Tần Vô Song dưới sự dẫn dắt của lão giả tới bên ngoài Cửu Ô Trắc. Liếc mắt nhìn Cửu Ô Trắc này, thì ra là một bờ biển bao la. Mặt nước màu xanh biếc, nhìn từ xa như tiếp giáp với đường chân trời. Trời nước một màu, vô cùng lay động lòng người.
Tần Vô Song đứng bên bờ biển nhìn ra xa, nhìn thấy Cửu Ô Trắc mênh mông bát ngát, không khỏi tán thưởng:
- Lâu nay đã nghe nói nơi ở của Tông môn Cửu Ô Thần Miếu vô cùng thần bí mỹ lệ, hôm nay nhìn thấy, quả nhiên là danh bất hư truyền.
Lão trượng đó cũng không khiêm tốn, cười nói:
- Cửu Ô Thần Miếu ta luôn luôn khiêm tốn, nhưng Cửu Ô Trắc này, ngược lại thực sự là nơi rất tuyệt vời. Bất kể là Đế Thích Cung, hay là Cửu Cung Phái, năm đó cũng cực kỳ hâm mộ vị trí địa lý của Cửu Ô Trắc. Vô Song công tử, mời đi theo ta.
Lão giả đó vẫy tay, mặt nước trước mặt đột nhiên tách ra một khe hở, thế nước phân tách ra hai bên, bất ngờ xuất hiện một thủy lộ. Thủy lộ này cứ cách mấy trượng, lại có một cái cột, lơ lửng trên mặt nước, phảng phất như là được xây lên từ đáy nước, lại giống như di động trong nước vậy.
Lão giả đó vẫy tay áo, tự mình bước lên trước, bước chân nhẹ nhàng, hướng về phía trước lướt đi. Tần Vô Song cũng không chần chờ, bước theo. Bước chân dẫm lên cái cột, phảng phất giống như dẫm lên cây bông vậy, nhẹ nhàng vô cùng. Mỗi bước giẫm xuống, cái cột lại chìm xuống một chút, hiển nhiên là năng lực chịu tải trọng cũng không mạnh.
Cũng may Tần Vô Song thân nhẹ như chim, cho dù là không giẫm lên cây cột này, với tu vi đến cấp bậc như của hắn, cho dù là nhờ cậy vào việc mượn lực của thế nước cũng có thể tiến lên phía trước.
Giống như chim én sà xuống mặt nước, không ngừng lên xuống, chỉ một lát sau, đã đi được mười mấy dặm thủy lộ. Lại tiếp tục tiến lên trước một hồi, đột nhiên nhìn thấy phía trước có một chỗ nhô ra, màu nâu tro giống như đá ngầm. Lão trượng đó tốc độ cực nhanh, đã nhảy tới trên phiến đá ngầm.
- Vô Song công tử, bên này.
Tần Vô Song khẽ mỉm cười, cũng không khoe khoang thân pháp, chỉ là tùy ý lướt qua, bay nhẹ nhàng rơi xuống phía trên. Chỗ đặt chân lần này vẫn hơi có chút thế chìm xuống. Sắc mặt Tần Vô Song kinh ngạc, không khỏi cúi đầu nhìn kỹ phiến đá ngầm. Nếu thật sự là đá ngầm, sao có thể đến mức bước chân vừa hạ xuống đã chìm xuống như vậy.
Lão trượng đó thấy biểu tình của Tần Vô Song như vậy, cười ha ha nói:
- Vô Song công tử, đây không phải là đá ngầm, mà là Linh Quy trực nhật, hôm nay đến lượt phiên trực của nó, phụ trách dẫn chúng ta tới trạm tiếp theo. Công tử, đến Tổng bộ của Cửu Ô Thần Miếu ta, không có đường đi. Trên đường có rất nhiều trạm trung chuyển thông qua các loại đường đi, mới có thể đến được. Ngươi thấy những cây cột vừa rồi đó, kỳ thực cũng là tùy cơ xuất hiện mà thôi. Lần thứ hai ngươi đến nơi này, ở khu vực đó, có thể không có những cây cột đó.
Tần Vô Song lúc này mới hiểu rõ, tại sao Cửu Ô Thần Miếu có thể có ưu thế thiên nhiên ưu đãi như vậy, thì ra hoàn cảnh địa lý nơi này quả nhiên không thể xem thường. Bất kể là Cửu Cung Phái cũng tốt, Tinh La Điện bọn họ cũng tốt, nhưng so sánh với Cửu Ô, sơn môn của bọn họ hiển nhiên là vô cùng đơn sơ, đơn giản, dễ dàng bị người ta tấn công vào trước sơn môn. Còn Cửu Ô Thần Miếu này, lại hoàn toàn không giống như vậy. Có địa thế như vậy làm chỗ dựa, người ngoài nếu muốn xâm lấn, chỉ sợ ngay cả phương hướng cũng không tìm ra được, chứ đừng nói là phát động công kích.
Cửu Ô Thần Miếu lại gần sát với Chi Tế Sơn, đối với huấn luyện của linh thú vô cùng có tâm đắc, vì vậy linh thú trong Cửu Ô Thần Miếu này, tựa hồ đều bị Cửu Ô Thần Miếu điều khiển.
- Lão trượng, Cửu Ô Thần Miếu của ngươi quả nhiên danh bất hư truyền. Chẳng trách nhiều năm như vậy, luôn luôn vững chắc chiếm giữ vị trí ba Đế quốc Thượng phẩm, còn Cửu Ô Thần Miếu càng mơ hồ có xu thế chiếm được thế lực số một ở quốc gia nhân loại. Còn bản thân Cửu Ô Trắc này càng không phải là nơi bất kỳ Tông môn khác có thể so sánh được.
Tận đáy lòng Tần Vô Song dâng lên sự tán thưởng, đưa mắt nhìn xung quanh, bốn phía đều là thủy vực màu xanh da trời, thầm nghĩ nếu kẻ địch bên ngoài xâm lấn, tới dải đất trung tâm trong thủy vực này, nhìn xung quanh đều là một vùng thủy vực bát ngát, đừng nói là xâm lấn, bản thân cũng phải hoảng hốt mấy phần rồi.
Linh Quy trực nhật rẽ nước mà đi, tốc độ cực nhanh. So với rùa và thỏ trong truyền thuyết hoàn toàn là một trời một vực. Đi được đại khái nửa canh giờ, thì Linh Quy đó dừng lại. Bạn đang đọc truyện được lấy tại chấm cơm.
Lão giả đó nhìn một lát, gật gật đầu:
- Được, lại phải chuyển trạm rồi. Vô Song công tử, đường xá thật là xa xôi, xin đừng trách móc.
Tần Vô Song cười nói:
- Rảnh rỗi vô sự, lại có thể thưởng ngoạn một chút phong cảnh của Cửu Ô Trắc.
Tâm tình của Tần Vô Song rất tốt, Linh Quy trực nhật dừng lại trong chốc lát, từ thủy vực trước mặt đột nhiên bơi đến một con thuyền nhỏ. Trên con thuyền này bất ngờ là không có ai cầm lái, nhưng có thể chủ động hướng tới bên này đi tới, phảng phất giống như phía trên có lái đò điều khiển vậy, vô cùng nhanh nhẹn.
Tần Vô Song nhìn thấy cảnh tượng này, mới đầu có chút kinh ngạc, nhưng sau khi quan sát một lát, cũng không kinh sợ khi thấy chuyện quái dị nữa. Con thuyền này thoạt nhìn như không có ai điều khiển, chẳng qua là mượn lực của dòng nước đẩy để di chuyển mà thôi, còn phía dưới thuyền, chắc chắn cũng có sinh vật đáy nước nâng lên, cũng không có gì ngạc nhiên.
- Vô Song công tử, con thuyền này không có người điều khiển nhưng vẫn có thể chạy như bay. Công tử có biết nguyên lý không?
Lão giả đó tựa hồ muốn kiểm tra Tần Vô Song một chút.
Tần Vô Song thản nhiên cười:
- Mặt nước này thoạt nhìn như bình lặng, kỳ thực là có mạch nước ngầm lưu động, nâng con thuyền lên như vậy, và dưới nước, cũng có sinh vật loại linh thú kéo, mới có thể sản sinh ra cảnh tượng kỳ dị này, phải không?
Lão giả đó cười to ha ha:
- Mọi người đều nói Vô Song công tử thiên phú siêu tuyệt, quả nhiên như vậy. Chỉ trải qua quan sát một lát như vậy, liền có thể hiểu rõ chỗ ảo diệu trong đó, thật sự tuyệt vời.
Tần Vô Song mỉm cười không nói, thần thái vẫn thoải mái như cũ, ngắm nhìn phong cảnh xung quanh.
Con đường này, cũng không rõ là chuyển bao nhiêu trạm, cho đến khi hoàng hôn sắp buông xuống, mặt trời buổi chiều đã nhuốm màu kim sắc, tựa hồ khi tiếp cận với mặt nước, lão giả đó mới nói:
- Trạm cuối cùng này chính là một hòn đảo lớn nơi đặt Thần Miếu. Vô Song công tử, hôm nay đường xá vất vả, thực sự xin lỗi.
Tần Vô Song cười nói:
- Lão trượng không cần phải khách khí.
Trời chiều hạ xuống, bóng đêm dần dần xâm lấn, khi tiếp tục tiến về phía trước, quả nhiên nhìn thấy trước mặt có một hòn đảo, có quy mô rộng lớn như một thành trì, sừng sừng đứng ở phía trước. Xung quanh hòn đảo này, bao trùm một quầng sáng lam sắc nhàn nhạt, trời càng muộn, bóng đêm càng tối thì lại càng rõ ràng.
Khi hòn đảo hiện ra trong tầm mắt, mặt nước phía trước có một con thuyền lớn chạy đến, trên con thuyền này, Đại Thần tông của Cửu Ô Thần Miếu bất ngờ đứng ở đầu thuyền, cười lớn nói:
- Là Vô Song công tử đến sao?
Lão giả vội nói:
- Đại Thần tông, chính là Vô Song công tử đến thăm.
- Ha ha ha…
Tiếng cười đạm mạt của Đại Thần tông nhất thời xuyên qua thủy vực mờ mịt, rõ ràng truyền đến bên cạnh.
- Vô Song công tử quả nhiên là biết giữ lời, nói đến là đến. Cửu Ô Thần Miếu ta thật sự cảm thấy vẻ vang cho kẻ hèn này.
Một lát sau, liền cùng thuyền lớn hợp nhất, Tần Vô Song bước lên thuyền lớn, sau người Đại Thần tông, bốn vị Thần tông còn lại bất ngờ đều ở đây.
Đại Thần tông rất là khách khí, phảng phất giống như nghênh tiếp một người bạn cũ, trên khuôn mặt nhăn nheo, đắp đầy nụ cười, bắt đầu giới thiệu với Tần Vô Song. Nhị Thần tông, Tần Vô Song đã từng gặp qua ở Đế quốc Đại La, ba vị Thần tông khác, Tần Vô Song vẫn là lần đầu gặp mặt, đều không đánh mất lễ tiết, tự mình chào hỏi mấy câu.
Đại Thần tông nói:
- Biết được Vô Song công tử tới chơi, lão phu đã chuẩn bị xong tiệc ruợu, chỉ đợi Vô Song công tử đến là có thể bắt đầu tiệc ruợu rồi.
Tiến vào hòn đảo, Tần Vô Song được tiếp đón đến trong một khách xá rất đẹp đẽ. Đúng như Đại Thần tông đã nói, tiệc ruợu đã chuẩn bị xong xuôi tất cả, chỉ chờ Tần Vô Song đến.
Ngoài năm vị Thần tông ra, Cửu Ô Thần Miếu còn có mấy gã cao tầng khác tham dự. Sau khi rượu quá ba tuần, Đại Thần tông mới mỉm cười mở miệng:
- Vô Song công tử, lần đầu tiên ngươi tới Cửu Ô Thần Miếu ta, ngươi dùng cái tên là Tần Vũ?
Tần Vô Song mỉm cười gật đầu:
- Lần trước chuyện xảy ra quá cấp bách, ta cũng không tiện dùng danh tính thật sự. Những chỗ đường đột, vẫn xin chư vị Thần tông rộng lòng tha thứ bỏ qua.
Đại Thần tông khoát tay chặn lại, rất là dứt khoát:
- Đó là lý thường đương nhiên, tại sao lại gọi là đường đột?
Tần Vô Song thấy Đại Thần tông thấu tình đạt lý như vậy, mỉm cười nói:
- Đa tạ sự thông cảm của Đại Thần tông.
- Thế sự vô thường, lần trước Vô Song công tử tới Cửu Ô Thần Miếu ta, cùng với ngày hôm nay đến đây, tâm tình đại khái tuyệt nhiên khác nhau chứ?
Đại Thần tông nói.
- Khi đó, trong lòng ta đang đè một khối đá lớn, không tránh khỏi có chút vội vàng. Bây giờ hồi tưởng lại, hôm đó hành sự thật sự có nhiều chỗ lỗ mãng.
- Ha ha, người trẻ tuổi phải có luồng nhiệt huyết này. Nếu không như vậy, sao có thể có cục diện như ngày hôm nay? Tinh La Điện ngươi lần này nổi dậy, đã là thế không thể ngăn cản. Lần trước Tả Thiên Tứ mấy lần truyền tin với ta, kêu Cửu Ô Thần Miếu ta hợp lực với Cửu Cung Phái của hắn, trấn áp Tinh La Điện. Hôm nay nhớ lại, Cửu Cung Phái đã thành mây khói, còn Tinh La Điện lại giống như ngôi sao rực rỡ mọc lên. Đây chính là nắm chắc được thế cờ, sáng suốt và không sáng suốt, chênh lệch rất lớn.
Đại Thần tông nói ra thế cục này, khẩu khí cũng rất lãnh đạm, không có đắc ý, cũng không có thất vọng, phảng phất như đang thuật lại một chuyện cực kỳ đơn giản, hơn nữa giống như là chuyện không liên quan đến hắn.
Tần Vô Song nhất thời cân nhắc, không đoán ra được ý tứ của Đại Thần tông, chỉ là thuận miệng nói:
- Cửu Cung Phái ngang ngược bá đạo, không có độ lượng và tu dưỡng mà một đại Tông môn nên có, rơi vào kết cục như hôm nay, thật sự là tự rước họa vào người. Bất kể là Tinh La Điện ta nổi dậy, hay là thế lực khác nổi dậy, sợ rằng đều giống như nhau. Cửu Cung Phái chỉ biết tiến, không biết lui, cuối cùng là không cách nào đứng vững ở thế giới này.
Tần Vô Song thuận miệng nói chuyện, khiến Đại Thần tông và các cao tầng khác của Cửu Ô Thần Miếu biểu tình nghiêm nghị, trao đổi ánh mắt lẫn nhau, từ trong mắt đối phương đều có thể nhìn ra vẻ kinh hãi.
Người thanh niên này, tuổi tác không quá hai mươi, lại có thể nói ra những lời có chiều sâu như vậy, nắm chắc thế cục rõ ràng như vậy, bất kể là độ sâu hay là độ cao, đều cảm thấy không phù hợp với nhận thức mà người trẻ tuổi thường có.
Đại Thần tông im lặng một lát, mới thở dài một tiếng, nói với các cao tầng khác của Cửu Ô Thần Miếu:
- Chư vị, Cửu Cung Phái thua dưới tay Vô Song công tử, cũng xem như không oan uổng?
Cửu Ô Thần Miếu có mấy vị Thần tông, đối với cường thế nổi dậy của Tần Vô Song vẫn không làm sao tin phục, cho đến trước buổi yến hội này, đều hoài nghi trong lòng. Lúc này nghe Tần Vô Song nói chuyện, nghi ngờ trong lòng nhất thời giải tỏa không ít, chỉ là nhất thời vẫn không thể tiêu tán hết.
Tứ Thần tông lại đột nhiên nói:
- Vô Song công tử, nghe nói quý tông muốn muốn biết một môn bí kỹ của Cửu Ô Thần Miếu chúng ta. Giữa các Tông môn của Đại lục Thiên Huyền, từ trước đến nay có một quy tắc, tâm pháp không được truyền ra ngoài. Bí kỹ của Cửu Ô Thần Miếu ta, vô duyên vô cớ, truyền lại cho Tinh La Điện ngươi, không biết Vô Song công tử dùng cái gì hồi báo?
Lời này vừa thốt ra, Tần Vô Song nhẹ nhàng buông chiếc đũa đang cầm trong tay, biết rằng yến hội này dù sao không phải có ý tứ khách khí đãi ngộ, cũng có mấy phần kiểm tra.