó. Lẽ nào Thiên Cơ Tông lại ăn cây táo rào cây sung?
Lưu Trưởng lão mỉm cười:
- Thuộc hạ cũng cảm thấy khó hiểu. Nhưng Tông chủ của Thiên Cơ Tông đúng là đã ở nhà khách, Đại Chưởng môn có thể gọi hắn đến.
Tả Thiên Tứ trầm ngâm một lát rồi cười:
- Nếu chúng đến thật thì chuyện này đúng là còn nhiều điều phải suy nghĩ. Có điều, mỡ đã dâng đến miệng, không cắn vài miếng thì thật có lỗi với bản thân. Nhưng cũng không phải vội, cứ để vài ngày cho ý chí của chúng suy giảm rồi triệu kiến cũng được.
Lưu Trưởng lão suy nghĩ chốc lát rồi thấy khâm phục Đại Chưởng môn vô cùng. Để vài ngày cho tâm trạng của chúng nóng ruột, bất an, dần dần hoài nghi, ý chí giảm sút. Như thế, khi gọi chúng đến trao đổi, bên mạnh bên yếu, có thể cắt giảm tối đa lợi ích của đối phương và tối đa hóa lợi ích của Cửu Cung Phái. Hai Phó Chưởng môn còn lại cũng gật đầu tán đồng với quyết định của Tả Thiên Tứ.
Như vậy là bọn Cao Nhạc mấy ngày ở nhà khách đều có người sắp xếp việc ăn uống, không long trọng, cũng chẳng lạnh nhạt, giống như đối đãi với khách nhân bình thường vậy.
Cao Nhạc tuy trong lòng nóng ruột nhưng cũng đoán được một vài điều. Chỉ là trong hoàn cảnh này thì cũng chẳng thể làm gì. Hắn là con lợn béo dâng đến tận cửa, người ta chặt chém thế nào thì không phải hắn nói là được.
Nhưng nghĩ đến tình hình ngày một xấu đi của Thiên Cơ Tông, nghĩ đến thế lực của Tinh La Điện, sự do dự của Cao Nhạc bỗng chốc bay biến, đã có chủ ý rồi thì sẽ không rút lui nữa.
Chúc Đại Trung đi cùng Cao Nhạc, thỉnh thoảng lại than vãn vài câu, nhưng hắn cũng biết đây là Cửu Cung Phái, không đến lượt hắn kêu ca này nọ, nên hàng ngày cũng chỉ có thể buồn bực, bức bối vậy thôi.
Cứ thế sáu bảy ngày sau, tên đệ tử họ Hà của Chấp Pháp Đoàn mới đến, xin lỗi luôn miệng:
- Cao Tông chủ, ba vị Chưởng môn gần đây bận rộn việc công không thể dứt ra. Đến hôm nay mới có thời gian, nghe nói chư vị đến, mời các vị đến Liên Hoa Cung gặp mặt.
Cao Nhạc nghe vậy mừng rỡ, lấy lại tâm trạng rồi đi. Đến Liên Hoa Cung, Cao Nhạc và Chúc Đại Trung cùng các đệ tử tiến lên phía trước bái kiến.
Tả Thiên Tứ rất hòa nhã:
- Cao Tông chủ, nghe danh đã lâu, không cần phải khách khí như vậy, mời ngồi! Gần đây bản tọa bận công vụ, hôm nay mới có thời gian rảnh, đã tiếp đón chậm trễ, mong các vị bỏ qua.
- Không dám, không dám!
Cao Nhạc vội vàng nói.
Trà được dâng lên, Tả Thiên Tứ mỉm cười:
- Nghe nói lần này đệ tử Chấp Pháp Đoàn của Cửu Cung Phái ở quý quốc gặp vài khó khăn, được Thiên Cơ Tông trượng nghĩ ra tay giúp đỡ. Bản tọa xin cảm tạ Cao Tông chủ!
- Tả Chưởng môn xin đừng khách khí như vậy. Chỉ là chút sức mọn, cũng là thể hiện chút kính trọng, sùng kính của Đế quốc Thiên Trì đối với thượng bang. Chỉ đáng tiếc là không bắt được đào phạm.
- Từ tâm ý này có thể thấy Cao Tông chủ là người nhiệt tâm. Nghe đệ tử Chấp Pháp nói Cao Tông chủ lần này đến, một là để viếng thăm, hai là hình như cũng có chuyện gì đó muốn thương lượng với Cửu Cung Phái bọn ta?
Lúc này, Cao Nhạc cũng gật đầu nói thẳng luôn:
- Cao mỗ đã nghe đại danh của Cửu Cung Phái từ lâu, trước nay luôn ngưỡng mộ. Vì thế có đem theo vài đệ tử của Thiên Cơ Tông muốn nhờ vùng đất địa linh nhân kiệt của quý phái đào tạo bồi dưỡng chúng và có thể đột phá về tu vi. Hi vọng Tả Chưởng môn chiếu cố đến. Đương nhiên Thiên Cơ Tông bọn ta không phải không biết lễ nghĩa, cũng có đại lễ dâng lên.
Tả Thiên Tứ nghe vậy chỉ khẽ cười, cũng không vội thể hiện thái độ.
Cao Nhạc biết lão hồ ly Tả Thiên Tứ này đang đợi hắn nói rốt cuộc có "đại lễ" gì. Nó lớn như thế nào sẽ quyết định thái độ như thế đó của Tả Thiên Tứ.
- Cao Tông chủ, mấy vị cao đồ ngài đưa đến xem ra đều là thiên tài trẻ tuổi của Thiên Cơ Tông. Không tồi, ha ha ha, cũng khá lắm! Có thể đào tạo được.
Lời của Tả Thiên Tứ rõ ràng đang ám chỉ, thậm chí là cổ động, ý rất rõ ràng: ngươi nói mau đi, rốt cuộc là đại lễ gì? Nếu lễ vật đủ lớn thì bồi dưỡng vài đệ tử không thành vấn đề.
Điều này Cao Nhạc lập tức hiểu ngay. Hắn trịnh trọng nói:
- Tả Chưởng môn, ba nước phía Đông bọn ta từ trước tới giờ có một thỏa thuận, cứ hai mươi năm sẽ đi khám phá Vô Tận Đông Hải một lần. Mà đường vào Vô Tận Đông Hải cũng có khóa phong ấn của mỗi nước, thiếu bất cứ chìa khóa của nước nào đều không thể mở ra. Vì thế ngoài ba nước phía Đông ra, các thế lực bên ngoài không thể vào được Vô Tận Đông Hải. Lễ vật của Cao mỗ là, chia đôi suất đi Vô Tận Đông Hải cho quý phái.
Tả Thiên Tứ bật cười vui vẻ, cuối cùng thì Cao Nhạc cũng nói vào chủ đề chính rồi. Triệu Hằng cũng cười, rõ ràng là rất hài lòng với sự thẳng thắn của Cao Nhạc. Đao Hải Đường thì bình thản hỏi:
- Cao Tông chủ, Thiên Cơ Tông các ngài có tất cả bao nhiêu suất?
Cao Nhạc thở dài nói:
- Cuộc thi lần này Thiên Cơ Tông gặp bất trắc, trước khi vào trận, một đệ tử Linh căn Biến dị cấp bậc Trung Linh Võ Giả đã tử vong, vì thế kế hoạch sụp đổ, dẫn đến chỉ xếp hạng cuối. Theo quy định chỉ có bốn suất.
Triệu Hằng trừng mắt:
- Chỉ bốn suất? Quá ít, quá ít!
Cao Nhạc khó xử nói:
- Quy định là thế, hàng nghìn năm nay vẫn vậy!
Triệu Hằng nói:
- Quy định vớ vẩn! Đó là quy định của ba nước các ngươi. Đại Chưởng môn, để ta đi phía Đông một chuyến cho hai nước kia biết điều một chút, sửa đổi quy định đi. Ít nhất mỗi nước phải được một phần ba, nếu không thì làm ăn cái chó gì?
Cao Nhạc thêm dầu vào lửa:
- Nếu Đại Chưởng môn có thể thuyết phục Tinh La Điện và Long Hổ Môn thì còn gì bằng.
Sử dụng mũi tên trái (←) hoặc phải (→) để chuyển chapter
Tần Vô Song tốc độ cực nhanh, tiến ra bên ngoài Bích Phù Sơn, trở lại doanh địa. Lúc này thì bọn người Triệu Mục Chi cũng đã tới khá lâu rồi. Chín gã Đệ tử Trung tâm đang thương nghị tiếp theo sẽ hành sự như thế nào, đột nhiên thấy Tần Vô Song vội vàng chạy về, đều âm thầm có chút giật mình. Bởi vì trang phục trên thân của Tần Vô Song ít nhiều có chút rách rưới, trên người đều đẫm vết máu, hiển nhiên là dấu vết sau một trận chiến khốc liệt. Nhất là bên ngoài da thịt của Tần Vô Song còn có một đạo vết máu cào rách, hiển nhiên đều là vết trầy xước do bị đầu Phong Lang kia công kích bá đạo. Tần Vô Song thần sắc ngưng trọng: - Chư vị, ta tiến vào trong núi, gặp phải Chiến linh thú công kích. Nhưng vẫn may mắn là không có nhục mệnh sư môn, đã đánh gục được con chiến linh thú kia. Nhưng mà ta cảm thấy bản thân khí hải quay cuồng, hình như có dấu hiệu sắp sửa đột phá. Xin chư vị hộ pháp cho ta một ngày một đêm. Mấy tên Đệ tử Trung tâm nghe Tần Vô Song kể hời hợt qua loa, lại biết rõ sau lưng trận chiến này ẩn chứa vô số điều hung hiểm. Nghe Tần Vô Song nói sắp sửa đột phá, cả đám cũng đều trố mắt há hốc miệng kinh ngạc. Chu Phù thì ha hả cười, nói: - Vô Song sư đệ, ngươi sắp sửa đột phá tiến vào Trung Linh Võ Cảnh sao? - Ta cảm thấy khí lực phát triển vô cùng rõ ràng, chư vị, xin lỗi không bồi tiếp được. Tần Vô Song cũng không khách sáo, chui vào trong lều của mình, trực tiếp bế quan. Những người khác đều mang theo vẻ mặt dò xét, hiển nhiên là vẫn chưa lấy lại được tinh thần sau khi nghe chuyện này, chỉ có Vi Dực khá là tỉnh táo: - Đừng có ngẩn ngơ ra đó nữa, địch nhân lần này khẳng định không chỉ có một đầu Chiến linh thú. Mọi người đều phải thật cẩn thận, một khi Tần sư đệ cần phải đột phá, hành động của chúng ta tạm thời gác lại một chút. Một ngày một đêm không được để cho kẻ nào xâm lấn trong phạm vi một trăm trượng xung quanh đây. Vi Dực ở trong số các đệ tử vẫn là vô cùng có uy tín. Xét đến cùng, Vi Dực cũng đã làm Lão Đại của thế hệ trẻ bao nhiêu năm như vậy, sức ảnh hưởng được xây dựng nhiều năm như vậy, vẫn là còn tương đối sử dụng được. Những đệ tử này cũng đều không dám chậm trễ, tất cả cùng hành động. Bất luận thế nào, Tần Vô Song vào núi gặp mãnh thú, tiêu diệt mãnh thú, đây là một công lao lớn. Mà hắn lúc này là Đội trưởng, hoàn thành nhiệm vụ trở về, trùng hợp sắp sửa đột phá, bọn họ tự nhiên không có lý gì mà không hộ pháp cho hắn cả. Mặc dù trong đầu Triệu Mục Chi cũng chẳng vui vẻ gì cho cam, nhưng cũng gật đầu đáp ứng. Trong chín gã Đệ tử Trung tâm, Vi Dực có thực lực mạnh nhất, tuần tra tới lui bên ngoài, bên trong là Chu Phù cùng với Lữ Đằng và Giản Duệ. Tầng cuối cùng mới là Triệu Mục Chi, Đặng Bá Hổ cùng Miêu Trung Hiệp ba người. Như vậy trong ngoài ba tầng thế lực phòng ngự, dù kẻ địch có đến tập kích thì cũng không thể thọc sâu vào trong được, không dễ dàng gì khiến cho đối thủ trong một chốc có thể tiến vào trong doanh địa. Tần Vô Song ngồi trong doanh trướng, trong lòng bình tĩnh dị thường. Một ngày một đêm, chính là hắn phỏng đoán cẩn thận mà thôi. Nếu sự tình thuận lợi thì có lẽ rạng sáng ngày mai liền có thể đại công cáo thành. Bởi vì hắn phát hiện, hòa tan linh lực của đầu Phong Lang kia vô cùng thuận lợi, trong lúc đó cũng không hề có gặp trở ngại gì. Tần Vô Song thấy, khí hải của chính mình giống như đại dương mênh mông, hải nạp bách xuyên, một đường thuận lợi, không có chút ngăn trở nào, không có bất kỳ một tia có dấu hiệu không đủ dung lượng. Lúc này Tần Vô Song cũng biết, cái duyên kỳ ngộ gặp được trước đây ở Đại Thương Sơn có thể là vô cùng nghịch thiên, biến thân thể hắn trở nên vô cùng biến thái. Bất luận hắn hấp thụ linh lực thế nào đi chăng nữa thì từ trước đến giờ đều không gặp phải tình trạng thân thể không thoải mái, cũng không có cảm giác bị bài xích gì. Từng đạo linh lực, không ngừng bị dung hợp vào giữa khí hải, mà bên trong khí hải còn chủ động sinh ra một lực hấp thu, dường như vô cùng cấp bách, vô cùng thèm thuồng, đem linh lực của Phong Lang chủ động hấp thu dung hợp vào. Đây là một loại cảnh giới vô cùng lý tưởng, mặc dù là Đại Điện chủ Trác Bất Đàn kia, nếu giờ phút này biết khí hải của Tần Vô Song đột nhiên sinh ra loại phản ứng như vậy thì chắc chắn sẽ vô cùng giật mình. Bởi vì đây là một loại biểu hiện khí hải sinh ra sinh mệnh lực phi thường thần kỳ. Đan điền khí hải bình thường đều là vững vàng ổn định, loại khí hải giống như thế này có thể nói là vạn người khó kiếm được một cái. Những người như thế khi tu luyện có thể nói chí ít cũng có tốc độ nhanh gấp rưỡi những kẻ tu luyện bình thường. Tần Vô Song thực ra cũng không vội vàng hấp tấp, chậm rãi ổn định từng tia linh lực, mãi đến một tia linh lực cuối cùng dung hợp hoàn toàn vào giữa khí hải. Tần Vô Song chậm rãi khai thông, chỉ cảm thấy đan điền không ngừng được mở rộng, dường như là có một sinh linh bé nhỏ vừa mới ra đời đang dùng tốc độ phát triển nhanh chóng mắt thường có thể nhận ra được, không ngừng phát triển… Linh lực cũng theo sự mở rộng của đan điền, không ngừng vận động, phát ra sức sống mạnh mẽ. Tần Vô Song dẫn đường linh lực, vận hành tuần hoàn không ngừng trong cơ thể. Hắn biết, Trung Linh Võ Cảnh chính là sự tiếp diễn của Sơ Linh Võ Cảnh, tuy rằng ở giữa có một khoảng cách nhưng khoảng cách đó một khi được lấp đầy, Trung Linh Võ Cảnh cũng chỉ là sự tiếp diễn của Sơ Linh Võ Cảnh mà thôi. Bạn đang đọc truyện tại - www.Truyện FULL Chỉ có điều, Trung Linh Võ Cảnh ở thời điểm vận hành chu thiên đã có một loại tính chủ động, có thể dựa theo thuộc tính ngũ hành bên trong kinh mạch bắt đầu vận hành. Loại phương thức vận hành này lại có một chút không giống với Sơ Linh Võ Cảnh. Ví dụ như, gan thuộc mộc, tim thuộc hỏa, ruột thuộc thổ, phổi thuộc kim, thận thuộc thủy… Thuộc tính của ngũ hành cơ bản, từ giữa thân thể bắt đầu phóng đại, bắt đầu hiện rõ. Tần Vô Song cuối cùng cũng hiểu được vì sao Trung Linh Võ Cảnh lại có thể vận dụng thuộc tính công kích. Bởi vì cơ bản tu luyện Trung Linh Võ Cảnh đó là dựa theo những con đường vận hành không giống nhau dựa theo thuộc tính ngũ hành đối ứng trong cơ thể. Đối chiếu mấy con đường vận hành này, trong lúc tu luyện, tự nhiên cũng có thể đem thuộc tính ngũ hành phân chia ra. Tần Vô Song bắt đầu nếm thử, dựa theo con đường đối ứng thuộc tính của ngũ hành cơ bản, vận hành kỳ kinh bát mạch, chính kinh mười hai mạch. Những lộ tuyến vận hành này không có cái nào mà không đối ứng với ngũ hành vận chuyện. Trải qua các huyệt đạo trên toàn thân, hình thành một tuyến, từ các tuyến lại cấu thành một mặt lập thể, từ đó mà đạt được hiệu quả toàn thân. Cũng không biết phải trải qua bao nhiêu lâu, Tần Vô Song chỉ cảm thấy linh lực toàn thân đang vận hành ở các kinh mạch trên cơ thể vận hành, một lúc sau, dường như cùng được hấp thu về đan điền, không hẹn mà cùng lúc hướng vào trong đan điền phóng tới. Tần Vô Song chỉ cảm thấy trong lòng như có từng dòng nước ấm kích động, một loại thể nghiệm thần kỳ mà từ trước tới giờ chưa từng cảm nhận, tràn ngập toàn thân, khiến hắn cảm thấy toàn thân bình thản vô cùng, nói không ra được sự dễ chịu, hài lòng. Trung Linh Võ Cảnh! Trong đan điền của Tần Vô Song, từng dòng nhiệt lưu không ngừng bốc lên, dường như muốn đưa Tần Vô Song vào một con đường nào đó, phiêu bồng như thần tiên. Trong đầu của Tần Vô Song, lặp đi lặp lại cũng chỉ có bốn chữ: Trung Linh Võ Cảnh. Vù! Tần Vô Song biết đây là thời khắc mấu chốt nhất, chỉ cần không ngừng hướng dẫn dòng nhiệt lưu này, khiến cho nó ở trong đan điền đạt tới một mức độ cực cao nào đó, dừng lại trở xuống, đó là lúc lần bế quan này đã kết thúc…
Ở sâu trong Bích Phù Sơn, một gã nam tử áo bào xám đột nhiên nhíu mày, mở mắt ra. Từ trong trạng thái bế quan của hắn mà tỉnh lại, miệng lẩm bẩm vài câu văn gì đó tựa như câu chú, hai bàn tay không ngừng bắt ấn. Một lát sau, cặp mày kiếm của nam tử áo bào xám này nhướng lên, trong đôi mắt tối tăm bắn ra một tia đạo quang mang vô cùng tàn ác, mang theo vài phần dữ tợn, giật mình nhảy lên. Lại một lần nữa niệm chú, tay múa thủ ấn không ngừng, thế nhưng vẫn như cũ giống như ném đá xuống đại dương, không hề có phản ứng. - Ừm? Tiểu Phong chạy đi đâu rồi? Trong vòng phạm vi của ta mà ta gọi lại không về? Trong lòng mặc dù nghĩ như vậy, thế nhưng toàn thân lại có một trận co rút, thân thể toát ra một tia lãnh ý, một ý niệm vô cùng không tốt nảy trong đầu, không ngừng truyền thẳng lên trên bộ não. - Không đúng không đúng… Tên nam tử áo bào xám khẽ đánh nhẹ lên đầu mình một cái. - Ta vừa mới bế quan tỉnh lại, có điều đột phá, lẽ ra không nên có ý niệm nóng nảy trong đầu, đây là việc thế nào đây? Còn nữa, Tiểu Phong là linh thú khế ước của ta, hộ pháp cho ta, không có khả năng rời khỏi ta quá ba trăm dặm. Chẳng lẽ…? Trong đầu nam tử áo bào xám có một chút cảm giác bất an, không ngừng lớn dần lên, cuối cùng hợp lại, xuất ra một cái ý nghĩ vô cùng đáng sợ. - Tiểu Phong đã xảy ra chuyện? Nam tử áo bào xám vừa nghĩ vậy, rất nhanh vọt ra ngoài Bích Phù Sơn, vận khí thần thức, lần theo khí tức linh thú khế ước của mình mà không ngừng tìm kiếm. Không lâu sau, hắn liền tìm ra chút manh mối. Dọc theo manh mối này, một đường hướng thẳng tới phía trước, ý niệm trong đầu hắn càng lúc càng bất an. Hắn căn bản có thể xác định, đầu mãnh thú Phong Lang hung hãn mà hắn luôn xem nó như tay chân của mình, lúc này rất có thể đã không còn tồn tại trên đời này nữa. Nhưng mà, trong đầu vẫn mang theo tia may mắn cuối cùng, hắn vẫn là vội vàng đi tìm tòi. Đầu Phong Lang này đối với hắn mà nói, chỉ e là huynh đệ ruột thịt cũng không thân thiết bằng như con Tiểu Phong này. Một người một thú, cùng nhau trải qua không biết bao nhiêu trận chiến, cùng nhau trải qua không biết bao nhiêu thời điểm sinh tử, cảm tình sâu đậm này đã vượt qua loại tình cảm bình thường của nhân loại. Sống phải thấy sói, chết phải thấy xác. Đây chính là điểm mấu chốt của nam tử áo bào xám. Đột nhiên bước đi của hắn nhanh hơn, thân thể giống như cơn gió lao thẳng về phía trước. Ngay trước một gốc cây cực lớn, phần ruột bị linh lực xoắn ốc tấn công, tách rời ra hai bên, ở giữa có một cái động lớn vô cùng. Mặt đất lại gồ ghề lồi lõm, có dấu hiệu rõ ràng một đầu Phong Lang đã chui xuống đất. Hán tử áo bào xám vừa nhìn, thiếu chút nữa là một ngụm máu từ trong cổ họng hắn bắn ra ngoài. Cảnh tượng này chỉ sợ cả đời hắn sẽ không thể nào quên. Trong cái hố dưới lòng đất kia, rõ ràng là đầu một cái đầu sói với bộ mặt dữ tợn đáng sợ, trừng hai mắt lớn, vẻ mặt vô cùng sợ hãi tuyệt vọng. - Tiểu Phong! Nam tử áo bào xám ôm ngực, cơ hồ cảm thấy trời đất tối tăm mù mịt, dưới chân thiếu chút nữa đứng không vững. Hắn chụp lấy cái đầu sói kia, trong ánh mắt tàn nhẫn của hắn hiện lên một tia bi thương vô hạn không gì có thể hình dung được, lại bị sự phẫn nộ và hung ác bao trùm. - Tiểu Phong, là ai đã giết ngươi? Là ai? Nam tử áo bào xám ngửa mặt lên trời thét dài, hắn giờ phút này phẫn nộ đến cực điểm, quả thực không thể dùng từ nào để hình dung, hận là không thể lại tiến tới Ba Thục Quốc tàn sát mười vạn người để thỏa mối hận trong lòng! Chỉ e rằng như vậy cũng khó có thể diệt hết được ngọn lửa hận thù trong lòng hắn lúc này! Tiếng thét dài này hướng lên tận mây xanh, ngay cả chim chóc trong rừng cũng bị tiếng gầm này làm cho sợ hãi, hoang mang rối loạn không thôi, sợ quá tung bay tán loạn bốn phía, phành phạch vỗ cánh, hoảng hốt không thôi. Nam tử áo bào xám buồn đau vô hạn nhìn cái đầu sói trong tay, cẩn thận từng chút một giống như đang thu dọn xác của một gã huynh đệ thân thiết vậy, một bên tà ác nói: - Tiểu Phong, mặc kệ là kẻ nào làm, ta nhất định sẽ bắt hắn phải trả giá lớn, ta muốn tiêu diệt chín đời tổ tông nhà hắn, chặt bỏ thủ cấp của bọn chúng, lột da bọn chúng để làm bộ quan tài da cho ngươi, dùng đầu lâu của bọn chúng để tạo bia mộ cho ngươi, dùng nội tạng của bọn chúng để hiến tế cho linh hồn của ngươi trên trời! Tiểu Phong, hãy đợi ta! Nói tới đây, trong mắt của hắn không còn một chút tia bi thương, cũng không còn một tia cảm xúc dao động, mà là vô cùng bình tĩnh, bắt đầu hành trình kế hoạch báo thù của hắn. Hắn phân tích, kẻ có thể giết chết được Phong Lang hẳn phải có thực lực Trung Linh Võ Cảnh và theo hiện trường chiến đấu thì thấy thực lực của đối phương cũng không chênh lệch với Tiểu Phong bao nhiêu, nếu không tuyệt đối sẽ không thể nào để Tiểu Phong thong dong phát động công kích lâu như vậy. Bởi vậy, trong mắt hắn có một niềm tin chiến thắng mãnh liệt.