Tin tức Thiên Cơ Tông bị diệt môn trong ba bốn ngày ngắn ngủi đã lan ra khắp khu vực phía Đông. Cả Đế quốc Thiên Trì đều rơi vào trạng thái khủng hoảng, mất đi sự bảo vệ của Thiên Cơ Tông, ngày diệt vong của Đế quốc Thiên Trì không còn xa nữa!
Dù rằng Đế quốc Thiên Trì ngoài Thiên Cơ Tông ra còn có không ít tông môn khác, nhưng những tông môn này gánh vác một Đế quốc Hạ phẩm còn khó khăn chứ đừng nói đến Đế quốc Trung phẩm như Đế quốc Thiên Trì. Mà đằng sau sự diệt môn của Thiên Cơ Tông cũng có không ít những lời đồn khác. Thiên Cơ Tông câu kết Cửu Cung Phái, dẫn sói vào nhà, tự chuốc vạ vào thân! Rốt cuộc là thế lực nào đã tiêu diệt Thiên Cơ Tông?
Tất cả mọi nghi vấn, tuy có sự khuếch đại của sự đồn đại, nhưng mũi nhọn cuối cùng vẫn chỉ vào Đế quốc Đại La, vào Tinh La Điện.
Trên đường trở về, Tần Vô Song không dám trễ nải, chưa đến một ngày sau đã về tới Tinh La Điện. Tinh La Điện lúc này cũng đã triệu hồi các Đệ tử Trung tâm. Cấp cao Tinh La Điện đang hồi tưởng lại trận chiến với Cửu Cung Phái.
Thấy Tần Vô Song quay về, Vi Dực, Chu Phù và những người khác cùng ra chúc mừng. Vi Dực cảm thán:
- Tần sư đệ, từ nay về sau, lứa đệ tử trẻ tuổi Tinh La Điện ta sẽ phải ngưỡng mộ, lấy đệ làm tấm gương noi theo rồi!
- Vi Dực sư huynh, tiểu đệ chỉ là may mắn, cơ duyên trùng hợp, gặp được một vài kỳ ngộ thôi.
Tần Vô Song khiêm tốn nói.Triệu Mục Chi cũng tiến lại cười:
- Cho dù là kỳ ngộ, cũng là do phúc duyên của Tần sư đệ lớn. Tần sư đệ à, đệ quả thật đã khiến các sư huynh đây hổ thẹn đó!
Trác Bất Đàn cười:
- Các con cũng đừng tự chê bai mình. Vô Song có được thành tích này là do phúc duyên trời sinh và sự nỗ lực của mình. Mỗi người đều có tạo hóa riêng của mình. Chỉ cần các con nỗ lực tu luyện thì tương lai cũng sẽ rộng mở!
Triệu Mục Chi cười:
- Đúng vậy, nhân tài như Tần sư đệ có lẽ là nghìn năm mới có một. Còn như Triệu Mục Chi ta chắc năm năm có một. Ta cũng không nên so sánh nữa làm gì.
Đến nay, Tần Vô Song đã dẫn đầu quá xa, tâm thái các đồng môn cũng đã ôn hòa hơn. Vì cạnh tranh giữa họ sớm đã có kết thúc rồi. Cứ nghĩ nhiều không bằng bình tĩnh mà chiêm ngưỡng những biểu hiện tuyệt vời của Tần Vô Song.
- Đại Điện chủ, trên đường từ Đế quốc Thiên Trì về đây con thấy có rất nhiều tin đồn. Nhưng mũi nhọn đã chỉ về Tinh La Điện chúng ta. Bước tiếp theo chúng ta nên làm gì?
Tần Vô Song hỏi.
Trác Bất Đàn nói:
- Hôm nay ta triệu tập mọi người đến cũng là để bàn chuyện này. Thiên Cơ Tông đã bị tiêu diệt, đối với Tinh La Điện chúng ta mà nói thì đây là cơ hội ngàn năm có một. Nắm bắt tốt cơ hội này chúng ta rất có hy vọng xưng bá khu vực phía Đông, từ đó trở thành một Đế quốc Thượng phẩm nữa sánh vai với ba Đế quốc kia. Chỉ là như vậy thì phải công bố việc chúng ta đối phó với Cửu Cung Phái và tiêu diệt Thiên Cơ Tông.
Tất cả cùng gật đầu, điều lợi điều hại của việc này đã rất rõ ràng. Nếu công bố ra bên ngoài thì chắc chắn Tinh La Điện sẽ phải đối mặt với thế lực đằng sau Cửu Cung Phái.Nhưng nếu không công bố thì thanh danh của Tinh La Điện khó bề vang xa. Muốn thừa thắng xông lên thống nhất khu vựcphía Đông chắc chắn khó mà khiến các nước thần phục.
Truân Trung Trì nói:
- Đại Điện chủ, ta thấy Cửu Cung Phái thua trận này nhưng không biết là do Tinh La Điện chúng ta hạ thủ. Nhưng món nợ này cuối cùng rồi cũng rơi xuống đầu Tinh La Điện chúng ta. Thế nên, chúng ta dứt khoát công khai luôn, dùng tốc độ ánh sáng để càn quét khu vựcphía Đông!
Chủ ý này được sự tán đồng của các Điện chủ khác. Họ cũng nghĩ giấy không bọc được lửa. Tinh La Điện đã có thực lực đánh bại Cửu Cung Phái thì thừa nhận cũng chẳng sao. Nhân lúc sắt nóng phải rèn ngay, ổn định cục thế phía Đông, lấy đây là cứ điểm, tự xưng Đế quốc Thượng phẩm. Đến lúc đó, tin chắc các Đế quốc Thượng phẩm khác muốn không thừa nhận Đế quốc Đại La cũng không được nữa rồi.
Trác Bất Đàn trầm ngâm gật đầu, quay ra hỏi Tần Vô Song:
- Vô Song, con thấy sao?
Tần Vô Song cười:
- Đệ tử thấy không phải là không thể. Sớm hay muộn thì rồi cũng phải đối mặt. Bị động chờ đợi không bằng chủ động xuất kích. Thực tế đã chứng minh, chủ động xuất kích tốt hơn nhiều so với bị động hứng đòn!
Những lời của Tần Vô Song lập tức được mọi người ủng hộ. Truân Trung Trì cười lớn:
- Không sai, đối phó với Cửu Cung Phái, nếu không phải áp dụng ý kiến của Vô Song chủ động xuất kích, nếu để Cửu Cung Phái đánh đến Tinh La Điện thì dù có đánh lui được chúng thì cũng sẽ có không ít thương vong!
- Đúng vậy, chủ động xuất kích! Đại Điện chủ, chúng ta đã chủ động một lần rồi sao không thêm vài lần nữa? Thống nhất các nước phía Đông, hiệu lệnh của ta đến đâu là khắp nơi phục tùng đến đó!
Dã tâm của Chung Vô Ẩn bắt đầu bùng lên.
Nếu thăng cấp lên Đế quốc Thượng phẩm thì địa vị của Đế quốc Đại La sẽ hoàn toàn khác. Cục diện của cả khu vực phía Đông này sẽ nằm trong sự khống chế của Tinh La Điện. Lợi ích của việc này không nói cũng biết.
Đúng lúc đó, một đệ tử đi vội vàng bước vào, đến trước mặt Trác Bất Đàn nói:
- Đại Điện chủ, ngoài điện báo có Đại Long đầu Long Hổ Môn đến gặp.
- Thời Thừa Long?
Trác Bất Đàn và các Điện chủ ngạc nhiên. Tần Vô Song thì cười ẩn ý. Thời Thừa Long đến cũng đúng lúc thật. Sớm không đến, muộn không đến, lại đến đúng lúc này là có ý gì?
Nhưng hắn nghĩ một chút là hiểu ý đồ của Thời Thừa Long. Gần đây tin tức về thảm họa của Thiên Cơ Tông không ngừng lan ra, chắc chắn đã đến tai Long Hổ Môn, khiến chúng đứng ngồi không yên. Mà việc Cửu Cung Phái xâm chiếm Tinh La Điện lại chẳng có tin tức gì khiến Long Hổ Môn càng thêm lo lắng. Tên Thời Thừa Long này chắc chắn đến để thăm dò tin tức.
Truân Trung Trì cười đầy ẩn ý:
- Đại Điện chủ, tên Thời Thừa Long cũng rất biết chọn thời điểm!
Trác Bất Đàn cười, gật đầu:
- Hôm đó ta đến Đế quốc Đan Dương gặp thì chúng hờ hững. Lúc này chúng đến chắc chắn là đang lo sợ. Chư vị thấy ta nên gặp hay không?
Quan hệ của Tinh La Điện và Long Hổ Môn vốn dĩ có thể coi là khá hòa hợp. Nhưng vì lần trước khi Trác Bất Đàn đến gặp thì Long Hổ Môn tìm mọi cách thoái thác khiến Tinh La Điện thất vọng, biết Long Hổ Môn không phải đồng minh sinh tử.
- Đại Điện chủ nói xem Thời Thừa Long đến là có ý gì?
Điền Tri Hành hỏi.
Trác Bất Đàn nói:
- Thời Thừa Long đến chắc chắn là để tìm hiểu kết quả cuộc xâm chiếm của Cửu Cung Phái. Dọc đường chắc cũng đã biết Tinh La Điện ta bình an vô sự. Tuy hắn không biết Cửu Cung Phái thất bại, nhưng nếu Tinh La Điện bình an thì hắn đến thăm hỏi. Còn nếu Tinh La Điện gặp nguy hắn quay về là được. Đây chính là ý đồ của hắn!
Tần Vô Song gật đầu:
- Đại Điện chủ nói có lý!
Truân Trung Trì lạnh lùng nói:
- Vậy thì chúng ta kệ hắn, để hắn nếm mùi vị của sự tuyệt vọng không nơi bám víu!
Trác Bất Đàn gật đầu:
- Lão Nhị, ngươi đi gặp hắn đi. Nếu hắn muốn nói về thời thế thì hãy chuyển sang chuyện gia môn. Nếu hắn hỏi ta thì bảo ta đã bế quan. Nếu hỏi Thiên Cơ Tông thì hãy nói cho hắn biết do Tinh La Điện ta làm. Nếu hắn còn hỏi chuyện Cửu Cung Phái thì cứ giả vờ hồ đồ. Nói chung hãy khiến hắn chẳng thăm dò được chút phong thanh nào hết.
Truân Trung Trì cười:
- Ta hiểu rồi, phải khiến hắn mù mờ như đứng trong sương mù.
- Đúng là thế!
Trác Bất Đàn cười:
- Đợi khi hắn bàng hoàng, ta sẽ xuất hiện lật bài ngửa với hắn. Như thế, Long Hổ Môn không chiến mà bại, lúc đó Tinh La Điện thống nhất phía Đông mới thực sự khiến không ai không nghe theo!
Bốn vị Điện chủ đều gật đầu tán đồng. Truân Trung Trì cười nói:
- Vi Dực, Vô Song, hai con cùng ta ra gặp Thời Thừa Long.
Tần Vô Song và Vi Dực cùng gật đầu rồi theo Truân Trung Trì ra ngoài. Bạn đang đọc truyện tại - http://truyenfull.vn
Trác Bất Đàn cười:
- Thời Thừa Long gặp Lão Nhị chắc sẽ bất ngờ lắm! Ha ha… Long Hổ Môn gặp nguy rụt cổ, nên đối xử với chúng như thế!
Thời Thừa Long được đưa đến tiền điện, trong lòng tuy có nôn nóng nhưng thấy đệ tử Tinh La Điện đi đi lại lại, ai cũng bình thản, dường như chẳng có tai họa gì xảy ra vậy. Trong lòng hắn lại thấy hồ nghi.
Rốt cuộc là Cửu Cung Phái căn bản không đến, hay là Cửu Cung Phái đã đi rồi? Nghĩ thì thấy Cửu Cung Phái chẳng phải loại hiền lành gì, dù thế nào thì cũng không thể không gây hấn gì là về luôn chứ? Lẽ nào Tinh La Điện để lộ ra có chỗ dựa nào đó khiến Cửu Cung Phái biết khó mà rút lui?
Đang nghĩ thì bên ngoài vang lên tiếng bước chân, một chuỗi tiếng cười truyền đến tai hắn, nghe tiếng cười này Thời Thừa Long chột dạ:
- Sao lại là hắn?
Đương nhiên hắn nghe ra người đó là Truân Trung Trì! Không phải hơn một năm trước hắn bị Triệu Hằng đả thương, theo tin đồn thì nội thương không được chữa trị cơ mà?
Đang nghĩ thì Truân Trung Trì đã bước vào:
- Ha ha… Thời Long đầu, cơn gió nào đưa ngài đến đây vậy?
Thời Thừa Long trong lòng hồ nghi nhưng vẫn tươi cười:
- Truân Điện chủ, đã hai năm không gặp, ngài vẫn như ngày nào! Xem ra lời đồn bên ngoài không thể tin được. Thấy Truân Điện chủ bình an thế này, ta rất mừng, rất lấy làm mừng! Ha ha…
- Thời Long đầu, trong mắt người đời chắc Truân mỗ đã thành nắm xương khô rồi đúng không?
Truân Trung Trì giơ tay ra:
- Thời Long đầu, mời ngồi!
Thời Thừa Long thở dài:
- Tin đồn nói Truân Điện chủ bị Phó Chưởng môn của Cửu Cung Phái là Triệu Hằng đả thương đan điền, thương tích nặng không cứu chữa được. Thì ra chỉ là lời đồn đại vớ vẩn. Hại ta một năm nay cứ than thở mãi, khu vực phía Đông lại mất đi một hào kiệt. Truân Điện chủ, tin đồn thật là…
- Cũng không phải là tin đồn. Chỉ là Truân mỗ mệnh lớn may mắn không chết mà thôi.
Truân Trung Trì vẫy tay:
- Vi Dực, Vô Song đến bái kiến Thời Long đầu.
- Vãn bối bái kiến Thời Long đầu.
Tần Vô Song và Vi Dực tiến đến hành lễ.
- Nhị vị hiền điệt không cần khách khí. Hồi đó ở Thiên Cơ Tông, Thời mỗ đã được lĩnh giáo phong thái của hai vị, nay hình như đã lại tiến bộ rồi.
Khẩu khí Thời Thừa Long bỗng nặng nề:
- Đáng tiếc chưa đến hai năm mà Thiên Cơ Tông đã trở thành một cái tên trong lịch sử rồi. Truân Điện chủ có nghe về chuyện Thiên Cơ Tông bị diệt môn không?
Truân Trung Trì gật đầu:
- Có nghe!
Ánh mắt Thời Thừa Long lóe sáng:
- Vậy ngài có biết gì về nội tình không?
Truân Trung Trì cười ha ha:
- Cũng không có nội tình gì, là do Tinh La Điện ta làm!
Lời nói này khiến tim Thời Thừa Long co giật, sắc mặt trở nên phức tạp.
Khí thế bị kinh sợ. Chưởng quầy đó hiển nhiên cũng có chút hiểu rõ, biết ba người này không dễ lừa gạt, đành phải thuận thế xuống nước:
- Được rồi, lúc trước đều là quy ước hành nghề của chúng ta. Nói thật, bọc hành lý trữ vật này của ngươi, nếu nói thật sự giá trị thì cũng không đúng. Xem bộ dạng của các ngươi, giống như thật sự thiếu tiền tiêu vậy. Ta sẽ đưa cho các ngươi ba mươi viên hoàng tinh thạch. Đây là giá hữu nghị rồi, người khác tới đổi, nhiều nhất chỉ được mười lăm viên thôi.
Tần Vô Song nhẩm tính, ba mươi hoàng kim thạch, mặc dù không xem là một khoản lớn, nhưng chi phí mười ngày nửa tháng, xem như cũng có. Lập tức cũng lười tốn nước miếng đi trả giá, đem bọc hành lý trữ vật đặt trên quầy hàng:
- Theo ý ngươi, ba mươi viên hoàng tinh thạch!
- Lão Đại, như vậy không phải quá lợi cho hắn sao?
Cô Đơn còn có chút không phục.
Tần Vô Song thật ra lại thoải mái:
- Võ Viêm, không cần nói nữa, cứ định như vậy đi.
Hắn biết tính tình Cô Đơn nóng nảy, chút chuyện này kỳ thực căn bản không đáng nhắc đến.
Chưởng quầy đó thành thực lấy ra ba mươi viên hoàng tinh thạch, sau đó lấy tờ khai ra, chuẩn bị lập giấy tờ cầm cố. Tần Vô Song xua xua tay:
- Vật này sẽ không chuộc lại, cầm luôn. Ai nhẫn nại mà lập giấy tờ với ngươi.
Nói xong, liền thu hết hoàng tinh thạch, xoay người lướt đi.
- Hắc hắc, Lão Đại, có tiền rồi sao? Tìm một chỗ uống mấy chén đi?
Bao Bao là phái lạc quan, chỉ cần có tiền, liền nghĩ đến hưởng lạc.
Nhìn thấy Cô Đơn còn có chút tức giận, Bao Bao lại cười trêu ghẹo nói:
- Ta nói Cô Đơn ca ngươi, ngươi từ sáng đến tối thấy ai cũng tức giận, xem ra ngươi không dung nhập được vào cuộc sống nhân loại rồi. Chút chuyện nhỏ nhặt này, không đáng so đo.
Tần Vô Song thấy lông mày Cô Đơn nheo lại thành một đường, cũng cười nói:
- Cô Đơn, xem ra ngươi còn phải học tập Bao Bao, thế giới của nhân loại và Thú Tộc hoàn toàn khác nhau. Thời gian ngươi dung nhập lâu rồi, phải biết chút chuyện này, căn bản không đáng được nhắc đến.
Cô Đơn thở dài:
- Ta cũng không phải tức giận, chỉ là thấy mặt mũi của bọn chúng, chỉ muốn ra sức đánh cho bọn chúng một trận.
Bao Bao mỉm cười:
- Ngươi giơ nắm đấm lên, đánh chết bọn chúng. Phiền phức lại tới rồi.
- Đến thì đến, sợ cái gì chứ?
Cô Đơn thực sự rất côn đồ.
Bao Bao lại lười biếng nói:
- Cô Đơn ca, nếu vì chút chuyện nhỏ mà tìm phiền phức, ta sẽ không làm. Vậy cả ngày còn có thời gian nghỉ ngơi nữa không?
- Được rồi, các ngươi đừng cãi nhau nữa. Chúng ta tìm một chỗ, uống mấy chén đi.
Tần Vô Song trước đó cảm nhận được buồn bực không có tiền, bây giờ có tiền rồi, đương nhiên sẽ không hàm hồ.
Ba người vừa rời khỏi mặt đường, ở góc đường liền xuất hiện hai luồng thân ảnh. Từ xa nhìn bóng dáng bọn Tần Vô Song rời khỏi, hai người này chăm chú ghi nhớ tướng mạo của bọn Tần Vô Song.
- Câu Tử, có nhìn rõ không? Ba tên gia hỏa này, đúng là dê béo. Nhanh đi bẩm báo với Đường chủ, nếu có thể làm thịt được ba con dê béo này, chúng ta không cần phải lo chuyện ăn uống mấy năm nữa.
- Hắc hắc, nhìn rõ lắm. Bưu ca, ngươi theo dõi bọn chúng, ta đi bẩm báo Đường chủ.
- Nhanh đi!
Bưu ca thúc giục, lập tức lại nói:
- Ta qua đó xem bọn chúng đi đâu. Đừng để dê béo đi ra khỏi phạm vi thế lực của bang Thanh Thụ chúng ta.
Tần Vô Song không ngờ, bọn chúng vừa tới Thiết Mộc Châu Thành, đã bị bọn côn đồ bản địa theo dõi. Bang Thanh Thụ này, ở Thiết Mộc Châu Thành, chính là thuộc về thế lực bất nhập lưu trong cách nói của Ngân Hầu Vương.
Cái gọi là bất nhập lưu, cũng không phải chỉ bọn chúng hoàn toàn không ra tay. Chỉ là so với biển cả cuồn cuộn của Hiên Viên Khâu, không thể tiến nhập chủ lưu mà thôi.
Không vào được chủ lưu. Nhưng cho dù là nơi nhánh sông nhỏ bé như châu thành, năng lượng cũng rất lớn. Huống hồ, bang Thanh Thụ này, vẫn thuộc về giới giữa thế lực tam lưu và bất nhập lưu. Nói nó mạnh, cũng không phải quá mạnh, nhưng nói nó yếu, ở Thiết Mộc Châu Thành, tuyệt đối được xem là cường hào ác bá một phương.
Ba người tìm được một tửu lâu, ăn một chút món ăn ngon lành, lại gọi ba bình rượu lớn, thoải mái chè chén. Bữa ăn này mặc dù không xa hoa, nhưng cũng tốn của bọn họ hai viên hoàng tinh thạch.
Ba bình rượu, Cô Đơn đã uống hết hai bình. Khi đi ra tửu lâu, ngay cả đầu lưỡi cũng có chút lớn hơn. Bao Bao không khỏi phì cười, nó đương nhiên biết, đây khẳng định là Cô Đơn uống cho thỏa thích. Trước đó hình dáng bề ngoài của Tử Điện Phần Diệm Thú hung hãn, trước khi không có chân không luyện hình, không thể uống rượu thoải mái. Hiện giờ luyện ra hình người, được uống rượu, uống nhiều như vậy, có thể không ngã xuống, còn có thể tự mình đi đường, điều này đã rất giỏi rồi.
Bao Bao cười nói:
- Cô Đơn ca, không ngờ tửu lượng của ngươi lại khá như vậy.
Cô Đơn cũng cười lớn nói:
- Đúng vậy, ngươi cũng không xem xem ta là ai.
Tần Vô Song thấp giọng nói:
- Hai người các ngươi, đừng dùng xưng hô cũ nữa. Nhớ kỹ, các ngươi một người là Võ Nguyên, một người là Võ Viêm. Võ Viêm là Lão Nhị, Võ Nguyên là Lão Tam.
Bao Bao cười ha ha:
- Ha ha, Lão Đại, ta quên mất.
Khi đang đi, Cô Đơn đột nhiên sáng mắt, thẳng đơ nhìn dưới vòm cầu, một đám hán tử dơ bẩn, đang đốt lửa sưởi ấm, trong tay còn đang cầm que sắt, xiên qua thứ gì đó, đang nướng trên lửa, tỏa ra từng trận khói mù.
- Lão Đại, không ngờ, ở Hiên Viên Khâu cũng có hành khất?
Đầu lưỡi Cô Đơn có chút trướng lên, nói chuyện cũng có chút bất lợi.
- Ở đâu còn có thể không có hành khất chứ?
Bao Bao trái lại thấy nhưng không thể ngạc nhiên.
Hiên Viên Khâu này mặc dù là Cấm địa của Thần, nhưng dù sao vẫn là nơi người bình thường nhiều hơn. Chỉ có điều trong vô số những người bình thường, trong Hiên Viên Khâu lại thai nghén cường giả vượt qua các quốc gia nhân loại gấp mười, gấp trăm lần mà thôi.
Cô Đơn đột nhiên ý niệm biến chuyển, nói với Tần Vô Song:
- Lão Đại, có thể cho ta ba viên hoàng tinh thạch không?
Bao Bao cười lớn:
- Lão nhị, trước kia ngươi là kẻ cuồng sát nhân, lẽ nào bây giờ còn nổi lên thiện tâm, định phổ độ chúng sinh sao?
Cô Đơn kêu lên:
- Phổ độ chúng sinh cái quỷ gì. Bao Bao, ta sẽ diễn trò hay cho ngươi xem.
Nói xong, bay nhanh tốc độ, lẻn đến bên cạnh vòm cầu. Kêu mấy tên ăn xin:
- Mấy người các ngươi, cắm chỗ ở đây, có muốn ăn ngon, có muốn ở khách điếm sạch sẽ? Ngủ thoải mái trên giường lớn không?
Mấy tên hành khất ngây người một lát, ánh mắt chết lặng, liếc nhìn Cô Đơn, đều lần lượt quay đầu đi. Không thèm quan tâm đến câu hỏi của Cô Đơn.
Có một tên thì thầm nói:
- Tên say này uống quá nhiều nước tiểu ngựa, lại đến tiêu khiển chúng ta.
Cô Đơn nghe xong, cũng không tức giận, lớn tiếng nói:
- Những kẻ sa cơ thất thế các ngươi, nghe rõ rồi chứ. Đại gia hôm nay tiền nhiều, không có chỗ tiêu. Thấy mấy người các ngươi đáng thương, mời các ngươi uống ở tửu lâu, ở trọ khách điếm. Đừng nói các ngươi không cần, qua thôn làng, không cần khách điếm.
Nói xong, tay vứt ra, mấy viên hoàng tinh thạch phát quang rực rỡ, nhất thời khiến ánh mắt của mấy tên hành khất trở nên khác trước. Tụ lại một chỗ, thấp giọng thương nghị.
- Tên hán tử say này không phải điên rồi chứ?
- Nhìn bộ dạng của hắn, có mấy phần điên khùng!
- Nhưng hoàng tinh thạch này, hàng thật giá thật, chi bằng chúng ta thử một chút?
Cô Đơn nghe bọn chúng thương nghị, chỉ cười lạnh:
- Thử cái gì? Đi theo đại gia ta, không gạt các ngươi đâu!
Tần Vô Song thấy Cô Đơn như vậy, nhất thời hiểu rõ tâm tư của hắn. Trong lòng cười khổ, không ngờ Cô Đơn mặc dù không dung nhập vào thế giới nhân loại, nhưng đã học được cách dùng ngoài vũ lực để hả giận.
Mấy tên hành khất, thấy Cô Đơn nói rất chân thành, đều hoan hô, ném thứ đang cầm trong tay. Bước nhanh đi theo Cô Đơn.
Đi nhanh đến cửa khách điếm trước đó, Cô Đơn quay đầu nói:
- Các ngươi chờ ở đây, đừng lộ mặt. Ta vào hỏi trước đã. Bạn đang đọc truyện tại Truyện YY -
Tần Vô Song và Bao Bao chỉ mỉm cười, bọn họ biết, oán khí trong lòng Cô Đơn chưa hết, vẫn luôn khó chịu. Vậy chi bằng để hắn chơi đùa một chút. Chơi đủ rồi, khí của hắn cũng thuận theo đó mà đi luôn.
Cô Đơn xoay người đến gần khách điếm đó. Lão chưởng quầy đang gảy bàn tính dưới ánh đèn, tiếp tục tính toán sổ sách của hắn. Tiểu nhị quán trọ lại đang chống tay, chờ đóng cửa.
Nhìn thấy Cô Đơn đi vào, trên khóe miệng lại hiện ra một nụ cười giễu cợt, cũng không mở miệng, chỉ lạnh lùng nhìn, biểu tình trên mặt hiển nhiên là nói, quỷ nghèo đến từ nông thôn, không có tiền nói toạc mồm mép cũng không có tác dụng gì.
Cô Đơn lớn tiếng hỏi:
- Tiểu tử, đại gia hỏi ngươi. Không có tiền không thể ở, đúng không?
Tiểu nhị đó cười lạnh nói:
- Không sai, không có tiền, đừng nói là đại gia nhà người, cho dù là ông nội ngươi, đồng dạng cũng không thể cho ngươi ở!
Cô Đơn cười lạnh nói:
- Vậy nếu có tiền, tôn tử cũng có thể ở, đúng không?
- Đúng vậy, có tiền chính là đại gia, đảm bảo hầu hạ ngươi thoải mái.
- Có tiền là được sao? Ai cũng có thể ở, đúng không?
Cô Đơn lạnh giọng hỏi.
- Đúng vậy, ngươi có tiền không?
Tiểu nhị quán trọ châm chọc hỏi.
Ba! Cô Đơn lấy năm viên hoàng tinh thạch trong tay vỗ xuống:
- Mở cửa bảy phòng đơn ra đây!
Hành động này, trái lại khiến tiểu nhị khách điếm có chút giật mình, nhưng hắn lập tức khôi phục lại trấn định, ngượng ngùng cười nói:
- Uy phong gì chứ, chút tiền này, ai thèm để mắt chứ!
- Nhiều lời, lấy phòng đi!
Cô Đơn thúc giục nói.
Tiểu nhị khách điếm vươn tay ra, cầm lấy ba viên trong năm viên hoàng tinh thạch:
- Phòng đơn ba mươi ngân tinh thạch một phòng. Ba bảy hai mươi mốt, bảy phòng là hai trăm mười viên ngân tinh thạch. Thu của ngươi ba viên hoàng tinh thạch, trả lại ngươi chín mươi ngân tinh thạch. Chúng ta làm ăn không dối gạt, không ức hiếp người ở nông thôn.
Nói xong, thuận tay ném ra bảy miếng số phòng, phía trên có bảy chìa khóa.
Cô Đơn cười lạnh nói:
- Vội vã thối tiền lẻ làm cái gì? Phần còn lại, làm một bàn tiệc rượu, có đủ không? Khách điếm các ngươi, không phải kèm thêm quán cơm sao?
- Vậy cũng được, chờ đi!
Tiểu nhị khách điếm tựa hồ đối xử với Cô Đơn như tú tài nghèo hèn, từ đầu đến cuối đều mang theo một loại giễu cợt, khinh thường.
Cô Đơn cười lạnh nói:
- Mấy người các ngươi, vào hết cho ta.
Mấy tên hành khất nghe Cô Đơn gọi, đều chen nhau tiến vào. Bảy người cùng tiến vào, trong đại sảnh khách điếm, nhất thời tràn ngập một mùi vị phức tạp.
Loại mùi vị này vô cùng phức tạp, chua thối giống như bình dưa chua ngâm nước mấy tháng. Hôi thối giống như chó chết nửa tháng. Lại cộng thêm mùi mồ hôi thối mấy năm không tắm rửa, mùi hôi thối của thức ăn trong đống rác… Các loại tanh tưởi cùng hợp lại một chỗ, hợp thành mùi hôi thối tuyệt thế, nhất thời khiến cho toàn bộ đại sảnh tràn ngập một mùi vị không thể nào nói nổi.
Tiểu nhị đó nhất thời hoa mắt, tiếp theo bịt mũi, yết hầu vừa động, nôn ra một trận ngay tại chỗ. Mùi thối này, thật sự rất kinh khủng.
Mấy tên hành khất lại cười đùa hí hửng, chỉ thúc giục:
- Đại gia hảo tâm, ăn ngon ở đâu vậy? Giường lớn thoải mái ở đâu?
Cô Đơn lười biếng chỉ vào tiểu nhị:
- Hắn sẽ sắp xếp cho các ngươi. Đây là hắn nói, có tiền chính là đại gia, bảo đảm hầu hạ các ngươi thoải mái. Tiền ta đã trả cho bọn chúng rồi, cấp bậc đại gia cho các ngươi hưởng thụ. Đừng khách khí, tận tình một chút. Đừng lãng phí tiền của ta.
Mấy tên hành khất mặt mày rạng rỡ. Đều trầm trồ khen ngợi.