Đại Thần tông không trả lời, bỗng miệng há ra, ánh mắt đầy vẻ không thể tin được nhìn về phía chiến trường. Chu Đồng thấy nét mặt của Đại Thần tông biết chiến cục có biến, vội nhìn theo hướng đó. Lúc này, chiến cục đã vào giai đoạn cao trào nhất.
Sau khi Bao Bao biến thân, tay cầm cây gậy khổng lồ oanh kích liên tiếp về Tả Thiên Tứ. Mỗi đòn đều khiến hư không rung chuyển, Tả Thiên Tứ bị uy lực của cây gậy tấn công đến thở còn khó khăn chứ chưa nói việc thoát thân.
Hắn kinh ngạc phát hiện ra rằng, mấy tháng không gặp mà tu vi của con khỉ lông vàng này lại tăng vượt trội, lên đến Hư Võ Cảnh!
Cùng là Hư Võ Cảnh, nhưng rõ ràng cảnh giới của Bao Bao cao hơn Tả Thiên Tứ không ít. Sau khi lên Hư Võ Cảnh, huyết thống Thái cổ Thần vượn của Bao Bao được từng bước được thức tỉnh, uy năng phát huy dùng trong chiến đấu càng khiến Tả Thiên Tứ không ngờ tới.
Bao Bao cầm cây gậy đại bổng liên tiếp tấn công Tả Thiên Tứ, hắn nhiều lần muốn thoát khỏi nó nhưng vẫn không làm gì được. Chỉ có thể một tay múa thanh chiến đao, một tay lấy tấm phù ném ra, định bụng vận khí tức đánh thức tấm phù để triệu hồi linh thú Hư Võ Cảnh bị phong ấn trong đó. Chỉ cần triệu hồi được con linh thú đó thì mọi chuyện có thể yên tâm!
Tần Vô Song từ xa nhìn vẫn chăm chăm quan sát nhất cử nhất động của Tả Thiên Tứ. Thấy tay hắn khẽ động, vào thời khắc hắn ném tấm phù ra, Thần Tú Cung lại được lên dây.
Vút! Mũi tên xanh lục hóa thành tia sáng bắn đi. Tả Thiên Tứ mở trừng mắt, bàn tay hiện ra một đạo lực lượng định khởi động tấm phù.
Nói thì chậm, nhưng tình hình diễn ra rất nhanh. Mũi tên xanh lục trước sau chỉ mất thời gian của một hơi thở đã bắn đến trước mặt.
Tả Thiên Tứ cảm thấy một luồng khí tức mang đầy sát khí đang lao tới từ phía sau. Hắn vội vàng hút tấm phù về, vì muốn khởi động phong ấn phù cần phải có quá trình chứ không phải chỉ một chốc một lát là xong.
Mà đạo công kích ở phía sau lúc này tốc độ nhanh như chớp giật, chắc chắn là Tần Vô Song đánh lén. Như vậy thì hắn không thể không thu lại tấm phù, đợi cơ hội khác.
Nhưng không ngờ mũi tên đó nói tới là tới, khi Tả Thiên Tứ sắp tóm được tấm phù thì bỗng có một đạo kình phong thổi tới làm bay tấm phù ra xa.
Gần như đồng thời mũi tên xanh lục cũng bắn tới nơi. Tả Thiên Tứ giận dữ, vội vàng hóa thành một đạo hư ảnh tránh được mũi tên.
Nhưng khi tránh mũi tên đó thì đã để lộ sơ hở cho Bao Bao. Bao Bao nhảy lên rồi giáng gậy xuống. Tả Thiên Tứ không thể tránh được nữa chỉ đành vung chiến đao lên đỡ.
Uỳnh!
Hai luồng sức mạnh va chạm, Tả Thiên Tứ cảm thấy khí huyết trong ngực đang cuộn trào, chân lún sâu xuống đất đến một thước.
Hắn đường đường là Hư Võ Cảnh cường giả mà lại bị một linh thú đánh cho lún xuống, uy lực của đòn gậy này quả thực đã vượt ngoài sức tưởng tượng!
Còn tấm phù bị gió thổi đi, Tử Điện Phần Diệm Thú đã nhanh như chớp lao tới bắt gọn đưa đến chỗ Tần Vô Song.
- Lão Đại, đây là một tấm phong ấn phù! Tên Tả Thiên Tứ này lại có linh thú phong ấn cấp Hư Võ Cảnh! Cái này giống hệt cái của tên đến từ La Thiên Đạo Trường lúc trước!
Tần Vô Song nhận lấy, hít một hơi khí lạnh, nói:
- La Thiên Đạo Trường cũng chịu bỏ tiền vốn đấy, nhưng chỉ tiếc Tả Thiên Tứ lại chỉ là tên A Đẩu không đỡ được!
- A Đẩu không đỡ được?
Tử Điện Phần Diệm Thú mơ hồ:
- Đó là cái gì?
Tần Vô Song lắc đầu cười:
- Cô Đơn, lần này ngươi có công rất lớn! Đoạt được linh thú phong ấn của Tả Thiên Tứ, vậy là hắn như hổ không nanh vuốt, tiếp theo chỉ xem chúng ta giết hắn thế nào thôi!
Máu hiếu chiến trong người Tử Điện Phần Diệm Thú trào dâng:
- Lão Đại, Bao Bao đã khống chế hắn, ta đi gây nhiễu thêm. Lão Đại dùng Thần Tú Cung tranh thủ bắn chết hắn đi!
Tần Vô Song gật đầu:
- Được!
Tử Điện Phần Diệm Thú cười đắc ý, cơ thể lại cuộn thành một quả cầu sáng nhảy trước mặt Tần Vô Song hét lên:
- Lão Đại, dùng Thần Tú Cung đẩy ta một đoạn được chứ?
Đề nghị này khiến Tần Vô Song do dự. Hắn sợ cơ thể Tử Điện Phần Diệm Thú không chịu được uy lực của Thần Tú Cung.
- Lão Đại đừng lo. Lão Đại chỉ cần dùng một phần uy lực của Thần Tú Cung đẩy ta một chút là được.
Tần Vô Song nghĩ một lúc rồi gật đầu:
- Được!
Vậy là hắn gỡ mũi tên xuống, đặt chân sau của Tử Điện Phần Diệm Thú lên dây cung, làm dáng chuẩn bị bắn. Tần Vô Song kéo dây:
- Một, hai, ba… Bắn!
Một người một thú đã hiểu nhau, vào lúc Tần Vô Song thả dây, Tử Điện Phần Diệm Thú cũng lao lên trước. Sức mạnh bản thân cộng với lực phụ trợ của Thần Tú Cung, tốc độ Tử Điện Phần Diệm Thú tăng lên không chỉ gấp đôi, hóa thành một đạo huyết quang bay đi. Giống như một vầng mặt trời đỏ chớp mắt đã bắn đến trước mặt Tả Thiên Tứ. Tả Thiên Tứ đang vất vả chống trả Bao Bao, thấy Tử Điện Phần Diệm Thú oanh kích tới thì hét lên:
- Nghiệt súc, tưởng ta không dám chém ngươi sao?
Hắn vung ống tay áo, trận kình phong chưa kịp nổi lên thì hắn cảm thấy một áp lực mạnh mẽ đang xông tới.
- Không xong rồi!
Khi Tả Thiên Tứ cảm thấy khí tức này không giống trước đây thì Tử Điện Phần Diệm Thú đã ở cách lưng hắn một trượng. Tả Thiên Tứ hốt hoảng dồn hết sức mạnh về phía sau định chống đỡ.
Không phải là hắn muốn đỡ đòn thế này mà là hắn không còn lựa chọn nào khác. Nếu cứ xông lên phía trước, uy lực cây gậy của Bao Bao tuyệt đối không nhẹ hơn một đòn này, thậm chí còn điên cuồng hơn. Trước có sói, sau là hổ, hai mối nguy hiểm, đành phải chọn cái nào nhẹ nhàng hơn.
Uỳnh!
Ánh sáng chói lòa, khi cơ thể Tử Điện Phần Diệm Thú đâm vào kình khí phía sau lưng Tả Thiên Tứ, dường như đâm vào tấm bạt lò xo, bắn ngược trở lại.
Lộn một vòng trên không, Tử Điện Phần Diệm Thú chạm đất bật lùi sau đến mười mấy bước, cơ thịt trên người không ngừng co giật. Rõ ràng cơ thể nó đã bị tổn thương lớn.
Nhưng cú va chạm đó cũng khiến Tả Thiên Tứ chẳng dễ chịu gì. Miệng thấy vị tanh, gần như muốn phụt máu tươi, khí huyết trong người cuộn trào, xương cốt gần như muốn gãy hết, cột sống đau không lời nào tả xiết, cảm giác cả khung xương như muốn rời ra.
Đáng sợ nhất là cú va chạm đã làm tổn thương tận đan điền của hắn, khí hải của hắn bị chấn động đến tê dại, tổn thương không hề nhẹ.
Bao Bao thấy có cơ hội, cây gậy trong tay càng vung dữ dội hơn. Nó rống lên như bị ma nhập, mỗi đòn đều nhằm vào yếu huyệt của Tả Thiên Tứ.
Tả Thiên Tứ trong lòng cảm thấy tuyệt vọng. Hắn biết trận chiến này đã không còn khả năng thắng nữa, chỉ có thể tháo chạy, bảo toàn tính mạng là trên hết.
Tần Vô Song từ xa nhìn rõ nhất cử nhất động của Tả Thiên Tứ. Thấy Tả Thiên Tứ đỡ đòn nhưng cơ thể lắc lư xiêu vẹo, biết hắn không còn được linh hoạt như cũ nữa. Một lần nữa lên dây cung, toàn bộ tinh thần tập trung hết vào Thần Tú Cung.
Dường như cả trời đất này chỉ còn cây Thần Tú Cung này và mục tiêu phía xa kia. Giết! Nhất định phải bắn chết hắn!
Tần Vô Song lúc này chỉ có một ý nghĩ đó. Bất cứ tình hình gì xung quanh cũng không khiến hắn quan tâm nữa.
Trác Bất Đàn và Truân Trung Trì lúc này cũng không ra tay mà chỉ đứng ở một góc trấn giữ đường tháo chạy của Tả Thiên Tứ.
Vô tình, hai người bọn họ, Tử Điện Phần Diệm Thú, và Tần Vô Song đã hình thành nên một tam giác bao vây Tả Thiên Tứ ở giữa, để mặc Bao Bao tận tình giày vò hắn.
Mỗi lần tiếp đòn của Bao Bao là cả đan điền của Tả Thiên Tứ run rẩy. Cùng là Hư Võ Cảnh, dù Tả Thiên Tứ có không bị thương thì mỗi đòn của Bao Bao đều khiến hắn khó khăn chứ đừng nói lúc này hắn đang bị thương. Bị thần uy của Bao Bao khống chế, tuy Tả Thiên Tứ có thể tự bảo vệ nhưng thực sự không thể đối phó được với người khác nữa.
Tần Vô Song nheo mắt, kéo dây cung, bắn! Lần này là hai mũi tên bắn cùng lúc tạo thế song long tranh châu.
Ánh sáng xanh lục bay đi như nhuộm xanh cả không gian, bầu trời dường như cũng trở thành miếng ngọc phỉ thúy khổng lồ. Bao hàm trong ánh sáng đó là sát khí vô tận, nộ hỏa đầy trời.
Tả Thiên Tứ đỡ liên tiếp ba chiêu, đang định tháo chạy thì cảm thấy sau lưng có hai luồng sát khí như đến từ địa ngục, âm u, khủng bố, tuyệt tình.
Mắt Tả Thiên Tứ mở to, cơ thể rung lên một cái biến thành hư ảnh bay lên trời, nhưng tiễn thế đã thành, đâu có cho hắn cơ hội chạy trốn?
Vút! Vút!
Liên tiếp hai mũi tên, dứt khoát, gọn gàng, găm chặt thân hình hư hóa của Tả Thiên Tứ.
Phập! Phập!
Hai mũi tên biến mất trong cơ thể Tả Thiên Tứ rồi bỗng bay ra từ phía trước ngực. Nguồn truyện:
Cơ thể Tả Thiên Tứ ngừng lại giữa không trung, hai đạo huyết quang tóe ra, hắn rơi xuống một cách nặng nề và tuyệt vọng. Trên mặt là sự kinh hoàng chưa từng có, cúi đầu nhìn hai lỗ hổng trên ngực với ánh mắt không thể tin được.
Hắn sao có thể ngờ hôm nay mình lại chết ở Hồng Vân Sơn. Nhưng sự thật lại tàn khốc như vậy, không cho hắn một chút ảo tưởng nào.
Hai mũi tên xuyên thấu qua người hắn, làm thương tổn đến đan điền. Trừ phi thần tiên hạ phàm, nếu không thì không thể cứu được! Bao Bao cười lớn, giơ gậy lên đập xuống!
Rầm!
Đầu Tả Thiên Tứ bị đánh vùi xuống đất, hoàn toàn tách khỏi cái cổ, cả cái đầu bị chôn vùi dưới lớp đất bùn!
Trần Sâm bị tiêu diệt nên tất cả mọi việc cũng theo đó mà thuận lợi. Tại Nhạn Hồi Phong phục kích đến ngày thứ ba. Trần Thông đem quân viện binh tới, dáng vẻ mệt mỏi tiến vào thành.
Trần Thông đem quân cứu binh tới chính là Trưởng lão Đổng Thiên đến từ Thương Vân Đạo Trường. Tên Đổng Thiên này cũng là cường giả cấp bậc Động Hư Cảnh, giống như Tần Thắng, Đổng Thiên cũng có một đầu Khế ước Chiến linh thú cấp bậc Hóa Hư Cảnh.
Sự chuẩn bị trước kia của Trần Sâm là đến mời Đổng Thiên cùng Chiến linh thú của hắn, có được hai gã Động Hư Cảnh cường giả thì đối phó với bọn Tần gia châu Bách Diệp, phần thắng ắt sẽ lớn hơn rất nhiều.
Quan trọng nhất chính là Đổng Thiên ở Thương Vân Đạo Trường là kẻ có thực lực, thậm chí so với Trần Sâm còn cao hơn một chút, mà Khế ước Chiến linh thú của Đổng Thiên lại công thành, bạt trại, năng lực xuyên tường phá động. Da khô thịt ráo khá là cao cường.
Giờ phút này đây, Đổng Thiên đang cưỡi trên lưng Chiến linh thú của hắn cùng Trần Thông đi. Tốc độ tuy không mau nhưng cũng không thể coi là chậm.
Đang tới gần Nhạn Hồi Phong, Đổng Thiên thần thức đột nhiên biến động khoát tay chậm rãi nói:
- Chậm đã!
Trần Thông sửng sốt, lập tức ý thức được chuyện gì, song song hạ xuống đám mây.
Dừng ở đạo sơn bên cạnh, Đổng Thiên vẻ mặt lạnh lùng nhìn một lượt chung quanh lạnh giọng nói:
- Thần thánh phương nào mà cướp đường ở đây?
Tần Thắng cũng không có gì ngạc nhiên, trước đó hắn cố ý phóng ra một tia năng lượng bắn lên không trung. Kỳ thật cũng chính là cố tình thử Đổng Thiên có phát hiện ra hay không.
Thấy Đổng Thiên phản ứng nhanh nhạy như thế, Tần Thắng tuy không ngạc nhiên nhưng có cũng có chút giật mình. Nhìn thân thủ đối phương tựa hồ như cảnh giới còn hơn hắn nửa phần.
Chẳng qua là giờ phút này hắn cũng không e ngại gì. Trong tay hắn có Thần khí cấp cao Thần Tú Cung tựa như hổ thêm cánh. Đừng nói là cái kẻ cùng cấp bậc trong Động Hư Cảnh, cho dù là Hư Võ Đại viên mãn thì cũng có chút không sợ. Có Thần khí bảo vệ ắt giành thắng lợi. Nguồn truyện: Truyện FULL
Đi lên phía trước từng bước, thân hình Tần Thắng hiện ra từ hư vô.
- Trần Thông, nhận được ra ta không?
Tần Thắng không nhằm vào Đổng Thiên mà ánh mắt lạnh lùng dừng ở Trần Thông.
Tần Thắng vốn không biết Trần Thông, chỉ là theo Tần Vô Song tới nơi đây mới biết được, tiến đến đám viện binh kêu Trần Thông, bởi vậy hắn suy tính biết người này hẳn là Trần Thông.
Trần Thông đột nhiên thấy một kẻ cường giả lạ lẫm hô thẳng tên họ của mình nên không khỏi có chút giật mình kinh ngạc:
- Ngươi là người phương nào?
- Ta là người phương nào?
Tần Thắng cười lạnh:
- Ngươi đi lại bôn ba nhọc nhằn là vì cái gì? Ta chính là kẻ mà các ngươi vì ham muốn hàng trăm vạn hoàng tinh thạch nên đối phó với Tần gia tộc nhân của bọn ta!
Đừng nói là Trần Thông, Đổng Thiên ngay lập tức cũng vô cùng kinh ngạc nhìn Tần Thắng. Ánh mắt nheo nheo lại thành một khe hở nhỏ dưới ánh sáng mặt trời, không khí khẩn trương dần lên.
- Không thể nào!
Trần Thông lớn tiếng kêu lên phủ nhận.
- Tần gia châu Bách Diệp bị chúng ta vây kín, nước cũng không thể lọt qua, nói ngươi là người của Tần gia châu Bách Diệp thì ai tin? Tần gia châu Bách Diệp bây giờ chỉ sợ một con ruồi cũng không thể bay ra được.
Đến đây đối với Đổng Thiên nói:
- Đổng Trưởng lão, kẻ đang cướp đường ở đây nhất định không phải là người của Tần gia, ngươi cứ yên tâm!
Đổng Thiên cũng không vì thế mà ra tay, ánh mắt hắn lành lạnh dừng lại ở Tần Thắng. Hắn cùng với Tần Thắng đều là cường giả cấp bậc Động Hư Cảnh, hai bên đều thấy được cường khí toát ra ẩn hiện.
Đây không phải là một loại khí thế bạo phát, mà là quang hoa bên trong cấp bậc Động Hư Cảnh cường giả. Một loại đồng cảm bên trong.
Ánh mắt của Tần Thắng cũng không có chút tránh né, giương mắt nhìn Đổng Thiên bình tĩnh nói:
- Các hạ, tại hạ Tần mỗ không biết xuất xứ của ngươi, cũng không có ý định hỏi thăm. Ta chỉ muốn nói với ngươi một câu, nếu ngươi đi tới đối phó với bọn ta, cũng là vì giao tình với Trần Sâm mà tới thì đến đây có thể coi như kết thúc được rồi.
- Ồ?
Đổng Thiên cũng nhàn nhạt cười:
- Nói như vậy là sao?
Nhân vật đến từ Thương Vân Đạo Trường ắt nhiên không phải loại lỗ mãng. Không biết rõ ràng cục thế ở đây thì y tự nhiên sẽ không tùy tiện ra tay trước.
- Ta chỉ hỏi, các hạ có oán thù với Tần gia Thiên Đế Sơn hay không? Có oán thù với Tần gia châu Bách Diệp của ta hay không?
Tần Thắng nhàn nhạt hỏi.
- Tần gia ra sao ta không có quan hệ. Ta tới lần này thứ nhất là vì giao tình, hai tới là vì món nợ ân tình với người khác.
Đổng Thiên cũng không giấu giếm.
- Được, quả nhiên là vì giao tình và tình nghĩa mà tới. Người không còn thì tình ắt sẽ không còn. Thực không dám giấu diếm, Trần Sâm đến xâm lược Tần gia châu Bách Diệp của ta đã phải đền tội! Đây là bằng chứng!
Tần Thắng giơ cao tay liền bay ra một vật bắn trực tiếp về kẻ đối diện.
Đổng Thiên thuận tay đón lấy. Nhìn chăm chú, đích thực là thủ cấp của Trần Sâm. Một tên cường đại như Đổng Thiên cũng toát mồ hôi lạnh.
Trần Thông lại kêu lớn lên một tiếng, cả người nhất thời ngây dại như bị hóa đá.
- Sao có thể như thế được?
Trần Thông há miệng trừng mắt:
- Việc này không phải là sự thật, nhất định là hắn ta dùng thủ thuật để che mắt! Đích thị không phải là thủ cấp của Thống lĩnh nhà ta.
Đổng Thiên tuy không thất thố như Trần Thông nhưng nét biểu hiện cũng vô cùng phức tạp. Không đừng được nhảy dựng lên, nhìn lại một lần nữa, lẩm bẩm nói:
- Thủ cấp này không phải là giả!
Nội tâm hắn giờ phút này đang chấn động vì tin Trần Sâm đã chết. Hắn tự hỏi đều là kẻ tu luyện ở cấp bậc Động Hư Cảnh, cảnh giới tu luyện của hắn có thể ngang ngửa với Trần Sâm nhưng tuyệt đối không thể giết chết được hắn.
Nhưng giờ Trần Sâm đã đầu lìa khỏi cổ tới trước mặt hắn, như vậy không thể nghi vấn kẻ giết chết Trần Sâm thực lực tuyệt đối là cao hơn hắn rất nhiều!
Nói cách khác, có thể giết chết được Trần Sâm thì việc giết Đổng Thiên cũng dễ như trở bàn tay.
Kẻ tu luyện tới cấp bậc như của Đổng Thiên thế này thì rất sợ cái chết, lưu luyến sinh mệnh, tuyệt đối không như sự tưởng tượng của kẻ bình thường. Đúng cái gọi là càng già càng sợ chết, càng già càng thành tinh.
Một ý niệm bay nhanh qua đầu hắn liền hiểu được ý đồ của đối phương. Đối phương ngay cả thân phận của hắn cũng không cần biết hiển nhiên là không muốn kết thúc cùng hắn.
Rất có thể đối phương không phải là không biết thân phận thật của hắn, hơn nữa lại biết rất rõ như lòng bàn tay, chẳng qua là không muốn gây thù chuốc oán sau lưng với Thương Vân Đạo Trường.
- Đối phương là tự bảo vệ mình cũng là thái độ không muốn thêm rắc rối.
Đổng Thiên tốt xấu gì cũng là cường giả cấp bậc Động Hư Cảnh, hơn nữa từ Thương Vân Đạo Trường đi tới, nếu nói vài lời mà bị đối phương khuyên đi thì không khỏi có chút mất mặt, lạnh lùng cười nói:
- Các hạ, ngươi ở đây uy hiếp ta sao?
Tần Thắng thản nhiên lắc đầu:
- Đó không phải là uy hiếp! Tần gia châu Bách Diệp của ta luôn xem trọng những kẻ không phạm tới chúng ta, không phạm vào nguyên tắc làm người của ta. Sở dĩ nói những điều đó là những lời tự đáy lòng, không cần phải vô duyên vô cớ kết oan gia.
- Nói đi nói lại, Tần gia các ngươi vẫn là kẻ nhát gan.
Đổng Thiên cười lạnh.
Tần Thắng mặt biến sắc, lạnh giọng nói:
- Các hạ, nếu ngươi đem những lời nói vàng ngọc của ta trở thành một loại cầu xin tha chết thì ngươi đã nhầm to rồi. Tin hay không tùy ngươi, ở Nhạn Hồi Phong lúc này chính là con đường chết của các ngươi!
Tần Thắng cũng không phải là kẻ ngốc, miệng hắn như vậy nhưng lại không xuất ra Thần Tú Cung. Một khi mà xuất Thần Tú Cung, muốn trở mặt thì đối phương nhất định sẽ phải chết.
Đổng Thiên nhất thời biến sắc, chăm chú cẩn thận nhìn Tần Thắng thật lâu. Theo trực giác của một cường giả thì những lời nói đó khiến hắn cảm nhận được nguy hiểm.
Tuy rằng hắn không thể lý giải được sát khí của tên cường giả này từ đâu mà tới nhưng không hề nghi điều đó là giả. Nói như vậy thì Tần gia châu Bách Diệp nhất định đã biết thân phận thực sự hoặc ít nhất thì cũng biết lai lịch của hắn.
Không phải là sợ tên đồng mưu của hắn ta, hay là kiêng kỵ kẻ đứng sau là Thương Vân Đạo Trường
Đổng Thiên cúi đầu, cùng Khế ước Chiến linh thú đi đến thương nghị. Khế ước Chiến linh thú này cũng có trực giác chiến đấu rất mạnh, cũng nhận thấy sát khí mãnh liệt không thể che dấu, đủ để uy hiếp đến sinh mệnh của bọn chúng.
- Chủ nhân, một khi Trần Sâm kia đã chết, ngươi thiếu tình nghĩa với hắn ta thì cũng chẳng sao cả. Đối diện với kẻ có sát khí vô cùng lớn trên người, có điều che giấu khẳng định không phải là giả. Như hắn đã nói, không đáng vì một kẻ đã chết mà phải liều mạng. Tần gia châu Bách Diệp cùng Thương Vân Đạo Trường trước giờ không có thù hận. Cho dù là Đạo tôn đích thân tới thì khẳng định cũng không vì việc nhỏ nhặt này mà đắc tội với Tần gia Thiên Đế Sơn.
Đổng Thiên vốn còn chút do dự, khi nghe Khế ước Chiến linh thú khuyên như vậy lại càng thêm dao động.
Trần Thông gặp Đổng Thiên, dùng khẩu khí cầu xin nói:
- Đổng Trưởng lão, ngài là nhân gia nhất định phải làm chủ cho bọn ta.
Sắc mặt Đổng Thiên tái nhợt, hắng giọng nói:
- Ta ắt có chủ trương, ngươi giục cái gì?
- Trần Thông, Trần Sâm cố sống cố chết vì ham năm vạn tiền thưởng chấp nhận làm chó săn. Ngươi trợ giúp quả không ít. Đến giờ cần phải cân nhắc kỹ lưỡng.
Đổng Thiên vừa nghe lời đó nhất thời không vừa ý, lãnh đạm nói:
- Các hạ, cho dù chuyện của ta với Trần Sâm thế nào nhưng những lời này của ngươi thật là khinh người quá đáng.
Tần Thắng thản nhiên nói:
- Các hạ, ta quả thật cũng lo lắng cho ngươi. Tuy rằng ta không biết lai lịch thực sự của các hạ nhưng thấy ngươi khí độ bất phàm, nhất định không tầm thường. Tên Trần Thông này là tâm phúc của Trần Sâm, nếu giữ hắn e tương lai có hậu họa, đối với thanh danh của các hạ cũng có sự bất lợi. Hôm nay chúng ta nói chuyện hữu hảo với nhau, nếu có thể hòa giải thì tên Trần Thông tâm địa xấu xa ắt mang lòng bất mãn. Nói xấu ngươi tứ phía, người ngoài không rõ chân tướng sự thật sẽ cho là các hạ sợ Tần gia mà phải lùi một bước. Nói vậy, tên Trần Thông này không thể không giết. Đây là ta nghĩ cho thanh danh của các hạ.
Cuộc nói chuyện của Tần Thắng đã làm dao động lòng của Đổng Thiên.
- Đúng vậy! Chuyện hôm nay nếu lui thì không quản, tên Trần Thông này ôm hận trong lòng khó tránh hắn lại bày mưu tính kế. Mình thân là Trưởng lão của Thương Vân Đạo Trường, vạn nhất bị Trần Thông làm hỏng thanh thế thì sau này làm sao có thể sống yên ở Bài Sơn Phủ?
Nghĩ vậy trong lòng hắn lại cảm thấy bị dao động bất định.
Tần Thắng tiếp tục nói làm cho tâm hồn hắn như bị nổ lớn.
- Các hạ, nếu giờ phút này ngươi quay đầu rời đi thì việc hôm nay Tần mỗ xin đảm bảo sẽ không phát sinh thêm lần thứ hai, tuyệt không mảy may có thêm lời thị phi. Thừa nhận phần nhân tình của ngươi. Còn về Trần Thông bọn ta phụ trách lo liệu, tuyệt không thể để làm bại hoại thanh danh của các hạ.
Tần Thắng vừa nói tới đây, khí thế đột nhiên trở nên thúc giục, Thần Tú Cung tuy chưa hiện ra nhưng khí của nó kết hợp với khí trường trên thân thể lão hợp làm một nhất thời cường đại phóng ra ngoài.
Sát khí này nhất thời làm cho Đổng Thiên loạn ý, mỗi tấc da tấc thịt cũng đều cảm nhận được sát ý.
- Là chiến là hòa, các hạ cứ quyết một lời!
Một hơi chân khí của Tần Thắng theo đó mà dâng lên.
Một tia uy áp này làm cho sự do dự của Đổng Thiên còn sót đều tiêu tan thành bọt nước.
- Được! Chuyện hôm nay ta tạm thời nhường một bước. Tần gia châu Bách Diệp cũng hãy tự lo cho thân mình, không phải là ta sợ các ngươi, mà chỉ là ta không muốn kết địch gia với Tần gia.
Tần Thắng ha hả cười:
- Như nhau như nhau. Hiểu nhau muôn năm!