Cũng may Bao Bao rất là tín phục nhãn quang của Tần Vô Song. Sau khi nghe xong, cuối cùng cũng gật gật đầu: - Lão Đại, ta nghe lời ngươi. Nhưng trong lòng ta thật sự rất lo lắng! Thấy Bao Bao ít nhiều có chút tỉnh táo lại, Tần Vô Song lúc này mới gật đầu nói: - Bao Bao, Hầu Vương Sơn, gần hang ổ của Dã Nhân Tộc hơn, hay là gần hang ổ của Hồng Phong Nhân Tộc hơn? Bao Bao nói: - Dã Nhân Tộc ở gần Hầu Vương Sơn chúng ta hơn, Hồng Phong Nhân Tộc, bọn chúng ở cực bắc Chi Tế Sơn, tiếp giáp với Hiên Viên Khâu. Một nửa là địa bàn của Chi Tế Sơn, nửa còn lại kỳ thực đã kéo dài tới Hiên Viên Khâu rồi. Tần Vô Song trầm ngâm nói: - Được, Bao Bao, ngươi am hiểu về Địa Hành Thuật, thích hợp nhất là đi thăm dò tin tức. Ta và Cô Đơn chạy dọc theo ven đường, đợi ngươi thăm dò xong tin tức, sau khi có được tin tức xác thực, chúng ta sẽ ước định địa điểm để tập hợp. Địa điểm này, tốt nhất là ở giữa sào huyệt của Hầu Vương Sơn và Dã Nhân Tộc. Bao Bao gật đầu: - Được, nơi này cách sào huyệt của Dã Nhân Tộc và Hầu Vương Sơn cũng không xa lắm. Trước mặt hướng Tây có một sơn cốc, chúng ta hãy hẹn gặp nhau ở đó. - Được, việc không nên trì hoãn, chúng ta chia nhau ra hành động! Bao Bao gật đầu, thân hình biến chuyển ngay tại chỗ, khôi phục lại hình dạng lông lá xồm xàm vốn có. Hình dạng này, cũng tương đối ôn hòa hơn một chút, khiến người ta tạm thời sẽ không sản sinh đề phòng. - Vô Song lão đại, ngươi cũng phải cẩn thận. Một khi Hồng Phong Nhân Tộc và Dã Nhân Tộc đã cấu kết với nhau, con đường này khẳng định còn có rất nhiều trạm canh gác như vậy tồn tại. Bạn đang đọc truyện được copy tại Tần Vô Song mỉm cười nói: - Ngươi mau đi đi, những chuyện đó ta và Cô Đơn có thể lo liệu được. Tử Điện Phần Diệm Thú há miệng nói: - Ta chỉ sợ bọn chúng ít người, người càng nhiều, giết càng hăng say. Bao Bao gật gật đầu, xoay mông đã chui xuống dưới đất. Tần Vô Song bình phục lại một chút tâm tình, xử lý chiến trường xung quanh một chút, sau khi đem tất cả thi thể đi tiêu hủy, liền gọi Tử Điện Phần Diệm Thú nói: - Cô Đơn, chúng ta xuất phát. Tử Điện Phần Diệm Thú trả lời: - Được!
Vẫn như trước Tử Điện Phần Diệm Thú làm vật để cưỡi cho Tần Vô Song nhanh chóng bay về hướng sơn cốc phía Tây. Trên đường đi, Tần Vô Song cẩn thận, né tránh rất nhiều trạm canh gác. Chạng vạng ngày hôm sau, đã tới được sơn cốc đó, tìm được chỗ đóng quân, Tần Vô Song an tọa ngồi xuống, nghỉ ngơi dưỡng sức. Tử Điện Phần Diệm Thú cũng không nhàn rỗi, kiểm tra xung quanh, điều tra tình hình quân địch. Bận rộn đến lúc chiều muộn, Tử Điện Phần Diệm Thú mới nhảy tới trước mặt Tần Vô Song: - Lão Đại, sơn cốc này, cũng có mấy chỗ có trạm gác ngầm, có cần nhổ bọn chúng đi không? Tần Vô Song lại hỏi: - Bọn chúng có phát hiện ra chúng ta không? Tử Điện Phần Diệm Thú ngây người: - Mấy khối phế liệu bọn chúng, làm sao có thể phát hiện ra chúng ta! - Vậy đừng đánh động bọn chúng, tránh để rút dây động rừng. Việc mấu chốt nhất của chúng ta bây giờ là giữ bí mật, chứ không phải tiêu diệt mấy tên vô danh tiểu tốt đó! Tử Điện Phần Diệm Thú cười hắc hắc, ít nhiều có chút tiếc nuối. Thất vọng nói: - Được rồi, Lão Đại, ngươi có cần bế quan không, ta giúp ngươi hộ pháp. - Ngươi cũng đừng chạy đi lung tung nữa, mai phục ở chỗ này đi. Đợi Bao Bao tới, ta phỏng chừng nó muốn thăm dò tin tức, cũng phải mất ba ngày. Ngày mai phỏng chừng có thể tới tập hợp. Tử Điện Phần Diệm Thú lại nói: - Lão Đại, ta nói ngươi cũng thật là quá cẩn thận. Theo ta thấy Dã Nhân Tộc gì đó, lại là Hồng Phong Nhân Tộc gì đó, trực tiếp giết chết đi. Đem bọn chúng ngũ mã phanh thây là được rồi. Phiền phức như vậy, chơi không vui, không kích thích. Tần Vô Song nhàn nhạt cười, đối với loại tính cách này của Tử Điện Phần Diệm Thú, hắn không cảm thấy có chút nào kỳ quái. Tử Điện Phần Diệm Thú cười hắc hắc nói: - Lão Đại, ngươi không nói, có nghĩa là trong lòng đã công nhận lời ta nói đúng không? Hay là không cho rằng như vậy? - Ngươi cảm thấy thế nào? Tần Vô Song vui tươi hớn hở hỏi ngược lại. Tử Điện Phần Diệm Thú cười nói: - Ta cảm thấy ngươi đã công nhận lời nói của ta, nhưng xấu hổ không dám thừa nhận. Tần Vô Song thở dài: - Cô Đơn, xem ra ngươi bị phong ấn mấy ngàn năm, đầu óc vẫn không đủ bình tĩnh rồi. Đương nhiên, việc này cũng không quan hệ nhiều lắm đến ngươi, ngươi đương nhiên không cần suy nghĩ tỉ mỉ. Nhưng đối với Bao Bao mà nói, chuyện này có liên quan đến sinh tử tồn vong của toàn bộ Hầu Tộc, không thể có chút qua loa được. - Lão Đại, Bao Bao không phải nói, Dã Nhân Tộc cũng vậy, Hồng Phong Nhân Tộc cũng vậy, đều không có cường giả Hư Võ Cảnh sao? Nếu đã không có cường giả Hư Võ Cảnh, chúng ta trực tiếp đi giết. Với tổ hợp ba người chúng ta, không phải không có gì cản nổi, một đường thông suốt sao. Tần Vô Song nói: - Nếu thông suốt dễ dàng như vậy, vậy còn có thể gọi là Chi Tế Sơn sao? Hồng Phong Nhân Tộc, Dã Nhân Tộc, bọn chúng có thể không suy nghĩ đến nhân tố Bao Bao sao? Một khi bọn chúng đã suy nghĩ rồi, còn dám làm như vậy, ngươi tin rằng bọn chúng không có một chút chuẩn bị nào sao? Tử Điện Phần Diệm Thú ngượng ngùng cười nói: - Cho dù bọn chúng có chuẩn bị, cũng không sợ. Ta không tin, bọn chúng còn có thể làm gì được Hư Võ Cảnh như Bao Bao. Tần Vô Song khoát tay: - Được rồi, bây giờ chúng ta đừng bận rộn tranh luận ở đây nữa, đúng sai thế nào, đến lúc đó đương nhiên sẽ rõ.
Một người một thú ở trong sơn cốc này, trải qua một đêm, sáng ngày hôm sau, tốp canh gác ở sơn cốc này, bắt đầu đi xung quanh tuần tra. Cũng may Tần Vô Song và Tử Điện Phần Diệm Thú thực lực vượt qua những tạp ngư này quá nhiều, chỉ cần hơi che giấu hành tung, cũng không có chút nào phải lo lắng bị bọn chúng phát hiện. Một ngày lại trôi qua như thế, khi mặt trời xuống núi, Tần Vô Song đột nhiên cảm thấy dưới chân có một dao động rất khẽ. Trong lòng khẽ vui mừng, đã nhìn thấy Bao Bao từ dưới đất chui lên. - Bao Bao, thế nào rồi? Tần Vô Song vội hỏi. Trên mặt Bao Bao, mang theo sự phẫn nộ cực độ, gầm nhẹ nói: - Quả nhiên, Hồng Phong Nhân Tộc và Dã Nhân Tộc cấu kết lại với nhau, đã tập kết ở chỗ cách Hầu Vương Sơn ba trăm dặm, chuẩn bị tấn công Hầu Vương Sơn. Lần này, tám tên cường giả Linh Võ Đại viên mãn của Hồng Phong Nhân Tộc, còn có năm đại Tù trưởng của Dã Nhân Tộc, toàn bộ đều xuất thủ, chuẩn bị san bằng Hầu Vương Sơn, cướp đoạt kỳ trân dị quả của Hầu Vương Sơn ta. Tần Vô Song thở dài: - Xem ra Thánh Tượng Quả có kích thích rất lớn đối với bọn chúng. Bao Bao, Hầu Vương Sơn ngươi, rút cuộc có bao nhiêu bảo bối khiến bọn chúng mơ ước. Lẽ nào còn có Thánh Tượng Quả sao? Bao Bao cười khổ nói: - Lão Đại, Thánh Tượng Quả, là thánh vật vạn năm. Ta đã cắn nuốt một lần, không thể còn có thánh vật này. Lần xuất hiện tiếp theo, cũng không biết là qua mấy vạn năm, thậm chí mười mấy vạn năm. Hơn nữa, cũng không chắc chắn sẽ xuất hiện ở Hầu Vương Sơn ta. - Bọn chúng đối phó với Hầu Vương Sơn, thật không có đạo lý. Tần Vô Song thở dài nói: - Có lợi lộc thì ắt càng thêm tích cực, nếu không phải vì Thánh Tượng Quả, vậy chính là vì muốn chiếm cứ Hầu Vương Sơn, đem vùng đất trù phú phong thủy này chiếm làm của riêng mình, từ đó mà chiếm cứ tài nguyên bên trong. Dù sao thánh vật vạn năm cũng có lực hấp dẫn rất lớn đối với bọn chúng. Nói đến đây, Tần Vô Song lại nói: - Bao Bao, cao thủ của hai tộc, ngươi đều nhìn thấy rồi chứ? - Nhìn từ xa rồi, nhưng ta không tiếp cận. Bọn chúng rất giảo hoạt. Xung quanh đều đầy các cạm bẫy cơ quan, còn có trận pháp lợi hại. Hồng Phong Nhân Tộc sở trường nhất về bày trận, ta cảm thấy cho dù là Hư Võ Cảnh cường giả, một khi bị rơi vào cơ quan của bọn chúng, sẽ rất khó thoát thân. Tần Vô Song gật gật đầu: - Như vậy mới đúng, nếu bọn chúng không chuẩn bị cái gì, mà tùy tiện xâm lấn Hầu Tộc các ngươi, khó tránh khỏi có chút qua loa đại khái. Bao Bao, các ngươi hãy tính toán tất cả cho kỹ, bao gồm cả ngươi bên trong, đều phải tính toán. Chỉ cần ngươi tiến vào trong, dám can đảm tùy tiện công kích bọn chúng, thì sẽ có thể khiến ngươi chịu nhiều thương tổn. Bao Bao nghiến răng nghiến lợi: - Lão Đại, vậy bây giờ chúng ta nên làm thế nào? Tần Vô Song tiện tay nhặt một nhánh cây, vẽ lên mặt đất. Vẽ bản đồ một số cứ điểm quan trọng của Chi Tế Sơn. Vừa vẽ, miệng vừa phân tích nói: - Các ngươi xem, đây là Hầu Vương Sơn. Nếu bọn chúng bao vây tấn công Hầu Vương Sơn, chủ lực chân chính tiến công, tất nhiên là những cường giả này. Đây là Hầu Vương Sơn, Dã Nhân Tộc đã từng tiến công qua một lần, đối với địa hình của Hầu Vương Sơn có lẽ biết rất rõ. Trưởng lão cường giả của Hầu Tộc các ngươi đều ở đây, nhưng so với tinh anh của hai tộc này, khẳng định là chênh lệch vẫn còn không nhỏ, đúng không? Bao Bao không thể không thừa nhận: - Hồng Phong Nhân Tộc và Dã Nhân Tộc, đều có rất nhiều cường giả. Hầu Tộc chúng ta mặc dù cũng có rất nhiều cao thủ, nhưng so sánh với thế lực xác nhập của hai nhà bọn chúng, chênh lệch vẫn có. Muốn thủ, cũng có chút khó khăn. - Bao Bao, ngươi có thể xác nhận, Dã Nhân Tộc và Hồng Phong Nhân Tộc đều là tất cả cường giả hết chứ? Tần Vô Song lại hỏi lại lần nữa, vấn đề này vô cùng quan trọng. Bao Bao gật đầu, khẩu khí vô cùng khẳng định: - Vô Song lão đại, về điểm này ta tuyệt đối có thể khẳng định! - Được! Sau khi Tần Vô Song suy nghĩ một lát lại trầm giọng hỏi: - Bao Bao, vậy ta muốn hỏi ngươi, Dã Nhân Tộc cũng vậy, Hồng Phong Nhân Tộc cũng vậy, cả hai tộc bọn chúng có Thánh địa giống Hầu Tộc các ngươi không, chính là sự tồn tại giống như cấm địa Đồ Đằng đó? - Cái đó đương nhiên là có. Lãnh địa của các nơi đều có chỗ trọng yếu như vậy. Giống như Tông môn của nhân loại các ngươi, đều có Thánh địa, Cấm địa. - Vậy nếu loại Thánh địa và Cấm địa này bị người ta phá hư hoặc là xâm lấn, điều đó có phải là cực kỳ sỉ nhục không? Tần Vô Song lại tiến thêm một bước hỏi. - Điều này là đương nhiên, Hồng Phong Nhân Tộc rất coi trọng truyền thừa của bọn chúng. Còn về Thâm Uyên Dã Nhân Tộc, bọn chúng càng có một bộ tín niệm của mình, có Thánh Miếu Đồ Đằng chuyên môn dùng hiến tế, nếu bị hủy hoại, chính là trực tiếp hủy hoại tín ngưỡng tinh thần của Dã Nhân Tộc. Nói đến đây, Bao Bao lại hồ nghi: - Lão Đại, ngươi hỏi cái này làm gì? Tần Vô Song cười nói: - Nếu đúng là như vậy, vậy thì tốt rồi. Bao Bao, ngươi hiểu về Hồng Phong Nhân Tộc nhiều hơn, nếu toàn lực đi đường thì ước chừng mất mấy ngày? - Hai ngày là đủ rồi! - Được, vậy từ chỗ chúng ta bây giờ tới Thâm Uyên dưới lòng đất của Dã Nhân Tộc đại khái không cần hai ngày đúng không? Tần Vô Song mỉm cười hỏi. Bao Bao kinh ngạc: - Lão Đại, ý của ngươi là? Khóe miệng của Tần Vô Song nổi lên một số nụ cười quái dị: - Bao Bao, bây giờ chúng ta tùy tiện lao đến Hầu Vương Sơn, bọn chúng chỉ cần đợi quân địch mệt mỏi là tấn công, đã kéo sẵn miệng túi đợi chúng ta chui vào. Quyền chủ động cũng nằm trong tay bọn chúng. Chúng ta muốn cởi bỏ kiếp nạn lần này của Hầu Vương Sơn, nhất định phải giành lại quyền chủ động, đem quyền chủ động nắm chắc ở trong tay! - Nắm chắc như thế nào? Bao Bao lúc này cũng bị Tần Vô Song khơi dậy huyết dịch sôi trào lên. - Rất đơn giản, một khi bọn chúng đều tự có sự uy hiếp, chúng ta cũng sẽ đặc biệt xuống tay uy hiếp. Bao Bao, ngươi tới Hồng Phong Nhân Tộc, toàn lực công kích Thánh địa của bọn chúng, sau đó thả mấy tên chạy nhanh, để bọn chúng đi báo tin. Nếu cường giả của Hồng Phong Nhân Tộc biết được sào huyệt của mình bị người ta công kích, khẳng định sẽ hồi binh cứu viện. Đến lúc đó, ngươi có thể mai phục bên đường thừa dịp hỗn loạn để công kích. Khi bọn chúng còn chưa ổn định trận hình, phát động tập kích, giết chết một hai tên, càng khiến bố trí của bọn chúng toàn bộ rối loạn. Không phải ngươi nói Hồng Phong Nhân Tộc sở trường bày trận sao? Một trận pháp, nếu thiếu đi mấy nhân vật quan trọng, nhất định sẽ suy giảm hiệu quả, đến lúc đó, hoặc là chiến, hoặc là hòa, quyền chủ động của Hầu Vương Sơn các ngươi sẽ đầy đủ hơn! Còn ta và Cô Đơn một đường, nhằm hướng về sào huyệt của Dã Nhân Tộc mà đi, đốt cháy Thánh Miếu tế tự của bọn chúng. Tù trưởng của Dã Nhân Tộc, có thể nhìn thấy mà không làm gì không? Bao Bao cười: - Hay lắm, Lão Đại! Ta rất thích
Mộ Dung Thiên Cực đã mở miệng, Tạ Tam Tài đương nhiên nửa chữ không cũng không dám nói, mỉm cười nói:
- Vậy để hắn vào nói vài câu xem, nhưng tên này rất gian trá, không thể không đề phòng.
Mộ Dung Thiên Cực không nói gì, chỉ mỉm cười nhàn nhạt. Nói đùa, với nhãn lực của Mộ Dung Thiên Cực hắn, người thường chưa có ai đủ gan dối trá trước mặt hắn.
Một lúc sau, Đổng Hùng được dẫn vào bởi tùy tùng thân cận của Phủ chủ. Đổng Hùng là một kẻ lanh lợi, mặc dù không đa nghi như Tô Tổng quản nhưng mưu mô, tính toán thì hơn Tô Tổng quản nhiều.
Đổng Hùng cung cung kính kính hành lễ, ngoan ngoãn đứng sang một bên, không vội vàng lên tiếng. Hắn biết, đây là phủ đệ của Phủ chủ đại nhân, Phủ chủ đại nhân còn chưa lên tiếng thì không tới phiên hắn.
Tạ Tam Tài dùng ánh mắt dò xét nhìn Đổng Hùng:
- Là Đổng Chấp sự của Thương Vân Đạo Trường, đúng không?
Đổng Hùng cười cười:
- Chính là tiểu nhân, không ngờ Phủ chủ đại nhân cũng đã từng nghe qua tên của tiểu nhân.
Tạ Tam Tài đứng đầu một Phủ, bất luận là thực lực hay địa vị cá nhân đều không thua kém Đạo tôn của Thương Vân Đạo Trường. Trước mặt Đổng Hùng, đương nhiên đủ tư cách xem thường. Đổng Hùng cũng tự hiểu điều này nên mỗi một từ ngữ nói ra đều hết sức cung kính.
Tạ Tam Tài không trả lời luôn, nhấp một ngụm trà rồi mới từ từ nói:
- Ngươi đến phủ ta có chuyện quan trọng gì muốn bẩm báo?
Kỳ thực trong lòng Tạ Tam Tài có vài phần khó chịu với Đổng Hùng. Đổng Hùng nói nếu Tạ Tam Tài không gặp hắn thì sẽ phải hối hận. Điều này khiến cho Tạ Tam Tài cảm thấy mất mặt trước mặt Mộ Dung Thiên Cực.
Đổng Hùng thấy Tạ Tam tài mở miệng hỏi, mới mỉm cười nói:
- Tiểu nhân nghe nói khách quý của Phủ chủ đại nhân có tuyên bố treo thưởng cho một nhiệm vụ. Tiểu nhân gần đây có nghe được phong thanh vài điều nên đặc biệt tới bẩm báo.
Tạ Tam Tài nghe xong những lời này, ánh mắt không khỏi hướng về phía Mộ Dung Thiên Cực. Mộ Dung Thiên Cực khẽ chau mày:
- Là tin tức gì, cứ nói.
Đổng Hùng vội vàng:
- Ta gần đây có nhận được tình báo, nói Tần Vô Song và hai tên tùy tùng của hắn đã hóa trang thành ba huynh đệ, du nhập Hiên Viên Khâu, đổi tên thành Võ Tinh Hà. Người này, đã từng tham gia và trận chiến của Tần gia châu Bách Diệp, cùng với Tần gia châu Bách Diệp nội ứng ngoại hợp, tiêu diệt đội ngũ tán tu xâm lấn. Hai ngày trước còn xuất hiện ở Đô thành Bài Sơn Phủ.
- Võ Tinh Hà?
Mộ Dung Thiên Cực khẽ lẩm nhẩm cái tên này,
- Đúng vậy, thậm chí buổi tối của hai ngày trước, hắn còn có khả năng xuất hiện trong Công hội Liên minh Tán tu, nghe mọi người bàn luận về lệnh truy sát của La Thiên Đạo Trường.
Tạ Tam Tài cười vang:
- Đổng Hùng, những lời này của ngươi có căn cứ chứ?
- Không giấu Phủ chủ đại nhân, tất cả đây đều là tình báo truyền lại từ một người bạn của ta, hắn đã từng tham gia trận chiến với Trần Sâm. Hơn nữa chính hắn còn rủ ta cùng đi bắt ba người đó. Lúc đầu ta chỉ nghĩ hắn là kẻ bị truy sát bình thường. Không ngờ, kẻ bị truy sát ấy lại chính là Tần Vô Song, hay tên lúc đó là Võ Tinh Hà, kẻ đã trà trộn vào đội ngũ của bạn ta. Chỉ tiếc là, bạn của ta đã không may gặp nạn, trước khi mất mới nói cho ta biết tin tức kinh nhân này.
- Nói vậy, ngươi cũng hiểu chuyện đấy chứ.
Tạ Tam Tài cũng không biết là đang khen ngợi hay đang chế giễu. Đổng Hùng thì cố ra vẻ sợ sệt, cúi thấp đầu, trả lời:
- Phủ chủ đại nhân quá khen, tiểu nhân chỉ cảm thấy…
Mộ Dung Thiên Cực đương nhiên chẳng có tâm trạng gì nghe hắn thể hiển lòng trung thành, hỏi:
- Vậy tên Võ Tinh Hà đó bây giờ ở đâu?
- Đã đi về Bắc. Ta đoán, có lẽ hắn muốn đến Tần gia Thiên Đế Sơn. Bạn đang đọc truyện tại Truyện YY -
Ánh mắt Mộ Dung Thiên Cực lộ ra chút thần sắc phức tạp, một lúc sau mới gật gật đầu:
- Được!
Rồi quay sang nói với Tạ Tam Tài:
- Phủ chủ đại nhân, ta để mười vạn hoàng tinh thạch lại chỗ ngài. Nếu như thông tin của hắn là thật, ta sẽ gửi thư thông báo, đến lúc đó, Phủ chủ đại nhân hãy giúp ta trao tiền thưởng cho người này.
Tạ Tam Tài cười nói:
- Sao có thể để Mộ Dung Lâu chủ ngài đưa tiền? Tiền này Tạ mỗ sẽ ứng giùm Mộ Dung Lâu chủ.
- Phủ chủ đại nhân không cần từ chối. Thời gian vừa qua đã quấy rầy ngài, sau này nếu có thời gian rảnh rỗi sẽ quay về cảm tạ. Nếu Phủ chủ đại nhân có thời gian, có thể đến Phiêu Tuyết Lâu làm khách bất cứ lúc nào.
Chỉ một câu nói khách sáo của Mộ Dung Thiên Cực đã khiến Tạ Tam Tài thập phần thoải mái:
- Nhất định nhất định. Tạ mỗ cả đời hành tẩu, nếu có thể đến Phiêu Tuyết Lâu làm khách, cũng không uổng một kiếp làm người.
Lúc này, hiện ra trước mắt ba người Tần Vô Song lại là núi non chập chùng không ngớt. Tần Vô Song quan sát bản đồ, biết đây là ngoại trừ Thần Chỉ Sơn của Hành Sơn Phủ, là Kê Quan Sơn nguy nga hùng vĩ nhất.
Vì địa thế của Kê Quan Sơn không bằng được Thần Chỉ Sơn nên không bị tông môn nào chiếm cứ. Cũng chính vì vậy, Kê Quan Sơn này mới nổi tiếng là nơi thường xuyên có nhiều tán tu lui tới nhất cả Hành Sơn Phủ.
Kê Quan Sơn này ẩn chứa rất nhiều truyền thuyết đẹp. Trên lịch sử, mỗi truyền thuyết của Kê Quan Sơn đều mang chút màu sắc thần thoại.
Có những truyền thuyết đẹp thì Kê Quan Sơn phải có tông môn lập phái mới đúng. Nhưng chỉ đẹp thôi là không đủ, Kê Quan Sơn là một ngọn núi lửa, lại còn là một ngọn núi lửa còn đang hoạt động, thường xuyên xuất hiện tình trạng phun trào.
Mặc dù với tán tu mà nói, núi lửa phun trào không nguy hiểm gì tới tính mạng. Nhưng với một tông môn mà nói, xây dựng cơ nghiệp ở nơi này hiển nhiên là không đáng tin cậy, lúc nào cũng có thể bị hủy diệt. Bởi vậy, Kê Quan Sơn mới trở thành chốn niết bàn chưa được khai phá.
- Lão Nhị, Lão Tam, Kê Quan Sơn này cách Thần Chỉ Sơn cũng hơn vạn dặm. Ta định dừng ở đây nghỉ ngơi một khoảng thời gian.
Bao Bao tâm tư chẩn mật, vui vẻ ra mặt:
- Lão Đại, có phải là huynh muốn đột phá không?
Tần Vô Song gật gật đầu:
- Sau trận chiến với Tô Tổng quản, ta cảm thấy đã dẫn động một loại thần cơ thần bí nào đó, tín hiệu trong người càng ngày càng rõ ràng. Lần đột phá này, tín hiệu phát ra từ trong người thập phần chủ động, hơn nữa còn rất rõ ràng. Hoàn toàn không giống những lần trước.
Bao Bao và Cô Đơn đều mừng rỡ, bọn họ đều đã trải qua những kiểu biến hóa này, đương nhiên sẽ biết đây là dấu hiệu tấn thăng từ Linh Võ Cảnh lên Hóa Hư Cảnh. Đây không phải là loại tấn thăng cùng cảnh giới mà là vượt cảnh giới. Hay nói cách khác tấn thăng này là hoàn toàn nâng cao cảnh giới, thoát thai hoán cốt. Bởi vậy, cơ thể phản ứng kịch liệt cũng là dễ hiểu.
- Lão Đại, chúc mừng, nói vậy đúng là Lão Đại sắp vào được hàng ngũ Hư Võ Cảnh rồi!
- Ha ha, đúng là một thông tin tốt. Sau này cả ba chúng ta đều là Luyện Hư Cảnh rồi! Cho dù có gặp Động Hư Cảnh, với trang bị cùng thiên phú của Lão Đại thì vẫn có thể liều mạng? Lão Tam, chúng ta cũng phải cố gắng rồi, không được để vướng chân Lão Đại!
Tử Điện Phần Diệm Thú cũng hưng phấn dị thường, nói với Bao Bao.
Bao Bao mặt mày hớn hở:
- Đúng vậy, Lão Đại, huynh vào Luyện Hư Cảnh, đệ và Lão Nhị có hợp lại thì cũng không đánh lại huynh.
Cô Đơn cười khinh khích, nói:
- Đệ ngốc thế, Lão Đại đánh chúng ta làm gì?
Trong lòng Tần Vô Song lúc này ngược lại lại vô cùng bình tĩnh. Từ khi xuất đạo cho tới bây giờ, điều khiến hắn bất ngờ nhất đương nhiên là lần bất ngờ phát hiện mình đã vào cảnh giới Tiên Thiên Linh Võ.
Sau bất ngờ đó, mỗi lần đột phá, thái độ lần sau của Tần Vô Song lại thản nhiên hơn thái độ lần trước, càng ngày càng bình tĩnh.
Giờ phút này, mặc dù là tấn thăng vượt cảnh giới nhưng tâm trạng lại được khống chế rất tốt.
Hư Võ Cảnh, tu vi này, nếu ở các quốc gia nhân loại không nghi ngờ gì sẽ trở thành vô địch. Nhưng hắn đã bước vào võ đài Hiên Viên Khâu, đối với hắn mà nói, vào được Hư Võ Cảnh chỉ có thể gọi là chập chững bước đi đầu tiên. Những thử thách đang chờ đợi trước mắt, Luyện Hư Cảnh tuyệt đối không thể ứng phó được. Hắn muốn làm không phải tự kiêu mà là bước từng bước chắc chắn về phía trước.
Đang nói đến đây, Cô Đơn đột nhiên nghĩ ra điều gì, lấy từ trong ngực ra một thứ, thì là một cái Không gian Giới chỉ.
- Lão Đại, suýt chút nữa thì quên. Đây là thứ rơi ra từ người Tô Tổng quản khi huynh tiêu diệt hắn.
- Là Không gian Giới chỉ!
Hai mắt Bao Bao sáng rực, giục giã:
- Mở đi!
Tô Tổng quản nói cho cùng cũng chỉ là một tán tu có tu vi cường đại một chút. Bên trong chiếc Không gian Giới chỉ này không được đầy đủ như bọn Tần Vô Song tưởng tượng.
Ngoài tinh thạch ra, chỉ có bốn tấm linh phù và một quyển bí kíp viết rõ ràng ba chữ Phụ Đồng Thuật.
Tần Vô Song cầm quyển bí kíp trong tay, ngứa ngáy lại muốn lật giở. Mới giở được mấy trang, Tần Vô Song đã kinh diễm không thôi.
Hắn là võ học đại hành gia, đương nhiên có thể nhìn ra Phụ Đồng Thuật này không phải loại kỳ thuật bình thường mà đúng là tồn tại một môn thuật pháp tinh diệu.
Nguyên lý cơ sở của môn thuật pháp này là tu luyện song đồng, lợi dụng thuộc tính tự nhiên của ánh sáng, hình thành một loại đích ngắm thần kỳ từ đó tạo nên một ký hiệu vô hình trên người kẻ thù. Đây là tất cả sự huyền ảo của Phụ Đồng Thuật.
Yêu cầu thấp nhất để tu luyện Phụ Đồng Thuật là Hóa Hư Cảnh, và chỉ có Hóa Hư Cảnh mới hư hóa được Phụ Đồng Thuật, dung nhập hư không, nhẹ nhàng đặt nó lên người kẻ thù mà không bị phát hiện. Hay nói cách khác, dù có là Linh Võ Cảnh viên mãn cũng không đủ tư cách tu luyện Phụ Đồng Thuật.
- Lão Đại, cái này đệ muốn luyện!
Bao Bao là người đầu tiên kêu lên.
Cô Đơn cũng không chịu thua:
- Đệ cũng muốn!
Tần Vô Song mỉm cười nói:
- Cường giả học nhiều hiểu rộng, thêm một môn kỹ nghệ không phải chuyện xấu.
Bao Bao cười nói:
- Không sai, Lão Đại, chúng ta ở lại Kê Quan Sơn này tu luyện một thời gian đi. Huynh tranh thủ đột phá sớm, hai bọn đệ giúp huynh hộ pháp, tiện thể tu luyện luôn Phụ Đồng Thuật. Thế nào?
- Ta cũng đang nghĩ vậy.
Tần Vô Song mỉm cười nói:
- Chiếc Không gian Giới chỉ này, hai đệ ai muốn?
Bao Bao ngoan ngoãn:
- Cứ chia theo trình tự, lần này cho Lão Nhị, lần sau mà có thì tới phiên đệ, thế nào?
Cô Đơn nghe thấy vậy, có chút bối rối:
- Lão Tam, đệ đang nhường ta đấy à?
Tần Vô Song mỉm cười nói:
- Vậy cứ chia như thế nhé.
Kê Quan Sơn này luận quy mô thì có thể sánh được với Thần Chỉ Sơn, còn luận về u thâm, thậm chí còn u thâm hơn Thần Chỉ Sơn. Bọn Tần Vô Song mặc dù đều có bản lĩnh bất phàm, nhưng ở Kê Quan Sơn này cũng không dám chậm trễ. Từng bước thăm dò, xác định không có uy hiếp tiềm tại rồi mới tìm một nơi vô cùng u tĩnh để làm nơi bế quan cho Tần Vô Song.
Nhưng lần này Tần Vô Song không định dùng phương thức bế quan để đột phá. Khoảng thời gian vừa rồi Tần Vô Song di chuyển vạn dặm, trong đầu lúc nào cũng suy nghĩ về cảnh giới tu luyện. Không hay không biết, hành trình này Tần Vô Song lại cảm thấy phương diện cảnh giới không ngừng nâng cao, cơ hồ giống như quá trình nước dâng đến đỉnh, chuẩn bị phá đê.
Lúc này, Tần Vô Song không chỉ đột phá cảnh giới mà còn có sự đột phá lớn trên tri thức võ học!
Sử dụng mũi tên trái (←) hoặc phải (→) để chuyển chapter
Cũng may Bao Bao rất là tín phục nhãn quang của Tần Vô Song. Sau khi nghe xong, cuối cùng cũng gật gật đầu: - Lão Đại, ta nghe lời ngươi. Nhưng trong lòng ta thật sự rất lo lắng! Thấy Bao Bao ít nhiều có chút tỉnh táo lại, Tần Vô Song lúc này mới gật đầu nói: - Bao Bao, Hầu Vương Sơn, gần hang ổ của Dã Nhân Tộc hơn, hay là gần hang ổ của Hồng Phong Nhân Tộc hơn? Bao Bao nói: - Dã Nhân Tộc ở gần Hầu Vương Sơn chúng ta hơn, Hồng Phong Nhân Tộc, bọn chúng ở cực bắc Chi Tế Sơn, tiếp giáp với Hiên Viên Khâu. Một nửa là địa bàn của Chi Tế Sơn, nửa còn lại kỳ thực đã kéo dài tới Hiên Viên Khâu rồi. Tần Vô Song trầm ngâm nói: - Được, Bao Bao, ngươi am hiểu về Địa Hành Thuật, thích hợp nhất là đi thăm dò tin tức. Ta và Cô Đơn chạy dọc theo ven đường, đợi ngươi thăm dò xong tin tức, sau khi có được tin tức xác thực, chúng ta sẽ ước định địa điểm để tập hợp. Địa điểm này, tốt nhất là ở giữa sào huyệt của Hầu Vương Sơn và Dã Nhân Tộc. Bao Bao gật đầu: - Được, nơi này cách sào huyệt của Dã Nhân Tộc và Hầu Vương Sơn cũng không xa lắm. Trước mặt hướng Tây có một sơn cốc, chúng ta hãy hẹn gặp nhau ở đó. - Được, việc không nên trì hoãn, chúng ta chia nhau ra hành động! Bao Bao gật đầu, thân hình biến chuyển ngay tại chỗ, khôi phục lại hình dạng lông lá xồm xàm vốn có. Hình dạng này, cũng tương đối ôn hòa hơn một chút, khiến người ta tạm thời sẽ không sản sinh đề phòng. - Vô Song lão đại, ngươi cũng phải cẩn thận. Một khi Hồng Phong Nhân Tộc và Dã Nhân Tộc đã cấu kết với nhau, con đường này khẳng định còn có rất nhiều trạm canh gác như vậy tồn tại. Bạn đang đọc truyện được copy tại Tần Vô Song mỉm cười nói: - Ngươi mau đi đi, những chuyện đó ta và Cô Đơn có thể lo liệu được. Tử Điện Phần Diệm Thú há miệng nói: - Ta chỉ sợ bọn chúng ít người, người càng nhiều, giết càng hăng say. Bao Bao gật gật đầu, xoay mông đã chui xuống dưới đất. Tần Vô Song bình phục lại một chút tâm tình, xử lý chiến trường xung quanh một chút, sau khi đem tất cả thi thể đi tiêu hủy, liền gọi Tử Điện Phần Diệm Thú nói: - Cô Đơn, chúng ta xuất phát. Tử Điện Phần Diệm Thú trả lời: - Được!
Vẫn như trước Tử Điện Phần Diệm Thú làm vật để cưỡi cho Tần Vô Song nhanh chóng bay về hướng sơn cốc phía Tây. Trên đường đi, Tần Vô Song cẩn thận, né tránh rất nhiều trạm canh gác. Chạng vạng ngày hôm sau, đã tới được sơn cốc đó, tìm được chỗ đóng quân, Tần Vô Song an tọa ngồi xuống, nghỉ ngơi dưỡng sức. Tử Điện Phần Diệm Thú cũng không nhàn rỗi, kiểm tra xung quanh, điều tra tình hình quân địch. Bận rộn đến lúc chiều muộn, Tử Điện Phần Diệm Thú mới nhảy tới trước mặt Tần Vô Song: - Lão Đại, sơn cốc này, cũng có mấy chỗ có trạm gác ngầm, có cần nhổ bọn chúng đi không? Tần Vô Song lại hỏi: - Bọn chúng có phát hiện ra chúng ta không? Tử Điện Phần Diệm Thú ngây người: - Mấy khối phế liệu bọn chúng, làm sao có thể phát hiện ra chúng ta! - Vậy đừng đánh động bọn chúng, tránh để rút dây động rừng. Việc mấu chốt nhất của chúng ta bây giờ là giữ bí mật, chứ không phải tiêu diệt mấy tên vô danh tiểu tốt đó! Tử Điện Phần Diệm Thú cười hắc hắc, ít nhiều có chút tiếc nuối. Thất vọng nói: - Được rồi, Lão Đại, ngươi có cần bế quan không, ta giúp ngươi hộ pháp. - Ngươi cũng đừng chạy đi lung tung nữa, mai phục ở chỗ này đi. Đợi Bao Bao tới, ta phỏng chừng nó muốn thăm dò tin tức, cũng phải mất ba ngày. Ngày mai phỏng chừng có thể tới tập hợp. Tử Điện Phần Diệm Thú lại nói: - Lão Đại, ta nói ngươi cũng thật là quá cẩn thận. Theo ta thấy Dã Nhân Tộc gì đó, lại là Hồng Phong Nhân Tộc gì đó, trực tiếp giết chết đi. Đem bọn chúng ngũ mã phanh thây là được rồi. Phiền phức như vậy, chơi không vui, không kích thích. Tần Vô Song nhàn nhạt cười, đối với loại tính cách này của Tử Điện Phần Diệm Thú, hắn không cảm thấy có chút nào kỳ quái. Tử Điện Phần Diệm Thú cười hắc hắc nói: - Lão Đại, ngươi không nói, có nghĩa là trong lòng đã công nhận lời ta nói đúng không? Hay là không cho rằng như vậy? - Ngươi cảm thấy thế nào? Tần Vô Song vui tươi hớn hở hỏi ngược lại. Tử Điện Phần Diệm Thú cười nói: - Ta cảm thấy ngươi đã công nhận lời nói của ta, nhưng xấu hổ không dám thừa nhận. Tần Vô Song thở dài: - Cô Đơn, xem ra ngươi bị phong ấn mấy ngàn năm, đầu óc vẫn không đủ bình tĩnh rồi. Đương nhiên, việc này cũng không quan hệ nhiều lắm đến ngươi, ngươi đương nhiên không cần suy nghĩ tỉ mỉ. Nhưng đối với Bao Bao mà nói, chuyện này có liên quan đến sinh tử tồn vong của toàn bộ Hầu Tộc, không thể có chút qua loa được. - Lão Đại, Bao Bao không phải nói, Dã Nhân Tộc cũng vậy, Hồng Phong Nhân Tộc cũng vậy, đều không có cường giả Hư Võ Cảnh sao? Nếu đã không có cường giả Hư Võ Cảnh, chúng ta trực tiếp đi giết. Với tổ hợp ba người chúng ta, không phải không có gì cản nổi, một đường thông suốt sao. Tần Vô Song nói: - Nếu thông suốt dễ dàng như vậy, vậy còn có thể gọi là Chi Tế Sơn sao? Hồng Phong Nhân Tộc, Dã Nhân Tộc, bọn chúng có thể không suy nghĩ đến nhân tố Bao Bao sao? Một khi bọn chúng đã suy nghĩ rồi, còn dám làm như vậy, ngươi tin rằng bọn chúng không có một chút chuẩn bị nào sao? Tử Điện Phần Diệm Thú ngượng ngùng cười nói: - Cho dù bọn chúng có chuẩn bị, cũng không sợ. Ta không tin, bọn chúng còn có thể làm gì được Hư Võ Cảnh như Bao Bao. Tần Vô Song khoát tay: - Được rồi, bây giờ chúng ta đừng bận rộn tranh luận ở đây nữa, đúng sai thế nào, đến lúc đó đương nhiên sẽ rõ.
Một người một thú ở trong sơn cốc này, trải qua một đêm, sáng ngày hôm sau, tốp canh gác ở sơn cốc này, bắt đầu đi xung quanh tuần tra. Cũng may Tần Vô Song và Tử Điện Phần Diệm Thú thực lực vượt qua những tạp ngư này quá nhiều, chỉ cần hơi che giấu hành tung, cũng không có chút nào phải lo lắng bị bọn chúng phát hiện. Một ngày lại trôi qua như thế, khi mặt trời xuống núi, Tần Vô Song đột nhiên cảm thấy dưới chân có một dao động rất khẽ. Trong lòng khẽ vui mừng, đã nhìn thấy Bao Bao từ dưới đất chui lên. - Bao Bao, thế nào rồi? Tần Vô Song vội hỏi. Trên mặt Bao Bao, mang theo sự phẫn nộ cực độ, gầm nhẹ nói: - Quả nhiên, Hồng Phong Nhân Tộc và Dã Nhân Tộc cấu kết lại với nhau, đã tập kết ở chỗ cách Hầu Vương Sơn ba trăm dặm, chuẩn bị tấn công Hầu Vương Sơn. Lần này, tám tên cường giả Linh Võ Đại viên mãn của Hồng Phong Nhân Tộc, còn có năm đại Tù trưởng của Dã Nhân Tộc, toàn bộ đều xuất thủ, chuẩn bị san bằng Hầu Vương Sơn, cướp đoạt kỳ trân dị quả của Hầu Vương Sơn ta. Tần Vô Song thở dài: - Xem ra Thánh Tượng Quả có kích thích rất lớn đối với bọn chúng. Bao Bao, Hầu Vương Sơn ngươi, rút cuộc có bao nhiêu bảo bối khiến bọn chúng mơ ước. Lẽ nào còn có Thánh Tượng Quả sao? Bao Bao cười khổ nói: - Lão Đại, Thánh Tượng Quả, là thánh vật vạn năm. Ta đã cắn nuốt một lần, không thể còn có thánh vật này. Lần xuất hiện tiếp theo, cũng không biết là qua mấy vạn năm, thậm chí mười mấy vạn năm. Hơn nữa, cũng không chắc chắn sẽ xuất hiện ở Hầu Vương Sơn ta. - Bọn chúng đối phó với Hầu Vương Sơn, thật không có đạo lý. Tần Vô Song thở dài nói: - Có lợi lộc thì ắt càng thêm tích cực, nếu không phải vì Thánh Tượng Quả, vậy chính là vì muốn chiếm cứ Hầu Vương Sơn, đem vùng đất trù phú phong thủy này chiếm làm của riêng mình, từ đó mà chiếm cứ tài nguyên bên trong. Dù sao thánh vật vạn năm cũng có lực hấp dẫn rất lớn đối với bọn chúng. Nói đến đây, Tần Vô Song lại nói: - Bao Bao, cao thủ của hai tộc, ngươi đều nhìn thấy rồi chứ? - Nhìn từ xa rồi, nhưng ta không tiếp cận. Bọn chúng rất giảo hoạt. Xung quanh đều đầy các cạm bẫy cơ quan, còn có trận pháp lợi hại. Hồng Phong Nhân Tộc sở trường nhất về bày trận, ta cảm thấy cho dù là Hư Võ Cảnh cường giả, một khi bị rơi vào cơ quan của bọn chúng, sẽ rất khó thoát thân. Tần Vô Song gật gật đầu: - Như vậy mới đúng, nếu bọn chúng không chuẩn bị cái gì, mà tùy tiện xâm lấn Hầu Tộc các ngươi, khó tránh khỏi có chút qua loa đại khái. Bao Bao, các ngươi hãy tính toán tất cả cho kỹ, bao gồm cả ngươi bên trong, đều phải tính toán. Chỉ cần ngươi tiến vào trong, dám can đảm tùy tiện công kích bọn chúng, thì sẽ có thể khiến ngươi chịu nhiều thương tổn. Bao Bao nghiến răng nghiến lợi: - Lão Đại, vậy bây giờ chúng ta nên làm thế nào? Tần Vô Song tiện tay nhặt một nhánh cây, vẽ lên mặt đất. Vẽ bản đồ một số cứ điểm quan trọng của Chi Tế Sơn. Vừa vẽ, miệng vừa phân tích nói: - Các ngươi xem, đây là Hầu Vương Sơn. Nếu bọn chúng bao vây tấn công Hầu Vương Sơn, chủ lực chân chính tiến công, tất nhiên là những cường giả này. Đây là Hầu Vương Sơn, Dã Nhân Tộc đã từng tiến công qua một lần, đối với địa hình của Hầu Vương Sơn có lẽ biết rất rõ. Trưởng lão cường giả của Hầu Tộc các ngươi đều ở đây, nhưng so với tinh anh của hai tộc này, khẳng định là chênh lệch vẫn còn không nhỏ, đúng không? Bao Bao không thể không thừa nhận: - Hồng Phong Nhân Tộc và Dã Nhân Tộc, đều có rất nhiều cường giả. Hầu Tộc chúng ta mặc dù cũng có rất nhiều cao thủ, nhưng so sánh với thế lực xác nhập của hai nhà bọn chúng, chênh lệch vẫn có. Muốn thủ, cũng có chút khó khăn. - Bao Bao, ngươi có thể xác nhận, Dã Nhân Tộc và Hồng Phong Nhân Tộc đều là tất cả cường giả hết chứ? Tần Vô Song lại hỏi lại lần nữa, vấn đề này vô cùng quan trọng. Bao Bao gật đầu, khẩu khí vô cùng khẳng định: - Vô Song lão đại, về điểm này ta tuyệt đối có thể khẳng định! - Được! Sau khi Tần Vô Song suy nghĩ một lát lại trầm giọng hỏi: - Bao Bao, vậy ta muốn hỏi ngươi, Dã Nhân Tộc cũng vậy, Hồng Phong Nhân Tộc cũng vậy, cả hai tộc bọn chúng có Thánh địa giống Hầu Tộc các ngươi không, chính là sự tồn tại giống như cấm địa Đồ Đằng đó? - Cái đó đương nhiên là có. Lãnh địa của các nơi đều có chỗ trọng yếu như vậy. Giống như Tông môn của nhân loại các ngươi, đều có Thánh địa, Cấm địa. - Vậy nếu loại Thánh địa và Cấm địa này bị người ta phá hư hoặc là xâm lấn, điều đó có phải là cực kỳ sỉ nhục không? Tần Vô Song lại tiến thêm một bước hỏi. - Điều này là đương nhiên, Hồng Phong Nhân Tộc rất coi trọng truyền thừa của bọn chúng. Còn về Thâm Uyên Dã Nhân Tộc, bọn chúng càng có một bộ tín niệm của mình, có Thánh Miếu Đồ Đằng chuyên môn dùng hiến tế, nếu bị hủy hoại, chính là trực tiếp hủy hoại tín ngưỡng tinh thần của Dã Nhân Tộc. Nói đến đây, Bao Bao lại hồ nghi: - Lão Đại, ngươi hỏi cái này làm gì? Tần Vô Song cười nói: - Nếu đúng là như vậy, vậy thì tốt rồi. Bao Bao, ngươi hiểu về Hồng Phong Nhân Tộc nhiều hơn, nếu toàn lực đi đường thì ước chừng mất mấy ngày? - Hai ngày là đủ rồi! - Được, vậy từ chỗ chúng ta bây giờ tới Thâm Uyên dưới lòng đất của Dã Nhân Tộc đại khái không cần hai ngày đúng không? Tần Vô Song mỉm cười hỏi. Bao Bao kinh ngạc: - Lão Đại, ý của ngươi là? Khóe miệng của Tần Vô Song nổi lên một số nụ cười quái dị: - Bao Bao, bây giờ chúng ta tùy tiện lao đến Hầu Vương Sơn, bọn chúng chỉ cần đợi quân địch mệt mỏi là tấn công, đã kéo sẵn miệng túi đợi chúng ta chui vào. Quyền chủ động cũng nằm trong tay bọn chúng. Chúng ta muốn cởi bỏ kiếp nạn lần này của Hầu Vương Sơn, nhất định phải giành lại quyền chủ động, đem quyền chủ động nắm chắc ở trong tay! - Nắm chắc như thế nào? Bao Bao lúc này cũng bị Tần Vô Song khơi dậy huyết dịch sôi trào lên. - Rất đơn giản, một khi bọn chúng đều tự có sự uy hiếp, chúng ta cũng sẽ đặc biệt xuống tay uy hiếp. Bao Bao, ngươi tới Hồng Phong Nhân Tộc, toàn lực công kích Thánh địa của bọn chúng, sau đó thả mấy tên chạy nhanh, để bọn chúng đi báo tin. Nếu cường giả của Hồng Phong Nhân Tộc biết được sào huyệt của mình bị người ta công kích, khẳng định sẽ hồi binh cứu viện. Đến lúc đó, ngươi có thể mai phục bên đường thừa dịp hỗn loạn để công kích. Khi bọn chúng còn chưa ổn định trận hình, phát động tập kích, giết chết một hai tên, càng khiến bố trí của bọn chúng toàn bộ rối loạn. Không phải ngươi nói Hồng Phong Nhân Tộc sở trường bày trận sao? Một trận pháp, nếu thiếu đi mấy nhân vật quan trọng, nhất định sẽ suy giảm hiệu quả, đến lúc đó, hoặc là chiến, hoặc là hòa, quyền chủ động của Hầu Vương Sơn các ngươi sẽ đầy đủ hơn! Còn ta và Cô Đơn một đường, nhằm hướng về sào huyệt của Dã Nhân Tộc mà đi, đốt cháy Thánh Miếu tế tự của bọn chúng. Tù trưởng của Dã Nhân Tộc, có thể nhìn thấy mà không làm gì không? Bao Bao cười: - Hay lắm, Lão Đại! Ta rất thích