Diễn võ trường rộng lớn, tạo hình kỳ lạ, tọa lạc tại mảnh đất có địa thế cao nhất trên hòn đảo. Tứ Thần tông sớm đã chuẩn bị sẵn sàng đón quân địch, một người một kiếm, đứng thẳng xa xa, tạo cho người ta một loại cảm giác khí thế siêu quần. Tần Vô Song từ xa nhìn lại, tâm tình cũng hờ hững vô cùng. Trận chiến này, Tần Vô Song đã hạ quyết tâm phải làm được. Bất kể là Tứ Thần tông muốn thắng hắn trên mặt khí thế như thế nào, trong mắt Tần Vô Song, chẳng qua chỉ là phí công mà thôi. Bên trái Tần Vô Song là Bao Bao, bên phải là Tử Điện Phần Diệm Thú, không chậm không nhanh, hướng về trên đài mà đi. Tứ Thần tông trên đài cao, cười lạnh một tiếng: - Vô Song công tử, hai trợ thủ đắc lực của ngươi nếu cũng ra trận, trận chiến này, không đánh cũng được. Tứ Thần tông nói ra điều kiện như vậy, chính là muốn Tần Vô Song đơn độc chiến đấu với hắn. Hắn từng nghe nói qua trận đối chiến trời rung đất lở của Tần Vô Song với Tả Thiên Tứ. Chuyện đó cách hiện tại cũng không có bao lâu, lúc đó thực lực mà Tần Vô Song biểu hiện ra, mặc dù kinh hãi, nhưng vẫn chưa đủ khiến Linh Võ Đại viên mãn cảm thấy có lực uy hiếp. Vì vậy, hắn có lý do tin rằng, không có Thần Tú Cung, không có hai con linh thú trợ giúp, Tần Vô Song căn bản không thể là đối thủ của hắn! Tần Vô Song há lại không biết dự tính của Tứ Thần tông, nhàn nhạt cười: - Tứ Thần tông, ngươi đã là Tông sư một đời, nhát gan sợ phiền phức, đắn đo quá nhiều, sớm biết như vậy, hà cớ còn khiêu chiến ta làm gì? Nếu ngươi đã băn khoăn đắn đo nhiều như vậy, ta dứt khoát sẽ khoan dung cho ngươi. Hai đồng bọn này của ta, sẽ không ra trận, ngươi không cần phải lo lắng. Tứ Thần tông thấy Tần Vô Song nói như vậy, cười ha ha: - Được, nếu đã như vậy, vậy trận chiến này, ta sẽ tiếp ngươi đến cùng. Tần Vô Song đi lên đài, nói với Bao Bao và Tử Điện Phần Diệm Thú: - Hai người các ngươi, ở dưới lôi đài lược trận cho ta, đề phòng bất cứ kẻ nào quấy nhiễu ta và Tứ Thần tông luận bàn. Khóe miệng Tứ Thần tông lộ ra một tia châm chọc, hắn cảm thấy đây là lời dặn dò mờ ám của Tần Vô Song, kêu bọn chúng khi thấy Tần Vô Song hắn gặp nguy hiểm phải kịp thời cứu viện. Biểu tình của Tần Vô Song lãnh đạm, đương nhiên sẽ không đi phỏng đoán biểu tình này của Tứ Thần tông, mà là thản nhiên mở miệng: - Tứ Thần tông, không biết ngươi muốn so đấu cái gì? Là luận bàn binh khí, hay là so đấu quyền cước? Khóe miệng Tứ Thần tông khẽ động: - So quyền cước không so được thủ đoạn thật sự, nên so binh khí. Chỉ có vận dụng binh khí, tài năng mới phân ra được cao thấp. Tần Vô Song gật gật đầu: - Vậy cứ thế mà làm, so binh khí! Nói xong, hai tay giương ra, đã túm chặt cây thương tổ truyền. Trong tay Tứ Thần tông luôn dựa vào kiếm, chỉ thấy hai tay hắn lúc hợp lúc mở, trường kiếm trong tay, lại có thể một phân làm hai, biến thành song thủ kiếm. Tần Vô Song trường thương chạm đất, mặt mày khép hờ, phảng phất không có chút động lòng với kẻ địch trước mặt, từ đầu đến cuối ngay cả lông mày của hắn cũng không động đậy, tựa hồ trong nháy mắt, giống như bản thân hắn đã dung hợp lại thành một thể với thiên địa, hoàn toàn nhập định. Chỉ là xung quanh một người một thương của hắn, lại là khí tràng dần dần phát sinh, phảng phất như ở vị trí của hắn, hình thành lên một thế giới nhỏ đơn độc vậy, khiến đối thủ căn bản không tìm được khe hở công kích. - Tứ Thần tông … Tần Vô Song chậm rãi mở miệng: - Khách tùy ý chủ, cho ngươi tiến thủ trước, thế nào hả? Tứ Thần tông cười ngạo nghễ: - Ta là tiền bối, đương nhiên không thể giành trước với hậu bối, cho ngươi đánh trước. Tần Vô Song mặt mày bất động, nhếch miệng khẽ nói: - Tiền bối hậu bối, luận bàn võ đạo, không phân biệt cao thấp. Nếu để ta ra tay trước, ta sợ Tứ Thần tông sẽ hối hận. - Hối hận? Tứ Thần tông cười to ha ha: - Nếu ngươi có thể khiến ta hối hận, vậy xem như hôm nay ta được mở rộng tầm mắt, cho dù thật sự hối hận, cũng chấp nhận. Mí mắt Tần Vô Song đột nhiên rung lên, hai mắt tinh quang mãnh liệt, đột nhiên bắn ra thần quang như điện, khẩu khí cũng đột nhiên lạnh lẽo vô cùng: - Nói như vậy, Tứ Thần tông không dự định ra tay trước? - Nói nhường ngươi thì là nhường ngươi. Khẩu khí của Tứ Thần tông như đinh đóng cột. Tần Vô Song chậm rãi lắc đầu: - Nếu đã như vậy, Tứ Thần tông, vậy ta cũng không khách khí. Thanh âm còn chưa vang hết, đầu thương đột nhiên hàn quang chợt lóe, giống như trong hư không đánh bóng một ngọn hàn đăng vậy. Ánh sáng mới đầu chỉ là tinh mang một chút, nhưng bị khí thế thúc giục, lập tức trướng đại, hình thành một vầng sáng cực lớn, bám vào trên đầu thương. Tần Vô Song trong nháy mắt, giống như điều khiển chòm sao Thương Long, tên gọi chung của chòm bảy ngôi sao ở phía Đông trong Nhị thập bát tú, đầu thương đưa ra, khẽ quát một tiếng: - Đi! Cây thương bay ra chất phác tự nhiên. Chỉ là, cây thương này trông bình thường, nhưng thật sự là đại danh tác tẩm ngẩm mà đấm chết voi. Cây thương bay ra, phía sau là vô số biến chiêu theo đuôi mà đến. Cây thương này vừa điểm xuất, còn chưa đến trước mặt của Tứ Thần tông, đột nhiên quang mang trên đầu thương phân tán, giống như quả côn cầu cực đại, nháy mắt phát nổ, bắn ra vạn đạo kình khí, giống như tên rời dây cung, vạn tiễn chen chúc bay ra, bắn về phía người Tứ Thần tông. Một chiêu này, từ đơn giản đến màu mè, quá độ nhanh như vậy, khiến người ta căn bản không tưởng tượng được. Tứ Thần tông kiếm thế song kiếm cuốn tới, giao nhau thành chữ thập, đâm vào hư không, tạo ra một luồng sóng gợn phòng ngự giống như gợn sóng, bao trùm lên phạm vi toàn thân, vọt tới phía trước. Tần Vô Song vốn không định dùng những khí kình công kích, thân thể cuộn lại, cùng với trường thương tựa hồ hợp thành một đường, cánh tay liên tục vẫy ra những tiếng xoát xoát xoát. Liên tục không ngừng, nhanh như tia chớp, trong nháy mắt, liền đâm ra mười mấy thương. Hết thương này đến thương khác, không ngừng hướng về phía Tứ Thần tông đâm tới. Khí đạo của mỗi một thương này, đã nhanh lại vội. Hư không thẳng ra, ngưng tụ thành kình khí giống như xoắn ốc, phảng phất ngay cả hư không cũng bị xé rách. Tứ Thần tông hai tay cầm kiếm, mặt mày vô cùng thận trọng, đối mặt với thương thế có khí thế vô cùng này, làm sao dám chậm trễ? Thân thể chuyển động cao độ, song kiếm nhất tề phát tác, không chống đỡ chính diện đòn tấn công này của Tần Vô Song, mà chỉ nghiêng người phát ra mấy kiếm, dự định công kích vào khu vực Tần Vô Song phòng ngự không đến. Chỉ là, không đợi song kiếm của hắn vọt tới, đại thương trong tay Tần Vô Song liên tiếp tốc độ, không ngừng đâm tới, trong nháy mắt, trong hư không đều tràn đầy lưu quang, bị thương mang của Tần Vô Song phong tỏa toàn bộ. Những thương mang này nứt bắn ra, cũng không phân biệt rõ rút cuộc là tiến công hay là phòng ngự. Tất cả mọi người và Đại Thần tông đang ở dưới đài quan chiến đều nhìn ngơ ngẩn cả người, chấn động không thôi. Đặc biệt là Nhị Thần tông, đã từng ở ngoài cửa thành Đông của Đế đô Đại La nhìn thấy thủ đoạn mà Tần Vô Song đối phó với Hồng Ngâm Xuyên. Lúc đó, bọn họ đều cảm thấy Tần Vô Song nhiều nhất chỉ là trạng thái đỉnh cao của Cao Linh Võ Cảnh. Lúc này chỉ mới cách đó thời gian có mấy tháng, tại sao thực lực của Tần Vô Song lại có thể tăng lên nhanh như vậy? Thủ đoạn này, cảnh giới này, rõ ràng chính là Linh Võ Đại viên mãn, hơn nữa lại là Linh Võ Đại viên mãn cấp bậc khá cao nữa. - Đại Thần tông, Tần Vô Song hắn… Nhị Thần tông quả thực không cách nào ức chế được sự chấn động trong nội tâm của hắn, không kìm được mở miệng nói. Sắc mặt của Đại Thần tông cũng vô cùng ngưng trọng: - Lão Nhị, chỉ có hai khả năng. Một là, lúc trước hắn ở ngoài cửa thành Đông, che giấu thực lực. Hai là, mấy tháng này hắn đã đạt được bước nhảy vọt lớn mạnh vượt bậc. - Đúng vậy, Đại Thần tông, Tần Vô Song năm nay mới hai mươi tuổi sao? Nhị Thần tông quả thực không biết nói gì đến cực điểm. - Mỗi một thiên tài muốn tiến nhanh, bước khởi đầu đếu vô cùng mạnh mẽ. Tần Vô Song này, chính là thiên tài ẩn nấp của các quốc gia nhân loại. Ngươi có thấy cây thương đó của hắn không? - Cây thương đó…. Trong mắt Nhị Thần tông đột nhiên lóe lên một tia kinh ngạc: - Đại Thần tông, Tần Vô Song trước đây hình như không nghe đồn hắn biết dùng thương. - Đúng vậy, hắn dùng roi, dùng kiếm, nhưng không nghe nói hắn dùng thương. Nhưng mà, ngươi nhìn cách hắn dùng thương bây giờ, có giống với người mới học dùng thương không? - Ta cảm giác hắn giống như đã dùng thương mười mấy năm rồi, cho nên mới mượt mà, lão luyện như vậy. Nhị Thần tông thở dài: - Lẽ nào thật sự hắn cái gì cũng biết sao? Tần Vô Song này, từ khi hắn nổi danh đến nay, tựa hồ đã quen với việc không ngừng mang tới sự kinh ngạc cho người khác. Thật sự không biết, trên người tên này, rút cuộc còn chất chứa bao nhiêu bí mật nữa. Đại Thần tông bùi ngùi thở dài: - Việc duy nhất chúng ta có thể làm, chính là giương mắt nhìn chờ đợi. Đại Thần tông nói như vậy, những người khác nhìn thấy biểu hiện lúc này của Tần Vô Song, đương nhiên cũng sẽ yên lặng không nói. Mặc dù trước kia bọn họ còn có chút hoài nghi đối với Tần Vô Song, nhưng lúc này nhìn thấy thủ đoạn của hắn cũng hoàn toàn bị chinh phục. Thương mang, hết luồng này đến luồng khác, giống như vô số độc xà tàn sát bừa bãi, không ngừng hướng về Tứ Thần tông đánh tới, điên cuồng, bá đạo, không để đối phương có chút lực phản kích nào. Đây là lời hứa của Tần Vô Song trước đó: - Một khi Tứ Thần tông ngươi đã muốn giả vờ hào phóng, muốn Tần Vô Song ta công kích trước, vậy ta sẽ khiến ngươi khuất phục từ đầu đến cuối, để ngươi có thể phản kích một chút, xem như ta vô năng! Tần Vô Song suy nghĩ như vậy, thương thế theo ý niệm trong đầu không ngừng đâm ra. Giờ phút này, linh cảm trong đầu Tần Vô Song, giống như bách xuyên hoạt hải, không ngừng tuôn ra. Tâm đắc võ học của kiếp này và kiếp trước, không ngừng hóa thành các loại sáng ý, giống như mây bay nước chảy, không ngừng phát huy ra. Nguồn truyện: Chiêu này, chuẩn xác mà nói, cũng không phải là một chiêu đã hình thành thì không thay đổi. Nhưng chính là loại chiêu thức giống như không có chiêu thức, càng giống hơn bút tích của một Đại sư. Tiện tay ném ra, giống như vẩy mực làm thành một bức tranh thủy mặc, truyền thần vô cùng. Vô chiêu thắng hữu chiêu. Linh cảm trong đầu Tần Vô Song lúc này. Chính là từ trong ý cảnh của Độc Cô Cửu Kiếm mà có. Kiếm là kiếm, thương là thương, nhưng vào giờ phút này, Tần Vô Song lại hoàn toàn phá vỡ khoảng cách khác nhau giữa binh khí, đem ý cảnh hoàn toàn mang đến. Đòn tấn công thương thế này, Tứ Thần tông quả nhiên kêu khổ không ngừng. Bây giờ hắn quả thực hối hận muốn chết. Vừa rồi ngàn vạn lần không nên thoái thác, để Tần Vô Song đoạt quyền ra chiêu trước. Một chiêu cướp đi trước này, quả thực khiến hắn rơi vào thế khốn khổ vô cùng, ngay cả cơ hội để thở cũng không có. Hắn chỉ có một lựa chọn, có nhiều cũng chỉ có một, đó chính là không ngừng thối lui, không ngừng chống đỡ. Mỗi lần muốn tìm cơ hội phản kích, đều sẽ bị thương thế càng lợi hại của Tần Vô Song công kích tới, ngược lại càng thêm luống cuống tay chân. - Không thể lại thối lui, tuyệt đối không thể lại thối lui. Trong đầu của Tứ Thần tông, một thanh âm bất khuất, không ngừng toát ra. Ở dưới ánh mắt mọi người, bản thân trước đó đã mở miệng khoe khoang, nếu để Tần Vô Song cứ tiếp tục công kích như vậy, thì còn gì là thể diện? Tất cả sự ngạo mạn, tất cả ba hoa khoác lác trước đó đều trở thành trò cười. Nghĩ đến đây, toàn thân Tứ Thần tông một luồng nộ khí nhất thời tuôn ra, đem khí tràng của hắn nháy mắt đạt đến trạng thái đỉnh điểm. Hắn quyết định rồi, nhất định phải phản kích! Đồng thời với việc thân thể thối lui rất nhanh, thân hình đột nhiên thấp xuống, toàn bộ cơ thể phun ra một luồng sương mù, nhất thời chui xuống dưới mặt đất. - Địa Hành Thuật! Tần Vô Song cười lạnh một tiếng, nếu là lần đầu tiên đụng phải loại thủ đoạn này, hắn có lẽ sẽ giật mình, nhưng Địa Hành Thuật bây giờ đối với hắn mà nói đã không còn mới mẻ, quả thực chỉ là một chút tài mọn.
Tô Tổng quản bật cười hắc hắc.
- Lão Tô, huynh đang cười chuyện gì vậy?
Đổng Hùng cảm thấy người bạn già của mình sau trận chiến với Tần gia châu Bách Diệp đầu óc hình như bị khích thích nên có chút không bình thường.
Tô Tổng quản mặt mũi đầy vẻ gian xảo và lão luyện, chồm ra trước nói:
- Đổng lão ca, nếu như có thể tin được những tình báo có liên quan đến Tần Vô Song của Thiết Khiếu Tử thì ta nghi là ba huynh đệ họ Võ đó, rất có thể do bọn Tận Vô Song đóng giả!
- Cái gì?
Đổng Hùng nghe xong những lời này cũng có vẻ kinh ngạc vô cùng. Tin tức này quả là quá tầm dự đoán.
- Huynh có chứng cứ gì không?
Đổng Hùng rõ ràng là đã bắt đầu có hứng thú.
- Đây chỉ là phỏng đoán của ta. Đầu tiên, nếu ba tên đó chỉ là tán tu bình thường thì ta không tin trong hoàn cảnh đó bọn chúng lại bình yên vô sự, rút lui an toàn. Nếu như bọn chúng là gián điệp của Tần gia châu Bách Diệp thì hắn chính là Tần Vô Song. Mặt khác, tính theo số người, Tần Vô Song cũng có hai người bạn linh thú, nghe nói thực lực cũng ở tầm Hóa Hư Cảnh, chỉ Hóa Hư Cảnh mới có thực lực chân không luyện hình. Bởi vậy, số người cũng vừa khớp. Ngoài ra, lúc nãy khi ta nhìn thấy ba người bọn họ, hành động vội vàng, rõ ràng là đang định rời khỏi Đô thành Bài Sơn Phủ. Đô thành Bài Sơn Phủ bây giờ đang náo nhiệt như vậy, nếu bọn chúng là tán tu, thì đáng lẽ nên lưu lại bên trong Công hội Liên minh Tán tu chờ cơ hội chứ, sao lại vội vàng bỏ đi? Ta hoàn toàn có lý do để phỏng đoán, bọn chúng vì nghe được phong thanh của các loại giải thưởng nên mới sợ bại lộ thân phận.
Tô Tổng quản thao thao bất tuyệt một hồi khiến biểu cảm trên gương mặt Đổng Hùng càng lúc càng phức tạp. Đợi Tô Tổng quản dừng lại, Đổng Hùng mới không kìm được nói:
- Nói một ngàn, nói một vạn thì cũng chỉ là phỏng đoán của huynh. Suy đoán dù có hợp lý cỡ nào thì cũng chỉ là suy đoán.
- Nếu muốn chứng minh thì quá dễ. Bọn chúng mới rời thành không lâu. Bây giờ chúng ta lập tức đuổi theo, với thực lực của hai huynh đệ mình, hoàn toàn có thể đuổi kịp bọn chúng. Nếu như bọn chúng chỉ là tán tu bình thường thì chỉ cần một đao có thể giết chết. Nếu như bọn chúng là Tần Vô Song thật thì chúng ta sẽ vớt được một mẻ lớn.
Đồng Hùng hiển nhiên vẫn còn chút do dự. Hắn đang cân nhắc xem số lượng kiếm được có đáng để hắn đích thân động thủ hay không.
- Lão Tô, nếu như suy đoán này của huynh đáng tin, ta cảm thấy, chi bằng chúng ta nói lại tin tức này với Mộ Dung Thiên Cực. Như vậy, chúng ta sẽ chẳng mất chút sức lực nào mà vẫn kiếm được mười vạn tiền thưởng. Mộ Dung Lâu chủ cần người còn sống, cần manh mối, hơn nữa thù lao lại cao hơn. La Thiên Đạo Trường cần đầu người, tiền thưởng lại ít, chúng ta đích thân động thủ, ý nghĩa không lớn.
Với suy nghĩ của Đổng Hùng, hắn cảm thấy ngồi một chỗ thu tiền hợp lý hơn, cho dù manh mối không chuẩn xác thì Mộ Dung Thiên Cực cũng khó trách chúng ta.
Tô Tổng quản quả quyết lắc lắc đầu:
- Đổng lão ca, huynh ở Đô thành Bài Sơn Phủ lâu như vậy, không lẽ chưa từng nghe qua lời đồn về Tần Vô Song? Tên Tần Vô Song đó yêu nghiệt như vậy bởi vì trên người hắn có một loại vũ khí vô cùng lợi hại. Có thể giết người vượt cấp. Vũ khí có thể giết người vượt cấp là cấp độ nào, Đổng lão ca huynh hẳn phải biết chứ? Nói trắng ra, Đổng lão ca ở Đô thành dù sao cũng là thổ hào một phương, lại thiếu mười vạn hoàng tinh thạch sao?
Những lời này cũng khiến Đổng Hùng dao động.
Tình báo về Tần Vô Song, Đổng Hùng đã từng nghe qua không ít. Nhưng trước đây hắn không hứng thú với chuyện này, bây giờ nghe Tô Tổng quản phân tích, đương nhiên cũng cảm thấy rạo rực trong người.
Hoàng tinh thạch có thể không đủ hấp dẫn, nhưng vũ khí siêu phàm thoát tục đối với hắn mà nói mà một sự hấp dẫn to lớn! Sự hấp dẫn này không thể dùng sự hấp dẫn của kim tiền để so sánh.
- Lão Tô, ý của huynh là?
Đổng Hùng trầm ngâm hỏi.
- Chúng ta sẽ tự làm!
Tô Tổng quản giơ tay thực hiện một cú vồ trong không trung. Khẩu khí tàn nhẫn, nét mặt âm trầm, vẻ ngoài văn nhã vốn có giờ bỗng trở nên dữ tợn vô cùng.
Đổng Hùng không phải đứa trẻ mới ra khỏi nhà lần đầu không biết suy nghĩ trước sau. Mọi mặt của vấn đề lúc này đều đang được hắn cân nhắc thấu đáo.
Tự mình thực hiện không phải là vấn đề. Vấn đề là làm như thế nào, sau khi làm song sẽ phân chia chiến lợi phẩm ra sao. Không đến lúc đó lại trắng tay mà còn tự đưa mình vào rắc rối nữa. Quan hệ giữa hắn và lão Tô tuy rằng thân thiết nhưng mối quan hệ này có thể chống đỡ lại được sức cám dỗ của Thần khí hay không thì hắn vẫn không thể biết được.
Tần Vô Song chỉ dựa vào một bộ cung tiễn có thể giết người vượt cấp, nếu cấp bậc không phải Thần khí thì nhất định cũng là gần tiếp cận sự tồn tại thần kỳ. Vũ khí này nếu mà rơi vào tay bọn họ, đừng nói chuyện vô địch thiên hạ trong giới Hóa Hư Cảnh. Ngay cả Động Hư Cảnh cũng không thành vấn đề.
Cho dù có gặp phải Hư Võ Đại viên mãn, có Thần khí hộ thân ít nhiều cũng có tư bản hộ vệ.
- Đổng lão ca, có phải huynh còn nghi ngại điều gì không?
Tô Tổng quản hỏi.
- Lão Tô, chúng ta thân như huynh đệ, ta cũng không nói lời khách khí nữa. Nếu như ba người đó đúng là bọn Tần Vô Song thì sau khi xong việc chúng ta sẽ chia chiến lợi phẩm như thế nào? Vũ khí đó chỉ có một bộ. Chia cho ai thì người kia cũng không hài lòng.
- Đổng lão ca, vấn đề này ta cũng đã từng suy nghĩ qua. Nhưng huynh nghĩ, bộ cung tiễn đó dù có là Thần khí thì cũng phải chia thành hai phần là cung và tiễn. Nếu như chúng ta có thể cướp được thật, chúng ta có thể cùng nhau phân chia Thần khí này, một người giữ cung còn một người giữ tiễn. Sau này huynh đệ chúng ta sẽ cùng nhau liên thủ tình như thủ túc. Bất luận là Bài Sơn Phủ hay ở một nơi xa xôi nào khác thì cũng đều có đủ vốn liếng!
Phương thức phân chia này đúng là hợp tình hợp lý. Đổng Hùng gật gật đầu:
- Được, nếu như cướp được Thần khí đó thì ta còn tiếc gì gia nghiệp này nữa? Sau này hai huynh đệ ta sẽ cùng hưởng gia nghiệp này, cùng nhau khai sáng một mảnh giang sơn!
Tô Tổng quản mừng rỡ:
- Được, việc không nên trì hoãn nữa, chúng ta xuất phát thôi.
- Gượm đã, lão Tô, nếu như ba người đó là bọn Tần Vô Song thật thì cũng không thể coi thường tu vi của chúng. Trước khi chúng ta lên đường thì cũng phải có một kế hoạch chứ, nếu không, kẻ thiệt sẽ là mình. Như huynh nói, Tần Vô Song có đại sát khí giết người vượt cấp.
Tô Tổng quản gật gật đầu:
- Cái này không thể không đề phòng. Nhưng theo tài liệu căn cứ thì mạnh nhất trong bọn chúng là Luyện Hư Cảnh, còn thấp hơn hai huynh đệ ta một bậc. Chỉ cần chúng ta có chiến thuật hợp lý, không để cho chúng có cơ hội thi triển cung tiễn thì mọi chuyện đều ổn.
- Được, vậy chúng ta đi mau, đừng để chúng chạy quá xa.
Hai người thương nghị xong, thu thập qua loa một chút rồi nhanh chóng xuất phát.
Lại nói về bọn Tần Vô Song. Sau khi ra khỏi thành, tiến thẳng về phía Bắc, một lúc sau đã tới một vùng hoang giao dã lĩnh. Ba người tìm một nơi kín đáo, thay đổi trang phục. Trên người Tần Vô Song đã có sẵn mấy tấm mặt nạ, trước đây đã từng phát huy tác dụng ở các quốc gia nhân loại, bây giờ chỉ cần tùy ý chọn ra một cái, đeo lên mặt rồi sau đó thay đổi một chút tứ chi và hình dạng.
Bao Bao và Cô Đơn muốn thay đổi ngoại hình và trang phục cũng không khó. Chân không luyện hình thu phát hoàn toàn nằm trong ý niệm của bọn họ.
Sau khi hoàn tất mọi chuyện, cả ba quay sang nhìn nhau không khỏi ngỡ ngàng ngượng ngập, ban đầu đương nhiên vẫn có chút chưa quen.
- Lão Đại, huynh nói Tô Tổng quản đó không phải đã bị trọng thương sao? Sao bây giờ lại đến Đô thành này?
- Từ lúc hắn bị thương đến giờ đã là một khoảng thời gian khá dài rồi. Người này tính cách thập phần nham hiểm, không thể không đề phòng.
Tần Vô Song nói đến đây, mí mắt đột nhiên nhảy lên một cái. Kiểu máy mắt này thường ám chỉ một điều gì đó. Lúc này bọn Tần Vô Song đang bàn luận chuyện Tô Tổng quản nên trong lòng không khỏi có chút nghi ngại.
- Lão Đại, sao vậy?
Cô Đơn tò mò hỏi.
- Hừ!
Tần Vô Song hừ nhẹ mấy tiếng:
- Ta có một linh cảm cổ quái, tên Tô Tổng quản đó nhất định đã khám phá ra hành tung của chúng ta. Bạn đang đọc truyện được lấy tại Truyenyy chấm cơm.
- Khám phá thì cứ để cho hắn khám phá, ba người chúng ta mà còn phải sợ hắn à? Trước đây chúng ta còn dám đến tận cửa nhà hắn đánh hắn, bây giờ lại càng không phải sợ.
Cô Đơn đầy vẻ bất cần.
Nhưng Bao Bao thì lại cẩn trọng hơn:
- Chỉ sợ con người hắn nham hiểm, bán đứng tình báo về chúng ta. Nếu như động đến đám tán tu thực lực cường hoành của La Thiên Đạo Trường thì chúng ta sẽ có rắc rối lớn đấy. Cho dù người đến có là Mộ Dung Lâu chủ thì chúng ra cũng vẫn phiền phức.
- Khoan hãy nói mấy điều này. Chúng ta rời khỏi đây trước.
Dự cảm về mối nguy hiểm trước mắt càng ngày càng nặng. Đi được mấy bước, Tần Vô Song đột nhiên dừng lại, lắc lắc đầu:
- Chúng ta đi dù có đi nhanh hơn hay chạy hết tốc độ thì cũng không bằng được tốc độ của Hóa Hư Cảnh. Hơn nữa đi nhanh quá lại có vẻ chột dạ.
- Vậy chúng ta phải làm sao?
Bao Bao hỏi.
- Đi chầm chậm, chuyện đến đâu thì đến!
Tần Vô Song ngạo khí phát tác:
- Với sự đa nghi âm hiểm của Tô Tổng quản, nếu như hắn đoán ta được thân phận của chúng ta khẳng định sẽ không nói cho người khác. Con người hắn có dã tâm mà người khác không có!
- Không lẽ hắn còn có tham vọng độc chiếm chúng ta sao?
- E rằng đúng là như vậy.
Tần Vô Song vừa nói vừa giữ chặt Bá Vương Phá Trận Thương trong tay. Hào khí can vân, cười nói:
- Bất luận dã tâm của hắn lớn cỡ nào, nếu như đúng là có dự định nuốt gọn chúng ta thì ta tuyệt không đồng ý.
- Hắc hắc, không phải chỉ là Hóa Hư Cảnh sao? Lão Đại, chúng ta đánh với hắn một trận. Đệ tin là ba huynh đệ ta liên thủ cho dù Lão Đại có không dùng Thần Tú Cung thì chúng ta cũng có thể đánh bại Hóa Hư Cảnh cường giả. Hơn nữa không phải Tô Tổng quản mới bị thương sao, ta không tin hắn đã có thể hồi phục hoàn toàn.
Đang nói đến đây thì Tần Vô Song đột ngột đứng dậy, mắt không ngừng bắn ra những tia quang mang, giật mình nhìn vào không trung.
Ba người họ cảm thấy sơn cốc chung quanh đột nhiên tối sầm lại như đang bị mây đen che phủ. Ngay cả bầu trời cũng bị che kín.
- Ha ha, quả thiên thay đổi hình dạng rồi!
Tô Tổng quản bay từ trên cao xuống, đáp trước mặt Tần Vô Song:
- Dừng lại đi!
- Ồ?
Tần Vô Song hừ nhẹ một tiếng, cảnh giác nhìn Tô Tổng quản.
- Ha ha, không cần phải giả như không quen nữa, Võ Tinh Hà. Ha ha, đây là một cái tên giả! Ngươi đừng giả bộ nữa. Nếu như lúc nãy ngươi không để ta nhìn thấy thì thay đổi hình dạng rồi ta cũng không nhận ra đâu. Nhưng bây giờ, trong khoảnh khắc ánh mắt ta chạm vào ánh mắt ngươi, ta đã bí mật thi triển Phụ Đồng Thuật trên người ba ngươi. Dù có các ngươi có biến hóa thần diệu thế nào thì ta vẫn có thể nhận ra được!
Những lời này khiến Tần Vô Song cũng phải giật mình. Phụ Đồng Thuật? Mới nghe nói đã thấy vô cùng huyền diệu.
Sử dụng mũi tên trái (←) hoặc phải (→) để chuyển chapter
Diễn võ trường rộng lớn, tạo hình kỳ lạ, tọa lạc tại mảnh đất có địa thế cao nhất trên hòn đảo. Tứ Thần tông sớm đã chuẩn bị sẵn sàng đón quân địch, một người một kiếm, đứng thẳng xa xa, tạo cho người ta một loại cảm giác khí thế siêu quần. Tần Vô Song từ xa nhìn lại, tâm tình cũng hờ hững vô cùng. Trận chiến này, Tần Vô Song đã hạ quyết tâm phải làm được. Bất kể là Tứ Thần tông muốn thắng hắn trên mặt khí thế như thế nào, trong mắt Tần Vô Song, chẳng qua chỉ là phí công mà thôi. Bên trái Tần Vô Song là Bao Bao, bên phải là Tử Điện Phần Diệm Thú, không chậm không nhanh, hướng về trên đài mà đi. Tứ Thần tông trên đài cao, cười lạnh một tiếng: - Vô Song công tử, hai trợ thủ đắc lực của ngươi nếu cũng ra trận, trận chiến này, không đánh cũng được. Tứ Thần tông nói ra điều kiện như vậy, chính là muốn Tần Vô Song đơn độc chiến đấu với hắn. Hắn từng nghe nói qua trận đối chiến trời rung đất lở của Tần Vô Song với Tả Thiên Tứ. Chuyện đó cách hiện tại cũng không có bao lâu, lúc đó thực lực mà Tần Vô Song biểu hiện ra, mặc dù kinh hãi, nhưng vẫn chưa đủ khiến Linh Võ Đại viên mãn cảm thấy có lực uy hiếp. Vì vậy, hắn có lý do tin rằng, không có Thần Tú Cung, không có hai con linh thú trợ giúp, Tần Vô Song căn bản không thể là đối thủ của hắn! Tần Vô Song há lại không biết dự tính của Tứ Thần tông, nhàn nhạt cười: - Tứ Thần tông, ngươi đã là Tông sư một đời, nhát gan sợ phiền phức, đắn đo quá nhiều, sớm biết như vậy, hà cớ còn khiêu chiến ta làm gì? Nếu ngươi đã băn khoăn đắn đo nhiều như vậy, ta dứt khoát sẽ khoan dung cho ngươi. Hai đồng bọn này của ta, sẽ không ra trận, ngươi không cần phải lo lắng. Tứ Thần tông thấy Tần Vô Song nói như vậy, cười ha ha: - Được, nếu đã như vậy, vậy trận chiến này, ta sẽ tiếp ngươi đến cùng. Tần Vô Song đi lên đài, nói với Bao Bao và Tử Điện Phần Diệm Thú: - Hai người các ngươi, ở dưới lôi đài lược trận cho ta, đề phòng bất cứ kẻ nào quấy nhiễu ta và Tứ Thần tông luận bàn. Khóe miệng Tứ Thần tông lộ ra một tia châm chọc, hắn cảm thấy đây là lời dặn dò mờ ám của Tần Vô Song, kêu bọn chúng khi thấy Tần Vô Song hắn gặp nguy hiểm phải kịp thời cứu viện. Biểu tình của Tần Vô Song lãnh đạm, đương nhiên sẽ không đi phỏng đoán biểu tình này của Tứ Thần tông, mà là thản nhiên mở miệng: - Tứ Thần tông, không biết ngươi muốn so đấu cái gì? Là luận bàn binh khí, hay là so đấu quyền cước? Khóe miệng Tứ Thần tông khẽ động: - So quyền cước không so được thủ đoạn thật sự, nên so binh khí. Chỉ có vận dụng binh khí, tài năng mới phân ra được cao thấp. Tần Vô Song gật gật đầu: - Vậy cứ thế mà làm, so binh khí! Nói xong, hai tay giương ra, đã túm chặt cây thương tổ truyền. Trong tay Tứ Thần tông luôn dựa vào kiếm, chỉ thấy hai tay hắn lúc hợp lúc mở, trường kiếm trong tay, lại có thể một phân làm hai, biến thành song thủ kiếm. Tần Vô Song trường thương chạm đất, mặt mày khép hờ, phảng phất không có chút động lòng với kẻ địch trước mặt, từ đầu đến cuối ngay cả lông mày của hắn cũng không động đậy, tựa hồ trong nháy mắt, giống như bản thân hắn đã dung hợp lại thành một thể với thiên địa, hoàn toàn nhập định. Chỉ là xung quanh một người một thương của hắn, lại là khí tràng dần dần phát sinh, phảng phất như ở vị trí của hắn, hình thành lên một thế giới nhỏ đơn độc vậy, khiến đối thủ căn bản không tìm được khe hở công kích. - Tứ Thần tông … Tần Vô Song chậm rãi mở miệng: - Khách tùy ý chủ, cho ngươi tiến thủ trước, thế nào hả? Tứ Thần tông cười ngạo nghễ: - Ta là tiền bối, đương nhiên không thể giành trước với hậu bối, cho ngươi đánh trước. Tần Vô Song mặt mày bất động, nhếch miệng khẽ nói: - Tiền bối hậu bối, luận bàn võ đạo, không phân biệt cao thấp. Nếu để ta ra tay trước, ta sợ Tứ Thần tông sẽ hối hận. - Hối hận? Tứ Thần tông cười to ha ha: - Nếu ngươi có thể khiến ta hối hận, vậy xem như hôm nay ta được mở rộng tầm mắt, cho dù thật sự hối hận, cũng chấp nhận. Mí mắt Tần Vô Song đột nhiên rung lên, hai mắt tinh quang mãnh liệt, đột nhiên bắn ra thần quang như điện, khẩu khí cũng đột nhiên lạnh lẽo vô cùng: - Nói như vậy, Tứ Thần tông không dự định ra tay trước? - Nói nhường ngươi thì là nhường ngươi. Khẩu khí của Tứ Thần tông như đinh đóng cột. Tần Vô Song chậm rãi lắc đầu: - Nếu đã như vậy, Tứ Thần tông, vậy ta cũng không khách khí. Thanh âm còn chưa vang hết, đầu thương đột nhiên hàn quang chợt lóe, giống như trong hư không đánh bóng một ngọn hàn đăng vậy. Ánh sáng mới đầu chỉ là tinh mang một chút, nhưng bị khí thế thúc giục, lập tức trướng đại, hình thành một vầng sáng cực lớn, bám vào trên đầu thương. Tần Vô Song trong nháy mắt, giống như điều khiển chòm sao Thương Long, tên gọi chung của chòm bảy ngôi sao ở phía Đông trong Nhị thập bát tú, đầu thương đưa ra, khẽ quát một tiếng: - Đi! Cây thương bay ra chất phác tự nhiên. Chỉ là, cây thương này trông bình thường, nhưng thật sự là đại danh tác tẩm ngẩm mà đấm chết voi. Cây thương bay ra, phía sau là vô số biến chiêu theo đuôi mà đến. Cây thương này vừa điểm xuất, còn chưa đến trước mặt của Tứ Thần tông, đột nhiên quang mang trên đầu thương phân tán, giống như quả côn cầu cực đại, nháy mắt phát nổ, bắn ra vạn đạo kình khí, giống như tên rời dây cung, vạn tiễn chen chúc bay ra, bắn về phía người Tứ Thần tông. Một chiêu này, từ đơn giản đến màu mè, quá độ nhanh như vậy, khiến người ta căn bản không tưởng tượng được. Tứ Thần tông kiếm thế song kiếm cuốn tới, giao nhau thành chữ thập, đâm vào hư không, tạo ra một luồng sóng gợn phòng ngự giống như gợn sóng, bao trùm lên phạm vi toàn thân, vọt tới phía trước. Tần Vô Song vốn không định dùng những khí kình công kích, thân thể cuộn lại, cùng với trường thương tựa hồ hợp thành một đường, cánh tay liên tục vẫy ra những tiếng xoát xoát xoát. Liên tục không ngừng, nhanh như tia chớp, trong nháy mắt, liền đâm ra mười mấy thương. Hết thương này đến thương khác, không ngừng hướng về phía Tứ Thần tông đâm tới. Khí đạo của mỗi một thương này, đã nhanh lại vội. Hư không thẳng ra, ngưng tụ thành kình khí giống như xoắn ốc, phảng phất ngay cả hư không cũng bị xé rách. Tứ Thần tông hai tay cầm kiếm, mặt mày vô cùng thận trọng, đối mặt với thương thế có khí thế vô cùng này, làm sao dám chậm trễ? Thân thể chuyển động cao độ, song kiếm nhất tề phát tác, không chống đỡ chính diện đòn tấn công này của Tần Vô Song, mà chỉ nghiêng người phát ra mấy kiếm, dự định công kích vào khu vực Tần Vô Song phòng ngự không đến. Chỉ là, không đợi song kiếm của hắn vọt tới, đại thương trong tay Tần Vô Song liên tiếp tốc độ, không ngừng đâm tới, trong nháy mắt, trong hư không đều tràn đầy lưu quang, bị thương mang của Tần Vô Song phong tỏa toàn bộ. Những thương mang này nứt bắn ra, cũng không phân biệt rõ rút cuộc là tiến công hay là phòng ngự. Tất cả mọi người và Đại Thần tông đang ở dưới đài quan chiến đều nhìn ngơ ngẩn cả người, chấn động không thôi. Đặc biệt là Nhị Thần tông, đã từng ở ngoài cửa thành Đông của Đế đô Đại La nhìn thấy thủ đoạn mà Tần Vô Song đối phó với Hồng Ngâm Xuyên. Lúc đó, bọn họ đều cảm thấy Tần Vô Song nhiều nhất chỉ là trạng thái đỉnh cao của Cao Linh Võ Cảnh. Lúc này chỉ mới cách đó thời gian có mấy tháng, tại sao thực lực của Tần Vô Song lại có thể tăng lên nhanh như vậy? Thủ đoạn này, cảnh giới này, rõ ràng chính là Linh Võ Đại viên mãn, hơn nữa lại là Linh Võ Đại viên mãn cấp bậc khá cao nữa. - Đại Thần tông, Tần Vô Song hắn… Nhị Thần tông quả thực không cách nào ức chế được sự chấn động trong nội tâm của hắn, không kìm được mở miệng nói. Sắc mặt của Đại Thần tông cũng vô cùng ngưng trọng: - Lão Nhị, chỉ có hai khả năng. Một là, lúc trước hắn ở ngoài cửa thành Đông, che giấu thực lực. Hai là, mấy tháng này hắn đã đạt được bước nhảy vọt lớn mạnh vượt bậc. - Đúng vậy, Đại Thần tông, Tần Vô Song năm nay mới hai mươi tuổi sao? Nhị Thần tông quả thực không biết nói gì đến cực điểm. - Mỗi một thiên tài muốn tiến nhanh, bước khởi đầu đếu vô cùng mạnh mẽ. Tần Vô Song này, chính là thiên tài ẩn nấp của các quốc gia nhân loại. Ngươi có thấy cây thương đó của hắn không? - Cây thương đó…. Trong mắt Nhị Thần tông đột nhiên lóe lên một tia kinh ngạc: - Đại Thần tông, Tần Vô Song trước đây hình như không nghe đồn hắn biết dùng thương. - Đúng vậy, hắn dùng roi, dùng kiếm, nhưng không nghe nói hắn dùng thương. Nhưng mà, ngươi nhìn cách hắn dùng thương bây giờ, có giống với người mới học dùng thương không? - Ta cảm giác hắn giống như đã dùng thương mười mấy năm rồi, cho nên mới mượt mà, lão luyện như vậy. Nhị Thần tông thở dài: - Lẽ nào thật sự hắn cái gì cũng biết sao? Tần Vô Song này, từ khi hắn nổi danh đến nay, tựa hồ đã quen với việc không ngừng mang tới sự kinh ngạc cho người khác. Thật sự không biết, trên người tên này, rút cuộc còn chất chứa bao nhiêu bí mật nữa. Đại Thần tông bùi ngùi thở dài: - Việc duy nhất chúng ta có thể làm, chính là giương mắt nhìn chờ đợi. Đại Thần tông nói như vậy, những người khác nhìn thấy biểu hiện lúc này của Tần Vô Song, đương nhiên cũng sẽ yên lặng không nói. Mặc dù trước kia bọn họ còn có chút hoài nghi đối với Tần Vô Song, nhưng lúc này nhìn thấy thủ đoạn của hắn cũng hoàn toàn bị chinh phục. Thương mang, hết luồng này đến luồng khác, giống như vô số độc xà tàn sát bừa bãi, không ngừng hướng về Tứ Thần tông đánh tới, điên cuồng, bá đạo, không để đối phương có chút lực phản kích nào. Đây là lời hứa của Tần Vô Song trước đó: - Một khi Tứ Thần tông ngươi đã muốn giả vờ hào phóng, muốn Tần Vô Song ta công kích trước, vậy ta sẽ khiến ngươi khuất phục từ đầu đến cuối, để ngươi có thể phản kích một chút, xem như ta vô năng! Tần Vô Song suy nghĩ như vậy, thương thế theo ý niệm trong đầu không ngừng đâm ra. Giờ phút này, linh cảm trong đầu Tần Vô Song, giống như bách xuyên hoạt hải, không ngừng tuôn ra. Tâm đắc võ học của kiếp này và kiếp trước, không ngừng hóa thành các loại sáng ý, giống như mây bay nước chảy, không ngừng phát huy ra. Nguồn truyện: Chiêu này, chuẩn xác mà nói, cũng không phải là một chiêu đã hình thành thì không thay đổi. Nhưng chính là loại chiêu thức giống như không có chiêu thức, càng giống hơn bút tích của một Đại sư. Tiện tay ném ra, giống như vẩy mực làm thành một bức tranh thủy mặc, truyền thần vô cùng. Vô chiêu thắng hữu chiêu. Linh cảm trong đầu Tần Vô Song lúc này. Chính là từ trong ý cảnh của Độc Cô Cửu Kiếm mà có. Kiếm là kiếm, thương là thương, nhưng vào giờ phút này, Tần Vô Song lại hoàn toàn phá vỡ khoảng cách khác nhau giữa binh khí, đem ý cảnh hoàn toàn mang đến. Đòn tấn công thương thế này, Tứ Thần tông quả nhiên kêu khổ không ngừng. Bây giờ hắn quả thực hối hận muốn chết. Vừa rồi ngàn vạn lần không nên thoái thác, để Tần Vô Song đoạt quyền ra chiêu trước. Một chiêu cướp đi trước này, quả thực khiến hắn rơi vào thế khốn khổ vô cùng, ngay cả cơ hội để thở cũng không có. Hắn chỉ có một lựa chọn, có nhiều cũng chỉ có một, đó chính là không ngừng thối lui, không ngừng chống đỡ. Mỗi lần muốn tìm cơ hội phản kích, đều sẽ bị thương thế càng lợi hại của Tần Vô Song công kích tới, ngược lại càng thêm luống cuống tay chân. - Không thể lại thối lui, tuyệt đối không thể lại thối lui. Trong đầu của Tứ Thần tông, một thanh âm bất khuất, không ngừng toát ra. Ở dưới ánh mắt mọi người, bản thân trước đó đã mở miệng khoe khoang, nếu để Tần Vô Song cứ tiếp tục công kích như vậy, thì còn gì là thể diện? Tất cả sự ngạo mạn, tất cả ba hoa khoác lác trước đó đều trở thành trò cười. Nghĩ đến đây, toàn thân Tứ Thần tông một luồng nộ khí nhất thời tuôn ra, đem khí tràng của hắn nháy mắt đạt đến trạng thái đỉnh điểm. Hắn quyết định rồi, nhất định phải phản kích! Đồng thời với việc thân thể thối lui rất nhanh, thân hình đột nhiên thấp xuống, toàn bộ cơ thể phun ra một luồng sương mù, nhất thời chui xuống dưới mặt đất. - Địa Hành Thuật! Tần Vô Song cười lạnh một tiếng, nếu là lần đầu tiên đụng phải loại thủ đoạn này, hắn có lẽ sẽ giật mình, nhưng Địa Hành Thuật bây giờ đối với hắn mà nói đã không còn mới mẻ, quả thực chỉ là một chút tài mọn.