Ngày mở cửa Chi Tế Sơn cuối cùng cũng đến, lần này ít nhất cũng có mấy trăm người tiến vào. Tần Vô Song thầm thấy kinh ngạc, cho dù động cơ vào Chi Tế Sơn của những người này là gì thì đều là những địch nhân tiềm năng. Khi đến chỗ cửa vào, Tần Vô Song cảm nhận được phía sau có hai ánh mắt đang ngầm theo dõi hắn, không cần quay lại hắn cũng biết hai kẻ đó là Chúc Đại Trung và Triệu công tử.
Tần Vô Song không hề lo lắng, chỉ cần vào Chi Tế Sơn thì biển rộng mặc cá bơi, trời cao mặc chim lượn, dù là Chúc Đại Trung hắn cũng không sợ.
Dựa vào địa hình và đủ loại thủ đoạn, Tần Vô Song tin chắc chắn có thể đối phó được với Chúc Đại Trung. Điều khiến hắn hiếu kỳ lúc này là tên Chúc Đại Trung đến Chi Tế Sơn làm gì? Lẽ nào cũng là để tìm Thần Anh Quả? Mà trong mấy trăm người này, có bao nhiêu kẻ tìm Thần Anh Quả? Đương nhiên Tần Vô Song cũng biết Thần Anh Quả chỉ là một truyền kỳ linh dược trong Chi Tế Sơn, tuy quý giá nhưng không phải là duy nhất. Nếu không phải có nhu cầu đặc biệt thì những kẻ khác chưa chắc đã là đến tìm Thần Anh Quả.
Cửa vừa được mở, từng đoàn từng đoàn người nhanh chóng đi vào Chi Tế Sơn, dần dần biến mất trong những lùm cây rậm rạp liên miên. Tần Vô Song cũng không ngoại lệ, vừa vào trong chạy liền kiếm một nơi kín đáo. Trước đó hắn đã thu thập được rất nhiều thông tin có liên quan đến Chi Tế Sơn nên lúc này không thấy bỡ ngỡ. Theo tư liệu thì loại Thần Anh Quả này thường mọc ở những nơi hoang vu, vắng bóng người.
- Thần Anh Quả mấy trăm năm mới khai hoa kết quả một lần, muốn thấy được nó quả thật vô cùng khó khăn. Trừ khi có kỳ ngộ lớn nếu không chuyến đi này rất khó có kết quả.
Thật ra Tần Vô Song cũng biết điều này nhưng hắn không nản lòng, chỉ cần có một tia hi vọng thì hắn nhất định sẽ không từ bỏ. Tần Vô Song chuẩn bị đi tìm những nơi mà Thần Anh Quả đã từng xuất hiện trong lịch sử. Cách này tuy có hơi ngốc nghếch nhưng lại là cách duy nhất. Chứ cứ đi tìm bừa thì chẳng khác mò kim đáy bể, ba năm cũng chưa chắc đã tìm được hết một vòng Chi Tế Sơn.
Khoảng năm ba ngày sau, Tần Vô Song đến một vùng sơn cốc, theo tư liệu, vùng này hơn nghìn năm trước có xuất hiện qua Thần Anh Quả một lần.
Vị trí cụ thể thì là ở trong một hang động dưới mặt đất bên dưới đoạn tầng của sơn cốc. Tần Vô Song đi xuống dưới sơn cốc theo bản đồ.
Vùng này rất lâu rồi không có người qua lại vì thế cây cối quấn rất dày và chắc, khi leo xuống Tần Vô Song có rất nhiều chỗ bám. Đương nhiên chúng nó cũng gây nhiều khó khăn cho việc tìm hang động.
Nhưng một lúc sau Tần Vô Song cũng tìm được đường vào hang. Hắn cũng không liều lĩnh vào mà thả con Bạch Điêu ra, dặn dò vài câu rồi thả nó vào tìm hiểu hang động. Chờ ở ngoài khoảng một khắc thì Bạch Điêu chui ra, vẻ mặt rất buồn bã.
- Không tìm được sao?
Tần Vô Song có phần thất vọng.
Theo Bạch Điêu vào trong, cái hang này không lớn, một khắc đủ để xem xét hết toàn bộ. Tần Vô Song không bỏ qua bất cứ loài thực vật nào, nhưng không có loài nào giống Thần Anh Quả như trong sách.
Tìm vài lượt nữa thì Tần Vô Song thất vọng đi ra. Hắn biết địa điểm đầu tiên không thể nào lại có Thần Anh Quả.
Trèo lên trên sơn cốc, đang định bỏ đi thì bỗng liếc nhìn xuống phía dưới sơn đạo thấy hai bóng người đang chạy tới. Tần Vô Song giật mình, trong đầu lập tức nghĩ:
- Đúng là không phải oan gia không gặp nhau. Hai kẻ này lẽ nào đến tìm Thần Anh Quả thật? T
Chúc Đại Trung và Triệu công tử cùng đến, chỉ là tu vi của Triệu công tử rõ ràng là thấp, còn Chúc Đại Trung phải thích ứng với tốc độ của Triệu công tử. Vì thế mà tốc độ của chúng không nhanh bằng Tần Vô Song.
Tần Vô Song vội vàng ẩn mình trong lùm cây. Lúc sau Chúc Đại Trung và tên Triệu công tử đến nơi, tên họ Triệu nói:
- Chúc Tông chủ, chính là nơi này sao?
Chúc Đại Trung nhìn một lượt rồi gật đầu xác nhận:
- Đúng là ở đây!
- Vậy chúng ta xuống thôi.
Triệu công tử nôn nóng.
- Đợi đã!
Chúc Đại Trung nhìn xung quanh một lúc, lắc đầu nói:
- Nơi này đã có người đến!
- Có người đến rồi?
Triệu công tử nói:
- Đến thì đến chứ. Những kẻ mạo hiểm vào Chi Tế Sơn không có mười vạn thì cũng có tám vạn, có người từng đến đây cũng chẳng có gì lạ.
Chúc Đại Trung cười khổ, nghĩ bụng tên họ Triệu này chỉ được cái vẻ bề ngoài, đầu óc chả ra gì, thật không biết làm sao lại có thể lên được Trung Linh Võ Cảnh, chắc toàn là nhờ dựa hơi tổ tiên!
Hắn kiên nhẫn giải thích:
- Trong Chi Tế Sơn, những người vào đây đều là cạnh tranh thậm chí là đối địch, mỗi bước đi của chúng ta đều không được lơ là.
Nhưng tên họ Triệu không chút kiên nhẫn:
- Chúc Tông chủ, nếu mỗi bước cứ sợ cái nọ sợ cái kia như ngươi thì thương thế ở đan điền của lão tổ phụ đại nhân của ta e là không có hi vọng gì rồi.
Chúc Đại Trung lắc đầu bất lực:
- Vậy Triệu công tử nói xem làm thế nào?
- Cứ đi thẳng xuống, chúng ta chia hai đường, có chuyện gì xảy ra cũng tiếp ứng được.
Chúc Đại Trung nói:
- Việc đó không cần. Xuống dò đường không cần hai ta đích thân ra tay.
Nói rồi hắn lấy ra từ trong túi trữ đồ ra một con Linh Thử, lông dày mượt, mõm nhọn, mắt đảo láo liên rất giảo hoạt.
- Đi, tìm đường vào hang động đó!
Chúc Đại Trung dặn dò xong thì con Linh Thử "chít!" một tiếng rồi chạy xuống dưới, một lát đã đi sâu vào trong thâm cốc.
- Ha ha, Chúc Đại Trung, thì ra ngươi còn có thứ tốt này!
Tên Triệu công tử cười:
- Chúc Tông chủ, chi phí lần trước bảo Thiên Cơ Tông các ngươi phải bồi thường, ta không cần cái khác nữa, ngươi chuẩn bị cho ta một con Linh Thử, được chứ? Cũng không yêu cầu quá cao, cấp Cao Linh Võ Cảnh là được rồi!
Chúc Đại Trung xuýt chút nữa thì phụt máu. Thiên Cơ Tông hắn tổng cộng nuôi được mấy con linh thú cấp Cao Linh Võ Cảnh chứ? Năm đại Tông chủ, không đủ một người một con, có thể thấy linh thú cấp Cao Linh Võ Cảnh hiếm có thế nào.
Hắn cười khổ:
- Triệu công tử, linh thú cấp Cao Linh Võ Giả không dễ tìm. Nếu Triệu công tử thật sự thích thì Thiên Cơ Tông nhất định sẽ dâng Chiến linh thú cấp Trung Linh Võ Cảnh. Nguồn truyện:
- Cấp Trung Linh Võ Cảnh? Chúc Tông chủ, ngươi cũng nhỏ mọn quá đấy!
Chúc Đại Trung cũng chỉ đành giải thích:
- Triệu công tử, linh thú Cao Linh Võ Cảnh của Thiên Cơ Tông chúng tôi tất cả cũng chỉ có ba con. Số lượng này e là không bằng với Cửu Cung Phái của công tử!
Tên Triệu công tử cụt hứng:
- Cửu Cung Phái chúng ta cũng chỉ ba vị Chưởng môn mới có Chiến linh thú cấp Cao Linh Võ cảnh. Các Chiến linh thú Cao Linh Võ Cảnh khác cũng không có chủ nhân, chỉ là lực lượng chiến đấu chung của Cửu Cung Phái. Nếu ta có được một con linh thú Cao Linh Võ Cảnh thì thật oai phong!
Chúc Đại Trung không dám tiếp lời, vị thiếu gia "ăn mày đòi xôi gà" này quả thật khiến Chúc Đại Trung hắn bó tay. Sớm biết thế này thì chi bằng lúc đầu một mình Chúc Đại Trung hắn hành động, như thế thì không phải hạ mình hầu hạ vị thiếu gia này.
Tần Vô Song nấp trong chỗ kín, khoảng cách gần như vậy không cần dùng thần thức cũng nghe được hai người kia đối thoại. Hắn mừng thầm:
- Quả nhiên Triệu Hằng lão nhi đã bị tổn thương đan điền.
Xem ra tuy uy lực của Thần Tú Cung lúc đó không giết được hắn nhưng cũng đã chấn động làm tổn thương đến hắn, hắn vội vã bỏ chạy khiến nội thương đan điền thêm nghiêm trọng. Tốt! Như vậy coi như cũng công bằng với sư phụ!
Tần Vô Song bắt đầu tính toán, có nên giết hai kẻ này ở đây không? Hắn chắc chắn, chỉ cần dùng Thần Tú Cung đánh lén, nhân lúc chúng không phòng bị đột ngột tập kích, ít nhất có chín phần chắc chắn sẽ giết được Chúc Đại Trung. Một khi Chúc Đại Trung chết thì không phải Tần Vô Song hắn sẽ tùy ý xử lý tên cháu của Triệu Hằng kia sao?
Nghĩ đến việc Chúc Đại Trung muốn giết hắn ở biên giới Đế quốc Đại La, nộ khí của Tần Vô Song lại bùng lên. Mà tên Chúc Đại Trung này cũng là gián tiếp hại sư phụ, khiến Tần Vô Song hắn nhất định phải giết hắn. Lúc này hắn không có chút đề phòng, Tần Vô Song đã nghĩ:
- Đánh lén, nhất định phải một lần thành công ngay, nếu không lần sau muốn giết hắn sẽ rất khó! Cũng giống như giết Trương Bách Đang, cơ hội chỉ có một lần…
Tần Vô Song thầm nghĩ.
Đúng lúc đó, trong sơn cốc lóe lên ánh sáng trắng, con Linh Thử chạy ra, vẻ mặt nó cũng rất ủ dột, chít chít mấy câu. Tần Vô Song hiểu thú ngữ nên hiểu hết. Con Linh Thử nói với Chúc Đại Trung là phía dưới có một cái hang, nhưng diện tích không lớn, hơn nữa cũng chẳng có bất cứ thứ linh quả nào, đến một cọng cây cỏ cũng không có. Chúc Đại Trung hơi thất vọng, nói:
- Triệu công tử, xem ra chúng ta phải đổi địa điểm rồi.
Tên Triệu công tử chán nản:
- Trong đó không có Thần Anh Quả sao?
- Triệu công tử, Thần Anh Quả dù gì cũng không phải loại quả bình thường, nó là linh quả thiên sinh, sinh ra từ tạo hóa của trời đất. Nơi này trước đây từng có không có nghĩa là chắc chắn bây giờ cũng có. Dù sao nơi từng có Thần Anh Quả cũng rất nhiều, chúng ta tìm từng nơi một, có lẽ sẽ gặp may!
Chủ ý của Chúc Đại Trung hoàn toàn giống với Tần Vô Song.
Tần Vô Song nghĩ bụng:
- Nơi tiếp theo? Nếu Tần Vô Song ta để các ngươi đến nơi tiếp theo thì không là đệ tử Tinh La Điện! Hôm nay phải diệt tên Chúc Đại Trung này coi như thu lợi tức. Còn đại thù của Cửu Cung Phái và Thiên Cơ Tông sau này sẽ từ từ tính toán rõ ràng…
Chúc Đại Trung rất giảo hoạt, lại dặn dò Linh Thử mấy câu, để nó đi đằng sau. Tần Vô Song nghe mà chửi thầm:
- Lão hồ ly gian xảo, để con Linh Thử đi ở đằng sau, ta làm sao mà ám toán?
Thì ra Chúc Đại Trung đã sớm phát giác ra chỗ này từng có người đến, hắn rất cẩn thận, không muốn hành động của mình bị những kẻ đi tìm Thần Anh Quả khác theo dấu. Vì thế để Linh Thử đi sau, đánh rắn sẽ động cỏ, hắn lập tức có thể phản ứng lại ngay để đối phó! Tần Vô Song bất lực, đành nén nộ hỏa phục thù lại.
Nhìn Chúc Đại Trung và tên họ Triệu đi xa, con Linh Thử mới đuổi theo.
Tuy kế hoạch đánh lén của Tần Vô Song gặp trở ngại nhưng ý chí chiến đấu của hắn thì càng tăng cao:
- Chúc Đại Trung là cường giả Cao Linh Võ Cảnh, lại là Tông chủ, giao hoạt vô cùng. Nếu dễ dàng bị mình đánh lén thì mới là kỳ quái. Thôi được rồi, ta sẽ đấu với hắn một chút!
Dù gậy của Bao Bao không giáng xuống thì Tả Thiên Tứ cũng chắn chắn chết, nhưng cây gậy vẫn giáng xuống không chút nương tay.
Đây chính là hung tính của Thái cổ Thần vượn phát tác. Gậy này Bao Bao đập xuống Tả Thiên Tứ nhưng lại là để cho hai vị của Cửu Ô Thần Miếu và Đế Thích Cung nhìn. Mục đích không cần nói cũng biết, đương nhiên là trấn áp.
Quả nhiên hai người đó nhìn cây gậy đập xuống mà toàn thân như có người cầm roi quất vào, cảm xúc cực kỳ hỗn loạn.
Ngay cả Trác Bất Đàn và Truân Trung Trì cũng kinh hãi vì hành động của Bao Bao. Tần Vô Song nhanh chóng tiến lại, nhấc người Tả Thiên Tứ lên ngầm dùng Bắc Minh Đại Pháp hấp thụ linh lực đang phát tán của Tả Thiên Tứ.
Tả Thiên Tứ là Hư Võ Cảnh cường giả, tuy đã chết nhưng linh lực cũng không tầm thường, không phải thứ mà Đao Hải Đường hay Triệu Hằng có thể so sánh.
Tần Vô Song bề ngoài trấn tĩnh, gọi từ xa:
- Đại Điện chủ, sư phụ, Tả Thiên Tứ đã chết!
Nói rồi hắn gọi Bao Bao và Tử Điện Phần Diệm Thú rồi nói với Trác Bất Đàn và Truân Trung Trì:
- Đệ tử đem thi thể Tả Thiên Tứ về Đế đô để cho mọi người thấy uy thế của Tinh La Điện chúng ta!
Hắn nói vậy, những người khác không thể nghi ngờ điều gì, đương nhiên càng không biết Tần Vô Song còn có huyền cơ khác.
Tần Vô Song nhảy lên lưng Tử Điện Phần Diệm Thú:
- Cô Đơn, tốc độ của ngươi nhanh, hôm nay làm tọa kỵ cho ta một lần!
Tử Điện Phần Diệm Thú đắc ý:
- Được thôi!
Rồi Tử Điện Phần Diệm Thú chạy về hướng Đế đô. Bao Bao cũng đuổi theo, tốc độ của nó cũng không hề thua kém Tử Điện Phần Diệm Thú.
Trác Bất Đàn và Truân Trung Trì nhìn nhau, rõ ràng là vẫn chưa tỉnh lại sau sự chấn động về cái chết của Tả Thiên Tứ, chứ đừng nói nghi ngờ Tần Vô Song có huyền cơ gì.
- Lão Nhị, Tả Thiên Tứ, chết rồi!
Trác Bất Đàn nghĩ lại vẫn thấy rùng mình, nghĩ lại uy năng trước đó của Tả Thiên Tứ, nghĩ lại sự đáng sợ của Hư Võ Cảnh cường giả, trận chiến vừa rồi hai người họ gần như chỉ là người đứng ngoài, tuy có phát huy chút tác dụng, nhưng không có tính quyết định cho việc giết chết Tả Thiên Tứ.
Truân Trung Trì lúc này thì phấn khích đã vượt qua sự kinh ngạc. Tần Vô Song với hai mũi tên bắn chết Tả Thiên Tứ ngay tại chỗ khiến Truân Trung Trì cảm thấy tất cả như cơn mơ.
Tần Vô Song cuối cùng cũng tỏa ra những vầng sáng mà nó nên có!
Còn hai người Đại Thần tông và Chu Đồng lúc này mới chầm chậm tiến lại, nhìn cảnh chiến trường kinh hoàng, nghĩ lại vẫn thấy rùng mình. Họ cũng nhìn ra được, rõ ràng Tả Thiên Tứ đã là Hư Võ Cảnh cường giả nhưng vẫn bị Tinh La Điện giết chết.
Phải biết là hai người họ thực lực trước đó cũng chỉ tương đương Tả Thiên Tứ, thậm chí Đại Thần tông còn mạnh hơn một chút. Nhưng Tả Thiên Tứ nhanh chân hơn đã lên đến Hư Võ Cảnh.
Nay hắn cũng nhanh một bước, bỏ mạng xuống hoàng tuyền. Sự chấn động này khiến trong lòng như có con sóng lớn cuộn trào. Họ biết Tinh La Điện mạnh, nhưng không ngờ lại mạnh đến mức này, Tả Thiên Tứ đã thăng cấp Hư Võ Cảnh mà vẫn bị bỏ mạng nơi này.
Hơn nữa, nhìn Tần Vô Song giết Tả Thiên Tứ một cách quyết đoán không chút chần chừ do dự, hiển nhiên là đã hạ quyết tâm, dù có đắc tội với La Thiên Đạo Trường cũng không tiếc. Chỉ với dũng khí, với sát ý đó thôi cũng khiến hai người họ phải nhìn với con mắt khác. Mà hung tính mà Bao Bao thể hiện ở đòn cuối cùng thì càng triệt để trấn áp hết mọi ý nghĩ của họ.
Bất luận thế nào cũng không thể đối địch với Tinh La Điện. Từ tận sâu trong thâm tâm, họ càng kiên định điều này.
- Trác Điện chủ, Truân Điện chủ, chúc mừng Tinh La Điện các ngài! Cửu Cung Phái còn không địch được, Tinh La Điện các ngài đã trở thành thế lực chủ lưu của các quốc gia nhân loại, không còn bất cứ dị nghị nào nữa. Đế quốc Đại La thăng cấp lên Đế quốc Thượng phẩm là điều không cần nghi ngờ. Bạn đang đọc truyện tại Truyện FULL - ện FULL
Những lời của Đại Thần tông lúc này là xuất phát từ tận đáy lòng.
Cũng may thái độ trước đó của Đại Thần tông là ủng hộ Tinh La Điện vì thế giờ nói như vậy cũng không tỏ ra là cố ý lấy lòng Tinh La Điện.
Chu Đồng cũng cảm thán:
- Nói thật, ban đầu Chu mỗ còn có phần hoài nghi về thực lực của Tinh La Điện. Lúc này nghĩ lại thì đúng là Chu mỗ có tầm nhìn thật hạn hẹp. Ha ha…
Trác Bất Đàn cung tay:
- Được hai vị đến chứng kiến, trận chiến hôm nay là Tinh La Điện ta bị ép buộc phải tự vệ. Đã giết chết Tả Thiên Tứ, mọi trách nhiệm Tinh La Điện ta xin gánh vác. Nhị vị, mời cùng bọn ta trở về Đế đô tham dự nghi lễ.
- Được!
Lại nói đến Tần Vô Song, suốt dọc đường trở về Đế đô, ngồi trên lưng Tử Điện Phần Diệm Thú hắn toàn tâm tập trung hấp thụ linh lực từ Tả Thiên Tứ. Linh lực của Hư Võ Cảnh cường giả là thứ dồi dào Tần Vô Song chưa từng gặp. Tuy bị mất đi rất nhiều nhưng cũng đã được Tần Vô Song hấp thụ được năm sáu phần. Khi đến cổng thành thì linh lực của Tả Thiên Tứ đã bị hút cạn.
Tần Vô Song cũng cảm thấy đan điền mình như đang sôi sục lên. Rõ ràng là lần hấp thụ này đã vượt xa nhiều so với lần trước, trực tiếp thúc đẩy hắn bước từ Cao Linh Võ Cảnh lên Linh Võ Đại viên mãn.
Vốn dĩ Tần Vô Song chỉ cách Linh Võ Đại viên mãn một bước, vì thế sau khi hấp thụ linh lực của Tả Thiên Tứ, tác dụng của nó không chỉ đơn giản là giúp Tần Vô Song thăng lên Linh Võ Đại viên mãn, mà có thể nói một cách không hề khoa trương là đã giúp Tần Vô Song đi được hai phần ba con đường Linh Võ Đại viên mãn. Linh lực của Hư Võ Cảnh cường giả đâu phải tầm thường!
Tử Điện Phần Diệm Thú bước qua cổng thành đến thẳng nơi diễn ra lễ sắc phong. Tần Vô Song dùng cây roi Nộ Giao Chi Hồn quấn lấy thi thể Tả Thiên Tứ.
Từ xa tất cả mọi người cảm nhận được một khí thế mạnh mẽ đang tới, quay đầu lại nhìn thì thấy Tử Điện Phần Diệm Thú đang chậm rãi đến gần.
Tần Vô Song vứt thi thể Tả Thiên Tứ lên trên đài, nói cao giọng:
- Tả Thiên Tứ mê muội không tỉnh ngộ, nay đã bị giết!
Hành động đó cộng với lời tuyên bố dõng dạc của Tần Vô Song lập tức khiến tất cả im lặng như tờ.
Tả Thiên Tứ đã chết?
Tả Thiên Tứ vừa rồi xuất hiện uy phong đến mức nào, bá đạo đến mức nào, gần như có thể nói là trấn áp tất cả, nhưng mới có nửa ngày mà đã chết rồi?
Cái tên Tả Thiên Tứ từng đại diện cho quyền uy vô thượng ở các quốc gia nhân loại, đại diện cho thực lực không gì sánh được, đại diện cho sức mạnh, cho sát phạt!
Nhân vật đứng đầu của một trong ba Tông môn lớn nhất của ba Đế quốc Thượng phẩm, có thể nói là đứng trong số ba nhân vật đứng đầu tại các quốc gia nhân loại, chỉ trong nửa ngày đã thành một thi thể vô hồn?
- Tinh La Điện ta hành sự trước nay đều có lý do, không chủ động khiêu khích người khác, nhưng cũng không bỏ qua cho kẻ nào đến khiêu chiến. Trước có Thiên Cơ Tông, nay có Cửu Cung Phái. Đều là chúng chủ động xâm lược Đế quốc Đại La ta, Tinh La Điện mới bắt buộc phải phản kích!
Tần Vô Song lúc này đã hút được linh lực của Tả Thiên Tứ nên cũng có phần hưng phấn, hắn nói lớn:
- Tả Thiên Tứ tự cho rằng mình lên Hư Võ Cảnh là có thể hoành hành ở Đế quốc Đại La ta! Hư Võ Cảnh cường giả thì sao chứ? Thực lực có mạnh thế nào đi nữa liệu có mạnh hơn thiên đạo pháp tắc không? Ta chỉ nghe nói "có đức vạn người theo, thất đức bị cô lập"! Tả Thiên Tứ hành sự ngược ý trời, hoành hành bá đạo, dù thực lực có mạnh nhưng cuối cùng cũng không thoát khỏi báo ứng! Chèn ép Đế quốc Đại La ta, chèn ép Tinh La Điện ta, Thiên Cơ Tông, Cửu Cung Phái chính là ví dụ! Đế quốc Đại La ta ở khu vực phía Đông mọi việc đều tự chủ. Tuyệt đối không cho phép bất cứ thế lực nào can thiệp vào nội bộ!
Tần Vô Song cảm khái nói.
Nếu đổi là Tần Vô Song trước đây có lẽ sẽ chẳng có tí sức thuyết phục nào. Nhưng lúc này hai bên hắn là một con linh thú hùng mạnh, mà cây roi hắn vứt ra là thi thể Tả Thiên Tứ. Hàng loạt những hành động đó khiến mỗi chữ hắn nói ra đều vô cùng xuyên thấu, vô cùng thuyết phục!
Tần Vô Song dứt lời, từ phía xa vang lên tiếng vỗ tay. Trác Bất Đàn và Truân Trung Trì đã bay về tới nơi. Truân Trung Trì nói:
- Vô Song nói rất đúng, xâm lược Đế quốc Đại La ta, Thiên Cơ Tông và Cửu Cung Phái chính là vết xe đổ!
Đại Thần tông và Chu Đồng cũng xuất hiện phía sau. Từ vẻ mặt của họ có thể đoán được rằng, trận chiến Hồng Vân Sơn thật sự đã kết thúc!
Lập tức, tất cả những người có mặt không còn chút hoài nghi nào nữa. Có chăng chỉ là sự khâm phục thành tâm. Thế lực có thể tiêu diệt được cả Tả Thiên Tứ, một Hư Võ Cảnh cường giả, còn cần sức thuyết phục nào khác sao?
Lễ sắc phong Đế quốc Thượng phẩm, nếu nói trước khi Tả Thiên Tứ xuất hiện mọi người còn có hoài nghi, chưa tâm phục khẩu phục hoàn toàn, thì khi Tả Thiên Tứ xuất hiện, giữa một sống một chết, đã khiến cả sự kiện mất đi mọi nghi ngờ, dị nghị. Tất cả sự hoài nghi, sự bất phục đều tan theo mây khói!
Đúng vào lúc cả Đế quốc Đại La chìm trong niềm vui sướng thì Tần Vô Song lặng lẽ rút lui, hắn nhất định phải tranh thủ thời gian để ứng phó với sự thay đổi của đan điền.
Hắn có dự cảm là lần này không chỉ đơn giản là đột phá mà có khả năng giúp hắn dễ dàng đi trên con đường từ Linh Võ Đại viên mãn lên Hư Võ Cảnh! Tần Vô Song đem theo Bao Bao và Tử Điện Phần Diệm Thú quay lại Lăng Vân Phong.
- Lão Đại, sao lại vội vàng đưa bọn ta đến đây vậy? Lễ sắc phong cũng không tham dự đến hết sao?
Bao Bao là người thích náo nhiệt nên có phần luyến tiếc. Nhưng Tử Điện Phần Diệm Thú lại nói:
- Cái lễ đó thì có gì vui, lại còn không có đánh nhau. Lão Đại rời khỏi đó, ta mong còn không được.
Tần Vô Song nói:
- Ta rời khỏi đó là vì mơ hồ có dấu hiệu đột phá. Hai ngươi lần này phải giúp ta làm hộ pháp rồi.
- Lão Đại sắp đột phá rồi?
Tử Điện Phần Diệm Thú khẩu khí cổ quái. Bao Bao thì rất phấn khích:
- Tốt quá, Vô Song lão đại, huynh mà không đột phá thì sẽ bị bọn ta bỏ lại phía sau đó!
Tần Vô Song trịnh trọng nói:
- Nói ít thôi. Hai ngươi không được lơ là trách nhiệm đâu đấy. Lần bế quan này có lẽ sẽ mất nhiều thời gian một chút.
Tần Vô Song không phải nói bừa, mà quả thực hắn cảm thấy lần bế quan này có thể khác so với mấy lần trước. Một là hấp thụ linh lực của Tả Thiên Tứ, quá dồi dào, cần nhiều thời gian dung hợp tiêu hóa. Hai là hắn cũng nghĩ, sau khi đột phá nên tranh thủ củng cố cảnh giới Linh Võ Đại viên mãn, bước một bước dài về phía Hư Võ Cảnh!