Minh chủ đã được chọn ra. Hội Liên minh đã lên đến cao trào. Dưới sự dẫn dắt của Minh chủ, các thế lực cùng cắt máu ăn thề, lập ra minh ước. Sau khi định ra minh ước, Tinh La Điện tổ chức đại yến chiêu đãi khách từ bốn phương, không khí trở nên náo nhiệt vô cùng.
Sau vài tháng chuẩn bị, kết quả của Đại hội Đồng minh lần này khiến trên dưới Tinh La Điện hết sức hài lòng. Không những trở thành Minh chủ một cách thuận lợi mà còn khiến Tinh La Điện để lại được ấn tượng sâu sắc.
Bước đi này thuận lợi đã tạo nền tảng vững chắc cho việc Đế quốc Đại La thăng cấp trở thành Đế quốc Thượng phẩm. Tinh La Điện đã hoàn thành Đại hội Đồng minh, tiếp theo thăng cấp Đế quốc Thượng phẩm thì phải tiến hành với danh nghĩa của Hoàng thất Đế quốc Đại La. Cơ hội chín muồi thì mọi việc sẽ thuận lợi, Đế quốc Đại La bắt đầu thực hiện những bước chuẩn bị cuối cùng.
Trong các quốc gia nhân loại, Đế quốc Thượng phẩm là cấp cao nhất, vì thế cái gọi là thăng cấp cũng chỉ là tự phong mà thôi.
Đương nhiên cái tự phong này cũng phải có điều kiện chứ không phải muốn phong là phong được. Ít nhất, muốn có được địa vị Đế quốc Thượng phẩm thì phải được sự công nhận của ba Đế quốc Thượng phẩm khác. Khi đã được chấp nhận thì nghi thức tự phong mới được tổ chức. Nếu không thì sẽ chỉ dẫn đến những ánh nhìn thù địch của các Đế quốc Thượng phẩm, thậm chí còn bị liên thủ chinh phạt. Vì thế mà trước tiên phải thăm dò phản ứng của ba Đế quốc Thượng phẩm, đó là điều tất yếu.
Trong ba nước đó, cuộc đại chiến với Cửu Cung Phái của Đế quốc Xích Long vừa chấm dứt, đương nhiên không cần phải xem phản ứng của bọn chúng rồi.
Trọng điểm là Đế quốc Thiên Hành và Đế quốc Cửu Ô. Đế quốc Đại La một mặt phái sứ thần đi đến hai Đế quốc Thượng phẩm này. Mặt khác cũng gấp rút chuẩn bị cho việc thăng cấp.
Tần Vô Song hiếm khi được rỗi rãi, cùng Bao Bao và Tử Điện Phần Diệm Thú tiềm tâm tu luyện.
Tần Vô Song hiện nay đã có địa vị cực cao ở Tinh La Điện, vì thế hắn có thể thoải mái sử dụng bất cứ bãi tu luyện nào của Tinh La Điện.
Hôm nay Bao Bao và Tử Điện Phần Diệm Thú đang trao đổi kinh nghiệm hăng say, bỗng Bao Bao dừng lại:
- Cô Đơn ca, dừng chút đã!
Tử Điện Phần Diệm Thú khựng lại, kêu lên:
- Bao Bao, đang đánh hăng ngươi dừng lại làm cái gì hả?
Bao Bao ngồi xuống đất:
- Khí tức trong người ta đang cuộn trào, hình như là dấu hiệu đột phá.
Tử Điện Phần Diệm Thú hét lên:
- Không thể nào, Bao Bao, không phải ngươi nói mới lên Linh Võ Đại viên mãn không lâu sao? Làm sao mà lại sắp đột phá nữa rồi?
Bao Bao cười hì hì:
- Đây chính là lợi ích của huyết thống Thái cổ Thần vượn đó.
Tần Vô Song tiến lại:
- Bao Bao, ngươi có dấu hiệu đột phá thật sao?
Bao Bao gật đầu:
- Vô Song lão đại, đúng thế, có phải là hơi nhanh quá không?
Tần Vô Song vốn nghĩ tốc độ tăng cấp của mình đã là nhanh, nhưng Bao Bao này chưa đến nửa năm đã lại đột phá. Mà lần này không phải đột phá bình thường, mà là vào một lĩnh vực mới hoàn toàn - Hư Võ Cảnh!
Tử Điện Phần Diệm Thú lầu bầu:
- Đáng ghét, Bao Bao, trước khi bị phong ấn ta đã ở trạng thái đỉnh phong của Linh Võ Đại viên mãn rồi. Bây giờ vẫn chưa có dấu hiệu đột phá. Ngươi mà đột phá thì thể diện của Cô Đơn ca ta đây biết để đi đâu chứ?
Bao Bao đắc ý:
- Cô Đơn ca, không phải ngươi đố kỵ với ta đấy chứ?
Tử Điện Phần Diệm Thú giận dữ:
- Đố kỵ cái mông ngươi! Cô Đơn ca ta cũng bế quan tu luyện, tranh thủ sớm đột phá, không thể để nhóc con nhà ngươi vứt lại đằng sau được!
Tần Vô Song biết Tử Điện Phần Diệm Thú và Bao Bao đều là Linh thú Thiên phú hiếm có. Mà Bao Bao lại có huyết thống của Thái cổ Thần vượn, còn được ăn thánh vật vạn năm Thánh Tượng Quả.
Thánh Tượng Quả đánh thức huyết mạch Thái cổ Thần vượn, trong cảnh giới Linh Võ, đột phá là chuyện vặt vãnh. Nếu Bao Bao mới là Sơ Linh Võ Cảnh thì cũng có khả năng nhảy vọt lên Linh Võ Đại viên mãn. Thăng vượt cấp còn được huống hồ chỉ là thăng một cấp.
- Vô Song lão đại, vậy thiệt thòi cho huynh phải làm hộ pháp cho ta rồi.
Bao Bao làm mặt quỷ. Tần Vô Song cười ha ha:
- Được, chuyện nhỏ. Ở địa bàn của Tinh La Điện thì sẽ không có chuyện gì ngoài ý muốn đâu. Nhưng ta vẫn quyết định làm hộ pháp cho các ngươi.
Bao Bao cười tít mắt nói với Tử Điện Phần Diệm Thú:
- Cô Đơn ca, ngươi định bế quan trong bao lâu?
Tử Điện Phần Diệm Thú hét:
- Mười ngày… không, một tháng. Không không, ba đến năm tháng. Haizzz, ngươi bảo ta bao lâu đây?
Bao Bao cười:
- Cô Đơn ca, thế đâu gọi là bế quan, rõ ràng là giận dỗi mà. Ta chỉ cần một tháng, nhiều nhất là một tháng, nhanh thì nửa tháng. Hay là chúng ta thi đi?
Tử Điện Phần Diệm Thú giận dữ:
- Thi thì thi!
- Được, Cô Đơn ca, hạn là một tháng, được chứ? Nếu sau một tháng ngươi chưa đột phá mà ta đột phá thì ngươi phải phục dịch ta miễn phí, đấm lưng bóp vai cho ta ba năm, không được trốn tránh, thế nào?
Tử Điện Phần Diệm Thú cười kỳ quái:
- Ngươi không sợ ta bóp nát ngươi ra thì chúng ta thi.
Tần Vô Song nói:
- Hai bảo vật sống các ngươi đừng gây chuyện nữa. Nghiêm túc bế quan đi. Thời hạn một tháng, không cần miễn cưỡng. Sau một tháng ta nghĩ chuyện Đế quốc Đại La thăng cấp lên Đế quốc Thượng phẩm cũng sẽ rõ ràng thôi. Nếu trong các ngươi có được một người thăng lên Hư Võ Cảnh thì đúng là vui ngoài mong đợi.
Bao Bao cười:
- Vô Song lão đại, huynh cứ đợi đi!
Tần Vô Song nói:
- Đi đi!
Lúc đó hai bảo vật sống mới không gây sự nữa, tự đi tìm nơi bế quan.
Tần Vô Song một mình ở ngoài cũng không nhàn rỗi. Từ sau khi hấp thụ linh lực của Triệu Hằng và Đao Hải Đường, đan điền của hắn dù vẫn chưa đến gần mức đột phá Linh Võ Đại viên mãn nhưng cũng có chút dấu hiệu mơ hồ nào đó. Chỉ cần cứ tu luyện với tốc độ này thì đột phá là chuyện sớm muộn.
- Nay Bao Bao và Cô Đơn đều tiến bộ vượt bậc, mình không thể để tụt lại phía sau quá nhiều.
Tần Vô Song nghĩ:
- Xem ra mình cần phải nỗ lực hơn nữa!
Có Bao Bao và Tử Điện Phần Diệm Thú làm động lực, Tần Vô Song không dám chậm trễ trong việc tu luyện. Hắn biết mình cũng có một ưu thế về tu luyện. Đó chính là thể xác chắc chắn. Dù có hấp thu linh lực thế nào thì cũng không sợ linh lực phản phệ. Hắn biết tất cả là nhờ hai lần Thần quang Tẩy lễ của Thất Tuyệt Liên Hoàn Trận. Từ sau khi vào Đệ tam hoàn, Tần Vô Song càng hiếu kỳ với Thất Tuyệt Liên Hoàn Trận. Đệ tứ hoàn lại ở Hiên Viên Khâu.
- Rốt cuộc thì chủ nhân của Thất Tuyệt Liên Hoàn Trận là ai? Đằng sau nó có ẩn giấu bí mật gì?
Bất giác Tần Vô Song lại có nhiều sự mong đợi hơn:
- Hôm đó Mộ Dung tiểu thư từng nói, Hiên Viên Khâu cũng có một Tần gia. Rốt cuộc tổ tiên Tần gia trấn Đông Lâm của ta có quan hệ gì với Tần gia ở Hiên Viên Khâu không?
Hắn còn nhớ phụ thân từng nói với mình về cơ mật tổ huấn, nói trong tổ đường gia tộc Tần gia trấn Đông Lâm có một cơ quan, nhưng phải là cường giả Linh Võ Đại viên mãn mới có thể mở được. Bạn đang đọc truyện tại - www.Truyện FULL
Linh Võ Đại viên mãn đã là cấp bậc mạnh nhất ở các quốc gia nhân loại mà cũng chỉ là mới có tư cách khởi động cơ quan này. Có thể thấy nếu Tần gia có Tông môn thật thì ít nhiều cũng có quan hệ với Hiên Viên Khâu.
Dù không có thì Tông môn Tần gia chắc chắn cũng rất lợi hại. Nhưng theo sự phân tích tổ huấn mà phụ thân nói thì có lẽ Tông môn Tần gia đã gặp phải nguy cơ gì đó. Nếu không thì sao lại phải điều bớt thế lực đến đây?
Những đầu mối vụn vặt, Tần Vô Song không nghĩ tiếp nữa. Việc cần gấp bây giờ là phải tăng thực lực lên cấp Linh Võ Đại viên mãn, rồi đến căn phòng của tổ đường Tần gia xem rốt cuộc cái cơ quan đó có huyền cơ gì.
- Linh Võ Đại viên mãn!
Mục tiêu của Tần Vô Song chưa bao giờ rõ ràng đến thế, ánh mắt lấp lánh sự cuồng dã:
- Tả Thiên Tứ đã trở về Hiên Viên Khâu tu luyện chuyên sâu, sớm muộn gì cũng thăng cấp lên Hư Võ Cảnh. La Thiên Đạo Trường không đích thân nhúng tay vào thì nhưng cũng có thể nâng cao thực lực cho Tả Thiên Tứ, cho hắn một vài vũ khí mạnh. Đến lúc đó, Tả Thiên Tứ vẫn là một đại họa. Không làm thì thôi, đã làm phải làm đến nơi đến chốn. Tên Tả Thiên Tứ này vẫn nên diệt cỏ diệt tận gốc mới được!
Tần Vô Song suy nghĩ:
- Chỉ có điều, hạ thủ phải cẩn thận một chút. Phải cho hắn chết không rõ ràng, khiến La Thiên Đạo Trường không tìm được nửa dấu vết nào mới được.
Tả Thiên Tứ lúc này đang ở trong một biệt viện nào đó của La Thiên Đạo Trường. Toàn thân hắn lúc này đang tỏa ra một niềm vui sướng, ánh mắt đầy phấn chấn, nhìn có vẻ đã bước ra được cái bóng đen việc Cửu Cung Phái bị đánh bại.
- Tinh La Điện, Trác Bất Đàn, Truân Trung Trì, còn hai con nghiệt súc kia nữa, cứ đợi đấy! Ngày Tả mỗ rời khỏi Hiên Viên Khâu chính là ngày ta trở lại. Hừ, thăng cấp Đế quốc Thượng phẩm sao? Cứ cho các ngươi ôm ảo tưởng đẹp đẽ đó mà xuống cửu tuyền địa ngục đi!
Tả Thiên Tứ nghĩ.
Đúng lúc đó, cửa một gian phòng trong biệt viện mở ra, từ bên trong đi ra một lão giả râu tóc bạc trắng vẫy tay về phía Tả Thiên Tứ:
- Thiên Tứ, lại đây!
Tả Thiên Tứ hớn hở tiến lại:
- Cậu, thế nào?
Lão giả đó nói:
- Coi như ngươi vận khí tốt. Lục Pháp vương đã đồng ý cho ngươi một linh thú Hư Võ Cảnh. Thiên Tứ, nếu lần này còn thất bại nữa thì người cậu ta cũng không giúp được gì ngươi nữa đâu.
Tả Thiên Tứ vội vàng nói:
- Cậu, lần này con có linh thú Hư Võ Cảnh, cộng với việc con đã là Hư Võ Cảnh, nếu không tiêu diệt được Tinh La Điện nữa, đừng nói cậu, ngay cả con cũng không thể tha thứ cho chính mình.
Lão giả đó chính là cậu ruột của Tả Thiên Tứ, ở La Thiên Đạo Trường là một Trưởng lão, có địa vị không tệ. Mà Trưởng lão ở La Thiên Đạo Trường chỉ thấp hơn Pháp vương và Đạo tôn mà thôi.
La Thiên Đạo Trường có bốn vị Đạo tôn, chín vị Pháp vương. Trưởng lão thì khá nhiều, có đến bốn, năm chục người.
Vì thế cậu ruột của Tả Thiên Tứ tuy là Trưởng lão nhưng cũng không phải muốn làm gì thì làm. Kỳ thực lần này vì Tả Thiên Tứ mà lão cũng đã mất mặt rồi.
Mà La Thiên Đạo Trường suýt chút nữa vì chuyện của Cửu Cung Phái mà vi phạm quy định vạn năm của các Cấm địa của Thần. Nếu bị kẻ đối đầu nắm lấy chuyện này thì rất bất lợi cho tiền đồ của La Thiên Đạo Trưởng ở Hiên Viên Khâu.
Vì thế La Thiên Đạo Trường không thể ra mặt cho Cửu Cung Phái được nữa. Giúp được Tả Thiên Tứ đến mức này, người cậu La Dương này cũng đã cố gắng hết sức rồi.
Bên Tần gia châu Bách Diệp, tuy rằng chỉ có bốn kẻ đến tấn công, nhưng mà bốn bọn chúng đều là đẳng cấp Hư Võ Cảnh, hơn nữa cách chúng tác chiến vô cùng dũng mãnh, dường như không hề sợ chết.
Đáng sợ nhất chính là, bọn chúng tiến công và phòng ngự, đều có một loại dũng mãnh vượt qua cả cảnh giới của bản thân. Vào giờ phút này, đối thủ của Tô Tổng quản tấn công vô cùng mãnh liệt.
Hắn đối mặt với sự công kích của đại hán kia, dựa vào tu vi Hóa Hư Cảnh của hắn, vậy mà không thể tìm thấy một cơ hội trả đòn, chỉ có thể miễn cưỡng chống đỡ. Nguồn:
Tô Tổng quản trong lòng kêu khổ không ngừng. Trên thực tế, đội ngũ này của bọn họ đúng là đã phụng mệnh đóng quân ở đây, thu hút lực chú ý. Theo như Trần Thống lĩnh và bốn vị Tổng quản bọn chúng suy đoán, Tần gia châu Bách Diệp vốn dĩ không thể có khả năng tiến công trước, ngược lại cũng không thể ngờ rằng, bàn tính này mới vừa bắt đầu thực hiện, vậy mà lại bị Tần gia châu Bách Diệp tấn công khiến cho không kịp trở tay.
Trên thực tế, bọn chúng đơn độc xâm nhập, ở đây thu hút sự chú ý, làm tốt việc yểm trợ vững chắc cho các thế lực khác tấn công Tần gia châu Bách Diệp.
Tại giờ phút quan trọng này, tuyệt đối không thể có bất kỳ một thế lực khác tới tiếp viện.
Bên này Tô Tổng quản tất nhiên là vô cùng khó khăn, mà Xích Tùng tôn giả bên kia, năm cường giả cấp bậc Luyện Hư Cảnh bị ba kẻ Luyện Hư Cảnh cường giả của đối phương công kích. Vậy mà cũng chỉ có thể phòng ngự, căn bản không thể có bất kỳ một cơ hội phản công nào. Dù vậy, vẫn là ba huynh đệ kia công kích đến mức thở hổn hển, mệt mỏi ứng đối.
Xích Tùng tôn giả trong lòng rất khẩn trương, kêu lên:
- Tô Tổng quản, những thế lực khác đâu? Chúng ta đang bị công kích chính diện, bọn chúng ở hai cánh lại không có mảy may động tĩnh?
Tô Tổng quản trong lòng giận dữ, thầm chửi tán tu đúng là tán tu, thật không có tổ chức kỷ luật. Câu này đừng có hỏi thì tốt, một khi đã hỏi ngược lại lại càng làm cho kế sách dễ bị bại lộ. Hắn giờ phút này chỉ hy vọng cho bên của Trần Thống lĩnh nhanh chóng phát động tiến công, đánh lén tập kích bất ngờ, đánh cho Tần gia châu Bách Diệp không kịp trở tay. Nếu không, thì coi như là hai mươi người bọn chúng, dưới sự công kích của tứ đại cường giả, cũng chắc chắn bị thua thiệt.
Chỉ có khai triển tấn công Tần gia châu Bách Diệp, bốn kẻ này sẽ không thể không nhanh chóng trở về phòng ngự mới có thể giải vây được bọn chúng.
Tần Vô Song ngồi một bên thăm dò ý tứ qua lời nói và sắc mặt, đã nhìn ra được lý lẽ, cũng kêu lên:
- Tô Tổng quản, thế địch quá hung mãnh, nhanh chóng cho thoái binh đi!
Giọng nói của Tần Vô Song tự nhiên là có dụng tâm, cũng là để nghi hoặc lòng quân, sau khi hô, lại nói:
- Một khi ở hai bên không có viện quân, chúng ta một mình đóng quân tại đây, vốn dĩ là phạm vào điều tối kỵ, Tô Tổng quản, nếu vẫn không thoái binh, hai mươi người của chúng ta cũng không có kẻ nào có thể qua được cửa ải này.
Nộ khí trong phổi Tô Tổng quản nhanh chóng bùng nổ. Nếu như ngay lúc này hắn ta có thể tách rời tay chân ra thì việc đầu tiên chính là diệt cái kẻ gọi là "Võ gia Lão Đại" kia.
Nói những lời đó lúc này không phải là làm nhiễu loạn lòng quân hay sao? Càng nghiêm trọng đó là nó thậm chí có thể ảnh hưởng đến đại cục tiến công vào tòa thành Tần gia châu Bách Diệp.
Hai kẻ tâm phúc khác của Tô Tổng quản, thực lực đều chỉ là cấp bậc Linh Võ Đại viên mãn, đều trừng mắt lạnh lẽo nhìn chằm chằm vào Tần Vô Song, quát:
- Họ Võ kia, ngươi sủa ít đi vài lời có được không? Sợ chết thì lúc đầu đừng có tới báo danh, báo danh rồi thì tất cả đều phải phục tùng chỉ huy. Trần Thống lĩnh định ra bốn điều luật, điều đầu tiên chính là cần mọi người lúc lâm trận không được tháo chạy, không được lười biếng, tinh thần sa sút. Nếu không, giết không tha!
Tần Vô Song cố ý cười lạnh nói:
- Ta lâm trận tháo chạy sao? Ta chỉ là đề ra một ý kiến. Ta không nghĩ chỉ vì sự ngu xuẩn của kẻ ra quyết sách mà uổng phí tính mạng của mọi người! Không phải sao?
Lời này của Tần Vô Song lại thu hút được không ít sự tán đồng. Những kẻ tán tu cấp bậc Linh Võ Đại viên mãn đều dồn dập ném vào ánh nhìn nghi ngờ.
Hiển nhiên, bọn chúng cũng đều có sự giác ngộ, trông mong một chút sự thích thú. Dĩ nhiên bọn chúng thấy được đóng quân ở Áp Chủy Sơn chính là mồi nhử cho kẻ khác, chỉ là sự ngụy trang. Hai bên đều không có viện quân, đây mà gọi là hành động tập thể sao? Rõ ràng là đơn độc xâm nhập, nói khó nghe một chút, chính là đi chịu chết!
Đại hán tóc xoăn của Tần gia châu Bách Diệp vung cây đại phủ lên quét nhanh qua Tô Tổng quản, ha ha cười lớn:
- Đám ô hợp như bọn ngươi cũng dám có ý đồ đến đánh Tần gia châu Bách Diệp? Còn chưa vào trận đã đấu tranh nội bộ rồi sao?
Đại hán này, quả nhiên rất hiểu thuật công tâm, cái rìu lớn trong tay không mảy may chậm chễ, miệng lại lớn tiếng nói:
- Tất cả nghe rõ đây, lúc này thoái binh vẫn còn kịp. Chờ ta xử lý tên họ Tô này, đến lúc đó thì các ngươi cũng đừng hòng nghĩ cách thoát khỏi đây.
Đây chính là làm tan rã lòng quân, lời này phối hợp với sự tấn công điên cuồng của kẻ kia, rõ ràng càng làm cho lời nói càng có thêm lực thuyết phục.
Tô Tổng quản một bên ứng phó, một bên nói:
- Kẻ này, không phải là nhân vật của Tần gia châu Bách Diệp!
Tên đại hán kia lại đắc ý cười lớn:
- Ta không phải là Tần gia châu Bách Diệp? Chẳng lẽ ngươi phải? Ngay cả nội tình của Tần gia châu Bách Diệp ngươi cũng chưa thăm dò qua, lại muốn đối phó với bọn ta sao?
Tên đại hán này dù gì cũng là thực lực cấp bậc Hóa Hư Cảnh, nhưng lực công kích mạnh, hoàn toàn khiến cho Tô Tổng quản tới lúc không có cách gì để xoay sở được nữa.
Trong lòng Tô Tổng quản đều biết rõ hơn ai hết, nếu như cứ tiếp tục chống đỡ cứng rắn thế này thì hắn sớm muộn cũng bị tên đại hán tóc xoăn đó đánh bại.
Trong giờ phút này, ba bốn trăm dặm bên ngoài bầu trời của tòa thành Tần gia châu Bách Diệp, xa xa truyền tới một luồng khí oanh kích mãnh liệt.
Lực lượng làm chấn động này, tuy rằng cách vài trăm dặm, lại có thể cảm nhận được uy lực chấn động rõ ràng, tiếp đó, một âm thanh khí nổ gầm vang, kéo dài không dứt không ngừng vang lên ở hai bên tai: Mưu toan cướp đoạt sản nghiệp Tần gia, phản kích gấp năm lần. Mưu toan cướp đoạt địa vị Tần gia, phản kích gấp mười lần. Muốn diệt cả Tần gia, toàn lực phản kích, ngọc đá cùng tan, tuyệt không hối tiếc!
Trong hư không, một đạo thanh âm mãnh liệt không nhanh không chậm vang vọng ở nơi đây.
- Tần gia châu Bách Diệp, tuy rằng chỉ là chi mạch của Tần gia Thiên Đế Sơn, lại cũng vì sự phồn vinh của huyết mạch Tần gia, thề sống thề chết bảo vệ tôn nghiêm Tần gia. Hôm nay, phạm vào Tần gia châu Bách Diệp ta, giết không tha!
Âm thanh này, cũng không có thanh sắc của sự phẫn nộ. Nhưng lại truyền tới một loại uy nghiêm khiến cho kẻ khác không thể nghi ngờ.
Tô Tổng quản vừa nghe thanh âm này, sắc mặt nhất thời biến đổi, trong lòng lập tức hiện lên vô số ý niệm:
- Tần gia châu Bách Diệp quả nhiên vẫn còn nhiều át chủ bài!
Dựa vào tốc độ của loại thanh âm này, xuyên qua mấy trăm dặm bên ngoài, thực lực như vậy khiến cho tên họ Tô tự hỏi mình làm không nổi. Muốn nói đem thanh âm truyền đến vài trăm dặm ngoài, dù cho là cao thủ cấp bậc Linh Võ Đại viên mãn thì có thể làm được như vậy. Còn cái loại truyền đạt này, bình thường đều là loại linh lực vô hạn thúc giục mới đạt tới hiệu quả.
Mà giờ phút này, thanh âm cũng không hoảng hốt, vội vàng, hiển nhiên chỉ là câu nói bình thường, lại không cố ý dùng linh lực thúc động, có thể truyền qua sự ngăn cản của núi cao tứ phía truyền tới đây, đây chính là thực lực, khiến cho kẻ khác tuyệt đối không thể nghi ngờ thực lực đó!
- Động Hư Cảnh!
Ý niệm đầu tiên hiện trong đầu của Tô Tổng quản.
Vừa nghĩ tới đó, hắn lập tức hiểu được, tấn công Tần gia châu Bách Diệp lần này không hề thoải mái như trong tưởng tượng. Cho dù Trần Thống lĩnh thân chinh xuất mã, cũng tất nhiên là một phen chiến đấu gian khổ.
Nếu như thế cục phát triển như vậy, lại càng không thể có kẻ nào đủ khả năng đến tiếp viện cho bọn chúng.
Tô Tổng quản lặng lẽ thoáng nhìn, nhìn trên mặt kẻ đại hán tóc xoăn kia tràn đầy tự tin, thế tiến công căn bản không có ý dừng lại, liền biết rằng hắn vốn không lo nghĩ đến sự an nguy của Tần gia châu Bách Diệp.
Điều này có thể trực tiếp đoán ra, Tần gia châu Bách Diệp sớm đã nhìn thấu kế dương đông kích tây, hơn nữa còn bố trí sắp xếp vô cùng kịp thời.
Tên đại hán kia thấy Tô Tổng quản liên tục tháo chạy, cười to nói:
- Họ Tô kia, tới đây nạp mạng đi!
Tô Tổng quản quyết đoán kịp thời, toàn thân hướng nhanh về phía không trung, quát lên:
- Toàn thể thoái binh, không được ham chiến!
Mệnh lệnh này, dường như Tần Vô Song đã sớm dự liệu. Ngẩng đầu lên đã thấy Tô Tổng quản vọt tới giữa không trung, kiếm quang chợt lóe, điều khiển kiếm phi nhanh mà chạy.
Tên Tô Tổng quản này, nắm giữ thủ đoạn ngự kiếm phi hành, tự nhiên tốc độ bay nhanh.
Dưới mệnh lệnh này của hắn, tự mình vút một cái liền có thể chạy trốn vào hư không. Nhưng những kẻ cường giả cấp bậc Luyện Hư Cảnh, lại không hề thoải mái như vậy. Luyện Hư Cảnh, chỉ có thể luyện hình, mà không thể ngự không phi hành. Sự chênh lệch này nhất thời khiến cho bọn chúng vô cùng gian nan.
Dưới sự công kích của ba huynh đệ kia, tiếp tục tháo chạy.
Cao Linh Võ Cảnh bên ngoài liền tản ra chạy trước, thấy Tần Vô Song ra dấu hiệu, Bao Bao và Cô Đơn dồn dập bắn ra bên ngoài, cũng xen lẫn trong đội ngũ của Cao Linh Võ Cảnh, làm bộ như đang chạy thoát thân.
- A!
- Ngươi… ngươi ám toán.
- Sao có thể như thế được?
Trong khoảnh khắc, Bao Bao cùng Cô Đơn liền diệt được ba bốn kẻ cường giả đang chạy thục mạng trốn thoát. Im hơi lặng tiếng, mấy kẻ lên xuống, mấy tên cường giả của Cao Linh Võ Cảnh đang chạy trốn, đều bị tiêu diệt hết.
Trong đội ngũ hai mươi kẻ này, ngoài một tên Hóa Hư Cảnh là Tô Tổng quản, còn có năm tên Luyện Hư Cảnh. Sáu kẻ là Linh Võ Đại viên mãn, tám kẻ là Cao Linh Võ Cảnh.
Tám Cao Linh Võ Cảnh, trong đó có Bao Bao và Cô Đơn là ngụy trang, thành ra chỉ còn thừa lại sáu kẻ Cao Linh Võ Cảnh, dưới tình hình không có sự phòng bị, bị Bao Bao và Cô Đơn đánh lén, căn bản là đều bỏ tính mạng mà thần không biết quỷ không hay!
Mà sáu kẻ Linh Võ Đại viên mãn, trong lúc này, cũng đang gấp rút tháo chạy, căn bản không hề lưu ý đến cái gì. Tần Vô Song xen lẫn trong đội ngũ cấp bậc Linh Võ Đại viên mãn.
Đột nhiên, Bao Bao cùng Cô Đơn cơ hồ cùng nhau từ trong rừng rậm đi:
- Mọi người dừng lại, phía trước có mai phục, có mai phục!
Những tên Linh Võ Đại viên mãn đều dừng lại nghi ngờ, nhìn thấy dáng vẻ thảm hại của Bao Bao và Cô Đơn, hiển nhiên cũng có chút giật mình, căn bản không hề để ý đến trên đầu hai người bọn họ.
- Phía trước có mai phục gì cơ?
Tần Vô Song đúng lúc đi lên.
Bao Bao với vẻ mặt "hoảng hốt" chạy tới:
- Lão Đại, chúng ta đổi phương hướng, chúng ta mấy người Cao Linh Võ Cảnh chạy hướng vào trong, còn lại hai huynh đệ chúng ta, gặp may chạy chậm một chút, những kẻ khác, toàn bộ chết rồi!
- Toàn bộ đã chết?
Tần Vô Song làm ra dáng vẻ ngạc nhiên.
Cô Đơn vội hỏi:
- Một kẻ sống cũng không còn!
Tần Vô Song trầm ngâm nói:
- Vậy chúng ta đổi hướng thoái binh!
- Chư vị, các ngươi đi thế nào, ba huynh đệ chúng ta không xen vào, chúng ta chạy đi đâu, các ngươi cũng đừng can thiệp!
Tần Vô Song cố ý nói với năm kẻ Linh Võ Đại viên mãn kia. Năm kẻ kia nhìn nhau, hiển nhiên trong lòng mâu thuẫn. Đang trong lúc chần chừ do dự, Bao Bao cùng Cô Đơn ánh mắt chạm nhau, hai người cơ hồ cùng nhau phát động, hướng về hai kẻ cao thủ ở phía trước mặt.
- A!
- A!
Dường như không có bất kỳ điều gì bất ngờ, hai kẻ đó cùng lúc ngã xuống đất, bị Bao Bao và Cô Đơn kết liễu tính mạng.
Biến cố này, khiến cho ba kẻ còn lại cấp bậc Linh Võ Đại viên mãn trợn mắt há mồm. Trong đầu còn chưa truyền tới bất kỳ một ý niệm gì, chỉ là theo bản năng nhận thức được nguy cơ liền xông lên phía trước.
Tần Vô Song híp híp mắt, Thần Tú Cung trong tay xuất động! Ba tiễn cùng phát!
Trước nay chưa có một lực điều khiển nào, trước nay chưa có sự uy hiếp nào! Ba tiễn của Tần Vô Song, từ tâm mà phát, trong nháy mắt đã vọt tới!