Tần Vô Song hơi khựng lại, đang lúc còn bàng hoàng thì Bao Bao đã chui lên khỏi mặt đất, tay tóm con Linh Thử, nhảy tưng tưng lại nói:
- Vô Song lão đại, con Linh Thử này cho ta làm vật nuôi đi!
Tần Vô Song cười:
- Được!
Bao Bao cười rõ tươi, vỗ vỗ lên đầu con Linh Thử dùng thú ngữ nói:
- Con chuột thúi, nếu ngươi còn dám bỏ chạy nữa, bị ta bắt lại được thì ta sẽ ăn thịt ngươi!
Rõ ràng là con Linh Thử đó rất e sợ Bao Bao, vừa rồi tốc độ của nó khi tháo chạy rất nhanh nhưng không ngờ tốc độ của con kim hầu này còn nhanh hơn gấp mấy lần. Dường như không chút khó khăn đã bắt được nó. Vậy là nó cũng chỉ đành khuất phục, gật gật đầu.
Tần Vô Song cười nói:
- Bao Bao, con Linh Thử này rất giảo hoạt, ngươi đừng mắc lừa nó, phải cẩn thận một chút!
Bao Bao rất tự tin:
- Vô Song lão đại yên tâm đi. Ta còn rất nhiều thủ đoạn chưa dùng tới, đảm bảo khiến nó tâm phục khẩu phục.
Tần Vô Song cười:
- Vậy thì tốt!
Ra khỏi Chi Tế Sơn, Tần Vô Song lại dùng cái mặt nạ cũ, dù sao thì mưu kế của Chúc Đại Trung cũng không có tác dụng gì nữa, hắn đã ra khỏi Chi Tế Sơn rồi.
Vì ở lại Hầu Vương Sơn hai tháng nên khi Tần Vô Song đi ra đã là giữa thu rồi.
Bao Bao biến thành dáng vẻ nhỏ nhắn mượt mà, nhìn bề ngoài chỉ giống như thứ thú nuôi bình thường, không thể nhìn ra được Bao Bao lại là Kim mao Vượn hầu trong truyền thuyết.
- Vô Song lão đại, chúng ta đi đâu đây?
Bao Bao đứng trên vai Tần Vô Song, thỉnh thoảng lại gãi gãi tai, vuốt vuốt cằm, rất hiếu kỳ với mọi thứ mới mẻ ở Đế đô Đế quốc Cửu Ô.
- Đi tìm một người rồi sẽ quay về.
Khi Tần Vô Song nói thì đã đến vùng Thiết Phiến Môn. Môn chủ Thiết Phiến Môn, Thiệu Bách Long căn bản không thể ngờ Tần Vô Song lại nhanh chóng quay lại như vậy, đương nhiên mừng ngoài sức tưởng tượng.
Tiêu Quản được gửi ở Thiết Phiến Môn, tuy Bùi Vương gia kia không dám đắc tội Thiệu Bách Long hắn nhưng ít nhiều gì cũng có áp lực. Vì thế Thiệu Bách Long cũng rất hi vọng Tiêu Quản nhanh chóng rời khỏi Đế đô.
- Thiệu Môn chủ, thời gian này đã gây phiền phức cho ngài rồi! Không biết tiểu tử Tiêu Quản có gây chuyện gì không?
Kỳ thực Tần Vô Song rất lo Tiêu Quản trẻ tuổi bồng bột không kềm chế được bản thân.
Thiệu Bách Long cười:
- Tiên sinh khách sáo quá. Tiêu công tử cũng rất có chí, mấy tháng nay không động đến một giọt rượu, toàn tâm toàn ý học các loại kỹ năng, rất cố gắng!
Tần Vô Song cười lớn:
- Tốt, nếu là thế thật thì vất vả cho Môn chủ rồi! Xin hãy gọi hắn ra đây ta phải đi ngay rồi.
Thiệu Bách Long bảo người dưới:
- Đi mời Tiêu công tử ra đây!
Mấy tháng không gặp Tiêu Quản đã lên tinh thần rõ rệt, bộ dạng của con sâu rượu đã bị thay thế bởi sức sống tràn trề.
- Tiên sinh, ngài quay về rồi!
Tiêu Quản mừng rỡ, tiến đến hành lễ.
Tần Vô Song cười nói:
- Nghe Thiệu Môn chủ nói mấy tháng nay ngươi đã rất cố gắng, ta rất vui! Chúng ta cáo từ Thiệu Môn chủ thôi!
Tiêu Quản lễ phép, thể hiện mình là con cháu của Đại gia tộc có lễ giáo:
- Thiệu Môn chủ, thời gian này đã gây phiền phức cho ngài rồi. Sau này Tiêu Quản nếu có thể mở mặt nhất định sẽ không quên ân tình thu nạp mấy tháng nay của ngài!
Thiệu Môn chủ cười nói:
- Tiêu công tử, không cần đa lễ như vậy! Công tử là hậu bối của trung lương, Tiêu gia rơi vào hoàn cảnh này, Thiệu mỗ không giúp được gì rất lấy làm áy náy. Tiên sinh đây đã ủy thác, Thiệu mỗ chỉ là tận lực chu toàn mà thôi.
Tần Vô Song cung tay:
- Thiệu Môn chủ, chúng ta hẹn gặp lại sau!
Nói rồi dẫn Tiêu Quản đi.
Tần Vô Song ra chợ ngựa mua hai con tuấn mã, cùng Tiêu Quản mỗi người cưỡi một con. Sau khi ra khỏi Đế quốc Cửu Ô, Tần Vô Song mới lên tiếng:
- Tiêu Quản, nếu ngươi đã theo ta thì nên biết thân phận của ta.
Tiêu Quản cúi người trên lưng ngựa:
- Tiên sinh, xin hãy ban cho tôn húy, Tiêu Quản nhất định sẽ ghi nhớ.
- Hờ hờ, xuất thân của ta cũng không lớn hơn Đế quốc Cửu Ô các ngươi, ta đến từ phía Đông.
- Ba nước ở phía Đông sao?
Tiêu Quản là con cháu quý tộc cũng rất có kiến thức, chứ không phải loại chẳng biết gì:
- Không biết tiên sinh đến từ nước nào phía Đông?
- Đệ tử Tinh La Điện, Đế quốc Đại La, Tần Vô Song chính là ta.
- Tần Vô Song? Tiên sinh chính là Tần Vô Song sao?
Tần Vô Song cười:
- Thế nào?
Tiêu Quản lộ vẻ vui mừng tột độ:
- Tiên sinh, Tiêu Quản đúng là có phúc ba đời mới được nương nhờ chỗ tiên sinh. Đến nay ở các quốc gia nhân loại trên Đại lục Thiên Huyền có ai mà không biết đến đại danh của tiên sinh? Tiên sinh sớm đã là đệ nhất cao thủ trong thế hệ trẻ tuổi của Đại lục Thiên Huyền! Chỉ một tay đã đánh lui cường giả Linh Võ Đại viên mãn!
Tần Vô Song cười khổ:
- Chuyện này sao lại truyền đến cả Đế quốc Cửu Ô vậy?
Tiêu Quản cảm thán:
- Cũng chỉ mấy tháng trước mới truyền đến. Gần đây nghe nói ở mọi ngóc ngách của thế giới nhân loại đều đang truyền tụng đại danh của tiên sinh. Chỉ không ngờ Tiêu Quản lại có may mắn được tiên sinh thu nhận!
Nói đến đây Tiêu Quản không kìm được mà nghẹn ngào, hai mắt đỏ hoe, rõ ràng là niềm vui xuất phát từ tận đáy lòng.
Bao Bao ở trên vai Tần Vô Song dùng thú ngữ nói:
- Vô Song lão đại, thì ra ở thế giới loài người huynh lại nổi tiếng như vậy. Ha ha…
Tần Vô Song thở dài:
- Kiểu nổi tiếng như thế ta không cần. Nếu có thể khiến sư phụ không bị thương, ta cam tâm tình nguyện cả đời vô danh.
Bao Bao nói:
- Không sao, có Thần Anh Quả, sư phụ huynh có thể coi là gặp họa mà được phúc! Không những đan điền được chữa khỏi mà tiềm lực còn tăng cao, đạt được Linh Võ Đại viên mãn là chuyện chắc chắn. Sau này cũng rất có hi vọng xung kích lên cảnh giới Hư Võ Cảnh.
Tần Vô Song nghe nói vậy thì rất vui mừng, nếu sư phụ vì thế mà có cơ hội thăng cấp lên Hư Võ Cảnh thì quả thật không còn gì tốt bằng!
Từ đó Đế quốc Đại La đương nhiên sẽ lớn mạnh, không có thế lực nào có thể chèn ép được Tinh La Điện, sự truyền thừa của Tinh La Điện cũng được vững chắc hơn.
- Tiêu Quản, tuy ta là đệ tử Tinh La Điện, nhưng ta không định dẫn ngươi vào Tinh La Điện. Ở thế tục, ta có một gia tộc, tuy chỉ là Vương tộc của Công quốc nhưng địa vị cũng không tầm thường. Ta muốn cho ngươi gia nhập gia tộc của ta, ngươi có đồng ý không?
Tiêu Quản mừng rỡ:
- Chỉ cần là dốc sức vì tiên sinh, dù là đến Nô quốc ta cũng vui lòng. Kẻ sĩ chết vì người tri kỷ, Tiêu Quản ta chết vì tiên sinh còn không tiếc huống chi là dốc sức vì Vương tộc của tiên sinh? Hơn nữa với tài năng của tiên sinh, sau này chắc chắn sẽ lên cao, quý gia tộc sẽ lên như thuyền gặp nước, trở thành Vương tộc của Đế quốc Đại La!
Tần Vô Song cười lớn:
- Vậy phải nhờ vào những lời may mắn của ngươi rồi!
Rồi Tần Vô Song nói tiếp:
- Tiêu Quản, tuy ngươi chỉ là Hậu Thiên võ giả, thiên phú tu luyện cũng không phải tuyệt đỉnh, nhưng ta có cách khiến người trở thành Tiên Thiên cường giả!
Đan dược Cực phẩm Sơ Linh Đan đến nay Tần Vô Song vẫn còn một viên, hắn định cho Tiêu Quản nhưng vẫn phải khảo sát tài năng của Tiêu Quản một thời gian, xem liệu có phải là nhân tài hữu dụng hay không. Nguồn truyện:
Tiêu Quản là con cháu quý tộc, chỉ tu luyện đến thực lực Hậu Thiên Chân Võ Cảnh Bát đẳng, không có phương pháp tốt đương nhiên mãi mãi không thể lên cảnh giới Tiên Thiên. Nghe Tần Vô Song nói vậy thì cảm kích vô cùng. Cảnh giới Tiên Thiên… nếu là Tiên Thiên cường giả thì gia thù mà hắn đang gánh vác rất có khả năng sẽ báo được! Ân oán của gia tộc họ Tiêu và Bùi Vương gia sẽ có ngày kết thúc!
Nhưng Tiêu Quản cũng biết mình nay là môn hạ của tiên sinh, tuyệt đối không được để thù hận khiến đầu óc mụ mị, phải biểu hiện tốt, để tiên sinh thấy được sự nỗ lực và năng lực của Tiêu Quản hắn.
Dọc đường, Tần Vô Song cũng chỉ dẫn cho Tiêu Quản không ít về võ đạo. Có được danh sư như Tần Vô Song chỉ điểm, đương nhiên Tiêu Quản sẽ thăng tiến rất nhanh.
Hai người đi nhanh trong khoảng hai mươi ngày mới trở về đến vùng phía Đông. Vốn dĩ, với sức của Tần Vô Song căn bản không cần lâu như vậy, nhưng vì nghĩ đến tốc độ của Tiêu Quản nên mới phải như vậy.
Sau khi về các quốc gia phía Đông, lại phải mất thêm mười ngày mới coi như vào được lãnh thổ của Đế quốc Đại La. Tần Vô Song xuất phát khi mới vào xuân, khi trở về đã là đầu đông rồi. Trải qua một năm bốn mùa, mỗi cành cây ngọn cỏ của Đế quốc Đại La vẫn rõ ràng như vậy.
Tần Vô Song nói với Tiêu Quản:
- Tiêu Quản, ngươi cầm phong thư này đến bái kiến Thiên Tứ Vương của Bách Việt Quốc. Bên trong ta đã nói rất rõ tất cả. Hãy biểu hiện cho tốt. Không lâu nữa ta sẽ về gia tộc một chuyến!
Tiêu Quản gật đầu, gạt nước mắt nói:
- Tiên sinh, Tiêu Quản chờ tiên sinh sớm trở về gia tộc!
Tần Vô Song khoát tay:
- Đi đi, dọc đường cẩn thận, đừng gây chuyện thị phi.
Với tu vi của Tiêu Quản, nếu không gây chuyện thị phi thì đến Thiên Tứ Vương Phủ không vấn đề gì.
Bao Bao nhìn Tiêu Quản rời đi cười:
- Vô Song lão đại, tên Tiêu Quản này rất thích khóc nhè!
Tần Vô Song thở dài:
- Trải qua đại nạn gia tộc bị diệt vong, có thể được như hắn cũng là không dễ dàng gì rồi. Hơn nữa hắn cũng chỉ mới mười mấy tuổi.
Bao Bao đảo mắt:
- Vô Song lão đại, thế huynh bao nhiêu tuổi?
Tần Vô Song hơi khựng lại, rồi bật cười. Quả thật hắn không để ý gì đến vấn đề tuổi tác. Hắn chuyển thế đến đây, đem theo ký ức của bao nhiêu năm trước, vì thế tuổi tác của kiếp này hắn có cảm giác như là giả tạo, rất ít khi quan tâm đến tuổi thực. Nhưng nói đến tuổi sinh học thì hắn cũng chỉ mười chín tuổi, qua năm nay là hai mươi.
- Ta qua năm nay là hai mươi tuổi. Bao Bao, còn ngươi?
Tần Vô Song tò mò hỏi. Bao Bao cười hi hi:
- Ta mới tám tuổi!
- Tám tuổi?
Tần Vô Song há hốc miệng, quá biến thái rồi, Linh Võ Đại viên mãn tám tuổi!
Điều này quả thực không thể dùng đạo lý thông thường để nói, đặc biệt là với hậu duệ Thần Hầu có huyết thống quá lâu đời như Bao Bao thì càng không thể đo đếm bằng lý lẽ thông thường.
Đi một ngày một đêm, cuối cùng Tần Vô Song cũng đến ngoại vi Tinh La Điện. Nhìn từ xa, quy mô Tinh La Điện vẫn vậy, nhưng không khí bên trên Tinh La Điện thì lại có phần kỳ lạ.
Tần Vô Song biết, dù đi lâu như vậy rồi nhưng Tinh La Điện vẫn chưa thể bước ra khỏi bóng đen của trận chiến đó.
- Từ hôm nay, Tinh La Điện ta sẽ trở lại!
Tần Vô Song thầm lập lời thể, bước nhanh hơn về phía trước, chốc lát đã đến trước sơn môn.
Sơn môn đã được sửa lại nhưng dấu tích chiến đấu vẫn còn đó. Đi lên bậc đá, Tần Vô Song bước chậm rãi, mỗi một bước đều nhớ lại quá trình của trận chiến. Thù hận lại dần được nhen nhóm:
- Cửu Cung Phái, món nợ này Tần Vô Song ta sớm muộn cũng tính toán với các ngươi!
Tần Vô Song kiên nghị bước tới trước sơn môn.
- Kẻ nào?
Hai bên sơn môn vài bóng người xông ra trừng trừng nhìn Tần Vô Song đầy cảnh giác.
Một câu thình lình này của Đại Thần tông, khiến tâm thần Tần Vô Song thực sự rùng mình. Liên quan đến vận mệnh tương lai của các quốc gia nhân loại sao? Chủ đề này, không tránh khỏi có chút lớn lao. Tần Vô Song sau khi nghe xong, không khỏi cảm thấy có chút không chịu nổi.
Đại Thần tông hiển nhiên đã đoán được Tần Vô Song sẽ có phản ứng này, dù sao trong các đại quốc gia của các quốc gia nhân loại, đối với giáo dục người trẻ tuổi, luôn tôn trọng nỗ lực đối với vận mệnh cá nhân, vận mệnh với quốc gia, vận mệnh với Tông môn, và nỗ lực đối với vận mệnh của toàn bộ Đế quốc.
Còn về các quốc gia nhân loại, bản thân mà nói, giữa các đại quốc gia của các quốc gia nhân loại, giữa các bên mặc dù không thể nói là chinh phạt không ngừng, nhưng chí ít chưa nói tới hữu hảo. Vì vậy, giáo dục giữa các nước đối với người trẻ tuổi, từ trước đến nay chưa từng đề cập đến vận mệnh của toàn bộ các quốc gia nhân loại.
Còn Tần Vô Song mặc dù là người của hai kiếp, kiếp trước là Tông sư võ học, nhưng lợi ích mà hắn suy nghĩ, cũng chỉ giới hạn ở phạm vi của bổn quốc, cũng chưa từng đem ánh mắt đặt ở độ cao của toàn bộ nhân loại.
Vì vậy, đề tài này của Đại Thần tông, đối với Tần Vô Song mà nói, không tránh khỏi có chút lạ lẫm.
Đại Thần tông thuận tay đưa ra một quyển trục:
- Vô Song công tử, xem qua cái này đi.
Tần Vô Song nhận lấy, mở ra là một bản ghi chép, nội dung ghi chép bên trong có liên quan đến điển cố Thú Tộc Bạo Loạn của mấy vạn năm trước.
Mặc dù ghi chép bên trong cũng không tỉ mỉ lắm, đại bộ phận chỉ là một chút qua loa đại khái, căn bản không có chi tiết cụ thể, nhưng từ một ít số liệu có liên quan mà nhìn, cũng đủ biết Thú Tộc Bạo Loạn trước đó vô cùng thê thảm thế nào.
Lần tai nạn vạn năm trước đó, hơn ngàn tỷ nhân khẩu của các quốc gia nhân loại, tựa hồ trong thời gian ngắn ngủi chưa đến mười năm, đã chết bảy, tám thành, chỉ còn lại không đến ba thành.
Toàn bộ khu vực của các quốc gia nhân loại, tựa hồ hoàn toàn bị Thú Tộc xâm chiếm. Còn những Thú Tộc đó, lại lấy việc tàn sát nhân loại làm trò vui, nhằm thị uy với các cường giả nhân loại ở các Cấm địa của Thần.
Nói đúng hơn, nhân loại của các quốc gia nhân loại, phần lớn đều là người bình thường, một bộ phận người tu luyện, nhiều nhất cũng chỉ có tu vi Linh Võ Đại viên mãn, căn bản không hình thành nổi sự uy hiếp nào đối với Thú Tộc.
Nhưng hành động lần này của Thú Tộc, chính là phát ra âm thị uy mạnh nhất về phía các cường giả nhân loại ở Cấm địa của Thần, biểu đạt quyền thống trị của Thú Tộc bọn chúng đối với Đại lục Thiên Huyền.
Suy cho cùng, đây chỉ là một thủ đoạn tranh giành quyền thống trị giữa Thú Tộc và cường giả nhân loại đối với Đại lục Thiên Huyền. Mà Thú Tộc Bạo Loạn, thị uy lần này lại dùng phương thức nguyên thủy nhất, hung tàn nhất.
Tần Vô Song nhìn một lát, lúc này mới đem quyển trục đó đặt xuống:
- Đại Thần tông, giai đoạn lịch sử này, đã trôi qua vạn năm, nội dung của ghi chép này, với hiểu biết kém cỏi của Vô Song, trái lại cảm thấy có rất nhiều chỗ đáng giá bàn bạc.
- Sao?
Đại Thần tông chớp mắt, hiển nhiên là muốn nghe xem Tần Vô Song có cao kiến gì.
Tần Vô Song thản nhiên nói:
- Căn cứ vào ghi chép của quyển trục này, nói nguyên nhân dẫn phát Thú Tộc Bạo Loạn, là vì các quốc gia nhân loại chúng ta lúc đó có một Đế quốc cường đại, khai phá quá độ Cấm địa của Thần, làm cho Thú Tộc không chịu nổi quấy rầy, lúc này mới dẫn phát tới trận tai nạn đó.
- Đúng vậy!
Đại Thần tông trịnh trọng gật đầu:
- Bởi vậy Cửu Ô Thần Miếu ta luôn hết sức giữ gìn sự yên bình và ổn định của các quốc gia nhân loại, cũng không có một nước nào đó, cường thế quá mức, làm cho cân đối thực lực bị phá vỡ. Lúc trước Cửu Cung Phái cường thế, muốn mượn Cửu Ô Thần Miếu ta đả kích Tinh La Điện, bị Cửu Ô Thần Miếu ta cự tuyệt, chính là vì đạo lý này. Còn hôm nay, lão phu hy vọng Tinh La Điện ngươi ký kết hiệp ước hòa bình, dụng ý cũng đồng dạng như vậy. Cục diện tốt nhất của các quốc gia nhân loại, chính là cân bằng lẫn nhau, kiềm chế lẫn nhau. Nếu xuất hiện một cường thế, áp đảo các thế lực khác, sức mạnh đủ xưng bá toàn bộ các quốc gia nhân loại xuất hiện, thì lúc đó sẽ là bắt đầu của tai họa.
Khẩu khí của Đại Thần tông, hoàn toàn không giống như giả bộ. Tần Vô Song cũng không nghi ngờ động cơ của Đại Thần tông, trong lòng cũng không tránh khỏi có chút kính trọng.
Bất kể như thế nào, Đại Thần tông này mặc dù quan điểm hơi cổ hủ một chút, nhưng xuất phát điểm thực sự vẫn là cao thượng. Chí ít đã vượt qua cảnh giới của các quốc gia khác của các quốc gia nhân loại.
Ở các quốc gia khác trong khi còn đang theo đuổi lợi ích cá nhân, Cửu Ô Thần Miếu có thể đứng ở độ cao của toàn bộ các quốc gia nhân loại nhìn nhận vấn đề, loại nhãn quang và trí tuệ này, xác thực khiến Tần Vô Song cảm thấy kính nể. Tần Vô Song hắn, luôn tôn sùng cảnh giới quyết định độ cao.
Và lúc này, hắn cũng nhận thức được cảnh giới của Cửu Ô Thần Miếu.
Mặc dù như vậy, quan điểm của hắn đối với Đại Thần tông, cũng không phải hoàn toàn tán đồng. Chuẩn xác mà nói, hắn đối với một số nội dung ghi chép trên quyển trục này, và suy đoán liên quan đến nguyên nhân gây ra Thú Tộc Bạo Loạn, cũng không làm sao tán đồng.
- Vô Song công tử, bất kể trong lòng ngươi cảm tưởng như thế nào, cứ nói ra đừng ngại.
Đại Thần tông hiển nhiên cũng nhìn ra, Tần Vô Song đang muốn nói gì đó nhưng lại thôi.
Tần Vô Song gật gật đầu:
- Đại Thần tông, ta đối với nguyên nhân gây ra Thú Tộc Bạo Loạn vạn năm trước, xác thực không làm sao tán đồng. Cho dù hôm nay ta và ngươi cùng thảo luận về lợi ích cộng đồng của các quốc gia nhân loại, cũng đồng dạng không cách nào tán đồng quan điểm này.
- Vô Song công tử có quan điểm như thế nào, lão phu xin rửa tai lắng nghe.
Khẩu khí của Đại Thần tông rất thành kính. Nguồn truyện: Truyện FULL
- Vô Song cho rằng, với chút thực lực của các quốc gia nhân loại, quả quyết không thể dẫn phát Thú Tộc Bạo Loạn. Trên Đại lục Thiên Huyền, sự tồn tại của các quốc gia nhân loại chúng ta, là cực kỳ bé nhỏ, tựa hồ có thể bỏ qua không tính. Nhưng vì sao, Thú Tộc đó lại muốn đột phá các quốc gia nhân loại. Chẳng lẽ thật sự vì các quốc gia nhân loại hình thành quấy nhiễu đối với bọn chúng? Theo như ta thấy, nguyên nhân sâu xa ở đây, không nằm ở các quốc gia nhân loại, mà ở các Cấm địa của Thần, Thú Tộc và cường giả nhân loại lánh đời tranh giành quyền thống trị đối với Đại lục Thiên Huyền.
Đại Thần tông thở dài:
- Ngươi nói cũng có lý. Nhưng các quốc gia nhân loại chúng ta quấy nhiễu quá mức Cấm địa của Thần, cũng là mồi lửa dẫn đến chuyện này. Nếu không có lý do, Thú Tộc Bạo Loạn, sợ rằng cũng không tới mức nhanh chóng mà mãnh liệt như vậy.
Tần Vô Song thở dài:
- Đại Thần tông, việc trong thiên hạ, nếu liên quan đến chữ "lợi". Cái gọi là mồi dẫn lửa, nói thông tục một chút, chính là lấy cớ.
Muốn tìm lý do, vậy thì rất dễ dàng. Các quốc gia nhân loại cho dù cẩn thận, cũng vẫn khó tránh khỏi có chỗ nhược điểm.
Sắc mặt Đại Thần tông ngưng trọng, bất đắc dĩ thở dài:
- Xác thực như vậy, nếu muốn làm hoàn toàn chặt chẽ, thật sự khó khăn biết bao.
- Cho dù chặt chẽ, bọn chúng đồng dạng cũng có thể tìm được lý do. Hơn nữa, ta cũng không tin, toàn bộ Thú Tộc đều có oán cừu với nhân loại? Cái gọi là Thú Tộc Bạo Loạn, có lẽ chỉ là một số ít Thú Tộc cường đại dưới sự kích động, dẫn phát ra tranh giành chủng tộc, từ đó hình thành tai họa như vậy. Nói đến cùng, ngọn nguồn nguyên nhân chỉ nằm ở một số ít những kẻ có dã tâm.
Tần Vô Song mặc dù không có nhiều hiểu biết về giai đoạn lịch sử của vạn năm trước, nhưng kiếp trước hắn cũng đã thấy nhiều kiểu đấu đá với nhau như vậy.
Bất kể là nhân loại, hay là Thú Tộc, đều có phần cường đại và yếu ớt. Đối với phần yếu ớt mà nói, điều mà bọn chúng khát vọng vĩnh viễn không phải là chiến tranh, không phải đối kháng, mà là hòa bình. Cái gọi là bạo loạn, đơn giản chính là dã tâm khu động của thế lực cường đại mà thôi. Đương nhiên, Tần Vô Song đối với chuyện xưa vạn năm trước, cũng không làm sao thấy hứng thú.
Đại Thần tông nghe Tần Vô Song nói như vậy, trầm ngâm hồi lâu, mới đột nhiên hỏi:
- Vô Song công tử, nếu các quốc gia nhân loại lại phát sinh tai họa như vậy một lần nữa, lập trường của cá nhân ngươi sẽ như thế nào?
- Ta đương nhiên không thể đứng trên mặt đối lập của nhân loại.
Tần Vô Song mỉm cười nói. Hắn không muốn làm một loại giả thiết vô vị như vậy. Đại Thần tông lắc lắc đầu:
- Câu trả lời này, có chút khéo đưa đẩy. Lão phu muốn nghe xem, lập trường sâu hơn một chút của Vô Song công tử.
- Lập trường sâu hơn một chút sao?
Tần Vô Song nhàn nhạt hỏi.
- Vô Song công tử lẽ nào chưa từng nghĩ đến trong trận doanh nhân loại, vì vận mệnh của nhân loại mà bôn tẩu giao tranh sao?
Khẩu khí của Đại Thần tông, không tránh khỏi có chút cấp thiết, thậm chí có chút chất vấn.
Tần Vô Song cười ha ha:
- Đại Thần tông, đường đường chính chính, ta sẽ không nói. Nhưng nếu thật sự có một ngày như vậy xuất hiện, Tần Vô Song ta đương nhiên biết nên làm cái gì. Ta chỉ nghe nói qua một câu, khi thất bại thì giữ mình trong sạch, bồi dưỡng phẩm hạnh cá nhân. Khi thành công thì khiến thiên hạ đều có thể như vậy. Nếu thực lực của ta kiệt xuất ở Đại lục Thiên Huyền, đương nhiên là vui vẻ đi ngăn cơn sóng dữ, cứu vớt vận mệnh nhân loại trong lúc nước sôi lửa bỏng, trở thành anh hùng nhiều đời ngưỡng mộ. Chuyện không cần tốn nhiều sức giống như vậy, hà cớ gì mà không làm?
Nói đến đây, khẩu khí của Tần Vô Song đột nhiên biến chuyển:
- Nhưng nếu thực lực của ta không đủ để lo lắng cho vận mệnh của toàn bộ nhân loại, với lực lượng lưng đeo trăm cân, đi gánh vác trách nhiệm của vạn quân, chính là lầm lẫn trình độ của bản thân! Đại Thần tông cảm thấy có phải là đạo lý này không?
Sắc mặt Đại Thần tông âm tình bất định, hiển nhiên hắn không hẳn là vô cùng hài lòng đối với câu trả lời này của Tần Vô Song. Chí ít theo hắn thấy, câu trả lời của Tần Vô Song, không xem là hiên ngang lẫm liệt.
Tần Vô Song cũng không trách, mỉm cười hỏi:
- Vậy thì ta hỏi ngược lại Đại Thần tông một câu, nếu là chuyện đồng dạng, lập trường của Đại Thần tông, sẽ làm như thế nào?
Lông mày của Đại Thần tông nhướng lên, đầu lông mày tràn ngập nghiêm nghị:
- Chỉ có toàn lực chu toàn, sau khi chết mới dừng tay.
Tần Vô Song nói:
- Thế thì tiền đồ của Cửu Ô Thần Miếu, tiền đồ của Đế quốc Cửu Ô, Đại Thần tông cũng không quan tâm sao?
- Nếu toàn bộ nhân loại bị tiêu diệt, một Tông môn, một quốc gia, làm sao có thể bảo toàn?
Đại Thần tông cũng có đạo lý của hắn.
Tần Vô Song thuận theo ý nghĩ của hắn tiếp tục nói:
- Được, cho dù toàn bộ các quốc gia nhân loại, ai ai cũng nghĩ giống như Đại Thần tông, toàn lực một lòng, mọi người đồng tâm hiệp lực, có thể ngăn cản được Thú Tộc Bạo Loạn sao?
Đại Thần tông sửng sốt, suy nghĩ một lát, vẫn thành thực trả lời:
- Sợ rằng vẫn không đủ để ngăn cản.
Tần Vô Song cười to ha ha:
- Vậy chính là chịu chết vô nghĩa! Trong cảnh tai nạn, trổ tài cũng không được xem là anh hùng, làm thế nào bảo toàn tính mạng của nhiều người hơn, làm thế nào bảo toàn được hy vọng phục hưng, không phải chuyện có ý nghĩa hơn sao? Đại Thần tông, Tần Vô Song ta mặc dù hiểu biết thấp kém, cũng biết đạo lý, để lại núi xanh, cũng không sợ không có củi đốt. Ta cũng quả quyết không thể đem đồng môn, người nhà của mình, những người thân thiết nhất vứt bỏ sang một bên để đi hoàn thành cái gọi là đại nghĩa!
Đại Thần tông có lòng tin của Đại Thần tông, Tần Vô Song hắn, cũng có lý tưởng của Tần Vô Song hắn. Theo Tần Vô Song thấy, bất cứ khi nào, không có gì có thể so sánh với người nhà, sư phụ và những người thân thiết nhất. Người nhà và Tông môn là điểm mấu chốt của Tần Vô Song hắn. Bất cứ xung đột lợi ích nào, nếu va chạm đến điểm mấu chốt này, Tần Vô Song tuyệt đối sẽ không bỏ qua.
Điều này không có nghĩa hắn không hiểu đại nghĩa, nếu nói Võ Tinh Hà kiếp trước, khăng khăng làm theo ý mình, dẫn tới bảy tên sát thủ liên hợp đuổi giết, là theo đuổi đại nghĩa mà ảnh hưởng đến những người thân thiết.
Kiếp này của hắn, bất luận hắn như thế nào, cũng sẽ không dẫm lại vết xe đổ lần nữa.