Đế đô của Đế quốc Cửu Ô vô cùng náo nhiệt. Tần Vô Song dạo bước trên phố cảm nhận đất nước con người của vùng đất lạ.
Mấy ngày nay Tần Vô Song toàn dạo quanh Đế đô để tìm hiểu một số điều về Đế quốc Cửu Ô.
Theo tìm hiểu sơ bộ, những người tu luyện bên ngoài, muốn vào Chi Tế Sơn không phải không được, dù sao Chi Tế Sơn cũng chỉ là vùng ngoại vi chứ không phải Hiên Viên Khâu.
Nhưng dù vậy thì việc vào Chi Tế Sơn đối với người tu luyện ngoài vùng này vẫn khó khăn hơn nhiều so với người của Đế quốc Cửu Ô và Đế quốc Thiên Hành.
Giống như những nước khác, Đế quốc Cửu Ô cũng có một thế lực nắm giữ vận mệnh của Đế quốc, thế lực này có tên Cửu Ô Thần Miếu.
Ở Đế quốc Cửu Ô, Cửu Ô Thần Miếu nổi tiếng nhất về diện tích của nó, lên tới ba vạn dặm.
Những tư liệu này Tần Vô Song đã thuộc nằm lòng. Đúng lúc ấy, ngẩng đầu nhìn về phía trước thì thấy một tòa kiến trúc hùng vĩ.
- Là đây rồi…
Tần Vô Song khẽ gật đầu:
- Phân đà thứ nhất của Cửu Ô Thần Miếu ở Đế đô, cũng là trung tâm xử lý mọi sự vụ của Cửu Ô Thần Miếu, tương đương một Đại quản gia xử lý việc bên ngoài.
Tần Vô Song đứng bên ngoài cửa một lúc, một nhân viên Chấp sự trẻ tuổi nhã nhặn tiến lại, nhã nhặn hỏi:
- Các hạ có chuyện gì muốn giải quyết phải không?
- Ừm!
Tần Vô Song trầm ngâm đi theo người đó vào trong.
Thấy người đó nhã nhặn như vậy Tần Vô Song cũng không lấy làm lạ. Theo tư liệu, Đế quốc Cửu Ô là một trong ba Đế quốc Thượng phẩm, rất coi trọng tu dưỡng, lễ nghĩa. Vì thế lực cao nhất của họ, Cửu Ô Thần Miếu là một thế lực có tính chất tôn giáo.
Chịu ảnh hưởng của Cửu Ô Thần Miếu, về chỉnh thể, Đế quốc Cửu Ô chú trọng làm điều thiện. Vì thế mà trong các quốc gia, Đế quốc Cửu Ô khá có tiếng nói. Đương nhiên coi trọng lễ nghĩa không có nghĩa là Cửu Ô Thần Miếu hoàn toàn dễ nói chuyện, không coi trọng nguyên tắc. Thực tế, mọi thế lực gần như không có ai dám động vào Cửu Ô Thần Miếu. Bạn đang đọc truyện tại - http://truyenfull.vn
Cửu Ô Thần Miếu, có thể nói là thế lực thần bí nhất, nghe nói thực lực cũng là mạnh nhất trong tất cả các thế lực của các quốc gia nhân loại.
Tọa trấn Cửu Ô Thần Miếu cũng là một Linh Võ Đại viên mãn. Nghe nói số Linh Võ Đại viên mãn của Cửu Ô Thần Miếu vượt qua cả Cửu Cung Phái, cũng hơn cả Đế Thích Cung, thế lực hàng đầu Đế quốc Thiên Hành.
Đi vào đại sảnh thì một lão giả tiến lại.
- Xin hỏi các hạ muốn giải quyết việc gì?
Tần Vô Song nói:
- Ta muốn vào Chi Tế Sơn! Xin hỏi trưởng giả có cách gì có thể vào Chi Tế Sơn được nhanh nhất?
- Nhanh nhất?
Lão giả bật cười:
- Chi Tế Sơn không phải nơi đùa chơi, anh bạn trẻ, lão phu nhiều lời một chút, Chi Tế Sơn nguy hiểm trùng trùng. Nếu ngươi muốn kiếm vận may, muốn tìm kỳ ngộ gì đó thì tốt nhất nên dẹp ngay ý định đó đi. Vì khả năng ngươi gặp may đại khái chỉ bằng một phần một nghìn việc ngươi gặp xui xẻo mà thôi.
- Tại hạ đến Chi Tế Sơn không phải muốn tìm vận may gì. Chỉ vì muốn theo đuổi cực hạn võ cảnh. Đại lục Thiên Huyền nhiều cấm địa như vậy, dường như đều bị các đại Đế quốc, Đại thế lực nắm giữ. Chỉ có số ít những vùng như Chi Tế Sơn mới đón chào những người như ta. Vãn bối cảm thấy tu luyện ở các quốc gia nhân loại rất khó có được sự nâng cao về thực chất. Vì thế muốn đến Chi Tế Sơn xem sao. Nó là vận đen hay đỏ tại hạ cũng đã sớm không quan tâm rồi. Nếu không nhận định rõ sự sống chết thì tại hạ cũng không có quyết định này!
Nghe Tần Vô Song nói rõ ràng như vậy lão giả kia cũng không ngăn cản nữa, gật đầu rồi lấy ra một quyển sổ lớn, lật vài trang rồi nói:
- Chi Tế Sơn là dãy sơn mạch ngoại vi cấm địa của Hiên Viên Khâu. Xin hỏi các hạ có phải người Đế quốc Cửu Ô ta?
- Không phải!
Tần Vô Song lắc đầu.
- Đế quốc Thiên Hành?
- Cũng không phải!
- Ừm, nếu không phải từ hai Đế quốc Thượng phẩm này thì phải cần khó khăn mới có đủ điều kiện vào Chi Tế Sơn. Có nhiều cách nhưng nói chung là cần phải có cống hiến, công đức.
Lão giả nói.
- Cống hiến? Công đức?
Tần Vô Song không hiểu.
- Đúng vậy. Thật ra chỉ là một chuyện thôi. Chỉ có Đế quốc Cửu Ô và Đế quốc Thiên Hành có quyền ban lệnh bài cho phép người ra vào Chi Tế Sơn. Nếu là đệ tử của hai Đế quốc này thì mỗi năm sẽ có cơ hội tự do ra vào nhất định, những người khác thì cần một số điều kiện. Ngươi lại không phải đến từ hai đại Đế quốc này thì điều kiện rắc rối hơn. Ngươi muốn có lệnh bài của Cửu Ô Thần Miếu thì phải có một vài cống hiến cho Đế quốc Cửu Ô mới được.
Tần Vô Song cũng hiểu ra, gật đầu:
- Lão trượng, vậy làm thế nào để có cống hiến cho Đế quốc Cửu Ô?
- Cống hiến có nhiều cấp bậc, có được nhờ thông qua các loại nhiệm vụ. Cấp bậc nhiệm vụ càng cao thì giá trị cống hiến càng lớn, thời gian có được lệnh bài càng nhanh. Chỉ xem ngươi chọn thế nào thôi.
Tần Vô Song không chút do dự nói luôn:
- Để có lệnh bài cần giá trị cống hiến thế nào?
- Một trăm đơn vị giá trị.
- Có nhiệm vụ nào có giá trị một trăm đơn vị không?
Tần Vô Song hỏi luôn.
- Có!
Lão giả cũng không vòng vo:
- Là nhiệm vụ cấp cao nhất, ngươi chắc chắn chọn nhiệm vụ này chứ?
Tần Vô Song nghĩ một lát rồi gật đầu nói:
- Ta muốn thử xem sao. Nếu quá khó, vượt khỏi phạm vi khả năng, ta muốn đổi thì có phạm quy không?
Lão giả cười:
- Không. Nhưng nhiệm vụ cấp cao nhất thường ít nhất phải là Trung Linh võ giả mới hoàn thành được. Nếu là Cao Linh võ giả thì đảm bảo hơn một chút.
Nghe giải thích như thế, Tần Vô Song càng kiên định lòng tin:
- Được, vậy ta chọn nhiệm vụ cấp cao nhất. Có phải hoàn thành nhiệm vụ là có thể lĩnh lệnh bài vào Chi Tế Sơn?
Lão giả đó gật đầu cười:
- Mời theo ta!
Tần Vô Song theo lão giả vào bên trong của đại sảnh. Người đó lấy ra một chồng quyển trục, nói với Tần Vô Song:
- Trong đây đều là các nhiệm vụ cấp cao nhất, ngươi chọn một cái đi. Sau khi hoàn thành không những có lệnh bài vào Chi Tế Sơn mà còn có được Cửu Ô Quốc Sĩ Lệnh, sau này có thể tự do ra vào Chi Tế Sơn.
Còn được Cửu Ô Quốc Sĩ Lệnh? Tim Tần Vô Song khẽ rung lên, giơ tay lấy một cuộn quyển trục.
Lão giả mở ra xem rồi cười:
- Nhiệm vụ này có chút đặc biệt, không dễ đâu.
- Xin lão trượng chỉ rõ!
Tần Vô Song không có tâm tư vòng vo.
- Nhiệm vụ này là do Thiết Phiến Môn, một tông phái Đế quốc Cửu Ô ta ủy thác. Truy sát một phản đồ tên Trương Bách Đang. Tên Trương Bách Đang này phản bội tông môn, ý đồ tranh đoạt vị trí người kế thừa tông môn. Nhưng cuối cùng đã thua dưới tay sư huynh Thiệt Bách Long. Vì cừu hận đã ra tay giết chết thê tử, tàn sát sáu mươi người nhà của sư huynh, sau đó chạy trốn khỏi Đế quốc Cửu Ô.
Lòng Tần Vô Song trầm hẳn xuống? Chạy khỏi Đế quốc Cửu Ô sao?
Nhiệm vụ này nếu làm thì khá phiền toái, lại phải đi một chặng đường dài. Tần Vô Song bèn hỏi:
- Lão trượng, tên Trương Bách Đang này chạy đến đâu? Có đầu mối gì không?
- Đầu mối không rõ ràng thì rất nhiều, nhưng có vẻ đáng tin thì chỉ có một. Nghe nói hắn chạy đến Đế quốc Xích Long ở phương Nam làm môn hạ của Đại môn phái nào đó. Cụ thể thế nào thì ngươi phải tự điều tra.
- Đế quốc Xích Long?
Tần Vô Song bất giác có cảm giác thật phi lý, lẽ nào hắn bất luận thế nào cũng không tránh nổi bốn chữ "Đế quốc Xích Long" hay sao?
- Môn hạ của Đại tông phái nào vậy?
Tần Vô Song hít vào một hơi lạnh:
- Không biết là tông môn nào? Không phải là Cửu Cung Phái đấy chứ?
Lão giả đó cười:
- Có lẽ vậy. Vì thế mới nói nhiệm vụ này không dễ đâu, độ mạo hiểm cũng rất cao. Thế nào? Nếu không muốn thử thì có thể đổi.
Tần Vô Song nghĩ một lát rồi hỏi:
- Làm nhiệm vụ này, thân phận của ta có được bảo mật không?
- Cái này thì ngươi tuyệt đối yên tâm! Dù là ai, đến đăng ký nhiệm vụ chỗ bọn ta, thân phận đều được bảo mật mười phần. Đế quốc Cửu Ô ta làm việc trước nay không làm việc hai mặt. Nếu thân phận của ngươi bị để lộ, ngươi có thể trực tiếp đến tìm Cửu Ô Thần Miếu, chúng ta nhất định sẽ chịu trách nhiệm!
Tần Vô Song hỏi tiếp:
- Tại sao đệ tử Cửu Ô Thần Miếu không thực hiện những nhiệm vụ này?
Lão giả cười:
- Nhiều người muốn vào Chi Tế Sơn như vậy, đệ tử Cửu Ô Thần Miếu lại không cần bất cứ điều kiện gì cũng vào được Chi Tế Sơn. Họ hà tất phải lãng phí thời gian và tinh lực vào việc này? Những nhiệm vụ này chuẩn bị dành riêng cho những người muốn vào Chi Tế Sơn mà thôi.
Giờ coi như Tần Vô Song đã hiểu. Cửu Ô Thần Miếu làm như vậy cũng là muốn tận dụng tối đa nguồn nhân lực, mượn sức người ngoài giải quyết những vấn đề khó khăn của nước mình, như vậy có thể tiết kiệm được rất nhiều nhân lực và tinh lực. Đồng thời còn kiếm được không ít tiền công. Tin chắc những người ủy thác nhiệm vụ này phải chi tiền công. Tần Vô Song nghĩ đến đây thì gật đầu:
- Ta nhận nhiệm vụ này!
Lão giả cười:
- Được, vậy lão phu chúc ngươi sớm ngày thành công. Ngoài ra ngươi còn có lệnh bài Chấp pháp tạm thời của Cửu Ô Thần Miếu, đến tìm nơi ủy thác để tìm hiểu rõ hơn về tình hình. Như thế cũng tiện cho việc chấp hành nhiệm vụ, hoàn thành nhiệm vụ được tốt hơn, hiệu quả hơn.
Lão giả đưa ra lệnh bài Chấp pháp rồi lại đưa tư liệu của bên ủy thác. Tần Vô Song nhận lấy hết.
- Các hạ, sau khi gặp bên ủy thác, việc đầu tiên ngươi cần làm là quay lại đây trả lệnh bài Chấp pháp. Lệnh bài này không được mang theo bên người.
Lão giả nhắc nhở.
Điều này cũng không khó hiểu, vạn nhất nhiệm vụ thất bại thì lệnh bài này chính là thứ để kẻ khác nắm thóp. Một sai sót vớ vẩn như thế, Cửu Ô Thần Miếu tuyệt đối sẽ không phạm phải.
Lão giả đó cười vui vẻ, đưa ra một bản thỏa thuận:
- Được rồi, ngươi đã nhận nhiệm vụ này, đây là thỏa thuận giữa chúng ta. Ngươi xem đi, nếu không có ý kiến gì thì ký tên vào.
Tần Vô Song đọc lướt qua, các điều khoản cũng chỉ là làm xong nhiệm vụ sẽ có phần thưởng gì, nếu thất bại hoặc người thực hiện nhiệm vụ chết thì Cửu Ô Thần Miếu không chịu trách nhiệm, vân vân. Đại khái là không có điều khoản nào không công bằng, Tần Vô Song ký với tên Tần Vũ. Lão giả đó giơ tay ra:
- Một lần nữa chúc ngươi thành công!
Tần Vô Song cười cười, nắm tay chạm tượng trưng một cái rồi đi ra ngoài. Hắn không muốn lãng phí chút thời gian nào. Nhưng vừa ra ngoài cửa thì có hai người tiến lại. Tần Vô Song bất giác giật mình, nếu không phải đang đeo mặt nạ thì nét mặt của hắn lúc này vô cùng kỳ quái. …
Có Cực Âm Lão Quái đứng ra quạt gió thổi lửa, hâm nóng không khí, vậy là các thế lực khác có ý xu nịnh Tinh La Điện cũng tranh nhau đứng ra ủng hộ thành lập Liên minh.
Như vậy, những thế lực trước còn hơi do dự, thấy đại sự đã thành, không thể chần chừ nữa, đành thuận theo thời thế, tích cực ủng hộ Liên minh cứ như đã ủng hộ từ lâu lắm rồi ấy.
Long Hổ Môn vốn còn ảo tưởng sẽ có thế lực đứng ra chất vấn, nhưng nay xem ra, đứng trước thực lực tuyệt đối, mọi ảo tượng vẫn chỉ là ảo tưởng.
Truân Trung Trì cười nhìn sang bên Long Hổ Môn:
- Chư vị đồng đạo Long Hổ Môn, trước mắt khu vực phía Đông cũng chỉ có ba thế lực là Tinh La Điện, Long Hổ Môn và Thiên Cơ Tông. Thiên Cơ Tông dẫn sói vào nhà đã bị trời phạt, nay muốn thành lập Liên minh phía Đông thì ý kiến của quý môn là vô cùng quan trọng. Thời Long đầu hãy nói vài câu đi!
Thời Thừa Long trong lòng kỳ thực rất phiền muộn, nhưng hắn cũng đã chuẩn bị cho chuyện xấu nhất, nghe Truân Trung Trì hỏi đến mình, Thời Thừa Long nói:
- Thành lập Liên minh phía Đông, đối với bất cứ quốc gia nào đều không phải chuyện gì xấu. Long Hổ Môn bọn ta đương nhiên tán thành. Chỉ là sau khi có Liên minh, việc thành lập, thực hiện, phân phối trật tự thế nào cần phải bàn bạc kỹ lưỡng.
Truân Trung Trì nhìn Trác Bất Đàn rồi đi ra phía sau. Trác Bất Đàn tiến lên phía trước, cười nói:
- Chư vị, sau khi thành lập Liên minh, mỗi quốc gia vẫn tự giải quyết chuyện nội bộ của mình. Nếu thế lực trong khu vực có mâu thuẫn với thế lực bên ngoài, các nước trong Liên minh đương nhiên phải đoàn kết cùng chống lại kẻ thù ngoài. Nếu không thì liên minh cũng chỉ là hư danh. Nguồn truyện: Truyện FULL
Nghe Trác Bất Đàn nói vậy, các thế lực khác đều mừng húm. Họ vốn lo sợ khi có Liên minh sẽ mất đi quyền tự chủ. Nay Tinh La Điện tuy muốn xưng bá nhưng dường như không có hứng thú can thiệp chuyện nội bộ của các nước. Chỉ cần không can thiệp lẫn nhau, các nước kết thành đồng minh cùng chống giặc ngoài, đây đương nhiên là chuyện tốt!
Trác Bất Đàn nói:
- Chư vị, Tinh La Điện bọn ta cũng đã bàn bạc về chuyện này. Lãnh thổ phía Đông rất rộng lớn, lại rất gần Vô Tận Đông Hải, địa thế cũng coi như được trời đất ưu ái. Chúng ta không muốn đi xâm lược, đàn áp nước khác nhưng ít nhất cũng phải đảm bảo không bị kẻ nào bắt nạt! Thời Long đầu nói rất đúng! Trật tự, chấp hành và phân phối, đây đều là những vấn đề rất hệ trọng. Ý của Tinh La Điện rất rõ ràng, chúng ta đều là thế lực trên Đại lục Thiên Huyền là phải tuân thủ theo nguyên tác của Đại lục Thiên Huyền. Ai cũng có phần, cường giả vi tôn. Đại lục Thiên Huyền bao dung, không phải không cho phép các thế lực nhỏ yếu tồn tại, nhưng ngược lại vẫn có những thế lực lớn mạnh hơn. Cục diện khu vực chúng ta cũng vậy, ai cũng có quyền sinh tồn, nhưng vẫn phải dùng thực lực nói chuyện.
Năm chữ "dùng thực lực nói chuyện", nghe cái là hiểu.
- Trác Điện chủ nói rất đúng. Thực lực mạnh thì hưởng quyền lợi lớn. Nếu thật sự như thế thì trật tự rất dễ sắp xếp.
Trác Bất Đàn gật đầu:
- Vì thế ta cho rằng, tất cả lợi ích của phía Đông, ai ai cũng có phần. Nhưng được chia bao nhiêu, chia như thế nào thì phải căn cứ vào thực lực. Bao gồm cả việc đi khám phá Vô Tận Đông Hải cũng vậy. Thực lực mạnh, nhân tài nhiều, cơ hội càng nhiều!
Quyền khám phá Vô Tận Đông Hải? Tất cả đều chết sững. Trước đây, việc đến Vô Tận Đông Hải chỉ là của ba nước Đế quốc Trung phẩm, chẳng liên quan gì đến các thế lực khác. Nhưng khẩu khí này của Trác Bất Đàn hình như là đang mở rộng quyền khám phá Vô Tận Đông Hải.
Điều này đương nhiên khiến tất cả đều phấn chấn hẳn, chăm chú nhìn Trác Bất Đàn muốn biết tiếp theo hắn sẽ nói gì.
Trác Bất Đàn mỉm cười:
- Ta tin chắc ai ở đây cũng đều rất mong muốn quyền khám phá Vô Tận Đông Hải. Tinh La Điện sau nhiều lần thương thảo, cảm thấy cơ hội như vậy nên mở rộng cho tất cả các thế lực trong khu vực phía Đông này. Đương nhiên, có được hay không thì phải xem thực lực và tạo hóa của từng thế lực. Thời Long đầu, không biết ý của Long Hổ Môn thế nào?
Thời Thừa Long biết Tinh La Điện rộng rãi như thế chẳng qua là để mua chuộc lòng người. Bước tiếp theo rất có thể là đòi Chìa khóa Linh lực rồi.
- Trác Đại Điện chủ có tầm nhìn xa như vậy, Thời mỗ vô cùng bội phục, đương nhiên hoàn toàn ủng hộ, không có ý kiến gì.
Trác Bất Đàn cười nói:
- Rất tốt. Về việc cụ thể phân phối số người thế nào thì chúng ta sẽ bàn bạc sau.
Nói rồi, Trác Bất Đàn bỗng lấy ra từ trong người một thanh ngọc kiếm. Thời Thừa Long nhìn thì trong lòng trầm xuống, đó chính là Chìa khóa Linh lực.
Trác Bất Đàn để chìa khóa ra phía trước:
- Chư vị, Tinh La Điện ta nguyện dâng lên chiếc Chìa khóa Linh lực để mở cửa ra của Vô Tận Đông Hải làm món lễ vật đầu tiên cho Liên minh. Dù Minh chủ Liên minh là ai thì chiếc chìa khóa này sẽ được Minh chủ bảo quản.
Tần Vô Song nghe cũng cười thầm. Đại Điện chủ làm vậy đương nhiên là cố ý làm vẻ rộng rãi. Không còn nghi ngờ gì, chiếc chìa khóa này cuối cùng vẫn thuộc về Tinh La Điện mà thôi. Tinh La Điện tổ chức Đại hội Đồng minh, sao có thể để chức Minh chủ rơi vào tay kẻ khác? Hành động này chẳng qua là khiến bọn chúng phải tự động đưa ra chìa khóa mà thôi.
Cực Âm Lão Quái bỗng cười nói:
- Trác Đại Điện chủ thật có khí độ. Nhưng không biết các vị Long Hổ Môn có dâng Chìa khóa Linh lực không? Mọi người rất chờ đợi đó. Ha ha…
Thời Thừa Long thầm chửi Cực Âm Lão Quái không biết xấu hổ, trong lòng chỉ biết thầm kêu khổ, hắn làm sao có thể từ chối đây?
Trác Bất Đàn mỉm cười ung dung nhìn Thời Thừa Long nhưng không nói gì.
Thời Thừa Long cười khan:
- Trác Điện chủ đã trượng nghĩa như vậy, Long Hổ Môn ta sao có thể keo kiệt một cái chìa khóa chứ? Chỉ là, Thiên Cơ Tông đã bị tiêu diệt, Chìa khóa Linh lực của chúng đã mất tích. Thiếu một chiếc chìa khóa, cửa ra Vô Tận Đông Hải không thể mở được. Điều này là một khó khăn lớn.
Trác Bất Đàn cười:
- Thời Long đầu, chuyện này cứ để Tinh La Điện ta giải quyết.
Thời Thừa Long giật mình, nghe khẩu khí chắc chắn của Trác Bất Đàn, mà những người khác đang nhìn biểu hiện của hắn, lúc này dù không nỡ thì cũng phải dâng Chìa khóa Linh lực.
Những người khác trong Long Hổ Môn nhìn Thời Thừa Long lấy Chìa khóa Linh lực ra thì sắc mặt ai nấy cũng đều nặng nề, đau đớn như bị cắt thịt.
Nhưng nếu chúng không giao ra, không những khiến tất cả nổi giận, mà còn đắc tội với Tinh La Điện, sau này gặp phải sự báo thù thế nào, không nói cũng biết. Thiên Cơ Tông chính là vết xe đổ đó, chúng không thể mạo hiểm.
Trác Bất Đàn mỉm cười nhìn hai chiếc Chìa khóa Linh lực:
- Ba chiếc nay đã có hai. Cái còn lại, Tinh La Điện chúng ta nhất định sẽ tìm ra. Sau khi ba chiếc có đủ sẽ là lúc mở cửa Vô Tận Đông Hải. Giờ chỉ còn lại một vấn đề quan trọng nhất. Liên minh phía Đông rốt cuộc sẽ do ai dẫn dắt? Đó phải là đối tượng được tất cả mọi người cùng tiến cử và nhất trí.
Vừa dứt lời, phía dưới đã có người hét lên:
- Cái này thì cần gì chọn nữa? Còn ai thích hợp hơn Tinh La Điện nữa đâu.
- Đúng vậy, đánh bại Cửu Cung Phái, tiễu trừ Thiên Cơ Tông, thực lực như vậy không cần chọn nữa. Chọn thế lực khác mọi người đều sẽ không đồng ý.
- Ủng hộ Tinh La Điện!
- Tinh La Điện làm Minh chủ!
- Minh chủ Tinh La Điện, dẫn dắt chúng ta đến huy hoàng!
Từng đợt sóng âm thanh dào dạt, sóng sau xô sóng trước. Dựa vào thực lực thì cũng chỉ có Long Hổ Môn là có tư cách cạnh tranh địa vị Minh chủ. Nhưng nay dưới khí thế của Tinh La Điện, Long Hổ Môn vẫn không thể không cúi đầu. Trước mắt thì chúng không có tư cách đó, cũng chẳng có dũng khí ấy.
Đối mặt với những đợt sóng reo hò, Long Hổ Môn ai nấy mặt mày tang thương, biết rằng khu vực phía Đông này đã không còn cục diện ba nước chân vạc nữa.
Từ nay về sau, phía Đông chỉ còn một thế lực, chính là Tinh La Điện. Tinh La Điện hiệu lệnh các nước, không ai dám không theo. Long Hổ Môn, từ này chỉ là thế lực cấp hai mà thôi!
Cực Âm Lão Quái cười kỳ quái:
- Trác Điện chủ, con mắt của mọi người đều rất tinh tường. Khu vực phía Đông ngày nay ngoài Tinh La Điện ra thì các thế lực khác không đủ sức dẫn dắt cả khu vực. Tinh La Điện gặp chuyện cần làm thì nên làm. Trác Đại Điện chủ cũng không nên từ chối làm mọi người thất vọng.
Trác Bất Đàn cười:
- Mọi người quá ưu ái rồi. Vị trí Minh chủ còn cần phải tiến cử…
Cực Âm Lão Quái nói lấy lòng:
- Còn tiến cử, chọn lựa gì nữa?
Rồi lão đứng ra nói to:
- Những ai phản đối Tinh La Điện làm Minh chủ hãy đứng ra ngoài!
Không khí lập tức im lặng như tờ, chẳng có ai dám bước ra nửa bước. Cực Âm Lão Quái cười:
- Trác Đại Điện chủ đã thấy rồi chứ? Tất cả đã thông qua!
Trác Bất Đàn lắc đầu:
- Như thế quá trẻ con!
Cực Âm Lão Quái gãi đầu, đảo mắt rồi nói:
- Vậy được, những ai ủng hộ Tinh La Điện làm Minh chủ xin hãy giơ tay lên để Trác Đại Điện chủ thấy được sự nhiệt tình của các vị!
Vậy là, soạt soạt soạt, tất cả đều giơ hết tay lên.
Chỉ có Long Hổ Môn là còn hơi do dự. Trác Bất Đàn như vô tình như cố ý nhìn sang bên Long Hổ Môn. Truân Trung Trì cũng làm như vô ý tiến lên hai bước đứng cùng với Trác Bất Đàn.
Long Hổ Môn đương nhiên là vạn lần không đồng ý, nhưng cũng chỉ đành thuận theo đại thế. Thời Thừa Long tiến lên trước cung tay nói:
- Trác Điện chủ, Tinh La Điện ai cũng ủng hộ, lão bằng hữu bọn ta đương nhiên là ủng hộ vô điều kiện. Nhữnh hành động cũ rích như giơ tay thì không cần nữa phải không, ha ha…
Tiếng cười cuối cùng của hắn nghe thì có vẻ là cười nhưng kỳ thực trong lòng còn khó chịu hơn cả khóc.
Trác Bất Đàn cảm thán nói:
- Thời Long đầu hậu ái như vậy, Trác mỗ thật hổ thẹn!
Cực Âm Lão Quái nở nụ cười kỳ quái:
- Trác Điện chủ, lại thông qua hết. Ta thấy Tinh La Điện đừng từ chối nữa. Mọi người đều mong muốn có một Minh chủ có thực lực lớn mạnh bảo vệ khu vực phía Đông, khiến khu vực phía Đông càng thêm cường thịnh. Đương nhiên, nếu dưới sự dẫn dắt của Minh chủ mới, mọi người đều có được nhiều lợi ích hơn trước đây thì càng tuyệt vời!
Các Điện chủ khác của Tinh La Điện đều gật đầu nói với Trác Bất Đàn:
- Đại Điện chủ, hiếm có được tấm lòng của mọi người như thế. Ta thấy Tinh La Điện nên đối mặt với khó khăn mà tiến bước, gánh vác lấy trọng trách này!
Trác Bất Đàn thở dài rồi gật đầu:
- Được, nếu Tinh La Điện còn từ chối nữa thì là không đủ thẳng thắn rồi! Mọi người đã ủng hộ Tinh La Điện như thế, vậy Tinh La Điện ta sẽ không để mọi người thất vọng!
- Minh chủ uy vũ, Tinh La Điện uy vũ!
Lập tức những lời chúc mừng vang lên không ngừng nghỉ.