Tần Vô Song tay cầm thanh Tử Dương Kiếm, khí tức không ngừng lan tỏa trên người, dặn dò:
- Tám người các huynh chia làm hai đội bốn người, trấn giữ hai bên. Chỉ cần đảm bảo chặn không cho kẻ đó chạy ra là được.
Rồi ra hiệu mắt với Vi Dực.
- Vi sư huynh, huynh ở một bên chi viện cho đệ, tùy cơ hành sự.
Vi Dực nghe Tần Vô Song dặn dò là biết hắn có ý định muốn giết chết kẻ đó. Không chút do dự, Vi Dực gật đầu:
- Được, ta sẽ chi viện cho sư đệ! Kẻ này là một trong những hung thủ chính của thảm án ở trấn Tử Vân, hôm nay bất luận thế nào cũng phải chặt được thủ cấp của hắn xuống!
- Là hắn làm sao?
Ánh mắt Tần Vô Song tóe lửa:
- Vậy thì hôm nay không chặt được cái đầu chó của hắn tuyệt đối không lui!
Gã áo bào xám cười lớn:
- Tiểu tử ngu ngốc, ta muốn xem xem ngươi nhẫn nại được bao lâu, mạnh miệng lắm!
Hắn không hổ là cao nhân, đối mặt với trùng trùng lớp lớp bao vây như vậy mà không chút sợ hãi, nhìn Vi Dực lạnh lùng:
- Tiểu tử ngươi giết linh thú khế ước của ta, đúng là đáng chết! Ta phải giết ngươi trước rồi xử những tên khác sau!
Nói rồi cây đại thương lại tấn công về phía Vi Dực.
Trước đây Vi Dực chủ động nhận trách nhiệm giết Phong Lang, Tần Vô Song vừa nghe là hiểu vấn đề trong đó, hắn cười lạnh:
- Mắt ngươi mọc trong quần thật đấy hả? Rõ ràng là ta đã giết con sói hoang đó, sao giờ lại tính nợ lên đầu Vi sư huynh?
Gã áo bào xám nhìn chằm chằm vào Tần Vô Song, rõ ràng là đang muốn xem Tần Vô Song nói hật hay giả.
Ngoài mặt Tần Vô Song cười cợt nhưng trong lòng đang rất cảnh giác. Hắn biết gã áo bào xám này có thể tấn công Vi Dực đến mức huynh ấy không có cơ hội trả đòn, cảnh giới linh lực của hắn chắc chắn cao hơn Vi Dực và Tần Vô Song hắn.
Có điều, Tần Vô Song không giống Vi Dực, sở trường của hắn là phòng thủ phản kích, công thủ của hắn cân đối hơn Vi Dực. Do đó để hắn đối kháng với gã áo bào xám, Vi Dực sư huynh ở bên ngoài tùy cơ trợ giúp, dùng Thiên Tuyệt Tam Đao thi triển tấn công sẽ có sức uy hiếp với tên kia hơn.
- Tiểu Phong quả thực là do ngươi giết?
Gã áo bào xám trầm giọng hỏi.
- Ta không chỉ giết nó mà còn rạch bụng nó lấy nội đan, rồi lột da nó. Loại ác thú điên cuồng đó, một đao giết chết thì quá nhẹ nhàng! Làm sao có thể ăn nói được với những oan hồn vô tội ở trấn Tử Vân?
Gã áo bào xám giận dữ đến tím mặt. Bỗng hắn nhếch mép nói với cái giọng kỳ quái:
- Nếu đã vậy thì ngươi bồi táng với Tiểu Phong đi!
Dứt lời, thanh trường thương xông tới!
Xoẹt! Trong không trung, một đường thương tựa như con rồng màu tím đang lao tới!
- Đúng lúc lắm!
Tần Vô Song khẽ mỉm cười, thân hình hơi dịch sang trái, Tử Dương Kiếm vung lên.
Viu!
Kiếm khí, kiếm khí màu đỏ như một chùm lửa ngưng tụ lại thành một đạo kiếm quang chém xuống phía hông gã áo bào xám. Chiêu kiếm này Tần Vô Song đã dựa vào sự vận hành của kinh mạch rút ra linh lực có Hỏa thuộc tính. Uy lực của chiêu này hoàn toàn khác biệt với khi hắn còn là Sơ Linh võ giả. Nhìn có vẻ như ra chiêu rất tùy ý nhưng lại vô cùng độc địa, nhằm vào cạnh sườn gã áo bào xám kia.
Khí thế của cây thương như cầu vồng nhưng gã áo bào xám lại thấy sức mạnh của mình như đấm phải làn gió vậy. Đối phương chỉ hơi nghiêng người là tránh được, mức độ kỳ lạ của thân pháp đó quả thực hắn chưa từng thấy bao giờ.
Với chiêu kiếm này của đối phương, nói đến sức mạnh tấn công không bằng đòn thương của hắn nhưng lại có thể tấn công nhân lúc hắn ra đòn nên không phòng bị, như vậy thì sự khác biệt về sức mạnh tinh thần không chênh lệch là bao. Vừa ra tay là gã áo bào xám có thể biết kẻ trước mặt mình khó nhằn hơn gã trước nhiều.
Vi Dực nhìn sự phòng ngự của Tần Vô Song trong lòng cũng có chút hối hận:
- Phòng ngự của Tần sư đệ quả nhiên không tầm thường, đặc biệt là thân pháp của đệ ấy. Mới nhìn thì chẳng có gì thần diệu, nhưng chỉ một động tác nhẹ nhàng vậy thôi lại có thể làm triệt tiêu hoàn toàn đòn công kích mạnh mẽ của đối phương. Cái này cũng giống như đấm vào bị bông, nhìn có vẻ không có tổn thương gì đến người tấn công nhưng thời gian dài sẽ dẫn đến nóng nảy…
Nghĩ đến đây, Vi Dực kết hợp thêm với trận chiến giữa mình và Tần Vô Song thì càng không thể tha thứ cho mình. Lúc này hắn mới hiểu, thất bại khi đó của hắn không đơn giản chỉ là vì bị Tần Vô Song lợi dụng nhược điểm trong tính cách, cũng không phải thất bại về tính cách. Về phương diện thực chiến, Tần Vô Song sư đệ đúng là có điểm hơn hắn. Chỉ nhìn khả năng phòng ngự thôi là có thể khiến một sư huynh lên cảnh giới Trung Linh võ giả đã hai, ba năm cũng phải khâm phục.
Gã áo bào xám kia không thể không lách người tránh kiếm, vì cây thương đang ở phía trước, không kịp thu về chặn kiếm, cứ thế xông lên cũng không thể, vậy thì chỉ còn cách lách người mà tránh thôi.
Chỉ là như thế thì bất giác chiến cục đã bị Tần Vô Song khống chế. Khác với đám đệ tử kia của Tinh La Điện, gã áo bào xám này căn bản chưa từng thấy Tần Vô Song ra tay, hắn không nắm được phương thức chiến đấu của Tần Vô Song. Căn bản không biết Tần Vô Song là một cao thủ nắm bắt tiết tấu nổi tiếng, đặc biệt sở trường về khống chế tiết tấu. Sự khống chế tiết tấu này không chỉ là tiết tấu của bản thân Tần Vô Song bất định mà hắn còn biết cách phá hỏng tiết tấu của đối phương.
Dù là Triệu Mục Chi hay Vi Dực đều đã chịu thiệt thòi dưới tay Tần Vô Song về phương diện này. Do đó thấy Tần Vô Song và gã áo bào xám vừa ra tay đã có cục diện như vậy trong lòng cũng mừng thầm. Cứ với tình hình này thì dù có là thực lực cao hơn cũng đừng mong thắng được Tần Vô Song.
Vừa tránh đòn, gã áo bào xám lại ra tay, lần này hắn đâm liên tiếp mười lăm mười sáu nhát thương, hơn chục nhát thương này dường như hắn hoàn thành chỉ trong khoảnh khắc.
Cát bụi xung quanh nổi lên, theo sự dẫn dắt của cây thương, tạo thành hình một chiếc vòi rồng lao về phía Tần Vô Song.
Tần Vô Song vẫn thản nhiên không vội vàng, cơ thể như chiếc thuyền đơn độc trong cơn sóng dữ dội, nhìn qua dường như rất nguy hiểm nhưng lại rất ngoan cường, không khuất phục, di chuyển theo con sóng. Thân hình gã áo bào xám biến thành hai, hai biến bốn, bốn biến tám…
Không ngừng biến ra tàn ảnh, trường thương trong tay như con rắn phun nọc cũng đang tấn công điên cuồng, sức tấn công lập tức trở nên như vũ bão, tấn công tới tấp không có một khe hở.
Sức công kích này khhiến Vi Dực luôn thấy tự hào về tốc độ tấn công của mình cũng phải tái mặt, thầm lo lắng cho Tần Vô Song:
- Nếu gã áo bào xám kia mà dùng chiêu này đối phó với mình ngay từ đầu thì mình có thể chống đỡ được bao lâu?
Vi Dực không dám nghĩ tiếp, lắc lắc đầu xua đi tạp niệm, không nghĩ nhiều nữa, hắn lập tức tập trung chuẩn bị cho trạng thái đỉnh phong của làn sóng linh lực tiếp theo. Chỉ cần nó đến là hắn phải lập tức xuất đệ nhất thức Thiên Tuyệt Tam Đao. Thanh danh, tốt xấu, thể diện… tất cả chỉ là phù vân. Trước mặt cường giả, trước mặt tên ác ma giết người này, Vi Dực căn bản không hao phí tâm lực cho những thứ vô vị đó. Hắn chỉ biết, hắn không chết thì mười gã đệ tử của Tinh La Điện thi hành nhiệm vụ lần này sẽ vô cùng nguy hiểm! Hắn không chết thì hàng vạn oan hồn vô tội của trấn Tử Vân vĩnh viễn không được an nghỉ.
Không cần phải dùng bất cứ cái đại nghĩa nào tô son trát phấn, cũng không cần bất cứ động lực nào thúc giục, ý nghĩ của Vi Dực lúc này hoàn toàn giống với Tần Vô Song, đó chính là phải tiêu diệt kẻ thù cường hãn này đi! Dù là lấy hai đánh một, dù là nhiều đánh một thì hắn cũng không hối tiếc.
Tần Vô Song lúc này cũng đang trải qua trận chiến khó khăn nhất từ khi xuất đạo đến nay, cũng là trận chiến đầu tiên khi hắn trở thành Trung Linh võ giả.
Sức tấn công của kẻ kia quả thật hơn cả Vi Dực sư huynh, nhưng Tần Vô Song hắn lẽ nào lại là kẻ kiến thức nông cạn, dù đối phương có công kích cuồng bạo thế nào thì hắn cũng như con cá trơn bóng tìm được khe hở mà chuồn ra, tìm được con đường duy nhất trong hàng ngàn vạn nguy hiểm.
Thế công của gã áo bào xám càng mạnh, gió bão càng thổi vù vù, bốn bề cát, đá bay tứ tung. Trong bầu trời mịt mù đó, Tử Dương Kiếm của Tần Vô Song lại vung lên!
Tiếng kim loại vang lên, linh lực Hỏa thuộc tính của hắn kết hợp vẽ ra một đạo hỏa quang, đem theo một kình lực xuyên qua màn đen hắc ám chém xuống trán gã áo bào xám.
Cùng lúc đó, Vi Dực ở bên ngoài cũng thấy cơ hội, khí thế toàn thân dâng cao, Thiền Dực Đao giương cao phát sáng chói lòa, cùng với cả cơ thể hóa thành một đạo kim quang, người đao hợp nhất chém xuống gã áo bào xám!
Chuẩn bị lâu như vậy cuối cùng cũng có cơ hội tấn công, tạo thành gọng kìm hai bên trái phải, đây là một chiêu thức mà hai bên đã kết hợp rất hoàn hảo. Kiếm của Tần Vô Song chém liên tiếp không ngừng nghỉ "xoẹt xoẹt xoẹt".
Gã áo bào xám quả thật lợi hại, đối mặt với sự tấn công như vũ bão, với sự hợp kích của hai đại Trung Linh võ giả, thân hình hắn bỗng đột ngột dừng lại, người cùng thương tạo thành một thể cùng chuyển động xoáy ốc, như vậy sức đâm của nó sẽ vô cùng mạnh mẽ.
Dưới mặt đất, cát bụi bay mịt mù, gã áo bào xám giống như con chuột nhanh chóng đào xuống đất, chỉ chớp mắt đã hoàn toàn chui xuống dưới.
Kiếm Tần Vô Song vẫn chém liên tiếp, nhưng tốc độ của gã áo bào xám không hề chậm lại, ngày một tiến sâu hơn. Chỉ một lát đã vào lút đầu trong mặt đất. Đứng cách đó chỉ vài trượng, nhưng linh thức mạnh mẽ của Tần Vô Song lại không thể cảm ứng được linh lực của gã áo bào xám. Tần Vô Song cảm thấy bất an, bỗng hét lên:
- Mọi người mau tản ra!
Rồi nói tiếp:
- Vi sư huuynh, chúng ta chiến đấu, để họ lui đi trước!
Tám người còn lại không biết tại sao lại thế, nhưng gã áo bào xám bỗng biến mất khiến họ thấy mơ hồ.
- Đừng chần chừ nữa, lui nhanh đi, tìm cây nào cao nhất mà trèo lên!
Tần Vô Song vừa nói vừa quan sát tìm kiếm bất cứ động tĩnh nào.
Triệu Hằng bỗng bật cười, vô số nếp nhăn trên gương mặt già nua xô lại, khẩu khí bất thiện nói:
- Lão phu không thích những lời thừa thãi không đâu vào đâu. Bốn ngươi nghe cho rõ đây, ta chỉ nói một lần!
Bốn người Truân Trung Trì đều tập trung tinh thần chuẩn bị ứng phó, bốn người đứng thành hình bán nguyệt, có thể hợp lực tấn công bất cứ lúc nào để đối phó với Triệu Hằng.
- Thỏa thuận ký sau Đại hội So tài Đông Tam quốc trước đây vô hiệu lực! Số người đi Vô Tận Đông Hải lần này chia đều. Đương nhiên, để không nói lão phu ức hiếp người, ta không yêu cầu nhiều, mỗi nước mười người. Nếu đồng ý thì hôm nay lão phu đi luôn. Sau này Tinh La Điện và Long Hổ Môn đến Thiên Cơ Tông ký lại thỏa thuận, nếu không… Hắc hắc!
Triệu Hằng cười gian tà, ánh mắt như tia điện trói chặt bốn người kia.
Bốn vị Điện chủ mặt đều biến sắc, còn nói không ức hiếp người? Rõ ràng là ức hiếp người quá đáng! Hủy bản thỏa thuận chưa từng hủy trong lịch sử chưa nói, lại còn tăng số người đi Vô Tận Đông Hải? Chia đều?
Thiên hạ này đâu ra lại có chuyện không công bằng như thế? Nếu chia đều thì còn tổ chức thi đấu làm cái quái gì?
Truân Trung Trì cương quyết lắc đầu:
- Việc này tuyệt đối không thể được! Quy định của ba nước phía Đông đã có hàng nghìn năm nay, không thể vì một câu nói của ai đó lại dễ dàng thay đổi được!
Bốn vị Điện chủ đều là biết Cửu Cung Phái trên danh nghĩa là ra mặt vì Thiên Cơ Tông, nhưng thực tế chắc chắn là muốn mượn cơ hội này để bước chân vào lãnh thổ ba nước phía Đông. Một khi bắt đầu có tiền lệ này, cục thế sau này sẽ ngày càng tồi tệ!
Sắc mặt Triệu Hằng tối lại:
- Nói vậy có nghĩa là không còn gì để thương lượng?
Bọn người Truân Trung Trì biết, nếu bây giờ họ mà lui một bước thôi thì sẽ bị đẩy lui mãi, thậm chí không còn chỗ đứng cho Tinh La Điện nữa. Bốn người cùng kiên định lắc đầu:
- Chuyện này là không thể!
Triệu Hằng bật ngửa ra cười:
- Được lắm, nếu không thương lượng được bằng miệng thì lão phu sẽ dùng nắm đấm thương lượng với các ngươi!
Vừa dứt lời, Triệu Hằng thúc vào con Ngân Giáp Bộc Sư, con quái vật đó gầm lên, bờm trên đầu tản ra, cả cơ thể dường như biến to ra gấp mười lần rồi lao về phía đám người Truân Trung Trì.
Dựa vào khí thế đó, Triệu Hằng nhún người, nhìn từ xa giống như chim ưng xà xuống bắt mồi, hắn giơ quyền tấn công Truân Trung Trì.
Đòn quyền này không hề hoa mỹ nhưng dường như nó vừa ra đã khiến trời đất tối sầm, tiếng không khí nứt toác của khí lưu dường tạo cảm giác như núi lở, thủy triều dâng lên.
Vù! Nắm đấm mạnh mẽ lao thẳng về Truân Trung Trì.
Rõ ràng Triệu Hằng cũng nhìn ra được trong bốn người, Truân Trung Trì là thủ lĩnh. Vì thế mục tiêu của nắm đấm là Truân Trung Trì.
Bốn người cùng tái mặt, đều bị đòn công kích mạnh mẽ đó của Triệu Hằng làm cho chấn động, quyền này của Triệu Hằng lại có thể khóa mất đường cứu viện Truân Trung Trì của ba vị Điện chủ kia.
Truân Trung Trì thấy khí thế này không phải thứ mà mình có thể chống đỡ được, cơ thể lập tức cúi gập xuống, lao xuống phía dưới tránh đòn của Triệu Hằng.
Chỉ có điều, Triệu Hằng là Linh Võ Đại viên mãn, dù cơ thể đang ở giữa lưng chừng trời nhưng nhìn một cái là thấy đường lui của Truân Trung Trì, lại một quyền nữa được xuất ra. Uỳnh! Uỳnh! Quyền phong bá đạo, cả không gian lại tối sầm lại!
Ba vị Điện chủ còn lại liên thủ tấn công Triệu Hằng, đòn này ra với ý nghĩ "vây Ngụy cứu Triệu", muốn chia sẻ gánh nặng cho Truân Trung Trì.
Quả nhiên, phía sau lưng bị tấn công, Triệu Hằng không thể không quay lại ứng phó. Tay áo vung lên triệt tiêu đòn tấn công của ba vị Điện chủ.
Lúc đó, Truân Trung Trì coi như đã thoát khỏi khu vực tấn công của Triệu Hằng, ai ngờ đúng lúc ấy, con Ngân Giáp Bộc Sư bỗng lao đến tấn công phía sườn bên Truân Trung Trì.
Móng vuốt của nó hất một cái, một đường gợn sóng bắn về phía Truân Trung Trì. Đường sóng này như lưỡi đao sắc lẹm chém tới trước mặt, Truân Trung Trì vung tay bắn ra một đạo kình phong đánh tan đường sóng.
Ầm!
Kình phong đâm vào nhau, hư không như rung chuyển, bậc thềm trước sơn môn Tinh La Điện cũng bị chấn động nứt vỡ, vụn đá bay tứ tung.
Thực lực Ngân Giáp Bộc Sư tuy lợi hại, nhưng dù sao vẫn kém so với một Điện chủ như Truân Trung Trì. Một đòn chưa thành công, nó lại tiếp tục lao tới.
Mắt Truân Trung Trì lóe sáng, một thanh đao cong mỹ lệ phát ra ánh sáng chói mắt nhắm chém xuống cổ của Ngân Giáp Bộc Sư.
- Quang Hoa Nhất Trảm!
Truân Trung Trì hét lên. Bạn đang đọc truyện được copy tại Truyện FULL
Triệu Hằng đang trên không trung thấy Ngân Giáp Bộc Sư đang gặp nguy hiểm, hắn hét lên:
- Ngươi muốn chết!
Hai cánh tay rung mạnh hất ba vị Điện chủ kia đi, hắn lao tới chỗ Truân Trung Trì, nắm tay lại, một cây trường thương xuất hiện đâm thẳng về phía Truân Trung Trì.
- Không hay rồi!
Ba vị Điện chủ thấy Truân Trung Trì bị tấn công từ hai phía biết là không hay, nhưng tốc độ của Triệu Hằng nhanh không gì bì kịp, lúc này bọn họ căn bản không thể đuổi kịp.
Cao Nhạc và Chúc Đại Trung không hề ra tay, lúc này cũng không kìm được mà mỉm cười, trong đầu đều nhận định:
- Truân Trung Trì, chết chắc rồi!
Truân Trung Trì cảm nhận được sát khí xé tan không khí lao về phía hắn từ phía sau, đòn tấn công này bao hàm đến năm phần sức mạnh trời đất! Năm phần sức mạnh thiên nhiên có thể khiến trời đất biến sắc, khiến núi cao sụp đổ.
Đây chính là Linh Võ Đại viên mãn!
Nghĩ đến đây, Truân Trung Trì đầy tuyệt vọng. Hắn biết, đối diện với đòn tấn công toàn lực Linh Võ Đại viên mãn, hắn căn bản không có khả năng sống sót. Dù có chạy cũng không thể thoát!
- Kết thúc thế này sao?
Truân Trung Trì tuyệt vọng nghĩ, nhưng cây đao trong tay không hề ngừng lại, thậm chí còn nhanh hơn:
- Dù có chết ta cũng phải chém chết con súc sinh này!
Đây là nỗ lực cuối cùng của Truân Trung Trì.
Đúng lúc ấy, một tia sáng lấp lánh như hấp thu ánh sáng của nhật nguyệt bắn tới. Vút! Như sao băng, như lôi điện, xuyên thủng không khí bắn thẳng tới, mục tiêu là Triệu Hằng!
- Hằng lão, có tên!
Cao Nhạc tinh mắt nhìn thấy trong ánh sáng đó có một mũi tên vô cùng kiên quyết bắn tới.
Triệu Hằng cũng cảm nhận được luồng sát khí như nuốt chửng mọi thứ đang bắn về phía mình. Mũi tên này thế đạo không phải rất mạnh, thậm chí có thể nói không phải mũi tên do Cao Linh Võ Cảnh bắn ra.
Nhưng nó lại mang thứ khí tức thần kỳ không thể dùng lời nói để miêu tả, khiến hắn không thể không tránh. Trong đầu hắn như có giọng nói đang nói với hắn, không tránh mũi tên này chắc chắn sẽ hối hận!
Triệu Hằng nghiến răng, cơ hội tốt như vậy, không giết được Truân Trung Trì quả thật tức muốn chết! Hắn lộn người lại, cây trường thương quét ra ba đạo sóng, ánh sáng bạc lóe lên bắn về phía mũi tên.
Truân Trung Trì nhân cơ hội đó, chém đao xuống, con Ngân Giáp Bộc Sư rụt cổ lại tránh được một đao, nhưng dù vậy, bờm tóc trên đầu cũng bị chém hết một nửa.
Đúng lúc đó thì xảy ra một việc không ai có thể ngờ. Phía sau mũi tên ánh sáng đó lại có một mũi tên khác, dường như là đồng thời bắn ra, mượn ánh sáng của mũi tên đầu che giấu khí thế. Khi mũi tên thứ nhất bị Triệu Hằng chặn đứng, mũi tên thứ hai này mới phát ra ánh sáng chói lòa. Xoẹt! Mục tiêu lần này là Ngân Giáp Bộc sư. Mũi tên này không có bất cứ dấu hiệu nào báo trước, ngay Triệu Hằng cũng không thể ngờ đến.
Ngân Giáp Bộc Sư cảm nhận được nguy hiểm, gầm lên một tiếng quay đầu định rút lui, nhưng mũi tên đã bắn tới gần, nó sao có thể tránh? Phập! Mũi tên màu xanh biến thành một tia sáng xanh chìm vào bên trong đầu con Ngân Giáp Bộc Sư.
Tròng mắt con thú bỗng giãn to ra như con cá chết. Tiếp đó, Ngân Giáp Bộc Sư như bị điểm đúng tử huyệt, cả người cứng đờ.
Bùm!
Cảnh tượng không ai có thể tin được đã xảy ra. Cái đầu khổng lồ của Ngân Giáp Bộc Sư nổ vỡ tan, lông, máu, thịt bay tứ tung.
Rồi cả cơ thể to lớn của nó bị sóng từ vụ nổ chấn động, từng tảng từng tảng thịt rơi khỏi người. Con hung thú tàn bạo đã bị một mũi tên bắn chết!
Triệu Hằng nhìn thấy cảnh đó lòng bỗng lạnh băng, rồi phát điên, ngoảnh đầu nhìn về hướng mũi tên bay tới, gầm lên một tràng dài:
- Là kẻ nào?
Tiếng hét này xuyên thấu mấy tầng mây, đem theo một luồng oán khí, khiến những đám mây cũng như run rẩy, bay tứ tán.
Truân Trung Trì nhìn thấy một thân hình đang vội vã tiến lại, là ái đồ Tần Vô Song, vội hét lên:
- Vô Song, mau lùi lại, về Chủ điện! Mau!
Triệu Hằng cười gằn:
- Lùi? Muốn lùi đi đâu?
Thì ra Tần Vô Song đang tu luyện ở Chủ mạch Lăng Vân Phong, cảm nhận được có kẻ địch đến, liền lập tức đến cứu viện. Vừa đúng lúc đến sơn môn thấy sư phụ Truân Trung Trì bị tấn công hai phía, cục thế ngàn cân treo sợi tóc, không nghĩ ngợi gì, lập tức lấy Thần Tú Cung bắn liền hai phát. Một mũi tên bắn Triệu Hằng, mũi tên kia bắn Ngân Giáp Bộc Sư.
Hai mũi tên, một trước một sau, có ánh sáng chói lòa che giấu nên nhìn như một mũi tên, đến khi mũi tên thứ nhất bị chặn thì mũi thứ hai mới lộ ra, lúc đó thì nó đã bắn tới trước mặt Ngân Giáp Bộc Sư khiến nó không thể tránh được.
Uy lực của Thần Tú Cung vô cùng đáng sợ, cộng thêm với thực tiễn và gần đây Tần Vô Song cũng tìm tòi nhiều nên đã thành thục hơn lần giết Quỷ Đồng Tử nhiều. Lần giết Quỷ Đồng Tử phát huy chưa được hai phần uy lực, còn hai mũi tên này đã phát huy hơn hai phần uy lực.
Thất Triệu Hằng lao tới, Tần Vô Song lại giương Thần Tú Cung lên, chuẩn bị dùng mũi tên cuối cùng chào đón Triệu Hằng.
Truân Trung Trì thấy Triệu Hằng xông tới chỗ Tần Vô Song, vội vàng đuổi theo và lại hét lên:
- Vô Song, mau rút lui!
Lâm chiến biến trận, đây là hành động vô cùng nguy hiểm. Tần Vô Song lúc này tên đã lên cung, nếu quay đầu chạy trốn chắc chắn sẽ bị Triệu Hằng giết chết. Vì thế, dù có nghe thấy sư phụ gọi nhưng hắn không dám rút lui.
Triệu Hằng từ xa cũng đã thấy Tần Vô Song cầm cung tên, trong lòng chợt chùng xuống, bỗng cảm nhận được Truân Trung Trì đang đuổi theo sau, lập tức thay đổi chủ ý. Cây trường thương quay ngược lại, thân thể bỗng lao ngược trở lại phía sau - Hồi Mã Thương!
Uỳnh!
Truân Trung Trì lo lắng cho đồ đệ không hề có sự đề phòng, cây thương đâm thẳng vào đan điền!