Cảnh giới của nam nhân áo bào xám kia quả nhiên là cao hơn Vi Dực nửa phần. Trong khe núi trống trải, bọn Triệu Mục Chi năm người vây quanh ở bốn phía, nhưng lại không thể có bất cứ một khe hở nào để tiến vào chiến đấu, cũng không tìm được bất kỳ một cơ hội nào để ra tay. Nam nhân áo bào xám công kích giống như sấm đánh, vô cùng nhanh chóng. Vũ khí mà hắn dùng là một cây đại thương. Cây thương này thật giống như cánh tay của hắn, độ ăn ý và dung hợp vô cùng cao, tần suất công kích cực nhanh, độ nhạy bén công kích vô cùng mạnh, cũng là đối thủ cả đời Vi Dực hiếm gặp. Thiên tài như Vi Dực dưới sự tấn công của tên nam nhân áo bào xám này cũng chỉ là đỡ trái hở phải, có chút mệt nhọc khó khăn. Cây thương của tên này giống như độc long đang quay cuồng, mỗi một thương tấn công của hắn lại mang theo một hơi thở lạnh thấu xương, cuồn cuộn thổi tới, rất có khí thế càn quét tất cả mọi thứ. Thân thể Vi Dực hiển nhiên kỳ diệu nhưng Thiền Dực Đao trong tay dưới cây đại thương kia thì hiển nhiên có một chút đơn sơ. Đối mặt với công kích phạm vi cực lớn của kẻ kia, giao phong nhau mười hiệp thì cơ bản chín hiệp cũng chỉ có thể phòng ngự trốn tránh, rất ít có thể mang đao thế của mình mà phóng thích ra ngoài. Nếu như phòng thủ một giọt nước không thể rò gỉ ra ngoài, chi bằng chọn cách phản kích, cũng vẫn có thể coi là một sách lược tốt. Nhưng mà ở trong vấn đề này, sự phòng ngự của Vi Dực lại không phải là loại phòng thủ quá mức kiên cố. Sở trường của hắn ở chỗ tiến công, ở chỗ thân pháp, ở chỗ đao pháp. Nếu chỉ luận về phòng thủ thì lực phòng thủ của hắn rất xa mới có thể bằng được như Tần Vô Song! Vù! Mũi thương lung lay, truyền ra một vài đạo khí kình xoắn ốc, giống như gợn sóng khuếch tán đi ra, dải lụa hồng ở đầu thương cuốn thành dáng điệu uyển chuyển vô cùng. Sát khí sắc bén hướng tới hông của Vi Dực đâm tới. Vi Dực không dùng linh lực so đấu, lập tức thối lui cước bộ, đao mang chớp động, liên tục bổ ra hai đao, đao mang ngưng tụ không xuất ra, chắn ở trước mặt, bảo vệ những chỗ yếu hại xung quanh thân thể: - Hừ, để ta xem ngươi chống đỡ được bao lâu nữa! Tên nam nhân áo bào xám kia hiển nhiên là tài cao gan lớn, đối với bọn Triệu Mục Chi vây quanh tứ phía mà không chút sợ hãi. Hắn xem ra, có thể uy hiếp được hắn thì cũng chỉ có kẻ đang ở trước mặt bây giờ. Những kẻ khác dù có cùng nhau xông lên thì hắn cũng không hề cảm thấy chút áp lực nào. Trong lòng Vi Dực cũng hoảng sợ: - Thương pháp của kẻ này vô cùng bá đạo. Ta lâu không tiếp chiêu, về mặt khí thế bị hắn áp chế. Tiên Thiên đối chiến, nếu khí thế bị địch thủ áp chế thì cũng chẳng cách thất bại bao lâu, bất luận thế nào, cần phải phản kích! Vi Dực tự tin, nếu như cho hắn một cơ hội dễ dàng phản kích thì hắn vẫn có mười phần nắm chắc, có thể khiến cho kẻ này vô cùng thảm hại. Nhất là Thiên Tuyệt Tam Đao do sư phụ đã truyền dạy, uy lực rất lớn, tuyệt đối sẽ không để cho tên này có bất cứ một sự chống cự yếu ớt nào. Thậm chí là có thể, nhưng mà không cách nào đỡ kịp. Chỉ là sự công kích của tên này lại như mây bay nước chảy, một thương tiếp nối một thương, có thể nói liên tục thành một mạch, căn bản không có bất kỳ một chút tạm dừng nào, mỗi một thương giống như thuận tay phát ra, nhưng một khi thi triển lại vô cùng uy lực! Cây thương không ngừng công kích, khiến cho cơ hội phản công của Vi Dực đều trở nên rất ít, chứ đừng nói đến hắn có thể ung dung mà tổ chức tiến công, khí thế nổi lên, thi triển tuyệt chiêu gì đó. - Nhị sư huynh, tình thế Đại sư huynh có điểm bất lợi, chi bằng chúng ta nhất tề xong lên! Tam đệ tử của nhất mạch Đại Điện chủ, Hoàng Triêu Dương có chút lo lắng. Mà Nhị đệ tử Lục Thiếu Nam lại bình tĩnh nói: - Lão Tam, không cần lo lắng. Bây giờ chúng ta tùy tiện xông lên, chẳng những không giúp được Đại sư huynh, ngược lại lại có thể ảnh hưởng tới huynh ấy, trở thành gánh nặng của huynh ấy. - Trở thành gánh nặng? Hoàng Triêu Dương khó hiểu, không nhịn được hỏi: - Vậy phải chờ đến khi nào mới có thể tiến lên tiếp trận? Vấn đề này, Lục Thiếu Nam cũng không thể trả lời, thở dài nói: - Bọn họ lúc này tốc độ tấn công phòng thủ nhanh chóng như vậy, khí tràng lớn mạnh như vậy, mấy gã Sơ Linh Võ Cảnh chúng ta căn bản không thể áp sát đối thủ. Tiếp cận tới gần đó, chỉ sợ cũng sẽ bị khí tràng kia chấn động mà đẩy ra ngoài. - Nói như vậy, năm kẻ chúng ta giống như một lũ vô dụng hoàn toàn không thể giúp được gì sao? Hoàng Triêu Dương có chút không cam tâm. - Đợi! Trong lòng Lục Thiếu Nam cũng là vô cùng lo lắng, nhưng hắn biết, quan tâm tất loạn, nhất định phải vững vàng, nếu không ngoài việc tạo thành kết cuộc tử vong hoặc là trọng thương ra, căn bản làm được cái gì. - Đợi, cho tới khi nào? - Đợi cho tới khi linh lực của bọn họ suy kiệt, khí tràng yếu bớt. Lục Thiếu Nam tuy là nói như vậy, nhưng trong lòng cũng không chút lạc quan, lực công kích của đối phương bá đạo như vậy, chỉ sợ chưa đợi đến lúc linh lực suy kiệt thì đã sử dụng đòn sát thủ. Bạn đang đọc truyện tại - www.Truyện FULL Lúc này, bọn người Triệu Mục Chi cũng đã đi tới. Triệu Mục Chi sắc mặt trầm trọng, thấp giọng nói: - Nhị vị, tình cảnh của Vi Dực sư huynh rất không ổn, tình thế hiện thời, ta có một cái đề nghị, nhị vị có muốn nghe một chút không? - Triệu sư huynh mời nói. Lục Thiếu Nam nói. - Người này lực công kích đích thị rất cường đại, Trung Linh Võ Cảnh cường giả đối chiến, chúng ta căn bản là rất khó có thể tiếp cận. Nhưng mà nếu chúng ta không nhúng tay thì trước sau gì Vi Dực sư huynh cũng sẽ bị hại. Nếu như Vi Dực sư huynh bị thua thiệt lớn, chúng ta tuyệt đối cũng sẽ không thể bình an. Chúng ta tuyệt đối không thể đứng đây giương mắt nhìn cục diện đó xuất hiện. - Triệu sư huynh có cao kiến gì chăng? Lục Thiếu Nam hỏi. - Ta nghĩ rồi, chúng ta đơn độc từng người công kích thì sợ là không thể phá vỡ được khí tràng của bọn họ, uy hiếp được tên áo bào xám kia. Nhưng nếu chúng ta năm người hợp lực, nhắm thẳng đến một cái mục tiêu công kích, lại có thể xuyên thấu qua được khí tràng của bọn họ. - Cùng nhau công kích? Lục Thiếu Nam gật đầu: - Như thế có thể thử một lần, nhưng mà tính nguy hiểm rất cao. Ta coi một chút, thấy kẻ này phản ứng vô cùng nhanh. Chúng ta nếu cùng nhau công kích, một khi công kích không thành, hắn lại quay sang đối phó chúng ta, thì chúng ta năm người chỉ sợ khó có người nào có thể ngăn cản uy lực cây thương trong tay hắn. Cho nên, chúng ta mặc dù cùng nhau công kích ít nhất thì cũng phải đảm bảo có thể công kích được ba bốn lần. Như vậy mới có thể bảo đảm để Vi Dực Đại sư huynh rảnh tay rảnh chân, có thời gian thi triển Thiên Tuyệt Tam Đao, hình thành thế tả hữu giáp công. Một khi hình thành thế cục tả hữu giáp công, thì thế công của hắn sẽ bị áp chế, toàn thế sẽ rơi vào thế phòng thủ. Một khi như vậy, Tinh La Điện chúng ta mới có thể cứu vãn được thế cục. Triệu Mục Chi gật đầu liên tục khẳng định: - Ừm, vậy chúng ta cứ làm như vậy đi, nhớ kỹ, nhìn tay ta ra dấu, tần suất chúng ta liên hợp công kích, toàn bộ theo dấu hiệu tay ta phát động. Như vậy có thể tránh được cục diện chiến đấu hỗn loạn, ngươi ra tay trước, ta ra tay sau. Nếu chúng ta ra chiêu tần suất không nhất trí, khẳng định là sẽ không hình thành được thế uy hiếp hắn. Tất cả mọi người đều gật đầu, biểu thị đồng ý. Triệu Mục Chi khoát tay ra hiệu, mọi người đều đồng thời rút binh khí ra. Chỉ thấy động tác tay của Triệu Mục Chi phất nhẹ một cái, năm người, năm kiện binh khí, nhất thời sột soạt múa ra, dùng hết sức bình sinh, bắn ra một đạo linh lực công kích, hoặc là đao mang, hoặc kiếm quang đồng thời bắn ra, ngưng tụ một chỗ, hình thành một cột lốc xoáy công kích trực tiếp hướng tới ngực của tên áo bào xám kia. Năm đạo công kích hợp thành một kích, uy lực quả thật không tầm thường, quả nhiên khí tràng của hai người kia đều bị giải khai, trở thành sự uy hiếp trí mạng đối với tên áo bào xám kia. Kẻ áo bào xám vốn thế công như nước, đối với Vi Dực đã tuyệt đối chiếm được ưu thế, lại không đề phòng sau lưng đột nhiên xuất hiện biến cố này. Một kích này, bị khí tràng cản trở một chút, nhiều ít cũng có chút lực cản trì hoãn, cũng cấp cho tên áo bào xám kia có một chút thời gian phản ứng. Cảm giác được sau lưng có một dòng khí dao động, sự cảnh giác của Tiên Thiên cường giả khiến hắn nhất thời sinh ra phản ứng, một thương xuất ra, thân thể né sang bên cạnh quát lớn một tiếng. Đột nhiên giữa mặt hắn chợt bắn ra một đạo lệ quang lãnh liệt, nhe răng cười nói: - Vài tên tôm cua tép riu ở đây nhảy qua nhảy lại, cũng thật đáng ghét, bóp chết mấy con tép riu này trước rồi ta sẽ giết con cá lớn này sau. Tên này quả nhiên là lợi hại, hắn muốn dứt ra khỏi Vi Dực giao đấu mà lại ung dung, thong dong, còn Vi Dực thì muốn bứt ra khỏi hắn mà căn bản không thể nào làm được. Một thương chém ra, Vi Dực tự nhiên phải phòng ngự, cũng không có thể quan tâm được đồng bọn. Tên áo bào xám kia cười lạnh, thân hình giống như một đạo quang mang, bắn nhanh về hướng bọn Triệu Mục Chi. Triệu Mục Chi lại ra dấu tay, năm đạo công kích, ánh đao bóng kiếm cuốn thành sát khí sắc bén chém tới. Tên áo bào xám vô cùng miệt thị, quát lớn một tiếng, trường thương trực tiếp rung lên, hướng tới đạo công kích ngưng tụ kia mà đâm thẳng tới. Mũi thương mang theo một tia lãnh liệt, một cỗ khí thế vô cùng khủng bố hướng tới, phảng phất như là hai đội quân đang giao chiến, thế nhưng trực tiếp dùng uy lực của trường thương đối đầu với sự tập trung công kích của bọn người Triệu Mục Chi. Thương thế vô cùng cường hãn, giống như một kích kinh hoàng thúc giục, công kích ngưng tụ năm người kia bị mũi thương oanh tạc, bay tản ra tứ phía, nhất thời thành một dòng khí bị phá vỡ, bắn ra bốn phía, hất lên một bãi đất cỏ mù mịt. Công kích ngưng hợp bị phá mở, hoàn toàn nằm ngoài sự dự liệu của bọn người Triệu Mục Chi, trong lúc nhất thời, mỗi người đều sững sờ, há miệng trừng mắt, vẫn là Triệu Mục Chi nhanh chóng thanh tỉnh trở lại nhất… Chỉ là, đợi lúc Triệu Mục Chi phản ứng trở lại, tên áo bào xám kia đã xâm nhập tới trước mặt hắn, trường thương một điểm, đâm ra một đạo bạch quang, giống như tia chớp trong không trung, trực tiếp chém vào kẻ đứng gần nhất là Triệu Mục Chi. Mà lúc này, Triệu Mục Chi vừa vặn làm ra một cái thế thủ, nhìn thấy lực công kích bá đạo kia trực tiếp bắn thẳng về phía mình, quả thật là hồn xiêu phách tán, theo bản năng che tới trước ngực, trong lòng dâng lên một nỗi tuyệt vọng, phảng phất đã thấy địa ngục ở xa xa vẫy chào. Trong khoảnh khắc điện quang lửa thạch này, Triệu Mục Chi chợt cảm thấy sau lưng dâng lên một cỗ lực lượng mạnh mẽ kéo thân thể hắn lui về phía sau. Đạo lực lượng này vô cùng hòa nhã, vô cùng tài tình khéo léo. Thân thể Triệu Mục Chi phảng phất giống một trang giấy bị gió mát thổi bay, hướng ra bên cạnh bay nhanh đi. Ầm! Cơ hồ cùng lúc đó, đạo công kích do tên áo bào xám bắn vào Triệu Mục Chi lập tức đập thẳng xuống mặt đất, một cái hố to sâu hoắm gần chục thước nhất thời hiện ra. Bụi đất bay lên, dòng khí lộn xộn, chấn động hư không. Mà bốn kẻ Đệ tử Trung tâm bên cạnh Triệu Mục Chi dù rằng cùng lúc nhảy nhanh ra bên ngoài, lại bị dư ba kia làm chấn động, cũng là khí huyết quay cuồng, đan điền loạn nhịp, cơ hồ hộc máu. Trong đó Miêu Trung Hiệp ở khoảng cách gần nhất nên trực tiếp bị chấn động làm cho máu phun ra không ngừng. Mục tiêu chủ yếu của tên áo bào xám chính là Triệu Mục Chi, lại không nghĩ đến thân thể Triệu Mục Chi đột nhiên giống như một con diều bị người ta lôi đi. Ánh mắt hung ác tàn nhẫn, nhìn hướng về phía trước. Mà Triệu Mục Chi tìm được con đường sống trong cái chết, cũng là mồ hôi lạnh ứa ra, sắc mặt tái nhợt, nửa câu cũng nói không nên lời. - Tần sư đệ! Vi Dực ánh mắt sắc bén, trong lúc nhất thời nhìn thấy Tần Vô Song, khoái trá cười lớn: - Rốt cục ngươi cũng tới! Thân hình Tần Vô Song như cái bóng chợt lóe lên, dường như là từ hư không chui ra. Tần Vô Song lúc này chính là đứng trước Triệu Mục Chi khoảng mấy trượng, đang ngưng thần đề phòng nhìn về phía tên áo bào xám, ánh mắt như đao, tập trung xa xa. Tên áo bào xám kia trong lòng nhất động: - Lại thêm một gã Trung Linh Võ Giả tới!
Cường giả đến cấp bậc của Truân Trung Trì, cảm ứng Tiên Thiên đương nhiên rất mạnh. Nếu đối thủ cố ý áp chế khí tức có lẽ sẽ không cảm ứng được nhanh như vậy. Nhưng lần này kẻ địch căn bản không che giấu khí tức của hắn, xem ra hắn ngang nhiên đến gây sự rồi.
Truân Trung Trì thầm giật mình, biết là cái đến thì không hay, cái hay lại không đến. Vậy là hắn lập tức hét lên:
- Tất cả vãn bối quay về Chủ điện tránh đi, có cường giả đến xâm phạm.
Thế hệ đệ tử trẻ tuổi Vi Dực nghe Truân Trung Trì bỗng nhiên nói thế đều dừng lại, ngạc nhiên nhìn Truân Trung Trì, với tu vi của họ đương nhiên sẽ chưa cảm nhận được ngay tình hình của quân địch.
Lực cảm ứng tự nhiên của Cao Linh võ giả có thể đạt đến trăm dặm. Vì thế kẻ địch có lẽ đã vào phạm vi trăm dặm trở lại rồi. Với thế địch mạnh như thế, đoạn đường trăm dặm chắc chỉ mất một khắc.
- Sư phụ, cường giả nào mà to gan dám đến phạm Tinh La Điện chúng ta?
Chu Phù có phần không tin, cô nghĩ trong ba nước phía Đông này còn chưa có thế lực nào dám gây chuyện với Tinh La Điện.
Truân Trung Trì nghiêm mặt nói:
- Ta tạm thời chưa biết kẻ địch là ai, nhưng có thể khẳng định, chắc chắn hắn vô cùng mạnh, e là còn hơn ta không ít. Các con mau chóng vào trong Chủ điện tránh đi. Đối thủ ở cấp bậc này các con không nhúng tay vào được đâu!
Vi Dực biết, Nhị Điện chủ nói vậy chắc chắn không phải nói đùa, bèn nói:
- Chúng ta đi thôi, đừng ở đây vướng chân các vị Điện chủ!
Tinh La Điện rất có quy củ, mệnh lệnh đưa ra, bọn họ trong lòng tuy nhất thời chưa chấp nhận được, nhưng vẫn tập trung lại đi về phía Chủ điện theo sau Vi Dực.
Lúc này Chu Phù ngẫm nghĩ:
- Không biết Tần sư đệ ở Lăng Vân Điện có biết có kẻ địch đến không?
Tần Vô Song vốn đã quá quen thuộc với Thiên Canh Bắc Đẩu Trận nên hắn không cần tham gia luyện tập. Vì thế lúc này hắn đã vào Lăng Vân Điện tu luyện.
Truân Trung Trì sắc mặt nghiêm trọng, mắt nhìn về phương Bắc, trong lòng thấy rất bất an, sốt ruột. Cảm giác này dường như khiến Truân Trung Trì nổi hết da gà.
- Chuyện này là sao?
Truân Trung Trì thầm kinh ngạc, dù là cường địch đến thì cũng không đến nỗi toát mồ hôi lạnh như vậy chứ. Tình hình này đúng là chưa từng có từ trước tới nay. Đang nghĩ ngợi thì có ba bóng người tới:
- Lão Nhị, xảy ra chuyện gì vậy? Có cường địch xâm phạm sao?
Tam Điện chủ Chung Vô Ẩn, Tứ Điện chủ Lãnh Thu Trì, Ngũ Điện chủ Điền Tri Hành đồng thời tập trung lại. Năm vị Điện chủ, ngoại trừ Đại Điện chủ Trác Bất Đàn đang bế quan ra đều đã tập trung ở đây. Bốn người cùng xác định mục tiêu ở phía Bắc.
- Lão Nhị, hắn có thể là ai?
Tam Điện chủ Chung Vô Ẩn trầm giọng hỏi.
Truân Trung Trì lắc đầu, lầm bầm:
- Kẻ hay không đến, nếu đã đến thì là không hay. Mọi người hãy sẵn sàng chiến đấu. Kẻ địch này vô cùng ngông cuồng, ngoài một trăm dặm không hề che giấu khí tức, hoàn toàn là muốn ngông nghênh bước vào cửa Tinh La Điện.
Tứ Điện chủ Lãnh Thu Trì trầm ngâm:
- Gan cũng không nhỏ đâu, lẽ nào là…
Lời còn chưa nói xong, trong không trung truyền tới một tràng cười đắc ý:
- Trác Bất Đàn, cố nhân đến còn không ra nghênh tiếp sao?
Bốn vị Điện chủ nghe thấy giọng nói thì khựng lại:
- Cao Nhạc?
Họ đều nghe ra được, giọng nói đó là của Đại Tông chủ Thiên Cơ Tông, Cao Nhạc. Mấy tháng trước còn gặp Cao Nhạc ở Đế quốc Thiên Trì, sao giờ hắn lại đến Tinh La Điện vậy? Hơn nữa khí thế lại mạnh như thế, dường như không phải từ Cao Nhạc hắn phát ra.
- Lẽ nào Cao Nhạc đã đạt đến Linh Võ Đại viên mãn rồi?
Chung Vô Ẩn lập tức đưa ra nghi vấn.
Truân Trung Trì và Điền Tri Hành đều lắc đầu. Mấy tháng trước hai người họ từng gặp Cao Nhạc, căn bản không thấy chút dấu hiệu đột phá nào từ hắn, ngược lại, Thời Thừa Long của Long Hổ Môn có chút dấu hiệu rõ ràng hơn.
Tên họ Cao này chạy đến Tinh La Điện ta diễu võ dương oai, đây là cái đạo lý gì vậy?
Truân Trung Trì nghĩ mãi cũng không hiểu, cuộc thi vừa kết thúc, thỏa thuận cũng mới được ký, dù Thiên Cơ Tông không phục thì Cao Nhạc cũng không thể to gan lớn mật một mình chạy đến Tinh La Điện chứ?
Lẽ nào đúng như Đại Điện chủ dự báo, Thiên Cơ Tông đã cấu kết với Cửu Cung Phái, giờ đến thị uy?
Khi mọi người còn mơ hồ chưa hiểu gì thì trong không trung lại một tràng cười lớn vang lên như sấm rền, kinh thiên động địa, kéo dài mãi không dứt. Bỗng chốc không gian như vang lên hàng loạt hồi trống trận đinh tai nhức óc.
Bốn vị Điện chủ lập tức biến sắc mặt, kinh hãi nhìn nhau, rõ ràng đều đã bị khí thế mạnh mẽ đó uy hiếp, trong đầu cùng một suy nghĩ:
- Hắn là ai mà lại có khí trường mạnh đến vậy?
Chung Vô Ẩn nói:
- Ông trời ơi, đây là quái vật từ đâu đến vậy?
Truân Trung Trì bình tĩnh nói:
- Xem ra việc Đại Điện chủ lo lắng cuối cùng cũng đến rồi.
- Cái gì? Lẽ nào là người của Đế quốc Xích Long?
Bốn vị Điện chủ dàn trận chờ đợi. Từ phía xa, ánh sáng lóe lên, một tiếng gầm rú rung chuyển trời đất vang lên, một con Chiến linh thú khổng lồ lao thẳng tới bậc thềm phía trước sơn môn Tinh La Điện.
Bốn vị Điện chủ đứng dàn hàng ngang bảo vệ trước sơn môn, Truân Trung Trì hét:
- Là thần thánh nơi nào lại xông vào Tinh La Điện ta?
Con Chiến linh thú gầm lên một tiếng, chân trước tóm một cái, hai con sư tử đá bên ngoài sơn môn vỡ vụn, ánh mắt dường như vẫn còn bất mãn với hai con sư tử đá đó.
Ngoại hình con Chiến linh thú là một con sư tử hung tợn bờm bù xù, chính là Linh thú Khế ước của Triệu Hằng, Kim Giáp Bộc Sư.
Con quái thú đó tát một phát là hủy đi hai con sư tử đá nặng ngàn cân, quả thật vô cùng kinh người, trực tiếp nói với bọn Truân Trung Trì rằng nó là Chiến linh thú Cao Linh Võ Cảnh.
Phía sau Ngân Giáp Bộc Sư là ba người vút qua đáp xuống đường thạch đạo ngoài sơn môn. Bọn Truân Trung Trì nhìn sang lập tức nhận ra Cao Nhạc và Chúc Đại Trung.
Nhưng hai kẻ đó cười một cách kỳ quái đứng bên cạnh một lão giả tóc tai bù xù. Lão giả đó thần thái kiêu ngạo, lông mày xếch, khóe miệng nhếch lên, thể hiện một tính cách bá đạo.
Cao Nhạc cười Hắc hắc:
- Sao, chỉ có bốn người thôi sao? Trác Bất Đàn lại to gan, cao nhân thượng bang giá lâm mà dám không ra nghênh tiếp?
Cao nhân thượng bang? Hội Truân Trung Trì bất giác nhìn lại, tim cùng thót một cái, đã mơ hồ đoán được lai lịch của lão giả kia.
Nhìn vẻ mặt của lão già này e là hôm nay không phải đến làm khách mà là "thành tâm" đến gây náo loạn.
Truân Trung Trì bình thản nói:
- Đại Điện chủ nhà ta hiện không có mặt ở sơn môn. Tinh La Điện ta cũng chưa từng mời cao nhân thượng bang. Cao Tông chủ, cao nhân thượng bang đã do ngài mời đến thì nên do ngài tiếp đón mới phải.
Cao Nhạc cười mà như không, nói:
- Ta cũng nghĩ vậy. Nhưng Hằng lão rất hứng thú với Tinh La Điện, muốn đến xem Tinh La Điện thế nào.
Triệu Hằng quét mắt một lượt qua đám người Truân Trung Trì, có phần thất vọng nói:
- Cao Tông chủ, tu vi của bốn người này tuy đều là Cao Linh Võ Cảnh, nhưng hình như còn không bằng ngươi?
Cao Nhạc cười:
- Bốn người bọn họ tuy cũng là Điện chủ nhưng không phải đầu não tối cao của Tinh La Điện. Đầu não tối cao của Tinh La Điện là Trác Bất Đàn, hiện không có ở đây.
Triệu Hằng mất kiên nhẫn:
- Vậy thì thôi. Bốn người các ngươi có làm chủ được việc của Tinh La Điện không?
Bốn người Truân Trung Trì rất bất mãn với khẩu khí của Triệu Hằng nhưng biết tu vi của hắn có lẽ là Linh Võ Đại viên mãn, độ mạnh khí trường của hắn từ xa đã cảm nhận được một hai phần. Nếu thật sự động thủ thì bốn người bọn họ có liều cũng khó khăn. Huống hồ bên cạnh hắn còn có hai Tông chủ Thiên Cơ Tông.
- Đã là Điện chủ Tinh La Điện, chuyện của Tinh La Điện đương nhiên do bọn ta làm chủ.
Truân Trung Trì nói.
Triệu Hằng gục gặc, ngạo mạn nói:
- Rất tốt, vậy lão phu cũng không nói dài dòng nữa. Lão phu và Thiên Cơ Tông có quan hệ thân thiết. Nghe nói trước Đại hội So tài Đông Tam quốc, Thiên Cơ Tông bị kẻ khác ám toán, môn đồ Quỷ Đồng Tử bị sát hại. Theo điều tra, rất có khả năng đó là chuyện tốt mà Tinh La Điện các ngươi làm. Chuyện này ta muốn hỏi các ngươi cho rõ ràng.
Cái này gọi là muốn đổ tội cho kẻ khác sợ gì không tìm được cớ. Triệu Hằng vốn dĩ không muốn lòng vòng như vậy, chủ ý này là Cao Nhạc nghĩ ra trên đường đi. Như thế thì chúng có vẻ như có lý do chính đáng, sẽ chiếm ưu thế trong dư luận. Nguồn:
Truân Trung Trì thản nhiên nói:
- Cái gì mà Quỷ Đồng Tử, Yêu Đồng Tử? Tinh La Điện ta chưa bao gặp bao giờ. Nếu nghi ngờ Tinh La Điện chúng ta thì hãy đưa ra nhân chứng vật chứng. Chỉ cần có sức thuyết phục, Tinh La Điện ta đương nhiên sẽ có câu trả lời thích đáng. Nếu không có, chỉ nói không như vậy không phải là chèn ép người quá sao?
Cao Nhạc nói:
- Truân Trung Trì, ngươi ít xảo biện thôi. Chuyện này sẽ có ngày phơi bày ra ánh sáng. Bọn ta đã điều tra được một vài chứng cứ, sau này thu thập đủ sẽ vứt đến trước mặt các ngươi.
- Rất tốt, vậy thì sau khi đầy đủ chứng cứ hãy quay lại cũng không muộn. Hôm nay ta không tiễn.
Truân Trung Trì mở miệng là đuổi khách, nhưng ngàn đời nay "mời thần thì dễ nhưng tiễn thần thì khó".
Triệu Hằng đã đến rồi đương nhiên sẽ không dễ dàng bỏ đi. Hắn cười lạnh:
- Không tiễn? Lão phu có nói sẽ đi sao? Cái chết của Quỷ Đồng Tử không rõ ràng, Tinh La Điện và Long Hổ Môn các ngươi không thể thoát khỏi hiềm nghi. Nếu vậy thì thành tích Đại hội So tài Đông Tam quốc không thể tính. Thân là bằng hữu của Thiên Cơ Tông, lão phu không cho phép các ngươi giở trò gian lận. Hoặc là thi đấu lại, hoặc là xé bỏ thỏa thuận, viết lại cái khác.
Vòng vo một hồi cuối cùng cũng nói vào vấn đề chính. Truân Trung Trì nghiêm nghị:
- Cuộc thi đấu một khi kết thúc là thỏa thuận sẽ được ký. Trước nay chưa từng có tiền lệ xé bỏ viết lại. Cao Tông chủ, ngài mời đến cường giả Cửu Cung Phái, lẽ nào lại có ý định đó?
Cao Nhạc hôm nay đã quyết tâm trở mặt, đối diện với Truân Trung Trì hắn ỡm ờ nói:
- Đây không phải ý của ta mà là của Hằng lão. Truân Trung Trì, ta nói thẳng, tính cách của Hằng lão trước nay chưa từng biết khách khí là gì. Nếu các ngươi đủ tỉnh táo thì chắc nên biết tiến lui ra sao. Mang thỏa thuận ra đây ký lại bản khác. Nếu không Hằng lão mà tức giận thì Cao mỗ cũng không khuyên nhủ được đâu. Chỉ sợ Tinh La Điện các ngươi cũng không chịu đựng nổi!
Bốn vị Điện chủ Tinh La Điện sắc mặt tím lại, Cao Nhạc tốt xấu gì cũng là chủ một tông, lại bất cần thể diện, dẫn sói vào nhà, làm náo loạn cục thế ba nước phía Đông!
Sử dụng mũi tên trái (←) hoặc phải (→) để chuyển chapter
Cảnh giới của nam nhân áo bào xám kia quả nhiên là cao hơn Vi Dực nửa phần. Trong khe núi trống trải, bọn Triệu Mục Chi năm người vây quanh ở bốn phía, nhưng lại không thể có bất cứ một khe hở nào để tiến vào chiến đấu, cũng không tìm được bất kỳ một cơ hội nào để ra tay. Nam nhân áo bào xám công kích giống như sấm đánh, vô cùng nhanh chóng. Vũ khí mà hắn dùng là một cây đại thương. Cây thương này thật giống như cánh tay của hắn, độ ăn ý và dung hợp vô cùng cao, tần suất công kích cực nhanh, độ nhạy bén công kích vô cùng mạnh, cũng là đối thủ cả đời Vi Dực hiếm gặp. Thiên tài như Vi Dực dưới sự tấn công của tên nam nhân áo bào xám này cũng chỉ là đỡ trái hở phải, có chút mệt nhọc khó khăn. Cây thương của tên này giống như độc long đang quay cuồng, mỗi một thương tấn công của hắn lại mang theo một hơi thở lạnh thấu xương, cuồn cuộn thổi tới, rất có khí thế càn quét tất cả mọi thứ. Thân thể Vi Dực hiển nhiên kỳ diệu nhưng Thiền Dực Đao trong tay dưới cây đại thương kia thì hiển nhiên có một chút đơn sơ. Đối mặt với công kích phạm vi cực lớn của kẻ kia, giao phong nhau mười hiệp thì cơ bản chín hiệp cũng chỉ có thể phòng ngự trốn tránh, rất ít có thể mang đao thế của mình mà phóng thích ra ngoài. Nếu như phòng thủ một giọt nước không thể rò gỉ ra ngoài, chi bằng chọn cách phản kích, cũng vẫn có thể coi là một sách lược tốt. Nhưng mà ở trong vấn đề này, sự phòng ngự của Vi Dực lại không phải là loại phòng thủ quá mức kiên cố. Sở trường của hắn ở chỗ tiến công, ở chỗ thân pháp, ở chỗ đao pháp. Nếu chỉ luận về phòng thủ thì lực phòng thủ của hắn rất xa mới có thể bằng được như Tần Vô Song! Vù! Mũi thương lung lay, truyền ra một vài đạo khí kình xoắn ốc, giống như gợn sóng khuếch tán đi ra, dải lụa hồng ở đầu thương cuốn thành dáng điệu uyển chuyển vô cùng. Sát khí sắc bén hướng tới hông của Vi Dực đâm tới. Vi Dực không dùng linh lực so đấu, lập tức thối lui cước bộ, đao mang chớp động, liên tục bổ ra hai đao, đao mang ngưng tụ không xuất ra, chắn ở trước mặt, bảo vệ những chỗ yếu hại xung quanh thân thể: - Hừ, để ta xem ngươi chống đỡ được bao lâu nữa! Tên nam nhân áo bào xám kia hiển nhiên là tài cao gan lớn, đối với bọn Triệu Mục Chi vây quanh tứ phía mà không chút sợ hãi. Hắn xem ra, có thể uy hiếp được hắn thì cũng chỉ có kẻ đang ở trước mặt bây giờ. Những kẻ khác dù có cùng nhau xông lên thì hắn cũng không hề cảm thấy chút áp lực nào. Trong lòng Vi Dực cũng hoảng sợ: - Thương pháp của kẻ này vô cùng bá đạo. Ta lâu không tiếp chiêu, về mặt khí thế bị hắn áp chế. Tiên Thiên đối chiến, nếu khí thế bị địch thủ áp chế thì cũng chẳng cách thất bại bao lâu, bất luận thế nào, cần phải phản kích! Vi Dực tự tin, nếu như cho hắn một cơ hội dễ dàng phản kích thì hắn vẫn có mười phần nắm chắc, có thể khiến cho kẻ này vô cùng thảm hại. Nhất là Thiên Tuyệt Tam Đao do sư phụ đã truyền dạy, uy lực rất lớn, tuyệt đối sẽ không để cho tên này có bất cứ một sự chống cự yếu ớt nào. Thậm chí là có thể, nhưng mà không cách nào đỡ kịp. Chỉ là sự công kích của tên này lại như mây bay nước chảy, một thương tiếp nối một thương, có thể nói liên tục thành một mạch, căn bản không có bất kỳ một chút tạm dừng nào, mỗi một thương giống như thuận tay phát ra, nhưng một khi thi triển lại vô cùng uy lực! Cây thương không ngừng công kích, khiến cho cơ hội phản công của Vi Dực đều trở nên rất ít, chứ đừng nói đến hắn có thể ung dung mà tổ chức tiến công, khí thế nổi lên, thi triển tuyệt chiêu gì đó. - Nhị sư huynh, tình thế Đại sư huynh có điểm bất lợi, chi bằng chúng ta nhất tề xong lên! Tam đệ tử của nhất mạch Đại Điện chủ, Hoàng Triêu Dương có chút lo lắng. Mà Nhị đệ tử Lục Thiếu Nam lại bình tĩnh nói: - Lão Tam, không cần lo lắng. Bây giờ chúng ta tùy tiện xông lên, chẳng những không giúp được Đại sư huynh, ngược lại lại có thể ảnh hưởng tới huynh ấy, trở thành gánh nặng của huynh ấy. - Trở thành gánh nặng? Hoàng Triêu Dương khó hiểu, không nhịn được hỏi: - Vậy phải chờ đến khi nào mới có thể tiến lên tiếp trận? Vấn đề này, Lục Thiếu Nam cũng không thể trả lời, thở dài nói: - Bọn họ lúc này tốc độ tấn công phòng thủ nhanh chóng như vậy, khí tràng lớn mạnh như vậy, mấy gã Sơ Linh Võ Cảnh chúng ta căn bản không thể áp sát đối thủ. Tiếp cận tới gần đó, chỉ sợ cũng sẽ bị khí tràng kia chấn động mà đẩy ra ngoài. - Nói như vậy, năm kẻ chúng ta giống như một lũ vô dụng hoàn toàn không thể giúp được gì sao? Hoàng Triêu Dương có chút không cam tâm. - Đợi! Trong lòng Lục Thiếu Nam cũng là vô cùng lo lắng, nhưng hắn biết, quan tâm tất loạn, nhất định phải vững vàng, nếu không ngoài việc tạo thành kết cuộc tử vong hoặc là trọng thương ra, căn bản làm được cái gì. - Đợi, cho tới khi nào? - Đợi cho tới khi linh lực của bọn họ suy kiệt, khí tràng yếu bớt. Lục Thiếu Nam tuy là nói như vậy, nhưng trong lòng cũng không chút lạc quan, lực công kích của đối phương bá đạo như vậy, chỉ sợ chưa đợi đến lúc linh lực suy kiệt thì đã sử dụng đòn sát thủ. Bạn đang đọc truyện tại - www.Truyện FULL Lúc này, bọn người Triệu Mục Chi cũng đã đi tới. Triệu Mục Chi sắc mặt trầm trọng, thấp giọng nói: - Nhị vị, tình cảnh của Vi Dực sư huynh rất không ổn, tình thế hiện thời, ta có một cái đề nghị, nhị vị có muốn nghe một chút không? - Triệu sư huynh mời nói. Lục Thiếu Nam nói. - Người này lực công kích đích thị rất cường đại, Trung Linh Võ Cảnh cường giả đối chiến, chúng ta căn bản là rất khó có thể tiếp cận. Nhưng mà nếu chúng ta không nhúng tay thì trước sau gì Vi Dực sư huynh cũng sẽ bị hại. Nếu như Vi Dực sư huynh bị thua thiệt lớn, chúng ta tuyệt đối cũng sẽ không thể bình an. Chúng ta tuyệt đối không thể đứng đây giương mắt nhìn cục diện đó xuất hiện. - Triệu sư huynh có cao kiến gì chăng? Lục Thiếu Nam hỏi. - Ta nghĩ rồi, chúng ta đơn độc từng người công kích thì sợ là không thể phá vỡ được khí tràng của bọn họ, uy hiếp được tên áo bào xám kia. Nhưng nếu chúng ta năm người hợp lực, nhắm thẳng đến một cái mục tiêu công kích, lại có thể xuyên thấu qua được khí tràng của bọn họ. - Cùng nhau công kích? Lục Thiếu Nam gật đầu: - Như thế có thể thử một lần, nhưng mà tính nguy hiểm rất cao. Ta coi một chút, thấy kẻ này phản ứng vô cùng nhanh. Chúng ta nếu cùng nhau công kích, một khi công kích không thành, hắn lại quay sang đối phó chúng ta, thì chúng ta năm người chỉ sợ khó có người nào có thể ngăn cản uy lực cây thương trong tay hắn. Cho nên, chúng ta mặc dù cùng nhau công kích ít nhất thì cũng phải đảm bảo có thể công kích được ba bốn lần. Như vậy mới có thể bảo đảm để Vi Dực Đại sư huynh rảnh tay rảnh chân, có thời gian thi triển Thiên Tuyệt Tam Đao, hình thành thế tả hữu giáp công. Một khi hình thành thế cục tả hữu giáp công, thì thế công của hắn sẽ bị áp chế, toàn thế sẽ rơi vào thế phòng thủ. Một khi như vậy, Tinh La Điện chúng ta mới có thể cứu vãn được thế cục. Triệu Mục Chi gật đầu liên tục khẳng định: - Ừm, vậy chúng ta cứ làm như vậy đi, nhớ kỹ, nhìn tay ta ra dấu, tần suất chúng ta liên hợp công kích, toàn bộ theo dấu hiệu tay ta phát động. Như vậy có thể tránh được cục diện chiến đấu hỗn loạn, ngươi ra tay trước, ta ra tay sau. Nếu chúng ta ra chiêu tần suất không nhất trí, khẳng định là sẽ không hình thành được thế uy hiếp hắn. Tất cả mọi người đều gật đầu, biểu thị đồng ý. Triệu Mục Chi khoát tay ra hiệu, mọi người đều đồng thời rút binh khí ra. Chỉ thấy động tác tay của Triệu Mục Chi phất nhẹ một cái, năm người, năm kiện binh khí, nhất thời sột soạt múa ra, dùng hết sức bình sinh, bắn ra một đạo linh lực công kích, hoặc là đao mang, hoặc kiếm quang đồng thời bắn ra, ngưng tụ một chỗ, hình thành một cột lốc xoáy công kích trực tiếp hướng tới ngực của tên áo bào xám kia. Năm đạo công kích hợp thành một kích, uy lực quả thật không tầm thường, quả nhiên khí tràng của hai người kia đều bị giải khai, trở thành sự uy hiếp trí mạng đối với tên áo bào xám kia. Kẻ áo bào xám vốn thế công như nước, đối với Vi Dực đã tuyệt đối chiếm được ưu thế, lại không đề phòng sau lưng đột nhiên xuất hiện biến cố này. Một kích này, bị khí tràng cản trở một chút, nhiều ít cũng có chút lực cản trì hoãn, cũng cấp cho tên áo bào xám kia có một chút thời gian phản ứng. Cảm giác được sau lưng có một dòng khí dao động, sự cảnh giác của Tiên Thiên cường giả khiến hắn nhất thời sinh ra phản ứng, một thương xuất ra, thân thể né sang bên cạnh quát lớn một tiếng. Đột nhiên giữa mặt hắn chợt bắn ra một đạo lệ quang lãnh liệt, nhe răng cười nói: - Vài tên tôm cua tép riu ở đây nhảy qua nhảy lại, cũng thật đáng ghét, bóp chết mấy con tép riu này trước rồi ta sẽ giết con cá lớn này sau. Tên này quả nhiên là lợi hại, hắn muốn dứt ra khỏi Vi Dực giao đấu mà lại ung dung, thong dong, còn Vi Dực thì muốn bứt ra khỏi hắn mà căn bản không thể nào làm được. Một thương chém ra, Vi Dực tự nhiên phải phòng ngự, cũng không có thể quan tâm được đồng bọn. Tên áo bào xám kia cười lạnh, thân hình giống như một đạo quang mang, bắn nhanh về hướng bọn Triệu Mục Chi. Triệu Mục Chi lại ra dấu tay, năm đạo công kích, ánh đao bóng kiếm cuốn thành sát khí sắc bén chém tới. Tên áo bào xám vô cùng miệt thị, quát lớn một tiếng, trường thương trực tiếp rung lên, hướng tới đạo công kích ngưng tụ kia mà đâm thẳng tới. Mũi thương mang theo một tia lãnh liệt, một cỗ khí thế vô cùng khủng bố hướng tới, phảng phất như là hai đội quân đang giao chiến, thế nhưng trực tiếp dùng uy lực của trường thương đối đầu với sự tập trung công kích của bọn người Triệu Mục Chi. Thương thế vô cùng cường hãn, giống như một kích kinh hoàng thúc giục, công kích ngưng tụ năm người kia bị mũi thương oanh tạc, bay tản ra tứ phía, nhất thời thành một dòng khí bị phá vỡ, bắn ra bốn phía, hất lên một bãi đất cỏ mù mịt. Công kích ngưng hợp bị phá mở, hoàn toàn nằm ngoài sự dự liệu của bọn người Triệu Mục Chi, trong lúc nhất thời, mỗi người đều sững sờ, há miệng trừng mắt, vẫn là Triệu Mục Chi nhanh chóng thanh tỉnh trở lại nhất… Chỉ là, đợi lúc Triệu Mục Chi phản ứng trở lại, tên áo bào xám kia đã xâm nhập tới trước mặt hắn, trường thương một điểm, đâm ra một đạo bạch quang, giống như tia chớp trong không trung, trực tiếp chém vào kẻ đứng gần nhất là Triệu Mục Chi. Mà lúc này, Triệu Mục Chi vừa vặn làm ra một cái thế thủ, nhìn thấy lực công kích bá đạo kia trực tiếp bắn thẳng về phía mình, quả thật là hồn xiêu phách tán, theo bản năng che tới trước ngực, trong lòng dâng lên một nỗi tuyệt vọng, phảng phất đã thấy địa ngục ở xa xa vẫy chào. Trong khoảnh khắc điện quang lửa thạch này, Triệu Mục Chi chợt cảm thấy sau lưng dâng lên một cỗ lực lượng mạnh mẽ kéo thân thể hắn lui về phía sau. Đạo lực lượng này vô cùng hòa nhã, vô cùng tài tình khéo léo. Thân thể Triệu Mục Chi phảng phất giống một trang giấy bị gió mát thổi bay, hướng ra bên cạnh bay nhanh đi. Ầm! Cơ hồ cùng lúc đó, đạo công kích do tên áo bào xám bắn vào Triệu Mục Chi lập tức đập thẳng xuống mặt đất, một cái hố to sâu hoắm gần chục thước nhất thời hiện ra. Bụi đất bay lên, dòng khí lộn xộn, chấn động hư không. Mà bốn kẻ Đệ tử Trung tâm bên cạnh Triệu Mục Chi dù rằng cùng lúc nhảy nhanh ra bên ngoài, lại bị dư ba kia làm chấn động, cũng là khí huyết quay cuồng, đan điền loạn nhịp, cơ hồ hộc máu. Trong đó Miêu Trung Hiệp ở khoảng cách gần nhất nên trực tiếp bị chấn động làm cho máu phun ra không ngừng. Mục tiêu chủ yếu của tên áo bào xám chính là Triệu Mục Chi, lại không nghĩ đến thân thể Triệu Mục Chi đột nhiên giống như một con diều bị người ta lôi đi. Ánh mắt hung ác tàn nhẫn, nhìn hướng về phía trước. Mà Triệu Mục Chi tìm được con đường sống trong cái chết, cũng là mồ hôi lạnh ứa ra, sắc mặt tái nhợt, nửa câu cũng nói không nên lời. - Tần sư đệ! Vi Dực ánh mắt sắc bén, trong lúc nhất thời nhìn thấy Tần Vô Song, khoái trá cười lớn: - Rốt cục ngươi cũng tới! Thân hình Tần Vô Song như cái bóng chợt lóe lên, dường như là từ hư không chui ra. Tần Vô Song lúc này chính là đứng trước Triệu Mục Chi khoảng mấy trượng, đang ngưng thần đề phòng nhìn về phía tên áo bào xám, ánh mắt như đao, tập trung xa xa. Tên áo bào xám kia trong lòng nhất động: - Lại thêm một gã Trung Linh Võ Giả tới!