Tần Vô Song cười lạnh, từ biểu hiện của những người này, hắn đã suy đoán ra được bảy tám phần. Đội ngũ kẻ mạo hiểm chân chính, không có khả năng huấn luyện chỉnh tề như vậy. Tần Vô Song đi lên phía trước, tới trước mặt hai gã tù binh thì dừng lại, lãnh đạm nói: - Hai người các ngươi, chỉ có thể sống một. Các ngươi ai muốn sống? - Ta! Ta muốn sống! - Ta, xin cho ta một cơ hội! Ta gọi ngươi là đại gia, không, gọi ngươi là tổ tông đều được. Bao Bao một tay đẩy người đó ra, tránh cho hắn túm lấy hai chân của Tần Vô Song. Tần Vô Song thản nhiên nói: - Chỉ có một cơ hội, trong các ngươi kẻ nào nói càng nhiều sự thật, càng có hy vọng giành được cơ hội đó. Hai người này nghe Tần Vô Song nói như vậy, phản ứng cũng không giống nhau, một người trong đó rõ ràng chần chừ, còn người mà Tử Điện Phần Diệm Thú bắt được, trong lòng đã hoàn toàn sụp đổ, chỉ là không khỏi dập đầu cầu xin tha thứ: - Ta nói, ta bảo đảm từng câu đều là sự thật, không có nửa câu giả dối. Tần Vô Song liếc nhìn người còn lại, người đó mặc dù sợ hãi, mặc dù cũng đang run cầm cập, nhưng rõ ràng, tinh thần của hắn còn chưa sụp đổ, hiển nhiên dưới sự sợ hãi cao độ, vẫn còn có thể duy trì được hoạt động tâm lý bình thường. - Bao Bao, lấy đại bổng phục vụ cho ta! Tần Vô Song lạnh lùng nói: - Bây giờ ta hỏi gì, nếu ai trả lời sai, hoặc là nói dối, ngươi liền cho một gậy kết quả. Bao Bao nói: - Được! - Cô Đơn, ngươi phụ trách giám sát bên ngoài, đề phòng lại có kẻ không có mắt xông tới. Tử Điện Phần Diệm Thú cũng tuân lệnh bước đi. Nhãn thần của Tần Vô Song sắc bén như đao, tập trung trên mặt hai người đó, đặc biệt là nhìn chăm chú vào ánh mắt của hai người này, mang theo một loại cảm giác áp bách cường thế, loại cảm giác áp bách này, càng khiến cho hai người không cách nào ung dung nói dối. - Cơ hội chỉ có một, trả lời sai, chính là chết! Khẩu khí của Tần Vô Song vô cùng lạnh lẽo, đối với loại người này, một chút thương hại hắn cũng không có. Chặn đường cướp bóc, nếu Tần Vô Song hắn thực lực hơi yếu, hôm nay tất nhiên khó tránh khỏi cướp giật. - Các ngươi, rút cuộc là ai? Khẩu khí của Tần Vô Song lành lạnh, chậm rãi hỏi. Hai người đó nghe Tần Vô Song hỏi như vậy, toàn thân đều run run. Liếc mắt nhìn nhau, phảng phất muốn dựa vào sự ăn ý để trả lời vấn đề này. Tần Vô Song cười lạnh nói: - Nhân lúc các ngươi còn chưa mở miệng, tốt nhất là hãy nuốt những lời nói dối của các ngươi lại đi, thành thực nói ra chân tướng. Hán tử bị Tử Điện Phần Diệm Thú bắt được thanh âm sợ hãi, vội nói: - Ta nói! Chúng ta là tộc nhân của Hồng Phong Nhân Tộc Chi Tế Sơn! - Hồng Phong Nhân Tộc? Bao Bao trái lại kỳ quái hỏi: - Hồng Phong Nhân Tộc? Các ngươi chạy tới đây làm gì? Nơi này đâu phải là địa bàn của các ngươi! Hai người đó cũng im lặng không nói. Bọn họ hiện tại chỉ nhận thức vấn đề của Tần Vô Song, có thể trả lời ít một vấn đề, bọn họ đương nhiên sẽ không trả lời. Bao Bao tức giận nói: - Mau trả lời! Bằng không một gậy tiếng theo của ta, sẽ đập nát cả hai ngươi. Tần Vô Song gật gật đầu: - Trả lời đi! Hán tử bị Tử Điện Phần Diệm Thú bắt được, gầy còm, toàn thân giống như củi khô vội nhấc tay xin tha: - Ta nói ta nói. Nơi này, vốn là địa bàn của Thâm Uyên Dã Nhân Tộc dưới lòng đất, là nơi những người mạo hiểm thường qua lại nhiều nhất. Thủ lãnh của Hồng Phong Nhân Tộc chúng ta, phái rất nhiều đệ tử của Hồng Phong Nhân Tộc tới vùng này, ngụy trang thành người mạo hiểm, thanh trừ tất cả người mạo hiểm tiến nhập vào Chi Tế Sơn. Hơn nữa, dọc đường thiết lập trạm canh gác, không để bất cứ người bên ngoài nào xâm nhập tiến vào Chi Tế Sơn. Người đó trả lời xong rồi, còn không quên cường điệu một câu: - Tiểu nhân nói câu nào cũng là thật. Tần Vô Song trầm ngâm nói: - Hồng Phong Nhân Tộc các ngươi, vì sao lại muốn đối phó với người mạo hiểm nhân loại? Cùng là huyết mạch nhân loại, lẽ nào kẻ mạo hiểm nhân loại đắc tội với Hồng Phong Nhân Tộc các ngươi sao? Người nọ vội lắc đầu: - Hồng Phong Nhân Tộc chúng ta chưa bao giờ qua lại với người mạo hiểm của các quốc gia nhân loại, lần này cấp trên phái chúng ta đến, chỉ nói không được cho tạp ngư lẫn vào Chi Tế Sơn, làm hỏng đại sự của Hồng Phong Nhân Tộc. Nguyên nhân cụ thể là gì, tiểu nhân thật sự không biết. Bao Bao cũng tức giận nói: - Hồng Phong Nhân Tộc lẽ nào muốn chiếm lấy Chi Tế Sơn sao? Tới địa bàn của người khác giở trò lưu manh, điều này căn bản là phá hủy quy củ của Chi Tế Sơn! Hai người đó nghe Bao Bao nói như vậy, đều kinh ngạc nhìn hắn, hiển nhiên cảm thấy kỳ quái, người thiếu niên này tại sao lại biết quy củ của Chi Tế Sơn? Bao Bao trừng mắt: - Nhìn cái gì mà nhìn? Một chút quy củ của Chi Tế Sơn, ai mà không biết? Hán tử gầy còm vội dập đầu như dập tỏi: - Đúng vậy, đúng vậy, vị thiếu gia trẻ tuổi, thực lực lợi hại như vậy, khẳng định là đệ tử kiệt xuất của Hiên Viên Khâu. Chút chuyện này của Chi Tế Sơn, không đáng để các ngươi để mắt. Bao Bao bĩu môi: - Cũng không cần các ngươi phải tâng bốc. Tần Vô Song cũng không sơ suất, sao hắn có thể không nhìn ra được, tên gia hỏa này rõ ràng muốn chuyển chủ đề, muốn phân tán lực chú ý nghi vấn của bọn họ. Trong lòng càng cảm thấy chuyện này kỳ quái, suy nghĩ kỹ càng, lại hỏi: - Hồng Phong Nhân Tộc các ngươi, tổng cộng có bao nhiêu đệ tử? Vấn đề này, thật ra dễ dàng trả lời, người đó vội nói: - Ước chừng có mười tỷ nhân khẩu, kẻ tu luyện, chí ít cũng có hơn tám tỷ. Đừng thấy nhân khẩu của Hồng Phong Nhân Tộc chúng ta không bằng các quốc gia nhân loại, nhưng đều là tinh hoa, thực lực tuyệt đối có thể mạnh hơn các quốc gia nhân loại nhiều. Bao Bao bĩu môi: - Mạnh cái gì mà mạnh? Nói khoác cũng đừng cắt cỏ như vậy, Hồng Phong Nhân Tộc các ngươi, mạnh nhất không phải cũng chỉ là Linh Võ Đại viên mãn sao? Không phải dựa vào một vùng đất trù phú được thiên nhiên ưu đãi, mới chiếm cứ được nhiều ưu thế, khiến thế lực trung tầng của Hồng Phong Nhân Tộc mạnh hơn các quốc gia nhân loại một chút. Người đó vội cười làm lành nói: - Đúng đúng, nhưng Linh Võ Đại viên mãn của Hồng Phong Nhân Tộc chúng ta, cũng có rất nhiều. Khóe miệng Bao Bao giật giật, hiển nhiên chẳng thèm quan tâm đến Hồng Phong Nhân Tộc. Bây giờ hắn đã có tu vi Hư Võ Cảnh, đối với Linh Võ Đại viên mãn, đương nhiên đã không còn đặt trong mắt. Đương nhiên, Linh Võ Đại viên mãn của Hồng Phong Nhân Tộc, số lượng cũng có gần mười người. Cao Linh Võ Cảnh càng vô số kể. Chỉ riêng ở phương diện này, xác thực cường thế hơn nhiều so với bất cứ Đế quốc Thượng Phẩm nào của các quốc gia nhân loại. Hơn nữa thực lực bình quân của Hồng Phong Nhân Tộc rất cao, hết đời này tiếp đời khác, nhân tài tầng tầng lớp lớp. Cũng có một số ít, còn có thể được Tông môn của Hiên Viên Khâu để ý, càng khiến bọn chúng tăng thêm rất nhiều giá trị bản thân. Nguồn truyện: Tần Vô Song suy nghĩ một lát, trong đầu đột nhiên lóe lên một tia nghi hoặc, hỏi: - Bao Bao, Hồng Phong Nhân Tộc, và Thâm Uyên Dã Nhân Tộc, quan hệ như thế nào? Bao Bao nói: - Mặc dù có qua lại, nhưng phần lớn thời gian đều là tự phòng thủ địa bàn. Nếu nói đến giao tình, khẳng định là không sâu sắc. Dã Nhân Tộc dã man, Hồng Phong Nhân Tộc giảo hoạt, đều không phải là bọn người tốt. Tần Vô Song cũng trầm ngâm nói: - Vậy người của Hồng Phong Nhân Tộc, giở trò lưu manh ở địa bàn của Dã Nhân Tộc, Dã Nhân Tộc có thể mặc kệ không quan tâm được sao, ngươi không cảm thấy kỳ quái sao? - Lão Đại, ngươi chính là cảm thấy kỳ quái, mới hỏi hắn sao. Tần Vô Song điềm nhiên nói: - Một kẻ dã man, một kẻ giảo hoạt, nếu cấu kết lại với nhau, trái lại là một đôi hợp tác rất tốt. Bao Bao, ta thấy Hồng Phong Nhân Tộc này, và Dã Nhân Tộc sợ rằng đang giở trò mánh khóe bẩn thỉu nào đó! Lời này vừa thốt ra, thân hình của hai người đó cũng nhẹ nhàng rung lên. Tần Vô Song liếc mắt nhìn, lập tức hét lớn: - Bao Bao, tiêu diệt một tên! Bao Bao đối với Tần Vô Song là tuân mệnh hành sự, nghe Tần Vô Song phân phó, đại bổng vung lên, liền làm tên gia hỏa tù binh đó một gậy đập thành nát vụn. Toàn thân máu me văng ra khắp nơi, tung tóe lên đầu và mặt của tên hán tử gầy gòm, hù dọa hắn kêu thét liên tục: - Tha mạng, tha mạng! Tần Vô Song khoát tay, ngăn động tác tiếp theo của Bao Bao, lãnh đạm nói: - Các ngươi chặn đường như vậy, không phải chỉ là giết người đơn giản. Ta lại hỏi một câu, Hồng Phong Nhân Tộc các ngươi và Dã Nhân Tộc, có phải đang câu kết làm chuyện gì mờ ám không! Nếu nói trước đó người đó còn mấy phần may mắn, lúc này thậm chí ngay cả ý niệm nói dối trong đầu cũng không dám động đậy một chút nào, vội nói: - Chuyện của cao tầng, những kẻ tôi tớ như chúng ta xác thực không rõ lắm, nhưng mấy Tù trưởng của Dã Nhân Tộc, thời gian tiền trận xác thực có đến địa bàn của Hồng Phong Nhân Tộc chúng ta, hơn nữa còn đến thăm rất nhiều lần. Ta không biết giữa cao tầng bàn bạc hiệp nghị gì, nhưng một tháng trước, bắt đầu điều binh khiển tướng, phái mấy vạn tên đệ tử, phong tỏa toàn bộ khu vực hoạt động của người mạo hiểm khắp nơi. Phân phó xuống, gặp kẻ mạo hiểm nhân loại, giết tất bất luận tội. Hơn nữa, cao tầng cũng nói, cho dù chỉ là ruồi bọ, cũng không thể thả bỏ vào Chi Tế Sơn! Tần Vô Song cười lạnh: - Ẩn chứa dã tâm! Bao Bao cũng lòng nóng như lửa đốt: - Vậy những Tù trưởng của Dã Nhân Tộc và Hồng Phong Nhân Tộc các ngươi, trước mắt ở đâu? Người đó vội vàng năn nỉ nói: - Chuyện này tiểu nhân xác thực không biết. - Có phải Hồng Phong Nhân Tộc các ngươi, cấu kết với Dã Nhân Tộc, muốn hợp lực đối phó với Hầu Tộc của Hầu Vương Sơn không? - Đối phó với Hầu Tộc? Tiểu nhân không nhận được mệnh lệnh này. Tần Vô Song lại hỏi: - Vậy hoạt động lần này của các ngươi, có đệ tử Hầu Tộc tham dự không? - Cái đó cũng không nghe nói đến.. Tần Vô Song thở dài: - Vậy là đúng rồi, lần hành động này, chắc chắn là nhắm vào Hầu Tộc! Bao Bao nghe xong lời này, nhất thời nhảy dựng lên, đại bổng nhấc lên, hét to một tiếng, trực tiếp đập người đó lún vào trong bùn đất. - Lão Đại, Hầu Tộc gặp nạn, ta phải quay về trước! Ánh mắt Bao Bao đỏ bừng, nhe răng nhếch miệng, tâm tình bộc trực vô cùng, chỉ hận không thể lập tức quay về Hầu Vương Sơn. Tần Vô Song vội nắm lấy Bao Bao: - Bao Bao, đừng nóng vội. Dã Nhân Tộc và Hồng Phong Nhân Tộc tại sao lại đối phó với Hầu Tộc, các ngươi có át chủ bài gì, dự định áp dụng loại sách lược nào, ngươi chuyện gì cũng chưa làm cho rõ ràng. Lúc này quay về, không phải là tự chui đầu vào lưới sao? - Chui đầu vào lưới? Bao Bao cũng bất phục, kêu lên: - Hồng Phong Nhân Tộc, và Dã Nhân Tộc, bọn chúng có năng lực như thế nào, ta biết rất rõ. Cho dù bọn chúng có giăng lưới, ta cũng không sợ! Tần Vô Song thở dài: - Bao Bao, ngươi là huyết thống Thái cổ Thần vượn, tiến hóa thành Kim Hầu Vương, về chuyện này, Dã Nhân Tộc và Hồng Phong Nhân Tộc, có lẽ đều biết rồi. Ngươi sử dụng Thánh Tượng Quả, người của hai tộc này, có lẽ cũng đều biết chứ? - Biết thì làm sao, ta không sợ bọn chúng! Tần Vô Song lại lắc lắc đầu: - Ngươi có sợ bọn chúng hay không là một chuyện. Bọn chúng có thể sắp xếp cạm bẫy chờ đợi ngươi, lại là một chuyện khác. Bao Bao, nếu thật sự hai tộc này hợp mưu đối phó với Hầu Vương Sơn các ngươi, tất nhiên là lập mưu rồi sau đó mới hành động, đối với át chủ bài của bọn chúng, cũng không thể không tìm hiểu rõ ràng. - Đợi tìm hiểu rõ ràng, sợ rằng đã muộn rồi! Tính khỉ của Bao Bao phát tác, sốt ruột không sao nhẫn nại. - Bao Bao, ngươi có tin ta không? Tần Vô Song thấy Bao Bao đã nóng nảy, cũng trầm giọng hỏi. Bao Bao nói: - Vô Song lão đại, lần trước ngươi đã từng cứu Hầu Tộc chúng ta, ta đối với ngươi đương nhiên là tín nhiệm rồi. Bằng không tại sao lại kêu ngươi là Lão Đại chứ? - Được! Vậy ngươi hãy nghe ta một câu, trước tiên đừng bại lộ, mà hãy dùng thủ đoạn của ngươi, đi điều tra một chút trước, xác định hai tộc đàn này hợp mưu rút cuộc vì chuyện gì. Nếu thật sự nhằm vào Hầu Tộc Hầu Vương Sơn các ngươi, chúng ta sẽ tiếp tục định ra sách lược. Bây giờ ngươi vội vàng trở về Hầu Vương Sơn, bại lộ bản thân không nói làm gì, ngược lại còn rút dây động rừng!
Khoảng cách một ngàn dặm, đối với Hiên Viên Khâu mà nói chỉ là một khoảng cách rất nhỏ, nhưng trong một ngàn dặm này có thể tồn tại rất nhiều tai ương.
Dù sao, trong phạm vi một ngàn dặm có rất nhiều nơi để trốn chạy, dù đối phương có muốn đuổi thì cũng không thể đuổi theo đúng phương hướng này,
Quan trọng nhất là Nguyên Nguyên Tông không phải La Thiên Đạo Trường, cho dù có biết thân phận của Tần Vô Song thì cũng không cần đuổi theo bằng mọi giá.
Huống hồ, chưa chắc Nguyên Nguyên Tông đã nghe được sự thật về thân phận của họ từ miệng Đổng Hùng.
- Tà môn rồi, sao cứ hết rắc rối này lại tới rắc rối khác?
Bao Bao mệt đến nỗi thở không ra hơi.
- Như vậy mới kích thích chứ?
Cô Đơn thì lại hứng thú vô cùng.
- Ha ha, cứ nghĩ đến cảnh Lão Đại bắn chết tên họ Tô đó, ta lại thấy khoái!
Cô Đơn hiển nhiên vẫn còn nhớ dư âm của trận chiến vừa rồi.
- Đổng Hùng và tên họ Tô đó là đồng bọn, bây giờ thì chắc hắn phải chịu quả báo rồi. Ha ha, nghe ra, Thương Vân Đạo Trường và Nguyên Nguyên Tông rất không ưa nhau. Nếu như hôm nay giữa chúng không xảy ra mâu thuẫn, chúng ta muốn thoát thân cũng tương đối phiền. Cái tên chỉ huy của Nguyên Nguyên Tông, tu vi của hắn e rằng chẳng thua kém gì Trần Sâm.
Bao Bao nhớ lại Trưởng lão Hàn Thanh của Nguyên Nguyên Tông. Không thể không thừa nhận, nếu như không có Đổng Hùng đứng ra gánh tránh nhiệm thì hôm nay bọn họ có muốn an toàn thoát khỏi Nguyên Nguyên Tông cũng vô cùng khó khăn.
Thần Chỉ Sơn, Hàn Thanh vừa khống chế được Đổng Hùng, đang định thủ tiêu thì phát hiện bọn Tần Vô Song đã trốn thoát, mặt biến sắc, trừng mắt nhìn bọn thủ hạ, rõ ràng có chút không vui. Bao nhiêu người như vậy mà chỉ biết trơ mắt đứng nhìn để bọn chúng chạy mất.
Đổng Hùng nhìn thấy cơ hội, kêu to:
- Các hạ, ta đã nói rồi, ta có tình báo quan trọng muốn bẩm báo. Bây giờ ba tên đó chạy rồi, nghĩa là cơ duyên lớn cũng đã chạy rồi!
- Hừ!
Hàn Thanh trong lòng cũng có chút hối hận, nhưng miệng thì vẫn không chịu thừa nhận, khoát tay:
- Mang tên này về Nguyên Nguyên Tông!
Đổng Hùng vội vàng nói:
- Các hạ, con người ngươi sao mà chậm hiểu thế? Bây giờ ngươi thả ta ra vẫn còn kịp đấy. Nếu như để ba tên đó chạy thoát thật, ta đảm bảo, ngươi sẽ hối hận cả đời này!
Hàn Thanh giơ tay, ra hiệu cho mấy tên đang áp giải Đổng Hùng dừng lại.
Khuôn mặt tái nhợt của Đổng Hùng bây giờ mới thấy xuất hiện một tia hồng hào, rõ ràng biết lần này đối phương đã động lòng thật, tranh thủ nói luôn:
- Các hạ, ta lấy danh nghĩa của Thương Vân Đạo Trường ra thề, nếu gian dối nửa lời thì trời tru đất diệt!
Hàn Thanh nhíu mày:
- Tóm lại là bí mật gì, ngươi mau nói ra. Nếu quả thật có giá trị thì thả ngươi ra cũng không phải là việc gì khó.
Đổng Hùng lắc lắc đầu, thái độ rất kiên quyết:
- Nếu ta nói ra chẳng khác gì tự chặt đứt con đường sống của mình. Điều này, các ngươi rõ hơn ai hết. Các hạ, nếu như ngươi có thành ý muốn nghe thì hãy đưa ra một giải pháp mà hai bên đều có thể chấp nhận. Chỉ cần ta được đảm bảo an toàn, các ngươi sẽ có thông tin cơ mật.
Hàn Thanh đảo mắt:
- Vậy ngươi có thể chấp nhận phương pháp giải quyết như thế nào?
Đổng Hùng nghĩ một lúc, mở miệng nói:
- Đơn giản, chỉ cần về được Đô thành Bài Sơn Phủ, ta sẽ nói cho các ngươi thông tin cơ mật này. Còn các ngươi có thể lấy được hay không thì phải đợi xem bản lĩnh của các ngươi.
Hàn Thanh dứt khoát phủ quyết:
- Điều này không thể! Tới địa bàn Bài Sơn Phủ của các ngươi, ngươi vẫn ngoan ngoãn phối hợp mới lạ.
- Vậy ngươi nói phải thế nào?
Hàn Thanh nói:
- Tối đa chỉ có thể đưa ngươi tới cổng thành Đô thành Bài Sơn Phủ. Nếu ngươi không yên tâm, có thể thông báo cho đồng môn của ngươi đến đón.
Đổng Hùng suy nghĩ một lát:
- Được, ta nhường một bước vậy.
Thủ hạ của Hàn Thanh lại khuyên can:
- Hàn Trưởng lão, tên này e là chỉ muốn thoát thân nên mới cố ý nói những lời gây mê hoặc chúng ta, không thể dễ dàng tin được.
Hàn Thanh đương nhiên có lý lẽ của hắn, ban đầu hắn cũng cảm thấy Đổng Hùng làm vậy là có động cơ. Nhưng bọn Tần Vô Song thừa cơ trốn thoát lại khiến hắn có thêm vài suy nghĩ nữa. Cứ thử nghĩ mà xem, nếu ba tên đó không chột dạ, sao lại phải liều mình bỏ trốn? Bởi vậy, hắn cũng có bảy phần tin những gì Đổng Hùng nói. Đã nắm chắc được bảy phần rồi thì hắn cũng muốn đánh cược.
- A Trác! Ngươi đi Bài Sơn Phủ trước một chuyến. Thông báo cho người nhà của hắn ra ngoài cửa thành đón hắn. Nhớ là phải nắm bắt đúng thời gian, chỉ nên trước chúng ta một bước. Không được để cho chúng có quá nhiều thời gian mời bọn rắn độc Thương Vân Đạo Trường đến đối phó với chúng ta.
Một gã tùy tùng nhận lệnh:
- Rõ, thưa Hàn Trưởng lão!
Đổng Hùng vốn còn chút mưu mẹo, định bụng dùng cách này để thu hút người của Thương Vân Đạo Trường đến chi viện, nghe Hàn Thanh nói vậy, biết mưu kế không thành. Trong lòng không khỏi có chút phiền não. Nhưng thấy Hàn Thanh sắp xếp như vậy, cũng có vài phần thành ý muốn giao dịch, liền nói:
- Các ngươi đương nhiên không thể đến nhà ta, ta đưa cho các ngươi một tín vật, các ngươi chỉ cần mang tín vật này đến tiệm cầm đồ Lão Thang trên đường Tượng Thụ của Đô thành Bài Sơn Phủ, giao cho bất cứ người nào trong tiệm cầm đồ đó, nói rõ tình hình là được.
Đổng Hùng cũng không phải kẻ ngốc nên đương nhiên vẫn phải đề phòng người của Nguyên Nguyên Tông. Dù cả hai bên đều không có thiện ý, chẳng ai muốn chịu thiệt về mình nhưng giao dịch vẫn được xúc tiến vô cùng thuận lợi.
Đợi bọn Đổng Hùng đi tới trước cửa Đô thành Bài Sơn Phủ, A Trác cũng vừa kịp mang người tới. Đổng Hùng mặc dù có chút tàn tạ nhưng đó cũng là điều đương nhiên. Thất thủ trước bao nhiêu cao thủ của Nguyên Nguyên Tông cũng chẳng có gì hổ thẹn.
- Phía trước đã là Đô thành Bài Sơn Phủ rồi đúng không?
Hàn Thanh lạnh lùng hỏi, khẩu khí tuy bình thản nhưng lại rất uy nghiêm.
- Sống hay chết là do ngươi tự quyết định. Nếu ngươi muốn giỡn mặt với ta hay là nói tình báo giả nhằm bịp bợm ta thì giờ này khắc này ta vẫn có thể lấy mạng ngươi. Cho dù sau đó Thương Vân Đạo Trường có tới báo thù thì cũng là chuyện sau này!
Đối mặt với sự uy hiếp này, Đổng Hùng trấn định vô cùng. Vẻ tàn tạ lúc nãy hoàn toàn biến mất, mỉm cười, ánh mắt chẳng hề tránh né, nhìn thẳng Hàn Thanh nói:
- Ta đã thề rồi thì sẽ không nói dối để lừa gạt ngươi đâu. Một trong ba kẻ chạy trốn chính là Tần Vô Song đến từ các quốc gia nhân loại. Hàn Trưởng lão chắc không còn xa lạ gì với cái tên này chứ?
- Tần Vô Song?
Sắc mặt Hàn Thanh nhất thời chuyển sang kinh ngạc, rồi một tia hối hận nhanh chóng quét qua:
- Ngươi nói thật đấy chứ?
- Nếu có nửa lời dối trá thì ta sẽ bị vạn tiễn xuyên tim!
Đến lúc này thì Đổng Hùng cũng chẳng còn gì phải giấu giếm.
Nét mặt Hàn Thanh âm tình bất định, nội tâm thì chấn động ba đào. Tần Vô Song, đối tượng treo thưởng của La Thiên Đạo Trường. Không chỉ một mình Bài Sơn Phủ mà ngay cả Hành Sơn Phủ bên cạnh, thông tin cũng đã lan đến khắp hang cùng ngõ hẻm, náo nhiệt vô cùng. Mà tông môn cường đại nhất của Hành Sơn Phủ chính là Nguyên Nguyên Tông của Thần Chỉ Sơn.
Tình báo của Nguyên Nguyên Tông vô cùng lớn, sau khi nhận được tình báo về Tần Vô Song đã lập tức biết ngay giá trị của hắn. Mục đích đương nhiên là cũng chỉ nhắm vào Thần Tú Cung của Tần Vô Song.
Dù sao, một Thần khí trong truyền thuyết với tông môn tam lưu và nhị lưu của Hiên Viên Khâu mà nói vẫn có sức hấp dẫn chí mạng.
Nếu như lời đồn là thật, tông môn nào lấy được Thần khí đó có thể lập tức cá chép hóa rồng. Không nói chuyện có thể thăng làm tông môn nhất lưu nhưng tuyệt đối có thể ngạo thị những tông môn nhị lưu khác. Phải biết là, ngay cả những tông môn nhị lưu cấp cao cũng không dám tự nhận là mình có Thần khí!
Tám môn Thiên Đế Sơn có thể ngồi vào vị trí vững chắc tám môn Thiên Đế Sơn trường kỳ mà không bị ai thay thế cũng là bởi bọn họ có được Thần khí, hơn nữa còn có cường giả có thể phát huy uy lực của Thần khí!
Đương nhiên, ngoài tám môn Thiên Đế Sơn ra, Hiên Viên Khâu còn vài thế lực cường đại nữa. Không thể nói ngoài tám môn Thiên Đế Sơn ra, những thế lực đó không có Thần khí. Nhưng có được Thần khí chưa chắc đã vào được tám môn Thiên Đế Sơn. Nhưng chí ít, có được một món Thần khí có nghĩa là cơ hội tranh giành vị trí Thiên Đế Sơn càng lớn!
Đối với bất cứ tông môn nào của Hiên Viên Khâu mà nói đều là một sự hấp dẫn to lớn. Phải biết, vào được tám môn Thiên Đế Sơn, có nghĩa là đủ tư cách tranh giành vị trí Thiên Đế Hiên Viên Khâu. Cùng với vị trí Thiên Đế, tông môn đó sau này có thể uy chấn thiên hạ, quân lâm Hiên Viên Khâu. Có thể nói là dưới một người, trên vạn người!
Cấp cao của Nguyên Nguyên Tông đã có chỉ lệnh, Hàn Thanh thân là Trưởng lão của Nguyên Nguyên Tông, cũng là một phần của cấp cao đó, đương nhiên cũng biết cái tên Tần Vô Song có ý nghĩa gì. Nhưng mà, Hàn Thanh sao ngờ được, sự qua loa quấy quá sai lầm của mình đã để cho Tần Vô Song chạy mất ngay trước mắt!
Nghĩ đến đây, giọng nói của Hàn Thanh càng thêm băng hàn:
- Đừng hồ đồ, sao ngươi biết hắn chính là Tần Vô Song?
- Nói ra thì dài dòng, nếu kể lại thì phải bắt đầu từ người bạn của ta.
Đổng Hùng cũng không giấu giếm, kể hết tất cả, từ chuyện Tô Tổng quản tìm hắn thế nào, rồi chuyện tham gia vây công Tần gia châu Bách Diệp ra sao, kể hết một lượt cho Hàn Thanh nghe.
Hàn Thanh nghe mà mặt tím lại, hiển nhiên, những lời này càng khiến hắn tin những gì Đổng Hùng vừa nói không phải là giả. Bây giờ ngoài hai chữ hối hận ra thì chẳng còn gì để miêu tả tâm trạng của hắn lúc này.
- Hàn Trưởng lão, cái gì cần nói ta đã nói rồi. Nguồn truyện: Truyện FULL
Đổng Hùng nhắc nhở. Hàn Thanh thở dài, khoát tay:
- Thả hắn ra.
Lúc này ba tên cường giả áp giải Đổng Hùng mới cởi trói. Hàn Thanh vẫy tay:
- Chúng ta đi!
Đi thì đi, Đổng Hùng trán lấm tấm mồ hôi, thở hắt một hơi nhẹ nhõm. Tạ ơn trời đất, cuối cùng thì vẫn giữ được cái mạng này.
- Không có gì, các ngươi cũng về đi.
Đổng Hùng xua xua tay, chẳng thèm quan tâm tới đám người đến đón mình, một mình chạy thẳng vào thành.
Hắn cũng biết, bọn Tần Vô Song đã rời Bài Sơn Phủ, cơ hội truy kích Tần Vô Song của hắn đã hoàn toàn tan biến. Bây giờ hắn chỉ có một suy nghĩ duy nhất là chuyển thông tin này thành lợi nhuận.
Nghĩ vậy, Đổng Hùng càng nhanh chân hơn. Lần này, hắn trực tiếp đến thẳng phủ đệ của Phủ chủ đại nhân.
Lúc này, Tạ Tam Tài đang ở trong phủ tiếp chuyện Mộ Dung Thiên Cực, nghe báo có Đổng Hùng đến bái phỏng, khó chịu phẩy phẩy tay:
- Không gặp không gặp, ta không có hứng với tên này.
Lời bình phẩm này đương nhiên là nói về Đổng Hùng. Mặc dù Đổng Hùng là đệ tử Thương Vân Đạo Trường, nhưng thân phận của hắn kém Tạ Tam Tài quá nhiều, căn bản không có tư cách một mình cầu kiến hắn.
Tên tùy tùng nói:
- Tên họ Đổng đó nói hắn có tin tức quan trọng muốn bẩm báo với Mộ Dung Lâu chủ, nói nếu Phủ chủ đại nhân không gặp hắn thì nhất định sẽ hối hận.
Sắc mặt Tạ Tam Tài đã bắt đầu có chút khó coi, Mộ Dung Thiên Cực thì thầm giật mình, mỉm cười nói:
- Phủ chủ đại nhân, sao không để cho hắn vào nói vài câu?
Sử dụng mũi tên trái (←) hoặc phải (→) để chuyển chapter
Tần Vô Song cười lạnh, từ biểu hiện của những người này, hắn đã suy đoán ra được bảy tám phần. Đội ngũ kẻ mạo hiểm chân chính, không có khả năng huấn luyện chỉnh tề như vậy. Tần Vô Song đi lên phía trước, tới trước mặt hai gã tù binh thì dừng lại, lãnh đạm nói: - Hai người các ngươi, chỉ có thể sống một. Các ngươi ai muốn sống? - Ta! Ta muốn sống! - Ta, xin cho ta một cơ hội! Ta gọi ngươi là đại gia, không, gọi ngươi là tổ tông đều được. Bao Bao một tay đẩy người đó ra, tránh cho hắn túm lấy hai chân của Tần Vô Song. Tần Vô Song thản nhiên nói: - Chỉ có một cơ hội, trong các ngươi kẻ nào nói càng nhiều sự thật, càng có hy vọng giành được cơ hội đó. Hai người này nghe Tần Vô Song nói như vậy, phản ứng cũng không giống nhau, một người trong đó rõ ràng chần chừ, còn người mà Tử Điện Phần Diệm Thú bắt được, trong lòng đã hoàn toàn sụp đổ, chỉ là không khỏi dập đầu cầu xin tha thứ: - Ta nói, ta bảo đảm từng câu đều là sự thật, không có nửa câu giả dối. Tần Vô Song liếc nhìn người còn lại, người đó mặc dù sợ hãi, mặc dù cũng đang run cầm cập, nhưng rõ ràng, tinh thần của hắn còn chưa sụp đổ, hiển nhiên dưới sự sợ hãi cao độ, vẫn còn có thể duy trì được hoạt động tâm lý bình thường. - Bao Bao, lấy đại bổng phục vụ cho ta! Tần Vô Song lạnh lùng nói: - Bây giờ ta hỏi gì, nếu ai trả lời sai, hoặc là nói dối, ngươi liền cho một gậy kết quả. Bao Bao nói: - Được! - Cô Đơn, ngươi phụ trách giám sát bên ngoài, đề phòng lại có kẻ không có mắt xông tới. Tử Điện Phần Diệm Thú cũng tuân lệnh bước đi. Nhãn thần của Tần Vô Song sắc bén như đao, tập trung trên mặt hai người đó, đặc biệt là nhìn chăm chú vào ánh mắt của hai người này, mang theo một loại cảm giác áp bách cường thế, loại cảm giác áp bách này, càng khiến cho hai người không cách nào ung dung nói dối. - Cơ hội chỉ có một, trả lời sai, chính là chết! Khẩu khí của Tần Vô Song vô cùng lạnh lẽo, đối với loại người này, một chút thương hại hắn cũng không có. Chặn đường cướp bóc, nếu Tần Vô Song hắn thực lực hơi yếu, hôm nay tất nhiên khó tránh khỏi cướp giật. - Các ngươi, rút cuộc là ai? Khẩu khí của Tần Vô Song lành lạnh, chậm rãi hỏi. Hai người đó nghe Tần Vô Song hỏi như vậy, toàn thân đều run run. Liếc mắt nhìn nhau, phảng phất muốn dựa vào sự ăn ý để trả lời vấn đề này. Tần Vô Song cười lạnh nói: - Nhân lúc các ngươi còn chưa mở miệng, tốt nhất là hãy nuốt những lời nói dối của các ngươi lại đi, thành thực nói ra chân tướng. Hán tử bị Tử Điện Phần Diệm Thú bắt được thanh âm sợ hãi, vội nói: - Ta nói! Chúng ta là tộc nhân của Hồng Phong Nhân Tộc Chi Tế Sơn! - Hồng Phong Nhân Tộc? Bao Bao trái lại kỳ quái hỏi: - Hồng Phong Nhân Tộc? Các ngươi chạy tới đây làm gì? Nơi này đâu phải là địa bàn của các ngươi! Hai người đó cũng im lặng không nói. Bọn họ hiện tại chỉ nhận thức vấn đề của Tần Vô Song, có thể trả lời ít một vấn đề, bọn họ đương nhiên sẽ không trả lời. Bao Bao tức giận nói: - Mau trả lời! Bằng không một gậy tiếng theo của ta, sẽ đập nát cả hai ngươi. Tần Vô Song gật gật đầu: - Trả lời đi! Hán tử bị Tử Điện Phần Diệm Thú bắt được, gầy còm, toàn thân giống như củi khô vội nhấc tay xin tha: - Ta nói ta nói. Nơi này, vốn là địa bàn của Thâm Uyên Dã Nhân Tộc dưới lòng đất, là nơi những người mạo hiểm thường qua lại nhiều nhất. Thủ lãnh của Hồng Phong Nhân Tộc chúng ta, phái rất nhiều đệ tử của Hồng Phong Nhân Tộc tới vùng này, ngụy trang thành người mạo hiểm, thanh trừ tất cả người mạo hiểm tiến nhập vào Chi Tế Sơn. Hơn nữa, dọc đường thiết lập trạm canh gác, không để bất cứ người bên ngoài nào xâm nhập tiến vào Chi Tế Sơn. Người đó trả lời xong rồi, còn không quên cường điệu một câu: - Tiểu nhân nói câu nào cũng là thật. Tần Vô Song trầm ngâm nói: - Hồng Phong Nhân Tộc các ngươi, vì sao lại muốn đối phó với người mạo hiểm nhân loại? Cùng là huyết mạch nhân loại, lẽ nào kẻ mạo hiểm nhân loại đắc tội với Hồng Phong Nhân Tộc các ngươi sao? Người nọ vội lắc đầu: - Hồng Phong Nhân Tộc chúng ta chưa bao giờ qua lại với người mạo hiểm của các quốc gia nhân loại, lần này cấp trên phái chúng ta đến, chỉ nói không được cho tạp ngư lẫn vào Chi Tế Sơn, làm hỏng đại sự của Hồng Phong Nhân Tộc. Nguyên nhân cụ thể là gì, tiểu nhân thật sự không biết. Bao Bao cũng tức giận nói: - Hồng Phong Nhân Tộc lẽ nào muốn chiếm lấy Chi Tế Sơn sao? Tới địa bàn của người khác giở trò lưu manh, điều này căn bản là phá hủy quy củ của Chi Tế Sơn! Hai người đó nghe Bao Bao nói như vậy, đều kinh ngạc nhìn hắn, hiển nhiên cảm thấy kỳ quái, người thiếu niên này tại sao lại biết quy củ của Chi Tế Sơn? Bao Bao trừng mắt: - Nhìn cái gì mà nhìn? Một chút quy củ của Chi Tế Sơn, ai mà không biết? Hán tử gầy còm vội dập đầu như dập tỏi: - Đúng vậy, đúng vậy, vị thiếu gia trẻ tuổi, thực lực lợi hại như vậy, khẳng định là đệ tử kiệt xuất của Hiên Viên Khâu. Chút chuyện này của Chi Tế Sơn, không đáng để các ngươi để mắt. Bao Bao bĩu môi: - Cũng không cần các ngươi phải tâng bốc. Tần Vô Song cũng không sơ suất, sao hắn có thể không nhìn ra được, tên gia hỏa này rõ ràng muốn chuyển chủ đề, muốn phân tán lực chú ý nghi vấn của bọn họ. Trong lòng càng cảm thấy chuyện này kỳ quái, suy nghĩ kỹ càng, lại hỏi: - Hồng Phong Nhân Tộc các ngươi, tổng cộng có bao nhiêu đệ tử? Vấn đề này, thật ra dễ dàng trả lời, người đó vội nói: - Ước chừng có mười tỷ nhân khẩu, kẻ tu luyện, chí ít cũng có hơn tám tỷ. Đừng thấy nhân khẩu của Hồng Phong Nhân Tộc chúng ta không bằng các quốc gia nhân loại, nhưng đều là tinh hoa, thực lực tuyệt đối có thể mạnh hơn các quốc gia nhân loại nhiều. Bao Bao bĩu môi: - Mạnh cái gì mà mạnh? Nói khoác cũng đừng cắt cỏ như vậy, Hồng Phong Nhân Tộc các ngươi, mạnh nhất không phải cũng chỉ là Linh Võ Đại viên mãn sao? Không phải dựa vào một vùng đất trù phú được thiên nhiên ưu đãi, mới chiếm cứ được nhiều ưu thế, khiến thế lực trung tầng của Hồng Phong Nhân Tộc mạnh hơn các quốc gia nhân loại một chút. Người đó vội cười làm lành nói: - Đúng đúng, nhưng Linh Võ Đại viên mãn của Hồng Phong Nhân Tộc chúng ta, cũng có rất nhiều. Khóe miệng Bao Bao giật giật, hiển nhiên chẳng thèm quan tâm đến Hồng Phong Nhân Tộc. Bây giờ hắn đã có tu vi Hư Võ Cảnh, đối với Linh Võ Đại viên mãn, đương nhiên đã không còn đặt trong mắt. Đương nhiên, Linh Võ Đại viên mãn của Hồng Phong Nhân Tộc, số lượng cũng có gần mười người. Cao Linh Võ Cảnh càng vô số kể. Chỉ riêng ở phương diện này, xác thực cường thế hơn nhiều so với bất cứ Đế quốc Thượng Phẩm nào của các quốc gia nhân loại. Hơn nữa thực lực bình quân của Hồng Phong Nhân Tộc rất cao, hết đời này tiếp đời khác, nhân tài tầng tầng lớp lớp. Cũng có một số ít, còn có thể được Tông môn của Hiên Viên Khâu để ý, càng khiến bọn chúng tăng thêm rất nhiều giá trị bản thân. Nguồn truyện: Tần Vô Song suy nghĩ một lát, trong đầu đột nhiên lóe lên một tia nghi hoặc, hỏi: - Bao Bao, Hồng Phong Nhân Tộc, và Thâm Uyên Dã Nhân Tộc, quan hệ như thế nào? Bao Bao nói: - Mặc dù có qua lại, nhưng phần lớn thời gian đều là tự phòng thủ địa bàn. Nếu nói đến giao tình, khẳng định là không sâu sắc. Dã Nhân Tộc dã man, Hồng Phong Nhân Tộc giảo hoạt, đều không phải là bọn người tốt. Tần Vô Song cũng trầm ngâm nói: - Vậy người của Hồng Phong Nhân Tộc, giở trò lưu manh ở địa bàn của Dã Nhân Tộc, Dã Nhân Tộc có thể mặc kệ không quan tâm được sao, ngươi không cảm thấy kỳ quái sao? - Lão Đại, ngươi chính là cảm thấy kỳ quái, mới hỏi hắn sao. Tần Vô Song điềm nhiên nói: - Một kẻ dã man, một kẻ giảo hoạt, nếu cấu kết lại với nhau, trái lại là một đôi hợp tác rất tốt. Bao Bao, ta thấy Hồng Phong Nhân Tộc này, và Dã Nhân Tộc sợ rằng đang giở trò mánh khóe bẩn thỉu nào đó! Lời này vừa thốt ra, thân hình của hai người đó cũng nhẹ nhàng rung lên. Tần Vô Song liếc mắt nhìn, lập tức hét lớn: - Bao Bao, tiêu diệt một tên! Bao Bao đối với Tần Vô Song là tuân mệnh hành sự, nghe Tần Vô Song phân phó, đại bổng vung lên, liền làm tên gia hỏa tù binh đó một gậy đập thành nát vụn. Toàn thân máu me văng ra khắp nơi, tung tóe lên đầu và mặt của tên hán tử gầy gòm, hù dọa hắn kêu thét liên tục: - Tha mạng, tha mạng! Tần Vô Song khoát tay, ngăn động tác tiếp theo của Bao Bao, lãnh đạm nói: - Các ngươi chặn đường như vậy, không phải chỉ là giết người đơn giản. Ta lại hỏi một câu, Hồng Phong Nhân Tộc các ngươi và Dã Nhân Tộc, có phải đang câu kết làm chuyện gì mờ ám không! Nếu nói trước đó người đó còn mấy phần may mắn, lúc này thậm chí ngay cả ý niệm nói dối trong đầu cũng không dám động đậy một chút nào, vội nói: - Chuyện của cao tầng, những kẻ tôi tớ như chúng ta xác thực không rõ lắm, nhưng mấy Tù trưởng của Dã Nhân Tộc, thời gian tiền trận xác thực có đến địa bàn của Hồng Phong Nhân Tộc chúng ta, hơn nữa còn đến thăm rất nhiều lần. Ta không biết giữa cao tầng bàn bạc hiệp nghị gì, nhưng một tháng trước, bắt đầu điều binh khiển tướng, phái mấy vạn tên đệ tử, phong tỏa toàn bộ khu vực hoạt động của người mạo hiểm khắp nơi. Phân phó xuống, gặp kẻ mạo hiểm nhân loại, giết tất bất luận tội. Hơn nữa, cao tầng cũng nói, cho dù chỉ là ruồi bọ, cũng không thể thả bỏ vào Chi Tế Sơn! Tần Vô Song cười lạnh: - Ẩn chứa dã tâm! Bao Bao cũng lòng nóng như lửa đốt: - Vậy những Tù trưởng của Dã Nhân Tộc và Hồng Phong Nhân Tộc các ngươi, trước mắt ở đâu? Người đó vội vàng năn nỉ nói: - Chuyện này tiểu nhân xác thực không biết. - Có phải Hồng Phong Nhân Tộc các ngươi, cấu kết với Dã Nhân Tộc, muốn hợp lực đối phó với Hầu Tộc của Hầu Vương Sơn không? - Đối phó với Hầu Tộc? Tiểu nhân không nhận được mệnh lệnh này. Tần Vô Song lại hỏi: - Vậy hoạt động lần này của các ngươi, có đệ tử Hầu Tộc tham dự không? - Cái đó cũng không nghe nói đến.. Tần Vô Song thở dài: - Vậy là đúng rồi, lần hành động này, chắc chắn là nhắm vào Hầu Tộc! Bao Bao nghe xong lời này, nhất thời nhảy dựng lên, đại bổng nhấc lên, hét to một tiếng, trực tiếp đập người đó lún vào trong bùn đất. - Lão Đại, Hầu Tộc gặp nạn, ta phải quay về trước! Ánh mắt Bao Bao đỏ bừng, nhe răng nhếch miệng, tâm tình bộc trực vô cùng, chỉ hận không thể lập tức quay về Hầu Vương Sơn. Tần Vô Song vội nắm lấy Bao Bao: - Bao Bao, đừng nóng vội. Dã Nhân Tộc và Hồng Phong Nhân Tộc tại sao lại đối phó với Hầu Tộc, các ngươi có át chủ bài gì, dự định áp dụng loại sách lược nào, ngươi chuyện gì cũng chưa làm cho rõ ràng. Lúc này quay về, không phải là tự chui đầu vào lưới sao? - Chui đầu vào lưới? Bao Bao cũng bất phục, kêu lên: - Hồng Phong Nhân Tộc, và Dã Nhân Tộc, bọn chúng có năng lực như thế nào, ta biết rất rõ. Cho dù bọn chúng có giăng lưới, ta cũng không sợ! Tần Vô Song thở dài: - Bao Bao, ngươi là huyết thống Thái cổ Thần vượn, tiến hóa thành Kim Hầu Vương, về chuyện này, Dã Nhân Tộc và Hồng Phong Nhân Tộc, có lẽ đều biết rồi. Ngươi sử dụng Thánh Tượng Quả, người của hai tộc này, có lẽ cũng đều biết chứ? - Biết thì làm sao, ta không sợ bọn chúng! Tần Vô Song lại lắc lắc đầu: - Ngươi có sợ bọn chúng hay không là một chuyện. Bọn chúng có thể sắp xếp cạm bẫy chờ đợi ngươi, lại là một chuyện khác. Bao Bao, nếu thật sự hai tộc này hợp mưu đối phó với Hầu Vương Sơn các ngươi, tất nhiên là lập mưu rồi sau đó mới hành động, đối với át chủ bài của bọn chúng, cũng không thể không tìm hiểu rõ ràng. - Đợi tìm hiểu rõ ràng, sợ rằng đã muộn rồi! Tính khỉ của Bao Bao phát tác, sốt ruột không sao nhẫn nại. - Bao Bao, ngươi có tin ta không? Tần Vô Song thấy Bao Bao đã nóng nảy, cũng trầm giọng hỏi. Bao Bao nói: - Vô Song lão đại, lần trước ngươi đã từng cứu Hầu Tộc chúng ta, ta đối với ngươi đương nhiên là tín nhiệm rồi. Bằng không tại sao lại kêu ngươi là Lão Đại chứ? - Được! Vậy ngươi hãy nghe ta một câu, trước tiên đừng bại lộ, mà hãy dùng thủ đoạn của ngươi, đi điều tra một chút trước, xác định hai tộc đàn này hợp mưu rút cuộc vì chuyện gì. Nếu thật sự nhằm vào Hầu Tộc Hầu Vương Sơn các ngươi, chúng ta sẽ tiếp tục định ra sách lược. Bây giờ ngươi vội vàng trở về Hầu Vương Sơn, bại lộ bản thân không nói làm gì, ngược lại còn rút dây động rừng!