Không còn nghi ngờ gì nữa, đây đương nhiên là Bắc Minh Đại Pháp của Tần Vô Song. Hấp lực của nó mạnh như điện cao áp, một khi bị nhiễm từ trường của nó là chỉ có hai kết quả, hoặc là bị hút sạch mà chết, hoặc là phải dùng lực lượng cực mạnh để giãy ra.
Quả thực tên Quỷ Đồng Tử này không như các cao thủ khác, bị hấp lực hút như vậy, trong lòng có kinh ngạc nhưng không vì thế mà bị Tần Vô Song giữ chặt. Hai tay hắn giật mạnh, nháy mắt đã bật ra ngoài.
Hắn đầy kinh ngạc nhìn sợi roi trong tay Tần Vô Song:
- Sợi roi của ngươi có trò quỷ gì vậy?
Quỷ Đồng Tử nghĩ sợi roi của Tần Vô Song có công hiệu thuộc tính Lôi Điện nên nhìn nó với vẻ dè chừng.
Tần Vô Song biết hắn nghi thần nghi quỷ, bèn cười nói:
- Sao, lúc trước không phải ngươi nói sẽ liều với ta sao? Giờ lại rụt vòi rồi à?
Đòn tấn công của Quỷ Đồng Tử chủ yếu dựa vào sự biến hóa khôn lường. Một khi những đòn tấn công này không chiếm được thế thượng phong thì ưu thế của hắn cũng có hạn. Nhưng hắn lại không biết Tần Vô Song không sợ nhất chính là cao thủ tấn công. Nếu một chọi một, chỉ cần không phải cục thế như trong sơn động ở Bích Phù Sơn thì Tần Vô Song căn bản chẳng sợ sự tấn công của Quỷ Đồng Tử.
Dù là có hai Quỷ Đồng Tử thì Tần Vô Song vẫn có thể quần nhau với chúng như thường. Điều kiện tiền đề là địa thế rộng rãi đủ để thi triển thân pháp Lăng Vân Tiên Bộ một cách thoải mái.
Đầu óc Quỷ Đồng Tử đơn giản không có nghĩa là hắn không có đầu óc, hắn lắc đầu:
- Sợi roi quỷ quái của ngươi chắc chắn có trò quỷ gì đó, ta sẽ không mắc lừa ngươi đâu!
- Sự hung hăng trước đó của ngươi đâu rồi? Giờ lại sợ roi của ta sao? Vậy thì để ta tấn công, ngươi phòng thủ, thấy sao hả?
Tần Vô Song dứt lời liền vung roi tạo nên một đường vòng cung khí thế như mãnh long quất về phía Quỷ Đồng Tử. Cả bầu không khí như rung chuyển, vô số những sóng linh lực tỏa ra khắp nơi.
Quỷ Đồng Tử có tính cách đa nghi, thấy Tần Vô Song tấn công hắn lại chui xuống đất. Tần Vô Song bật cười ha ha:
- Ta còn tưởng ngươi lợi hại thế nào, thì ra là một tên nhát gan thứ thiệt!
Đương nhiên Quỷ Đồng Tử nghe được sự lời chế giễu đó của Tần Vô Song, hắn thầm nghĩ:
- Tên khốn đó dựa vào vũ khí lợi hại muốn giở trò, lẽ nào ta lại cho hắn toại nguyện? Ta sẽ cho hắn một niềm vui bất ngờ, cho hắn biết thế nào là thủ đoạn của Quỷ Đồng Tử ta!
Vậy là hắn bắt đầu di chuyển dưới lòng đất. Thủ đoạn dưới đất của Quỷ Đồng Tử lợi hại hơn hẳn Trần Trưởng lão kia, di chuyển nhanh như vậy mà khống chế sóng linh lực rất hoàn hảo, khiến kẻ địch không thể nắm bắt được tần suất di chuyển của hắn.
Hơn nữa hắn ở sâu dưới đất đến một trượng, dù đối thủ trên mặt đất có tấn công xuống thì hắn cũng đủ thời gian phản ứng và ung dung tránh đòn.
Tần Vô Song không có cách nào tốt hơn để đối phó với thuật địa hành này, hắn chỉ có thể nấp ở trên cao dùng toàn thân cảm nhận mọi thay đổi xung quanh.
Hắn đã cảm nhận ra rằng, chắc chắn tên Quỷ Đồng Tử này đang giờ trò gì đó ở dưới đất, chỉ là nhất thời hắn chưa hiểu được là trò gì.
Ở dưới đất lúc này, Quỷ Đồng Tử đang rất bận rộn, hắn muốn phá vỡ hết địa mạch trong vòng vài dặm xung quanh. Như thế, chỉ cần sức mạnh chiến đấu trên mặt đất hơi lớn một chút là đất sẽ sụt xuống.
Quỷ Đồng Tử chỉ cần nhân cơ hội khi đất sụt, đối thủ đang trong tình cảnh hoang mang tiêu diệt kẻ địch.
Thủ đoạn này của Quỷ Đồng Tử có thể nói là dùng trăm lần đều hiệu nghiệm. Giống như một người đang ngồi thuyền qua sông, bỗng đáy thuyền bị thủng đương nhiên sẽ có khả năng bị chìm, dẫn đến hoảng loạn. Cùng đạo lý đó, mặt đất một khi bị sụt lún, dù phản ứng có nhanh thế nào thì điều đầu tiên cũng là sụt theo mặt đất.
Tần Vô Song bỗng lấy từ trong người con Bạch Điêu và thả đi.
Trong hoàn cảnh này, khả năng thăm dò của linh thú luôn luôn mạnh hơn nhân loại. Huống hồ con Bạch Điêu này vóc dáng nhỏ bé, càng dễ luồn lách địa thế.
Nháy mắt con Bạch Điêu đã trở về, rì rầm với Tần Vô Song vài câu, hắn khẽ chau mày, bỗng hiểu được dụng tâm hiểm ác của Quỷ Đồng Tử - phá hoại địa mạch!
Ở nơi này, một khi địa mạch bị phá hoại thì rất có khả năng sẽ xảy ra sụt lở phạm vi rộng. Trong chiến đấu, địa thế mà sụt lở, nếu không có chuẩn bị tâm lý trước thì chắc chắn sẽ thua thiệt!
Tần Vô Song lại cất con Bạch Điêu đi, lấy Thần Tú Cung ra, ba mũi tên đi kèm, tuyền một màu xanh ngọc bích óng ánh.
Tần Vô Song khẽ khàng vuốt cây Thần Tú Cung, thầm nghĩ:
- Trận chiến này dù có thành công hay không, giết được Quỷ Đồng Tử thì phải giết, không giết được thì lập tức phải rút lui. Vạn nhất giết không thành công, sau này cho dù tên Quỷ Đồng Tử biết được thân phận thật sự cũng không sao. Dù sao hai bên đều muốn giết đối phương cả…
Nghĩ vậy, Tần Vô Song từ từ mở Thần Tú Cung ra, cầm lên cả ba mũi tên chuẩn bị bắn liên hoàn. Tần Vô Song không xa lạ gì với cung thuật, cộng thêm những bí quyết mà Thương Dạ truyền thụ hôm đó nên hắn không thấy lạ lẫm với cây cung này. Nguồn truyện:
Tần Vô Song nói lớn:
- Quỷ Đồng Tử, ngươi thích chơi trò bịt mắt bắt dê thì cứ từ từ mà chơi, ta không tiếp nữa, cáo từ!
Quỷ Đồng Tử ở dưới đất sắp xong việc thì nghe Tần Vô Song nói vậy, đương nhiên hốt hoảng. Khó khăn lắm mới tạo ra được cái bẫy này, nếu đối thủ chạy mất thì không phải công cốc sao? Vậy là hắn ngoi đầu lên khỏi mặt đất:
- Sao, ngươi sợ…
Chưa nói hết câu thì sắc mặt Quỷ Đồng Tử thay đổi, vì trước mắt hắn lóe lên một luồng sáng đầy sát khí đang bắn về phía hắn như trận sao băng:
- Cái gì vậy?
Quỷ Đồng Tử hoảng hốt, vội chui xuống đất.
Một mũi tên bắn ra, Thần Tú Cung tỏa sáng, dường như một đấng thần linh tỉnh giấc sau nhiều năm ngủ vùi.
Uỳnh!
Mũi tên cắm xuống đất, tiếng nổ vang lên không ngừng nghỉ, đất xung quanh sụt sâu xuống, tạo nên một cái hố khổng lồ, cây cối đổ ầm ầm vào trong. Tần Vô Song lập tức bắn tiếp mũi tên thứ hai!
Viu!
Cả không gian dường như bị luồng sức mạnh này uy hiếp, cả thế giới dường như chỉ còn một thứ sức mạnh, đó là hủy diệt.
Quỷ Đồng Tử tránh được mũi tên thứ nhất, chưa kịp chui xuống sâu hơn thì mũi tên thứ hai của Tần Vô Song đã đến. Thân thể Quỷ Đồng Tử bỗng chui thẳng xuống đất tránh được mũi tên này. Nhưng dù sao Tần Vô Song có tất cả ba mũi tên, tránh được hai mũi tên đầu, nhưng làm sao tránh được mũi thứ ba?
Hình như Quỷ Đồng Tử cũng biết không tránh được mũi tên thứ ba, trong lúc nguy cấp, hắn lầm rầm niệm chú, trên lưng bỗng bắn ra một đạo kim quang.
Đúng lúc đó mũi tên thứ ba lao tới. Màu xanh lục của mũi tên đâm thẳng vào đạo kim quang lóe lên sau lưng Quỷ Đồng Tử.
Chỉ thấy một luồng xoáy ốc màu vàng kim lan tỏa ra, trên lưng Quỷ Đồng Tử lõm xuống một lỗ to. Tuy mũi tên chưa xuyên được qua người Quỷ Đồng Tử nhưng đã làm vỡ vụng đan điền của hắn.
Ánh sáng kim quang chính là một đạo Kim Thân Bất Diệt Phù mà Đại Tông chủ Thiên Cơ Tông ban cho Quỷ Đồng Tử. Lai lịch của nó rất thần diệu, chỉ cần trong cảnh giới Linh Võ Cảnh, bất cứ sự tấn công nào cũng không thể phá vỡ được Bất Diệt Kim Thân.
Nhưng Thần Tú Cung trong tay Tần Vô Song cũng không phải tầm thường. Vốn dĩ cũng không phải linh khí trong cảnh giới Linh Võ Cảnh, uy lực hủy diệt được cả trời đất. Tuy Tần Vô Song chưa phát huy được hai phần uy lực của nó, nhưng vẫn có thể phá vỡ được ánh kim quang đó, chưa bắn chết được Quỷ Đồng Tử nhưng cũng khiến hắn trọng thương.
Quỷ Đồng Tử hộc mấy ngụm máu, hắn vừa hối hận vừa sợ hãi. Từ khi hắn xuất đạo đến nay, đây là lần đầu tiên hắn thua thiệt nhiều như vậy. Hơn nữa thua đến mức hắn chẳng có sức mà nói năng gì nữa, chỉ muốn chạy trốn.
Nhưng sau ba mũi tên đó, thể lực của hắn gần như đã cạn kiệt, cộng thêm bị trọng thương muốn chạy đâu có dễ?
Quỷ Đồng Tử chưa kịp lấy sức để độn thổ thì Tần Vô Song đã lao tới, sợi roi cuộn lại tạo ra sáu đạo linh quang quấn chặt lấy Quỷ Đồng Tử như cái bánh chưng và kéo hắn khỏi mặt đất.
Quỷ Đồng Tử hồn bay phách lạc hét lên:
- Đừng giết ta! Ngươi sẽ phải hối hận!
Tần Vô Song cười lạnh lùng:
- Đúng là ta sẽ không giết ngươi.
Hắn vận khí, một luồng hấp lực chui sâu vào khí hải đan điền Quỷ Đồng Tử, lực hấp thụ của Bắc Minh Đại Pháp như con mãnh thú nhảy giữa bày cừu, tham lam hấp thụ linh lực.
Quỷ Đồng Tử thét lên thảm thiết, toàn thân co giật liên hồi nhưng không thể nào chống cự.
Ban đầu Quỷ Đồng Tử còn có thể giãy giụa nhưng rồi như cá nằm trên thớt chỉ có thể mặc cho Tần Vô Song làm gì thì làm. Hắn sao có thể ngờ, hắn, nhân vật tuyệt đỉnh được Tông chủ Thiên Cơ Tông đã dự báo sớm muộn gì cũng xưng bá Tam quốc phía Đông lại có ngày mất mạng trong tình huống này. Hắn đến chết cũng không thể biết rốt cuộc hắn chết trong tay ai.
- Yêu nghiệt! Hắn chắc chắn là yêu nghiệt!
Đây là ý nghĩ cuối cùng trong đầu Quỷ Đồng Tử, hắn lầm bầm chửi rủa. Hắn cũng cảm nhận được đối thủ đang hút linh lực trong đan điền của mình. Thủ đoạn hấp thụ trực tiếp linh lực của người khác thế này dù là Quỷ Đồng Tử hắn cũng chưa từng biết đến.
Hắn mệt nhọc chửi:
- Tiểu tử, ngươi hút linh lực của ta sớm muộn cũng sẽ chết thôi! Một khi linh lực của ta phản phệ, chắc chắn sẽ nuốt gọn thân xác ngươi, ha ha… Cùng lắm thì ngươi chết muộn hơn ta một chút, ngươi không đắc ý được lâu đâu!
Đan điền của hắn giờ đã như quả bóng xẹp lép, không còn chút sức lực nào nữa. Ngón tay Tần Vô Song lướt qua cổ Quỷ Đồng Tử sắc lẹm.
Một đường cắt mảnh hiện ra, từng sợi, từng sợi máu tràn ra, cái đầu to bằng quả dừa của Quỷ Đồng Tử rơi bịch xuống đất. Kế hoạch kỳ binh của Thiên Cơ Tông đương nhiên cũng theo đó tuyên bố phá sản!
Tần Vô Song khựng lại rồi bật cười, tháo mặt nạ xuống:
- Chư vị sư huynh, là tiểu đệ Tần Vô Song đây.
- Tần Vô Song sư đệ?
Những Đệ tử Trung tâm này đương nhiên là biết Tần Vô Song, tuy họ không phải xếp trong mười hạng đầu, chưa qua lại với Tần Vô Song nhưng là đồng môn cũng từng gặp mặt trong Khảo hạch Cuối năm.
- Quả nhiên là Tần sư đệ!
- Tần sư đệ, đệ về rồi đấy à? Gần đây đệ đi đâu vậy?
Tần Vô Song cười:
- Chư vị sư huynh, chuyện đó sau này hãy nói. Một năm nay sơn môn vẫn tốt chứ? Bọn ác nhân Cửu Cung Phái có đến gây rối không?
- Cửu Cung Phái không đến lần nào cả. Tần sư đệ, mau vào trong đi!
Tần Vô Song vào trong lập tức chạy về phía Chủ điện.
Tuy còn cách xa thời hạn ba năm nhưng Tần Vô Song vẫn rất nôn nóng. Tình cảm của hắn với sư phụ vô cùng sâu nặng, nếu không phải Hầu Tộc thịnh tình mời ở lại thì sau khi có được Thần Anh Quả hắn đã lập tức trở về.
Tứ Đại Điện chủ hiện đang ở trong Chủ điện thương nghị đại kế. Một năm nay, tuy Cửu Cung Phái không đến báo thù nhưng Cửu Cung Phái càng bình tĩnh, càng không có tin tức gì thì càng nguy hiểm. Rất có thể đây chính là cái gọi là trời quang đãng trước cơn giông bão? Một khi Cửu Cung Phái phát động tấn công thì sẽ vô cùng đáng sợ?
Trác Bất Đàn tuy đã ổn định ở cảnh giới Linh Võ Đại viên mãn nhưng nghĩ đến thực lực lớn mạnh của Cửu Cung Phái, Tinh La Điện vẫn chưa thể thoát khỏi nguy cơ, thậm chí có thể nói là vẫn nằm trong sóng gió.
Đương nhiên là một Đại môn phái tồn tại mấy nghìn năm nay, Tinh La Điện đến thời khắc sinh tử vẫn còn khả năng quyết chiến:
- Lão Đại, thương thế của Lão Nhị hình như có chút không tốt lắm.
Ngũ Điện chủ Điền Tri Hành lên tiếng.
Trác Bất Đàn khẽ gật đầu:
- Mọi người cũng đừng quá lo lắng. Tuy Tứ Tượng Tỏa Linh Thuật của chúng ta có sơ suất không duy trì được đến ba năm nhưng hai năm thì vẫn có thể. Với phúc duyên của Tần Vô Song, có lẽ cũng có thể lấy được Thần Anh Quả.
Điền Tri Hành thở dài:
- Vô Song đúng là phúc duyên rất lớn! Chỉ mong nó có thể lấy được Thần Anh Quả về cứu mạng Lão Nhị. Năm vị Điện chủ Tinh La Điện chúng ta nếu thiếu đi một người thì ta thật sự là không quen. Một năm nay không có Lão Nhị, chúng ta xử lý chuyện của Tinh La Điện có phần căng thẳng hơn bình thường. Thiếu một người mà loạn hết cả.
Tam Điện chủ Chung Vô Ẩn trước đây cũng không phải hợp lắm với Truân Trung Trì, lúc này cũng rất xúc động:
- Tính cách của ta với Lão Nhị trước nay không phải thực sự hợp nhau nhưng nếu không có hắn thì quả thật ta cảm thấy không dễ dàng gì. Lão Đại, huynh nói xem, Thần Anh Quả mấy trăm năm mới kết quả một lần, liệu Tần Vô Song có lấy được không? Điều này là chuyện liên quan đến sinh mạng của Lão Nhị đó!
Khẩu khí Trác Bất Đàn ngược lại vô cùng bình tĩnh:
- Tuy phúc duyên của Vô Song lớn nhưng chuyện của tạo hóa thì ta cũng không dám bình luận.
Đang nói chuyện, từ bên trong bỗng có một nữ đệ tử chạy ra, thần thái cuống cuồng nói:
- Đại Điện chủ mau đi xem xem. Hình như thương thế của Nhị Điện chủ không hay rồi!
Trác Bất Đàn đứng bật dậy, sắc mặt hơi tái:
- Tất cả đi xem sao.
Ba vị Điện chủ còn lại cũng rất bất an, cùng Trác Bất Đàn đi vào trong.
Truân Trung Trì đang nằm trên dường, sắc mặt đỏ dần, Trác Bất Đàn giật mình, nói:
- Lão Nhị, giữ vững tâm thần!
Truân Trung Trì, nét mặt như đã biết hết mọi chuyện, khó khăn nói với giọng thản nhiên:
- Chư vị, Truân mỗ ích kỷ, e là phải đi trước một bước rồi. Tương lai của Tinh La Điện phải nhờ vào bốn vị rồi!
Điền Tri Hành lầm bầm:
- Sao lại thế này? Sao lại thế này?
Chung Vô Ẩn cũng cuống lên, đi lòng vòng tại chỗ. Tứ Điện chủ Lãnh Thu Trì đứng bên cạnh Đại Điện chủ, hỏi nhỏ:
- Đại Điện chủ, thế nào rồi?
Trác Bất Đàn sắc mặt tái mét:
- Tứ Tượng Tỏa Linh Thuật không thể giữ được đan điền của Lão Nhị. Đan điền bắt đầu vỡ, huyết khí tràn ra ngoài. Trừ phi lập tức có Thần Anh Quả thì mới cứu được.
Truân Trung Trì khẽ thở dài:
- Mọi người không cần thương tâm, khi Vô Song quay về, hãy thay ta nói lại với nó… Ta là sư phụ nhưng không được thấy nó làm rạng danh Tinh La Điện. Sau khi ta chết, hãy rắc tro cốt của ta lên bầu trời Tinh La Điện. Ở thế giới u minh ta sẽ phù hộ… phù hộ Tinh La Điện…
Trác Bất Đàn truyền một luồng linh lực, hạ giọng nói:
- Lão Nhị, đừng nói nữa, ta sẽ dùng linh lực điều hòa huyết khí, cố gắng được chút nào hay chút ấy. Ba vị hãy hộ pháp cho ta. Ít nhất ta có thể kềm chế huyết khí của Lão Nhị trong bảy ngày. Sau bảy ngày nếu không có Thần Anh Quả thì nghĩ cách khác.
Truân Trung Trì thở dài:
- Đại Điện chủ, hà tất phải lãng phí linh lực?
Trác Bất Đàn trịnh trọng nói:
- Lão Nhị, ngươi đã thu nhận Vô Song làm đồ đệ thì phải tin tưởng nó. Đã bao nhiêu lần nó tạo ra kỳ tích rồi. Lần này sao ngươi không tin nó?
Truân Trung Trì khựng lại, đúng lúc đó người nữ đệ tử kia té lên té xuống chạy vào:
- Đại Điện chủ… Đại Điện chủ…
Trác Bất Đàn bị người khác làm phiền có phần không vui, đúng lúc đó từ sau nữ đệ tử một bóng người chạy nhanh vào:
- Sư phụ, đệ tử Tần Vô Song quay về thăm người đây!
Tần Vô Song vừa đến đại điện thì thấy nữ đệ tử chăm sóc sư phụ đang lo lắng đứng đó. Hắn đương nhiên biết nữ đệ tử này, đang định lên tiếng thì cô ấy nhận ra Tần Vô Song:
- Đây không phải là Vô Song sư huynh sao?
Được Tần Vô Song xác nhận, cô ấy vội vàng nói lại tình hình. Tần Vô Song hốt hoảng, vội bảo cô dẫn đường đến đây.
- Vô Song?
Cả năm vị Điện chủ cùng thốt lên kinh ngạc? Truân Trung Trì không kìm được phải ngồi dậy, run rẩy đưa tay về phía Tần Vô Song:
- Vô Song… là con thật sao? Con về rồi?
Một năm không gặp, sư phụ gầy hơn nhiều, sắc mặt vốn nên láng bóng của người tu luyện lúc này dã thô ráp như vỏ thạch lựu.
- Sư phụ!
Tần Vô Song quỳ trước giường, lấy hộp ngọc ra nghẹn ngào nói:
- Sư phụ, đệ tử đã hoàn thành sứ mệnh, lấy được Thần Anh Quả về đây. Xin sư phụ hãy dùng ngay. Nguồn:
Trác Bất Đàn mừng rỡ:
- Thần Anh Quả?
Ba vị Điện chủ kia cũng cùng đứng quây lại. Họ không ngờ Tần Vô Song lại có thể trở về an toàn từ hiểm nguy, mà thời gian tính toán lại chuẩn như thế, nếu nói không có ý trời thì không hoàn toàn không tin. Trác Bất Đàn ngửi qua, nhìn một cái rồi mừng rỡ:
- Lão Nhị, ngươi được cứu rồi!
Truân Trung Trì cười, trong nụ cười là sự an tâm, niềm tự hào chứ không hề có sự vui sướng vì được thoát chết. Có được một đồ đệ thế này dù có chết cũng không hối tiếc.
Điền Tri Hành cảm thán:
- Lão Nhị, vẫn là Đại Điện chủ nói đúng. Vô Song đã tạo ra nhiều kỳ tích như vậy. Lần này ngươi nên tin tưởng vào nó, có đúng không nào, Ha ha!
Các Điện chủ khác cũng gật đầu, rồi hỏi:
- Lão Đại, Thần Anh Quả này dùng thế nào?
Tần Vô Song vội nói:
- Trực tiếp ăn luôn là được!
Trác Bất Đàn để chiếc hộp ngọc trước miệng Truân Trung Trì, dùng linh lực đưa Thần Anh Quả vào miệng Truân Trung Trì. Thần Anh Quả tuy lớn, nhưng vừa vào miệng là tan đi, vừa vào trong miệng Truân Trung Trì là biến thành vô số đạo linh lực. Chỉ một lát là như có hàng ngàn hàng vạn đạo linh lực di chuyển khắp toàn thân Truân Trung Trì phục hồi toàn bộ kinh mạch. Sau đó hình thành từng dòng khí lưu chảy về đan điền.
Luồng khí lưu tạo nên linh lực mềm mại ôn hòa bao bọc đan điền của Truân Trung Trì như cái kén tằm không ngừng phục hồi, tẩm bổ…
Thần Anh Quả không hổ là thần vật, quả thật có tác dụng hồi sinh. Chỉ một lúc sau đã nhìn thấy thay đổi thần kỳ ở bề mặt da Truân Trung Trì.
Từng lớp da tựa như rắn lột xác, dần dần nứt ra rồi tự động rơi ra, thay vào đó là tầng cơ thịt mới, láng mịn như da trẻ em. Sự thay đổi đó diễn ra ở mặt, cổ, rồi đến cánh tay, rồi lan ra toàn thân.
- Lão Nhị, cảm thấy thế nào?
Trác Bất Đàn trầm ngâm hỏi.
- Quá tốt rồi!
Tiếng nói vừa phát ra những người khác đều kinh ngạc vô cùng, vì đó không phải Truân Trung Trì nói mà là con tiểu kim hầu lông mượt mà trên vai Tần Vô Song. Tần Vô Song khẽ mắng:
- Bao Bao, đây đều là trưởng bối của ta, không được vô lễ!
Bao Bao cười ngượng ngịu, rồi bắt chước cách cung tay của nhân loại:
- Bao Bao bái kiến các vị trưởng bối!
- Ha ha…
Tiếng người của Bao Bao không được tinh thông như Tần Vô Song dùng thú ngữ, vì thế khi nói ra nghe có vẻ ngọng ngịu khiến Truân Trung Trì cũng phải bật cười.
Thấy Truân Trung Trì cười, bốn vị Điện chủ cũng thoải mái hơn, biết Thần Anh Quả đã phát huy tác dụng rồi. Truân Trung Trì cảm thán:
- Đúng như nó nói, cảm giác thật quá tốt!
Tần Vô Song mừng rỡ, nắm chặt tay của sư phụ, nỗi lo đã được gỡ bỏ rồi. Bao Bao thì đắc ý nói:
- Thần Anh Quả của Hầu Vương Sơn chúng ta có thể không tốt sao?
Tần Vô Song giới thiệu:
- Sư phụ, chư vị Điện chủ, Bao Bao là một người bạn Hầu Tộc mà con kết giao được ở Hầu Vương Sơn, Chi Tế Sơn. Nó rất có hứng thú với thế giới loài người nên cùng đệ tử đến đây. Lần này có được Thần Anh Quả là nhờ vào Bao Bao giúp đỡ!
Trác Bất Đàn đương nhiên biết Chi Tế Sơn có Hầu Tộc, chân thành nói:
- Vậy phải đa tạ Bao Bao tiểu bằng hữu rồi.
- Hì hì, không có gì. Vô Song lão đại đã giúp Hầu Tộc bọn ta rất nhiều. Thần Anh Quả chỉ là báo đáp mà thôi.
Bao Bao nói tiếng người giống như trẻ con đang bi bô học nói nên khiến người ta không nhịn được cười.
Khoảng một giờ sau, Truân Trung Trì tỉnh lại, chầm chậm ngồi dậy, mở miệng là cảm thán:
- Thần Anh Quả không hổ là thần vật! Đan điền của ta đã không còn bất cứ cảm giác bị thương nào nữa. Tuy giờ còn yếu nhưng đã hoàn toàn hồi phục nguyên trạng rồi. Một hai tháng nữa là ra có thể phục hồi được tu vi cũ!
Bốn vị Điện chủ đều tới chúc mừng:
- Lão Nhị, cung hỉ cung hỉ! Lần này đúng là thoát nạn trong gang tấc! Cũng chúc mừng ngươi đã thu nhận được một đồ đệ tốt.
Truân Trung Trì đáp lễ. Bao Bao cười:
- Nhị Điện chủ, ngươi là sư phụ của Vô Song lão đại, ta cho ngài biết. Ngài không cần đến một, hai tháng, chỉ nửa tháng thôi là đủ. Hiệu quả sau này của Thần Anh Quả giờ ngài vẫn chưa thấy đâu. Nếu ta bảo sau này ngài sẽ đột phá Hư Võ Cảnh thì ngài có tin không?
Hư Võ Cảnh? Tứ Đại Điện chủ đều ngây ra kinh ngạc nhìn Bao Bao!