- Vô Song lão đại, nhìn huynh phấn chấn rạng rỡ như vậy, có vẻ tu vi đã có tiến triển!
Bao Bao phấn khích nhảy lên vai Tần Vô Song. Khi không chiến đấu, Bao Bao vẫn thích biểu hiện hình tượng chú khỉ nhỏ với bộ lông mềm mượt.
Tần Vô Song cười:
- Bao Bao, trong vòng ba ngày chúng ta phải đến Hồng Vân Sơn tập hợp với Cô Đơn.
Bao Bao cười:
- Vô Song lão đại, không phải huynh có Phong Hành Phù sao? Đến Hồng Vân Sơn thì quá dễ!
Tần Vô Song gật đầu:
- Đi thôi!
Có thể nói là khi ra cửa Tả Thiên Tứ đã không xem giờ lành tháng tốt, hiện giờ hắn đầy một bụng nộ hỏa, cảm giác ức chế tột cùng. Mặt mũi của con linh thú đánh lén đó còn chưa nhìn rõ mà đã chết mất hai Trưởng lão.
Sau đó lại bị một con khỉ lông vàng dụ đi, đại chiến một trận, kết quả Triệu Hằng tự ý bỏ đội, gây nên thiệt hại to lớn cho quân chủ lực Cửu Cung Phái, bị Linh Võ Đại viên mãn của đối phương nhân cơ hội đó gây tổn binh hại tướng.
Nay hắn toàn tâm toàn ý đến đi thẳng đến Tinh La Điện, quyết định mặc kệ mọi sự làm phiền, nhưng lại xuất hiện một con quái thú khốn kiếp.
Tốc độ của nó vô cùng nhanh, lại biết phun lửa, khiến Tả Thiên Tứ hắn muốn tránh giao chiến cũng không thể. Hắn muốn một chiêu giết chết con nghiệt súc kia nhưng dù cố gắng thế nào, dù có chiếm thế thượng phong nhưng yêu thú vô cùng giảo hoạt, khi tình hình không tốt là nó lập tức rút lui. Mà Tả Thiên Tứ lại không thể đuổi kịp với tốc độ rút chạy của nó.
Đợi đến khi Tả Thiên Tứ hắn định bỏ mặc lên đường thì nó bỗng nhiên lại nhảy ra, lại phun vài ngọn chân hỏa, khiến cho Tả Thiên Tứ rơi vào tình cảnh muốn chiến chẳng được, muốn dừng chẳng xong. Tuy tốc độ tiến quân tấn công Tinh La Điện bị ảnh hưởng nhưng Tả Thiên Tứ quyết tâm nhất định phải đến Tinh La Điện giết một trận giải nỗi hận trong lòng.
Sáu bảy ngày sau, Tả Thiên Tứ phát hiện, số lần con linh thú xuất hiện trong một ngày hình như giảm dần. Đến ngày thứ tám, thứ chín, thì nó không xuất hiện nữa.
Theo lý thì đó là chuyện tốt, nhưng Tả Thiên Tứ lại chẳng cảm thấy mừng chút nào. hắn cảm thấy chuyện này có điều kỳ lạ, đến tám chín phần là có âm mưu.
Tả Thiên Tứ nghiến răng ken két, lần Đông tiến này tiến vào lãnh thổ Đế quốc Đại La, có thể nói là liên tiếp gặp khó khăn, trở ngại. Có thể nói là còn khó khăn hơn cả xuất chinh tấn công Đế quốc Thiên Hành hay Đế quốc Cửu Ô nữa.
Hôm nay, Tả Thiên Tứ nhìn về phía trước, là một ngọn núi nguy nga hùng vĩ. Hắn cười lạnh:
- Dù đối phương có giở trò gì thì, phía sau ngọn Hồng Vân Sơn phía trước kia chính là Đế đô của Đế quốc Đại La. Phía Đông nam Đế đô chính là sơn môn của Tinh La Điện!
Đoạn đường này chỉ vài trăm dặm, Tả Thiên Tứ thầm hạ quyết tâm, đi hết mấy trăm dặm đường này, đến Tinh La Điện chính là lúc Tả mỗ đại khai sát giới!
Đúng lúc đang suy nghĩ, phía trước lóe lên một tia sáng, Tử Điện Phần Diệm Thú từ bên đường nhảy ra, hướng về Tả Thiên Tứ hừ mũi hai cái thị uy, rồi rống lên:
- Grào! Grào!
Con đường sơn đạo này nhỏ hẹp, bị Tử Điện Phần Diệm Thú đứng ở giữa thì Tả Thiên Tứ không dễ gì mà đi qua được. Hoặc là đi đường vòng, hoặc là phải đánh ngã đối phương.
Tả Thiên Tứ quát:
- Nghiệt súc, ngươi không sợ bản tọa chôn sống ngươi sao?
Đúng lúc đó, từ trên dốc núi vang lên một tràng cười lạnh lẽo:
- Tả Thiên Tứ, chỉ một mình ngươi đơn độc rơi vào vòng vây, như cá trong chậu mà khẩu khí lớn quá nhỉ?
Tần Vô Song đeo mặt nạ đứng trên sườn núi, cười với vẻ rất thích thú. Lúc này Tả Thiên Tứ một mình làm tướng không binh, lại trong địa bàn của Đế quốc Đại La, Tần Vô Song đã không còn phải e dè gì hắn nữa.
Tả Thiên Tứ vào trong biên giới Đế quốc Đại La, dọc đường liên tiếp gặp trở ngại, hôm nay là lần đầu hắn nhìn thấy kẻ địch! Những lúc khác, giao chiến với hắn đều là linh thú. Hắn quyết định, kẻ địch đã diễu võ dương oai xuất hiện thì phải giải quyết hắn luôn! Tuy nhiên, dù nghĩ vậy nhưng hắn cũng không vội, trong đầu không ngừng nghĩ mưu tính kế. Mắt hắn vẽ thành một đường thẳng, hỏi một cách lạnh lùng:
- Các hạ giả thần giả quỷ cũng phải có mức độ thôi chứ? Rốt cuộc ngươi là thần thánh phương nào mà không dám xuất hiện với bộ mặt thật?
Tần Vô Song cười:
- Tả Đại Chưởng môn không phải một đời anh minh, tính toán không bao giờ sai sao? Đã dám tấn công Đế quốc Đại La ta thì phải biết hết cường giả của Đế quốc Đại La mới phải. Ngươi chưa nghe câu "biết người biết ta, trăm trận trăm thắng" sao?
Tả Thiên Tứ cười lạnh:
- Đế quốc Đại La? Các hạ giấu đầu hở đuôi, chỉ e không phải người của Đế quốc Đại La nhỉ?
Tần Vô Song hơi khựng lại rồi bật cười:
- Tả Đại Chưởng môn, ta là người nước nào không quan trọng. Nếu ngươi giết được ta thì mọi điều sẽ rõ ràng cả thôi.
Tần Vô Song suy nghĩ một lúc là hiểu Tả Thiên Tứ đang nghĩ gì. Lần này Cửu Cung Phái thương vong nghiêm trọng, bị đả kích lớn như vậy, theo suy đoán thông thường, kẻ có thể khiến Cửu Cung Phái thảm hại như vậy thật sự không phải là Đế quốc Đại La. Tả Thiên Tứ hoài nghi như vậy cũng hợp tình hợp lý.
Nhưng với Tần Vô Song mà nói thì Tả Thiên Tứ càng nghi thần nghi quỷ thì hắn càng vui. Nếu đánh Cửu Cung Phái một trận tơi bời mà Tinh La Điện lại không bị dính líu gì thì đúng là chuyện tốt một vốn mà vạn lời. Nghĩ vậy, Tần Vô Song quyết định giả bộ cao thâm khó dò, khiến Tả Thiên Tứ càng nghi ngờ hơn.
Tả Thiên Tứ cũng đang nghĩ:
- Hắn thoải mái, không hề sợ hại, lẽ nào trên đó còn có kẻ khác mai phục?
Theo các Trưởng lão nói thì, những kẻ bao vây đánh Đao Phó Chưởng môn, trừ kẻ bắn tên lén ra còn có một Linh Võ Đại viên mãn là nhân loại. Ngoài ra là một con nghiệt súc tốc độ cực nhanh nữa.
Nghĩ đến đó bỗng Tả Thiên Tứ giật mình:
- Tên bắn lén? Triệu Phó Chưởng môn hôm đó không phải cũng bị thương bởi tên của Tinh La Điện sao? Lẽ nào là Tinh La Điện giở trò thật?
Tả Thiên Tứ nghĩ đến đó thì có cảm giác cực kỳ quái lạ, rồi lập tức phủ nhận:
- Không thể nào, thực lực của Tinh La Điện tuyệt đối không thể mạnh như thế. Nếu có thực lực hùng hậuu thì Đế quốc Đại La sớm đã xưng hùng ở phía Đông, thăng cấp lên Đế quốc Thượng phẩm rồi!
Tả Thiên Tứ nắm rất rõ quy tắc của các quốc gia nhân loại trên Thiên Huyền đại lục. Một quốc gia có một Linh Võ Đại viên mãn có lẽ cũng không có gì đặc biệt. Nhưng có hai, thậm chí ba thì tuyệt đối không chịu thua kẻ khác, chắc chắn sẽ đòi hỏi nhiều hơn.
Lấy Đế quốc Đại La làm ví dụ. Nếu Tinh La Điện có ba hoặc bốn Linh Võ Đại viên mãn thì đâu có cam tâm tình nguyện làm Đế quốc Trung phẩm, mà sớm đã dựng cờ thăng cấp làm Đế quốc Thượng phẩm rồi!
- Tả Thiên Tứ, còn nhớ trận đại hỏa thiêu sơn môn Cửu Cung Phái không?
Tần Vô Song thấy Tả Thiên Tứ không nói gì thì lên tiếng khiêu khích.
Tả Thiên Tứ kinh ngạc ngẩng đầu lên, ánh mắt tóe lửa:
- Là ngươi phóng hỏa?
Tử Điện Phần Diệm Thú phía trước gầm lên, đập đập chân trước, trừng mắt nhìn Tả Thiên Tứ muốn nói, lửa là do lão tử đây phóng đó.
Tả Thiên Tứ hiểu ra:
- Thì ra là chuyện tốt mà con nghiệt súc ngươi làm?
Tử Điện Phần Diệm Thú nghe Tả Thiên Tứ chửi nó là nghiệt súc thì bừng bừng nổi giận. Nếu không phải Tần Vô Song đã có lệnh từ trước thì nó đã xông đến xé xác Tả Thiên Tứ rồi. Bạn đang đọc truyện được copy tại
Tần Vô Song cười:
- Chúc Đại Trung cũng là do ngươi phái đến Chi Tế Sơn phải không?
Tả Thiên Tứ dựng hết tóc gáy, lạnh lùng nói:
- Các hạ biết cũng không ít nhỉ? Xem ra các hạ sớm đã có ý chống đối lại Cửu Cung Phái ta?
Tần Vô Song ha ha cười:
- Cửu Cung Phái các ngươi lòng đầy dã tâm, muốn chiếm đoạt Vô Tận Đông Hải xưng bá các quốc gia nhân loại. Dã tâm này có thể tránh được tai mắt của người đời sao? Những điều kia chỉ là cảnh cáo với Cửu Cung Phái các ngươi. Tả Thiên Tứ, lần này ngươi xuất quân chinh phạt phía Đông, nếu về mà đại quân tan tác thì ngươi có nghĩ sau này mặt mũi còn để được ở đâu không?
Tả Thiên Tứ bình thản:
- Mưu sự tại nhân, thành sự tại thiên. Hơn nữa, ngươi ngoài việc giả thần giả quỷ ra thì có bản lĩnh gì? Muốn đánh tan tác quân Cửu Cung Phái? Đừng có nằm mơ!
Tần Vô Song cười:
- Vậy sao?
Tả Thiên Tứ nhìn vẻ mặt thản nhiên của Tần Vô Song mà có chút bất an. Cơ mặt co giật liên hồi. Hắn lạnh băng trừng mắt với Tần Vô Song:
- Ngươi có ý gì?
Tần Vô Song vẫn cười bình thản như cũ:
- Cũng chả có gì. Ta có hai người bạn là Linh Võ Đại viên mãn, đã đuổi theo chào hỏi tám Trưởng lão kia rồi. Nếu không có gì bất ngờ thì có lẽ đã giết họ ở vách núi biên giới. Đương nhiên, hai Linh Võ Đại viên mãn có lẽ chưa giết được toàn bộ tám Trưởng lão, nhưng nếu tập kích thì chắc hạ sát năm sáu người cũng không có vấn đề gì đâu nhỉ?
Ngực Tả Thiên Tứ như bị một cây chùy nặng nề đập phải, đồng tử co lại, ngực phập phồng:
- Các hạ huênh hoang quá rồi thì phải? Hai Linh Võ Đại viên mãn sao? Thiên hạ này lấy đâu ra lắm Linh Võ Đại viên mãn như thế?
Tần Vô Song thản nhiên:
- Cửu Cung Phái ngươi không phải có ba Linh Võ Đại viên mãn đó sao? Chỉ là nay chỉ còn lại đơn độc một mình Tả Đại Chưởng môn thôi. Tả Đại Chưởng môn à, phong cảnh ở Hồng Vân Sơn này cũng đẹp thật, làm nơi an nghĩ, tuy có phần cô đơn nhưng chắc cũng không làm ô nhục thân phận của ngươi. Ý ngươi thế nào?
Tả Thiên Tứ bật cười ha ha, đến nước này, hắn vứt hết trở ngại tâm lý:
- Rốt cuộc là ai an nghỉ thì chưa biết đâu!
Hắn bỗng nhảy lên cao đến mấy chục trượng, tay bắn ra một đạo kình quang, nhằm thẳng Tần Vô Song.
Grào! Từ trong dốc núi vang lên một tiếng gầm. Một con khỉ lông vàng khổng lồ nhảy ra từ lùm cây, tay cầm một cây chùy khổng lồ đập xuống đầu Tả Thiên Tứ.
Hắn hét "Ya!" rồi giơ vũ khí lên đỡ.
Uỳnh! Khí thế mạnh mẽ va chạm, linh lực bắn ra xung quanh, cây cối đổ lần lượt đổ rạp.
Tử Điện Phần Diệm Thú là kẻ hiếu chiến, thấy chiến cục đã bắt đầu, nó gầm một tiếng, nhảy lên phun một đạo chân hỏa từ phía sau lưng Tả Thiên Tứ.
Tả Thiên Tứ bị tấn công cả trước lẫn sau nhưng tinh thần không hoảng loạn, vung cây đại đao lên. Tử Điện Phần Diệm Thú cảm thấy một luồng gió lướt qua trán, vội cúi xuống, tránh được một luồng ánh sáng sắc lẹm.
Đúng lúc đó, cách ngoại vi Hồng Vân Sơn chưa đến hai mươi dặm lại có hai tràng âm thanh như rồng rú, như hổ gầm, kéo dài mãi như không bao giờ dứt, đang dồn dập tới gần.
Một thương này, bất ngờ đánh ra, cũng khiến Bao Bao bất ngờ không kịp đề phòng. Thân hình nhảy lên, né sang bên cạnh. Tần Vô Song thu lại thương thức, mũi thương lắc lư một chút, cắm xuống mặt đất, cười nói:
- Bao Bao, hai thương này, ngươi cảm thấy như thế nào?
Bao Bao lúc này mới từ bên cạnh chui ra:
- Lão Đại, hai thương này, nếu ta có chuẩn bị, có thể không tạo thành thương tổn gì đối với ta. Nhưng vừa rồi đột nhiên xuất ra, ta thật sự có chút bất ngờ không kịp đề phòng. Đặc biệt là luồng hàn khí lành lạnh kia, tựa hồ khiến tay chân của ta tê dại. Đó là lực đóng băng.
Tần Vô Song gật gật đầu:
- Đúng vậy, một thương này, tên là Tụ Hạch Thức. Chính là lợi dụng bản thể và thuộc tính thiên địa tự nhiên khai thông. Ta đã từng tu luyện qua một thức kiếm khí băng, vì vậy đối với bí quyết kết băng, ngưng băng có rất nhiều lĩnh ngộ. Vừa rồi trong lúc ý niệm vừa chuyển, liền đâm ra một thương này.
- Một thương thật cổ quái, nhưng Lão Đại, lần sau ta có đề phòng, có thể ngươi không uy hiếp được ta đâu.
Bao Bao cười hắc hắc nói.
Tần Vô Song cũng nói:
- Tụ Hạch Thức này, chỉ là khởi đầu. Thức thứ ba của ta, tên là Thâm Hạch Thức, là giai đoạn nâng cao của Tụ Hạch Thức. Đến lúc đó, chúng ta sẽ thử một lần nữa. Nhưng phải nhắc nhở trước đó một chút. Tụ Hạch Thức này cũng vậy, Thâm Hạch Thức cũng vậy, cũng không nhất định là khí lưu ngưng kết thành băng, cũng có thể hình thành thuộc tính công kích khác. Hết thảy thu phát, đều do bản tâm ta không chế.
Bao Bao thè lưỡi, giật mình nói:
- Lão Đại, ngươi nói thuộc tính thiên địa tự nhiên, ngươi có thể thao túng mấy loại?
Tần Vô Song nói:
- Lực của thiên địa tự nhiên, không phải ai cũng có thể thao túng, chẳng lẽ còn cần chọn lựa một loại nào đó hay là mấy loại để thao túng sao?
Bao Bao vô cùng kinh ngạc:
- Lão Đại, ngươi đang nói đùa sao? Mặc dù nói bất cứ năm loại trên người đều có đầy đủ lực phản ứng của các loại thuộc tính, nhưng luôn có một số thuộc tính, thiên phú mạnh một chút, có một số thuộc tính, trời sinh phải yếu một chút. Mọi người tu luyện, đương nhiên là chọn tu luyện loại có thiên phú, thuộc tính cảm ứng mạnh. Lão Đại, ngươi không muốn làm một kẻ toàn tài đấy chứ?
Tần Vô Song nói:
- Ta vận hành các loại thuộc tính, cảm thấy đều không có áp lực gì, cũng không cảm thấy có bao nhiêu chênh lệch. Đạo lý mà ngươi nói, ta đương nhiên hiểu rõ. Nhưng đối với ta mà nói, một khi đã vận hành các loại thuộc tính, đều không có áp lực. Tại sao không thưởng thức một chút tất cả các loại chứ?
Bao Bao nghe mà ngẩn người, thở dài:
- Lão Đại, lẽ nào ngươi chính là thiên tài trong truyền thuyết?
Tần Vô Song cười nói:
- Có lẽ là vậy. Được rồi, Bao Bao, không nói linh tinh nữa. Ta hỏi ngươi, vậy những cường giả khác họ của Hồng Phong Nhân Tộc gần đây cảm xúc như thế nào?
- Ha ha, đều rất nóng nảy. Nhưng mà, bọn họ rốt cuộc vẫn sợ hãi Hầu Tộc, không dám chạy trốn.
Bao Bao cười nói. Tần Vô Song gật gật đầu:
- Mấy ngày này, ta muốn âm thầm quan sát một chút. Xem xem có kẻ nào phẩm tính tốt, kẻ nào nhân phẩm không đứng đắn. Nếu phẩm hạnh tốt, ta có chỗ cần dùng.
Bao Bao cười nói:
- Lão Đại, chẳng lẽ ngươi muốn kêu bọn chúng đến cậy nhờ Tinh La Điện, hay là quẳng bọn chúng vào Thiên Tứ Vương Phủ?
- Đều cần dùng, một khi đã là cường giả, thì sẽ có rất nhiều ích lợi.
Bất cứ lúc nào Tần Vô Song cũng cảm thấy thực lực của bản thân không đủ, cái gọi là tìm kiếm nhân tài ưu tú lúc nào cũng bức thiết. Đặc biệt là Thiên Tứ Vương Phủ, ngoài phụ thân và tỷ phu ra, cường giả thực sự có thể đứng một mình, tựa hồ không có.
- Được rồi, Bao Bao, dẫn ta đi quan sát một chút.
Tần Vô Song mỉm cười nói.
Tới khu vực tạm giữ những cường giả khác họ, Tần Vô Song âm thầm quan sát, nói với Bao Bao:
- Tên Lâm Điển đó, phái người đi gọi hắn ra. Lần đầu tiên ta nhìn thấy hắn, đã cảm thấy người này rất khá.
Bao Bao mỉm cười, nói:
- Lão Đại, ngươi chờ ở đây, ta đi sắp xếp ngay.
Ở Hầu Vương Sơn, Bao Bao có địa vị tương đương với Thái tử, nó làm việc, đương nhiên hiệu suất vô cùng nhanh, Lâm Điển ngay sau đó đã được đưa tới phía sau núi.
Lâm Điển vừa đứng trên sườn núi, vừa lẩm bẩm:
- Muốn động thủ sao? Muốn giết, thì quang minh chính đại một chút. Hà cớ gì phải trốn tránh như vậy. Lâm Điển ta một khi đã là tù binh của các ngươi, thì không sợ chết.
Bao Bao cũng lười biếng nói:
- Ta nói hán tử ngươi đó, làm sao lúc nào cũng nghĩ đến cái chết thế. Chúng ta hình như chưa nói là sẽ giết các ngươi?
Lâm Điển cũng cười lạnh nói:
- Không giết chúng ta, vậy giam giữ chúng ta làm cái gì?
Khi đó Tần Vô Song dùng thuật truyền âm nói với Ngân Hầu Vương, vì vậy những người này cũng không biết, không giết bọn chúng chính là chủ ý của Tần Vô Song. Lâm Điển đương nhiên cũng bị người ta lừa gạt.
- Bớt nhiều lời đi, đi lên.
Bao Bao chỉ về phía trên.
Lâm Điển cũng không hồ đồ, hắn biết dù sao nơi này cũng là Hầu Vương Sơn, vận mệnh đã không còn do bản thân hắn làm chủ, dứt khoát sòng phẳng, đi lên phía trên. Rẽ qua sườn núi, lại nhìn thấy phía trên có một người đang đứng, tuổi hãy còn khá trẻ. Nhưng khí phách lại bất phàm, đang dùng một ánh mắt kỹ càng nhìn hắn đánh giá.
Lâm Điển hừ nhẹ một tiếng, đĩnh đạc đi lên:
- Sao hả, Hầu Tộc không động thủ, ngươi tới động thủ sao?
Tần Vô Song cười nói:
- Động thủ cái gì?
Lâm Điển tức giận:
- Bớt giả bộ đi, Tần Vô Song ? Ta đã nghe nói về tiếng tăm của ngươi. Ở các quốc gia nhân loại, ngươi là hảo hán, nhưng ở Chi Tế Sơn, ta vẫn không bội phục ngươi.
- Vậy ngươi bội phục ai?
Tần Vô Song mỉm cười, cũng không để ý lời của Lâm Điển nói.
- Không bội phục ai hết.
Lâm Điển rất dứt khoát.
- Bao gồm cả Diệp Vấn Thông?
Tần Vô Song thản nhiên hỏi.
- Diệp Vấn Thông? Hắn chẳng qua có thực lực mạnh hơn ta, lại sinh ra đã là Lĩnh chủ của Hồng Phong Nhân Tộc. Muốn nói về nhân phẩm, hắn cũng không biết là thấp kém nhiều thế nào, ta bội phục hắn làm cái gì?
- Ngươi không bội phục hắn, tại sao còn đi theo hắn?
Tần Vô Song sắc bén hỏi lại
- Chi Tế Sơn ngoài Hồng Phong Nhân Tộc, căn bản không có nơi nào đặt chân để sinh sống.
Lâm Điển cười lạnh nói:
- Không đi theo hắn, cho dù ta muốn sống yên ổn cũng không thể sống yên ổn. Lẽ nào lại tới Dã Nhân Tộc? Hay tham gia vào Hầu tộc?
Tần Vô Song cười nói:
- Nam tử hán đại trượng phu, nơi dừng chân, đầu đội trời, chân đạp đất, một khi đã không thích thì không thể chết già ở đấy.
Lâm Điển lại tức giận:
- Ngươi nói với ta những lời này làm cái gì?
- Ta chỉ muốn hỏi ngươi, có muốn tạo nên một chút công lao sự nghiệp không?
- Muốn thì như thế nào? Không muốn thì như thế nào?
Lâm Điển trầm giọng hỏi.
- Nếu ngươi muốn, ta sẽ chỉ cho ngươi một con đường. Nếu không muốn, hôm nay liền thả ngươi xuống núi, bất luận ngươi đi đâu, ta đảm bảo tuyệt đối sẽ không có người ngăn cản hành tung của ngươi.
Tần Vô Song nghiêm mặt nói.
- Chỉ là, thế cục của Đại lục Thiên Huyền đã như vậy, một cái cây không thể tạo thành rừng. Một người, thực lực dù mạnh, nhưng chung quy vẫn là một tán tu mà thôi. Không có tổ chức, không có chỗ dựa lưng cường đại, cho dù ở các quốc gia nhân loại, cũng không tạo ra được tên tuổi gì. Bạn đang đọc truyện được copy tại Truyện FULL
Tần Vô Song thật ra không phải ăn nói lung tung. Ở các quốc gia nhân loại, tán tu không có Tông môn dựa vào cũng không phải không có. Nhưng những tán tu này, đại đa số là rối ren vô danh. Cho dù có một chút thủ đoạn, có thể đủ tu luyện đến cảnh giới không tệ, nhưng thanh danh tuyệt đối cũng hiển hách không nổi. Bởi vì ngươi một mình cô độc, người khác không sợ ngươi.
- Ai nói ta nhất định phải làm tán tu? Ta tới các quốc gia nhân loại, tùy tiện tham gia vào một Tông môn, lẽ nào bọn họ nhất định không thu nhận ta?
Trong lòng Lâm Điển kỳ thực đã có mấy phần công nhận những lời nói của Tần Vô Song, nhưng trên miệng vẫn ngang bướng như cũ.
- Được, ngươi đi tham gia, với tu vi Cao Linh Võ Cảnh của ngươi, thật sự không cần lo lắng người ta không thu nhận ngươi. Chỉ là, ngươi tùy tiện tham gia vào, muốn nhận được trọng dụng, muốn lập tức có được địa vị vô thượng, cũng có chút khó khăn. Bất kể như thế nào, mọi người đều sẽ giấu tài đối với ngươi. Trưởng lão khác họ các ngươi, ở Hồng Phong Nhân Tộc, có thể chiếm cứ được địa vị trung tâm không? Chỉ sợ là không thể thôi?
Tần Vô Song mỉm cười tự nhiên, nhưng lại nói trúng tim đen Lâm Điển.
Lâm Điển chán nản thở dài một tiếng:
- Ngươi nói không sai. Cá nhân một người xuất thân không tốt, không có Tông môn, cả đời khó mà tránh được cảnh cô hồn không nơi nương tựa? Đây lẽ nào đều là số mệnh?
Tần Vô Song cười nói:
- Đương nhiên không phải là số mệnh, cái mà các ngươi thiếu, chính là một cơ hội!
- Cơ hội?
Lâm Điển kinh ngạc ngẩng đầu, nhìn Tần Vô Song.
Tần Vô Song gật gật đầu:
- Đúng vậy, trước mắt ta có một cơ hội. Không biết ngươi có hứng thú nghe hay không.
- Xin cứ nói!
Khẩu khí của Lâm Điển, rõ ràng đã dễ chịu đi rất nhiều.
Tần Vô Song thản nhiên mỉm cười:
- Nếu ngươi đã nghe nói qua tên tuổi của ta, đương nhiên cũng biết lai lịch của ta. Quốc gia mà ta ở, vừa mới tấn cấp lên Đế quốc Thượng phẩm, là Đế quốc Đại La. Ở các quốc gia nhân loại, Đế quốc Đại La hiện giờ cùng Đế quốc Cửu Ô, Đế quốc Thiên Hành lập nên thế chân vạc vững chắc, thay thế vị trí của Đế quốc Xích Long. Hiện giờ nó là Đế quốc Thượng phẩm vừa mới tấn thăng không bao lâu, chính là lúc cần nhân tài…
- Ngươi muốn ta tham gia vào Đế quốc Đại La sao?
Lâm Điển trầm giọng hỏi.
- Đế quốc thế tục, không có ý tứ gì. Ta tiến cử ngươi tới Tông môn của ta – Tinh La Điện.
Tần Vô Song mỉm cười nói, hai mắt sắng quắc, nhìn chăm chú vào Lâm Điển, không để ánh mắt của hắn có cơ hội trốn tránh.
Lâm Điển chăm chú suy tư một lát, lại nói:
- Chỉ sợ bên trong Tông môn của ngươi, không dung nạp một người tới từ bên ngoài như ta?
- Ha ha. Điều này ngươi không cần phải lo lắng, Đại Điện chủ và Nhị Điện chủ của Tinh La Điện ta, đều có lòng dung nạp người tài, chỉ cần là người tài, nhất định có thể được trọng dụng. Tinh La Điện ta, đang chuẩn bị thành lập một Hộ Pháp Viện, nếu ngươi đi, có thể đảm nhận được chức một Tổng Hộ pháp!
Lâm Điển mặt mày khẽ động:
- Tổng Hộ pháp? Vậy Hộ Pháp Viện đó là cái gì? Chỉ là thủ hạ tay chân sao?
Tần Vô Song cười nói:
- Vị trí của Hộ pháp, trên Pháp vương và Trưởng lão, chỉ dưới quyền Điện chủ. Địa vị ở Tinh La Điện vô cùng cao. Cũng không cần lo lắng có người gạt bỏ ngươi.
Lâm Điển gật gật đầu, trầm mặc một lát, đột nhiên lại hỏi:
- Tại sao chọn ta?
Tần Vô Song thản nhiên cười nói:
- Ngay lần đầu tiên nhìn thấy ta đã nhìn ra phẩm cách của ngươi, những đám ô hợp của Hồng Phong Nhân Tộc tuyệt đối không thể nào sánh bằng. Có lẽ ta có thể nhìn nhầm, nhưng ta cảm thấy, ngươi đáng được ta coi trọng!
Hai mắt Lâm Điển lộ ra vẻ kinh ngạc, giật mình nhìn Tần Vô Song, trong lòng cũng sục sôi không thôi. Hắn sống mấy chục năm qua, đây vẫn là lần đầu tiên có người nói chuyện với hắn về phẩm cách, hơn nữa còn với giọng điệu khích lệ. Bất kể lời này xuất phát từ động cơ gì, tóm lại vẫn là một sự ca ngợi!
- Thế nào?
Tần Vô Song nghe lời đoán ý, biết Lâm Điển đã động lòng, tiếp tục nói:
- Ta nói mấy câu có chút tự đại. Hôm nay nếu ngươi chọn lựa tham gia vào Tinh La Điện, có lẽ một ngày nào đó ngươi sẽ cảm thấy đây là một chọn lựa vô cùng sáng suốt. Trước đây, cũng có rất nhiều người đối diện với chọn lựa giống như ngươi, bọn họ không do dự, chọn lựa tham gia với ta. Hiện tại, tất cả bọn họ, đều cảm thấy vô cùng may mắn.
Lâm Điển thở dài:
- Ta phải thừa nhận, ngươi là một thuyết khách thành công! Tần Vô Song, vừa rồi ta có vài lời không thành thật. Kỳ thật, ngươi hai mươi tuổi mà có thể tu luyện đến Linh Võ Đại viên mãn, đừng nói là ta, cho dù là những Lĩnh chủ chết tiệt của Hồng Phong Nhân Tộc, đều ngưỡng mộ không thôi!
Tần Vô Song nghe vậy, cười to ha ha, hắn phát hiện Lâm Điển này, lại có lúc cũng thú vị như vậy. Hắn còn tưởng rằng, Lâm Điển là một người cứng nhắc, không hợp tình người.