Qua lần giao chiến ở Bích Phù Sơn lần trước, Tần Vô Song giờ đã có chút kinh nghiệm khi gặp cao thủ địa hành. Hắn đoán, nếu chạy vào rừng, chắc chắn Quỷ Đồng Tử sẽ dùng thuật địa hành chứ không thể đi hiên ngang đi vào. Vì như thế sẽ biến mình thành cái bia sống cho Tần Vô Song tấn công. Chắc chắn là Quỷ Đồng Tử có suy nghĩ như vậy.
Tần Vô Song nhảy trái nhảy phải nhanh nhẹn như con mèo rừng, ẩn nấp trong những lùm cây rậm rạp, từ góc độ của hắn có thể quan sát được rõ ràng mọi sự thay đổi xung quanh.
Còn Quỷ Đồng Tử ở dưới lòng đất thì không thể nhìn thấy Tần Vô Song. Như vậy về phần "địa lợi" Tần Vô Song tự nhiên đã chiếm được thế thượng phong.
Thần Tú Cung… trong đầu Tần Vô Song lặp đi lặp lại ba chữ này.
Hắn biết, lần này muốn giết Quỷ Đồng Tử chỉ có thể dựa vào Thần Tú Cung. Dùng các loại thủ đoạn hay binh khí khác e là đều không thể chính diện giết được Quỷ Đồng Tử.
Trong cuộc giao chiến của Quỷ Đồng Tử với Triệu Mục Chi, Tần Vô Song đã nhìn ra được một vài điều về thủ đoạn của hắn, biết thủ đoạn của hắn không phải tầm thường. Nếu đối kháng chính diện có lẽ Tần Vô Song không thua nhưng khả năng thắng cũng không nhiều. Nói chung, nhiều nhất là ngang bằng nhau.
Kết quả như vậy chẳng có ý nghĩa gì hết. Tần Vô Song dụ Quỷ Đồng Tử đến đây đâu phải muốn đánh ngang tay với hắn. Tên Quỷ Đồng Tử đã mạnh như vậy, lại là Đệ tử Trung tâm, chắc chắn hắn sẽ là đại địch trong Đại hội So tài Đông Tam quốc lần này.
Nếu đã ra tay thì phải giết chết hắn! Đây chính là tính toán của Tần Vô Song.
Hắn cũng muốn thử xem uy lực của Thần Tú Cung rốt cuộc lớn đến mức nào! Hôm đó Thương Dạ đại ca dùng Xuyên Vân Cung, uy lực cũng đã lớn như vậy rồi. Mà đại ca nói Thần Tú Cung này còn mạnh hơn nhiều lần so với Xuyên Vân Cung. Vậy thi khi thi triển sẽ có hiệu quả ra sao đây? Tần Vô Song rất mong chờ được biết. Nhưng hắn cũng không vội vàng, giờ chưa phải lúc sử dụng Thần Tú Cung.
Quỷ Đồng Tử phóng đi dưới lòng đất, cũng đang ngầm cảm ứng phương vị của Tần Vô Song. Còn Tần Vô Song thì đương nhiên biết Quỷ Đồng Tử đang làm gì, mọi thứ đều nằm trong dự tính của hắn.
Quỷ Đồng Tử bỗng nhiên dừng lại cười dữ tợn, hắn đã xác định được phạm vi của đối thủ. Hắn lao vọt lên khỏi mặt đất, một đôi quỷ trảo bắn ra vô số ảo ảnh như bàn tay quỷ tóm về cái cây Tần Vô Song đang nấp.
Sau hàng nghìn hàng vạn quỷ thủ bắn ra chỉ thấy lá cây rụng lả tả bay tứ tung khắp nơi. Cái cây một phút trước còn um tùm mà giờ đã trơ trụi cành khô, không còn cái lá nào.
Quỷ Đồng Tử cười khặc khặc, hét thị uy:
- Ngươi cứ trốn đi! Bản đại gia xem ngươi trốn được đi đâu!
Dứt lời hắn giang tay quét một đường.
Kình phong cuồn cuộn, âm phong thổi ào ào như quỷ khốc thần sầu, sức mạnh của những chiếc móng vuốt đó chỉ xoẹt một cái đã đốn gãy gốc đại thụ to hai người ôm.
Rắc rắc!
Cây cối bắt đầu gãy đổ, Tần Vô Song thân nhẹ như chim yến, nhanh nhẹn nhảy sang cây bên cạnh. Chim chóc trong rừng không tránh khỏi kinh hoàng, kêu lên thảm thiết, bay loạn tứ tung.
Quỷ Đồng Tử thấy Tần Vô Song không đối chiến với mình thì giận dữ:
- Ngươi muốn chạy đến bao giờ?
Tần Vô Song nói:
- Có bản lĩnh thì ngươi cứ xông lên, việc gì phải để ý ta làm thế nào?
Quỷ Đồng Tử cười nham hiểm:
- Được thôi, thủ đoạn ta nhiều lắm! Ngươi đã thích chơi thì ta chiều!
Nói rồi hắn giơ cao tay thu về hai cái quỷ trảo. Hai tay xoa vào nhau và biến thành hai lưỡi đao sắc lẹm.
Hai tay Quỷ Đồng Tử lúc này giống như con bọ ngựa đang giương hai chiếc càng, chân dẫm mạnh, hai lưỡi đao bổ xuống Tần Vô Song.
Chiêu này chính là Đường Lang Song Đao hợp nhất, đao quang lạnh lẽo đáng sợ như liềm máu dưới địa ngục, khí thế như muốn chẻ đồi bổ núi.
Ánh sáng lóe lên trước mắt Tần Vô Song, toàn thân hắn một lần nữa bật sang một bên.
Mục tiêu của hắn chỉ có một, đánh lạc hướng, khiến Quỷ Đồng Tử cảm thấy Tần Vô Song không có sức chiến đấu với Quỷ Đồng Tử hắn.
Quỷ Đồng Tử thấy Tần Vô Song như vậy thì cười dữ tợn, không chửi bới nữa, chân nhún một cái nhảy lên như cóc, hai cánh tay lại vung lên, đao quang lại bắn ra, lần này là hai đường đao song song, một trái một phải trông như hai con thiên mã xông lên phía trước. Tần Vô Song cúi người và nhảy xuống dưới.
Quỷ Đồng Tử thấy vậy cũng nhảy xuống dưới, hắn giận dữ hét lên:
- Trốn chạy là bản lĩnh duy nhất của Long Hổ Môn các ngươi sao?
Đầu óc Quỷ Đồng Tử đơn giản, quả nhiên đã coi Tần Vô Song là đệ tử của Long Hổ Môn.
Tần Vô Song cười lạnh:
- Ngươi ngoài việc có cái miệng ra thì cũng chẳng có bản lĩnh gì đặc biệt!
Quỷ Đồng Tử nghe thế nộ khí xung thiên, vung đao liên tiếp không ngừng.
Đao quang tung hoành đan chéo nhau chi chít, những tiếng keng keng vang lên không ngừng, nháy mắt đao quang đã bao vây lấy Tần Vô Song.
Tần Vô Song biết là tên Quỷ Đồng Tử này chắc đã đến lúc bùng nổ rồi. Bùng nổ cũng có nghĩa là đã mất kiểm soát, đây chính là cơ hội tốt để lợi dụng. Kinh nghiệm chiến đấu nhiều năm đương nhiên giúp Tần Vô Song hiểu được đạo lý này.
Quả thật Quỷ Đồng Tử đã mất kiểm soát, hắn trước nay thích tàn sát, trong chiến đấu đặc biệt thích nhìn cảnh kẻ địch nằm trong vũng máu, cảnh đó mới khiến hắn cảm thấy sảng khoái. Nhưng lần này đấu với Tần Vô Song hắn lại cảm giác sức lực toàn thân không có đất dụng võ, sức mạnh liên tiếp phóng ra chỉ đánh trúng không khí, hắn có cảm giác thất bại, một cảm giác cực kỳ khó chịu.
Cảm giác này không phải vì thực lực hắn không bằng đối thủ mà là vì đối thủ không chịu đối chiến trực diện với hắn, khiến hắn không thể hiện được sức mạnh. Hắn phải băm Tần Vô Song ra thành trăm mảnh vụn mới giải trừ được sự phẫn uất trong lòng.
Bỗng Quỷ Đồng Tử thấy mắt hoa lên, một đạo ánh sáng bắn qua, là kiếm khí? Quỷ Đồng Tử không tức giận mà ngược lại còn thấy vui. Phản kích à? Quỷ Đồng Tử mừng như điên, hắn không sợ đối thủ phản kích, chỉ sợ đối thủ không tấn công mà chỉ chạy trốn. Cặp đao thu về chặn ở phía trước.
Keng! Một tiếng va chạm lớn vang lên. Thiên Mạch Ngưng Kình Kiếm của Tần Vô Song đập vào thân đao tạo nên một vết lõm sâu.
Quỷ Đồng Tử cười hung hăng, hắn vung tay lên, một luồng sáng kỳ lạ tỏa ra từ cây đao, lúc nhìn lại thì nơi lõm trên cây đao đã trở lại như cũ. Không hiểu cây đao này từ đâu ra lại có khả năng tự hồi phục biến thái như vậy!
Đương nhiên chiêu vừa rồi của Tần Vô Song chỉ là công kích Thực kiếm bình thường, chứ chưa thi triển Băng Kiếm Khí mà hắn ngộ ra được trong sơn động.
Khí hậu lúc này khá nóng bức, thật sự không thích hợp thi triển Băng Kiếm Khí, Tần Vô Song hiểu điều này nên cũng không miễn cưỡng sử dụng. Dù sao cách đó cũng tiêu hao nhiều linh lực, nếu không phải là hoàn cảnh có lợi nhất, có thể không dùng thì tốt nhất không dùng. Nếu không, hiệu quả không những không tốt ngược lại có thể khiến hắn mất đi tiết tấu chiến đấu. Hắn quyết định dùng Tử Dương Kiếm! Ánh sáng đỏ lóe lên, Tử Dương Kiếm xuất hiện trong tay Tần Vô Song.
Quỷ Đồng Tử quơ quơ hai thanh đao hét lên:
- Dám tiếp ta mấy chiêu không?
Tần Vô Song không chút sợ hãi:
- Ban đầu nhường ngươi một chút thôi, lẽ nào ta lại sợ một con quỷ lùn tịt như ngươi sao?
Quỷ Đồng Tử là Linh căn Biến dị, cơ thể vào gương mặt cổ quái luôn là nỗi hận trong lòng hắn. Đi trên đường ai dám tò mò nhìn hắn đều bị hắn hành hạ đến chết, huống hồ Tần Vô Song lại nói thẳng toẹt ra hắn là con quỷ lùn tịt?
Cơn giận dữ bùng nổ, hắn gầm lên vung đao chém tới.
Tử Dương Kiếm của Tần Vô Song một chút cũng không chậm trễ, vung lên chém ra ba đạo kiếm quang lao vào đạo đao quang của Quỷ Đồng Tử.
Uỳnh!
Hai luồng ánh sáng trắng đỏ lao vào nhau, luồng linh lực bị phá vỡ bắn tung tóe khắp nơi như phi đao ám khí, cắt cho lá cây rơi rụng lả tả.
Quỷ Đồng Tử mới một chiêu đánh với Tần Vô Song cũng thầm thấy sảng khoái. Hắn biết rằng đối thủ quả nhiên không tầm thường, thực lực cũng cao hơn Triệu Mục Chi nhiều lần.
Đối thủ như vậy càng khiến Quỷ Đồng Tử hắn thấy hưng phấn, thấy thú vị. Hành hạ đối thủ như vậy mới sảng khoái.
Nghĩ đến đây Quỷ Đồng Tử bỗng cuộn người lại thành quả cầu thịt, toàn thân được bao phủ bởi một thứ ánh sáng trắng, rồi lao về phía Tần Vô Song như một viên đạn pháo. Hai lưỡi đao khua liên hồi khiến quả cầu thịt như được trang bị thêm gai nhọn, lăn đi như con nhím xù lông.
Tần Vô Song nắm chắc Tử Dương Kiếm, hét lớn rồi chém xuống chính giữa quả cầu thịt đó.
Xoẹt! Kiếm khí chém xuống người Quỷ Đồng Tử, Quỷ Đồng Tử lúc này như con ốc đang xoáy tròn vô cùng khéo léo vòng qua đạo kiếm khí rồi lại lao về Tần Vô Song.
Tần Vô Song vẫn không hề run sợ, tay trái vung lên, sợi roi xà hình tung ra uốn lượn thành sáu vòng từ nhỏ đến to, nhìn như một chiếc sọt đang úp về phía Quỷ Đồng Tử.
Độ dài của sợi roi rất có lợi thế, nhìn thì giống như sáu cái vòng biến to dần, nhưng thực ra là sáu luồng sức mạnh giam cầm vô cùng mạnh mẽ. Chỉ cần Quỷ Đồng Tử bị một trong sáu luồng sức mạnh đó trói lại, chỉ có nước bó tay chịu bị bắt mà thôi.
Quỷ Đồng Tử thấy sáu cái vòng đó lao xuống cũng biết lợi hại, không dám tùy tiện tiến công. Toàn thân hắn bật trên không một cái, mở rộng cái thân hình quả cầu ra, vung hai cây đao lên móc lấy cây roi. Bạn đang đọc truyện được lấy tại chấm cơm.
Khi đao đã móc được, Quỷ Đồng Tử lộ ra nụ cười quái dị, bỗng lóe lên một ánh sáng trắng, hai cây đao biến thành móng vuốt sắc lẹm tóm chặt lấy cây roi của Tần Vô Song.
Dường như Tần Vô Song đã liệu được chiêu này của Quỷ Đồng Tử, hắn không tránh né. Hắn đã thấy Quỷ Đồng Tử dùng móng vuốt cắt đứt phán quan bút của Triệu Mục Chi, nhưng Tần Vô Song hắn có cách của mình…
Quỷ Đồng Tử thấy Tần Vô Song không thu roi lại thì mừng thầm, tóm lấy roi định cắt. Nhưng lúc đó Quỷ Đồng Tử chợt cảm thấy như bị điện giật, toàn thân co giật dữ dội, khí hải đan điền như bị lực lượng gì đó rút mạnh, khó chịu không lời nào tả được!
Chuyện gì vậy? Quỷ Đồng Tử kinh hãi.
Tần Vô Song hơi khựng lại, đang lúc còn bàng hoàng thì Bao Bao đã chui lên khỏi mặt đất, tay tóm con Linh Thử, nhảy tưng tưng lại nói:
- Vô Song lão đại, con Linh Thử này cho ta làm vật nuôi đi!
Tần Vô Song cười:
- Được!
Bao Bao cười rõ tươi, vỗ vỗ lên đầu con Linh Thử dùng thú ngữ nói:
- Con chuột thúi, nếu ngươi còn dám bỏ chạy nữa, bị ta bắt lại được thì ta sẽ ăn thịt ngươi!
Rõ ràng là con Linh Thử đó rất e sợ Bao Bao, vừa rồi tốc độ của nó khi tháo chạy rất nhanh nhưng không ngờ tốc độ của con kim hầu này còn nhanh hơn gấp mấy lần. Dường như không chút khó khăn đã bắt được nó. Vậy là nó cũng chỉ đành khuất phục, gật gật đầu.
Tần Vô Song cười nói:
- Bao Bao, con Linh Thử này rất giảo hoạt, ngươi đừng mắc lừa nó, phải cẩn thận một chút!
Bao Bao rất tự tin:
- Vô Song lão đại yên tâm đi. Ta còn rất nhiều thủ đoạn chưa dùng tới, đảm bảo khiến nó tâm phục khẩu phục.
Tần Vô Song cười:
- Vậy thì tốt!
Ra khỏi Chi Tế Sơn, Tần Vô Song lại dùng cái mặt nạ cũ, dù sao thì mưu kế của Chúc Đại Trung cũng không có tác dụng gì nữa, hắn đã ra khỏi Chi Tế Sơn rồi.
Vì ở lại Hầu Vương Sơn hai tháng nên khi Tần Vô Song đi ra đã là giữa thu rồi.
Bao Bao biến thành dáng vẻ nhỏ nhắn mượt mà, nhìn bề ngoài chỉ giống như thứ thú nuôi bình thường, không thể nhìn ra được Bao Bao lại là Kim mao Vượn hầu trong truyền thuyết.
- Vô Song lão đại, chúng ta đi đâu đây?
Bao Bao đứng trên vai Tần Vô Song, thỉnh thoảng lại gãi gãi tai, vuốt vuốt cằm, rất hiếu kỳ với mọi thứ mới mẻ ở Đế đô Đế quốc Cửu Ô.
- Đi tìm một người rồi sẽ quay về.
Khi Tần Vô Song nói thì đã đến vùng Thiết Phiến Môn. Môn chủ Thiết Phiến Môn, Thiệu Bách Long căn bản không thể ngờ Tần Vô Song lại nhanh chóng quay lại như vậy, đương nhiên mừng ngoài sức tưởng tượng.
Tiêu Quản được gửi ở Thiết Phiến Môn, tuy Bùi Vương gia kia không dám đắc tội Thiệu Bách Long hắn nhưng ít nhiều gì cũng có áp lực. Vì thế Thiệu Bách Long cũng rất hi vọng Tiêu Quản nhanh chóng rời khỏi Đế đô.
- Thiệu Môn chủ, thời gian này đã gây phiền phức cho ngài rồi! Không biết tiểu tử Tiêu Quản có gây chuyện gì không?
Kỳ thực Tần Vô Song rất lo Tiêu Quản trẻ tuổi bồng bột không kềm chế được bản thân.
Thiệu Bách Long cười:
- Tiên sinh khách sáo quá. Tiêu công tử cũng rất có chí, mấy tháng nay không động đến một giọt rượu, toàn tâm toàn ý học các loại kỹ năng, rất cố gắng!
Tần Vô Song cười lớn:
- Tốt, nếu là thế thật thì vất vả cho Môn chủ rồi! Xin hãy gọi hắn ra đây ta phải đi ngay rồi.
Thiệu Bách Long bảo người dưới:
- Đi mời Tiêu công tử ra đây!
Mấy tháng không gặp Tiêu Quản đã lên tinh thần rõ rệt, bộ dạng của con sâu rượu đã bị thay thế bởi sức sống tràn trề.
- Tiên sinh, ngài quay về rồi!
Tiêu Quản mừng rỡ, tiến đến hành lễ.
Tần Vô Song cười nói:
- Nghe Thiệu Môn chủ nói mấy tháng nay ngươi đã rất cố gắng, ta rất vui! Chúng ta cáo từ Thiệu Môn chủ thôi!
Tiêu Quản lễ phép, thể hiện mình là con cháu của Đại gia tộc có lễ giáo:
- Thiệu Môn chủ, thời gian này đã gây phiền phức cho ngài rồi. Sau này Tiêu Quản nếu có thể mở mặt nhất định sẽ không quên ân tình thu nạp mấy tháng nay của ngài!
Thiệu Môn chủ cười nói:
- Tiêu công tử, không cần đa lễ như vậy! Công tử là hậu bối của trung lương, Tiêu gia rơi vào hoàn cảnh này, Thiệu mỗ không giúp được gì rất lấy làm áy náy. Tiên sinh đây đã ủy thác, Thiệu mỗ chỉ là tận lực chu toàn mà thôi.
Tần Vô Song cung tay:
- Thiệu Môn chủ, chúng ta hẹn gặp lại sau!
Nói rồi dẫn Tiêu Quản đi.
Tần Vô Song ra chợ ngựa mua hai con tuấn mã, cùng Tiêu Quản mỗi người cưỡi một con. Sau khi ra khỏi Đế quốc Cửu Ô, Tần Vô Song mới lên tiếng:
- Tiêu Quản, nếu ngươi đã theo ta thì nên biết thân phận của ta.
Tiêu Quản cúi người trên lưng ngựa:
- Tiên sinh, xin hãy ban cho tôn húy, Tiêu Quản nhất định sẽ ghi nhớ.
- Hờ hờ, xuất thân của ta cũng không lớn hơn Đế quốc Cửu Ô các ngươi, ta đến từ phía Đông.
- Ba nước ở phía Đông sao?
Tiêu Quản là con cháu quý tộc cũng rất có kiến thức, chứ không phải loại chẳng biết gì:
- Không biết tiên sinh đến từ nước nào phía Đông?
- Đệ tử Tinh La Điện, Đế quốc Đại La, Tần Vô Song chính là ta.
- Tần Vô Song? Tiên sinh chính là Tần Vô Song sao?
Tần Vô Song cười:
- Thế nào?
Tiêu Quản lộ vẻ vui mừng tột độ:
- Tiên sinh, Tiêu Quản đúng là có phúc ba đời mới được nương nhờ chỗ tiên sinh. Đến nay ở các quốc gia nhân loại trên Đại lục Thiên Huyền có ai mà không biết đến đại danh của tiên sinh? Tiên sinh sớm đã là đệ nhất cao thủ trong thế hệ trẻ tuổi của Đại lục Thiên Huyền! Chỉ một tay đã đánh lui cường giả Linh Võ Đại viên mãn!
Tần Vô Song cười khổ:
- Chuyện này sao lại truyền đến cả Đế quốc Cửu Ô vậy?
Tiêu Quản cảm thán:
- Cũng chỉ mấy tháng trước mới truyền đến. Gần đây nghe nói ở mọi ngóc ngách của thế giới nhân loại đều đang truyền tụng đại danh của tiên sinh. Chỉ không ngờ Tiêu Quản lại có may mắn được tiên sinh thu nhận!
Nói đến đây Tiêu Quản không kìm được mà nghẹn ngào, hai mắt đỏ hoe, rõ ràng là niềm vui xuất phát từ tận đáy lòng.
Bao Bao ở trên vai Tần Vô Song dùng thú ngữ nói:
- Vô Song lão đại, thì ra ở thế giới loài người huynh lại nổi tiếng như vậy. Ha ha…
Tần Vô Song thở dài:
- Kiểu nổi tiếng như thế ta không cần. Nếu có thể khiến sư phụ không bị thương, ta cam tâm tình nguyện cả đời vô danh.
Bao Bao nói:
- Không sao, có Thần Anh Quả, sư phụ huynh có thể coi là gặp họa mà được phúc! Không những đan điền được chữa khỏi mà tiềm lực còn tăng cao, đạt được Linh Võ Đại viên mãn là chuyện chắc chắn. Sau này cũng rất có hi vọng xung kích lên cảnh giới Hư Võ Cảnh.
Tần Vô Song nghe nói vậy thì rất vui mừng, nếu sư phụ vì thế mà có cơ hội thăng cấp lên Hư Võ Cảnh thì quả thật không còn gì tốt bằng!
Từ đó Đế quốc Đại La đương nhiên sẽ lớn mạnh, không có thế lực nào có thể chèn ép được Tinh La Điện, sự truyền thừa của Tinh La Điện cũng được vững chắc hơn.
- Tiêu Quản, tuy ta là đệ tử Tinh La Điện, nhưng ta không định dẫn ngươi vào Tinh La Điện. Ở thế tục, ta có một gia tộc, tuy chỉ là Vương tộc của Công quốc nhưng địa vị cũng không tầm thường. Ta muốn cho ngươi gia nhập gia tộc của ta, ngươi có đồng ý không?
Tiêu Quản mừng rỡ:
- Chỉ cần là dốc sức vì tiên sinh, dù là đến Nô quốc ta cũng vui lòng. Kẻ sĩ chết vì người tri kỷ, Tiêu Quản ta chết vì tiên sinh còn không tiếc huống chi là dốc sức vì Vương tộc của tiên sinh? Hơn nữa với tài năng của tiên sinh, sau này chắc chắn sẽ lên cao, quý gia tộc sẽ lên như thuyền gặp nước, trở thành Vương tộc của Đế quốc Đại La!
Tần Vô Song cười lớn:
- Vậy phải nhờ vào những lời may mắn của ngươi rồi!
Rồi Tần Vô Song nói tiếp:
- Tiêu Quản, tuy ngươi chỉ là Hậu Thiên võ giả, thiên phú tu luyện cũng không phải tuyệt đỉnh, nhưng ta có cách khiến người trở thành Tiên Thiên cường giả!
Đan dược Cực phẩm Sơ Linh Đan đến nay Tần Vô Song vẫn còn một viên, hắn định cho Tiêu Quản nhưng vẫn phải khảo sát tài năng của Tiêu Quản một thời gian, xem liệu có phải là nhân tài hữu dụng hay không. Nguồn truyện: Truyện FULL
Tiêu Quản là con cháu quý tộc, chỉ tu luyện đến thực lực Hậu Thiên Chân Võ Cảnh Bát đẳng, không có phương pháp tốt đương nhiên mãi mãi không thể lên cảnh giới Tiên Thiên. Nghe Tần Vô Song nói vậy thì cảm kích vô cùng. Cảnh giới Tiên Thiên… nếu là Tiên Thiên cường giả thì gia thù mà hắn đang gánh vác rất có khả năng sẽ báo được! Ân oán của gia tộc họ Tiêu và Bùi Vương gia sẽ có ngày kết thúc!
Nhưng Tiêu Quản cũng biết mình nay là môn hạ của tiên sinh, tuyệt đối không được để thù hận khiến đầu óc mụ mị, phải biểu hiện tốt, để tiên sinh thấy được sự nỗ lực và năng lực của Tiêu Quản hắn.
Dọc đường, Tần Vô Song cũng chỉ dẫn cho Tiêu Quản không ít về võ đạo. Có được danh sư như Tần Vô Song chỉ điểm, đương nhiên Tiêu Quản sẽ thăng tiến rất nhanh.
Hai người đi nhanh trong khoảng hai mươi ngày mới trở về đến vùng phía Đông. Vốn dĩ, với sức của Tần Vô Song căn bản không cần lâu như vậy, nhưng vì nghĩ đến tốc độ của Tiêu Quản nên mới phải như vậy.
Sau khi về các quốc gia phía Đông, lại phải mất thêm mười ngày mới coi như vào được lãnh thổ của Đế quốc Đại La. Tần Vô Song xuất phát khi mới vào xuân, khi trở về đã là đầu đông rồi. Trải qua một năm bốn mùa, mỗi cành cây ngọn cỏ của Đế quốc Đại La vẫn rõ ràng như vậy.
Tần Vô Song nói với Tiêu Quản:
- Tiêu Quản, ngươi cầm phong thư này đến bái kiến Thiên Tứ Vương của Bách Việt Quốc. Bên trong ta đã nói rất rõ tất cả. Hãy biểu hiện cho tốt. Không lâu nữa ta sẽ về gia tộc một chuyến!
Tiêu Quản gật đầu, gạt nước mắt nói:
- Tiên sinh, Tiêu Quản chờ tiên sinh sớm trở về gia tộc!
Tần Vô Song khoát tay:
- Đi đi, dọc đường cẩn thận, đừng gây chuyện thị phi.
Với tu vi của Tiêu Quản, nếu không gây chuyện thị phi thì đến Thiên Tứ Vương Phủ không vấn đề gì.
Bao Bao nhìn Tiêu Quản rời đi cười:
- Vô Song lão đại, tên Tiêu Quản này rất thích khóc nhè!
Tần Vô Song thở dài:
- Trải qua đại nạn gia tộc bị diệt vong, có thể được như hắn cũng là không dễ dàng gì rồi. Hơn nữa hắn cũng chỉ mới mười mấy tuổi.
Bao Bao đảo mắt:
- Vô Song lão đại, thế huynh bao nhiêu tuổi?
Tần Vô Song hơi khựng lại, rồi bật cười. Quả thật hắn không để ý gì đến vấn đề tuổi tác. Hắn chuyển thế đến đây, đem theo ký ức của bao nhiêu năm trước, vì thế tuổi tác của kiếp này hắn có cảm giác như là giả tạo, rất ít khi quan tâm đến tuổi thực. Nhưng nói đến tuổi sinh học thì hắn cũng chỉ mười chín tuổi, qua năm nay là hai mươi.
- Ta qua năm nay là hai mươi tuổi. Bao Bao, còn ngươi?
Tần Vô Song tò mò hỏi. Bao Bao cười hi hi:
- Ta mới tám tuổi!
- Tám tuổi?
Tần Vô Song há hốc miệng, quá biến thái rồi, Linh Võ Đại viên mãn tám tuổi!
Điều này quả thực không thể dùng đạo lý thông thường để nói, đặc biệt là với hậu duệ Thần Hầu có huyết thống quá lâu đời như Bao Bao thì càng không thể đo đếm bằng lý lẽ thông thường.
Đi một ngày một đêm, cuối cùng Tần Vô Song cũng đến ngoại vi Tinh La Điện. Nhìn từ xa, quy mô Tinh La Điện vẫn vậy, nhưng không khí bên trên Tinh La Điện thì lại có phần kỳ lạ.
Tần Vô Song biết, dù đi lâu như vậy rồi nhưng Tinh La Điện vẫn chưa thể bước ra khỏi bóng đen của trận chiến đó.
- Từ hôm nay, Tinh La Điện ta sẽ trở lại!
Tần Vô Song thầm lập lời thể, bước nhanh hơn về phía trước, chốc lát đã đến trước sơn môn.
Sơn môn đã được sửa lại nhưng dấu tích chiến đấu vẫn còn đó. Đi lên bậc đá, Tần Vô Song bước chậm rãi, mỗi một bước đều nhớ lại quá trình của trận chiến. Thù hận lại dần được nhen nhóm:
- Cửu Cung Phái, món nợ này Tần Vô Song ta sớm muộn cũng tính toán với các ngươi!
Tần Vô Song kiên nghị bước tới trước sơn môn.
- Kẻ nào?
Hai bên sơn môn vài bóng người xông ra trừng trừng nhìn Tần Vô Song đầy cảnh giác.