Các cao tầng khác của Cửu Ô Thần Miếu nghe Tứ Thần tông mở miệng nói như vậy, đặc biệt cũng không hắng giọng, đều tự nâng chén rượu của mình lên, trầm ngâm không nói. Đại Thần tông lại mang vẻ mặt tươi cười, nhẹ nhàng lắc đầu, phảng phất giống như bậc gia trưởng đang nhìn biểu tình đấu khí của hai đứa trẻ, cũng không tỏ thêm thái độ. Tần Vô Song nói: - Tứ Thần tông đã nói ra pháp tắc thông dụng của Đại lục Thiên Huyền, tâm pháp không truyền ra ngoài. Vậy không biết trong lòng Tứ Thần tông đã nghĩ ra hồi báo như thế nào chưa? Tần Vô Song khiêm tốn, cũng không vội biểu thị thái độ. Hắn muốn xem xem Tứ Thần tông rút cuộc có ý tứ gì. Rút cuộc là một mình Tứ Thần tông gây khó dễ, hay là nhận thức chung của tất cả cao tầng của Cửu Ô Thần Miếu đều như vậy. Tứ Thần tông đó thản nhiên cười: - Ta nghe nói Vô Song công tử có một bộ cung tiễn thần kỳ, uy lực vô cùng. Ta cũng không quá mức tham lam, chỉ cần mượn bộ cung tên đó của ngươi dùng ba năm, sẽ đem bí kíp truyền thụ cho ngươi. Tần Vô Song không chút do dự, lắc đầu cự tuyệt: - Thần binh lợi khí, vật đả thương người, thứ lỗi không cho mượn được. Vật ấy và bản thân ta trao đổi phù hợp, người ngoài mượn, thao túng bất lợi, ngược lại làm hại bản thân. Tứ Thần tông, ngươi đừng quan tâm đến thứ này! Tứ Thần tông mặc ý cười to: - Ta vừa mới mở miệng, ngươi đã liền cự tuyệt. Thật là một chút thành ý cũng không có, Khuy Thần Thuật đó, cũng là thủ đoạn đọc tâm tư người khác, đồng dạng là thương pháp, không truyền, không truyền. Tần Vô Song nâng chén lên cung kính từ xa: - Truyền hay không truyền đều là vật của Cửu Ô Thần Miếu, Tần Vô Song ta quả quyết sẽ không cưỡng ép. Rất có phong độ đem cái chén đặt xuống, Tần Vô Song chắp tay nói: - Việc này không đề cập đến nữa, Đại Thần tông lúc đó mời Tần Vô Song đến đây làm khách, không biết có chỉ giáo gì không? Đại Thần tông vê râu cười: - Vô Song công tử xin độ lượng, Lão Tứ nhà ta thích tranh luận, Vô Song công tử xin đừng so đo. Hôm đó ta đã để lại lời cho Trác Đại Điện chủ, chỉ cần Vô Song công tử tới Cửu Ô Thần Miếu ta làm khách, liền đem Khuy Thần Thuật đó ra truyền thụ, tuyệt đối sẽ không nuốt lời. Tần Vô Song cười ha ha nói: - Nếu thật sự như vậy thì đa tạ Đại Thần tông đã xem trọng. Đại Thần tông khoát tay: - Vô Song công tử, lần đầu tiên khi ta nhìn thấy ngươi, đã nhận định rõ một chuyện, Cửu Ô Thần Miếu ta sẽ kết thiện duyên với ngươi. Sau này, ta và Chu Đồng ở Hồng Vân Sơn quan chiến, càng kiên định thêm suy nghĩ này của ta. Ban đầu Đế Thích Cung đối với lời đề nghị của Cửu Cung Phái, có lẽ cũng có mấy phần động tâm, nhưng chung quy vẫn không bị Tả Thiên Tứ mê hoặc. Còn Cửu Ô Thần Miếu ta, từ đầu đến cuối, đều hiểu rõ một chuyện, Tả Thiên Tứ nhất định bị tiêu diệt. Tất cả mọi chuyện đều đúng như lão phu đã dự liệu, Tả Thiên Tứ cuối cùng ác giả ác báo. Tần Vô Song cười nói: - Tả Thiên Tứ đó đã chết rồi, chỉ sợ La Thiên Đạo Trường vẫn không chịu để yên. Chuyện tương lai vẫn không cách nào đoán trước. Đại Thần tông cười hắc hắc: - Tả Thiên Tứ ở La Thiên Đạo Trường, chẳng qua cũng chỉ là một nhân vật nhỏ bé mà thôi, bây giờ hắn chết rồi, La Thiên Đạo Trường rút cuộc sẽ ứng đối như thế nào, vẫn là một ẩn số chưa đoán được. Mặc dù La Thiên Đạo Trường có ý can thiệp, chỉ sợ tương lai, vẫn sẽ rơi vào kết cục tự rước lấy sỉ nhục. Tần Vô Song mỉm cười: - Những lời này của Đại Thần tông, khiến Tần Vô Song hổ thẹn vô cùng. - Vô Song công tử không cần khiêm tốn, lão phu ít nhiều biết được một chút thuật nhìn người. Ta quan sát thấy sắc mặt của Vô Song công tử, chính là người có phúc duyên. Phúc duyên này rút cuộc có sâu đậm hay không, lão phu già yếu mắt kém, vẫn không cách nào nhìn thấu được. Chỉ có thể nói, phúc duyên của Vô Song công tử, trên có khí thôn ngân hà, dưới có thể chấn động âm phủ. Bạn đang đọc truyện tại - www.Truyện FULL Khẩu khí của Đại Thần tông, thận trọng vô cùng, tràn ngập sự ca ngợi, xen lẫn với ánh mắt trịnh trọng của hắn, khiến Tần Vô Song không có chút nào hoài nghi độ thành thực trong những lời này của hắn. Tần Vô Song vẫn là lần đầu nghe nói đến loại ngôn luận này, trái lại cũng không quá để ý trong lòng, chỉ xem những lời này của Đại Thần tông chỉ là những lời khách khí mà thôi. Nhị Thần tông nãy giờ không nói chuyện, lúc này đột nhiên cười nói: - Vô Song công tử, thuật nhìn người của Đại Thần tông nhà ta, lâu nay vô cùng chuẩn xác. Hắn xem người nhìn vật, tựa hồ không có sai sót. Vì vậy, ta thấy tiền đồ của Vô Song công tử, vẫn là vô hạn. Tần Vô Song chắp tay nói: - Nhận được sự coi trọng như vậy của chư vị Thần tông, Vô Song chỉ có cảm khái không thôi. Tứ Thần tông cũng cười lạnh nói: - Mặc dù Đại Thần tông trước nay chưa từng nhìn lầm, nhưng lần này, ta vẫn giữ lại ý kiến của bản thân. Vô Song công tử muốn cảm ơn, chỉ cần cám ơn bọn họ, không cần cảm kích ta. Tần Vô Song nói: - Tứ Thần tông đã phân phó như vậy, Vô Song tốt hơn nên tuân mệnh! Đại Thần tông biết tính cách của Lão Tứ, chính là như vậy, muốn thuyết phục hắn, cũng không phải dễ dàng. Hắn cũng không để ý, chỉ là nói với Tần Vô Song: - Vô Song công tử, lần này lão phu mời ngươi tới làm khách, kỳ thực cũng có một chút tư tâm. - Tư tâm? Tần Vô Song khó hiểu. - Đúng vậy, lão phu thật lòng thật dạ muốn truyền thụ Khuy Thần Thuật cho Vô Song công tử, chỉ hy vọng có được một hứa hẹn của Vô Song công tử. Đại Thần tông chậm rãi nói, cuối cùng cũng tiến vào chủ đề chính. Tần Vô Song thầm nhủ đề phòng, biết chủ đề chính của tiệc rượu này bắt đầu trình diễn rồi, lập tức rất bình tĩnh nói: - Xin Đại Thần tông cứ bày tỏ, chỉ cần hợp tình hợp lý, Vô Song chắc chắn đồng ý. Đại Thần tông cười ha ha: - Thỉnh cầu này của lão phu, chính là hy vọng khi Tinh La Điện nổi dậy, đừng giống như Cửu Cung Phái, xâm lăng các quốc gia khác của các quốc gia nhân loại. Chèn ép đối phương không cho xưng bá! Thỉnh cầu này, xác thực không hẳn gọi là hợp tình hợp lý. Tần Vô Song sau khi ngây người, ánh mắt đảo qua toàn bộ tràng diện, nhìn thấy tất cả cao tầng của Cửu Ô Thần Miếu, đều là vẻ mặt ngưng trọng nhìn hắn. Ngoài vẻ mặt lạnh lùng của Tứ Thần tông ra, những người khác tựa hồ đều là loại biểu tình này. Tần Vô Song thoải mái cười: - Đại Thần tông dựa vào cái gì mà nói như vậy? Đại Thần tông nghiêm mặt nói: - Căn cứ vào kinh nghiệm lịch sử, phàm có một thế lực cường đại nổi dậy, tất nhiên sẽ sản sinh dã tâm thống lĩnh nhân loại. Một khi dã tâm này bành trướng, thường thường đó là khi các quốc gia nhân loại bắt đầu rơi vào tai nạn. Vạn năm trước, có một thế lực, cũng là một nhánh siêu phàm, chinh phạt bốn phương, quét ngang các quốc gia nhân loại. Cuối cùng dã tâm bành trướng vượt ra các quốc gia nhân loại, bàn tay vươn dài ra, đắc tội với Thú Tộc, mở ra cuộc tàn sát các đại Thú Tộc ở Cấm địa của Thần, cuối cùng gây ra thảm họa vạn năm trước. Tần Vô Song đối với chuyện vạn năm trước, hiểu biết không nhiều lắm, chỉ biết có một sự kiện như vậy đã từng phát sinh, cuối cùng mới có thuyết pháp hiệp uớc vạn năm. Chính vì như vậy, các Cấm địa của Thần mới trói buộc lẫn nhau, không có tranh giành một lần nữa đất đai của các quốc gia nhân loại. Bằng không, với một chút thế lực của quốc gia nhân loại, căn bản chính là yếu ớt vô cùng, không chịu nổi mấy lần trùng kích. Thấy Tần Vô Song im lặng không nói gì, Đại Thần tông tình ý sâu xa nói: - Thế cục của quốc gia nhân loại, lúc nào cũng yên ổn hơn náo động. Nếu muốn ổn định và hòa bình lâu dài, càng phải theo đuổi chữ ổn định này. Một khi thế cục không ổn định, trạng thái sinh tồn của toàn bộ các quốc gia nhân loại sẽ đi kèm với bất ổn. Từ đó mà dẫn phát tới tai nạn. Vô Song công tử, những lời này của lão phu, cũng không ảnh hưởng đến việc Tinh La Điện của ngươi xưng bá, mà là có ý nhắc nhở. Tần Vô Song nhàn nhạt cười: - Đại Thần tông, Tần Vô Song ta đối với theo đuổi võ đạo, thực sự si mê. Nhưng đối với xưng bá mà nói, thực sự cảm thấy rất không hứng thú. Lần này Tinh La Điện nổi dậy, Đế quốc Đại La thăng cấp lên Đế quốc Thượng Phẩm, mặc dù có chút ngại nói toạc móng heo, nhưng cũng bị một loại thái độ phản kích sau đó của Cửu Cung Phái lăng nhục. Hành động này cũng không phải nằm ở mục đích khuyếch trương, mà là tự bảo vệ mình tốt hơn. Những lời này của hắn, cũng là những lời từ trong gan ruột. Chỉ là mọi người của Cửu Ô Thần Miếu không quan hệ qua lại với Tần Vô Song nhiều lắm, đối với tính cách làm người của Tần Vô Song cũng không hiểu biết quá nhiều, đương nhiên trong lòng vẫn tồn tại băn khoăn, đối với chuyện này trên mặt vẫn tỏ vẻ không tin phục lắm. Trong tư liệu mà bọn họ sưu tập được, thủ đoạn của Tần Vô Song có thể nói là vô cùng độc ác. Đối phó với Đại Ngô Quốc và Tây Sở Quốc, sấm vang chớp giật, đánh cho đối phương hoàn toàn không ngóc đầu lên nổi. Đối phó với Thiên Cơ Tông, càng không lưu lại người nào, ngay cả Tông môn cũng bị tiêu diệt. Còn Cửu Cung Phái, cũng không biết chạy đi đâu, ngay cả Chưởng môn đến các đại cao tầng, hoàn toàn bị tiêu diệt sạch sẽ, mặc dù mỗi lần đều là tự vệ phản kích, nhưng thủ đoạn không để một ngọn cỏ nào sinh tồn của Tần Vô Song, lại khiến thế lực của Cửu Ô Thần Miếu lâu nay vẫn chủ trương hòa bình khiến cảm thấy có chút áp lực. Cửu Ô Thần Miếu, rất không hứng thú đối với chuyện xưng bá. Bọn họ đã nghiên cứu rất kỹ lịch sử của các quốc gia nhân loại, biết khi các quốc gia nhân loại xưng bá, chỉ là phù vân, ý nghĩa căn bản không lớn, chỉ là muốn các quốc gia nhân loại luôn tiếp tục được củng cố, đừng xuất hiện dao động quá lớn, tránh dẫn đến tai nạn phát sinh và tồn tại! Vì vậy Cửu Ô Thần Miếu hành sự, luôn luôn khiêm tốn, cũng không khoa trương, trong việc xử lý rất nhiều chuyện, đều thiện chí giúp người, cũng không cường hành bá đạo giống như Cửu Cung Phái. Mơ hồ trong đó, Cửu Ô Thần Miếu quả thực có chút thái độ của người tu hành. Đại Thần tông suy nghĩ một lát, gật gật đầu: - Cửu Cung Phái xâm lấn Tinh La Điện, Cửu Ô Thần Miếu chúng ta từ lâu đã có điều tra, quả thực, từ đầu đến cuối, Tinh La Điện ngươi không có bất cứ sai lầm nào. Đều là Cửu Cung Phái đơn phương khiêu khích và khinh dễ. Đừng nói là Tinh La Điện ngươi có thực lực phản kích, ngay cả Tông môn không có thực lực phản kích, cũng quả quyết không thể ngồi yên chờ chết. Cũng chính vì như vậy, Cửu Ô Thần Miếu ta, tuyệt đối sẽ không thông đồng làm bậy với Cửu Cung Phái. Tần Vô Song gật gật đầu: - Cảm khái vì Cửu Ô Thần Miếu lần này không lợi dụng lúc người ta gặp khó khăn, tấm nhân tình này, Tinh La Điện ta cũng sẽ ghi khắc trong lòng. Đại Thần tông, có phải ngươi lo lắng, Tần Vô Song ta một ngày nào đó sẽ dấy lên sóng lớn ở quốc gia nhân loại không? Đại Thần tông lắc đầu: - Ta không lo lắng Vô Song công tử, mà là lo lắng cường thế của Vô Song công tử, sẽ tạo thành một loại tâm tính cường thế cho môn nhân của Tinh La Điện, lâu ngày, khó tránh khỏi dã tâm bành trướng. Ngược lại bản thân Vô Song công tử, lão phu không hề có chút nào lo lắng. Vì với tiềm lực của Vô Song công tử, vũ đài sau này tuyệt nhiên không dừng lại ở lãnh thổ của các quốc gia nhân loại. Còn có vũ đài rộng lớn hơn nhiều, đang chờ đợi Vô Song công tử khiêu chiến. Tần Vô Song nhàn nhạt cười: - Tinh La Điện ta, trên có Điện chủ, dưới có các Đệ tử Sơ cấp, những người có dã tâm này, chí ít trước mắt mà nói, Vô Song vẫn chưa phát hiện ra một ai. Nếu Đại Thần tông lo lắng, có thể cùng mấy vị Điện chủ của Tinh La Điện ta một mình gặp gỡ, ký kết Minh ước hai bên, cam kết vĩnh viễn không chinh phạt lẫn nhau. Phẩm cách của Tinh La Điện ta, cả thế giới đều biết. Trước đây hiệp ước Liên minh của ba nước phía Đông, nếu không phải Thiên Cơ Tông chủ động bội ước, Tinh La Điện ta cũng kiên quyết không xé bỏ hiệp ước Liên minh này. Tứ Thần tông ngược lại cười lạnh: - Thiên Cơ Tông quả nhiên là người chủ động xé bỏ hiệp uớc Liên minh, nhưng Long Hổ Môn thì sao? Long Hổ Môn không phải cũng là một bên của ba nước phương Đông sao? Bọn họ cũng không xé bỏ hiệp ước Liên minh. Tinh La Điện ngươi nổi dậy, người đầu tiên bị chèn ép không phải là Long Hổ Môn sao? Tần Vô Song lạnh nhạt nói: - Hiệp ước ba nước quy định, nếu thế lực bên ngoài xâm lấn, giữa ba nước nên đoàn kết nhất trí, cùng nhau đối địch. Ban đầu khi Cửu Cung Phái xâm lấn, Long Hổ Môn bàng quang không để ý, khiến Tinh La Điện ta đơn độc đối mặt với cục diện khó khăn, suýt nữa làm cho sư phụ Truân Trung Trì ta phải bỏ mạng. Bọn chúng không có bội ước, nhưng cũng không tôn trọng hiệp ước Liên minh. Một khi nội dung trong hiệp ước Liên minh đã vô hiệu, Tinh La Điện ta lẽ nào còn cần tuân thủ sao? Khẩu khí của Tần Vô Song, cũng mang theo mấy phần sắc bén. Trên vấn đề nguyên tắc, hắn tuân thủ quy tắc một bước cũng không nhường.
Mộ Dung Thiên Cực!
Tất cả đại thế lực trong Hiên Viên Khâu này Bao Bao đều có giao tình, nhưng Mộ Dung Thiên Cực, Lâu chủ Phiêu Tuyết Lâu thì Bao Bao Lại không quen.
- Lão Đại, là Lâu chủ Phiêu Tuyết Lâu, ông ấy lại treo giải muốn bắt huynh? Cái này nên bắt đầu từ đâu đây?
Bao Bao truyền âm hỏi.
Bản thân Tần Vô Song cũng không rõ, không lẽ nguyên nhân chỉ vì Tần Vô Song hắn và Mộ Dung tiểu thư có một đoạn giao tình? Nếu như chỉ vì vậy thì Lâu chủ Phiêu Tuyết Lâu đúng là khinh người quá đáng.
Bên trong Công hội, mọi người tranh luận sôi nổi, Tần Vô Song thì ngược lại không muốn trì hoãn nhiều.
Buông chén rượu, mang theo bọn Bao Bao, Cô Đơn nhanh chóng rời đi.
La Thiên Đạo Trường và Phiêu Tuyết Lâu mâu thuẫn như vậy khiến con đường ở Hiên Viên Khâu của Tần Vô Song nhất thời trở nên gian nan hơn rất nhiều.
Hắn lúc này cũng không biết có nên cảm ơn tên Kha Đội trưởng đã giết chết Thiết Khiếu Tử nhiều chuyện nữa hay không, hay là nên trách móc Kha Đội trưởng đã giết người vô tội.
Những lời Thiết Khiếu Tử nói vô cùng bất lợi cho Tần Vô Song. Bởi vì Thiết Khiếu Tử đã chỉ rõ Tần Vô Song hắn lúc này đã vào Hiên Viên Khâu, hơn nữa còn có quan hệ với Tần gia Thiên Đế Sơn. Như vậy, những ngày tiếp theo hành tẩu Hiên Viên Khâu chắc chắn sẽ có thêm rất nhiều nguy hiểm rình rập. Đối với Tần Vô Song mà nói, tuyệt đối là một rắc rối lớn.
Trở lại khách điếm nghỉ ngơi, Bao Bao vẫn còn huyên thuyên không ngừng, rõ ràng là vẫn còn khó chịu với giải thưởng của Mộ Dung Thiên Cực.
Theo quan điểm của Bao Bao, Mộ Dung Thiên Cực làm vậy rõ ràng là đã xát muối lên vết thương của Tần Vô Song.
Cô Đơn cũng mắng nhiếc dữ dội:
- Con gái của mình không quản được lại trút giận lên đầu Lão Đại chúng ta, Lâu chủ Phiêu Tuyết Lâu tu vi có thể cao nhưng phương diện làm người thật không có nguyên tắc.
Bao Bao lẩm bẩm:
- Lão Đại, huynh nói Mộ Dung Lâu chủ sao lại làm vậy? Không lẽ chỉ vì Mộ Dung tiểu thư có vẻ thân thiết với huynh sao?
Cô Đơn nhếch miệng cười, nói:
- Đâu có thân thiết đâu? Lão Đại chúng ta hình như cũng không có chuyện gì với Mộ Dung tiểu thư mà?
- Ta cũng nghĩ như vậy. Không lẽ Mộ Dung Lâu chủ làm vậy là để chứng minh cho La Thiên Đạo Trường thấy? Nếu như đúng là như vậy thì Mộ Dung Lâu chủ thật khiến người ta thất vọng quá.
- Đúng là thất vọng vô cùng, sợ ác rút đầu!
Tần Vô Song nghe bọn họ không ngừng nghị luận đành quay sang khuyên giải:
- Hai ngươi cũng đừng vội ra kết luận. Ta thấy Mộ Dung Lâu chủ, lệnh tôn của Mộ Dung tiểu thư không có nhiều địch ý đâu. Nếu như có địch ý, ông ta chỉ cần bỏ thêm chút tiền vào giải thưởng của La Thiên Đạo Trường là được rồi!
Những lời này khiến Bao Bao tỉnh ngộ, nghĩ một lúc, vỗ đùi nói:
- Cũng đúng, Mộ Dung Lâu chủ nhắc đi nhắc lại là muốn nhìn thấy người sống. Xem ra, ông ta không hề có ý định đẩy Lão Đại đến chỗ chết.
Bao Bao bật cười khinh khích:
- Lão Đại, đệ hiểu rồi. Có khả năng Mộ Dung Lâu chủ cũng muốn xem nhân phẩm và tu vi của huynh thế nào?
- Chọn con rể à?
Cô Đơn nghe thấy vậy, cũng nổi hứng tò mò, háo hức ghé sát lại.
Tần Vô Song ra vẻ giận dữ:
- Cái miệng hai ngươi chỉ toàn ăn nói linh tinh. Các ngươi nói ít một chút không à?
- Bớt nói vài câu đương nhiên cũng không phải không được. Nhưng sinh ra cái miệng mà lại không để nói chuyện thì có lỗi với nó quá? Lão Đại, nói thật. Đệ hỏi huynh, huynh rốt cuộc có cảm giác thế nào với Mộ Dung tỷ tỷ?
Câu hỏi vô cùng hóc búa này không chỉ mình Bao Bao hiếu kỳ mà ngay cả Cô Đơn cũng xáp lại, thấp thỏm chờ đợi câu trả lời của Tần Vô Song. Tần Vô Song thấy hai người họ nhắc đi nhắc lại dung nhan mỹ mạo của Mộ Dung tiểu thư.
Với phong độ siêu nhiên cử trọng nhược khinh của cô, không thể không nói, bất luận là tài nghệ hay võ công, dung mạo hay khí chất, Tần Vô Song chưa gặp ai bằng được Mộ Dung tiểu thư.
Hôm nay biết được Mộ Dung tiểu thư bỏ đi vì muốn đào hôn, trên cơ sở tán thưởng của Tần Vô Song, không khỏi có thêm vài phần bội phục.
Phải biết rằng một cô gái có dũng khí như vậy, thế giới này hiếm vô cùng.
- Lão Đại, huynh chí ít cũng thể hiện chút ít thái độ chứ.
Bao Bao thục giục.
Tần Vô Song thở dài:
- Ta với Mộ Dung tiểu thư chỉ là quân tử chi giao. Nếu nói Mộ Dung tiểu thư, quả thật là nữ tử cả đời ta chưa từng gặp qua. Nhưng nếu nói có tình cảm sâu hơn thì hơi có chút cưỡng ép rồi.
- Lão Đại!
Bao Bao gần như sắp phát điên:
- Vậy huynh có thích hay là không thích người ta? Không thể nói trực tiếp một chút sao?
Tần Vô Song chẳng biết nói gì với cái suy nghĩ đơn giản của Bao Bao, không lẽ trên thế giới này chỉ có thể được lựa chọn giữa thích và không thích?
- Lão Đại, đệ biết huynh định nói gì. Nhưng bây giờ đệ hỏi huynh. Nếu như chỉ được chọn giữa thích và không thích, huynh sẽ chọn cái nào?
Câu hỏi này đi thẳng vào trọng tâm vấn đề, khiến Tần Vô Song muốn lấp lửng nước đôi cũng không được.
Nghĩ một lúc, Tần Vô Song thở dài nói:
- Vậy là thích đi! Một giai nhân như Mộ Dung tiểu thư, ai lại không thích được chứ?
- Ha ha, vậy thì dễ giải quyết rồi. Đệ thấy Mộ Dung tỷ tỷ cũng rất có hảo cảm với huynh. Vô Song lão đại, như đệ nói, La Thiên Đạo Trường khinh người quá đáng. Vậy thì chúng ra sẽ cướp luôn cô dâu của chúng. Cho chúng tức chết luôn.
- Đúng vậy, La Thiên Đạo Trường muốn truy sát huynh thì chúng ta sẽ quay trở lại đánh vào mặt bọn chúng, đánh càng kêu càng tốt.
Cô Đơn rõ ràng là kẻ chỉ sợ thiên hạ bất loạn, lúc này hắn mà không gây chuyện mới lạ.
- Lão Đại, đừng do dự nữa, cứ quyết định vậy đi. Nhân phẩm và tu vi của Mộ Dung tỷ tỷ đều cao, hơn nữa còn mỹ mạo như hoa. Huynh đi đâu để tìm được cô gái tốt như vậy?
- Ha ha, đệ thấy làm thế này cũng tốt. Quan trọng nhất là có thể khiến La Thiên Đạo Trường biết được sự lợi hại của Lão Đại chúng ta.
Cô Đơn đứng bên cạnh nói giúp.
Hai tên dở hơi ngươi một câu, ta một câu thảo luận rôm rả. Như kiểu bọn họ đang thảo luận chuyện đại sự cả đời của mình vậy, tần Vô Song chẳng còn biết nói gì. Bạn đang đọc truyện tại Truyện FULL - ện FULL
Hắn thừa nhận, Mộ Dung tiểu thư bất luận phương diện nào, trong lòng Tần Vô Song đều có một phân lượng đặc thù.
Phân lượng này không giống như những cô gái khác. Với sư tỷ Chu Phù, Tần Vô Song có một loại tình đồng cốt nhục đồng môn chi nghĩa. Với Đồng Dao lại là một loại hoạn nạn chi giao thuần túy. Còn Mộ Dung tiểu thư, mặc dù nói là bình thủy tương phùng, nhưng nhất cử nhất động của Mộ Dung tiểu thư lại chạm vào một sợi cầm huyền nào đó sâu trong lòng Tần Vô Song.
Tần Vô Song chưa bao giờ nghiên cứu kỹ, nhưng hắn biết, đó là một cảm giác hoàn toàn khác biệt. Bây giờ bị bọn Bao Bao đào sâu hỏi kỹ, Tần Vô Song chợt phát hiện, hình ảnh Mộ Dung tiểu thư đột nhiên sống lên trong lòng hắn.
Cung đàn như thiên tốc nhất bàn của lần đầu tương ngộ, cử chỉ tự nhiên hào phóng, rồi sau đó những lần giúp hắn giải vây, Mộ Dung tiểu thư lại thể hiện mặt ôn nhu hiền dịu của mình.
Hôm nay nghe được thân thế của Mộ Dung tiểu thư, những hình ảnh dĩ vãng về cô lại không ngừng đan kết vào nhau, khiến ấn tượng về Mộ Dung tiểu thư trong lòng hắn nhất thời rõ ràng hơn rất nhiều.
Cô gái ngoại nhu nội cương ấy, đúng là có khí chất đứng trên mọi người của cô. Nghĩ đến đây, Tần Vô Song không ngăn nổi tiếng thở dài.
- Lão Đại, huynh thở dài gì vậy?
Tiểu Bao Bao cười trêu chọc.
- Thế cục gian nan, bất luận là một mình Tần Vô Song ta hay cả gia tộc Tần gia thì cũng đều đang trong tình trạng nước lửa hỗn loạn. Nếu ta còn tâm trạng nghĩ mấy chuyện nhi nữ tình trường thì đúng là không có chút nghĩa khí.
Tần Vô Song nói đến đây, nội tâm lại khôi phục lại bình tĩnh, nói:
- Bắt đầu từ bây giờ chấm dứt dề tài này. Mười vạn tiền thưởng cũng được, trăm vạn tiền thưởng cũng được. Không thể ngăn được bước chân ta tiến vào Thiên Đế Sơn. Ta chỉ biết, trở ngại ngăn trở càng gian nan thì nội tâm ta càng cường đại!
- Lão Đại, vậy…
- Bao Bao, ân đức của Mộ Dung tiểu thư, ta sẽ ghi nhớ trong lòng. Nếu như có một ngày, ta tạo dựng được danh tiếng ở Hiên Viên Khâu này, hết thảy mọi vấn đề sẽ tự nhiên được giải quyết. Bây giờ dù có suy nghĩ vỡ đầu thì cũng không nghĩ ra được gì. Thực lực chúng ta mới đặt ở đây đã vô tình bị hút vào giữa lốc xoáy không thể kháng cự. Lúc cấp bách này chỉ có một mục tiêu duy nhất đó là trở nên mạnh mẽ hơn, mạnh mẽ không ngừng.
Bao Bao và Cô Đơn cũng bị thái độ kiên định của Tần Vô Song lây nhiễm, nhất loạt gật đầu:
- Lão Đại, huynh nói đúng! Bọn đệ nghe lời huynh! Hiên Viên Khâu, hãy đợi đấy. Tên của ba huynh đệ ta rồi sẽ có một ngày trở thành truyền kỳ của Hiên Viên Khâu.
Sau khi thống nhất quan điểm, Tần Vô Song cũng không bị mê hoặc nữa. Cho dù bên ngoài bây giờ ồn ào náo nhiệt, đều đang thương thảo làm thế nào đối phó với Tần Vô Song hắn. Nhưng bọn chúng làm sao biết được Tần Vô Song đang ở ngay trước mắt chúng, quan sát trò hề của từng người từng người một.
Tần Vô Song cũng biết Bài Sơn Phủ nằm trên giao giới giữa Chi Tế Sơn và Hiên Viên Khâu nên chủ đề liên quan đến Tần Vô Song đương nhiên cũng náo nhiệt hơn một chút. Bởi vì Tần Vô Song hắn muốn vào Hiên Viên Khâu. Nhất định phải đi qua Bài Sơn Phủ! Bởi vậy, Bài Sơn Phủ này không nên lưu lại quá lâu.
Ngày thứ hai, ba người bọn Tần Vô Song đã thanh toán xong xuôi, đang định ra khỏi khách điếm thì cặp mắt sắc bén của Tần Vô Song đã kịp nhìn thấy từ con đường đối diện vội vàng lóe lên một bóng người.
Ánh mắt người này đang chăm chú hướng về phía khách điếm. Thoáng thấy ba người Tần Vô Song, kẻ đó rõ ràng cũng giật mình.
- Là hắn?
Tần Vô Song nghĩ thầm.
Cũng may người này sau khi liếc qua ánh mắt không dừng lại lâu mà tăng nhanh cước bộ, bước sang đường, biến mất trong đám đông.
- Tô Tổng quản!
Bao Bao và Cô Đơn đều nhận ra hắn.
- Tên đó vẫn chưa chết.
Sắc mặt Bao Bao vô cùng khó coi, đầu óc hắn rất linh hoạt, nhìn thấy Tô Tổng quản đã hiểu tình hình không được ổn.
- Lão Đại, làm sao đây?
- Rời đây trước đã, tìm chỗ thay đổi ngoại hình. Tên Tô Tổng quản này tính cách rất đa nghi. Ngoại giới đều thịnh truyền đám người Trần Sâm toàn quân bị diệt. Hắn lúc nãy nhìn thấy chúng ta, trong lòng nhất định sẽ có rất nhiều phỏng đoán. Nếu như để hắn đoán ra manh mối nào, chúng ta sẽ có rắc rối lớn.
Bao Bao và Cô Đơn cùng đồng ý rằng ba người không nên lưu lại đây lâu, đi nhanh ra khỏi cổng thành.
Trình tự xuất thành đơn giản hơn vào thành rất nhiều, ba người Tần Vô Song rời khỏi Đô thành Bài Sơn Phủ, không dừng bước ngựa, tiến nhanh về phía Bắc.
Vụ ồn ào của Thiết Khiếu Tử, với sự đa nghi và giảo hoạt của Tô Tổng quản, chỉ cần liên hệ ba người bọn hắn với Tần gia châu Bách Diệp thì tuyệt đối có thể dễ dàng đoán ra thân phận của Tần Vô Song. Một khi đoán ra, có nghĩa là thân hình đã bại lộ.
Cái chờ đợi phía trước bọn Tần Vô Song sẽ chỉ còn là truy sát không chết không thôi!
Sử dụng mũi tên trái (←) hoặc phải (→) để chuyển chapter
Các cao tầng khác của Cửu Ô Thần Miếu nghe Tứ Thần tông mở miệng nói như vậy, đặc biệt cũng không hắng giọng, đều tự nâng chén rượu của mình lên, trầm ngâm không nói. Đại Thần tông lại mang vẻ mặt tươi cười, nhẹ nhàng lắc đầu, phảng phất giống như bậc gia trưởng đang nhìn biểu tình đấu khí của hai đứa trẻ, cũng không tỏ thêm thái độ. Tần Vô Song nói: - Tứ Thần tông đã nói ra pháp tắc thông dụng của Đại lục Thiên Huyền, tâm pháp không truyền ra ngoài. Vậy không biết trong lòng Tứ Thần tông đã nghĩ ra hồi báo như thế nào chưa? Tần Vô Song khiêm tốn, cũng không vội biểu thị thái độ. Hắn muốn xem xem Tứ Thần tông rút cuộc có ý tứ gì. Rút cuộc là một mình Tứ Thần tông gây khó dễ, hay là nhận thức chung của tất cả cao tầng của Cửu Ô Thần Miếu đều như vậy. Tứ Thần tông đó thản nhiên cười: - Ta nghe nói Vô Song công tử có một bộ cung tiễn thần kỳ, uy lực vô cùng. Ta cũng không quá mức tham lam, chỉ cần mượn bộ cung tên đó của ngươi dùng ba năm, sẽ đem bí kíp truyền thụ cho ngươi. Tần Vô Song không chút do dự, lắc đầu cự tuyệt: - Thần binh lợi khí, vật đả thương người, thứ lỗi không cho mượn được. Vật ấy và bản thân ta trao đổi phù hợp, người ngoài mượn, thao túng bất lợi, ngược lại làm hại bản thân. Tứ Thần tông, ngươi đừng quan tâm đến thứ này! Tứ Thần tông mặc ý cười to: - Ta vừa mới mở miệng, ngươi đã liền cự tuyệt. Thật là một chút thành ý cũng không có, Khuy Thần Thuật đó, cũng là thủ đoạn đọc tâm tư người khác, đồng dạng là thương pháp, không truyền, không truyền. Tần Vô Song nâng chén lên cung kính từ xa: - Truyền hay không truyền đều là vật của Cửu Ô Thần Miếu, Tần Vô Song ta quả quyết sẽ không cưỡng ép. Rất có phong độ đem cái chén đặt xuống, Tần Vô Song chắp tay nói: - Việc này không đề cập đến nữa, Đại Thần tông lúc đó mời Tần Vô Song đến đây làm khách, không biết có chỉ giáo gì không? Đại Thần tông vê râu cười: - Vô Song công tử xin độ lượng, Lão Tứ nhà ta thích tranh luận, Vô Song công tử xin đừng so đo. Hôm đó ta đã để lại lời cho Trác Đại Điện chủ, chỉ cần Vô Song công tử tới Cửu Ô Thần Miếu ta làm khách, liền đem Khuy Thần Thuật đó ra truyền thụ, tuyệt đối sẽ không nuốt lời. Tần Vô Song cười ha ha nói: - Nếu thật sự như vậy thì đa tạ Đại Thần tông đã xem trọng. Đại Thần tông khoát tay: - Vô Song công tử, lần đầu tiên khi ta nhìn thấy ngươi, đã nhận định rõ một chuyện, Cửu Ô Thần Miếu ta sẽ kết thiện duyên với ngươi. Sau này, ta và Chu Đồng ở Hồng Vân Sơn quan chiến, càng kiên định thêm suy nghĩ này của ta. Ban đầu Đế Thích Cung đối với lời đề nghị của Cửu Cung Phái, có lẽ cũng có mấy phần động tâm, nhưng chung quy vẫn không bị Tả Thiên Tứ mê hoặc. Còn Cửu Ô Thần Miếu ta, từ đầu đến cuối, đều hiểu rõ một chuyện, Tả Thiên Tứ nhất định bị tiêu diệt. Tất cả mọi chuyện đều đúng như lão phu đã dự liệu, Tả Thiên Tứ cuối cùng ác giả ác báo. Tần Vô Song cười nói: - Tả Thiên Tứ đó đã chết rồi, chỉ sợ La Thiên Đạo Trường vẫn không chịu để yên. Chuyện tương lai vẫn không cách nào đoán trước. Đại Thần tông cười hắc hắc: - Tả Thiên Tứ ở La Thiên Đạo Trường, chẳng qua cũng chỉ là một nhân vật nhỏ bé mà thôi, bây giờ hắn chết rồi, La Thiên Đạo Trường rút cuộc sẽ ứng đối như thế nào, vẫn là một ẩn số chưa đoán được. Mặc dù La Thiên Đạo Trường có ý can thiệp, chỉ sợ tương lai, vẫn sẽ rơi vào kết cục tự rước lấy sỉ nhục. Tần Vô Song mỉm cười: - Những lời này của Đại Thần tông, khiến Tần Vô Song hổ thẹn vô cùng. - Vô Song công tử không cần khiêm tốn, lão phu ít nhiều biết được một chút thuật nhìn người. Ta quan sát thấy sắc mặt của Vô Song công tử, chính là người có phúc duyên. Phúc duyên này rút cuộc có sâu đậm hay không, lão phu già yếu mắt kém, vẫn không cách nào nhìn thấu được. Chỉ có thể nói, phúc duyên của Vô Song công tử, trên có khí thôn ngân hà, dưới có thể chấn động âm phủ. Bạn đang đọc truyện tại - www.Truyện FULL Khẩu khí của Đại Thần tông, thận trọng vô cùng, tràn ngập sự ca ngợi, xen lẫn với ánh mắt trịnh trọng của hắn, khiến Tần Vô Song không có chút nào hoài nghi độ thành thực trong những lời này của hắn. Tần Vô Song vẫn là lần đầu nghe nói đến loại ngôn luận này, trái lại cũng không quá để ý trong lòng, chỉ xem những lời này của Đại Thần tông chỉ là những lời khách khí mà thôi. Nhị Thần tông nãy giờ không nói chuyện, lúc này đột nhiên cười nói: - Vô Song công tử, thuật nhìn người của Đại Thần tông nhà ta, lâu nay vô cùng chuẩn xác. Hắn xem người nhìn vật, tựa hồ không có sai sót. Vì vậy, ta thấy tiền đồ của Vô Song công tử, vẫn là vô hạn. Tần Vô Song chắp tay nói: - Nhận được sự coi trọng như vậy của chư vị Thần tông, Vô Song chỉ có cảm khái không thôi. Tứ Thần tông cũng cười lạnh nói: - Mặc dù Đại Thần tông trước nay chưa từng nhìn lầm, nhưng lần này, ta vẫn giữ lại ý kiến của bản thân. Vô Song công tử muốn cảm ơn, chỉ cần cám ơn bọn họ, không cần cảm kích ta. Tần Vô Song nói: - Tứ Thần tông đã phân phó như vậy, Vô Song tốt hơn nên tuân mệnh! Đại Thần tông biết tính cách của Lão Tứ, chính là như vậy, muốn thuyết phục hắn, cũng không phải dễ dàng. Hắn cũng không để ý, chỉ là nói với Tần Vô Song: - Vô Song công tử, lần này lão phu mời ngươi tới làm khách, kỳ thực cũng có một chút tư tâm. - Tư tâm? Tần Vô Song khó hiểu. - Đúng vậy, lão phu thật lòng thật dạ muốn truyền thụ Khuy Thần Thuật cho Vô Song công tử, chỉ hy vọng có được một hứa hẹn của Vô Song công tử. Đại Thần tông chậm rãi nói, cuối cùng cũng tiến vào chủ đề chính. Tần Vô Song thầm nhủ đề phòng, biết chủ đề chính của tiệc rượu này bắt đầu trình diễn rồi, lập tức rất bình tĩnh nói: - Xin Đại Thần tông cứ bày tỏ, chỉ cần hợp tình hợp lý, Vô Song chắc chắn đồng ý. Đại Thần tông cười ha ha: - Thỉnh cầu này của lão phu, chính là hy vọng khi Tinh La Điện nổi dậy, đừng giống như Cửu Cung Phái, xâm lăng các quốc gia khác của các quốc gia nhân loại. Chèn ép đối phương không cho xưng bá! Thỉnh cầu này, xác thực không hẳn gọi là hợp tình hợp lý. Tần Vô Song sau khi ngây người, ánh mắt đảo qua toàn bộ tràng diện, nhìn thấy tất cả cao tầng của Cửu Ô Thần Miếu, đều là vẻ mặt ngưng trọng nhìn hắn. Ngoài vẻ mặt lạnh lùng của Tứ Thần tông ra, những người khác tựa hồ đều là loại biểu tình này. Tần Vô Song thoải mái cười: - Đại Thần tông dựa vào cái gì mà nói như vậy? Đại Thần tông nghiêm mặt nói: - Căn cứ vào kinh nghiệm lịch sử, phàm có một thế lực cường đại nổi dậy, tất nhiên sẽ sản sinh dã tâm thống lĩnh nhân loại. Một khi dã tâm này bành trướng, thường thường đó là khi các quốc gia nhân loại bắt đầu rơi vào tai nạn. Vạn năm trước, có một thế lực, cũng là một nhánh siêu phàm, chinh phạt bốn phương, quét ngang các quốc gia nhân loại. Cuối cùng dã tâm bành trướng vượt ra các quốc gia nhân loại, bàn tay vươn dài ra, đắc tội với Thú Tộc, mở ra cuộc tàn sát các đại Thú Tộc ở Cấm địa của Thần, cuối cùng gây ra thảm họa vạn năm trước. Tần Vô Song đối với chuyện vạn năm trước, hiểu biết không nhiều lắm, chỉ biết có một sự kiện như vậy đã từng phát sinh, cuối cùng mới có thuyết pháp hiệp uớc vạn năm. Chính vì như vậy, các Cấm địa của Thần mới trói buộc lẫn nhau, không có tranh giành một lần nữa đất đai của các quốc gia nhân loại. Bằng không, với một chút thế lực của quốc gia nhân loại, căn bản chính là yếu ớt vô cùng, không chịu nổi mấy lần trùng kích. Thấy Tần Vô Song im lặng không nói gì, Đại Thần tông tình ý sâu xa nói: - Thế cục của quốc gia nhân loại, lúc nào cũng yên ổn hơn náo động. Nếu muốn ổn định và hòa bình lâu dài, càng phải theo đuổi chữ ổn định này. Một khi thế cục không ổn định, trạng thái sinh tồn của toàn bộ các quốc gia nhân loại sẽ đi kèm với bất ổn. Từ đó mà dẫn phát tới tai nạn. Vô Song công tử, những lời này của lão phu, cũng không ảnh hưởng đến việc Tinh La Điện của ngươi xưng bá, mà là có ý nhắc nhở. Tần Vô Song nhàn nhạt cười: - Đại Thần tông, Tần Vô Song ta đối với theo đuổi võ đạo, thực sự si mê. Nhưng đối với xưng bá mà nói, thực sự cảm thấy rất không hứng thú. Lần này Tinh La Điện nổi dậy, Đế quốc Đại La thăng cấp lên Đế quốc Thượng Phẩm, mặc dù có chút ngại nói toạc móng heo, nhưng cũng bị một loại thái độ phản kích sau đó của Cửu Cung Phái lăng nhục. Hành động này cũng không phải nằm ở mục đích khuyếch trương, mà là tự bảo vệ mình tốt hơn. Những lời này của hắn, cũng là những lời từ trong gan ruột. Chỉ là mọi người của Cửu Ô Thần Miếu không quan hệ qua lại với Tần Vô Song nhiều lắm, đối với tính cách làm người của Tần Vô Song cũng không hiểu biết quá nhiều, đương nhiên trong lòng vẫn tồn tại băn khoăn, đối với chuyện này trên mặt vẫn tỏ vẻ không tin phục lắm. Trong tư liệu mà bọn họ sưu tập được, thủ đoạn của Tần Vô Song có thể nói là vô cùng độc ác. Đối phó với Đại Ngô Quốc và Tây Sở Quốc, sấm vang chớp giật, đánh cho đối phương hoàn toàn không ngóc đầu lên nổi. Đối phó với Thiên Cơ Tông, càng không lưu lại người nào, ngay cả Tông môn cũng bị tiêu diệt. Còn Cửu Cung Phái, cũng không biết chạy đi đâu, ngay cả Chưởng môn đến các đại cao tầng, hoàn toàn bị tiêu diệt sạch sẽ, mặc dù mỗi lần đều là tự vệ phản kích, nhưng thủ đoạn không để một ngọn cỏ nào sinh tồn của Tần Vô Song, lại khiến thế lực của Cửu Ô Thần Miếu lâu nay vẫn chủ trương hòa bình khiến cảm thấy có chút áp lực. Cửu Ô Thần Miếu, rất không hứng thú đối với chuyện xưng bá. Bọn họ đã nghiên cứu rất kỹ lịch sử của các quốc gia nhân loại, biết khi các quốc gia nhân loại xưng bá, chỉ là phù vân, ý nghĩa căn bản không lớn, chỉ là muốn các quốc gia nhân loại luôn tiếp tục được củng cố, đừng xuất hiện dao động quá lớn, tránh dẫn đến tai nạn phát sinh và tồn tại! Vì vậy Cửu Ô Thần Miếu hành sự, luôn luôn khiêm tốn, cũng không khoa trương, trong việc xử lý rất nhiều chuyện, đều thiện chí giúp người, cũng không cường hành bá đạo giống như Cửu Cung Phái. Mơ hồ trong đó, Cửu Ô Thần Miếu quả thực có chút thái độ của người tu hành. Đại Thần tông suy nghĩ một lát, gật gật đầu: - Cửu Cung Phái xâm lấn Tinh La Điện, Cửu Ô Thần Miếu chúng ta từ lâu đã có điều tra, quả thực, từ đầu đến cuối, Tinh La Điện ngươi không có bất cứ sai lầm nào. Đều là Cửu Cung Phái đơn phương khiêu khích và khinh dễ. Đừng nói là Tinh La Điện ngươi có thực lực phản kích, ngay cả Tông môn không có thực lực phản kích, cũng quả quyết không thể ngồi yên chờ chết. Cũng chính vì như vậy, Cửu Ô Thần Miếu ta, tuyệt đối sẽ không thông đồng làm bậy với Cửu Cung Phái. Tần Vô Song gật gật đầu: - Cảm khái vì Cửu Ô Thần Miếu lần này không lợi dụng lúc người ta gặp khó khăn, tấm nhân tình này, Tinh La Điện ta cũng sẽ ghi khắc trong lòng. Đại Thần tông, có phải ngươi lo lắng, Tần Vô Song ta một ngày nào đó sẽ dấy lên sóng lớn ở quốc gia nhân loại không? Đại Thần tông lắc đầu: - Ta không lo lắng Vô Song công tử, mà là lo lắng cường thế của Vô Song công tử, sẽ tạo thành một loại tâm tính cường thế cho môn nhân của Tinh La Điện, lâu ngày, khó tránh khỏi dã tâm bành trướng. Ngược lại bản thân Vô Song công tử, lão phu không hề có chút nào lo lắng. Vì với tiềm lực của Vô Song công tử, vũ đài sau này tuyệt nhiên không dừng lại ở lãnh thổ của các quốc gia nhân loại. Còn có vũ đài rộng lớn hơn nhiều, đang chờ đợi Vô Song công tử khiêu chiến. Tần Vô Song nhàn nhạt cười: - Tinh La Điện ta, trên có Điện chủ, dưới có các Đệ tử Sơ cấp, những người có dã tâm này, chí ít trước mắt mà nói, Vô Song vẫn chưa phát hiện ra một ai. Nếu Đại Thần tông lo lắng, có thể cùng mấy vị Điện chủ của Tinh La Điện ta một mình gặp gỡ, ký kết Minh ước hai bên, cam kết vĩnh viễn không chinh phạt lẫn nhau. Phẩm cách của Tinh La Điện ta, cả thế giới đều biết. Trước đây hiệp ước Liên minh của ba nước phía Đông, nếu không phải Thiên Cơ Tông chủ động bội ước, Tinh La Điện ta cũng kiên quyết không xé bỏ hiệp ước Liên minh này. Tứ Thần tông ngược lại cười lạnh: - Thiên Cơ Tông quả nhiên là người chủ động xé bỏ hiệp uớc Liên minh, nhưng Long Hổ Môn thì sao? Long Hổ Môn không phải cũng là một bên của ba nước phương Đông sao? Bọn họ cũng không xé bỏ hiệp ước Liên minh. Tinh La Điện ngươi nổi dậy, người đầu tiên bị chèn ép không phải là Long Hổ Môn sao? Tần Vô Song lạnh nhạt nói: - Hiệp ước ba nước quy định, nếu thế lực bên ngoài xâm lấn, giữa ba nước nên đoàn kết nhất trí, cùng nhau đối địch. Ban đầu khi Cửu Cung Phái xâm lấn, Long Hổ Môn bàng quang không để ý, khiến Tinh La Điện ta đơn độc đối mặt với cục diện khó khăn, suýt nữa làm cho sư phụ Truân Trung Trì ta phải bỏ mạng. Bọn chúng không có bội ước, nhưng cũng không tôn trọng hiệp ước Liên minh. Một khi nội dung trong hiệp ước Liên minh đã vô hiệu, Tinh La Điện ta lẽ nào còn cần tuân thủ sao? Khẩu khí của Tần Vô Song, cũng mang theo mấy phần sắc bén. Trên vấn đề nguyên tắc, hắn tuân thủ quy tắc một bước cũng không nhường.